Nguyên bản bọn họ tìm thấy Đường Phong ở nơi thâm sơn cùng cốc này đã tưởng chình mình vô cùng may mắn. Hiện giờ có vô số người trong thiên hạ đang đi tìm ma đầu này, nhưng hết lần này tới lượt khác lại khiến cho những người này tìm được, đây chẳng phải là may mắn hay sao.
Nhưng sau một hồi giao chiến bọn họ mới hiểu ra tìm được mađầu này chính là đại biểu cho kiếp nạn phủ xuống mà không phải trước đây cho rằng may mắn. Hơn mười người lúc đầu đã chết đi một ít chỉ còn khoảng tám chính người đều là Linh Giai, số người dưới Linh Giai còn lại đã chết sạch.
Tạo nên tràng cảnh như thế này cũng chỉ vì ma đầu kia thi triển hai đường kiếm pháp mà thôi.
Chính là hai đường kiếm pháp này lại có thể giết được nhiều người như vậy, cho dù những cao thủ Linh Giai này kiến thức sâu rộng cũng có chút không thể tiếp thu kịp, tên ma đầu này giết người vô cùng nhanh chóng, ngay cả nhíu mày một cái cũng không hề có.
- Sở lão dĩ nhiên vẫn còn mạnh mẽ như vậy!
Một vị Linh Giai còn sống không khỏi sợ hãi thì thào một tiếng.
Sột soạt...bốn phía xung quanh núi rừng không ngừng vang lên tiếng quần áo bay phần phần, trước đó là tiếng huýt sáo dẫnđám người này tới đây.
- Đuổi theo hắn, tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát!
Lão giả tóc trắng bị thương nặng còn đang thở dốc thấy thần sắc mọi người chần chờ biết rằng trong lòng bọn họ đã sinh ra ýmuốn thối lui nhanh chóng mở miệng nhắc nhở:
- Đệ tử các gia tộc đã tới bên này rồi, nếu để cho hắn chạy mất thì những người chết hôm nay đã hy sinh vô ích.
Vừa nghe lời này, tinh thần mọi người không khỏi chấn động.
Đúng vậy, đã chết rất nhiều đệ tử như thế, nếu còn để cho mađầu này chạy mất thì sự hy sinh của những người kia chẳng phải không có giá trị hay sao?
Ý niệm vừa chuyển tới đây, nguyên bản ý thối lui trong lòng mọi người nhanh chóng bị dập tắt, tinh thần ai nấy đều dâng lên nhìn chăm chú vào Đường Phong, tuy rằng khong hề tấn công nhưng cũng sẽ không để cho Đường Phong sống yên ổn.
- Hừ!
Đường Phong hừ lạnh môt tiếng, cổ tay lật ngược lại dùng châm pháp Thiên Y Vô Phùng.
Phi châm phô thiên cái địa đánh tới những người kia, một môt phi châm đều được duệ kim lực quán chú vào trong đó, từ xa nhìn lại bầu trời giống như hàng ngàn vì sao rơi xuống vô cùng tráng lệ.
- Đi!
Đường Phong tóm lấy y phục của Chu Tiểu Điệp, thân hình búng một cái liền bay ra ngoài.
- Ma đầu chạy đi đâu!
Lão giả tóc trắng chống lại thân thể gầm lên một tiếng, dĩ nhiên không hề để ý tới thương thể của mình mà lao thẳng tới trước mặt Đường Phong.
- Muốn chết!
Đường Phong vừa mới lưu lại cho hắn một mạng, vẫn chưa hề hạthủ ngoan độc nhưng mà lão vẫn ngoan cố không ngừng, Đường Phong cũng không hề chần chừ vung trường kiếm lên chém ra một đạo kiếm quang đánh rớt lão giả tóc trắng rơi xuống từ trên không trung, thân hình chớp nhoáng liền biến mất trong tầm mắt mọi người.
- Sở lão gia tử!
Tên Linh Giai còn sống cuối cùng lúc này cũng mặc kệ bị thủ pháp Thiên Y Vô Phùng tấn công, nhanh chóng chạy đến bên cạnh lão giả tóc trắng.
- Đừng động vào ta, không thể để hắn chạy!
Lão giả tóc trắng thở hổn hền, ngón tay chỉ về phương hướngĐường Phong rời đi, lời vừa nói xong thì liền tắt thở, đạo kiếm quang ở trước ngực đã chặt đứt tâm mạch của lão, làm sao lão có thể sống được?
