- A? Muốn đánh nhau với ta?
- Tiểu nha đầu đẳng cấp đỉnh tôi thể cũng dám ra tay với ta? Xem ra muốn khi dễ trong khi ta bị trọng thương, hành động không tiện, dám diễu võ dương oai trước mặt ta.
- Chỉ tiếc tiểu nha đầu như ngươi muốn kéo ta xuống giường thì đúng là mơ tưởng viễn vông. Tiểu nha đầu đẳng cấp đỉnh tôi thể còn quá non.
Mặt Dương Thạc lạnh lùng, không nhúc nhích đối diện Lục Thúy chộp tới, thậm chí tư thế ngồi khoanh chân không thay đổi. Cánh tay trái nhúc nhích, cũng trảo nhưng vươn hướng tay Lục Thúy, tốc độ nhanh hơn nàng gấp mấy lần, phát sau mà đến trước, trong phút chốc va chạm với trảo của nàng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một tiếng trầm đục nổ tung.
Giờ phút này, Lục Thúy cảm thấy có lực lượng cường đại đến cực điểm phát ra từ trảo của mình.
Dù cùng là cường giả đẳng cấp đỉnh tôi thể nhưng bàn về lực lượng thì Dương Thạc lớn hơn Lục Thúy không chỉ gấp đôi.
Với tác dụng lực lượng mạnh mẽ, Lục Thúy kiềm không được liên tục lùi hai bước.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
- Grao!
- Grao!
- Grao!
Ngay sau đó, thứ nhất trọng hổ báo lôi âm phát ra.
Không chờ Lục Thúy ổn định thân hình, nàng cảm giác có khí thế khủng bố đến cực điểm mạnh mẽ ùa hướng mình, trong phút chốc bao phủ chính mình. Lúc này Lục Thúy cảm giác mình như ở trong hồng hoang mênh mang, thiên địa huyền hoàng, bên tai vang sấm ầm ầm, tiếng chim ưng sắc nhọn liên tiếp vang lên. Chớp mắt, Lục Thúy biến sắc mặt.
Lục Thúy sợ hãi kêu lên:
- A!
Chỉ là tiểu nha đầu mười bốn, lăm tuổi, trong thứ nhất trọng hổ báo lôi âm nếu là Lý Trung đẳng cấp đỉnh tôi thể thì có lẽ còn có thể ra sức phản kháng. Lục Thúy bị hù vỡ tim, chỉ biết kêu sợ hãi liên tục lùi ra sau.
- Lục Thúy!
Thấy Lục Thúy trong một chiêu đã bị Dương Thạc đánh lui trở về, Hồng Phi biến sắc mặt bản năng lắc người đánh hướng hắn, hiển nhiên muốn vây Nguỵ cứu Triệu, thông qua công kích Dương Thạc giảm bớt áp lực cho Lục Thúy.
Ngay lập tức Hồng Phi đã lao tới gần Dương Thạc.
- A? Ngươi cũng muốn đánh với ta?
Thấy Hồng Phi cũng định ra tay thì mặt Dương Thạc trầm xuống, khí thế cường đại áp lên người Lục Thúy lập tức thu trở về.
Dù Hồng Phi sắp đánh tới nhưng Dương Thạc không chờ nàng ra tay với mình, tay trái vung lên công kích Hồng Phi, thứ nhất trọng hổ báo lôi âm lại phát ra. Tiếng sấm đánh, ưng rít phút chốc hoàn toàn bao phủ Hồng Phi.
Khác với Lục Thúy, lúc này Dương Thạc ra tay, uy thế thứ nhất trọng hổ báo lôi âm bao phủ Hồng Phi hoàn toàn.
Tinh thần rúng động, Hồng Phi cảm thấy mình cũng ở trong mảnh đất man hoang, một con Huyền Ưng hình thể khổng lồ từ trên chín tầng trời đáp xuống, móng vuốt to cắp lấy lưng nàng, Hồng Phi không thể vùng vẫy. Bùm một tiếng, Hồng Phi bị đè nằm úp sấp.
Một trảo đánh lui Lục Thúy, lại một trảo áp đảo Hồng Phi, chỉ hai chiêu, hai thị nữ đỉnh tôi thể đều bị giải quyết.
Tay trái đè Hồng Phi, trong lòng Dương Thạc sinh ra tia cảm ngộ.
Trong đầu Dương Thạc toát ra một ý nghĩ.
"Truyền thuyết thượng cổ đại năng, tu thành'Chân như đại thủ ấn thần công', một chưởng có thể áp đảo quân đội mấy ngàn người. Xem ra đại thủ ấn thần công là một loại bí kỹ công pháp lấy thế áp người."
Sức người có hạn, sao có thể trong một chưởng áp đảo mấy ngàn người? Rất rõ ràng, đại thủ ấn thần công chính là thần thông cường đại lấy thế đè người.
