Dương Địch thì tu luyện hơn một năm là đẳng cấp võ sư trung giai, qua hai, ba năm là đẳng cấp võ tôn, cùng lắm bảy, tám năm có thể bước vào đại tông sư đẳng cấp!
Nội tình của Thiên Âm Môn không kém hơn Kim Phật Tự mật tông.
Lúc đó Dương Địch muốn chà đạp A Mục Đạt Vượng đại sư nho nhỏ là cực kỳ đơn giản.
Dương Địch thầm nghĩ:
- Phải chóng tu luyện, bảo hộ thiếu gia!
….. …. …. …. …..
Cùng lúc đó, trong không gian Thập phương cà sa.
Dương Thạc đang đứng trong không gian Thập phương cà sa, thở hắt ra, chợt mở mắt, nhỏ giọng nói:
- A? Là ai nhắc đến ta?
Bốn ngày.
Trước bốn ngày khi Dương Thạc tu luyện mười ba thức Thần Hoang Bạo Hùng Kình đột nhiên có điều lĩnh ngộ, nhắm lại hai mắt, đứng im cảm ngộ, giờ đã qua bốn ngày.
Mới rồi Dương Thạc chấm dứt cảm ngộ.
Mới cảm ngộ xong thì Dương Thạc mưo hồ cảm giác dường như có ai nhắc mình.
- Nhiều người nhắc đến ta, như Trình phu nhân, Dương Tử Mặc, Trình Ngọc, cao thủ Kim Phật Tự mật tông, những người này đều hận không thể giết ta cho thống khoái, thường xuyên nhắc tới ta mấy lần cũng là bình thường!
Dương Thạc không quá để ý.
Giờ phút này, Dương Thạc để ý nhất là trong bốn ngày cảm ngộ.
- Thần hoang bạo hùng... Thần hoang bạo hùng... Lúc trước tuy ta cố gắng quan sát thể ngộ động tác Hắc Hùng đánh nhau nhưng vẫn là dùng góc độ võ giả nhân loại quan sát, muốn dung nhập thần vận Hắc Hùng đánh nhau vào võ đạo của ta. Dưới loại tình huống này, muốn sáng tạo ra Thần Hùng quyết là vô cùng khó khăn.
- Chỉ cần khiến bản thân thành một bạo hùng thời kỳ thượng cổ hồng hoang mới sáng tạo ra Thần Hùng quyết được.
- Thời thượng cổ không có nhân đạo văn minh.
- Khi ấy võ đạo là tự nhiên mà thuần túy nhất.
Lòng nghĩ vậy, Dương Thạc xem bản thân thành một bạo hùng thời kỳ thượng cổ hồng hoang.
Hắn là một con bạo hùng.
Trong óc không có ý nghĩ lung tung phức tạp của nhân loại.
Bạo hùng chỉ có bản năng.
Trong đầu trừ bỏ kiếm ăn, chơi đùa, giao phối các loại ý niệm cơ bản ra không có gì khác.
Dương Thạc há mồm hưng phấn rống to:
- Grao!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Hai tay đập xuống phát ra tiếng bùm bùm, Dương Thạc như là thượng cổ bạo hùng thật sự.
- Đây là gấu, là vui buồn hờn giận của gấu.
Bình bịch bình bịch!
Dương Thạc nhúc nhích, chạy nhanh ra xa mấy chục trước với tư thế Hắc Hùng.
Dương Thạc ngửa mặt rống to:
- Grao grao grao!
Vù vù vù vù vù!
Vù vù vù vù vù!
Dương Thạc gầm rống khiến xác thượng cổ Hắc Hùng gần đó như có cảm ứng, chấn động.
Hắc Hùng đi ra, nghi hoặc liếc Dương Thạc, mới nãy nó nghe tiếng hắn gầm còn tưởng trong không gian Thập phương cà sa có đồng loại của mình.
- Grao!
Dương Thạc gầm lên, xông hướng Hắc Hùng.
Giờ phút này, Dương Thạc là một con bạo hùng, gặp đồng lạoi thì sẽ hưng phấn, chu động tiếp xúc, chơi đùa.
Hôm nay Dương Thạc hoàn toàn phóng túng chính mình, xem mình là một con bạo hùng.
