- Về phần Đại lục Nguyên Thủy, tuy rằng xưng là Đại lục, nhưng mà chỉ có diện tích không bằng một phần mười Đại lục Trung Ương, ở phía trong hải vực phía Đông. Mà một khối Đại lục này, là vào thời kỳ Thượng Cổ ức vạn năm trước, chính là một cái Đại lục khổng lồ nhất của Thiên Thánh Giới. Chỉ có điều, sau này khối Đại lục này mạnh mẽ phân ly, trong đó có một bộ phận gia nhập vào Đại lục Trung Ương, còn có một chút hóa thành các tiểu đảo rải rác khắp nơi. Hiện tại các tiểu đảo nhỏ ở phía Đông kia, chính là do Đại lục Nguyên Thủy kia phân liệt ra. Tổng diện tích của các tiểu đảo nhỏ kia, thậm chí so với Đại lục Nguyên Thủy hiện tại, diện tích còn lớn hơn gấp hai lần!
- Về phần Tân Đại lục, thì lại bất đồng với Đại lục Nguyên Thủy. Khối Đại lục này, ở phía Nam của Đại lục Trung Ương, vốn chỉ là một vài hòn đảo nhỏ, về sau địa hình dần dần dâng cao lên, hình thành nên một khối Đại lục mới, diện tích cùng với Đại lục Nguyên Thủy cũng không kém hơn bao nhiêu.
Lam Viễn đem tình thế của Đại lục Thiên Thánh Giới không sai biệt lắm nói qua một lần.
- Đại lục Trung Ương, còn có bốn Đại lục nhỏ hơn?
Dương Thạc âm thầm gật đầu.
Đại lục Bắc Phương ở phía Bắc, Đại lục Tây Nam ở phía Tây Nam, chếch về phía Tây một chút, Đại lục Nguyên Thủy ở phía Đông, Tân Đại lục ở phía Nam…
Bốn cái Đại lục nhỏ này, có đôi khi còn được gọi chung là bốn Đại lục Đông Tây Nam Bắc.
Tổng diện tích cũng có thể đuổi kịp, thậm chí vượt qua Đại lục Trung Ương, hơn nữa tổng diện tích của các hòn đảo nhỏ, phỏng chừng cũng có thể tương đương một cái Đại lục Trung Ương.
- Bên trong mỗi một phiến Đại lục, cũng đều có không ít các thế lực mạnh mẽ. Ví dị như trong Đại lục Trung Ương có tổng cộng ba mươi sáu Phủ. Mỗi một Phủ chính là một cái thế lực lớn. Mặt khác còn có không ít những tộc đàn. Về phần các Đại lục khác, hoặc là các đảo nhỏ ở hải ngoại, bình thường cũng đều bị một ít tộc đàn chiếm cứ.
- Một ít này, bao gồm thế lực bên phía chính phủ. Mặt khác, trên các Đại lục còn có vô số những thế lực đạo phủ… Đương nhiên, những cái thế lực đạo phỉ này cũng không tính là quá lớn. Thế lực đạo phỉ lớn nhất cũng khó có thể so sánh được với Vân Lam Phủ chúng ta!
Lam Viễn nói xong, có chút vô tình hữu ý liếc mắt nhìn Dương Thạc.
- Chờ xem, nhiều nhất qua một tháng nữa, ngươi chính là một cái oan hồn chết ở trong tay của đạo phỉ!
Trong lòng Lam Viễn âm thầm nghĩ.
- Cũng đã đến lúc an bày rồi…
Trong lòng Lam Viễn thầm nghĩ, âm thầm lấy ra một khối ngọc phiến, đồng thời nhất tâm nhị dụng, Thần hồn tiến hành truyền âm vào trong khối ngọc phiến này.
- Ha hả… hiện tại thời gian còn sớm một chút, ta liền giảng giải cho các ngươi biết một chút tình huống các thế lực chung quanh Vân Lam Phủ chúng ta. Mặt khác, còn có tình huống các thế lực đạo phỉ nữa!
- Đương nhiên, với thiên phú của Trương huynh cùng Dương huynh, gia nhập vào quân đội Vân Lam Phủ chúng ta, phi thường đơn giản. Còn như Dương Địch muội muội, thiên phú càng không tệ, nhận được sự trọng điểm bồi dưỡng của Vân Lam Phủ ta, cũng là cực kỳ có thể. Tương lai, Lam mỗ ta nói không chừng còn phải dựa vào các vị a!
Lam Viễn một bên tiếng hành truyền âm về phía Vân Thu Thành, một bên khen tặng đám người Dương Thạc.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua…
Trong chiếc phi thuyền này, Dương Thạc mỗi ngày chính là cùng với Dương Địch, Trương Chân Huyền lắng nghe Lam Viễn giảng giải về tình huống của Vân Lam Phủ cùng với các thế lực xung quanh. Nhất là các thế lực đạo phỉ trong phạm vi của Vân Lam Phủ vậy, lại là trọng điểm giảng giải. Chẳng qua bởi vì Thiên Thánh Giới thật sự là quá lớn, các thế lực phạm vi xung quanh Vân Lam Phủ cũng không nhỏ, cho nên mặc dù Lam Viễn giảng giải suốt nhiều ngày, nhưng lại vẫn chỉ có thể giảng giải sơ lược một chút bộ phận mà thôi.
Về phần các tình huống bên ngoài Vân Lam Phủ, cho dù là bản thân Lam Viễn cũng chỉ là biết sơ sài mà thôi.
