ờ Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh kịp phản ứng muốn cảm ơn thêm thì phát hiện Dương Thạc đã đi xa.
- Võ thống lĩnh, chúc mừng chúc mừng! Bạn đang xem tại - www.Truyện FULL
- Được siêu cấp cường giả đẳng cấp ngũ tinh chú trọng, còn tặng cho đan dược, chậc chậc chậc chậc, Võ thống lĩnh quá may mắn.
- Sau này Võ lão đại tương lai thênh thang rồi!
Một số thuộc hạ sắp tăng lên hư không Võ Thánh cấp nhị tinh, tam tinh đều chúc mừng Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh.
Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! May thôi may thôi!
Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh nhanh chóng cất bình nhỏ đi.
Đây chính là tứ phẩm đan dược, thứ khiến hư không Võ Thánh cấp tam tinh khao khát.
May mắn thứ này là Dương Thạc cho Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh, chỉ cần hắn chưa rời khỏi Hải Thanh thành thì không ai dám ra tay cướp bình đan dược của Võ thống lĩnh.
Võ thống lĩnh lớn tiếng nói:
- Nhờ ơn vị tiền bối kia coi trọng, tặng đan dược, đây là chuyện vui lớn. Chờ mấy ngày sau giao ban ta mở tiệc ở Minh Hoa lâu trong thành mời mọi người, hãy nhớ đến chung vui!
Các hư không Võ Thánh xung quanh cười nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Chờ khi đó chắc chắn sẽ tới!
Võ thống lĩnh nhẹ lòng, mặc dù phải mời tiệc trong Minh Hoa lâu tiêu phí bảy, tám trăm khối hạ phẩm linh thạch, cơ hồ là toàn bộ tài sản của gã, nhưng so với có được bình đan dược thì chỉ là cỏn con. Nuốt đan dược vào, thuận lợi tăng lên đẳng cấp tam tinh thì mấy trăm hạ phẩm linh thạch căn bản không tính cái gì...
Trong khi Võ thống lĩnh hưng phấn nghĩ, Dương Thạc đã tới trung tâm quảng trường Hải Thanh thành.
- Phủ thành chủ ở bên kia!
Dương Thạc tìm phương hướng, bước nhanh tới phủ thành chủ.
Kiến trúc phủ thành chủ chỉ có hai tầng, trông cổ kính tự nhiên, có bốn thủ vệ, đều là thực lực cấp nhị tinh.
Dương Thạc mới tới cửa thì một quân sĩ thủ vệ lập tức đi lên cung kính nói:
- Tiền bối, không biết tiền bối quang lâm phủ thành chủ của Hải Thanh thành ta có chuyện quan trọng gì? Có cần chúng ta đi thông báo không?
Góc áo Dương Thạc có bốn sao, chính là cường giả cấp tứ tinh, thực lực ngang ngửa với chủ thành Hải Thanh thành, đám thủ vệ không dám qua loa.
Dương Thạc nói thẳng:
- Ta muốn bán một khối lệnh bài nhà ở.
- Bán nhà?
Thủ vệ ngẩn ra:
- Mời tiền bối đi bên này, mua bán nhà ở tiến hành trong đại sảnh phủ thành chủ, là cửa sổ này.
Thủ vệ mang Dương Thạc đi vào.
Dương Thạc tùy tay thưởng một khối trung phẩm linh thạch cho thủ vệ, đi hướng cửa mua bán phủ thành chủ, có một lão nhân ngồi đằng sau.
Dương Thạc đi tới trước cửa sổ, lấy ra khối lệnh bài nhà ở của Man Trảm:
- Lão tiên sinh, ta muốn bán một khối lệnh bài nhà ở.
- A? Bán nhà? Nhà ở trong Hải Thanh thành ta đều có ghi giá rõ ràng, nếu bán thì chỉ mua lại giá bảy phần. Vị này tiên sinh, ngươi xác định muốn bán nhà? Ưm, để lão già ta xem lệnh bài nhà ở...
