Đoạn Tây Lâu hoài nghi trong lòng, bởi vì từ khi hai người kết bạn đi chung thì Đường Phong giống như không hề quan tâm tới bảo bối, ngay cả đạt được bốn năm thanh thiên binh thì hắn cũng không có biểu tình biểu cảm như vậy, thế nhưng biểu tình hiện giờ của hắn là do chuyện gì xảy ra?
- Đi, tiếp tục thăm dò.
Vương Bá lười nhìn dáng dấp của Đường Phong liền nhanh chóng phất tay nói.
Nói đến cũng kỳ quái, một đường đi tới gặp được không ít các gian phòng, dưới an bài của Vương Bá, một đám đệ tử Vương gia và hai người Đoạn Tây Lâu cùng Đoạn Tây Lâu thay phiên nhau vào trong nhà thăm dò.
Nhưng mà thu hoạch của hai bên lại vô cùng quỷ dị, sau khi thăm dò mười mấy gian nhà thì đám người Vương gia ngay cả một cái rắm cũng không thu được, ngược lại mấy cơ quan then chốt trong phòng khiến cho đệ tử của Vương gia bị thương nhẹ một chút, cũng may bọn chúng không thấy bảo bối trong phòng liền nhanh chân chạy thoát, nếu không đã sớm chầu trời.
Đường Phong thì ngược lại, chỉ cần tiến vào trong nhà liền có thu hoạch, không có một lần thất bại, tình huống này vô cùng tương phản với đám người Vương gia.
Vũ khí, linh đan, linh thạch, bí tịch võ điển giống nhau đều bị mang ra khỏi phòng vào tay Đường Phong, điều này khiến cho đám đệ tử Vương gia nhìn choáng váng.
Vận may rơi xuống cũng chỉ sợ đến mức này là cùng.
Khiến cho người khác càng tức giận chính là mỗi khi Đường Phong mang bảo bối ra ngoài thì vẻ mặt luôn luôn cười cợt khiêm tốn nói:
- Vận khí vận khí!
Vương Bá không phải kẻ ngu si, tất nhiên hắn hoài nghi Đường Phong đã động tay động chân điều gì, nhưng mặc dù có thủ đoạn này thì bảo vật cũng quá ngẫu nhiên. Huống chi ngay dưới mi mắt của chính mình, hắn có thể dùng thủ đoạn gì mà mình không thể phát hiện được?
Vận khí của một người không thể tốt tới loại trình độ này? Lẽ nào đi cùng hắn khiến cho vận khí của mỗi đệ tử Vương gia đều chuyển sang người hắn?
Tuy rằng đỏ mắt với đám bảo bối của Đường Phong nhưng Vương Bá cũng giống như lúc trước không hề tiến lên cướp giật, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay một mình, mắt nhìn Đường Phong đưa các thứ tốt cho vào trong túi.
Kỳ thực có điều phải nói, đó chính là những vật Đường Phong tìm được cũng không phải quá tốt, ít nhất đám đệ tử Vương gia đều có thể lấy ra trên người, tuy rằng Vương gia không lớn nhưng cũng không phải một gia tộc nhỏ. Khiến cho Vương Bá và đám đệ tử Vương gia lưu ý cũng không phải bảo bối của Đường Phong mà chính là vận khí của hắn.
Dựa vào cái gì hắn đi vào là có thể tìm được thứ đó, còn người của Vương gia đã tìm kiếm bao nhiêu gian phòng ngay cả cái rễ cây cũng không tìm được. Hư Thiên Điện là nhà của hắn sao? Loại tâm lý đối lập này giống như chênh lệch giữa con sông với mặt biển rộng.
Tâm tình của đám người Vương gia vô cùng nặng nề, ánh mắt nhìn tới Đường Phong đều có chút cừu thị bên trong.
Đường Phong là bằng hữu của Đoạn Tây Lâu, bọn họ ghét vận may của Đường Phong tự nhiên Đoạn Tây Lâu liên quan cũng bị ghét theo, huống chi ngay từ đầu bọn họ đã không đặt Đoạn Tây Lâu ở trong mắt.
Một đường đi tiếp, phía trước có hai gian nhà đứng song song với nhau. Đám người đứng tại phía trước hai căn nhà không nói được lời nào, bầu không khí có chút trở nên trầm lặng.