Một ít đại sự hắn còn miễn cưỡng biết được một chút, nhưng mà đến tột cùng ở nơi nào có những đạo phỉ thực lực thế nào, nơi nào mức độ hung hiểm ra sao, Lam Viễn cũng không biết rõ ràng cho lắm.
- Tốc độ phi hành của chiếc phi thuyền này so với tốc độ phi hành của ta còn chậm hơn một chút, nhưng mà nó được hơn ở chỗ khả năng kéo dài mạnh mẽ. Nếu như để ta tự mình phi hành mà nói, cần phải dừng lại nghỉ ngơi, chỉ sợ cần phải mất hai ba tháng mới có thể tới được Vân Thu Thành!
Ngồi bên trong chiếc phi thuyền này, Dương Thạc cũng phán đoán tốc độ phi hành của chiếc phi thuyền này.
Chớp mắt đã trôi qua mười ba ngày!
Trong thời gian mười ba ngày này, Dương Thạc cùng Lam Viễn ở chung, miễn cưỡng xem như là hòa hợp.
Thời điểm nghỉ ngơi, Dương Thạc cũng không có ở chung phòng với Dương Địch, điều này khiến cho Lam Viễn cũng thoáng thở ra một hơi.
- Có thể quan hệ giữa hai người bọn họ chỉ là có chút thân mật, cũng không phải là bạn lữ thật sự!
Trong lòng Lam Viễn thầm nghĩ.
- Chẳng qua, lưu trữ lại cái tên tiểu tử kia tóm lại vẫn là một cái uy hiếp. Hơn nữa chém giết tên tiểu tử này, còn có thể khiến cho Dương Địch ái mộ ta, đây mới là chuyện tình một mũi tim bắn hai con chim!
Sát khí của Lam Viễn đối với Dương Thạc cũng không có nửa phần giảm bớt.
Đến buổi sáng ngày thứ mười bốn, Lam Viễn đang cùng với đám người Dương Thạc nói chuyện phiếm bên trong đại sảnh của phi thuyền, đột nhiên…
Ầm ầm ầm!
Bên ngoài phi thuyền, một cỗ khí thế vô cùng cường đại hướng về phía phi thuyền mạnh mẽ phóng tới.
Phanh phanh phanh!
Sau khi phóng tới phụ cận, cỗ khí thế cường đại này không ngừng đánh mạnh lên trên chiếc Pháp khí phi hành này.
- Dừng lại!
- Mau mau dừng lại! Người bên trong nghe đây, đem không gian chỉ hoàn của các ngươi lưu lại, còn có thể lưu lại cho các ngươi một mạng!
- Nếu không, sẽ khiến cho các ngươi chết bỏ xác tại chỗ này!
Một thanh âm kêu gào từ bên ngoài phi thuyền truyền vào.
- Đạo phỉ?
Cặp mày Lam Viễn khẽ nhíu lại, từ trên ghế ngồi đứng lên.
- Chẳng qua chỉ là mấy tên Hư Không Võ Thánh Nhất tinh mà thôi, trong tay thậm chí một kiện Pháp khí cường đại cũng còn không có, căn bản không thể công phá được tầng phòng ngự của phi thuyề! Không cần quan tâm đến bọn chúng, trực tiếp đụng qua là được!
Lam Viễn hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói.
Bên ngoài chính là một đám thế lực đạo phỉ loại nhỏ mà thôi, cường giả Hư Không Võ Thánh Nhất tinh cũng bất quá chỉ là ba năm người mà thôi, còn lại hai ba mươi người cũng chỉ là cường giả Ngũ Trọng Lôi Âm Võ Thánh!
- Ta là tiểu Thống lĩnh Vân Lam Phủ! Một khi các ngươi đã chẳng biết sống chết, dám trêu đến phi thuyền của quân đội Vân Lam Phủ, vậy trả một cái giá lớn cho ta đi!
Thanh âm của Lam Viễn rất nhanh từ trong phi thuyền truyền ra.
Ầm ầm!
Tốc độ của phi thuyền đột nhiên tăng lên một đoạn.
Đụng vào!
Phanh! Phanh! Phanh!
Ba gã đạo phỉ Ngũ Trọng Lôi Âm Võ Thánh ngăn cản phía trước của phi thuyền, dưới sự va chạm mạnh mẽ của phi thuyền, không hề trì hoãn, trực tiếp bị đụng thành thịt nát, hoàn toàn chết đi!
- Không xong!
- Mau tránh ra!
Một gã đạo phỉ Hư Không Võ Thánh, thậm chí cũng không kịp né tránh, bị chiếc phi thuyền hung hăng đụng phải, thân mình thẳng tắp bay vọt ra ngoài, một ngụm máu phun ra. Tuy rằng cũng không lo lắng cho tính mạng, nhưng mà cũng bị tổn hại thực lực không nhỏ. Đám đạo phỉ còn lại, làm sao còn dám ngăn trở chiếc phi thuyền này nữa, cũng sợ đến mức hồn phi phách tán, lập tức bay ngược ra ngoài, nhanh chóng né tránh.
- Hừ! Chỉ là một đám đạo phỉ nhỏ bé mà thôi, không ngờ ngay cả dấu hiệu quân đội Vân Lam Phủ của ta cũng không nhận ra, còn dám đón đường cướp bóc!
