Càn Minh Vũ đánh ra Phiên Thiên Ấn nhằm thẳng vào Thiên Đạo Thần Âm Bí Pháp. Âm thanh uỳnh uỳnh nổ vang không ngớt, Thiên Đạo Thần Âm Bí Pháp của Tô Thanh Như bị quấy lên rối loạn, căn bản không thể duy trì nổi.
Cùng lúc với Thiên Đạo Thần Âm Bí Pháp bị rối loạn, áp lực bên Dương Thạc cũng giảm bớt.
- Ưng kích!
Huyền Ưng Đoạn Trảo của Dương Thạc vung lên tung ra một Ưng kích!
Kéc!
Âm thanh giống như tiếng kêu của Thượng Cổ Huyền Ưng vang len, khí thế mạnh mẽ từ Huyền Ưng Đoạn Trảo đánh tan tành Thiên Đạo Thần Âm Bí Pháp của Tô Thanh Như.
Dương Thạc chỉ cảm thấy quanh người được thả lỏng, giống như ngọn núi đè nặng lên người mình bỗng nhiên biến mất vậy. Hắn đứng bật dậy, toàn thân được tự do hoàn toàn.
- Thiên Đạo Thần Âm Bí Pháp tuy mạnh, nắm được thiên đạo đại thế nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một bộ công pháp mà Đạo Hoàng sáng tạo từ vạn năm trước rồi. Còn Huyền Ưng Đoạn Trảo của ta là di vật¬ của Thượng Cổ Huyền Ưng, lịch sử còn lâu đời hơn Đạo Hoàng, đủ để phá vỡ Thiên Đạo Thần Âm! Hơn nữa Thuần Dương Công mà ta tu luyện thoát thai từ Cửu Dương Huyền Công, là thần công bí điển cùng cấp với Thiên Đạo Thần Âm Công, Thiên Đạo Thần Âm sao có thể áp chế hoàn toàn được ta?
Thoát khỏi sự kìm kẹp của Thiên Đạo Thần Âm, Dương Thạc nhanh chóng lùi về sau.
Lùi liền mấy chục bước, khoảng cách mười mấy trượng, uỳnh một tiếng đâm vỡ bức vách của Ngọc Mạt Lâu, thoát ra ngoài, Dương Thạc thở phào.
Cùng lúc ấy, trong đầu hắn hiện ra một suy nghĩ.
Thiên Đạo Thần Âm của Tô Thanh không thể trấn áp hoàn toàn Dương Thạc, hắn biết không phải thiên phú của mình cao siêu, mà chỉ vì công pháp mà hắn tu luyện là Thuần Dương Đồng Công và vũ khí trong tay là Thượng Cổ Huyền Ưng Đoạn Trảo!
Thuần Dương Đồng Công thoát thai từ Cửu Dương Huyền Công, cũng là thần công bí điển cực mạnh, Thiên Đạo Thần Âm sao có thể áp chế hoàn toàn được?
Thượng Cổ Huyền Ưng Đoạn Trảo là chí bảo được lưu truyền từ vạn năm trước, phá vỡ được Thiên Đạo Thần Âm cũng là bình thường.
Đương nhiên, Dương Thạc cũng biết mình nắm chuẩn cơ hội thoát được khỏi Thiên Đạo Thần Âm không có nghĩa hắn có khả năng đấu lại được Tô Thanh Như với cảnh giới Đại Tông Sư.
Tu vi của Tô Thanh Như có thể trực tiếp áp chế hắn!
Cũng chính vì vậy khi thoát khỏi sự kìm kẹp của Thiên Đạo Thần Âm là hắn rút ra khỏi Ngọc Mạt Lâu, còn Tô Thanh Như thì để Càn Minh Vũ đối phó.
Đúng như Dương Thạc nghĩ, Càn Minh Vũ vừa ra tay đã thể hiện tu vi tầng thứ Võ Tôn. Tuy còn kém cảnh giới Đại Tông Sư của Tô Thanh Như rất xa, nhưng với Nhân Hoàng Phiên Thiên Quyết Chân Khí thúc động Phiên Thiên Ấn, cũng cường hãn vô cùng, thậm chí đủ để tạo sức uy hiếp cho Tô Thanh Như.