Lão nhân nhận lấy lệnh bài nhà ở của Dương Thạc, liếc nhìn.
- Ui!
Lão nhân trầm giọng nói:
- Số ba mươi sáu gần cửa đông? Đây là phòng ở lầu các độc lập, hai tầng phòng chủ, tam tiến viện lạc, trong đó có núi có nước, bố trí tinh xảo. Có vườn ươm để trồng linh thảo linh dược, nơi thuần dưỡng linh thú. Nói về giá mua thì từ hai vạn trung phẩm linh thạch trở lên.
Nhà ở Hải Thanh thành có loại cao cấp, có loại kém.
Giá trị cũng khác nhau.
Như Man Trảm là cường giả đỉnh cấp tứ tinh tại Hải Thanh thành thuộc hàng cường giả cao nhất, cư ngụ nhà ở là tam tiến viện lạc cao cấp nhất cũng là chuyện bình thường.
Lão nhân liếc Dương Thạc:
- Cái này... chắc là nhà của Man Trảm?
Lão nhân nói:
- Theo ta được biết thì Man Trảm là người của Man tộc, không biết sinh sản, vườn ươm trong sân hoang phế, cũng không có thuần dưỡng bất cứ linh thú gì, bởi vậy giá trị nhà ở chỉ cỡ hai vạn trung phẩm linh thạch.
Tam tiến viện lạc, có vườn ươm linh dược.
Có lúc chủ nhà trồng một ít linh dược, không kịp thu hoạch đã bán ành đi, không thể di dời linh dược thì phủ thành chủ sẽ quy ra tiền thu mua. Dưới loại tình huống kia, giá trị căn nhà cao lên chút.
Trong vườn ươm của Man Trảm không có linh dược gì nên căn nhà chỉ có giá cơ bản hai vạn trung phẩm linh thạch.
Lão nhân nói:
- Nếu muốn bán đổi thành bảy phần tiền là một vạn bốn ngàn trung phẩm linh thạch.
Là một vạn bốn ngàn trung phẩm linh thạch
Nghe thấy giá này, mắt Dương Thạc sáng lên.
Vốn tưởng chỉ là căn nhà bình thường, giá không cao bao nhiêu, không ngờ căn nhà của Man Trảm là loại cao cấp nhất, giá tới hai vạn trung phẩm linh thạch, dù trừ bảy phần cũng cỡ một vạn bốn ngàn trung phẩm linh thạch, cộng thêm tá lực chi châu được một vạn trung phẩm linh thạch, Dương Thạc gom đủ bốn vạn trung phẩm linh thạch rồi. Nếu lại bán đi pháp khí đôi vuốt của Man Trảm thì thêm khoảng một vạn trung phẩm linh thạch làm vốn ưu động.
Dương Thạc gật đầu, nói:
- Ta bán.
Lão nhân gật đầu, nói:
- Ừm! Vị tiên sinh này, đây là thẻ linh thạch một vạn bốn ngàn khối trung phẩm linh thạch, là loại thẻ Thiên Thánh thương hội thừa nhận, thông dụng ở bất cứ Thiên Thánh thương hội trong các thành thị.
Lão nhân nhanh chóng lấy ra một thẻ linh thạch đưa cho Dương Thạc.
- Đa tạ.
Dương Thạc cảm ơn lão nhân xong lập tức rời khỏi phủ thành chủ.
Dương Thạc định đi mua dung hợp áo nghĩa truyền thừa chi châu ngay.
Mặc dù dung hợp áo nghĩa truyền thừa chi châu không có tác dụng gì với võ giả bình thường nhưng nói không chừng có người rảnh quá mua trước thì sao? Bốn vạn trung phẩm linh thạch đối với một số cường giả cấp ngũ tinh, lục tinh chẳng đáng là gì. Có nhiều cường giả thích sưu tầm thứ quái lạ, cho dù vô dụng cũng muốn mua.
Chậm một bước là thêm phần biến cố.
Thiên Thánh thương hội ở bên cạnh phủ thành chủ, trong giây lát Dương Thạc đã đến nơi.
