Văn tự phía trên, phần ghi lại Thiên Đạo Thần Âm và Đại Thiên Âm Chưởng khiến Dương Địch cảm thấy vô cùng mới lạ, hận không thể lập tức tu luyện một phen, xác minh với Thiên Đạo Thần Âm và Đại Thiên Âm Chưởng lúc trước nàng tu luyện.
Nói với Dương Thạc một tiếng, Dương Địch liền khoanh chân ngồi xuống tu luyện.
- Không biết ở bên Yến Sơn kia, hiện tại tranh đoạt Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp thế nào rồi…
Dương Thạc chán muốn chết, nhớ tới Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp kia. Lúc trước trong động đá vôi kia đã có Âu Tử Hồng, Lưu Ngự Thanh, năm người Địa Sát, đều là cao thủ cấp độ Đại Tông Sư. Chắc hẳn thời gian trôi qua, sẽ còn có nhiều cao thủ nữa đến.
Không biết có cường giả Võ Thánh đến kiếm một chén canh không!
Đối với Võ Thánh, Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp cũng là bí bảo rất mạnh rồi. Thậm chí đối với cường giả đỉnh cao như Dương Thiên, Đại Bằng Kim Sí Vương thì cũng có vô cùng trân quý.
Chỉ có điều trước đó bọn người Dương Thiên cũng không biết ở đây có Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp, chẳng qua chỉ cho rằng ở đây có một số chiến xa thiên binh và các đại bí bảo mạnh mẽ bình thường.
Cường giả bình thường xem ra ở đây đã có Tam Thiên Đạo Hoàng Kiếm xuất thế, chắc sẽ không có bí bảo khác của Đạo Hoàng xuất thế. Cho nên bất kể là Dương Thiên hay là Đại Bằng thì đều không coi trọng!
Nếu bọn hắn biết rõ Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp xuất thế, chỉ sợ sẽ lập tức muốn đi qua cướp đoạt!
- Chắc hẳn bên kia sẽ nhanh chóng gió giục mây vần!
Dương Thạc thầm nghĩ.
- Đi qua xem, nói không chừng còn có thể đục nước béo cò!
Dương Thạc nghĩ vậy, muốn phá toái hư không vào động đá vôi có Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp.
Uỳnh!
Đúng lúc này, sau lưng Dương Thạc chợt bộc phát một luồng khí thế cường đại.
- Hả?
Dương Thạc sững sờ, vô thức nhìn về phía trước, đã thấy khí thế kia truyền ra từ trên người Dương Địch!
- Tiểu Địch, nàng ấy đốn ngộ rồi hả?
Giờ phút này, Dương Địch nhắm mắt khoanh chân mà ngồi, trên người có một luồng khí thế cường đại lúc ẩn lúc hiện. Trạng thái này rõ ràng là biểu hiện khi đốn ngộ.
- Hít…
Dương Thạc không khỏi hít sâu một hơi.
Rốt cục là độ phù hợp mười bảy phần, rốt cục là đệ nhất thiên tài đương thời, mới chỉ tu luyện một lúc đã lập tức có thể đốn ngộ.
Đốn ngộ có thể nói là phương thức tăng trưởng tu vi võ đạo nhanh nhất. Thiên tài siêu cấp đốn ngộ một lần thậm chí còn có thể trực tiếp tăng lên một giai, cho dù là cấp độ chân khí không đủ thì ngoài ra cảnh giới võ đạo đã đủ rồi, tu luyện chân khí còn không đơn giản sao? Tốc độ tăng lên như vậy đúng là khủng bố đến cực điểm.
Hiện tại Dương Địch đã tiến vào trạng thái đốn ngộ, lần tỉnh lại lần sau chỉ sợ không phải Võ Tôn trung giai thì ít nhất cũng là Võ Tôn cao giai!
- Đợi Tiểu Địch đốn ngộ đột phá xong rồi đi đục nước béo cò vậy!
Dương Địch đã tiến vào trạng thái đốn ngộ, vì phòng ngừa ngoài ý muốn, Dương Thạc quyết định ở đây hộ pháp cho Dương Địch.
Dù sao nhiều nhất một hai ngày, chắc có lẽ sẽ không có cường giả siêu cấp chém giết tranh đoạt Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp.
Hiện tại chắc hẳn vẫn giằng co thôi.
Đợi Dương Địch đột phá xong rồi đi qua nhìn xem cũng không muộn!
- Có thể khiến Tiểu Địch đốn ngộ đột phá nhanh như vậy, giá trị Hộ Tâm Giáp này đã vượt xa Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp rồi!
Cầm Hộ Tâm Giáp này trong tay, hai mắt Dương Thạc tùy ý nhìn nó, trong lòng thầm nghĩ.
Vừa liếc nhìn Tiểu Địch, liếc qua Đại Phạm Âm Chung đã biến thành chuông nhỏ bình thường trên lưng Tiểu Địch. Lại nói tiếp, Đại Phạm Âm Chung này và Hộ Tâm Giáp xem như cùng một loại bí bảo, đều có chứa truyền thừa.
