Trấn Quốc Công phủ đã có lịch sử trăm năm, cùng tuổi với Đại Chu triều.
Lúc Đại Chu triều lập quốc thì tằng tổ của Dương Thạc làm tướng trong quân, Nam chinh bắc chiến, lập công lao vĩ đại, cuối cùng được phong làm thế tập Trấn Quốc Công. Đến tổ phụ của Dương Thạc vẫn sống trong quân, trên yên ngựa, tiêu diệt phản loạn, chinh phạt bắc khương nhân, tây nam man tộc... Có thể nói là quân công hiển hách.
Cũng vì vậy mà ba đời Dương gia vẫn không giảm vinh sủng.
Ba đời tích lũy khiến trong Tàng Thư Các của Dương gia không hề thiếu công pháp bí kỹ.
Khi Dương Thạc tới Tàng Thư Các thì mặt trời đã lên cao.
Tàng Thư Các là một tiểu lâu ba tầng, cửa Tàng Thư Các dù không có ai cảnh giữ nhưng ở tầng cao nhất có một vị trưởng lão khách khanh của gia tộc canh gác, theo Dương Thạc được biết thì trưởng lão khách khanh này phải là cao thủ đẳng cấp đại tông sư.
Tầng thứ nhất trong Tàng Thư Các tất cả đều là thấp giai công pháp, cho dù là nô bộc, thị nữ trong gia tộc cũng có thể tiến vào tìm chút công pháp thô thiển tu luyện, cường thân kiện thể. Tầng hai, ba là trung giai, cao giai công pháp, chỉ có tinh anh đệ tử trong gia tộc mới vào được, Dương Thạc không có quyền đi vào trong.
Dương Thạc nhìn thoáng qua Tàng Thư Các cách không xa, hắn hít sâu một hơi, đi nhanh hướng Tàng Thư Các.
Dương Thạc mới tới cửa Tàng Thư Các thì thấy bên trong có một thanh niên dáng người thon dài, khoảng mười bảy, tám tuổi đi ra Tàng Thư Các.
Dương Thạc và thanh niên liếc nhau, đều sửng sốt.
Dương Thạc vô thức kêu lên:
- Lục ca?
Thanh niên này tên là Dương Thành, cũng là đệ tử của Dương gia, giống như Dương Thạc, là thứ tử trong gia tộc, chẳng qua không cùng mẫu thân với hắn. So sánh với phế vật võ đạo Dương Thạc thì Dương Thành xem như là một vị thiên tài, sáu tuổi tu luyện, mười ba tuổi bước vào luyện khí đẳng cấp, nay mới mười bảy tuổi đã tu luyện đến luyện khí cao giai. Tư chất như vậy đều là số một trong đệ tử Dương gia.
Đương nhiên địa vị của Dương Thành trong gia tộc vượt xa Dương Thạc, dù là con trai trưởng của gia tộc thấy Dương Thành đều phải hết sức cung kính.
Quan hệ giữa Dương Thạc và Dương Thành không tệ.
Dương Thạc còn nhớ lúc hắn rất nhỏ thì 'lục ca' đối xử rất tốt với hắn, nhưng từ khi gã bắt đầu tu luyện võ đạo rồi hơi xa cách với hắn.
Lần này Dương Thạc đến Tàng Thư Các trong gia tộc gặp phải Dương Thành xem như là bất ngờ.
Nghe Dương Thạc kêu mình là 'lục ca', Dương Thành nhẹ gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng không có gì thay đổi. Dương Thạc thầm thở ra, lục ca là thiên tài trong gia tộc, còn hắn chỉ là một phế vật, hắn chào hỏi Dương Thành, gã có thể chú ý chút xem như rất khá rồi.
Đang khi Dương Thạc nghĩ Dương Thành sẽ không nói nhiều với mình thì gã bỗng lên tiếng:
- Tiểu Thạc, nghe nói mẹ cả đã bán thị nữ của ngươi ra phủ?
Dương Thạc nghe Dương Thành nói câu này thì sửng sốt.
Thấy Dương Thạc ngây ra, Dương Thành vẫn không biến sắc mặt, giọng điệu bình thản nói:
- Chẳng qua là một thị nữ, ngươi không cần quá để ý. Chờ ta đi gặp mẹ cả, lấy ra hai người tốt nhất trong số bốn thị nữ của ta phân phối cho ngươi.
