- Còn có mấy cường giả Địa Sát. Trong tổ chức Địa Sát này nói không chừng còn có cường giả cấp độ Đại Tông Sư cao giai, đối phó với bọn hắn không thể không cẩn thận được…
- Bọn hắn có thể tới truy sát ta, ta chưa hẳn không thể đuổi giết bọn hắn!
Nghĩ vậy, trong lòng Dương Thạc vừa động.
- Thần Long, một ngàn phân thân kia của ngươi, nếu không phải tìm bí bảo thì tìm một số cường giả tổ chức Địa Sát kia đi. Phải tìm được lạc đàn, hoặc là hai người cùng hành động chung, lập tức nói cho ta biết. Chúng ta sẽ trực tiếp phá toái hư không, tiến đến chém giết từng tên cường giả Địa Sát này!
Dương Thạc trầm giọng nói với Thần Long.
Đã có một ngàn phân thân Thần Long kia, trong động đá vôi dưới Yến Sơn này, Dương Thạc chẳng khác nào có được vô số tai mắt!
Ai đuổi giết ai, còn chưa biết được!
- Về phần ta… trước tiên không ra ngoài, cứ tu luyện tốt trong không gian Thập Phương Ca Sa là được!
Dương Thạc quyết định.
Đã có một ngàn phân thân của Thần Long, bản thân có ra hay không cũng không có ý nghĩa.
Thân thể đi ra ngoài, một khi gặp nguy hiểm gì thì hơi phiền phức. Cửu Dương Chân Thân cũng không sợ nguy hiểm. Nhưng đây là át chủ bài mạnh nhất của Dương Thạc, người gặp nó hầu như đều chết hết. Dương Thạc còn không muốn để nó du lịch khắp nơi, trêu chọc sự chú ý của người khác. Để một ngàn phân thân Thần Long tìm kiếm bí bảo, tìm kiếm cao thủ Địa Sát là đủ rồi. Dương Thạc tọa trấn trong không gian Thập Phương Ca Sa là được.
Kết quả là Dương Thạc, Dương Địch liền ở trong không gian Thập Phương Ca Sa tiềm tu.
Tốc độ tu luyện của Dương Địch cực nhanh, một hai tháng liền tăng lên một giai, nếu lãng phí thời gian đi tìm kiếm bí bảo thì đúng là được không bù mất.
Thêm nàng thì cũng không nhiều lắm, bớt nàng đi để nàng chú ý tu luyện tốt hơn.
Dương Địch cũng biết ở thời điểm mấu chốt, tu vi hiện tại của nàng chỉ có thể trở thành gánh nặng cho Dương Thạc, còn không giúp được Dương Thạc. Cho nên nàng cũng tận lực cố gắng tu luyện.
Một ngày… ba ngày… bảy ngày…
Trong chớp mắt, nửa tháng đi qua.
Trong động đá vôi Yến Sơn này, ngoại trừ một ít Đạo Hoàng Kiếm thì ngoài ra cũng không có bí bảo nào xuất thế.
Trong nửa tháng này, phân thân Thần Long cũng nhiều lần phát hiện được cường giả Địa Sát.
Chỉ có điều tuyệt đại tình huống đều là ba bốn người hành động. Chỉ có một lần phát hiện được một cao thủ Địa Sát hành động một mình.
Nhưng lúc phân thân Thần Long báo cáo với Dương Thạc, cường giả Địa Sát kia lại phát hiện ra phân thân Thần Long, chẳng qua chỉ dùng một quyền, phân thân Thần Long trực tiếp bị đánh nát!
Thực lực người này ít nhất là Đại Tông Sư cao giai. Dương Thạc đoán chừng hắn chính là nhân vật số má, thủ lĩnh Địa Sát. Hiện tại dùng thực lực bản thân cũng không làm gì được hắn, đành phải bỏ qua.
Thời gian lại trôi qua ngày từng ngày.
Võ giả đến động đá vôi Yến Sơn cũng càng ngày càng nhiều!
Tuy không có bí bảo xuất thế nhưng tất cả mọi người đều cảm giác được bí bảo sẽ nhanh chóng xuất hiện.