Vẫn là thị nữ Tiểu Yến ngày hôm tiếp đãi Dương Thạc, thấy hắn đến thì nàng ngẩn ra:
- Vị tiên sinh này... a? Tiền bối, không ngờ là ngươi?
Không lẽ ngày hôm qua Man Trảm không gây chuyện với tiền bối Dương Thạc sao?
Đúng rồi.
Mặc dù tiền bối Dương Thạc không có nhà nhưng vẫn có thể bỏ tiền ở khách điếm, chắc ngày hôm qua hắn ở trọ chứ không ra khỏi thành, Man Trảm chịu bó tay.
Dương Thạc mỉm cười thưởng cho Tiểu Yến một khối trung phẩm linh thạch sau đó tiếp tục bảo:
- Tiểu Yến, mang ta đi lên tầng ba, ta lại phải bán tá lực chi châu, còn có một đôi pháp khí cỡ cấp ngũ tinh, lấy được từ người Man Trảm, cũng bán luôn.
Nghe Dương Thạc nói, Tiểu Yến trợn to mắt:
- Cái gì? Vậy Man Trảm... Man Trảm...
Dương Thạc cười khẽ, không nói gì, nhấc chân đi lên lầu ba.
Tiểu Yến ngơ ngác theo Dương Thạc lên lầu, đi tới cửa sổ lão nhân bán tá lực chi châu. Lão nhân rất kinh ngạc chuyện Dương Thạc giết Man Trảm.
- Đôi pháp khí vuốt này miễn cưỡng tới đẳng cấp ngũ tinh, thật ra nó là thứ phẩm loại hai, nếu là pháp khí cấp ngũ tinh thật sự thì giá một vạn, tiếc rằng... Thiên Thánh thương hội ra giá thứ này là bảy ngàn trung phẩm linh thạch, giá phải chăng rồi.
Dương Thạc gật đầu, rất hài lòng với giá tiền:
- Ừm!
ờ Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh kịp phản ứng muốn cảm ơn thêm thì phát hiện Dương Thạc đã đi xa.
- Võ thống lĩnh, chúc mừng chúc mừng! Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
- Được siêu cấp cường giả đẳng cấp ngũ tinh chú trọng, còn tặng cho đan dược, chậc chậc chậc chậc, Võ thống lĩnh quá may mắn.
- Sau này Võ lão đại tương lai thênh thang rồi!
Một số thuộc hạ sắp tăng lên hư không Võ Thánh cấp nhị tinh, tam tinh đều chúc mừng Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh.
Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! May thôi may thôi!
Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh nhanh chóng cất bình nhỏ đi.
Đây chính là tứ phẩm đan dược, thứ khiến hư không Võ Thánh cấp tam tinh khao khát.
May mắn thứ này là Dương Thạc cho Thủ vệ đầu lĩnh cấp nhị tinh, chỉ cần hắn chưa rời khỏi Hải Thanh thành thì không ai dám ra tay cướp bình đan dược của Võ thống lĩnh.
Võ thống lĩnh lớn tiếng nói:
- Nhờ ơn vị tiền bối kia coi trọng, tặng đan dược, đây là chuyện vui lớn. Chờ mấy ngày sau giao ban ta mở tiệc ở Minh Hoa lâu trong thành mời mọi người, hãy nhớ đến chung vui!
Các hư không Võ Thánh xung quanh cười nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Chờ khi đó chắc chắn sẽ tới!
Võ thống lĩnh nhẹ lòng, mặc dù phải mời tiệc trong Minh Hoa lâu tiêu phí bảy, tám trăm khối hạ phẩm linh thạch, cơ hồ là toàn bộ tài sản của gã, nhưng so với có được bình đan dược thì chỉ là cỏn con. Nuốt đan dược vào, thuận lợi tăng lên đẳng cấp tam tinh thì mấy trăm hạ phẩm linh thạch căn bản không tính cái gì...