Lam Viễn cũng chẳng thèm quấn bện cùng với đám đạo phỉ nhỏ bé này nữa, sau khi dùng phi thuyền đụng vào, tốc độ phi thuyền cũng khôi phục lại bình thường, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của đám đạo phỉ, chậm rãi rời đi…
o0o
Ngày thứ mười lăm, lại một lần nữa gặp phải một toán đạo phỉ. Lần này đám đạo phỉ cũng nhận ra được dấu hiệu của Vân Lam Phủ, xa xa tránh đi, không dám ngăn cản.
Ngày mười sáu, mười bảy, một đường không có chuyện gì xảy ra.
Tới ngày thứ mười tám, thời gian chạng vạng.
Ầm ầm ầm!
Một cỗ khí tức tuyệt cường mạnh mẽ buông xuống, chặn trước chiếc phi thuyền này.
- Người của quân đội Vân Lam Phủ? Tới địa giới của Đồ Hàng ta, cũng phải để lại chút lộ phí, cứ như vậy muốn đi qua luôn sao?
Không biết từ lúc nào, một gã nam tử trung niên áo bào tro, lưng đeo trường đao đã huyền phù ở trước phi thuyền mấy trăm dặm. Mặt khác, ở phía sau lưng gã nam tử áo bào tro này còn có hơn mười gã cường giả cấp bậc Hư Không Võ Thánh bình thường nữa.
- Không xong, là Đồ Hàng!
Ngay khi nhìn thấy gã nam tử áo bào tro này, sắc mặt Lam Viễn khẽ biến đổi.
- Đây là thế lực đạo phỉ của Đồ Hàng. Hắn ở trong số các thế lực đạo phỉ phụ cận Vân Thu Thành tuy không tính là thế lực mạnh nhất, nhưng tuyệt đối không kém. Bản thân Đồ Hàng chính là cường giả Hư Không Võ Thánh Nhị tinh cao cấp, hơn nữa trong tay hắn có một thanh trường đao, chính là cường độ Thần binh Thất cấp. Phối hợp với lực lượng của hắn, đủ để chém vỡ chiến phi thuyền của ta! Lần này, có chút phiền toái rồi…
Sắc mặt Lam Viễn có chút khó coi, nhàn nhạt nói.
- Cái gì? Có thể chém vỡ chiếc phi thuyền của chúng ta?
Nghe Lam Viễn nói như vậy, các Hư Không Võ Thánh bên trong chiếc phi thuyền, sắc mặt liền có chút biến đổi.
Sự hung tàn của đạo phỉ, những người này cũng từng nghe qua Lam Viễn nhắc tới không biết bao nhiêu lần!
Đám đạo phỉ phía trước ước chừng khoảng ba bốn mươi người. Thực lực yếu nhất cũng đều là cường giả Hư Không Võ Thánh Nhất tinh, mà trong đó, cường giả Hư Không Võ Thánh Nhất tinh đỉnh phong cũng có đến hai ba người. Mà Đầu lĩnh Đồ Hàng, lại là cường giả Hư Không Võ Thánh Nhị tinh!
Mà phía bên mình, ngoại trừ Lam Viễn là cường giả Hư Không Võ Thánh Nhị tinh ra, những người còn lại cũng chỉ mới tiến vào Thiên Thánh Giới.
Cho dù có mấy người thiên phú rất cao, có thể đạt tới chiến lực Nhất tinh cao cấp, nhưng mà dù sao nhân số cũng là quá ít, Hư Không Võ Thánh chỉ có bảy người, so sánh với ba bốn mươi người của đối phương, căn bản không có chút ưu thế.
- Làm sao bây giờ?
Mấy gã Hư Không Võ Thánh này, sắc mặt đều hết sức khó coi.
- Đồ Hàng tiền bối, tại hạ chính là Lam Viễn, con trai của Tam Thống lĩnh Vân Lam Phủ Lam Thiên Sơn! Hiện tại ta đang hộ tống một đám người mới quay về Vân Thu Thành, thỉnh tiền bối cấp cho chút mặt mũi, không nên làm khó xử chúng ta!
- Một chút Linh thạch này, xem như hiếu kính tiền bối!
Nói xong, bàn tay Lam Viễn vừa động, một cái Không gian Giới chỉ nhẹ nhàng bay ra.
- Hửm? Con trai của Lam Thiên Sơn?
Sắc mặt gã Đồ Hàng áo bào tro kia thoáng thay đổi một chút, giơ tay tiếp nhận lấy khỏa Không gian Giới chỉ.
- Ngươi đã là con trai của Lam Thiên Sơn, ta cấp cho ngươi mặt mũi! Các ngươi, hiện tại toàn bộ ra ngoài, ta nhìn xem một chút. Các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu người, mỗi một người giao nạp ra một trăm Linh thạch Hạ phẩm, hoặc là các bảo vật tương đương một trăm Linh thạch Hạ phẩm, ta liền tha cho các ngươi rời đi!
Đồ Hàng thoáng suy nghĩ một chút, trầm giọng nói.
Linh thạch chính là một loại khoáng thạch mà các cường giả Thiên Thánh Giới sử dụng để tu luyện.
Tại Thiên Thánh Giới tuy rằng linh khí đầy đủ, nhưng mà trực tiếp hấp thu linh khí thiên địa, tốc độ vẫn là quá chậm. Ở Thiên Thánh Giới, có một vài loại Linh thạch ẩn chứa đại lượng linh khí, có thể trực tiếp hấp thu. Loại Linh thạch này mới là tài nguyên mà các cường giả Thiên Thánh Giới bình thường tu luyện. Bình thường mà nói, cường giả Hư Không Võ Thánh Nhất tinh, Nhị tinh, chỉ sử dụng các loại Linh thạch Hạ phẩm là được.
