Tiểu Hoả hiện nay chỉ dài có bốn năm thước, gần như một con chó lớn vậy. Trọng lượng cơ thể cũng chỉ năm chục cân.
Tuy Dương Thạc chỉ mười lăm mười sáu tuổi, cơ thể vẫn chưa trưởng thành hết, vẫn hơi gầy, nhưng ít nhất cũng sáu chục cân, hơn hẳn Tiểu Hoả đến chục cân. Tiểu Hoả có thể tự bay cũng là không tồi rồi, muốn chở thêm Dương Thạc thì đúng là rất khó.
Tuy nhiên, không thể chở Dương Thạc bay cao nhưng có thể bay lướt ở độ cao tầm thấp.
Mà núi ở hai bên lại không cao bằng nhau. Bạn đang xem tại - www.Truyện FULL
Dương Thạc chỉ cần ở bờ bên này tìm một nơi cao một chút cho Tiểu Hoả cắp lấy mình lướt xuống nơi thấp hơn ở bờ bên kia là được.
- Làm vậy đi, vượt Nộ Giang!
Dương Thạc nhanh chóng ra quyết định.
Nộ Giang dòng chảy rất xiết, căn bản không thể dùng thuyền để vượt qua bờ bên kia.
Chỉ ở vùng hạ lưu thì dòng chảy mới chậm hơn một chút, mới có thuyền chở người sang sông.
Có thể nói, chỉ cần vượt qua Nộ Giang là truy binh của Dương Mặc sẽ bị cắt đuôi.
Chưa nói Kim Điêu Xích Hầu thủ hạ của Dương Mặc bị Dương Thạc giết, dù không bị giết thì với bản lĩnh của chúng, dù có bay được qua Nộ Giang thì cũng không phải đối thủ của Dương Thạc.
- Vượt qua Nộ Giang là biển rộng trời cao rồi!
Dương Thạc nhảy lên lưng Tiểu Hoả, Tiểu Hoả vỗ mạnh cánh, lảo đảo bay lên rồi cẩn thận bay sang bờ bên kia…
Ầm ầm!!
Bay đến giữa dòng, tiếng nước chảy càng thêm mãnh liệt khiến Tiểu Hoả cũng run lên, suýt nữa thì rơi xuống sông.
Nếu rơi thật, dòng nước ở đây vừa xiết vừa đục, có một lượng cát lớn, dù là cường giả Võ Tôn e là cũng khó lòng bình an vô sự thoát ra được. Bùn dưới sông thậm chí có thể đánh tan chân khí hộ thể, nội tạng của cường giả Võ Tôn.
Thấy uy thế của Nộ Giang, Dương Thạc cũng phải hít vào hơi khí lạnh.
- Ở phía trên Nộ Giang này e là Thuần Dương Kim Thân của mình cũng không dám tuỳ tiện xuất khiếu. Ngay cả tiếng nước thôi cũng lợi hại hơ Đại Thiên Âm Chưởng của Tô Quân Ninh, có thể đánh tan Thuần Dương Kim Thân của mình thành từng mảnh ngay. Thậm chí có thể đánh tan tành thần hồn ý niệm của mình.
Dương Thạc nghĩ bụng mà thấy giật mình.
Phía trên Nộ Giang nhất định phải cẩn thận từng chút một, không được lơ là.
Vù!
Khi Dương Thạc và Tiểu Hoả mới vượt qua được sáu bảy dặm, được hai phần ba Nộ Giang thì đột nhiên nhìn thấy từ phía nam có một thân ảnh bay vút tới.
Là một nữ nhân mặc lục y.
Phía sau nữ nhân này có một đôi cánh màu lục nhạt, giống như đôi cánh của Tiểu Hoả vậy.
Đôi cánh này không lớn, hơn nữa dường như cũng không phải thực chất, nhưng lại có thể giúp nữ nhân ấy bay cao tốc độ nhanh ở độ cao mấy chục trượng.