Hướng tây bắc Yến Sơn, trong một nham động.
Một lão giả mặc đạo bào đang chậm rãi đi trong động đá vôi này, hai con mắt không ngừng tìm tòi xung quanh.
Khí tức toàn thân tản mát ra, không bỏ qua bất kỳ dị động nào ở xung quanh.
Ở phía sau hắn có hai thân ảnh cao lớn đang lơ lửng giữa không trung. Hai thân ảnh cao lớn này đều dùng một loại khí tức đặc thù ngưng tụ thành kim thân, vẻ mặt dữ tợn, khí thế hùng hồn.
Pháp tôn Hàng Long Phục Hổ!
Lão giả mặc đạo bào này đúng là đạo chủ Tiên Sư Đạo, Âu Tử Hồng.
- Nửa tháng, rõ ràng còn không tìm được một kiện bí bảo…
Tìm kiếm trong động đá vôi này, Âu Tử Hồng nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng.
Hắn là nhóm cường giả Đại Tông Sư tiến vào động đá vôi này sớm nhất. Chỉ tiếc là nửa tháng trôi qua, hắn còn không tìm được một kiện bí bảo!
Nhưng Âu Tử Hồng cũng không nóng nảy. Lúc trước mấy siêu cấp cường giả Đạo Hoàng vây công Thần Long thượng cổ chẳng qua chỉ lưu lại hơn hai mươi kiện bí bảo ở đây mà thôi. Nếu có thể dễ dàng tìm được một hai kiện, một ít bí bảo này cũng không quá đáng giá nữa. Chính là bởi vì như thế, nửa tháng không có thu hoạch, Âu Tử Hồng vẫn có thể nén lòng tiếp tục tìm kiếm.
- Ồ, phía trước hình như hết đường…
Đi về phía trước vài bước, Âu Tử Hồng chợt phát hiện hang động đá vôi phía trước đã đến điểm cuối.
Trong động đá vôi dưới đất này, hoàn cảnh rắc rối.
Tuyệt đại bộ phận chỉ có thể chứa một người đi lên.
Nhưng cũng có nơi khe hở tương đối nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể để chuột, rắn đi qua, người đi lại khó khăn. Phía trước Âu Tử Hồng, hang động đá vôi đã bị chắn, chỉ chừa lại một chút khe hở.
Cố gắng qua rất khó.
Dứt khoát, Âu Tử Hồng liền muốn lùi về tìm một con đường khác để đi.
- Ồ?
Đúng lúc Âu Tử Hồng muốn đi ra, hắn chợt thấy khe hở hang động đá vôi phía trước có kim quang chợt lóe lên.
- Trong động đá vôi sao có thể có kim quang thoáng hiện? Chẳng lẽ là bí bảo?
Nhìn thấy vầng sáng nhanh chóng lóe lên này, hai mắt Âu Tử Hồng chợt sáng ngời.
Luồng ánh sáng màu vàng kia cũng không phải quá chói mắt.
Nhưng Âu Tử Hồng có thể cảm giác được bên trong màn ánh sáng màu vàng kia hình như ẩn chứa một loại khí tức nào đó, huyền ảo khó lường giống như thiên đạo vậy. Loại cảm giác này khắc sâu vào trong thần hồn của Âu Tử Hồng.
- Đây là bảo vật thượng cổ sao?
Âu Tử Hồng không thể kim nén, hai mắt sáng ngời.
Dưới lòng đất trong hang động đá vôi này mà nhìn thấy một luồng ánh sáng màu vàng như vậy, khiến Âu Tử Hồng nghĩ ngay đến, đây là bảo vật mà các cao thủ tuyệt thế như đạo hoàng để lại.
Giờ phút này, Âu Tử Hồng không thể kìm nén nổi kích động trong lòng.
Vào hang động đá vôi dưới lòng đất này đã được nửa tháng, mà không chỉ Âu Tử Hồng, dù là những cao thủ Đại Tông Sư khác cũng chưa tìm được dấu tích gì của bảo vật thượng cổ ở chỗ này. Thậm chí, Âu Tử Hồng còn nghi ngờ tin đồn có bảo vật ở đây chỉ là lừa người mà thôi.