- Muốn chúng ta đi ra ngoài, giao nộp một trăm Linh thạch Hạ phẩm hoặc là bảo vật giá trị tương đương?
Sắc mặt đám Hư Không Võ Thánh bên trong chiếc phi thuyền nhất thời đại biến.
Cặp mắt Lam Viễn khẽ nhíu lại.
Vù!
Bàn tay hắn khẽ phất, lại thêm một khỏa Không gian Giới chỉ bay ra.
- Tiền bối, trong này có tổng cộng một ngàn Linh thạch Hạ phẩm, như vậy hẳn là đủ rồi chứ?
Ngữ khí của Lam Viễn cũng có chút không kiêng nhẫn nữa.
- Một ngàn Linh thạch Hạ phẩm?
Đồ Hàng xem xét một chút, khẽ gật đầu.
- Không sai! Nhiêu đây đủ rồi! Chẳng qua, các ngươi tốt nhất vẫn là nên ra ngoài, để ta nhìn xem một chút, sau đó mới được rời đi!
Đồ Hàng vẫn như trước không chịu buông tha.
- Lam Viễn công tử, thật sự không được, chúng ta cứ đi ra một lần cũng không sao!
- Đúng vậy! Lam Viễn công tử đủ nhân nghĩa, thay chúng ta giao nộp Linh thạch, chúng ta đi ra ngoài cho hắn nhìn xem một cái cũng không có gì!
Lam Viễn còn thoáng dự dự chưa quyết, bên trong phi thuyền, trong đám cường giả Hư Không Võ Thánh kia, vị thiếu phụ kia cùng với gã nam tử hai cánh tay bao trùm lân giáp cũng đã mở miệng nói.
- Cũng được! Ta nghĩ Đồ Hàng này cũng không dám hoàn toàn đắc tội Vân Lam Phủ chúng ta!
Cuối cùng Lam Viễn cũng gật đầu một cái.
Soạt!
Khẽ vung tay lên, phi thuyền mở ra, đám người Dương Thạc toàn bộ hiện ra ở trước mặt của Đồ Hàng.
- Một, hai, ba… chín, mười! Ân! Không sai! Chính xác có mười người! Các ngươi có thể đi rồi!
Đồ Hàng điểm danh đám người Dương Thạc, gật gật đầu. Chẳng qua ngay sau đó, ngay khi ánh mắt Đồ Hàng chuyển lên trên người Dương Địch, hai mắt chợt sáng ngời, chỉ tay về phía Dương Địch:
- Chẳng qua, ngươi, chính là nữ tử này, ta chấm trúng rồi, phải lưu lại cho ta!
- Hửm?
- Hửm?
Cơ hồ là đồng thời, cặp mày của Dương Thạc, Dương Địch đều khẽ nhíu lại.
- Muốn chết!
Nhưng mà, còn chưa đợi Dương Thạc, Dương Địch kịp phản ứng, Lam Viễn bên kia chợt quát lớn một tiếng, thân hình chợt động.
- Đồ Hàng, ngươi chớ khinh người quá đáng, thật cho rằng Lam Viễn ta sợ ngươi sao? Chết đi!
Đúng lúc này, Lam Viễn thế nhưng lại ngang nhiên ra tay, trong tay xuất hiện hai thanh tiêm trùy màu xanh nhạt, đánh thẳng về phía Đồ Hàng!
- Hửm? Tiểu tử, ngươi dám động thủ? Nếu như phụ thân ngươi tới đây, Đồ Hàng ta còn có chút e ngại, mà ngươi ra tay, đó chính là tự trước lấy nhục!
Đồ Hàng cười lạnh một tiếng, thân hình chợt động, nhanh chóng đón đỡ.
Vù!
Cũng đúng lúc này, từ bên trong hai mắt của Lam Viễn, hai đạo quang mang đột nhiên bắn mạnh ra.
Ầm ầm!
Thẳng tắp bắn thẳng vào trong mi tâm của Đồ Hàng.
Thân hình Đồ Hàng ngưng trọng lại một chút.
- Đây là… Dung Hợp Áo Nghĩa của Thủy Chi Áo Nghĩa cùng Không Gian Áo Nghĩa, Đại Hải Áo Nghĩa! Ngươi không ngờ… có thể đem Đại Hải Áo Nghĩa lĩnh ngộ lên tới bốn thành…
Trong nháy mắt này sắc mặt Đồ Hàng đại biến, dưới sự công sát của Lam Viễn, thân hình thế nhưng cũng không thể nào cử động.
- Chết đi!
Hai thanh tiêm trùy trong tay của Lam Viễn hung hăng đâm thẳng vào trong trán của Đồ Hàng.
Ngay sau đó, thần thái trong mắt của Đồ Hàng rất nhanh tan rã, tựa hồ như là… Thần hồn của hắn đã dưới sự công kích của Lam Viễn, hoàn toàn tan biến, thân tử đạo tiêu!
Một kích, cường giả Hư Không Võ Thánh Nhị tinh cao cấp Đồ Hàng đã chết?
- Hừ! Dám đánh chủ ý với Dương Địch muội muội của ta, chết chưa hết tội!