Vương Bá nhìn hai gian nhà ở trước mắt, hắn đang nghĩ không biết nên để đệ tử của Vương gia vào thăm dò căn nhà nào. Nhìn đi nhìn lại cũng không thể quyết định được, bởi vì cho dù hắn chọn căn nào thì cũng đều cảm giác phòng mình chọn chỉ có nguy hiểm, không có bảo bối.
Hắn thực sự bị dằn vặt tới sợ hãi, loại tâm tình này ai có thể lý giải được? Suy nghĩ trong lòng thực khó nói ra ngoài.
Suy nghĩ một chút, Vương Bá quay đầu mỉm cười nói với Đường Phong:
- Đường thế chất, hiện giờ có hai gian nhà trước mặt, vừa lúc chúng ta mỗi người một gian.
- Tiền bối làm việc công bằng, vãn bối nghe theo an bài của tiền bối.
Đường Phong lên tiếng.
- Ừm.
Vương Bá hài lòng gật đầu.
- Nếu như vậy thì ngươi chọn một gian phòng đi.
Đường Phong tiện tay chỉ vào căn phòng bên trái:
- Gian này là được rồi.
- Không.
Sắc mặt Vương Bá trầm xuống.
- Ta cảm thấy trong căn phòng này có chút nguy hiểm bên trong, có lẽ trong đó có cơ quan then chốt lợi hại, tốt nhất Đường thế chất không nên mạo hiểm làm gì.
- Vậy thì bên phải.
Đường Phong không chờ Vương Bá nói hết liền chỉ vào gian còn lại.
Vương Bá nghẹn họng trân trối nhìn Đường Phong, hắn vốn định nhờ vào vận may của Đường Phong mà đi vào gian nhà hắn định vào, nhưng không nghĩ tới lúc đầu Đường Phong chỉ bên này nhưng lúc sau lại chỉ bên kia, điều này khiến cho Vương Bá không biết hiện giờ nên lấy cái nào bỏ cái nào.
- Bên phải... Khụ khụ... Bên phải cũng có sát khí chi tượng nha.
Hiện giờ tâm tình Vương Bá có chút cuống lên. Nếu hắn nảy sinh ác độc chiếm lấy cả hai gian nhà thì Đường Phong và Đoạn Tây Lâu cũng sẽ không dám nói gì, nhưng Vương Bá lại không phục, dựa vào cái gì tiểu tử này luôn tìm được chỗ tốt trong gian nhà, còn người của Vương gia hết lần này tới lượt khác đều không thu hoạch được gì.
Vương Bá muốn đánh vỡ quy luật này cho nên mới bắt Đường Phong phải chọn một gian phòng, chỉ cần đến lúc đó tầm bảo ra ngoài, Đường Phong không được thứ gì còn đệ tử Vương gia chiếm được thì đó chính là thắng lợi của chính mình!
Sau đó khi tầm bảo có thể dùng phương pháp này để phân biệt bên trong có cái gì hay không.
- Vậy mời tiền bối chọn trước.
Đường Phong vứt lại nan đề cho Vương Bá.
Vương Bá đẩy lại ngay lập tức:
- Ngươi chọn trước!
Trong lòng Đường Phong cười thầm không ngớt, ngón tay của hắn đung đưa chỉ vào hai gian nhà trái phải không ngừng khiến cho tròng mắt của đám người Vương gia không khỏi căng thẳng.
- Rốt cuộc ngươi muốn chọn gian nào?
Vương Bá chờ một hồi không nhịn nổi liền mở miệng hỏi.
- Vậy thì bên trái đi.
Ngón tay hoảng loạn của Đường Phong cuối cùng cũng ngừng lại.
- Ngươi đi bên phải... Nơi này an toàn hơn một chút.
Vương Bá lấy khẩu khí không thể nghi ngờ nói, chợt hắn chỉ vào hai đệ tử Vương gia:
- Đi vào gian nhà bên trái xem sao.
Đường Phong sờ mũi, không nói một lời nào liền đi vào gian nhà bên phải.
Cả hai nhóm đều đi vào trong phòng, Vương Bá ở bên ngoài như có lửa đốt trong lòng, Đoạn Tây Lâu đứng ở bên ngoài chờ, hắn vốn định đi vào cùng Đường Phong nhưng lại bị Đường Phong ngăn trở, từ khi cùng hành động với đám người Vương gia thì mỗi lần vào nhà tầm bảo đều chỉ có một mình Đường Phong.