- Đôi cánh đó là thứ gì vậy?
Thấy thế, Dương Thạc há hốc mồm kinh ngạc, suýt chút nữa thì ngã khỏi lưng Tiểu Hoả.
Nữ nhân kia bay chỉ chớp mắt đã đến phía trên Nộ Giang, đuổi đến phía sau Dương Thạc năm dặm.
- Đó là…Tô Quân Ninh?!
Lúc này Dương Thạc cũng đã nhìn rõ được tướng mạo nữ nhân kia. Không phải ai khác mà chính là thiên tài Thiên Âm Môn, muội muội của Ngọc Mạt Lâu chủ Tô Thanh Như, người đã giết Dũng Tín đại sư, Tô Quân Ninh!
Sau lưng Tô Quân Ninh lại mọc một đôi cánh màu lục nhát, đuổi theo Dương Thạc sao?
- Đôi cánh kia chắc là một loại bí bảo! Truyền thuyết nói thời trung cổ có vị đại năng Mặc Địch tinh thông Cơ Quan Thuật, chế tạo ra không ít thứ, trong đó có một số đôi cánh có thể giúp người bay trên không. Có cơ quan thú loại lớn, uy thế còn hơn cường giả Võ Thánh. Có lẽ đôi cánh phía sau Tô Quân Ninh là một loại cánh đó.
Dương Thạc như vậy.
Lần đó Tô Quân Ninh giết Dũng Tín đại sư chính là từ trên trời lao xuống, sau đó chạy trốn cũng gần như là bay. Lúc ấy Dương Thạc dã cảm thấy khinh công của ả ta cao minh đến cực điểm.
Giờ hắn mới hiểu, lúc đó là trời tối nhìn không rõ, có lẽ ả đã dùng đôi cánh này bay tới Nam Lâm Trai rồi từ trên không lao xuống giết Dũng Tín đại sư…
- Dương Thạc, không ngờ ngươi lại đến nam tỉnh, còn cướp đi Cửu Dương Huyền Công đệ nhất trùng, phá hoại kế hoạch của Đại Công. Giờ ngươi hãy theo ta đi gặp Đại Công, nể tình tiểu sư muội ta sẽ xin Đại Công chỉ phế võ công chứ không giết ngươi!
Tô Quân Ninh chớp mắt đã kéo gần khoảng cách với Dương Thạc còn hai dặm. Có lẽ không đợi Dương Thạc và Tiểu Hoả vượt qua Nộ Giang thì Tô Quân Ninh đã đuổi tới nơi rồi.
Cứ cho là vượt qua Nộ Giang thì sao? Dương Thạc chỉ là Luyện Khí cao giới, căn bản không thể chống lại được Tô Quân Ninh.
Dù có Thuần Dương Kim Thân cộng với sự trợ giúp của Xá Lợi đạt lên Võ Tôn, nhưng vẫn chưa thể biết được liệu có chống đỡ được Đại Thiên Âm Chưởng của Tô Quân Ninh không…
- Phiền phức rồi!
Dương Thạc chau mày.
- Tô Quân Ninh, ngươi thực sự cho Dương Thạc ta sẽ để kẻ khác tuỳ ý sắp đặt sao? Theo ngươi về? Đừng mơ đi! Ngươi giết sư phụ ta, Dũng Tín đại sư, sớm muộn ta cũng phải đến Thiên Âm Môn quyết đấu với ngươi một trận!
Vẻ mặt Tô Quân Ninh lạnh lùng, căn bản không nói nhiều với Dương Thạc. Dương Thạc không chịu bó tay chịu trói, ả lấy luôn cổ cầm ra, gảy mạnh dây đàn, sóng âm nhanh chóng tập kích về phía Dương Thạc.
Nói chuyện không hợp là lập tức động thủ, Tô Quân Ninh này cũng thật dứt khoát nhanh gọn!
Uỳnh uỳnh!