- Đại Phạm Âm Chung và Thiên Đạo Hộ Tâm Giáp, độ phù hợp chín phần, có thể dung hợp thành một kiện bí bảo!
Mà đúng lúc Dương Thạc nhìn chằm chằm Đại Phạm Âm Chung này, trong đầu Dương Thạc chợt xuất hiện một ý niệm!
- Bí bảo cũng có độ phù hợp? Cũng có thể điều tra?
Giờ phút này, Dương Thạc trực tiếp mở hai mắt nhìn, suýt chút nữa kinh ngạc nhảy dựng lên.
- Khác nhau xa như vậy mà cũng có thể tính ra mức độ phù hợp sao?
Lúc này, Dương Thạc có chút bối rối rồi.
Thậm chí, Dương Thạc còn cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy. Thông tin vừa hiện trong đầu có chút ít khiến Dương Thạc cảm thấy hoang đường.
Mức độ phù hợp.
Không phải chỉ có võ giả với công pháp và võ công mới có độ phù hợp.
Trên thực tế, vạn vật trên thế gian đều tồn tại mức độ phù hợp. Ví dụ như, mức độ phù hợp giữa một chiếc xe ngựa với hai bánh xe là tương đối cao, nhưng nếu là ba bánh xe thì mức độ phù hợp sẽ thấp. Hai thứ hỗ trợ cho nhau thì gọi là mức độ phù hợp cao, còn nếu không thì mức độ phù hợp sẽ thấp.
Nước lửa đối lập, nếu ném bó đuốc vào trong nước sông thì sẽ lập tức bị dập tắt. Đây chính là nguyên nhân chúng có độ phù hợp thấp.
Vốn Dương Thạc nghĩ, lúc này năng lực của mình thăng cấp thì vẫn chỉ có thể cảm nhận được độ phù hợp giữa võ giả với công pháp là cùng, chứ không ngờ, bây giờ còn cảm nhận được cả độ phù hợp giữa hai loại pháp khí nữa. Độ phù hợp giữa Đại Phạm Âm chung và hộ tâm giáp là 90%.
Theo bản năng, Dương Thạc nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Một tảng đá cùng một nhánh cây. Bạn đang đọc chuyện tại
Lần này trong đầu hắn lại không có hiện lên mức độ phù hợp gì.
- Xem ra, chỉ có thể cảm nhận được mức độ phù hợp giữa võ giả với công pháp hoặc bảo vật với bảo vật rồi.
Hắn lại thử thêm mấy lần với những thứ khác nhưng cũng không thấy có độ phù hợp gì nữa.
Dương Thạc thở dài một hơi, xem ra năng lực này chỉ có thể cảm nhận được độ phù hợp giữa võ giả với công pháp hoặc bảo vật với bảo vật thôi.
- Cũng coi như năng lực này có tiến bộ rồi.
Lúc này, ngoài kinh ngạc thì Dương Thạc càng vui mừng hơn.
Dù sao thì khả năng đặc biệt của mình lại thêm một tác dụng mới. Tóm lại, đó là chuyện tốt.
Sau này, Dương Thạc chắc chắn sẽ có nhiều bảo vật hơn, nhưng Dương Thạc chỉ có hai cái thân thể nên số lượng bảo vật có thể sử dụng cũng có giới hạn, những thứ còn lại chỉ như gân gà vô dụng mà thôi.
Nếu có thể cảm nhận được độ phù hợp giữa những bảo vật này, rồi kết hợp những bảo vật có độ phù hợp cao với nhau, tạo thành một bảo vật mới mạnh mẽ hơn thì không phải càng nâng cao được tác dụng của chúng sao.
Giống như cái hộ tâm giáp này, ngoại trừ có truyền thừa của Đạo Hoàng thì thực tế hầu như không còn tác dụng gì. Tối đa thì nó cũng chỉ là một miếng hộ tâm giáp bảo vệ chỗ quan trọng trên người mà thôi.
Nếu có thể kết hợp với Đại Phạm Âm chung thì…
- Không biết làm thế nào thì cái hộ tâm giáp này mới có thể kết hợp với Đại Phạm Âm chung đây?
Một tay Dương Thạc cầm miếng hộ tâm giáp, một tay lấy Đại Phạm Âm chung ở bên eo Dương Địch.
Để chúng cùng một chỗ.
Bỗng nhiên.
Miếng hộ tâm giáp này nhỏ đi mấy chục lần, biến thành một miếng bạc nhỏ.
Vèo…o…o!
Hộ tâm giáp biến thành miếng bạc nhỏ nhanh như tia chớp bay vào bên trong Đại Phạm Âm chung.
Dương Thạc cầm chiếc chuông nhỏ có tiếng phạm âm lắc nhẹ.
Leng keng…!
Một làn sóng âm kì dị đột nhiên từ trong Đại Phạm Âm chung truyền ra.
Là thanh âm khi miếng hộ tâm giáp kia ở bên trong Đại Phạm Âm chung va vào thân Đại Phạm Âm phát ra.