Vương Bá có chút vẻ nôn nóng bất an, lấy cảnh giới Linh Giai của hắn mà nói xuất hiện loại trạng thái này rất không tốt, người tu luyện phải có tâm thần vững chãi, cho dù phát sinh chuyện gì cũng không thể hoảng hốt lo sợ nhưng mà hiện giờ nhiều lần gặp kết quả đối lập với Đường Phong.
Vương Bá căn bản không thể bình tĩnh được thêm chút nào nữa.
Hắn vội vã suy nghĩ không biết kết quả của việc tầm bảo hiện giờ là như thế nào.
Không tới thời gian nửa nén hương, cửa phòng bên trái đột nhiên mở ra, tinh thần Vương Bá phấn chấn hắn lên vội vàng nhìn lại phía trước, nhưng lúc này hắn chỉ thấy một đệ tử Vương gia toàn thân đẫm máu đang đi ra, phía sau lưng còn cõng một đệ tử Vương gia.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Vương Bá lớn giọng hỏi.
- Tam thúc.
Tên đệ tử Vương gia toàn thân máu me khóc lóc:
- Các cơ quan then chốt ở trong phòng rất nhiều, Đào sư đệ bị tên bắn vào người, mau... mau cứu lấy hắn.
- Đặt xuống đã.
Vương Bá nói.
Chờ đến khi người nọ đặt Đào sư đệ xuống mặt đất thì mọi người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ thấy trên người Đào sư đệ có một mũi tên dài cắm vào, hầu như xuyên qua thân thể của hắn, nhìn nghiêng thấy được đầu nhọn của mũi tên ló ra, một mũi tên xuyên qua thân thể của người có cảnh giới Thiên Giai, có thể tưởng tượng được lực lượng của cơ quan then chốt lớn tới dường nào.
Vương Bá chỉ thoáng nhìn qua liền buồn bã nói:
- Không cứu được nữa.
Mũi tên này cắm ở trên người đã làm tổn thương lục phủ ngũ tạng, căn bản không có biện pháp lấy ra, tuy rằng hiện giờ còn có chút hơi thở nhưng nếu rút tên ra thì máu sẽ chảy ra ồ ạt, lấy đan dược chữa thương trên người và một thân công lực của Vương Bá mà xem thì căn bản không có biện pháp cứu sống một người bị thương nặng như vậy.
- Tam thúc...
Các đệ tử của Vương gia đều giương mắt nhìn Vương Bá.
Vương Bá cả giận nói:
- Nếu cứu được thì ta còn có thể khoanh tay đứng nhìn sao? Hắn là đệ tử của Vương gia, làm sao ta có thể mặc kệ ngồi xem?
Trong lúc nói chuyện, miệng của Đào sư đệ đột nhiên tràn ra bọt máu màu đen, toàn thân không tự chủ co giật liên tục.
- Cho hắn một cái chết thống khoái đi.
Vương Bá thở dài một tiếng, chậm rãi giơ bàn tay của chính mình lên, cương khí trên tay bắt đầu khởi động nhẹ nhàng vỗ vào trên thiên linh cái của Đào sư đệ.
Cương khí vừa phát ra, Đào sư đệ liền an tĩnh.
Một đám đệ tử của Vương gia vô cùng bi phẫn, từ khi tiến nhập vào trong Hư Thiên Điện tới giờ, người của Vương gia liên tục bị chết đi, số lượng thu hoạch căn bản không đủ để bù đắp tổn thất. Tuy rằng từ trước lúc tiến vào trong Hư Thiên Điện thì mọi người đã chuẩn bị tâm lý thật kỹ, nhưng sự việc xảy ra trước mắt lại khiến cho tất cả có chút không thể tiếp nhận được.
- Các vị hãy nén bi thương.
Đoạn Tây Lâu có lòng tốt an ủi một câu, lại không nghĩ tới bị một đệ tử Vương gia quát lên:
- Cút ngay!
Đoạn Tây Lâu không còn cách nào chỉ có thể im miệng không nói câu gì.
Trong lúc bên này vô cùng bi ai thì đột nhiên cửa phòng bên phải mở ra, Đường Phong bước ra ngoài với vẻ mặt tươi cười. trên tay hắn cầm một tảng đá màu ám kim hưng phấn hô lên:
- Trong phòng này vậy mà lại có thiên ngoại vẫn thạch, vận khí lần này quả thật tốt.
- Thiên ngoại vẫn thạch?
Vương Bá nghe được quay đầu lại, quả nhiên thấy Đường Phong đang cầm một khối kỳ thạch trên tay. Lấy kiến thức từng trải của Vương Bá tự nhiên biết được đây chính là thiên ngoại vẫn thạch.