Dương Thành bày tỏ lời nói làm lòng Dương Thạc trào dâng nước ấm.
Hoặc nên nói toàn Dương gia chỉ có lục ca để ý cảm giác của Dương Thạc.
- Tóm lại, ngươi không cần nghĩ nhiều, tự lo thân đi.
Không chờ Dương Thạc lên tiếng, Dương Thành vỗ vai hắn, không nói gì nhiều, lướt qua hắn đi xa. Truyện được copy tại
Dương Thành đi thật lâu sau Dương Thạc mới thở ra một hơi, thì thào:
- Tạ, lục ca...
Đối với Dương Thạc thì Tiểu Địch không chỉ là một thị nữ, nàng là thân nhân của hắn, thị nữ khác không cách nào thay thế, lục ca Dương Thành không hiểu điều này.
Dương Thạc lắc đầu, không suy nghĩ nữa, đi vào Tàng Thư Các.
Bỗng nhiên có thanh âm quái dị mỉa mai vang lên từ sau lưng Dương Thạc:
- Ui dà, đây không phải là tiểu tử Dương Thạc phế vật của nhà chúng ta sao? Thế nào, thị nữ bị bán đi, muốn cố gắng biến cường, đi dạo trong Tàng Thư Các gia tộc?
Thật giống như một chậu nước lạnh dập tắt chút ấm áp cuối cùng trong lòng Dương Thạc, mắt hắn lạnh băng.
Dương Thạc xoay người, thấy một thiếu niên anh tuấn mặc đồ trắng, khoảng mười sáu tuổi đi tới gần hắn, sau lưng thiếu niên có hai nô bộc vẻ mặt kiêu ngạo đi theo.
Dương Tử Hi, đích tử của Dương gia.
Làm con trai trưởng của Dương gia, năm mười bốn tuổi Dương Tử Hi đi vào luyện khí đẳng cấp, nay mới mười sáu tuổi đã đạt tới luyện khí trung giai, tư chất không kém hơn Dương Thành bao nhiêu, địa vị trong gia tộc cao cao tại thượng.
Thậm chí nô bộc của Dương Tử Hi còn có địa vị hơn Dương Thạc trong gia tộc.
Nghe Dương Tử Hi nhắc tới Tiểu Địch, lòng Dương Thạc lạnh băng, siết chặt nắm tay.
- Dương Thạc, thị nữ tên Tiểu Địch ngươi, chậc chậc, thật là không tệ.
- Mới mười hai tuổi, chắc ngươi chưa khai bao cho cô bé đó? thêm hai năm nữa, ta có hứng thú đi Ngọc Mạt Lâu đùa với nàng.
- Nói thật với ngươi, thị nữ của ngươi là do ta đề nghị mẫu thân bán vào Ngọc Mạt Lâu! Chậc chậc, mỹ nhân bại hoại như vậy chỉ có Ngọc Mạt Lâu mới dạy dỗ được, đến lúc đó một đôi tay ngọc ngàn người gối, một chút môi hồng vạn người hôn. Tiếc rằng phế vật Dương gia như ngươi không có cơ hội nếm thử!
Trên mặt Dương Tử Hi đầy trêu chọc, giọng điệu cực kỳ trào phúng, hai nô bộc sau lưng gã cất tiếng cười to.
- Dương Tử Hi, khốn kiếp!
Không ngờ Tiểu Địch bị Dương Tử Hi xúi mẹ cả bán đi Ngọc Mạt Lâu!?
Dương Thạc nghe Dương Tử Hi nói lời này thì không thể kiềm chếc cơn giận được nữa, đôi mắt đỏ rực, hét to một tiếng nhào hướng Dương Tử Hi.
- Muốn chết!
Ngay sau đó bùm một tiếng, Dương Thạc đang trong cơn điên cảm thấy ngực đau đớn, người văng ra sau, đập mạnh xuống đất, gáy va chạm với mặt đất.
Tầm mắt tối đen, Dương Thạc gần như không thấy cái gì.
- Dương Tử Hi...!