- Về phần Đại lục Nguyên Thủy, tuy rằng xưng là Đại lục, nhưng mà chỉ có diện tích không bằng một phần mười Đại lục Trung Ương, ở phía trong hải vực phía Đông. Mà một khối Đại lục này, là vào thời kỳ Thượng Cổ ức vạn năm trước, chính là một cái Đại lục khổng lồ nhất của Thiên Thánh Giới. Chỉ có điều, sau này khối Đại lục này mạnh mẽ phân ly, trong đó có một bộ phận gia nhập vào Đại lục Trung Ương, còn có một chút hóa thành các tiểu đảo rải rác khắp nơi. Hiện tại các tiểu đảo nhỏ ở phía Đông kia, chính là do Đại lục Nguyên Thủy kia phân liệt ra. Tổng diện tích của các tiểu đảo nhỏ kia, thậm chí so với Đại lục Nguyên Thủy hiện tại, diện tích còn lớn hơn gấp hai lần!
- Về phần Tân Đại lục, thì lại bất đồng với Đại lục Nguyên Thủy. Khối Đại lục này, ở phía Nam của Đại lục Trung Ương, vốn chỉ là một vài hòn đảo nhỏ, về sau địa hình dần dần dâng cao lên, hình thành nên một khối Đại lục mới, diện tích cùng với Đại lục Nguyên Thủy cũng không kém hơn bao nhiêu.
Lam Viễn đem tình thế của Đại lục Thiên Thánh Giới không sai biệt lắm nói qua một lần.
- Đại lục Trung Ương, còn có bốn Đại lục nhỏ hơn?
Dương Thạc âm thầm gật đầu.
Đại lục Bắc Phương ở phía Bắc, Đại lục Tây Nam ở phía Tây Nam, chếch về phía Tây một chút, Đại lục Nguyên Thủy ở phía Đông, Tân Đại lục ở phía Nam…
Bốn cái Đại lục nhỏ này, có đôi khi còn được gọi chung là bốn Đại lục Đông Tây Nam Bắc.
Tổng diện tích cũng có thể đuổi kịp, thậm chí vượt qua Đại lục Trung Ương, hơn nữa tổng diện tích của các hòn đảo nhỏ, phỏng chừng cũng có thể tương đương một cái Đại lục Trung Ương.
- Bên trong mỗi một phiến Đại lục, cũng đều có không ít các thế lực mạnh mẽ. Ví dị như trong Đại lục Trung Ương có tổng cộng ba mươi sáu Phủ. Mỗi một Phủ chính là một cái thế lực lớn. Mặt khác còn có không ít những tộc đàn. Về phần các Đại lục khác, hoặc là các đảo nhỏ ở hải ngoại, bình thường cũng đều bị một ít tộc đàn chiếm cứ.
- Một ít này, bao gồm thế lực bên phía chính phủ. Mặt khác, trên các Đại lục còn có vô số những thế lực đạo phủ… Đương nhiên, những cái thế lực đạo phỉ này cũng không tính là quá lớn. Thế lực đạo phỉ lớn nhất cũng khó có thể so sánh được với Vân Lam Phủ chúng ta!
Lam Viễn nói xong, có chút vô tình hữu ý liếc mắt nhìn Dương Thạc.
- Chờ xem, nhiều nhất qua một tháng nữa, ngươi chính là một cái oan hồn chết ở trong tay của đạo phỉ!
Trong lòng Lam Viễn âm thầm nghĩ.
- Cũng đã đến lúc an bày rồi…
Trong lòng Lam Viễn thầm nghĩ, âm thầm lấy ra một khối ngọc phiến, đồng thời nhất tâm nhị dụng, Thần hồn tiến hành truyền âm vào trong khối ngọc phiến này.
- Ha hả… hiện tại thời gian còn sớm một chút, ta liền giảng giải cho các ngươi biết một chút tình huống các thế lực chung quanh Vân Lam Phủ chúng ta. Mặt khác, còn có tình huống các thế lực đạo phỉ nữa!
- Đương nhiên, với thiên phú của Trương huynh cùng Dương huynh, gia nhập vào quân đội Vân Lam Phủ chúng ta, phi thường đơn giản. Còn như Dương Địch muội muội, thiên phú càng không tệ, nhận được sự trọng điểm bồi dưỡng của Vân Lam Phủ ta, cũng là cực kỳ có thể. Tương lai, Lam mỗ ta nói không chừng còn phải dựa vào các vị a!
Lam Viễn một bên tiếng hành truyền âm về phía Vân Thu Thành, một bên khen tặng đám người Dương Thạc.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua…
Trong chiếc phi thuyền này, Dương Thạc mỗi ngày chính là cùng với Dương Địch, Trương Chân Huyền lắng nghe Lam Viễn giảng giải về tình huống của Vân Lam Phủ cùng với các thế lực xung quanh. Nhất là các thế lực đạo phỉ trong phạm vi của Vân Lam Phủ vậy, lại là trọng điểm giảng giải. Chẳng qua bởi vì Thiên Thánh Giới thật sự là quá lớn, các thế lực phạm vi xung quanh Vân Lam Phủ cũng không nhỏ, cho nên mặc dù Lam Viễn giảng giải suốt nhiều ngày, nhưng lại vẫn chỉ có thể giảng giải sơ lược một chút bộ phận mà thôi.
Về phần các tình huống bên ngoài Vân Lam Phủ, cho dù là bản thân Lam Viễn cũng chỉ là biết sơ sài mà thôi.