Thế nhưng, ngay sau khi sóng âm của Tô Quân Ninh bắn ra, vừa được mấy trượng thì nghe thấy phía dưới có tiếng nước ầm ầm.
Phụt!
Sóng âm bị đánh vỡ tan, đây là việc Tô Quân Ninh không thể ngờ tới. Bị phản phệ, Tô Quân Ninh lập tức thổ huyết, sắc mặt bỗng chốc trở nên tái trắng.
Thậm chí đôi cánh lục nhạt phía sau cũng tối hẳn đi, suýt chút nữa thì không giữ được cơ thể Tô Quân Ninh trên không.
Đôi cánh đó dường như được điều khiển bởi khí huyết của Tô Quân Ninh. Giờ Tô Quân Ninh bị phản phệ, khí huyết tổn thất nặng nề, không thể giữ cho đôi cánh ổn định, ánh sáng tối hẳn đi. Tô Quân Ninh rơi xuống đến năm sáu trượng, gần như sắp rơi xuống sông!
- Nguy rồi!
Trong hoàn cảnh này, dù tâm cảnh vô cùng kiên định như Tô Quân Ninh cũng không khỏi đại kinh.
Nghiến mạnh răng, chân khí trong cơ thể lưu chuyển, truyền sức mạnh khí huyết ra đôi cánh sau lưng thì Tô Quân Ninh mới miễn cưỡng giữa được trạng thái, không bị rơi xuống sông.
- Ủa, Đại Thiên Âm Thuật của Tô Quân Ninh vô dụng ở phía trên dòng Nộ Giang này.
Khi Tô Quân Ninh phát ra sóng âm tấn công Dương Thạc, hắn đã cảm nhận được nên toàn thân nổi hết da gà. Thế nhưng sự việc sau đó đã khiến hắn không ngờ tới.
- Tiếng sóng nước ở đây còn lợi hại hơn Xuân Lôi vài phần. Phía trên dòng Nộ Giang mình không dám cho Thuần Dương Kim Thân xuất khiến, đương nhiên Đại Thiên Âm Thuật của Tô Quân Ninh sẽ bị ảnh hưởng.
Trong đầu Dương Thạc đột nhiên nảy ra ý nghĩ điên rồ.
- Tô Quân Ninh không dám thi triển Đại Thiên Âm Thuật, mà công kích của Thiên Âm Môn phần lớn đều là sóng âm. Không thể thi triển công kích sóng âm coi như giảm mất một nửa thực lực. Tô Quân Ninh vừa rồi bị phản phệ, thực lực chắc chắn giảm mạnh, có lẽ chỉ còn là Võ Sư! Còn phải dùng một phần khí huyết để duy trì đôi cánh sau lưng.
Dương Thạc phân tích tình hình hiện nay của Tô Quân Ninh.
- Thực lực của ả giảm mạnh, mình có thể chiến đấu với ả một trận!
Chiến đấu với Tô Quân Ninh phía trên Nộ Giang.
Đây là cơ hội nghìn năm khó gặp, không có chiến trường nào thích hợp hơn phía trên Nộ Giang để chiến đấu với Tô Quân Ninh.
- Tô Quân Ninh là tuyệt thế thiên tài của Thiên Âm Môn!
- Giờ ả ta thuộc tầng thứ Võ Tôn, sau này thực lực còn tiến bộ hơn nữa. Dù mình có tu Cửu Dương Huyền Công, nhưng muốn đánh bại ả trong thời gian ngắn báo thù cho sư phụ cũng không thể...Lúc này chính là cơ hội duy nhất của mình! Đánh bại Tô Quân Ninh, bắt ả đêm tới Thiên Âm Môn xem vẻ mặt của Tô Thanh Như sẽ thế nào. Đến lúc đó hai tỷ muội Tô gia trước mặt mình sẽ chẳng có tư cách mà kiêu ngạo!
Dương Thạc nghĩ.