Trong khi Võ thống lĩnh hưng phấn nghĩ, Dương Thạc đã tới trung tâm quảng trường Hải Thanh thành.
- Phủ thành chủ ở bên kia!
Dương Thạc tìm phương hướng, bước nhanh tới phủ thành chủ.
Kiến trúc phủ thành chủ chỉ có hai tầng, trông cổ kính tự nhiên, có bốn thủ vệ, đều là thực lực cấp nhị tinh.
Dương Thạc mới tới cửa thì một quân sĩ thủ vệ lập tức đi lên cung kính nói:
- Tiền bối, không biết tiền bối quang lâm phủ thành chủ của Hải Thanh thành ta có chuyện quan trọng gì? Có cần chúng ta đi thông báo không?
Góc áo Dương Thạc có bốn sao, chính là cường giả cấp tứ tinh, thực lực ngang ngửa với chủ thành Hải Thanh thành, đám thủ vệ không dám qua loa.
Dương Thạc nói thẳng:
- Ta muốn bán một khối lệnh bài nhà ở.
- Bán nhà?
Thủ vệ ngẩn ra:
- Mời tiền bối đi bên này, mua bán nhà ở tiến hành trong đại sảnh phủ thành chủ, là cửa sổ này.
Thủ vệ mang Dương Thạc đi vào.
Dương Thạc tùy tay thưởng một khối trung phẩm linh thạch cho thủ vệ, đi hướng cửa mua bán phủ thành chủ, có một lão nhân ngồi đằng sau.
Dương Thạc đi tới trước cửa sổ, lấy ra khối lệnh bài nhà ở của Man Trảm:
- Lão tiên sinh, ta muốn bán một khối lệnh bài nhà ở.
- A? Bán nhà? Nhà ở trong Hải Thanh thành ta đều có ghi giá rõ ràng, nếu bán thì chỉ mua lại giá bảy phần. Vị này tiên sinh, ngươi xác định muốn bán nhà? Ưm, để lão già ta xem lệnh bài nhà ở...
Lão nhân nhận lấy lệnh bài nhà ở của Dương Thạc, liếc nhìn.
- Ui!
Lão nhân trầm giọng nói:
- Số ba mươi sáu gần cửa đông? Đây là phòng ở lầu các độc lập, hai tầng phòng chủ, tam tiến viện lạc, trong đó có núi có nước, bố trí tinh xảo. Có vườn ươm để trồng linh thảo linh dược, nơi thuần dưỡng linh thú. Nói về giá mua thì từ hai vạn trung phẩm linh thạch trở lên.
Nhà ở Hải Thanh thành có loại cao cấp, có loại kém.
Giá trị cũng khác nhau.
Như Man Trảm là cường giả đỉnh cấp tứ tinh tại Hải Thanh thành thuộc hàng cường giả cao nhất, cư ngụ nhà ở là tam tiến viện lạc cao cấp nhất cũng là chuyện bình thường.
Lão nhân liếc Dương Thạc:
- Cái này... chắc là nhà của Man Trảm?
Lão nhân nói:
- Theo ta được biết thì Man Trảm là người của Man tộc, không biết sinh sản, vườn ươm trong sân hoang phế, cũng không có thuần dưỡng bất cứ linh thú gì, bởi vậy giá trị nhà ở chỉ cỡ hai vạn trung phẩm linh thạch.
Tam tiến viện lạc, có vườn ươm linh dược.
Có lúc chủ nhà trồng một ít linh dược, không kịp thu hoạch đã bán ành đi, không thể di dời linh dược thì phủ thành chủ sẽ quy ra tiền thu mua. Dưới loại tình huống kia, giá trị căn nhà cao lên chút.
Trong vườn ươm của Man Trảm không có linh dược gì nên căn nhà chỉ có giá cơ bản hai vạn trung phẩm linh thạch.
Lão nhân nói:
- Nếu muốn bán đổi thành bảy phần tiền là một vạn bốn ngàn trung phẩm linh thạch.