Một ít đại sự hắn còn miễn cưỡng biết được một chút, nhưng mà đến tột cùng ở nơi nào có những đạo phỉ thực lực thế nào, nơi nào mức độ hung hiểm ra sao, Lam Viễn cũng không biết rõ ràng cho lắm.
- Tốc độ phi hành của chiếc phi thuyền này so với tốc độ phi hành của ta còn chậm hơn một chút, nhưng mà nó được hơn ở chỗ khả năng kéo dài mạnh mẽ. Nếu như để ta tự mình phi hành mà nói, cần phải dừng lại nghỉ ngơi, chỉ sợ cần phải mất hai ba tháng mới có thể tới được Vân Thu Thành!
Ngồi bên trong chiếc phi thuyền này, Dương Thạc cũng phán đoán tốc độ phi hành của chiếc phi thuyền này.
Chớp mắt đã trôi qua mười ba ngày!
Trong thời gian mười ba ngày này, Dương Thạc cùng Lam Viễn ở chung, miễn cưỡng xem như là hòa hợp.
Thời điểm nghỉ ngơi, Dương Thạc cũng không có ở chung phòng với Dương Địch, điều này khiến cho Lam Viễn cũng thoáng thở ra một hơi.
- Có thể quan hệ giữa hai người bọn họ chỉ là có chút thân mật, cũng không phải là bạn lữ thật sự!
Trong lòng Lam Viễn thầm nghĩ.
- Chẳng qua, lưu trữ lại cái tên tiểu tử kia tóm lại vẫn là một cái uy hiếp. Hơn nữa chém giết tên tiểu tử này, còn có thể khiến cho Dương Địch ái mộ ta, đây mới là chuyện tình một mũi tim bắn hai con chim!
Sát khí của Lam Viễn đối với Dương Thạc cũng không có nửa phần giảm bớt.
Đến buổi sáng ngày thứ mười bốn, Lam Viễn đang cùng với đám người Dương Thạc nói chuyện phiếm bên trong đại sảnh của phi thuyền, đột nhiên…
Ầm ầm ầm!
Bên ngoài phi thuyền, một cỗ khí thế vô cùng cường đại hướng về phía phi thuyền mạnh mẽ phóng tới.
Phanh phanh phanh!
Sau khi phóng tới phụ cận, cỗ khí thế cường đại này không ngừng đánh mạnh lên trên chiếc Pháp khí phi hành này.
- Dừng lại!
- Mau mau dừng lại! Người bên trong nghe đây, đem không gian chỉ hoàn của các ngươi lưu lại, còn có thể lưu lại cho các ngươi một mạng!
- Nếu không, sẽ khiến cho các ngươi chết bỏ xác tại chỗ này!
Một thanh âm kêu gào từ bên ngoài phi thuyền truyền vào.
- Đạo phỉ?
Cặp mày Lam Viễn khẽ nhíu lại, từ trên ghế ngồi đứng lên.
- Chẳng qua chỉ là mấy tên Hư Không Võ Thánh Nhất tinh mà thôi, trong tay thậm chí một kiện Pháp khí cường đại cũng còn không có, căn bản không thể công phá được tầng phòng ngự của phi thuyề! Không cần quan tâm đến bọn chúng, trực tiếp đụng qua là được!
Lam Viễn hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói.
Bên ngoài chính là một đám thế lực đạo phỉ loại nhỏ mà thôi, cường giả Hư Không Võ Thánh Nhất tinh cũng bất quá chỉ là ba năm người mà thôi, còn lại hai ba mươi người cũng chỉ là cường giả Ngũ Trọng Lôi Âm Võ Thánh!
- Ta là tiểu Thống lĩnh Vân Lam Phủ! Một khi các ngươi đã chẳng biết sống chết, dám trêu đến phi thuyền của quân đội Vân Lam Phủ, vậy trả một cái giá lớn cho ta đi!
Thanh âm của Lam Viễn rất nhanh từ trong phi thuyền truyền ra.
Ầm ầm!
Tốc độ của phi thuyền đột nhiên tăng lên một đoạn.
Đụng vào!
Phanh! Phanh! Phanh!
Ba gã đạo phỉ Ngũ Trọng Lôi Âm Võ Thánh ngăn cản phía trước của phi thuyền, dưới sự va chạm mạnh mẽ của phi thuyền, không hề trì hoãn, trực tiếp bị đụng thành thịt nát, hoàn toàn chết đi!
- Không xong!
- Mau tránh ra!
Một gã đạo phỉ Hư Không Võ Thánh, thậm chí cũng không kịp né tránh, bị chiếc phi thuyền hung hăng đụng phải, thân mình thẳng tắp bay vọt ra ngoài, một ngụm máu phun ra. Tuy rằng cũng không lo lắng cho tính mạng, nhưng mà cũng bị tổn hại thực lực không nhỏ. Đám đạo phỉ còn lại, làm sao còn dám ngăn trở chiếc phi thuyền này nữa, cũng sợ đến mức hồn phi phách tán, lập tức bay ngược ra ngoài, nhanh chóng né tránh.
- Hừ! Chỉ là một đám đạo phỉ nhỏ bé mà thôi, không ngờ ngay cả dấu hiệu quân đội Vân Lam Phủ của ta cũng không nhận ra, còn dám đón đường cướp bóc!