Chẳng qua xác nhận được điều này càng khiến cho lửa giận của Vương Bá nổi lên.
Cả hai gian nhà, hai nhóm người đi vào, vì sao hết lần này tới lượt khác Vương gia không chỉ không thu hoạch được điều gì lại còn tổn hại thêm một người, còn tiểu tử này lông tóc không hề hao tổn lấy được một khối thiên ngoại vẫn thạch đi ra.
Tâm lý so sánh về vận khí của hai bên cùng với đệ tử vừa bị mất đi khiến cho Vương Bá không thể áp chế được phẫn nộ của chính mình, thoáng cái liền bạo phát, hắn hướng Đường Phong gầm lên một tiếng:
- Tiểu tử họ Đường kia cút ngay qua đây cho ta.
Đường Phong nghe được lời gọi của hắn, rồi lại đảo mắt nhìn qua cục diện trước mặt, trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng.
Rốt cục không nhịn được muốn động thủ rồi sao? Thật xin lỗi, diễn tuồng với ngươi suốt nửa ngày chính là vì chờ đợi thời khắc này.
Tuy rằng trong lòng biết rõ nhưng Đường Phong vẫn làm ra vẻ sợ hãi đi về phía trước:
- Tiền bối có gì phân phó?
Vương Bá chỉ cười nhạt liên tục, hắn vươn tay chộp lấy khối thiên ngoại vẫn thạch ở trên tay Đường Phong, hung hăng ném xuống mặt đất.
- Bùm.
Một tiếng nổ vang lên, không hổ là thiên ngoại vẫn thạch, càng không hổ là mặt nền của Hư Thiên Điện, cả hai đều không bị tổn thương, chẳng qua âm thanh phát ra khiến người khác điếc tai.
- Tiền bối có ý gì?
Đường Phong lộ ra biểu hiện khủng hoảng, giả bộ nhìn xuống mặt đất, kinh hô lên:
- A, tại sao vị sư huynh này bị thương nặng như vậy? Sợ là không cứu sống được rồi.
Lời này giống như đổ thêm dầu vào lửa, Vương Bá vốn đang cực kỳ bi thương vị đệ tử bị chết thảm trước mặt lại càng thống hận Đường Phong có vận khí tương phản với Vương gia hơn, nghe vậy liền phẫn nộ quát:
- Họ Đường kia, lão tử hỏi ngươi một việc, nếu thành thật trả lời thì còn có thể được toàn mạng, nếu có ý định lừa gạt thì cẩn thận cái đầu trên cổ ngươi.
- Tiền bối cứ hỏi, vãn bối tuyệt đối sẽ trả lời tường tận.
Sắc mặt Đường Phong trắng bệch.
- Có phải ngươi biết trong gian nhà nào có bảo, gian nhà nào không có bảo không? Cho nên một đường đi tới ngươi có thể thu hoạch được rất nhiều, ngược lại đệ tử của Vương gia nhiều lần tay không mà về!
Nghi vấn của Vương Bá vẫn bị nghẹn hồi lâu, hiện giờ cuối cùng cũng có cơ hội hỏi ra.
Đường Phong vội vã xua tay nói:
- Xin tiền bối minh xét, vãn bối thực lực thấp làm sao có bản lĩnh này? Có thể tìm được vài thứ chẳng qua do vận khí tốt mà thôi.
- Vận khí tốt?
Vẻ mặt Vương Bá dữ tợn.
Đoạn Tây Lâu cũng khẩn trương nói:
- Bá phụ, sợ rằng người hiểu lầm Đường huynh rồi, quả thực Đường huynh không có năng lực biết trước chuyện này, trước đây Tây Lâu đi thăm dò cùng hắn cũng thường gặp phải gian nhà trống không, chỉ là không biết chuyện gì xảy ra mà từ khi kết bạn cùng các ngươi thì Đường huynh luôn có được thu hoạch.
- Ý của ngươi chính là vận khí của Vương gia chuyển thành vận khí của hắn?
Vương Bá híp mắt nhìn Đoạn Tây Lâu:
- Các ngươi khinh lão tử là trẻ con ba tuổi sao? Nếu nói có thu hoạch ngẫu nhiên thì lão tử còn có thể tin được, nhưng vận khí của hắn nhiều lần như vậy tới mức thái quá. Nói mau, rốt cuộc ngươi dùng phương pháp gì để phân biệt trong phòng có bảo vật hay không có bảo vật.