….. …. …. …. …..
Không biết qua bao lâu.
Dương Thạc thoát khỏi trạng thái Hắc Hùng.
Dương Thạc khoanh chân ngồi.
- Thì ra gấu là dạng này.
Dương Thạc ngồi xếp bằng, mắt khép hờ, lòng cảm ngộ loại cảm giác lúc trước là một con Hắc Hùng.
Dần dần trong người Dương Thạc sinh ra chút năng lực đặc biệt.
Loại năng lượng này không thể nói là võ đạo chân khí, bởi vì thượng cổ hồng hoang, nhân đạo văn minh còn chưa thành lập, võ giả nhân loại chưa xuất hiện, căn bản không có kiểu nói chân khí.
Đây là một võ đạo căn nguyên, có lẽ có thể gọi là nguyên lực.
Thời kỳ thần hoang, nguyên lực trong người bạo hùng tức là... Thần hoang nguyên lực.
- Thành công!
Giờ phút này, lòng Dương Thạc mừng như điên.
- Ta rốt cuộc sáng tạo ra Thần Hùng quyết, ta tu luyện ra thần hoang nguyên lực rồi! Dương Thiên, ngươi trói buộc ta rốt cuộc bị đánh vỡ!
Sau khi tu luyện ra một tia thần hoang nguyên lực thì Dương Thạc nhảy vọt lên, thần hoang nguyên lực trong người hắn có cảm ứng chấn động vù vù.
Dương Thạc tự sáng tạo ra Thần Hùng quyết.
Trong người Dương Thạc tu luyện ra thần hoang nguyên lực như một đứa trẻ rất hoạt bát không ngừng chạy khắp người hắn.
Thần hoang nguyên lực này khác với thần hoang nguyên lực trong người Dương Thạc.
Dù sao Dương Thiên không chỉ tu luyện Thần Hùng quyết mà còn sáng tạo ra thần ngư quyết, thần xà quyết. Thần hoang nguyên lực của Dương Thiên là kết hợp từ ba công pháp, khác với Dương Thạc đơn thuần tu luyện Thần Hùng quyết ra thần hoang nguyên lực.
Nhưng có điểm giống nhau.
Thần hoang nguyên lực của Dương Thạc không ngừng tán loạn, có thể dẫn động thần hoang nguyên lực mà Dương Thiên để lại chấn động theo.
- Thần hoang nguyên lực của ta còn quá yếu.
Dương Thạc thầm nghĩ:
- Nếu như có thể tu luyện ra càng ngày càng nhiều thần hoang nguyên khí, khống chế chúng nó cắn nuốt thần hoang nguyên lực Dương Thiên để lại thì mới hoàn toàn đánh vỡ thần hoang nguyên lực của Dương Thiên phong tỏa.
Bây giờ Dương Thạc chỉ mới tu luyện ra một chút thần hoang nguyên lực.
Chút xíu thần hoang nguyên lực này dĩ nhiên không thể chống đối thần hoang nguyên lực do Dương Thiên để lại.
Dương Thạc tiếp tục không ngừng tu luyện, hắn tu luyện ra thần hoang nguyên lực ngày càng nhiều hơn.
Và thần hoang nguyên lực của Dương Thiên chỉ là vật chết.
Dương Thạc có thể thông qua cắn nuốt mớ thần hoang nguyên lực, không ngừng tăng mạnh thần hoang nguyên lực của mình, hiệu suất cắn nuốt càng cao, cuối cùng dễ dàng nuốt hết thần hoang nguyên lực Dương Thiên để lại.
Khi đó thực lực của Dương Thạc hồi phục, mật thất nho nhỏ, hai Huyền Giáp Vệ đẳng cấp võ tôn trung giai canh giữ không thể làm gì được Dương Thạc.
Dương Thạc thầm nghĩ:
- Tiếp tục tu luyện Thần Hùng quyết thôi.
Dương Thạc tiếp tục tu luyện.
Bộ Thần Hùng quyết này là Dương Thạc tự nghĩ ra, nhưng còn chưa hình tành công pháp văn tự cụ thể.
Chỉ có thể cảm ngộ chứ không thể truyền dạy.