Dương Thạc có thể cảm nhận được, trong làn sóng âm này mang theo một loại khí tức huỷ diệt, nếu chân khí đụng phải sóng âm này thì sẽ trực tiếp bị tiêu diệt, còn nếu thần hồn người bình thường bị sóng âm này đánh trúng thì sẽ lành ít dữ nhiều.
Đây chỉ là hiệu quả khi Dương Thạc điều khiển.
Chứ nếu nó ở trong tay Dương Địch, bị biến to lớn mấy chục lần, sóng âm mạnh mẽ phát ra thì… chỉ sợ cao thủ Võ Tôn hay Đại Tông Sư cũng không chịu nổi.
- Đại Phạm Âm kết hợp với Đại Thiên Âm, đây mới là thần âm.
- Bên trong Thiên Âm môn có Thiên Âm linh, vậy cái này gọi là Thần Âm Linh Đang đi.
Dương Thạc nói nhỏ.
Đợi Dương Địch cảm ngộ xong thì có thể thí nghiệm hiệu quả của Thần Âm linh đang này rồi.
Ba ngày trôi qua rất nhanh.
Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!
Trong không gian Thập Phương Ca Sa có một trận tiếng chó sủa.
Lúc này, năm sáu con chó mắt hổ to lớn đang lùa một con lợn rừng cực lớn từ trong sơn cốc Thập Phương Ca Sa ra ngoài.
Hộc hộc… hộc hộc…
Con lợn rừng này vừa thở hồng hộc vừa đi ra khỏi sơn cốc.
Bất chợt.
Ô…ô…ô…n…g!
Đột nhiên, một làn sóng âm kì dị lao nhanh bao phủ lấy con lợn rừng.
Một lát sau, thân thể to lớn của con lợn rừng này không còn chút phản ứng nào, trực tiếp ngã xuống đất, đã chết.
- Mẹ ơi.
Giữa không trung, phân thân Thần Long run lên một cái, nhanh như tia chớp chạy ra xa hơn cục trượng, lo sợ nhìn Dương Thạc cùng Dương Địch đang lơ lửng giữa không trung.
Chỉ ba ngày mà Dương Địch đã hiểu hết, lại còn thăng cấp lên cảnh giới Võ Tôn hậu kỳ.
Vừa rồi, cô cùng Dương Thạc thử hiệu quả của chiếc Thần Âm linh đang này. Không ngờ, cô chỉ rung nhẹ chiếc chuông này mà trực tiếp xuất hiện một làn sóng âm giết chết con lợn rừng to lớn kia. Uy lực của chiếc Thần Âm linh đang này đã được thể hiện rõ ràng.
- Vừa rồi, khi tôi rung chiếc chuông này, hình như là miếng hộ tâm giáp ở bên trong đã toả ra một làn sóng âm giống như Đại Thiên Âm chưởng, còn Đại Phạm Âm chung thì toả ra một làn sóng âm như Đại Phạm Âm chưởng. Hai loại sóng âm này kết hợp với nhau nên mới có uy lực như vậy đấy.
Dương Địch nhìn Thần Âm chuông trong tay mình, nói.
- Thiếu gia, sao ngài biết có thể kết hợp miếng hộ tâm giáp với Đại Phạm Âm chung sẽ tạo ra một chiếc Thần Âm linh đang này vậy?
Dương Địch chợt ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Dương Thạc, khó hiểu hỏi.
- Việc này à.
Dương Thạc sờ cái mũi của mình.
- Bởi vì lúc trước khi ta chạm vào miếng hộ tâm giáp này thì nó đã từng toả ra Thiên Âm tấn công ta. Mà Đại Phạm Âm chung cũng là pháp khí tấn công bằng sóng âm nên ta liền để chúng cùng một chỗ, không ngờ chúng nó tự kết hợp với nhau.
Dương Thạc giải thích, nói.
- À, hoá ra là như vậy.
Dương Địch nói rồi lại rung chiếc Thần Âm linh đang.
Leng keng! Leng keng!
Từng làn sóng âm toả ra khắp nơi.
- Tiểu gia, ngài bảo bà cô kia đừng rung nữa có được không?
Phân thân Thần Long ở gần đó nghe Dương Địch rung chuông thì sợ hãi, vội vàng chạy xa hơn mười trượng.
Phân thân Thần Long này sợ nhất chính là Đại Thiên Âm chưởng kết hợp cùng với Đại Phạm Âm chưởng tấn công mình. Lúc trước, chỉ có Dương Địch mới biết cả hai loại công pháp này. Khi Dương Địch tu luyện thì Thần Long này còn có cảm giác an toàn một chút. Bây giờ, đã có Thần Âm linh đang nên không cần dùng tới hai loại chưởng kia nữa, mà chỉ cần một Linh Đang thôi cũng như kết hợp cả Đại Thiên Âm chưởng cùng với Đại Phạm Âm chưởng rồi. Có một pháp khí luôn luôn uy hiếp đến Thần Long như vậy thì tất nhiên Thần Long sẽ lo sợ rồi.
