Khi đao phong của Dương Thạc chỉ honwgs Trình Tử Dương, sát ý lộ ra rõ ràng.
Trình Tử Dương cảm giác sát ý từ người Dương Thạc không kém gì của gã. Đỉnh tôi thể lại có thể đối đầu với Trình Tử Dương đỉnh luyện khí, chỉ tính điều này đủ chứng minh Dương Thạc có lá gan không bình thường.
- Lá gan của tiểu súc sinh này cao thật.
- Tiếc rằng một võ giả có gan thôi chưa đủ. Thực lực cường đại mới là có gan, thực lực không đủ cường đại thì gọi là càn rỡ. Đỉnh tôi thể còn dám như vậy thì tiểu súc sinh này quá càn rỡ.
Bây giờ Trình Tử Dương không thèm nhìn Dương Thạc cái nào, rũ xuống mi mắt, nheo mắt lại.
Trình Tử Dương là tiểu Hầu gia của An Võ Hầu Trình gia, thực lực đạt tới đỉnh tôi thể, lúc còn nhỏ là vượt lên đỉnh cao nhất, dĩ nhiên vài phần khí độ, không đến mức bởi vì Dương Thạc toát ra sát ý khiêu khích mà thiếu kiên nhẫn.
Bây giờ Dương Thạc càn rỡ thì có ích gì?
Tương lai võ cử, giáo trường diễn võ so đấu, giữa Trình Tử Dương và Dương Thạc sẽ có trận chiến, lúc đó để xem Dương Thạc có càn rỡ được không.
….. …. …. …. …..
- Ủa? Sát ý đã biến mất.
Chính lúc này, Dương Thạc ở phía dưới cảm giác rõ ràng sát ý từ thành lâu thiên võ môn đã biến mất.
Dù không biết người trên thành lâu thiên võ môn nhằm vào Hỏa La quốc là ai nhưng Dương Thạc không ngốc, đại khái đoán ra thân phận của đối phương.
Người không oán không cừu thì ai sẽ phát ra sát ý với mình?
Bình thường xem như Dương Thạc điệu thập, dù hắn đánh bị thương Dương Tử Hi, nổi tiếng trong Trấn Quốc Công phủ nhưng ở kinh sư Đại Chu triều thì vẫn là không có tiếng tăm gì, cũng không đắc tội với người. Người có địch ý với Dương Thạc chỉ có Trình phu nhân, sau lưng nàng là An Võ Hầu Trình gia.
- Dương Tử Hi còn bị ta đánh trọng thương, Hắc Y Vệ của Dương Tử Mặc chết trên tay ta, lại đến vài người Trình gia có ngại gì?
thành lâu thiên võ môn thu lại sát ý, Dương Thạc cũng đánh tan sát ý, thả lỏng sức cổ tay. Trường đao tinh cương nặng năm trăm lẻ bảy cần ầm ầm rớt xuống đất bốc lên bụi mù.
Tới lúc này võ sư trong quân Đại Chu triều phụ trách thí nghiệm mới hồi phục tinh thần lại, lớn tiếng tuyên bố:
- Vị... Vị công tử này... Giơ lên trường đao thứ ba, thông qua thí nghiệm.
Võ sư mới tuyên bố xong, dân chúng kinh sư Đại Chu triều đứng xem như pháp nổ thảo luận, khen nức nở việc Dương Thạc giơ lên trường đao thứ ba.
Chọn lựa võ đạo Đại Chu triều hai mươi quý, chỉ có một mình hắn giơ lên trường đao thứ ba.
Dân chúng kinh sư Đại Chu triều đứng xem coi như là người chứng kiến Dương Thạc thành công nâng trường đao thứ ba, tương lai ở trước mặt thân thích bằng hữu có tư cách khoác lác. Bởi vậy đám người đứng xem cực kỳ hưng phấn, trong đó có người lớn tiếng khen.
- A? Giơ được trường đao thứ ba? Đây là hành động vĩ đại từ khi Đại Chu triều khai quốc đến nay chưa từng có! Hay! Hay! Hay! Tiểu tử, ngươi tên là gì? Là người ở nơi nào?
Không chỉ là người xem hưng phấn, ba vị chủ khảo cũng mắt sáng rỡ.
Nhất là Binh bộ thượng thư liên tục kêu ba tiếng hay, mở miệng cao giọng hỏi tên tuổi, quê quán của Dương Thạc. Binh bộ thượng thư làm chủ khảo lần này ra nhân vật như Dương Thạc, gã làm Binh bộ thượng thư để lại một nét đậm trên lịch sử chọn lựa võ đạo Đại Chu triều.
Đối mặt Binh bộ thượng thư đặt câu hỏi, Dương Thạc chắp tay hành lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp:
- Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân tên Dương Thạc, là người kinh sư, đệ tử của Trấn Quốc Công phủ.
Nghe Dương Thạc trả lời, Binh bộ thượng thư kinh ngạc nói:
- Cái gì? Đệ tử của Trấn Quốc Công phủ?
Binh bộ thượng thư khá hiểu biết về Trấn Quốc Công phủ, phản xạ nói:
- Trấn Quốc Công phủ có hai vị con trai trưởng, trong đó một vị tên Dương Tử Mặc đoạt giải nhất tại quý chọn lựa võ đạo mười năm trước, làm tướng trong quân Nam tỉnh? Thứ tử của Trấn Quốc Công hình như tham gia võ bạt lần này, nhưng hắn đã sớm đạt tới đẳng cấp luyện khí thì phải, không tên là Dương Thạc.