Đoạn Tây Lâu nhất thời nghẹn lời, việc này căn bản không có biện pháp rõ ràng, huống chi hắn cũng không phải bản thân Đường Phong, lại càng không biết rốt cuộc vì sao Đường Phong cứ vào nhà liền có thể tìm được bảo vật.
Đoạn Tây Lâu hoài nghi trong lòng, bởi vì từ khi hai người kết bạn đi chung thì Đường Phong giống như không hề quan tâm tới bảo bối, ngay cả đạt được bốn năm thanh thiên binh thì hắn cũng không có biểu tình biểu cảm như vậy, thế nhưng biểu tình hiện giờ của hắn là do chuyện gì xảy ra?
- Đi, tiếp tục thăm dò.
Vương Bá lười nhìn dáng dấp của Đường Phong liền nhanh chóng phất tay nói.
Nói đến cũng kỳ quái, một đường đi tới gặp được không ít các gian phòng, dưới an bài của Vương Bá, một đám đệ tử Vương gia và hai người Đoạn Tây Lâu cùng Đoạn Tây Lâu thay phiên nhau vào trong nhà thăm dò.
Nhưng mà thu hoạch của hai bên lại vô cùng quỷ dị, sau khi thăm dò mười mấy gian nhà thì đám người Vương gia ngay cả một cái rắm cũng không thu được, ngược lại mấy cơ quan then chốt trong phòng khiến cho đệ tử của Vương gia bị thương nhẹ một chút, cũng may bọn chúng không thấy bảo bối trong phòng liền nhanh chân chạy thoát, nếu không đã sớm chầu trời.
Đường Phong thì ngược lại, chỉ cần tiến vào trong nhà liền có thu hoạch, không có một lần thất bại, tình huống này vô cùng tương phản với đám người Vương gia.
Vũ khí, linh đan, linh thạch, bí tịch võ điển giống nhau đều bị mang ra khỏi phòng vào tay Đường Phong, điều này khiến cho đám đệ tử Vương gia nhìn choáng váng.
Vận may rơi xuống cũng chỉ sợ đến mức này là cùng.
Khiến cho người khác càng tức giận chính là mỗi khi Đường Phong mang bảo bối ra ngoài thì vẻ mặt luôn luôn cười cợt khiêm tốn nói:
- Vận khí vận khí!
Vương Bá không phải kẻ ngu si, tất nhiên hắn hoài nghi Đường Phong đã động tay động chân điều gì, nhưng mặc dù có thủ đoạn này thì bảo vật cũng quá ngẫu nhiên. Huống chi ngay dưới mi mắt của chính mình, hắn có thể dùng thủ đoạn gì mà mình không thể phát hiện được?
Vận khí của một người không thể tốt tới loại trình độ này? Lẽ nào đi cùng hắn khiến cho vận khí của mỗi đệ tử Vương gia đều chuyển sang người hắn?
Tuy rằng đỏ mắt với đám bảo bối của Đường Phong nhưng Vương Bá cũng giống như lúc trước không hề tiến lên cướp giật, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay một mình, mắt nhìn Đường Phong đưa các thứ tốt cho vào trong túi.
Kỳ thực có điều phải nói, đó chính là những vật Đường Phong tìm được cũng không phải quá tốt, ít nhất đám đệ tử Vương gia đều có thể lấy ra trên người, tuy rằng Vương gia không lớn nhưng cũng không phải một gia tộc nhỏ. Khiến cho Vương Bá và đám đệ tử Vương gia lưu ý cũng không phải bảo bối của Đường Phong mà chính là vận khí của hắn.
Dựa vào cái gì hắn đi vào là có thể tìm được thứ đó, còn người của Vương gia đã tìm kiếm bao nhiêu gian phòng ngay cả cái rễ cây cũng không tìm được. Hư Thiên Điện là nhà của hắn sao? Loại tâm lý đối lập này giống như chênh lệch giữa con sông với mặt biển rộng.
Tâm tình của đám người Vương gia vô cùng nặng nề, ánh mắt nhìn tới Đường Phong đều có chút cừu thị bên trong.
Đường Phong là bằng hữu của Đoạn Tây Lâu, bọn họ ghét vận may của Đường Phong tự nhiên Đoạn Tây Lâu liên quan cũng bị ghét theo, huống chi ngay từ đầu bọn họ đã không đặt Đoạn Tây Lâu ở trong mắt.