- Được rồi, tiểu Địch, cứ thu lại chiếc Thần Âm Linh Đang này đã, đợi khi có cơ hội giao chiến với cao thủ Đại Tông Sư thì sẽ thử lại uy lực của nó.
Dương Thạc nói.
- Bây giờ đi xem thử cái Thiên Đạo Thần Hoàng giáp kia bị ai lấy đi rồi.
Dương Thạc nói xong liền bước ra khỏi không gian Thập Phương Ca Sa, sau đó, dựa vào Thập Phương Ca Sa định vị vị trí của Thiên Đạo Thần Hoàng giáp, rồi xé rách hư không, bay về hướng đó.
Trong hang động đá vôi có Thiên Đạo Thần Hoàng giáp.
Oanh! Oanh! Oanh!
Bỗng nhiên vang lên từng tiếng nổ lớn.
Hai Kim Thân to lớn liên tục gào thét, không ngừng ra quyền tấn công năm tên đàn ông trung niên mặc áo đen.
Đây chính là hai đại hộ pháp hàng long phục hổ.
Còn năm tên đàn ông trung niên kia là năm anh em Địa Sát.
Chung quanh đây, một số cao thủ Võ Tôn đã sớm chạy xa đến ngoài trăm trượng sợ bị liên luỵ. Lúc này, chỉ có Lưu Ngự Thanh cầm trường thương đứng ở gần đó. Nhưng hắn không giúp ai cả, chỉ đứng ở đó như xem kịch mà thôi.
- Âu Tử Hồng, rốt cuộc thì ngươi cũng ra tay trước.
- Hừ, cái tên Tiên Sư Đạo chủ nhà ngươi cũng là kẻ lòng lang dạ sói, luôn luôn nghĩ muốn độc chiếm cái Thiên Đạo Thần Hoàng giáp này. Bây giờ, ngươi thấy ngày càng có nhiều cao thủ đến đây, sợ là Võ Thánh cũng đến, cướp đi Thiên Đạo Thần Hoàng giáp nên mới ra tay, muốn nhanh chóng giết chết chúng ta, độc chiếm bảo vật này chứ gì.
- Lưu Ngự Thanh, đợi hắn giết chết chúng ta thì người kế tiếp chính là ngươi.
Tên lão đại Địa Sát vừa ngăn cản sự tấn công của hàng long phục hổ, vừa lạnh giọng quát.
- Hừ, hiện tại, bần đạo chính là muốn giết các ngươi.
- Lưu tướng quân, mau tới giúp ta. Chúng ta đều là người của hoàng thượng, là kẻ địch với tổ chức Địa Sát này, giết chết bọn chúng thì chúng ta sẽ thương lượng việc sở hữu Thiên Đạo Thần Hoàng giáp sau.
Lúc này, Âu Tử Hồng cũng quay ra nói với Lưu Ngự Thanh.
Lưu Ngự Thanh mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, giống như không nghe thấy gì.
Hắn đã sớm không tin Âu Tử Hồng, mà hắn cũng không thể giúp mấy tên Địa Sát kia, nên giờ đây, hắn chỉ yên lặng theo dõi sự việc phát triển chứ không giúp ai cả.
- Giết chúng ta ư?
Lão đại Địa Sát hừ lạnh một tiếng.
- Chỉ bằng hàng long phục hổ của ngươi thì không làm được đâu.
Quát lớn một tiếng xong, lão đại Địa Sát liền đánh ra một quyền, ngưng tụ sát khí, đánh mạnh về phía hộ pháp hàng long trong hai đại hộ pháp hàng long phục hổ.
- Địa Sát Vương quyền, tấn công.
Bốn gã Địa Sát còn lại cũng đồng thời sử dụng Địa Sát Vương quyền, đều tấn công về phía hộ pháp hàng long.
Bang! Bang! Bang! Bang!
Liên tiếp tấn công khiến cho hộ pháp hàng long gần như bị tan rã.
- Ngưng.
Một luồng khí tức thuỷ ngân tràn ra, hàng long pháp thân lại nhanh chóng ngưng tụ.
- Chỉ bằng Địa Sát Vương quyền của các ngươi mà muốn đánh tan hộ pháp của ta sao? Hừ. Dù là Mạc Vân Cốc đến đây, sử dụng tuyệt chiêu của hắn là Đại Thiên Vương quyền thì cũng không thể đánh tan hai đại hộ pháp của ta được.
Âu Tử Hồng cười lạnh một tiếng rồi nói.
- Muốn Mạc tướng quân đến ư? Không cần đâu.
Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng chợt truyền đến.
- Kẻ nào?
Âu Tử Hồng ngẩn người.
Vèo…o…o!
Một làn ánh sáng màu xanh lao nhanh như tia chớp, thoáng cái đã đến hang động đá vôi chỗ Âu Tử Hồng cùng các cao thủ Đại Tông Sư này.