Là một vạn bốn ngàn trung phẩm linh thạch
Nghe thấy giá này, mắt Dương Thạc sáng lên.
Vốn tưởng chỉ là căn nhà bình thường, giá không cao bao nhiêu, không ngờ căn nhà của Man Trảm là loại cao cấp nhất, giá tới hai vạn trung phẩm linh thạch, dù trừ bảy phần cũng cỡ một vạn bốn ngàn trung phẩm linh thạch, cộng thêm tá lực chi châu được một vạn trung phẩm linh thạch, Dương Thạc gom đủ bốn vạn trung phẩm linh thạch rồi. Nếu lại bán đi pháp khí đôi vuốt của Man Trảm thì thêm khoảng một vạn trung phẩm linh thạch làm vốn ưu động.
Dương Thạc gật đầu, nói:
- Ta bán.
Lão nhân gật đầu, nói:
- Ừm! Vị tiên sinh này, đây là thẻ linh thạch một vạn bốn ngàn khối trung phẩm linh thạch, là loại thẻ Thiên Thánh thương hội thừa nhận, thông dụng ở bất cứ Thiên Thánh thương hội trong các thành thị.
Lão nhân nhanh chóng lấy ra một thẻ linh thạch đưa cho Dương Thạc.
- Đa tạ.
Dương Thạc cảm ơn lão nhân xong lập tức rời khỏi phủ thành chủ.
Dương Thạc định đi mua dung hợp áo nghĩa truyền thừa chi châu ngay.
Mặc dù dung hợp áo nghĩa truyền thừa chi châu không có tác dụng gì với võ giả bình thường nhưng nói không chừng có người rảnh quá mua trước thì sao? Bốn vạn trung phẩm linh thạch đối với một số cường giả cấp ngũ tinh, lục tinh chẳng đáng là gì. Có nhiều cường giả thích sưu tầm thứ quái lạ, cho dù vô dụng cũng muốn mua.
Chậm một bước là thêm phần biến cố.
Thiên Thánh thương hội ở bên cạnh phủ thành chủ, trong giây lát Dương Thạc đã đến nơi.
Vẫn là thị nữ Tiểu Yến ngày hôm tiếp đãi Dương Thạc, thấy hắn đến thì nàng ngẩn ra:
- Vị tiên sinh này... a? Tiền bối, không ngờ là ngươi?
Không lẽ ngày hôm qua Man Trảm không gây chuyện với tiền bối Dương Thạc sao?
Đúng rồi.
Mặc dù tiền bối Dương Thạc không có nhà nhưng vẫn có thể bỏ tiền ở khách điếm, chắc ngày hôm qua hắn ở trọ chứ không ra khỏi thành, Man Trảm chịu bó tay.
Dương Thạc mỉm cười thưởng cho Tiểu Yến một khối trung phẩm linh thạch sau đó tiếp tục bảo:
- Tiểu Yến, mang ta đi lên tầng ba, ta lại phải bán tá lực chi châu, còn có một đôi pháp khí cỡ cấp ngũ tinh, lấy được từ người Man Trảm, cũng bán luôn.
Nghe Dương Thạc nói, Tiểu Yến trợn to mắt:
- Cái gì? Vậy Man Trảm... Man Trảm...
Dương Thạc cười khẽ, không nói gì, nhấc chân đi lên lầu ba.
Tiểu Yến ngơ ngác theo Dương Thạc lên lầu, đi tới cửa sổ lão nhân bán tá lực chi châu. Lão nhân rất kinh ngạc chuyện Dương Thạc giết Man Trảm.
- Đôi pháp khí vuốt này miễn cưỡng tới đẳng cấp ngũ tinh, thật ra nó là thứ phẩm loại hai, nếu là pháp khí cấp ngũ tinh thật sự thì giá một vạn, tiếc rằng... Thiên Thánh thương hội ra giá thứ này là bảy ngàn trung phẩm linh thạch, giá phải chăng rồi.
Dương Thạc gật đầu, rất hài lòng với giá tiền:
- Ừm!