Một đường đi tiếp, phía trước có hai gian nhà đứng song song với nhau. Đám người đứng tại phía trước hai căn nhà không nói được lời nào, bầu không khí có chút trở nên trầm lặng.
Vương Bá nhìn hai gian nhà ở trước mắt, hắn đang nghĩ không biết nên để đệ tử của Vương gia vào thăm dò căn nhà nào. Nhìn đi nhìn lại cũng không thể quyết định được, bởi vì cho dù hắn chọn căn nào thì cũng đều cảm giác phòng mình chọn chỉ có nguy hiểm, không có bảo bối.
Hắn thực sự bị dằn vặt tới sợ hãi, loại tâm tình này ai có thể lý giải được? Suy nghĩ trong lòng thực khó nói ra ngoài.
Suy nghĩ một chút, Vương Bá quay đầu mỉm cười nói với Đường Phong:
- Đường thế chất, hiện giờ có hai gian nhà trước mặt, vừa lúc chúng ta mỗi người một gian.
- Tiền bối làm việc công bằng, vãn bối nghe theo an bài của tiền bối.
Đường Phong lên tiếng.
- Ừm.
Vương Bá hài lòng gật đầu.
- Nếu như vậy thì ngươi chọn một gian phòng đi.
Đường Phong tiện tay chỉ vào căn phòng bên trái:
- Gian này là được rồi.
- Không.
Sắc mặt Vương Bá trầm xuống.
- Ta cảm thấy trong căn phòng này có chút nguy hiểm bên trong, có lẽ trong đó có cơ quan then chốt lợi hại, tốt nhất Đường thế chất không nên mạo hiểm làm gì.
- Vậy thì bên phải.
Đường Phong không chờ Vương Bá nói hết liền chỉ vào gian còn lại.
Vương Bá nghẹn họng trân trối nhìn Đường Phong, hắn vốn định nhờ vào vận may của Đường Phong mà đi vào gian nhà hắn định vào, nhưng không nghĩ tới lúc đầu Đường Phong chỉ bên này nhưng lúc sau lại chỉ bên kia, điều này khiến cho Vương Bá không biết hiện giờ nên lấy cái nào bỏ cái nào.
- Bên phải... Khụ khụ... Bên phải cũng có sát khí chi tượng nha.
Hiện giờ tâm tình Vương Bá có chút cuống lên. Nếu hắn nảy sinh ác độc chiếm lấy cả hai gian nhà thì Đường Phong và Đoạn Tây Lâu cũng sẽ không dám nói gì, nhưng Vương Bá lại không phục, dựa vào cái gì tiểu tử này luôn tìm được chỗ tốt trong gian nhà, còn người của Vương gia hết lần này tới lượt khác đều không thu hoạch được gì.
Vương Bá muốn đánh vỡ quy luật này cho nên mới bắt Đường Phong phải chọn một gian phòng, chỉ cần đến lúc đó tầm bảo ra ngoài, Đường Phong không được thứ gì còn đệ tử Vương gia chiếm được thì đó chính là thắng lợi của chính mình!
Sau đó khi tầm bảo có thể dùng phương pháp này để phân biệt bên trong có cái gì hay không.
- Vậy mời tiền bối chọn trước.
Đường Phong vứt lại nan đề cho Vương Bá.
Vương Bá đẩy lại ngay lập tức:
- Ngươi chọn trước!
Trong lòng Đường Phong cười thầm không ngớt, ngón tay của hắn đung đưa chỉ vào hai gian nhà trái phải không ngừng khiến cho tròng mắt của đám người Vương gia không khỏi căng thẳng.
- Rốt cuộc ngươi muốn chọn gian nào?
Vương Bá chờ một hồi không nhịn nổi liền mở miệng hỏi.
- Vậy thì bên trái đi.
Ngón tay hoảng loạn của Đường Phong cuối cùng cũng ngừng lại.
- Ngươi đi bên phải... Nơi này an toàn hơn một chút.
Vương Bá lấy khẩu khí không thể nghi ngờ nói, chợt hắn chỉ vào hai đệ tử Vương gia:
- Đi vào gian nhà bên trái xem sao.
Đường Phong sờ mũi, không nói một lời nào liền đi vào gian nhà bên phải.
Cả hai nhóm đều đi vào trong phòng, Vương Bá ở bên ngoài như có lửa đốt trong lòng, Đoạn Tây Lâu đứng ở bên ngoài chờ, hắn vốn định đi vào cùng Đường Phong nhưng lại bị Đường Phong ngăn trở, từ khi cùng hành động với đám người Vương gia thì mỗi lần vào nhà tầm bảo đều chỉ có một mình Đường Phong.