Văn tự phía trên, phần ghi lại Thiên Đạo Thần Âm và Đại Thiên Âm Chưởng khiến Dương Địch cảm thấy vô cùng mới lạ, hận không thể lập tức tu luyện một phen, xác minh với Thiên Đạo Thần Âm và Đại Thiên Âm Chưởng lúc trước nàng tu luyện.
Nói với Dương Thạc một tiếng, Dương Địch liền khoanh chân ngồi xuống tu luyện.
- Không biết ở bên Yến Sơn kia, hiện tại tranh đoạt Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp thế nào rồi…
Dương Thạc chán muốn chết, nhớ tới Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp kia. Lúc trước trong động đá vôi kia đã có Âu Tử Hồng, Lưu Ngự Thanh, năm người Địa Sát, đều là cao thủ cấp độ Đại Tông Sư. Chắc hẳn thời gian trôi qua, sẽ còn có nhiều cao thủ nữa đến.
Không biết có cường giả Võ Thánh đến kiếm một chén canh không!
Đối với Võ Thánh, Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp cũng là bí bảo rất mạnh rồi. Thậm chí đối với cường giả đỉnh cao như Dương Thiên, Đại Bằng Kim Sí Vương thì cũng có vô cùng trân quý.
Chỉ có điều trước đó bọn người Dương Thiên cũng không biết ở đây có Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp, chẳng qua chỉ cho rằng ở đây có một số chiến xa thiên binh và các đại bí bảo mạnh mẽ bình thường.
Cường giả bình thường xem ra ở đây đã có Tam Thiên Đạo Hoàng Kiếm xuất thế, chắc sẽ không có bí bảo khác của Đạo Hoàng xuất thế. Cho nên bất kể là Dương Thiên hay là Đại Bằng thì đều không coi trọng!
Nếu bọn hắn biết rõ Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp xuất thế, chỉ sợ sẽ lập tức muốn đi qua cướp đoạt!
- Chắc hẳn bên kia sẽ nhanh chóng gió giục mây vần!
Dương Thạc thầm nghĩ.
- Đi qua xem, nói không chừng còn có thể đục nước béo cò!
Dương Thạc nghĩ vậy, muốn phá toái hư không vào động đá vôi có Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp.
Uỳnh!
Đúng lúc này, sau lưng Dương Thạc chợt bộc phát một luồng khí thế cường đại.
- Hả?
Dương Thạc sững sờ, vô thức nhìn về phía trước, đã thấy khí thế kia truyền ra từ trên người Dương Địch!
- Tiểu Địch, nàng ấy đốn ngộ rồi hả?
Giờ phút này, Dương Địch nhắm mắt khoanh chân mà ngồi, trên người có một luồng khí thế cường đại lúc ẩn lúc hiện. Trạng thái này rõ ràng là biểu hiện khi đốn ngộ.
- Hít…
Dương Thạc không khỏi hít sâu một hơi.
Rốt cục là độ phù hợp mười bảy phần, rốt cục là đệ nhất thiên tài đương thời, mới chỉ tu luyện một lúc đã lập tức có thể đốn ngộ.
Đốn ngộ có thể nói là phương thức tăng trưởng tu vi võ đạo nhanh nhất. Thiên tài siêu cấp đốn ngộ một lần thậm chí còn có thể trực tiếp tăng lên một giai, cho dù là cấp độ chân khí không đủ thì ngoài ra cảnh giới võ đạo đã đủ rồi, tu luyện chân khí còn không đơn giản sao? Tốc độ tăng lên như vậy đúng là khủng bố đến cực điểm.
Hiện tại Dương Địch đã tiến vào trạng thái đốn ngộ, lần tỉnh lại lần sau chỉ sợ không phải Võ Tôn trung giai thì ít nhất cũng là Võ Tôn cao giai!
- Đợi Tiểu Địch đốn ngộ đột phá xong rồi đi đục nước béo cò vậy!
Dương Địch đã tiến vào trạng thái đốn ngộ, vì phòng ngừa ngoài ý muốn, Dương Thạc quyết định ở đây hộ pháp cho Dương Địch.
Dù sao nhiều nhất một hai ngày, chắc có lẽ sẽ không có cường giả siêu cấp chém giết tranh đoạt Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp.
Hiện tại chắc hẳn vẫn giằng co thôi.
Đợi Dương Địch đột phá xong rồi đi qua nhìn xem cũng không muộn!
- Có thể khiến Tiểu Địch đốn ngộ đột phá nhanh như vậy, giá trị Hộ Tâm Giáp này đã vượt xa Thiên Đạo Thần Hoàng Giáp rồi!
Cầm Hộ Tâm Giáp này trong tay, hai mắt Dương Thạc tùy ý nhìn nó, trong lòng thầm nghĩ.
Vừa liếc nhìn Tiểu Địch, liếc qua Đại Phạm Âm Chung đã biến thành chuông nhỏ bình thường trên lưng Tiểu Địch. Lại nói tiếp, Đại Phạm Âm Chung này và Hộ Tâm Giáp xem như cùng một loại bí bảo, đều có chứa truyền thừa.