- Tô Quân Ninh, ngươi vừa nói có thể quyết đấu với ta trên Nộ Giang? Được, vậy ta đánh!
Dương Thạc nói với Tiểu Hoả, không chạy nữa mà quay lại lao về phía Tô Quân Ninh.
Vù! Vù!
Một tay vung lên, một đạo chân khí bắn ra từ tay Dương Thạc.
Đạo chân khí này đem theo lượng lớn khí tức Thái Dương Chân Hoả chớp mắt đã bao trùm lấy Tô Quân Ninh. Thái Dương Chân Hoả phừng phừng cháy, tấn công Tô Quân Ninh như vũ bão.
Đại Nhiên Mộc Đao Pháp!
Dù ở phía trên Nộ Giang không thể cho Thuần Dương Kim Thân xuất khiếu, nhưng uy lực công kích tầm xa của Dương Thạc sau khi có Đại Nhiên Mộc Đao Pháp chỉ có tăng chứ không giảm!
Uỳnh!
Vào lúc quan trọng, Tô Quân Ninh giơ cổ cầm lên đỡ Đại Nhiên Mộc Đao Pháp của Dương Thạc.
Uỳnh một tiếng, rồi rắc rắc mấy tiếng, cây cổ cầm của Tô Quân Ninh bị Đại Nhiên Mộc Đao Pháp chặt trúng, dây đàn đứt phừn phựt, trên thân đàn cũng xuất hiện mấy rãnh sâu. Dưới lực xung kích mạnh mẽ, Tô Quân Ninh bị đẩy mãi về sau.
- Bắt lấy!
Ngay sau đó, Tiểu Hoả đưa Thiên Dương Tử tới trước mặt Tô Quân Ninh.
Dương Thạc hét một tiếng, hai chân nhảy lên khỏi lưng Tiểu Hoả, trên không trung tay phải dùng Huyền Ưng Đoạn Trảo tóm về phía Tô Quân Ninh.
Dương Thạc lúc này không dựa vào bất cứ thứ gì chiến đấu với Tô Quân Ninh.
Tiểu Hoả hiện nay chỉ dài có bốn năm thước, gần như một con chó lớn vậy. Trọng lượng cơ thể cũng chỉ năm chục cân.
Tuy Dương Thạc chỉ mười lăm mười sáu tuổi, cơ thể vẫn chưa trưởng thành hết, vẫn hơi gầy, nhưng ít nhất cũng sáu chục cân, hơn hẳn Tiểu Hoả đến chục cân. Tiểu Hoả có thể tự bay cũng là không tồi rồi, muốn chở thêm Dương Thạc thì đúng là rất khó.
Tuy nhiên, không thể chở Dương Thạc bay cao nhưng có thể bay lướt ở độ cao tầm thấp.
Mà núi ở hai bên lại không cao bằng nhau. Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
Dương Thạc chỉ cần ở bờ bên này tìm một nơi cao một chút cho Tiểu Hoả cắp lấy mình lướt xuống nơi thấp hơn ở bờ bên kia là được.
- Làm vậy đi, vượt Nộ Giang!
Dương Thạc nhanh chóng ra quyết định.
Nộ Giang dòng chảy rất xiết, căn bản không thể dùng thuyền để vượt qua bờ bên kia.
Chỉ ở vùng hạ lưu thì dòng chảy mới chậm hơn một chút, mới có thuyền chở người sang sông.
Có thể nói, chỉ cần vượt qua Nộ Giang là truy binh của Dương Mặc sẽ bị cắt đuôi.
Chưa nói Kim Điêu Xích Hầu thủ hạ của Dương Mặc bị Dương Thạc giết, dù không bị giết thì với bản lĩnh của chúng, dù có bay được qua Nộ Giang thì cũng không phải đối thủ của Dương Thạc.
- Vượt qua Nộ Giang là biển rộng trời cao rồi!
Dương Thạc nhảy lên lưng Tiểu Hoả, Tiểu Hoả vỗ mạnh cánh, lảo đảo bay lên rồi cẩn thận bay sang bờ bên kia…
Ầm ầm!!