Bây giờ, ngay trước mắt mình có thể có bảo vật thượng cổ thì sao Âu Tử Hồng không kích động cho được?
- Thử xem là cái gì trước đã.
Hít sâu một hơi, Âu Tử Hồng cố gắng bình tĩnh để không cho mình run rẩy, đi gần đến chỗ phát ra ánh sáng màu vàng xem thử.
- Nguy rồi.
Vừa mới giương mắt nhìn, Âu Tử Hồng lập tức cảm giác được ánh sáng màu vàng này đột nhiên sáng rực lên gấp mấy chục, mấy trăm lần. Dưới sự kích thích của ánh sáng màu vàng, hai mắt mình liền đau đớn, gần như không thể nhìn thấy gì nữa.
Âu Tử Hồng vội vàng nhắm chặt mắt lại. Lúc này, hắn không tức giận, ngược lại cực kỳ vui mừng.
Ánh sáng toả ra mà đã có thể khiến mắt mình bị thương thì bảo vật trong đây sẽ không phải loại tầm thường.
- Ta chính là Nhân Tộc… Đạo Hoàng…
Đúng lúc này, một thanh âm xa xưa từ trong hang động đá vôi chợt truyền ra.
Nhân Tộc… Đạo Hoàng…
Hai từ này không ngừng hiện lên trong đầu Âu Tử Hồng.
- Đạo Hoàng… ư. Năm đó, khi Đạo hoàng đại chiến với thượng cổ Thần Long đã để lại ở chỗ này hai bảo vật lớn. Một cái là Tam Thiên đạo hoàng kiếm, một cái khác chính là Thiên Đạo Thần Hoàng giáp. Thiên Đạo Thần Hoàng giáp này là một bộ áo giáp toàn thân màu vàng. Chẳng lẽ, trong động đá vôi phía trước chính là Thiên Đạo Thần Hoàng giáp sao?
Âu Tử Hồng chợt nghĩ đến điều này.
- Thiên Đạo Thần Hoàng giáp là áo giáp mà Đạo Hoàng lưu lại, nếu mặc Thiên Đạo Thần Hoàng giáp thì có thể trực tiếp xé rách hư không, thoáng cái liền vượt qua khoảng cách trên trăm dặm. Mặc dù về mặt này nó còn kém xa Thập Phương Ca Sa của Kim Phật tự, nhưng Thiên Đạo Thần Hoàng giáp có thể phòng ngự mọi công kích của Võ Thánh lôi âm từ tầng thứ ba trở xuống, và còn giảm được một nửa lực công kích của Võ Thánh lôi âm tầng thứ tư. So về phòng ngự thì nó cao hơn Thập Phương Ca Sa một cấp.
- Nếu mình lấy được áo giáp này thì tất cả Võ Thánh bình thường đều không phải đối thủ của mình.
- Mà mình cũng có thể đánh với Dương Thiên một trận.
Âu Tử Hồng cực kỳ kích động.
Sau một lát, hai mắt bị đâm thương mới miễn cưỡng khôi phục được một chút.
- Thiên Đạo Thần Hoàng giáp ngay trong hang động đá vôi phía trước phải không?
- Hàng long phục hổ, đập cái hang động đá vôi này cho ta, lấy ra Thiên Đạo Thần Hoàng giáp.
Âu Tử Hồng không hề do dự, lập tức ra lệnh cho hai đại hộ pháp hàng long phục hổ đằng sau đi đập hang động phía trước.
Hai đại hộ pháp hàng long phục hổ không có thần hồn của mình, hoàn toàn nghe theo sai bảo của Âu Tử Hồng, giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Sau khi nghe Âu Tử Hồng ra lệnh, hàng long phục hổ lập tức di chuyển, vung quyền đánh mạnh về phía hang động đá vôi.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Đá vụn bay tứ tung, hang động đá vôi phía trước bị thủng một lỗ lớn khoảng hơn một trượng, đủ cho một người đi vào.
Ánh sáng màu vàng từ đó chiếu rọi ra ngoài.
Khiến cho phạm vi hơn mười trượng chỗ Âu Tử Hồng đều được chiếu sáng.