- Đại Phạm Âm Chung và Thiên Đạo Hộ Tâm Giáp, độ phù hợp chín phần, có thể dung hợp thành một kiện bí bảo!
Mà đúng lúc Dương Thạc nhìn chằm chằm Đại Phạm Âm Chung này, trong đầu Dương Thạc chợt xuất hiện một ý niệm!
- Bí bảo cũng có độ phù hợp? Cũng có thể điều tra?
Giờ phút này, Dương Thạc trực tiếp mở hai mắt nhìn, suýt chút nữa kinh ngạc nhảy dựng lên.- Khác nhau xa như vậy mà cũng có thể tính ra mức độ phù hợp sao?
Lúc này, Dương Thạc có chút bối rối rồi.
Thậm chí, Dương Thạc còn cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy. Thông tin vừa hiện trong đầu có chút ít khiến Dương Thạc cảm thấy hoang đường.
Mức độ phù hợp.
Không phải chỉ có võ giả với công pháp và võ công mới có độ phù hợp.
Trên thực tế, vạn vật trên thế gian đều tồn tại mức độ phù hợp. Ví dụ như, mức độ phù hợp giữa một chiếc xe ngựa với hai bánh xe là tương đối cao, nhưng nếu là ba bánh xe thì mức độ phù hợp sẽ thấp. Hai thứ hỗ trợ cho nhau thì gọi là mức độ phù hợp cao, còn nếu không thì mức độ phù hợp sẽ thấp.
Nước lửa đối lập, nếu ném bó đuốc vào trong nước sông thì sẽ lập tức bị dập tắt. Đây chính là nguyên nhân chúng có độ phù hợp thấp.
Vốn Dương Thạc nghĩ, lúc này năng lực của mình thăng cấp thì vẫn chỉ có thể cảm nhận được độ phù hợp giữa võ giả với công pháp là cùng, chứ không ngờ, bây giờ còn cảm nhận được cả độ phù hợp giữa hai loại pháp khí nữa. Độ phù hợp giữa Đại Phạm Âm chung và hộ tâm giáp là 90%.
Theo bản năng, Dương Thạc nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Một tảng đá cùng một nhánh cây. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Lần này trong đầu hắn lại không có hiện lên mức độ phù hợp gì.
- Xem ra, chỉ có thể cảm nhận được mức độ phù hợp giữa võ giả với công pháp hoặc bảo vật với bảo vật rồi.
Hắn lại thử thêm mấy lần với những thứ khác nhưng cũng không thấy có độ phù hợp gì nữa.
Dương Thạc thở dài một hơi, xem ra năng lực này chỉ có thể cảm nhận được độ phù hợp giữa võ giả với công pháp hoặc bảo vật với bảo vật thôi.
- Cũng coi như năng lực này có tiến bộ rồi.
Lúc này, ngoài kinh ngạc thì Dương Thạc càng vui mừng hơn.
Dù sao thì khả năng đặc biệt của mình lại thêm một tác dụng mới. Tóm lại, đó là chuyện tốt.
Sau này, Dương Thạc chắc chắn sẽ có nhiều bảo vật hơn, nhưng Dương Thạc chỉ có hai cái thân thể nên số lượng bảo vật có thể sử dụng cũng có giới hạn, những thứ còn lại chỉ như gân gà vô dụng mà thôi.
Nếu có thể cảm nhận được độ phù hợp giữa những bảo vật này, rồi kết hợp những bảo vật có độ phù hợp cao với nhau, tạo thành một bảo vật mới mạnh mẽ hơn thì không phải càng nâng cao được tác dụng của chúng sao.
Giống như cái hộ tâm giáp này, ngoại trừ có truyền thừa của Đạo Hoàng thì thực tế hầu như không còn tác dụng gì. Tối đa thì nó cũng chỉ là một miếng hộ tâm giáp bảo vệ chỗ quan trọng trên người mà thôi.
Nếu có thể kết hợp với Đại Phạm Âm chung thì…
- Không biết làm thế nào thì cái hộ tâm giáp này mới có thể kết hợp với Đại Phạm Âm chung đây?
Một tay Dương Thạc cầm miếng hộ tâm giáp, một tay lấy Đại Phạm Âm chung ở bên eo Dương Địch.
Để chúng cùng một chỗ.
Bỗng nhiên.
Miếng hộ tâm giáp này nhỏ đi mấy chục lần, biến thành một miếng bạc nhỏ.
Vèo…o…o!
Hộ tâm giáp biến thành miếng bạc nhỏ nhanh như tia chớp bay vào bên trong Đại Phạm Âm chung.
Dương Thạc cầm chiếc chuông nhỏ có tiếng phạm âm lắc nhẹ.
Leng keng…!
Một làn sóng âm kì dị đột nhiên từ trong Đại Phạm Âm chung truyền ra.
Là thanh âm khi miếng hộ tâm giáp kia ở bên trong Đại Phạm Âm chung va vào thân Đại Phạm Âm phát ra.