Bay đến giữa dòng, tiếng nước chảy càng thêm mãnh liệt khiến Tiểu Hoả cũng run lên, suýt nữa thì rơi xuống sông.
Nếu rơi thật, dòng nước ở đây vừa xiết vừa đục, có một lượng cát lớn, dù là cường giả Võ Tôn e là cũng khó lòng bình an vô sự thoát ra được. Bùn dưới sông thậm chí có thể đánh tan chân khí hộ thể, nội tạng của cường giả Võ Tôn.
Thấy uy thế của Nộ Giang, Dương Thạc cũng phải hít vào hơi khí lạnh.
- Ở phía trên Nộ Giang này e là Thuần Dương Kim Thân của mình cũng không dám tuỳ tiện xuất khiếu. Ngay cả tiếng nước thôi cũng lợi hại hơ Đại Thiên Âm Chưởng của Tô Quân Ninh, có thể đánh tan Thuần Dương Kim Thân của mình thành từng mảnh ngay. Thậm chí có thể đánh tan tành thần hồn ý niệm của mình.
Dương Thạc nghĩ bụng mà thấy giật mình.
Phía trên Nộ Giang nhất định phải cẩn thận từng chút một, không được lơ là.Vù!
Khi Dương Thạc và Tiểu Hoả mới vượt qua được sáu bảy dặm, được hai phần ba Nộ Giang thì đột nhiên nhìn thấy từ phía nam có một thân ảnh bay vút tới.
Là một nữ nhân mặc lục y.
Phía sau nữ nhân này có một đôi cánh màu lục nhạt, giống như đôi cánh của Tiểu Hoả vậy.
Đôi cánh này không lớn, hơn nữa dường như cũng không phải thực chất, nhưng lại có thể giúp nữ nhân ấy bay cao tốc độ nhanh ở độ cao mấy chục trượng.
- Đôi cánh đó là thứ gì vậy?
Thấy thế, Dương Thạc há hốc mồm kinh ngạc, suýt chút nữa thì ngã khỏi lưng Tiểu Hoả.
Nữ nhân kia bay chỉ chớp mắt đã đến phía trên Nộ Giang, đuổi đến phía sau Dương Thạc năm dặm.
- Đó là…Tô Quân Ninh?!
Lúc này Dương Thạc cũng đã nhìn rõ được tướng mạo nữ nhân kia. Không phải ai khác mà chính là thiên tài Thiên Âm Môn, muội muội của Ngọc Mạt Lâu chủ Tô Thanh Như, người đã giết Dũng Tín đại sư, Tô Quân Ninh!
Sau lưng Tô Quân Ninh lại mọc một đôi cánh màu lục nhát, đuổi theo Dương Thạc sao?
- Đôi cánh kia chắc là một loại bí bảo! Truyền thuyết nói thời trung cổ có vị đại năng Mặc Địch tinh thông Cơ Quan Thuật, chế tạo ra không ít thứ, trong đó có một số đôi cánh có thể giúp người bay trên không. Có cơ quan thú loại lớn, uy thế còn hơn cường giả Võ Thánh. Có lẽ đôi cánh phía sau Tô Quân Ninh là một loại cánh đó.
Dương Thạc như vậy.
Lần đó Tô Quân Ninh giết Dũng Tín đại sư chính là từ trên trời lao xuống, sau đó chạy trốn cũng gần như là bay. Lúc ấy Dương Thạc dã cảm thấy khinh công của ả ta cao minh đến cực điểm.
Giờ hắn mới hiểu, lúc đó là trời tối nhìn không rõ, có lẽ ả đã dùng đôi cánh này bay tới Nam Lâm Trai rồi từ trên không lao xuống giết Dũng Tín đại sư…
- Dương Thạc, không ngờ ngươi lại đến nam tỉnh, còn cướp đi Cửu Dương Huyền Công đệ nhất trùng, phá hoại kế hoạch của Đại Công. Giờ ngươi hãy theo ta đi gặp Đại Công, nể tình tiểu sư muội ta sẽ xin Đại Công chỉ phế võ công chứ không giết ngươi!