Ánh sáng màu vàng phát ra này không còn chói mắt như trước nữa, Âu Tử Hồng liền bay nhanh, nháy mắt đã đến trước hang động đá vôi có ánh sáng màu vàng.
- Quả nhiên là…
Phía trước chính là một hang động đá vôi rộng khoảng bảy tám trượng.
Đúng như Âu Tử Hồng suy đoán, trong hang động đá vôi này có một bộ áo giáp màu vàng đang nằm đó. Bộ áo giáp này do một chất liệu màu vàng tạo thành, có phần che tay, che giày…. đầy đủ mọi thứ, còn có cả phần che đầu nữa. Phần che đầu này không đơn giản như Huyền Ưng giáp mà nó giống như mũ sắt, bao phủ toàn bộ đầu, thậm chí còn có mặt nạ bảo hộ, ở vị trí hai con mắt do một loại thuỷ tinh trong suốt chế tạo thành.
Toàn bộ áo giáp màu vàng tản ra khí thế nồng đậm. Âu Tử Hồng cảm giác, lúc lâm triều ở Đại Chu Hoàng Thành, khí thế trên người hoàng đế Đại Chu trên Kim Loan điện cũng chỉ như thế này mà thôi.
- Quả nhiên là Thiên Đạo Thần Hoàng giáp. Bảo vật này là của ta rồi.
Hai mắt Âu Tử Hồng toả sáng, cả người di chuyển lao thẳng tới Thiên Đạo Thần Hoàng giáp.
Ong ong!
Đúng lúc này, thanh âm xào xạc vang lên, phía trên Thiên Đạo Thần Hoàng giáp tản ra một vòng ánh sáng kì lạ, trực tiếp đánh bật Âu Tử Hồng ra ngoài.
- Thiên Đạo Thần Hoàng giáp… tuân theo ý chí của thiên đạo. Ngươi không phải người tuân theo thiên đạo… không thể lấy áo giáp này…
Thanh âm xa xưa lúc trước lại vang lên.
- Thiên Đạo ý chí ư?
Âu Tử Hồng nhíu mày.
- Tiên Sư Đạo ta dùng Duyên Hống đạo để tu luyện trường sinh, ta chính là Thiên Đạo.
- Hàng long phục hổ, đánh tan vòng phòng ngự trên Thiên Đạo Thần Hoàng giáp cho ta.
Âu Tử Hồng hét lớn một tiếng rồi ra lệnh.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Hai đại hộ pháp hàng long phục hổ di chuyển thân hình, bỗng nhiên xuất hiện trong không gian này, không chút do dự, thi nhau ra quyền, đập mạnh lên Thiên Đạo Thần Hoàng giáp.
O…o…n…g!
O…o…n…g!
Đúng lúc này, Thiên Đạo Thần Hoàng giáp lại phát ra vòng sáng kia.
Vòng ánh sáng này hiện ra, rồi chấn động giống như Thiên Đạo thần âm vậy. Một lát sau, giống như có hai cao thủ Võ Thánh xuất hiện, sử dụng Đại Thiên Âm chưởng, trực tiếp đánh vào trên người hai đại hộ pháp hàng long phục hổ, khiến hai đại hộ pháp này bị bay ra xa.
Giữa không trung, Kim Thân của hai đại hộ pháp này lung lay như sắp bị vỡ tan.
- Sao có thể như vậy…
Âu Tử Hồng nhíu mày, vội vàng niệm chú, quát khẽ một tiếng "Ngưng" thì hai hộ pháp này mới miễn cưỡng ngưng tụ lại.
Vẻ mặt Âu Tử Hồng biến hoá thất thường.
Nhìn chằm chằm cái Thiên Đạo Thần Hoàng giáp này, vẻ mặt không cam lòng.
- Chuyện gì vậy nhỉ? Chẳng lẽ trong Thiên Đạo Thần Hoàng giáp còn có một tia ý niệm của Đạo Hoàng năm đó nên sẽ tự mình chọn chủ sao?
- Chẳng qua chỉ là một bảo vật thượng cổ mà thôi, có thêm ý niệm của Đạo Hoàng thì sao chứ? Ta đánh tan cái ý niệm này thì không phải Thiên Đạo Thần Hoàng giáp sẽ hoàn toàn thuộc về ta hay sao?