Vương Bá có chút vẻ nôn nóng bất an, lấy cảnh giới Linh Giai của hắn mà nói xuất hiện loại trạng thái này rất không tốt, người tu luyện phải có tâm thần vững chãi, cho dù phát sinh chuyện gì cũng không thể hoảng hốt lo sợ nhưng mà hiện giờ nhiều lần gặp kết quả đối lập với Đường Phong.
Vương Bá căn bản không thể bình tĩnh được thêm chút nào nữa.
Hắn vội vã suy nghĩ không biết kết quả của việc tầm bảo hiện giờ là như thế nào.
Không tới thời gian nửa nén hương, cửa phòng bên trái đột nhiên mở ra, tinh thần Vương Bá phấn chấn hắn lên vội vàng nhìn lại phía trước, nhưng lúc này hắn chỉ thấy một đệ tử Vương gia toàn thân đẫm máu đang đi ra, phía sau lưng còn cõng một đệ tử Vương gia.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Vương Bá lớn giọng hỏi.
- Tam thúc.
Tên đệ tử Vương gia toàn thân máu me khóc lóc:
- Các cơ quan then chốt ở trong phòng rất nhiều, Đào sư đệ bị tên bắn vào người, mau... mau cứu lấy hắn.
- Đặt xuống đã.
Vương Bá nói.
Chờ đến khi người nọ đặt Đào sư đệ xuống mặt đất thì mọi người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ thấy trên người Đào sư đệ có một mũi tên dài cắm vào, hầu như xuyên qua thân thể của hắn, nhìn nghiêng thấy được đầu nhọn của mũi tên ló ra, một mũi tên xuyên qua thân thể của người có cảnh giới Thiên Giai, có thể tưởng tượng được lực lượng của cơ quan then chốt lớn tới dường nào.
Vương Bá chỉ thoáng nhìn qua liền buồn bã nói:
- Không cứu được nữa.
Mũi tên này cắm ở trên người đã làm tổn thương lục phủ ngũ tạng, căn bản không có biện pháp lấy ra, tuy rằng hiện giờ còn có chút hơi thở nhưng nếu rút tên ra thì máu sẽ chảy ra ồ ạt, lấy đan dược chữa thương trên người và một thân công lực của Vương Bá mà xem thì căn bản không có biện pháp cứu sống một người bị thương nặng như vậy.
- Tam thúc...
Các đệ tử của Vương gia đều giương mắt nhìn Vương Bá.
Vương Bá cả giận nói:
- Nếu cứu được thì ta còn có thể khoanh tay đứng nhìn sao? Hắn là đệ tử của Vương gia, làm sao ta có thể mặc kệ ngồi xem?
Trong lúc nói chuyện, miệng của Đào sư đệ đột nhiên tràn ra bọt máu màu đen, toàn thân không tự chủ co giật liên tục.
- Cho hắn một cái chết thống khoái đi.
Vương Bá thở dài một tiếng, chậm rãi giơ bàn tay của chính mình lên, cương khí trên tay bắt đầu khởi động nhẹ nhàng vỗ vào trên thiên linh cái của Đào sư đệ.
Cương khí vừa phát ra, Đào sư đệ liền an tĩnh.
Một đám đệ tử của Vương gia vô cùng bi phẫn, từ khi tiến nhập vào trong Hư Thiên Điện tới giờ, người của Vương gia liên tục bị chết đi, số lượng thu hoạch căn bản không đủ để bù đắp tổn thất. Tuy rằng từ trước lúc tiến vào trong Hư Thiên Điện thì mọi người đã chuẩn bị tâm lý thật kỹ, nhưng sự việc xảy ra trước mắt lại khiến cho tất cả có chút không thể tiếp nhận được.
- Các vị hãy nén bi thương.
Đoạn Tây Lâu có lòng tốt an ủi một câu, lại không nghĩ tới bị một đệ tử Vương gia quát lên:
- Cút ngay!
Đoạn Tây Lâu không còn cách nào chỉ có thể im miệng không nói câu gì.
Trong lúc bên này vô cùng bi ai thì đột nhiên cửa phòng bên phải mở ra, Đường Phong bước ra ngoài với vẻ mặt tươi cười. trên tay hắn cầm một tảng đá màu ám kim hưng phấn hô lên:
- Trong phòng này vậy mà lại có thiên ngoại vẫn thạch, vận khí lần này quả thật tốt.