Dương Thạc cố gắng vùng dậy nhưng vẫn không thể bò lên, hắn biết mới nãy là một nô bộc sau lưng Dương Tử Hi đánh văng hắn ra. Dù là nô bộc của Dương Tử Hi thì thực lực cũng đạt tới tôi thể cao giai, Dương Thạc thì chỉ mới là tôi thể sơ giai, căn bản không có khả năng làm đối thủ của nô bộc này.
Đầu váng mắt hoa, Dương Thạc chỉ nghe thấy giọng Dương Tử Hi lạnh lùng mà kiêu ngạo nói:
- Hừ! Chẳng qua là một thứ tử đê tiện cũng muốn ra tay với ta?
- Nếu không phải đang ở Tàng Thư Các, trọng địa của gia tộc thì hôm nay ta đã khiến nô bộc của mình đánh chết ngươi rồi, là do ngươi tự chuốc lấy!
- Hôm nay tha cái mạng nhỏ nhà ngươi, ba tháng nữa là ngươi tròn mười lăm, khi đó gia tộc sẽ kiểm nghiệm thực lực của ngươi, nếu không đạt được luyện khí đẳng cấp thì sẽ phân phát đến nông trang ngoài kinh sư, đi quản lý nông trang. Trọn đời không thể bước vào Dương gia, trọn đời không thể bước vào kinh sư!
- Đợi sau khi gia tộc kiểm nghiệm thực lực của ngươi rồi ta sẽ chủ động xin đánh gãy hai chân của ngươi rồi đuổi ngươi khỏi Dương gia, cả đời không thể bước vào kinh sư. Tiểu thị nữ của ngươi ở Ngọc Mạt Lâu đành để ta thương nàng thay ngươi...
- Mặc kệ phế vật này, chúng ta vào Tàng Thư Các đi!
Dương Tử Hi nói xong dẫn theo hai nô bộc bước vào Tàng Thư Các.
- Hừ! Lần này tha cho ngươi, không phải ngươi muốn vào Tàng Thư Các của gia tộc cố gắng biến cường sao? Đáng tiếc, thứ tử đê tiện như ngươi không tiến vào được cả tầng hai Tàng Thư Các, chỉ có thể ở tầng một tìm công pháp thấp giai xứng với ngươi!
Phía xa vọng lại giọng của Dương Tử Hi.
Trấn Quốc Công phủ đã có lịch sử trăm năm, cùng tuổi với Đại Chu triều.
Lúc Đại Chu triều lập quốc thì tằng tổ của Dương Thạc làm tướng trong quân, Nam chinh bắc chiến, lập công lao vĩ đại, cuối cùng được phong làm thế tập Trấn Quốc Công. Đến tổ phụ của Dương Thạc vẫn sống trong quân, trên yên ngựa, tiêu diệt phản loạn, chinh phạt bắc khương nhân, tây nam man tộc... Có thể nói là quân công hiển hách.
Cũng vì vậy mà ba đời Dương gia vẫn không giảm vinh sủng.
Ba đời tích lũy khiến trong Tàng Thư Các của Dương gia không hề thiếu công pháp bí kỹ.
Khi Dương Thạc tới Tàng Thư Các thì mặt trời đã lên cao.
Tàng Thư Các là một tiểu lâu ba tầng, cửa Tàng Thư Các dù không có ai cảnh giữ nhưng ở tầng cao nhất có một vị trưởng lão khách khanh của gia tộc canh gác, theo Dương Thạc được biết thì trưởng lão khách khanh này phải là cao thủ đẳng cấp đại tông sư.
Tầng thứ nhất trong Tàng Thư Các tất cả đều là thấp giai công pháp, cho dù là nô bộc, thị nữ trong gia tộc cũng có thể tiến vào tìm chút công pháp thô thiển tu luyện, cường thân kiện thể. Tầng hai, ba là trung giai, cao giai công pháp, chỉ có tinh anh đệ tử trong gia tộc mới vào được, Dương Thạc không có quyền đi vào trong.
Dương Thạc nhìn thoáng qua Tàng Thư Các cách không xa, hắn hít sâu một hơi, đi nhanh hướng Tàng Thư Các.
Dương Thạc mới tới cửa Tàng Thư Các thì thấy bên trong có một thanh niên dáng người thon dài, khoảng mười bảy, tám tuổi đi ra Tàng Thư Các.
Dương Thạc và thanh niên liếc nhau, đều sửng sốt.
Dương Thạc vô thức kêu lên:
- Lục ca?