Âu Tử Hồng thầm nghĩ.
Nhưng Âu Tử Hồng cũng biết, vòng phòng ngự trong Thiên Đạo Thần Hoàng giáp này rất mạnh mẽ, ngay cả hai đại hộ pháp hàng long phục hổ của mình cũng không phá được. Dù sao, Thiên Đạo Thần Hoàng giáp có thể miễn dịch với mọi tấn công lôi âm từ tầng thứ ba trở xuống cơ mà. Với tình hình này thì Âu Tử Hồng còn phải rất tốn công để lấy được bảo vật thượng cổ này.
- Nguy rồi.
Trong lòng đang suy nghĩ, vẻ mặt Âu Tử Hồng chợt thay đổi.
- Vừa rồi, khi hàng long phục hổ đánh tan cái hang động đá vôi này đã tạo ra tiếng động lớn, có thể đã dẫn các cao thủ khác tới đây rồi.
Vẻ mặt Âu Tử Hồng thay đổi liên tục, tràn đầy hối hận.
Vốn hắn nghĩ, phát hiện được bảo vật thượng cổ thì có thể lấy ngay.
Vì thế nên lúc trước hắn mới không sợ gì mà trực tiếp phá hang động đá vôi phía trước. Nhưng hắn không ngờ, nhất thời nửa khắc là không thể lấy được bảo vật thượng cổ Thiên Đạo Thần Hoàng giáp này. Mà một khi có người phát hiện chuyện ở bên này, tìm đến đây, thấy được Thiên Đạo Thần Hoàng giáp thì…Âu Tử Hồng khó có thể từ từ nghĩ cách để độc chiếm cái bảo vật này được.
Vèo…o…o! Vèo…o…o! Vèo…o…o!
Mà ngay khi Âu Tử Hồng nghĩ đến việc này thì có mấy bóng người cũng đã tới vị trí lúc trước của Âu Tử Hồng.
- Đại ca Âu Dương, hình như âm thanh vừa rồi phát ra ở gần đây.
- Chính là chỗ này, nhất định sẽ có bảo vật thượng cổ xuất thế.
Mấy bóng người xuất hiện.
Thoạt nhìn, mấy người này đều khoảng hơn ba mươi tuổi, thân thể cường tráng, tuy kém cao thủ Đại Tông Sư nhưng đều là cao thủ Võ Tôn mạnh mẽ.
Mấy người này đều mặc áo giáp của Ngự Lâm Quân Đại Chu, là người của Ngự Lâm quân.
- A. Chính là phía trước tản ra ánh sáng màu vàng kim.
Đi vào hang động đá vôi này, bốn năm người kia đều thấy được ánh sáng màu vàng kim chói mắt.
- Ở bên kia.
Bay nhanh một lát, mấy người này đã tới hang động có Thiên Đạo Thần Hoàng giáp.
- Ta chính là… Đạo Hoàng..
Thanh âm xa xưa lại truyền đến.
- Có phải là Thiên Đạo Thần Hoàng giáp không?
Bốn năm người này cũng có kiến thức, vừa thấy áo giáp này liền nhận ra nó là Thiên Đạo Thần Hoàng giáp.
- A. Là đạo trưởng Tiên Sư Đạo Âu Tử Hồng.
Đồng thời, mấy người này cũng thấy được Âu Tử Hồng đang trong hang động đá vôi này.
- Là mấy người Âu Dương tướng quân à.
Âu Tử Hồng thấy mấy người này, hai mắt liền loé sáng.
Bốn năm người này đều là giáo uý trong Ngự Lâm quân Đại Chu, địa vị gần với thống lĩnh Ngự Lâm quân Lưu Ngự Thanh. Người cầm đầu tên là Âu Dương Ngự, cảnh giới Võ Tôn đỉnh phong. Không ngờ bọn chúng cũng đến đây tìm bảo vật. Chẳng qua, bọn chúng cũng biết thực lực của chính mình, không dám tranh đoạt với Đại Tông Sư, nên năm người liền cùng nhau hành động.