- Sở lão gia tử đã chết.
Mọi người bi thương vạn phần, những người này đếu là thế lực giao hảo tốt với Huyền Âm Tông, lúc này không khỏi có chút cảm giác thỏ chết cáo thương.
- Xoạt xoạt xoạt...
Cho tới lúc này mới nghe được tiếng huýt gió của viện quân tới, tất cả vừa mới đến nơi nhìn thấy mặt đất đầy tử thi không khỏi ngây dại.
- Đệ tử của các gia tộc chúng ta không thể chết phí phạm, Sở lão gia tử không thể chết phí phạm!
Một người Linh Giai hạ phẩm tràn đầy căm phẫn trong lòng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ai muốn lấy tính mệnh của ma đầu kia thì đi theo ta!
- Nhưng mà thực lực của ma đầu kia ...
Những Linh Giai hạ phẩm bên cạnh không khỏi có ý niệm rút lui trong đầu.
- Thế nào, ngươi sợ sao?
Ngươi nọ cười đùa cợt nhìn đối phương.
- Ngươi không sợ?
Đối phương hỏi ngược lại.
- Sợ chứ, nhưng mà kiến nhiều có thể cắn chết voi, cho dù thực lực của hắn có mạnh hơn nữa cũng có ích gì? Hiện giờ có nhiều người muốn lấy mạng của hắn như thế, ta không tin hắn có thểchạy thoát được!
- Nói không sai, sớm muộn gì hắn cũng tới tình trạng kiệt sức,đến lúc đó là thời khắc chúng ta thay các đệ tử đã chết và Sở lão gia tử đi báo thù!
- Đi, không thể để cho hắn chạy!
Người Linh Giai vừa mở miệng nói xong liền tung người lên hướng tới hướng Đường Phong rời đi đuổi theo.
Người còn lại cũng vội vàng theo sát bước tiến của hắn, không tới thời gian ba hơi thở tất cả mọi người đều đã đi hết, chỉ còn lại mấy vị đệ tử Thiên Giai ở lại nhặt xác của người chết.
Trên vùng quê trống trải, gió ấm khẽ phất phơ qua những bụi cỏ phảng phất như nước biển dập dềnh trôi nhẹ, tiếng chim hót đâuđây, mùi hương hoa dìu dịu yếu ớt, tất cả tạo nên một cảnh tượng u nhã tuyệt đẹp giữa trời và đất.
Đột nhiên, hai đạo nhân ảnh xuất hiện từ giữa không trung, hai người này một nam một nữ mang theo một mùi máu tanh và cỗ khí tức chết chóc trên người, nguyên bản quần áo sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi giờ đây dính đầy máu tươi đỏ sẫm loang lổ. Khi hai đạo nhân ảnh này bay qua đây cũng là lúc những đàn chim kinh hãi bay lên.
Hai người này chính là Đường Phong và Chu Tiểu Điệp đang phảiđào trốn mệt mỏi.
Từ ngày bị phát hiện ở trong sơn lâm, Đường Phong phát hiện hành tung của mình cũng không thể ẩn tàng được nữa. Hơn nữa tình huống hiện giờ so với vài ngày trước càng thêm nghiêm trọng.
Những người này cũng không biết có phải đánh chưa chừa hay không mà vẫn cứ theo đuổi ngay phía sau chính mình, giống như xương mu bàn chân cùng gót chân liền kề, tuy vậy Đường Phong cũng không quá quan tâm, cùng lắm thì dừng lại giết hết tất cảbọn họ là xong.
Khiến cho Đường Phong càng trở nên bấy đắc dĩ chính là địch nhân đi theo phía sau càng ngày càng nhiều. Ban đầu vốn chỉ cóhơn mười người truy sát chính mình mà bây giờ qua ba ngày đãcó gần nghìn người đuổi theo.
Thiên hạ to lớn nhưng lại không có chỗ ẩn thân cho Đường Phong và Chu Tiểu Điệp, cả hai cũng không thể dừng lại bởi vìmột khi dừng lại sẽ bị những người phía sau đuổi theo kịp.
Ba ngày trôi qua, hai người Đường Phong và Chu Tiểu Điệp vẫn không nghỉ ngơi một lát nào, vẫn cứ chạy trốn như vậy. Cho dùĐường Phong đã tới cảnh giới Linh Giai, có cả cảnh giới Thiên nhân hợp nhất thì một thân cương khí của hắn cũng đã tiêu hao gần như khô cạn.