Lam Viễn cũng chẳng thèm quấn bện cùng với đám đạo phỉ nhỏ bé này nữa, sau khi dùng phi thuyền đụng vào, tốc độ phi thuyền cũng khôi phục lại bình thường, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của đám đạo phỉ, chậm rãi rời đi…
o0o
Ngày thứ mười lăm, lại một lần nữa gặp phải một toán đạo phỉ. Lần này đám đạo phỉ cũng nhận ra được dấu hiệu của Vân Lam Phủ, xa xa tránh đi, không dám ngăn cản.
Ngày mười sáu, mười bảy, một đường không có chuyện gì xảy ra.
Tới ngày thứ mười tám, thời gian chạng vạng.
Ầm ầm ầm!
Một cỗ khí tức tuyệt cường mạnh mẽ buông xuống, chặn trước chiếc phi thuyền này.
- Người của quân đội Vân Lam Phủ? Tới địa giới của Đồ Hàng ta, cũng phải để lại chút lộ phí, cứ như vậy muốn đi qua luôn sao?
Không biết từ lúc nào, một gã nam tử trung niên áo bào tro, lưng đeo trường đao đã huyền phù ở trước phi thuyền mấy trăm dặm. Mặt khác, ở phía sau lưng gã nam tử áo bào tro này còn có hơn mười gã cường giả cấp bậc Hư Không Võ Thánh bình thường nữa.
- Không xong, là Đồ Hàng!
Ngay khi nhìn thấy gã nam tử áo bào tro này, sắc mặt Lam Viễn khẽ biến đổi.
- Đây là thế lực đạo phỉ của Đồ Hàng. Hắn ở trong số các thế lực đạo phỉ phụ cận Vân Thu Thành tuy không tính là thế lực mạnh nhất, nhưng tuyệt đối không kém. Bản thân Đồ Hàng chính là cường giả Hư Không Võ Thánh Nhị tinh cao cấp, hơn nữa trong tay hắn có một thanh trường đao, chính là cường độ Thần binh Thất cấp. Phối hợp với lực lượng của hắn, đủ để chém vỡ chiến phi thuyền của ta! Lần này, có chút phiền toái rồi…
Sắc mặt Lam Viễn có chút khó coi, nhàn nhạt nói.
- Cái gì? Có thể chém vỡ chiếc phi thuyền của chúng ta?
Nghe Lam Viễn nói như vậy, các Hư Không Võ Thánh bên trong chiếc phi thuyền, sắc mặt liền có chút biến đổi.
Sự hung tàn của đạo phỉ, những người này cũng từng nghe qua Lam Viễn nhắc tới không biết bao nhiêu lần!
Đám đạo phỉ phía trước ước chừng khoảng ba bốn mươi người. Thực lực yếu nhất cũng đều là cường giả Hư Không Võ Thánh Nhất tinh, mà trong đó, cường giả Hư Không Võ Thánh Nhất tinh đỉnh phong cũng có đến hai ba người. Mà Đầu lĩnh Đồ Hàng, lại là cường giả Hư Không Võ Thánh Nhị tinh!
Mà phía bên mình, ngoại trừ Lam Viễn là cường giả Hư Không Võ Thánh Nhị tinh ra, những người còn lại cũng chỉ mới tiến vào Thiên Thánh Giới.
Cho dù có mấy người thiên phú rất cao, có thể đạt tới chiến lực Nhất tinh cao cấp, nhưng mà dù sao nhân số cũng là quá ít, Hư Không Võ Thánh chỉ có bảy người, so sánh với ba bốn mươi người của đối phương, căn bản không có chút ưu thế.
- Làm sao bây giờ?
Mấy gã Hư Không Võ Thánh này, sắc mặt đều hết sức khó coi.
- Đồ Hàng tiền bối, tại hạ chính là Lam Viễn, con trai của Tam Thống lĩnh Vân Lam Phủ Lam Thiên Sơn! Hiện tại ta đang hộ tống một đám người mới quay về Vân Thu Thành, thỉnh tiền bối cấp cho chút mặt mũi, không nên làm khó xử chúng ta!
- Một chút Linh thạch này, xem như hiếu kính tiền bối!
Nói xong, bàn tay Lam Viễn vừa động, một cái Không gian Giới chỉ nhẹ nhàng bay ra.
- Hửm? Con trai của Lam Thiên Sơn?
Sắc mặt gã Đồ Hàng áo bào tro kia thoáng thay đổi một chút, giơ tay tiếp nhận lấy khỏa Không gian Giới chỉ.
- Ngươi đã là con trai của Lam Thiên Sơn, ta cấp cho ngươi mặt mũi! Các ngươi, hiện tại toàn bộ ra ngoài, ta nhìn xem một chút. Các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu người, mỗi một người giao nạp ra một trăm Linh thạch Hạ phẩm, hoặc là các bảo vật tương đương một trăm Linh thạch Hạ phẩm, ta liền tha cho các ngươi rời đi!
Đồ Hàng thoáng suy nghĩ một chút, trầm giọng nói.
Linh thạch chính là một loại khoáng thạch mà các cường giả Thiên Thánh Giới sử dụng để tu luyện.
Tại Thiên Thánh Giới tuy rằng linh khí đầy đủ, nhưng mà trực tiếp hấp thu linh khí thiên địa, tốc độ vẫn là quá chậm. Ở Thiên Thánh Giới, có một vài loại Linh thạch ẩn chứa đại lượng linh khí, có thể trực tiếp hấp thu. Loại Linh thạch này mới là tài nguyên mà các cường giả Thiên Thánh Giới bình thường tu luyện. Bình thường mà nói, cường giả Hư Không Võ Thánh Nhất tinh, Nhị tinh, chỉ sử dụng các loại Linh thạch Hạ phẩm là được.