Phải viết bộ công pháp này thành chữ trong não, để cho người khác cũng có thể tu luyện, cái này cần tu vi võ đạo rất cao, nếu không thì viết sai một chút là người khác tu luyện có lẽ tẩu hỏa nhập ma, phản phệ tự thân. Lấy cảnh giới võ đạo hiện tại của Dương Thạc có thể tự mình tu luyện bộ công pháp này đã không tệ, không cần viết thành bí tịch công pháp.
- Thần Hùng quyết, độ phù hợp thân thể... Hoàn toàn, độ phù hợp chân thân... Sáu phần.
Mặc dù bộ công pháp này không hình thành bí tịch chữ nhưng Dương Thạc tu luyện nó, trong đầu hiện ra độ phù hợp.
Độ phù hợp thân thể là hoàn toàn?
Dương Thạc biết đó là bởi vì trong người có một phần huyết mạch thượng cổ Hắc Hùng. Có được huyết mạch thượng cổ Hắc Hùng mà tu luyện công pháp này thì tự nhiên hết sức phù hợp.
Dương Thạc không ngờ là công pháp này phù hợp chân thân đến sáu phần.
Hai cái cộng lại là độ phù hợp mười tám phần.
Khủng bố đến cực điểm!
Dương Thạc thầm cảm thán rằng:
- Rốt cuộc là tự nghĩ ra công pháp, độ phù hợp cao thật.
Tự nghĩ ra công pháp có độ phù hợp rất cao, nhưng tự sáng tạo là dễ dàng sao?
Đa phần công pháp trên đời này đều do cao thủ từ đẳng cấp đại tông sư trở lên nghĩ ra.
Dù là bộ công pháp đẳng cấp thấp nhất Huyền Ưng Kình cũng do cường giả đẳng cấp võ sư sáng tạo ra. Công pháp đê giai như vậy chỉ có thể tu luyện đến tôi thể cao giai. Còn công pháp đẳng cấp thần công bí điển thì dù là cường giả Võ thánh chưa chắc có thể tự sáng tạo.
Dương Địch thì tu luyện hơn một năm là đẳng cấp võ sư trung giai, qua hai, ba năm là đẳng cấp võ tôn, cùng lắm bảy, tám năm có thể bước vào đại tông sư đẳng cấp!
Nội tình của Thiên Âm Môn không kém hơn Kim Phật Tự mật tông.
Lúc đó Dương Địch muốn chà đạp A Mục Đạt Vượng đại sư nho nhỏ là cực kỳ đơn giản.
Dương Địch thầm nghĩ:
- Phải chóng tu luyện, bảo hộ thiếu gia!
….. …. …. …. …..
Cùng lúc đó, trong không gian Thập phương cà sa.
Dương Thạc đang đứng trong không gian Thập phương cà sa, thở hắt ra, chợt mở mắt, nhỏ giọng nói:
- A? Là ai nhắc đến ta?
Bốn ngày.
Trước bốn ngày khi Dương Thạc tu luyện mười ba thức Thần Hoang Bạo Hùng Kình đột nhiên có điều lĩnh ngộ, nhắm lại hai mắt, đứng im cảm ngộ, giờ đã qua bốn ngày.
Mới rồi Dương Thạc chấm dứt cảm ngộ.
Mới cảm ngộ xong thì Dương Thạc mưo hồ cảm giác dường như có ai nhắc mình.
- Nhiều người nhắc đến ta, như Trình phu nhân, Dương Tử Mặc, Trình Ngọc, cao thủ Kim Phật Tự mật tông, những người này đều hận không thể giết ta cho thống khoái, thường xuyên nhắc tới ta mấy lần cũng là bình thường!
Dương Thạc không quá để ý.
Giờ phút này, Dương Thạc để ý nhất là trong bốn ngày cảm ngộ.
- Thần hoang bạo hùng... Thần hoang bạo hùng... Lúc trước tuy ta cố gắng quan sát thể ngộ động tác Hắc Hùng đánh nhau nhưng vẫn là dùng góc độ võ giả nhân loại quan sát, muốn dung nhập thần vận Hắc Hùng đánh nhau vào võ đạo của ta. Dưới loại tình huống này, muốn sáng tạo ra Thần Hùng quyết là vô cùng khó khăn.