- Võ Tôn? Không ngờ Phụ Chính Vương ngươi tuổi này đã tu luyện đến được Võ Tôn. So với ngươi, vị đệ nhất nhân thế hệ trẻ Đại Châu năm năm trước, Dương Mặc, đúng là phế vật!
Cảm nhận được thực lực của Càn Minh Vũ, Tô Thanh Như không khỏi chau mày.
- Tô Thanh Như, ngươi cũng không cần khen ngợi bản vương. Tỷ muội Tô gia ngươi có ai là không có thiên phú hơn bản vương? Đừng nhiều lời, tiếp Phiên Thiên Ấn của bản vương đi!
Càn Minh Vũ thét lớn, cánh tay lật một cái, chân khí toàn thân ngưng tụ thành một cái đại ấn giống như thực chất trên bản tay.
Hắn giơ cánh tay lên, đại ấn bay thẳng về phía Tô Thanh Như!
Ầm! Ầm! Ầm!
Mỗi lần cuộn trào là lại một đợt tiếng nổ đinh tai.
Phiên Thiên Ấn được Càn Minh Vũ thi triển, phàm là cường giả dưới tầng thứ Võ Tôn, khi trúng đòn e là lập tức xương cốt gãy lìa, máu thịt nát vụn, giống như bị một ngọn núi lớn đè lên vậy.
Thế nhưng lần này đối thủ của hắn là Tô Thanh Như!
- Hừ, Càn Minh Vũ, Phiên Thiên Ấn của ngươi không làm gì được ta đâu!
Miệng nói, Tô Thanh Như gảy cây cổ cầm trong lòng.
Mỗi lần Phiên Thiên Ấn cuộn lên là Tô Thanh Như lại gảy một lần, một luồng sóng âm giống như thực chất đánh thẳng lên Phiên Thân Ấn của Càn Minh Vũ.
Liên tục như vậy, Phiên Thiên Ấn chưa kịp tới trước mặt Tô Thanh Như thì đã bị tiêu tán.
- Ngươi muốn niêm phong Ngọc Mạt Lâu bắt giữ ta trong kinh thành Đại Châu? Ta cũng đang muốn bắt ngươi đây. Càn Minh Chân đến Huyền Vũ Sơn tìm Nhân Hoàng Chấn Thiên Quyết, ở kinh thành này có mỗi ngươi toạ chấn. Bắt được ngươi, kinh thành Đại Châu sẽ đại loạn, chính vụ khó lòng giải quyết, không ai sắp xếp người bảo vệ thành…Trấn Quốc Công chỉ cần khuyên hàng được Lưu Ngự Thanh, thống lĩnh ngự lâm quân là kinh thành Đại Châu sẽ nằm gọn trong tay! Đến lúc đó, quần thần Đại Châu cũng chỉ còn cách ủng hộ Trấn Quốc Công, Càn gia ngươi sẽ không thể gượng dậy nổi nữa!
Vừa nói, thân hình Tô Thanh Như khẽ động, động tác phiêu dật đến cực điểm, chớp mắt đã đến trước mặt Càn Minh Vũ.
Uỳnh!
Gảy một dây đàn, Thiên Đạo Thần Âm lại được thi triển, đè nặng lên Càn Minh Vũ.
Một cánh tay giống như đao sắp tóm được Càn Minh Vũ.
- Yêu nghiệt đại nghịch bất đạo dám ra tay với Đại Châu Phụ Chính Vương sao?
Nhưng khi Tô Thanh Như sắp tóm được Càn Minh Vũ thì một tiếng quát vang lên.
Một luồng khí tức sắc bén nhanh như chớp tấn công phía sau Tô Thanh Như. Nếu Tô Thanh Như cố tình cứ tấn công Càn Minh Vũ, bị luồng khí tức kia đánh trúng thì e là sẽ trọng thương. Cao thủ Đai Châu vô số, đến lúc đó Tô Thanh Như có muốn chạy cũng khó hơn lên trời.