Tô Quân Ninh chớp mắt đã kéo gần khoảng cách với Dương Thạc còn hai dặm. Có lẽ không đợi Dương Thạc và Tiểu Hoả vượt qua Nộ Giang thì Tô Quân Ninh đã đuổi tới nơi rồi.
Cứ cho là vượt qua Nộ Giang thì sao? Dương Thạc chỉ là Luyện Khí cao giới, căn bản không thể chống lại được Tô Quân Ninh.
Dù có Thuần Dương Kim Thân cộng với sự trợ giúp của Xá Lợi đạt lên Võ Tôn, nhưng vẫn chưa thể biết được liệu có chống đỡ được Đại Thiên Âm Chưởng của Tô Quân Ninh không…
- Phiền phức rồi!
Dương Thạc chau mày.
- Tô Quân Ninh, ngươi thực sự cho Dương Thạc ta sẽ để kẻ khác tuỳ ý sắp đặt sao? Theo ngươi về? Đừng mơ đi! Ngươi giết sư phụ ta, Dũng Tín đại sư, sớm muộn ta cũng phải đến Thiên Âm Môn quyết đấu với ngươi một trận!
Vẻ mặt Tô Quân Ninh lạnh lùng, căn bản không nói nhiều với Dương Thạc. Dương Thạc không chịu bó tay chịu trói, ả lấy luôn cổ cầm ra, gảy mạnh dây đàn, sóng âm nhanh chóng tập kích về phía Dương Thạc.
Nói chuyện không hợp là lập tức động thủ, Tô Quân Ninh này cũng thật dứt khoát nhanh gọn!
Uỳnh uỳnh!
Thế nhưng, ngay sau khi sóng âm của Tô Quân Ninh bắn ra, vừa được mấy trượng thì nghe thấy phía dưới có tiếng nước ầm ầm.
Phụt!
Sóng âm bị đánh vỡ tan, đây là việc Tô Quân Ninh không thể ngờ tới. Bị phản phệ, Tô Quân Ninh lập tức thổ huyết, sắc mặt bỗng chốc trở nên tái trắng.
Thậm chí đôi cánh lục nhạt phía sau cũng tối hẳn đi, suýt chút nữa thì không giữ được cơ thể Tô Quân Ninh trên không.
Đôi cánh đó dường như được điều khiển bởi khí huyết của Tô Quân Ninh. Giờ Tô Quân Ninh bị phản phệ, khí huyết tổn thất nặng nề, không thể giữ cho đôi cánh ổn định, ánh sáng tối hẳn đi. Tô Quân Ninh rơi xuống đến năm sáu trượng, gần như sắp rơi xuống sông!
- Nguy rồi!
Trong hoàn cảnh này, dù tâm cảnh vô cùng kiên định như Tô Quân Ninh cũng không khỏi đại kinh.
Nghiến mạnh răng, chân khí trong cơ thể lưu chuyển, truyền sức mạnh khí huyết ra đôi cánh sau lưng thì Tô Quân Ninh mới miễn cưỡng giữa được trạng thái, không bị rơi xuống sông.
- Ủa, Đại Thiên Âm Thuật của Tô Quân Ninh vô dụng ở phía trên dòng Nộ Giang này.
Khi Tô Quân Ninh phát ra sóng âm tấn công Dương Thạc, hắn đã cảm nhận được nên toàn thân nổi hết da gà. Thế nhưng sự việc sau đó đã khiến hắn không ngờ tới.
- Tiếng sóng nước ở đây còn lợi hại hơn Xuân Lôi vài phần. Phía trên dòng Nộ Giang mình không dám cho Thuần Dương Kim Thân xuất khiến, đương nhiên Đại Thiên Âm Thuật của Tô Quân Ninh sẽ bị ảnh hưởng.