- Chỉ cần khiến bản thân thành một bạo hùng thời kỳ thượng cổ hồng hoang mới sáng tạo ra Thần Hùng quyết được.
- Thời thượng cổ không có nhân đạo văn minh.
- Khi ấy võ đạo là tự nhiên mà thuần túy nhất.
Lòng nghĩ vậy, Dương Thạc xem bản thân thành một bạo hùng thời kỳ thượng cổ hồng hoang.
Hắn là một con bạo hùng.
Trong óc không có ý nghĩ lung tung phức tạp của nhân loại.
Bạo hùng chỉ có bản năng.
Trong đầu trừ bỏ kiếm ăn, chơi đùa, giao phối các loại ý niệm cơ bản ra không có gì khác.
Dương Thạc há mồm hưng phấn rống to:
- Grao!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Hai tay đập xuống phát ra tiếng bùm bùm, Dương Thạc như là thượng cổ bạo hùng thật sự.
- Đây là gấu, là vui buồn hờn giận của gấu.
Bình bịch bình bịch!
Dương Thạc nhúc nhích, chạy nhanh ra xa mấy chục trước với tư thế Hắc Hùng.
Dương Thạc ngửa mặt rống to:
- Grao grao grao!
Vù vù vù vù vù!
Vù vù vù vù vù!
Dương Thạc gầm rống khiến xác thượng cổ Hắc Hùng gần đó như có cảm ứng, chấn động.
Hắc Hùng đi ra, nghi hoặc liếc Dương Thạc, mới nãy nó nghe tiếng hắn gầm còn tưởng trong không gian Thập phương cà sa có đồng loại của mình.
- Grao!
Dương Thạc gầm lên, xông hướng Hắc Hùng.
Giờ phút này, Dương Thạc là một con bạo hùng, gặp đồng lạoi thì sẽ hưng phấn, chu động tiếp xúc, chơi đùa.
Hôm nay Dương Thạc hoàn toàn phóng túng chính mình, xem mình là một con bạo hùng.
….. …. …. …. …..
Không biết qua bao lâu.
Dương Thạc thoát khỏi trạng thái Hắc Hùng.
Dương Thạc khoanh chân ngồi.
- Thì ra gấu là dạng này.
Dương Thạc ngồi xếp bằng, mắt khép hờ, lòng cảm ngộ loại cảm giác lúc trước là một con Hắc Hùng.
Dần dần trong người Dương Thạc sinh ra chút năng lực đặc biệt. Nguồn tại ện FULL
Loại năng lượng này không thể nói là võ đạo chân khí, bởi vì thượng cổ hồng hoang, nhân đạo văn minh còn chưa thành lập, võ giả nhân loại chưa xuất hiện, căn bản không có kiểu nói chân khí.
Đây là một võ đạo căn nguyên, có lẽ có thể gọi là nguyên lực.
Thời kỳ thần hoang, nguyên lực trong người bạo hùng tức là... Thần hoang nguyên lực.
- Thành công!
Giờ phút này, lòng Dương Thạc mừng như điên.
- Ta rốt cuộc sáng tạo ra Thần Hùng quyết, ta tu luyện ra thần hoang nguyên lực rồi! Dương Thiên, ngươi trói buộc ta rốt cuộc bị đánh vỡ!
Sau khi tu luyện ra một tia thần hoang nguyên lực thì Dương Thạc nhảy vọt lên, thần hoang nguyên lực trong người hắn có cảm ứng chấn động vù vù.
Dương Thạc tự sáng tạo ra Thần Hùng quyết.
Trong người Dương Thạc tu luyện ra thần hoang nguyên lực như một đứa trẻ rất hoạt bát không ngừng chạy khắp người hắn.
Thần hoang nguyên lực này khác với thần hoang nguyên lực trong người Dương Thạc.
Dù sao Dương Thiên không chỉ tu luyện Thần Hùng quyết mà còn sáng tạo ra thần ngư quyết, thần xà quyết. Thần hoang nguyên lực của Dương Thiên là kết hợp từ ba công pháp, khác với Dương Thạc đơn thuần tu luyện Thần Hùng quyết ra thần hoang nguyên lực.