- Diên Hồng chi đạo? Tiên Sư Đạo Âu Hồng? Ta đã biết chó ăn của Đại Châu ngươi nhất định sẽ ở quanh đây bảo vệ Càn Minh Vũ mà.
Không thể tiếp tục tấn công Càn Minh Vũ, Tô Thanh Như quay người, đối mặt với luồng khí tức đó, gảy một dây đàn. Làn sóng âm bắn ra đánh tan luồng khí tức đó.
Dù bị đánh tan nhưng ngay sau đó luồng khí tức lại ngưng tụ nhanh chóng.
Một lão giả mặc áo bào xám vút một cái bay tới, tay áo vung lên thu luồng khí tức Diên Hồng kia lại.
Chính là Đại Châu Tiên Sư Đạo đạo chủ, Cường giả Đại Tông Sư, Âu Hồng!
- Ta là chó săn của Đại Châu?
Đến trước mặt Càn Minh Vũ, Âu Hùng cười khảy.
- Tiên Sư Đạo ta chính là tồn tại dựa vào Đại Châu, tu luyện khí tức Diên Hồng này cũng là nhờ tài lực của Đại Châu ủng hộ. Là chó săn của Đại Châu thì làm sao? Đường đường là thánh địa võ đạo lịch sử vạn năm như Thiên Âm Môn không phải cũng dựa vào phủ Trấn Quốc Công, làm chó săn cho Dương Thiên đó sao?
- Lão đạo ta đến đây không phải đơn thuần là để bảo vệ Phụ Chính vương gia, mà còn để phá huỷ Ngọc Mạt Lâu, bắt yêu nghiệt ngươi! Truyện được copy tại
Âu Hồng lạnh lùng nói.
- Ta là yêu nghiệt? Thiên Âm Môn ta kế thừa đại đạo, là huyền môn chính tông. Câu "yêu nghiệt" Âu Hồng ngươi có thể tuỳ tiện nói được sao?
Tô Thanh Như nói.
- Dù là yêu nghiệt thì đã làm sao? Dựa vào khí tức Diên Hồng của ngươi không thể khuất phục được yêu nghiệt ta đâu!
- Ngông cuồng! Tô Thanh Như, ngươi là Đại Tông Sư trung giới, bần dạo là Đại Tông Sư đỉnh phong, dù Tiên Sư Đạo của ta không bằng thánh địa võ đạo Thiên Âm Môn thì cũng không phải loại kém cỏi! Hừ, ngươi tự xưng là chính đạo, thế nào là chính đạo? Ngồi mà có thiên hạ đó là chính đạo, ngươi mưu đồ tạo phản chính là tà môn ngoại đạo! Phải mạnh tay trấn áp!
- Giáng Long Phục Hổ!
Âu Hồng niệm một câu khẩu quyết, ngón trỏ và ngón giữa chỉ thẳng về hướng hoàn thành Đại Châu.
Uỳnh uỳnh….
Trên hoàng thành, hai luồng khí thế giống như hai đám mây đen ngưng tụ rồi nháy mắt biến thành hai thân ảnh cao hàng trăm trượng, gương mặt dữ dằn.
Hai thân ảnh này dưới sự khống chế của Âu Hồng bước ra khỏi hoàng thành tiến đến Ngọc Mạt Lâu.
Hai thân ảnh này bước đi khiến cả kinh thành rung chuyển dữ dội.
Grào! Grào!
Hai thân ảnh này gầm lên một tiếng rồi lao về phía Tô Thanh Như.
- Đây là Giáng Long và Phục Hổ mà hoàng khí của hoàn thành ngưng tụ thành?
Sắc mặt Tô Thanh Như biến đổi.