- Muốn chúng ta đi ra ngoài, giao nộp một trăm Linh thạch Hạ phẩm hoặc là bảo vật giá trị tương đương?
Sắc mặt đám Hư Không Võ Thánh bên trong chiếc phi thuyền nhất thời đại biến.
Cặp mắt Lam Viễn khẽ nhíu lại.
Vù!
Bàn tay hắn khẽ phất, lại thêm một khỏa Không gian Giới chỉ bay ra. Text được lấy tại Truyện FULL
- Tiền bối, trong này có tổng cộng một ngàn Linh thạch Hạ phẩm, như vậy hẳn là đủ rồi chứ?
Ngữ khí của Lam Viễn cũng có chút không kiêng nhẫn nữa.
- Một ngàn Linh thạch Hạ phẩm?
Đồ Hàng xem xét một chút, khẽ gật đầu.
- Không sai! Nhiêu đây đủ rồi! Chẳng qua, các ngươi tốt nhất vẫn là nên ra ngoài, để ta nhìn xem một chút, sau đó mới được rời đi!
Đồ Hàng vẫn như trước không chịu buông tha.
- Lam Viễn công tử, thật sự không được, chúng ta cứ đi ra một lần cũng không sao!
- Đúng vậy! Lam Viễn công tử đủ nhân nghĩa, thay chúng ta giao nộp Linh thạch, chúng ta đi ra ngoài cho hắn nhìn xem một cái cũng không có gì!
Lam Viễn còn thoáng dự dự chưa quyết, bên trong phi thuyền, trong đám cường giả Hư Không Võ Thánh kia, vị thiếu phụ kia cùng với gã nam tử hai cánh tay bao trùm lân giáp cũng đã mở miệng nói.
- Cũng được! Ta nghĩ Đồ Hàng này cũng không dám hoàn toàn đắc tội Vân Lam Phủ chúng ta!
Cuối cùng Lam Viễn cũng gật đầu một cái.
Soạt!
Khẽ vung tay lên, phi thuyền mở ra, đám người Dương Thạc toàn bộ hiện ra ở trước mặt của Đồ Hàng.
- Một, hai, ba… chín, mười! Ân! Không sai! Chính xác có mười người! Các ngươi có thể đi rồi!
Đồ Hàng điểm danh đám người Dương Thạc, gật gật đầu. Chẳng qua ngay sau đó, ngay khi ánh mắt Đồ Hàng chuyển lên trên người Dương Địch, hai mắt chợt sáng ngời, chỉ tay về phía Dương Địch:
- Chẳng qua, ngươi, chính là nữ tử này, ta chấm trúng rồi, phải lưu lại cho ta!
- Hửm?
- Hửm?
Cơ hồ là đồng thời, cặp mày của Dương Thạc, Dương Địch đều khẽ nhíu lại.
- Muốn chết!
Nhưng mà, còn chưa đợi Dương Thạc, Dương Địch kịp phản ứng, Lam Viễn bên kia chợt quát lớn một tiếng, thân hình chợt động.
- Đồ Hàng, ngươi chớ khinh người quá đáng, thật cho rằng Lam Viễn ta sợ ngươi sao? Chết đi!
Đúng lúc này, Lam Viễn thế nhưng lại ngang nhiên ra tay, trong tay xuất hiện hai thanh tiêm trùy màu xanh nhạt, đánh thẳng về phía Đồ Hàng!
- Hửm? Tiểu tử, ngươi dám động thủ? Nếu như phụ thân ngươi tới đây, Đồ Hàng ta còn có chút e ngại, mà ngươi ra tay, đó chính là tự trước lấy nhục!
Đồ Hàng cười lạnh một tiếng, thân hình chợt động, nhanh chóng đón đỡ.
Vù!
Cũng đúng lúc này, từ bên trong hai mắt của Lam Viễn, hai đạo quang mang đột nhiên bắn mạnh ra.
Ầm ầm!
Thẳng tắp bắn thẳng vào trong mi tâm của Đồ Hàng.
Thân hình Đồ Hàng ngưng trọng lại một chút.
- Đây là… Dung Hợp Áo Nghĩa của Thủy Chi Áo Nghĩa cùng Không Gian Áo Nghĩa, Đại Hải Áo Nghĩa! Ngươi không ngờ… có thể đem Đại Hải Áo Nghĩa lĩnh ngộ lên tới bốn thành…
Trong nháy mắt này sắc mặt Đồ Hàng đại biến, dưới sự công sát của Lam Viễn, thân hình thế nhưng cũng không thể nào cử động.
- Chết đi!
Hai thanh tiêm trùy trong tay của Lam Viễn hung hăng đâm thẳng vào trong trán của Đồ Hàng.
Ngay sau đó, thần thái trong mắt của Đồ Hàng rất nhanh tan rã, tựa hồ như là… Thần hồn của hắn đã dưới sự công kích của Lam Viễn, hoàn toàn tan biến, thân tử đạo tiêu!
Một kích, cường giả Hư Không Võ Thánh Nhị tinh cao cấp Đồ Hàng đã chết?
- Hừ! Dám đánh chủ ý với Dương Địch muội muội của ta, chết chưa hết tội!