Thanh niên này tên là Dương Thành, cũng là đệ tử của Dương gia, giống như Dương Thạc, là thứ tử trong gia tộc, chẳng qua không cùng mẫu thân với hắn. So sánh với phế vật võ đạo Dương Thạc thì Dương Thành xem như là một vị thiên tài, sáu tuổi tu luyện, mười ba tuổi bước vào luyện khí đẳng cấp, nay mới mười bảy tuổi đã tu luyện đến luyện khí cao giai. Tư chất như vậy đều là số một trong đệ tử Dương gia.
Đương nhiên địa vị của Dương Thành trong gia tộc vượt xa Dương Thạc, dù là con trai trưởng của gia tộc thấy Dương Thành đều phải hết sức cung kính.
Quan hệ giữa Dương Thạc và Dương Thành không tệ.
Dương Thạc còn nhớ lúc hắn rất nhỏ thì 'lục ca' đối xử rất tốt với hắn, nhưng từ khi gã bắt đầu tu luyện võ đạo rồi hơi xa cách với hắn.
Lần này Dương Thạc đến Tàng Thư Các trong gia tộc gặp phải Dương Thành xem như là bất ngờ.
Nghe Dương Thạc kêu mình là 'lục ca', Dương Thành nhẹ gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng không có gì thay đổi. Dương Thạc thầm thở ra, lục ca là thiên tài trong gia tộc, còn hắn chỉ là một phế vật, hắn chào hỏi Dương Thành, gã có thể chú ý chút xem như rất khá rồi.
Đang khi Dương Thạc nghĩ Dương Thành sẽ không nói nhiều với mình thì gã bỗng lên tiếng:
- Tiểu Thạc, nghe nói mẹ cả đã bán thị nữ của ngươi ra phủ?
Dương Thạc nghe Dương Thành nói câu này thì sửng sốt.
Thấy Dương Thạc ngây ra, Dương Thành vẫn không biến sắc mặt, giọng điệu bình thản nói:
- Chẳng qua là một thị nữ, ngươi không cần quá để ý. Chờ ta đi gặp mẹ cả, lấy ra hai người tốt nhất trong số bốn thị nữ của ta phân phối cho ngươi.
Dương Thành bày tỏ lời nói làm lòng Dương Thạc trào dâng nước ấm.
Hoặc nên nói toàn Dương gia chỉ có lục ca để ý cảm giác của Dương Thạc.
- Tóm lại, ngươi không cần nghĩ nhiều, tự lo thân đi.
Không chờ Dương Thạc lên tiếng, Dương Thành vỗ vai hắn, không nói gì nhiều, lướt qua hắn đi xa. Truyện được copy tại Truyện FULL
Dương Thành đi thật lâu sau Dương Thạc mới thở ra một hơi, thì thào:
- Tạ, lục ca...
Đối với Dương Thạc thì Tiểu Địch không chỉ là một thị nữ, nàng là thân nhân của hắn, thị nữ khác không cách nào thay thế, lục ca Dương Thành không hiểu điều này.
Dương Thạc lắc đầu, không suy nghĩ nữa, đi vào Tàng Thư Các.
Bỗng nhiên có thanh âm quái dị mỉa mai vang lên từ sau lưng Dương Thạc:
- Ui dà, đây không phải là tiểu tử Dương Thạc phế vật của nhà chúng ta sao? Thế nào, thị nữ bị bán đi, muốn cố gắng biến cường, đi dạo trong Tàng Thư Các gia tộc?
Thật giống như một chậu nước lạnh dập tắt chút ấm áp cuối cùng trong lòng Dương Thạc, mắt hắn lạnh băng.
Dương Thạc xoay người, thấy một thiếu niên anh tuấn mặc đồ trắng, khoảng mười sáu tuổi đi tới gần hắn, sau lưng thiếu niên có hai nô bộc vẻ mặt kiêu ngạo đi theo.
Dương Tử Hi, đích tử của Dương gia.
Làm con trai trưởng của Dương gia, năm mười bốn tuổi Dương Tử Hi đi vào luyện khí đẳng cấp, nay mới mười sáu tuổi đã đạt tới luyện khí trung giai, tư chất không kém hơn Dương Thành bao nhiêu, địa vị trong gia tộc cao cao tại thượng.