Nguyên bản bọn họ tìm thấy Đường Phong ở nơi thâm sơn cùng cốc này đã tưởng chình mình vô cùng may mắn. Hiện giờ có vô số người trong thiên hạ đang đi tìm ma đầu này, nhưng hết lần này tới lượt khác lại khiến cho những người này tìm được, đây chẳng phải là may mắn hay sao.
Nhưng sau một hồi giao chiến bọn họ mới hiểu ra tìm được mađầu này chính là đại biểu cho kiếp nạn phủ xuống mà không phải trước đây cho rằng may mắn. Hơn mười người lúc đầu đã chết đi một ít chỉ còn khoảng tám chính người đều là Linh Giai, số người dưới Linh Giai còn lại đã chết sạch.
Tạo nên tràng cảnh như thế này cũng chỉ vì ma đầu kia thi triển hai đường kiếm pháp mà thôi.
Chính là hai đường kiếm pháp này lại có thể giết được nhiều người như vậy, cho dù những cao thủ Linh Giai này kiến thức sâu rộng cũng có chút không thể tiếp thu kịp, tên ma đầu này giết người vô cùng nhanh chóng, ngay cả nhíu mày một cái cũng không hề có.
- Sở lão dĩ nhiên vẫn còn mạnh mẽ như vậy!
Một vị Linh Giai còn sống không khỏi sợ hãi thì thào một tiếng.
Sột soạt...bốn phía xung quanh núi rừng không ngừng vang lên tiếng quần áo bay phần phần, trước đó là tiếng huýt sáo dẫnđám người này tới đây.
- Đuổi theo hắn, tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát!
Lão giả tóc trắng bị thương nặng còn đang thở dốc thấy thần sắc mọi người chần chờ biết rằng trong lòng bọn họ đã sinh ra ýmuốn thối lui nhanh chóng mở miệng nhắc nhở:
- Đệ tử các gia tộc đã tới bên này rồi, nếu để cho hắn chạy mất thì những người chết hôm nay đã hy sinh vô ích.
Vừa nghe lời này, tinh thần mọi người không khỏi chấn động.
Đúng vậy, đã chết rất nhiều đệ tử như thế, nếu còn để cho mađầu này chạy mất thì sự hy sinh của những người kia chẳng phải không có giá trị hay sao?
Ý niệm vừa chuyển tới đây, nguyên bản ý thối lui trong lòng mọi người nhanh chóng bị dập tắt, tinh thần ai nấy đều dâng lên nhìn chăm chú vào Đường Phong, tuy rằng khong hề tấn công nhưng cũng sẽ không để cho Đường Phong sống yên ổn.
- Hừ!
Đường Phong hừ lạnh môt tiếng, cổ tay lật ngược lại dùng châm pháp Thiên Y Vô Phùng.
Phi châm phô thiên cái địa đánh tới những người kia, một môt phi châm đều được duệ kim lực quán chú vào trong đó, từ xa nhìn lại bầu trời giống như hàng ngàn vì sao rơi xuống vô cùng tráng lệ.
- Đi!
Đường Phong tóm lấy y phục của Chu Tiểu Điệp, thân hình búng một cái liền bay ra ngoài.
- Ma đầu chạy đi đâu!
Lão giả tóc trắng chống lại thân thể gầm lên một tiếng, dĩ nhiên không hề để ý tới thương thể của mình mà lao thẳng tới trước mặt Đường Phong.
- Muốn chết!
Đường Phong vừa mới lưu lại cho hắn một mạng, vẫn chưa hề hạthủ ngoan độc nhưng mà lão vẫn ngoan cố không ngừng, Đường Phong cũng không hề chần chừ vung trường kiếm lên chém ra một đạo kiếm quang đánh rớt lão giả tóc trắng rơi xuống từ trên không trung, thân hình chớp nhoáng liền biến mất trong tầm mắt mọi người.
- Sở lão gia tử!
Tên Linh Giai còn sống cuối cùng lúc này cũng mặc kệ bị thủ pháp Thiên Y Vô Phùng tấn công, nhanh chóng chạy đến bên cạnh lão giả tóc trắng.
- Đừng động vào ta, không thể để hắn chạy!
Lão giả tóc trắng thở hổn hền, ngón tay chỉ về phương hướngĐường Phong rời đi, lời vừa nói xong thì liền tắt thở, đạo kiếm quang ở trước ngực đã chặt đứt tâm mạch của lão, làm sao lão có thể sống được?