Nhưng có điểm giống nhau.
Thần hoang nguyên lực của Dương Thạc không ngừng tán loạn, có thể dẫn động thần hoang nguyên lực mà Dương Thiên để lại chấn động theo.
- Thần hoang nguyên lực của ta còn quá yếu.
Dương Thạc thầm nghĩ:
- Nếu như có thể tu luyện ra càng ngày càng nhiều thần hoang nguyên khí, khống chế chúng nó cắn nuốt thần hoang nguyên lực Dương Thiên để lại thì mới hoàn toàn đánh vỡ thần hoang nguyên lực của Dương Thiên phong tỏa.
Bây giờ Dương Thạc chỉ mới tu luyện ra một chút thần hoang nguyên lực.
Chút xíu thần hoang nguyên lực này dĩ nhiên không thể chống đối thần hoang nguyên lực do Dương Thiên để lại.
Dương Thạc tiếp tục không ngừng tu luyện, hắn tu luyện ra thần hoang nguyên lực ngày càng nhiều hơn.
Và thần hoang nguyên lực của Dương Thiên chỉ là vật chết.
Dương Thạc có thể thông qua cắn nuốt mớ thần hoang nguyên lực, không ngừng tăng mạnh thần hoang nguyên lực của mình, hiệu suất cắn nuốt càng cao, cuối cùng dễ dàng nuốt hết thần hoang nguyên lực Dương Thiên để lại.
Khi đó thực lực của Dương Thạc hồi phục, mật thất nho nhỏ, hai Huyền Giáp Vệ đẳng cấp võ tôn trung giai canh giữ không thể làm gì được Dương Thạc.
Dương Thạc thầm nghĩ:
- Tiếp tục tu luyện Thần Hùng quyết thôi.
Dương Thạc tiếp tục tu luyện.
Bộ Thần Hùng quyết này là Dương Thạc tự nghĩ ra, nhưng còn chưa hình tành công pháp văn tự cụ thể.
Chỉ có thể cảm ngộ chứ không thể truyền dạy.
Phải viết bộ công pháp này thành chữ trong não, để cho người khác cũng có thể tu luyện, cái này cần tu vi võ đạo rất cao, nếu không thì viết sai một chút là người khác tu luyện có lẽ tẩu hỏa nhập ma, phản phệ tự thân. Lấy cảnh giới võ đạo hiện tại của Dương Thạc có thể tự mình tu luyện bộ công pháp này đã không tệ, không cần viết thành bí tịch công pháp.
- Thần Hùng quyết, độ phù hợp thân thể... Hoàn toàn, độ phù hợp chân thân... Sáu phần.
Mặc dù bộ công pháp này không hình thành bí tịch chữ nhưng Dương Thạc tu luyện nó, trong đầu hiện ra độ phù hợp.
Độ phù hợp thân thể là hoàn toàn?
Dương Thạc biết đó là bởi vì trong người có một phần huyết mạch thượng cổ Hắc Hùng. Có được huyết mạch thượng cổ Hắc Hùng mà tu luyện công pháp này thì tự nhiên hết sức phù hợp.
Dương Thạc không ngờ là công pháp này phù hợp chân thân đến sáu phần.
Hai cái cộng lại là độ phù hợp mười tám phần.
Khủng bố đến cực điểm!
Dương Thạc thầm cảm thán rằng:
- Rốt cuộc là tự nghĩ ra công pháp, độ phù hợp cao thật.
Tự nghĩ ra công pháp có độ phù hợp rất cao, nhưng tự sáng tạo là dễ dàng sao?
Đa phần công pháp trên đời này đều do cao thủ từ đẳng cấp đại tông sư trở lên nghĩ ra.
Dù là bộ công pháp đẳng cấp thấp nhất Huyền Ưng Kình cũng do cường giả đẳng cấp võ sư sáng tạo ra. Công pháp đê giai như vậy chỉ có thể tu luyện đến tôi thể cao giai. Còn công pháp đẳng cấp thần công bí điển thì dù là cường giả Võ thánh chưa chắc có thể tự sáng tạo.