Thậm chí nô bộc của Dương Tử Hi còn có địa vị hơn Dương Thạc trong gia tộc.
Nghe Dương Tử Hi nhắc tới Tiểu Địch, lòng Dương Thạc lạnh băng, siết chặt nắm tay.
- Dương Thạc, thị nữ tên Tiểu Địch ngươi, chậc chậc, thật là không tệ.
- Mới mười hai tuổi, chắc ngươi chưa khai bao cho cô bé đó? thêm hai năm nữa, ta có hứng thú đi Ngọc Mạt Lâu đùa với nàng.
- Nói thật với ngươi, thị nữ của ngươi là do ta đề nghị mẫu thân bán vào Ngọc Mạt Lâu! Chậc chậc, mỹ nhân bại hoại như vậy chỉ có Ngọc Mạt Lâu mới dạy dỗ được, đến lúc đó một đôi tay ngọc ngàn người gối, một chút môi hồng vạn người hôn. Tiếc rằng phế vật Dương gia như ngươi không có cơ hội nếm thử!
Trên mặt Dương Tử Hi đầy trêu chọc, giọng điệu cực kỳ trào phúng, hai nô bộc sau lưng gã cất tiếng cười to.
- Dương Tử Hi, khốn kiếp!
Không ngờ Tiểu Địch bị Dương Tử Hi xúi mẹ cả bán đi Ngọc Mạt Lâu!?
Dương Thạc nghe Dương Tử Hi nói lời này thì không thể kiềm chếc cơn giận được nữa, đôi mắt đỏ rực, hét to một tiếng nhào hướng Dương Tử Hi.
- Muốn chết!
Ngay sau đó bùm một tiếng, Dương Thạc đang trong cơn điên cảm thấy ngực đau đớn, người văng ra sau, đập mạnh xuống đất, gáy va chạm với mặt đất.
Tầm mắt tối đen, Dương Thạc gần như không thấy cái gì.
- Dương Tử Hi...!
Dương Thạc cố gắng vùng dậy nhưng vẫn không thể bò lên, hắn biết mới nãy là một nô bộc sau lưng Dương Tử Hi đánh văng hắn ra. Dù là nô bộc của Dương Tử Hi thì thực lực cũng đạt tới tôi thể cao giai, Dương Thạc thì chỉ mới là tôi thể sơ giai, căn bản không có khả năng làm đối thủ của nô bộc này.
Đầu váng mắt hoa, Dương Thạc chỉ nghe thấy giọng Dương Tử Hi lạnh lùng mà kiêu ngạo nói:
- Hừ! Chẳng qua là một thứ tử đê tiện cũng muốn ra tay với ta?
- Nếu không phải đang ở Tàng Thư Các, trọng địa của gia tộc thì hôm nay ta đã khiến nô bộc của mình đánh chết ngươi rồi, là do ngươi tự chuốc lấy!
- Hôm nay tha cái mạng nhỏ nhà ngươi, ba tháng nữa là ngươi tròn mười lăm, khi đó gia tộc sẽ kiểm nghiệm thực lực của ngươi, nếu không đạt được luyện khí đẳng cấp thì sẽ phân phát đến nông trang ngoài kinh sư, đi quản lý nông trang. Trọn đời không thể bước vào Dương gia, trọn đời không thể bước vào kinh sư!
- Đợi sau khi gia tộc kiểm nghiệm thực lực của ngươi rồi ta sẽ chủ động xin đánh gãy hai chân của ngươi rồi đuổi ngươi khỏi Dương gia, cả đời không thể bước vào kinh sư. Tiểu thị nữ của ngươi ở Ngọc Mạt Lâu đành để ta thương nàng thay ngươi...
- Mặc kệ phế vật này, chúng ta vào Tàng Thư Các đi!
Dương Tử Hi nói xong dẫn theo hai nô bộc bước vào Tàng Thư Các.
- Hừ! Lần này tha cho ngươi, không phải ngươi muốn vào Tàng Thư Các của gia tộc cố gắng biến cường sao? Đáng tiếc, thứ tử đê tiện như ngươi không tiến vào được cả tầng hai Tàng Thư Các, chỉ có thể ở tầng một tìm công pháp thấp giai xứng với ngươi!
Phía xa vọng lại giọng của Dương Tử Hi.