- Âu Hồng, đừng tưởng chân khí hoàng thành ngưng tụ thành hai pháp tôn chân thân là có thể tung hoành thiên hạ. Chiêu này có thể khuất phục Kim Hổ Yêu Thánh nhưng không thể khống chế được ta đâu! Sau này Tô Thanh Như ta bước vào tầng thứ Võ Thánh, chắc chắn sẽ trở lại kinh thành huỷ hai chân thân này khiến truyền thừa Tiên Sư Đạo của ngươi đoạn tuyệt!
Vừa nói, Tô Thanh Như cũng không liều mình đỡ đòn mà di chuyển lên đỉnh Ngọc Mạt Lâu.
Động tác Tô Thanh Như phiêu dật đến cực điểm, nháy mắt đã lùi sau mười mấy trượng, mũi chân điểm lên đỉnh lầu khác rồi lại lùi sau mười mấy trượng…
- Yêu nghiệt muốn chạy!
- Không được để ả chạy mất!
Lúc ấy, vô số ngự lâm quân tràn ra bao vây lấy Ngọc Mạt Lâu.
Tất cả đều giương cung lên bắn, vô số mũi tên bắn về phía Tô Thanh Như. Trăm vạn người cùng bắn, vô số mũi tên xé rách hư không, ngang ngửa vớimột cường giả Đại Tông Sư toàn lực tấn công.
Dương Thạc đứng bên ngoài, nhìn cảnh vô số mũi tên bắn tới như vậy, mặt không khỏi biến sắc, tóc gáy dựng đứng lên.
Tô Thanh Như lùi nhanh nên những mũi tên kia chỉ phập phập cắm vào nóc nhà chứ không tạo nên bất cứ tổn hại nào.
- Thôi, không cần đuổi theo nữa, để ả đi!
Ngự lâm quân định truy kích nhưng lại nghe Càn Minh Vũ thở dài, nói.
- Thiên Âm Môn rốt cuộc là thánh địa võ đạo, thân pháp phiêu dật của Tô Thanh Như bần đạo cũng phải tự thẹn mình không bằng, truy kích không nổi. Giáng Long, Phục Hổ của ta có thể nhưng không có mặt ra khống chế thì cũng không thể làm gì ả. Thôi vậy, cứ để ả đi.
Âu Hồng lắc đầu thở dài tiếc nuối nói.
- Thôi, niêm phong Ngọc Mạt Lâu lại!
Chiếc quạt giấy trong tay hắn soạt một tiếng mở ra, phe phẩy được vài cái, nói.
- Tình thế Đại Châu hiện nay quả nhiên như ta đã dự đoán. Chỉ chạm nhẹ là bùng phát!
Tô Thanh Như chạy mất, ngự lâm quân Đại Châu bao vây Ngọc Mạt Lâu, dán giấy niêm phong lên tường, lên cửa phòng. Dương Thạc thầm cảm thán.
- Đường đường thiên hạ đệ nhất lâu mà trong một đêm đã biến mất khỏi kinh thành…Kế hoạch trước khi đến vẫn đúng, đưa theo Tiểu Hoạch rời khỏi kinh thành, rời khỏi vòng xoáy tội ác này…Chỉ đáng tiếc, cuối cùng Tiểu Hoạch vẫn bị chìm vào đó.
Thâu tóm thiên hạ là một ván cờ lớn…Dương Mặc huỷ diệt Nam Lâm Tử chắc chỉ là một bước quan trọng trong đó. Không biết ta có còn cơ hội gây rối loạn không…
Dương Thạc cụp mắt nghĩ bụng..
Uỳnh! Uỳnh!
Đúng lúc đó, trong ống tay c=áo Dương Thạc có một vật phát ra tiếng kêi.
Dương Thạc lấy thứ đó ra, là Chưởng Môn Lệnh ngoai môn Nam Lâm Tự mà Dũng Tín đại sư đã đưa Dương Thạc.
Lúc này, trên Chưởng Môn Lệnh phát ra thứ ánh sáng đỏ chói loà.
- Ánh sáng đỏ? Đây là…dấu hiệu cho thấy Nam Lâm Tự đang bị công phá, trong tình thế cực kỳ
Tác giả: Linh Ẩn Hồ