- Sở lão gia tử đã chết.
Mọi người bi thương vạn phần, những người này đếu là thế lực giao hảo tốt với Huyền Âm Tông, lúc này không khỏi có chút cảm giác thỏ chết cáo thương.
- Xoạt xoạt xoạt...
Cho tới lúc này mới nghe được tiếng huýt gió của viện quân tới, tất cả vừa mới đến nơi nhìn thấy mặt đất đầy tử thi không khỏi ngây dại.
- Đệ tử của các gia tộc chúng ta không thể chết phí phạm, Sở lão gia tử không thể chết phí phạm!
Một người Linh Giai hạ phẩm tràn đầy căm phẫn trong lòng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ai muốn lấy tính mệnh của ma đầu kia thì đi theo ta!
- Nhưng mà thực lực của ma đầu kia ...
Những Linh Giai hạ phẩm bên cạnh không khỏi có ý niệm rút lui trong đầu.
- Thế nào, ngươi sợ sao?
Ngươi nọ cười đùa cợt nhìn đối phương.
- Ngươi không sợ?
Đối phương hỏi ngược lại.
- Sợ chứ, nhưng mà kiến nhiều có thể cắn chết voi, cho dù thực lực của hắn có mạnh hơn nữa cũng có ích gì? Hiện giờ có nhiều người muốn lấy mạng của hắn như thế, ta không tin hắn có thểchạy thoát được!
- Nói không sai, sớm muộn gì hắn cũng tới tình trạng kiệt sức,đến lúc đó là thời khắc chúng ta thay các đệ tử đã chết và Sở lão gia tử đi báo thù!
- Đi, không thể để cho hắn chạy!
Người Linh Giai vừa mở miệng nói xong liền tung người lên hướng tới hướng Đường Phong rời đi đuổi theo.
Người còn lại cũng vội vàng theo sát bước tiến của hắn, không tới thời gian ba hơi thở tất cả mọi người đều đã đi hết, chỉ còn lại mấy vị đệ tử Thiên Giai ở lại nhặt xác của người chết.
Trên vùng quê trống trải, gió ấm khẽ phất phơ qua những bụi cỏ phảng phất như nước biển dập dềnh trôi nhẹ, tiếng chim hót đâuđây, mùi hương hoa dìu dịu yếu ớt, tất cả tạo nên một cảnh tượng u nhã tuyệt đẹp giữa trời và đất.
Đột nhiên, hai đạo nhân ảnh xuất hiện từ giữa không trung, hai người này một nam một nữ mang theo một mùi máu tanh và cỗ khí tức chết chóc trên người, nguyên bản quần áo sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi giờ đây dính đầy máu tươi đỏ sẫm loang lổ. Khi hai đạo nhân ảnh này bay qua đây cũng là lúc những đàn chim kinh hãi bay lên.
Hai người này chính là Đường Phong và Chu Tiểu Điệp đang phảiđào trốn mệt mỏi.
Từ ngày bị phát hiện ở trong sơn lâm, Đường Phong phát hiện hành tung của mình cũng không thể ẩn tàng được nữa. Hơn nữa tình huống hiện giờ so với vài ngày trước càng thêm nghiêm trọng.
Những người này cũng không biết có phải đánh chưa chừa hay không mà vẫn cứ theo đuổi ngay phía sau chính mình, giống như xương mu bàn chân cùng gót chân liền kề, tuy vậy Đường Phong cũng không quá quan tâm, cùng lắm thì dừng lại giết hết tất cảbọn họ là xong.
Khiến cho Đường Phong càng trở nên bấy đắc dĩ chính là địch nhân đi theo phía sau càng ngày càng nhiều. Ban đầu vốn chỉ cóhơn mười người truy sát chính mình mà bây giờ qua ba ngày đãcó gần nghìn người đuổi theo.
Thiên hạ to lớn nhưng lại không có chỗ ẩn thân cho Đường Phong và Chu Tiểu Điệp, cả hai cũng không thể dừng lại bởi vìmột khi dừng lại sẽ bị những người phía sau đuổi theo kịp.
Ba ngày trôi qua, hai người Đường Phong và Chu Tiểu Điệp vẫn không nghỉ ngơi một lát nào, vẫn cứ chạy trốn như vậy. Cho dùĐường Phong đã tới cảnh giới Linh Giai, có cả cảnh giới Thiên nhân hợp nhất thì một thân cương khí của hắn cũng đã tiêu hao gần như khô cạn.