Trong đầu Dương Thạc đột nhiên nảy ra ý nghĩ điên rồ.
- Tô Quân Ninh không dám thi triển Đại Thiên Âm Thuật, mà công kích của Thiên Âm Môn phần lớn đều là sóng âm. Không thể thi triển công kích sóng âm coi như giảm mất một nửa thực lực. Tô Quân Ninh vừa rồi bị phản phệ, thực lực chắc chắn giảm mạnh, có lẽ chỉ còn là Võ Sư! Còn phải dùng một phần khí huyết để duy trì đôi cánh sau lưng.
Dương Thạc phân tích tình hình hiện nay của Tô Quân Ninh.
- Thực lực của ả giảm mạnh, mình có thể chiến đấu với ả một trận!
Chiến đấu với Tô Quân Ninh phía trên Nộ Giang.
Đây là cơ hội nghìn năm khó gặp, không có chiến trường nào thích hợp hơn phía trên Nộ Giang để chiến đấu với Tô Quân Ninh.
- Tô Quân Ninh là tuyệt thế thiên tài của Thiên Âm Môn!
- Giờ ả ta thuộc tầng thứ Võ Tôn, sau này thực lực còn tiến bộ hơn nữa. Dù mình có tu Cửu Dương Huyền Công, nhưng muốn đánh bại ả trong thời gian ngắn báo thù cho sư phụ cũng không thể...Lúc này chính là cơ hội duy nhất của mình! Đánh bại Tô Quân Ninh, bắt ả đêm tới Thiên Âm Môn xem vẻ mặt của Tô Thanh Như sẽ thế nào. Đến lúc đó hai tỷ muội Tô gia trước mặt mình sẽ chẳng có tư cách mà kiêu ngạo!
Dương Thạc nghĩ.
- Tô Quân Ninh, ngươi vừa nói có thể quyết đấu với ta trên Nộ Giang? Được, vậy ta đánh!
Dương Thạc nói với Tiểu Hoả, không chạy nữa mà quay lại lao về phía Tô Quân Ninh.
Vù! Vù!
Một tay vung lên, một đạo chân khí bắn ra từ tay Dương Thạc.
Đạo chân khí này đem theo lượng lớn khí tức Thái Dương Chân Hoả chớp mắt đã bao trùm lấy Tô Quân Ninh. Thái Dương Chân Hoả phừng phừng cháy, tấn công Tô Quân Ninh như vũ bão.
Đại Nhiên Mộc Đao Pháp!
Dù ở phía trên Nộ Giang không thể cho Thuần Dương Kim Thân xuất khiếu, nhưng uy lực công kích tầm xa của Dương Thạc sau khi có Đại Nhiên Mộc Đao Pháp chỉ có tăng chứ không giảm!
Uỳnh!
Vào lúc quan trọng, Tô Quân Ninh giơ cổ cầm lên đỡ Đại Nhiên Mộc Đao Pháp của Dương Thạc.
Uỳnh một tiếng, rồi rắc rắc mấy tiếng, cây cổ cầm của Tô Quân Ninh bị Đại Nhiên Mộc Đao Pháp chặt trúng, dây đàn đứt phừn phựt, trên thân đàn cũng xuất hiện mấy rãnh sâu. Dưới lực xung kích mạnh mẽ, Tô Quân Ninh bị đẩy mãi về sau.
- Bắt lấy!
Ngay sau đó, Tiểu Hoả đưa Thiên Dương Tử tới trước mặt Tô Quân Ninh.
Dương Thạc hét một tiếng, hai chân nhảy lên khỏi lưng Tiểu Hoả, trên không trung tay phải dùng Huyền Ưng Đoạn Trảo tóm về phía Tô Quân Ninh.
Dương Thạc lúc này không dựa vào bất cứ thứ gì chiến đấu với Tô Quân Ninh.