Binh bộ thượng thư nói rồi nghi hoặc liếc An Võ Hầu, Trình Ngọc.
Giờ phút này, khi An Võ Hầu, Trình Ngọc nghe Dương Thạc báo tên thì sắc mặt âm trầm, mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào hắn.
Hiển nhiên An Võ Hầu, Trình Ngọc sớm biết chuyện Dương Thạc đánh bị thương Dương Tử Hi, giống như Trình Tử Dương, sâu trong lòng gã đầy sát ý với hắn. Chẳng qua thực lực của An Võ Hầu, Trình Ngọc càng mạnh, có thể hoàn toàn che lấp sát ý, nhưng dù là vậy thì sắc mặt của gã khá khó xem.
Chính lúc này, một chủ khảo khác, Tây Dương Hầu cười to bảo:
- Không phải là Dương Tử Mặc, cũng không phải đích thứ tử? Xem ra tiểu tử này là thứ tử của Dương gia!
- Trình Hầu, ngươi có quan hệ thông gia với Trấn Quốc Công, tiểu tử này là ngoại sanh của ngươi, ngươi có nhạn ra không?
Tây Dương Hầu thân thể to lớn, mặt râu quai non, trông liền biết là người thô lỗ. Dù khuôn mặt tục tằng nhưng đã được phong hầu thì rõ ràng gã là người có tâm tư nhạy bén, lập tức nghĩ ra Dương Thạc là thứ tử Trấn Quốc Công phủ.
Hơn nữa nhìn vẻ mặt của An Võ Hầu, Trình Ngọc là biết, vị thứ tử này chắc không thân gì với Trình phu nhân chính thê của Trấn Quốc Công.
Thứ tử dương oai, đối với Trình phu nhân chính thê của Trấn Quốc Công chẳng khác nào bôi tro trát trấu vào mặt.
Tây Dương Hầu có thế lực không nhỏ trong quân, thường bất hòa với Trấn Quốc Công, Dương Thiên. An Võ Hầu, Trình Ngọc và Dương Thành là quan hệ thông gia, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Hiện tại Dương Thạc là thứ tử Trấn Quốc Công phủ kế ở giáo trường dương oai, Tây Dương Hầu muốn lấy Dương Thạc làm mồi chèn ép An Võ Hầu, Trình Ngọc và Trấn Quốc Công phủ.
Tây Dương Hầu nghiêng đầu nói với Binh bộ thượng thư:
- Mã đại nhân, Dương Thạc giơ lên trường đao thứ ba là hành động vĩ đại nhất từ trước tới nay trong sơ bạt võ đạo, có thể nói là đoạt giải nhất trong sơ bạt. Theo quy tắc thì nên có hoa đỏ, cưỡi ngựa cao to, phái một trăm Ngự Lâm quân khua chiêng gõ trống hộ tống đến Trấn Quốc Công phủ mới thể hiện Đại Chu triều ta coi trọng chọn lựa võ đạo như thế nào đi?
Binh bộ thượng thư, Mã đại nhân liếc sắc mặt của An Võ Hầu, Trình Ngọc, gã cũng là loại người thông minh sắc sảo, lập tức hiểu lợi hại trong đó. Giờ phút này, Binh bộ thượng thư, Mã đại nhân kẹt giữa Tây Dương Hầu và An Võ Hầu, Trình Ngọc, thật khó ăn nói.
- Cái này...
Không chờ Binh bộ thượng thư, Mã đại nhân lên tiếng, An Võ Hầu, Trình Ngọc hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
An Võ Hầu, Trình Ngọc lạnh lùng nói:
- Chỉ là một lần sơ bạt võ đạo, có cần phô trương như vậy không?
- Trình Hầu nói sai rồi.
Tây Dương Hầu biểu tình nhíu mày nói:
- Trong chọn lựa võ đạo, giáo trường đoạt giải nhất, ba trăm Ngự Lâm quân hộ tống, vòng quanh kinh sư ba vòng làm vinh quang. Võ cử đoạt giải nhất, hai trăm Ngự Lâm quân hộ tống, vòng kinh thành một vòng. Sơ bạt đoạt giải nhất, một trăm Ngự Lâm quân hộ tống. Đây là Đại Chu triều đã định ra, chắc không phải Trình Hầu muốn làm trái, chèn ép vị tiểu công tử của Trấn Quốc Công phủ này đi?
Mặt An Võ Hầu, Trình Ngọc lạnh lùng hỏi:
- Chèn ép?
- Ta đường đường là Võ An Hầu sẽ chèn ép một tiểu tử không là đẳng cấp luyện khí sao?
- Nhưng theo ta được biết, dựa vào thông lệ của Trấn Quốc Công phủ, đệ tử trong phủ mười lăm tuổi không đạt được luyện khí đẳng cấp sẽ bị trục xuất ra khỏi xuất phủ, trọn đời không thể bước vào kinh thành. Ta thấy Dương Thạc đã mười lăm, sáu tuổi mà chưa tới đẳng cấp luyện khí, phải tiến hành sơ bạt võ đạo, đây rõ ràng là khi quân phạm thượng!
- Bây giờ bản hầu phải thử xem thực lực của hắn có phải là lấy đẳng cấp tôi thể giơ trường đao thứ ba không!
An Võ Hầu, Trình Ngọc quát khẽ, lắc người lao tới trước mặt Dương Thạc, duỗi tay ra chụp xuống đầu hắn.
Tác giả: Linh Ẩn Hồ