Sức người đúng là có cực hạn nhưng thiên địa thì bao la vô cùng.
Người tu võ đạo rèn luyện huyệt khiếu, đợi cho đả thông bảy mươi hai đại huyệt khiếu, đi vào luyện khí đẳng cấp là có thể câu thông thiên địa dẫn thiên địa chi khí rèn luyện bản thân, ở trình độ nhất định dẫn động thiên địa chi thế.
Đợi cho tu luyện đến võ sư, tôn giả, thậm chí là đại tông sư, Võ Thánh chi cảnh, đả thông càng nhiều huyệt khiếu, đánh ra một chiêu thì huyệt khiếu trong người thậm chí có thể dẫn phát thiên địa cộng minh, đưa tới uy nhiếp thiên địa công kích đối thủ. Đại thủ ấn thần công thuộc loại bí pháp thần thông như vậy đấy.
Dù Dương Thạc không bước vào đẳng cấp luyện khí nhưng huyệt khiếu cộng minh lại có thể dẫn động thứ nhất trọng hổ báo lôi âm.
Lôi âm, thú rống, kỳ thật chính là uy lực thiên địa.
Lợi dụng uy thế hổ báo lôi âm, chỉ một bàn tay đã áp đảo được hai tiểu thị nữ cùng giai là chuyện rất bình thường.
Hai thị nữ Hồng Phi, Thúy Lục vốn tưởng Dương Thạc và Dương Tử Hi đánh nhau chết sống, bản thân bị trọng thương, hiện tại khó tự mình hành động nên mới hơi càn rỡ, thậm chí dám xuống tay với hắn. Nhưng hai thị nữ Hồng Phi, Thúy Lục không ngờ dù Dương Thạc trong trạng thái trọng thương vẫn khủng bố đến mức này, khiến hai thị nữ thầm kinh sợ.
Tay trái của Dương Thạc bắt Hồng Phi nhẹ nhàng vung, quăng nàng ra ba, bốn trượng.
- Làm thị nữ của Dương Thạc ta còn muốn ra tay với ta? Nếu các ngươi đã không muốn thị tẩm thì gian phòng đó không có vị trí của các ngươi, ra ngoài quỳ suốt đêm cho ta!
- Còn lấy hạ phạm thương, ra tay với ta nữa thì kết cuộc của các ngươi sẽ như cái bàn này!
Dương Thạc lạnh lùng nói xong, tay trái vung, lòng bàn tay phát ra ba chân khí nóng cháy. Trong phút chốc ba chân khí bắn tới cái bàn nhỏ, xoay tròn, tiếng phụt phụt vang lên, nghiền cái bàn thành gỗ vụn, chớp mắt thành tro bụi.
Hai thị nữ Hồng Phi, Thúy Lục run lên.
Giờ phút này, hai thị nữ Hồng Phi, Thúy Lục không dám xúc phạm quyền uy của Dương Thạc nữa, tất cả đều biết vâng lời, không dám nhìn ngang ngó dọc ngoan ngoãn ra khỏi phòng.
Dương Thạc mặc kệ hai thị nữ Hồng Phi, Thúy Lục, chờ hai nàng đi thì không gian tĩnh lặng lại, hắn nhắm mắt tiếp tục tu luyện. Còn về hai thị nữ Hồng Phi, Thúy Lục ra khỏi phong rồi có quỳ gối không hay bỏ chạy thì Dương Thạc không quan tâm.
Trong đầu Dương Thạc có một suy nghĩ xoay quanh.
- Trở lại Trấn Quốc Công phủ đã ba, bốn ngày, hình như ngày mai là sinh nhật của ta. Trước đây mỗi khi đến sinh nhật của ta thì mẫu thân sẽ tự mình đến phòng bếp làm món ăn ta thích nhất. Sau này mẫu thân lìa đời, Tiểu Địch vẫn luôn bên ta, giờ còn mỗi mình ta cô đơn chiếc bóng.
Khi Dương Thạc quay về Trấn Quốc Công phủ thì chỉ ba, bốn ngày sau là tới sinh nhật mười lăm tuổi của hắn. nguồn TruyenFull.vn
Dương Thạc đã ở trong Trấn Quốc Công phủ ba, bốn ngày, tính thời gian thì ngày mai là sinh nhật của hắn.
- Lúc trước mẫu thân ra đi, điều lo lắng duy nhất là ta không thể sống yên trong Trấn Quốc Công phủ. Bây giờ ta đánh bại Dương Tử Hi, đứng vững gót chân ở Trấn Quốc Công phủ, coi như hoàn thành nguyện vọng của mẫu thân.
- Ngày mai là sinh nhật của ta, chuẩn bị một ít đồ cùng đi mộ phần của mẫu thân tế bái.