Dương Thạc có thể cảm nhận được, trong làn sóng âm này mang theo một loại khí tức huỷ diệt, nếu chân khí đụng phải sóng âm này thì sẽ trực tiếp bị tiêu diệt, còn nếu thần hồn người bình thường bị sóng âm này đánh trúng thì sẽ lành ít dữ nhiều.
Đây chỉ là hiệu quả khi Dương Thạc điều khiển.
Chứ nếu nó ở trong tay Dương Địch, bị biến to lớn mấy chục lần, sóng âm mạnh mẽ phát ra thì… chỉ sợ cao thủ Võ Tôn hay Đại Tông Sư cũng không chịu nổi.
- Đại Phạm Âm kết hợp với Đại Thiên Âm, đây mới là thần âm.
- Bên trong Thiên Âm môn có Thiên Âm linh, vậy cái này gọi là Thần Âm Linh Đang đi.
Dương Thạc nói nhỏ.
Đợi Dương Địch cảm ngộ xong thì có thể thí nghiệm hiệu quả của Thần Âm linh đang này rồi.
Ba ngày trôi qua rất nhanh.
Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!
Trong không gian Thập Phương Ca Sa có một trận tiếng chó sủa.
Lúc này, năm sáu con chó mắt hổ to lớn đang lùa một con lợn rừng cực lớn từ trong sơn cốc Thập Phương Ca Sa ra ngoài.
Hộc hộc… hộc hộc…
Con lợn rừng này vừa thở hồng hộc vừa đi ra khỏi sơn cốc.
Bất chợt.
Ô…ô…ô…n…g!
Đột nhiên, một làn sóng âm kì dị lao nhanh bao phủ lấy con lợn rừng.
Một lát sau, thân thể to lớn của con lợn rừng này không còn chút phản ứng nào, trực tiếp ngã xuống đất, đã chết.
- Mẹ ơi.
Giữa không trung, phân thân Thần Long run lên một cái, nhanh như tia chớp chạy ra xa hơn cục trượng, lo sợ nhìn Dương Thạc cùng Dương Địch đang lơ lửng giữa không trung.
Chỉ ba ngày mà Dương Địch đã hiểu hết, lại còn thăng cấp lên cảnh giới Võ Tôn hậu kỳ.
Vừa rồi, cô cùng Dương Thạc thử hiệu quả của chiếc Thần Âm linh đang này. Không ngờ, cô chỉ rung nhẹ chiếc chuông này mà trực tiếp xuất hiện một làn sóng âm giết chết con lợn rừng to lớn kia. Uy lực của chiếc Thần Âm linh đang này đã được thể hiện rõ ràng.
- Vừa rồi, khi tôi rung chiếc chuông này, hình như là miếng hộ tâm giáp ở bên trong đã toả ra một làn sóng âm giống như Đại Thiên Âm chưởng, còn Đại Phạm Âm chung thì toả ra một làn sóng âm như Đại Phạm Âm chưởng. Hai loại sóng âm này kết hợp với nhau nên mới có uy lực như vậy đấy.
Dương Địch nhìn Thần Âm chuông trong tay mình, nói.
- Thiếu gia, sao ngài biết có thể kết hợp miếng hộ tâm giáp với Đại Phạm Âm chung sẽ tạo ra một chiếc Thần Âm linh đang này vậy?
Dương Địch chợt ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Dương Thạc, khó hiểu hỏi.
- Việc này à.
Dương Thạc sờ cái mũi của mình.
- Bởi vì lúc trước khi ta chạm vào miếng hộ tâm giáp này thì nó đã từng toả ra Thiên Âm tấn công ta. Mà Đại Phạm Âm chung cũng là pháp khí tấn công bằng sóng âm nên ta liền để chúng cùng một chỗ, không ngờ chúng nó tự kết hợp với nhau.
Dương Thạc giải thích, nói.
- À, hoá ra là như vậy.
Dương Địch nói rồi lại rung chiếc Thần Âm linh đang.
Leng keng! Leng keng!
Từng làn sóng âm toả ra khắp nơi.
- Tiểu gia, ngài bảo bà cô kia đừng rung nữa có được không?
Phân thân Thần Long ở gần đó nghe Dương Địch rung chuông thì sợ hãi, vội vàng chạy xa hơn mười trượng.
Phân thân Thần Long này sợ nhất chính là Đại Thiên Âm chưởng kết hợp cùng với Đại Phạm Âm chưởng tấn công mình. Lúc trước, chỉ có Dương Địch mới biết cả hai loại công pháp này. Khi Dương Địch tu luyện thì Thần Long này còn có cảm giác an toàn một chút. Bây giờ, đã có Thần Âm linh đang nên không cần dùng tới hai loại chưởng kia nữa, mà chỉ cần một Linh Đang thôi cũng như kết hợp cả Đại Thiên Âm chưởng cùng với Đại Phạm Âm chưởng rồi. Có một pháp khí luôn luôn uy hiếp đến Thần Long như vậy thì tất nhiên Thần Long sẽ lo sợ rồi.
- Được rồi, tiểu Địch, cứ thu lại chiếc Thần Âm Linh Đang này đã, đợi khi có cơ hội giao chiến với cao thủ Đại Tông Sư thì sẽ thử lại uy lực của nó.
Dương Thạc nói.
- Bây giờ đi xem thử cái Thiên Đạo Thần Hoàng giáp kia bị ai lấy đi rồi.
Dương Thạc nói xong liền bước ra khỏi không gian Thập Phương Ca Sa, sau đó, dựa vào Thập Phương Ca Sa định vị vị trí của Thiên Đạo Thần Hoàng giáp, rồi xé rách hư không, bay về hướng đó.
Trong hang động đá vôi có Thiên Đạo Thần Hoàng giáp.
Oanh! Oanh! Oanh!
Bỗng nhiên vang lên từng tiếng nổ lớn.
Hai Kim Thân to lớn liên tục gào thét, không ngừng ra quyền tấn công năm tên đàn ông trung niên mặc áo đen.
Đây chính là hai đại hộ pháp hàng long phục hổ.
Còn năm tên đàn ông trung niên kia là năm anh em Địa Sát.
Chung quanh đây, một số cao thủ Võ Tôn đã sớm chạy xa đến ngoài trăm trượng sợ bị liên luỵ. Lúc này, chỉ có Lưu Ngự Thanh cầm trường thương đứng ở gần đó. Nhưng hắn không giúp ai cả, chỉ đứng ở đó như xem kịch mà thôi.
- Âu Tử Hồng, rốt cuộc thì ngươi cũng ra tay trước.
- Hừ, cái tên Tiên Sư Đạo chủ nhà ngươi cũng là kẻ lòng lang dạ sói, luôn luôn nghĩ muốn độc chiếm cái Thiên Đạo Thần Hoàng giáp này. Bây giờ, ngươi thấy ngày càng có nhiều cao thủ đến đây, sợ là Võ Thánh cũng đến, cướp đi Thiên Đạo Thần Hoàng giáp nên mới ra tay, muốn nhanh chóng giết chết chúng ta, độc chiếm bảo vật này chứ gì.
- Lưu Ngự Thanh, đợi hắn giết chết chúng ta thì người kế tiếp chính là ngươi.
Tên lão đại Địa Sát vừa ngăn cản sự tấn công của hàng long phục hổ, vừa lạnh giọng quát.
- Hừ, hiện tại, bần đạo chính là muốn giết các ngươi.
- Lưu tướng quân, mau tới giúp ta. Chúng ta đều là người của hoàng thượng, là kẻ địch với tổ chức Địa Sát này, giết chết bọn chúng thì chúng ta sẽ thương lượng việc sở hữu Thiên Đạo Thần Hoàng giáp sau.
Lúc này, Âu Tử Hồng cũng quay ra nói với Lưu Ngự Thanh.
Lưu Ngự Thanh mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, giống như không nghe thấy gì.
Hắn đã sớm không tin Âu Tử Hồng, mà hắn cũng không thể giúp mấy tên Địa Sát kia, nên giờ đây, hắn chỉ yên lặng theo dõi sự việc phát triển chứ không giúp ai cả.
- Giết chúng ta ư?
Lão đại Địa Sát hừ lạnh một tiếng.
- Chỉ bằng hàng long phục hổ của ngươi thì không làm được đâu.
Quát lớn một tiếng xong, lão đại Địa Sát liền đánh ra một quyền, ngưng tụ sát khí, đánh mạnh về phía hộ pháp hàng long trong hai đại hộ pháp hàng long phục hổ.
- Địa Sát Vương quyền, tấn công.
Bốn gã Địa Sát còn lại cũng đồng thời sử dụng Địa Sát Vương quyền, đều tấn công về phía hộ pháp hàng long.
Bang! Bang! Bang! Bang!
Liên tiếp tấn công khiến cho hộ pháp hàng long gần như bị tan rã.
- Ngưng.
Một luồng khí tức thuỷ ngân tràn ra, hàng long pháp thân lại nhanh chóng ngưng tụ.
- Chỉ bằng Địa Sát Vương quyền của các ngươi mà muốn đánh tan hộ pháp của ta sao? Hừ. Dù là Mạc Vân Cốc đến đây, sử dụng tuyệt chiêu của hắn là Đại Thiên Vương quyền thì cũng không thể đánh tan hai đại hộ pháp của ta được.
Âu Tử Hồng cười lạnh một tiếng rồi nói.
- Muốn Mạc tướng quân đến ư? Không cần đâu.
Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng chợt truyền đến.
- Kẻ nào?
Âu Tử Hồng ngẩn người.
Vèo…o…o!
Một làn ánh sáng màu xanh lao nhanh như tia chớp, thoáng cái đã đến hang động đá vôi chỗ Âu Tử Hồng cùng các cao thủ Đại Tông Sư này.