- Thiên ngoại vẫn thạch?
Vương Bá nghe được quay đầu lại, quả nhiên thấy Đường Phong đang cầm một khối kỳ thạch trên tay. Lấy kiến thức từng trải của Vương Bá tự nhiên biết được đây chính là thiên ngoại vẫn thạch.
Chẳng qua xác nhận được điều này càng khiến cho lửa giận của Vương Bá nổi lên.
Cả hai gian nhà, hai nhóm người đi vào, vì sao hết lần này tới lượt khác Vương gia không chỉ không thu hoạch được điều gì lại còn tổn hại thêm một người, còn tiểu tử này lông tóc không hề hao tổn lấy được một khối thiên ngoại vẫn thạch đi ra.
Tâm lý so sánh về vận khí của hai bên cùng với đệ tử vừa bị mất đi khiến cho Vương Bá không thể áp chế được phẫn nộ của chính mình, thoáng cái liền bạo phát, hắn hướng Đường Phong gầm lên một tiếng:
- Tiểu tử họ Đường kia cút ngay qua đây cho ta.
Đường Phong nghe được lời gọi của hắn, rồi lại đảo mắt nhìn qua cục diện trước mặt, trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng.
Rốt cục không nhịn được muốn động thủ rồi sao? Thật xin lỗi, diễn tuồng với ngươi suốt nửa ngày chính là vì chờ đợi thời khắc này.
Tuy rằng trong lòng biết rõ nhưng Đường Phong vẫn làm ra vẻ sợ hãi đi về phía trước:
- Tiền bối có gì phân phó?
Vương Bá chỉ cười nhạt liên tục, hắn vươn tay chộp lấy khối thiên ngoại vẫn thạch ở trên tay Đường Phong, hung hăng ném xuống mặt đất.
- Bùm.
Một tiếng nổ vang lên, không hổ là thiên ngoại vẫn thạch, càng không hổ là mặt nền của Hư Thiên Điện, cả hai đều không bị tổn thương, chẳng qua âm thanh phát ra khiến người khác điếc tai.
- Tiền bối có ý gì?
Đường Phong lộ ra biểu hiện khủng hoảng, giả bộ nhìn xuống mặt đất, kinh hô lên:
- A, tại sao vị sư huynh này bị thương nặng như vậy? Sợ là không cứu sống được rồi.
Lời này giống như đổ thêm dầu vào lửa, Vương Bá vốn đang cực kỳ bi thương vị đệ tử bị chết thảm trước mặt lại càng thống hận Đường Phong có vận khí tương phản với Vương gia hơn, nghe vậy liền phẫn nộ quát:
- Họ Đường kia, lão tử hỏi ngươi một việc, nếu thành thật trả lời thì còn có thể được toàn mạng, nếu có ý định lừa gạt thì cẩn thận cái đầu trên cổ ngươi.
- Tiền bối cứ hỏi, vãn bối tuyệt đối sẽ trả lời tường tận.
Sắc mặt Đường Phong trắng bệch.
- Có phải ngươi biết trong gian nhà nào có bảo, gian nhà nào không có bảo không? Cho nên một đường đi tới ngươi có thể thu hoạch được rất nhiều, ngược lại đệ tử của Vương gia nhiều lần tay không mà về!
Nghi vấn của Vương Bá vẫn bị nghẹn hồi lâu, hiện giờ cuối cùng cũng có cơ hội hỏi ra.
Đường Phong vội vã xua tay nói:
- Xin tiền bối minh xét, vãn bối thực lực thấp làm sao có bản lĩnh này? Có thể tìm được vài thứ chẳng qua do vận khí tốt mà thôi.
- Vận khí tốt?
Vẻ mặt Vương Bá dữ tợn.
Đoạn Tây Lâu cũng khẩn trương nói:
- Bá phụ, sợ rằng người hiểu lầm Đường huynh rồi, quả thực Đường huynh không có năng lực biết trước chuyện này, trước đây Tây Lâu đi thăm dò cùng hắn cũng thường gặp phải gian nhà trống không, chỉ là không biết chuyện gì xảy ra mà từ khi kết bạn cùng các ngươi thì Đường huynh luôn có được thu hoạch.
- Ý của ngươi chính là vận khí của Vương gia chuyển thành vận khí của hắn?
Vương Bá híp mắt nhìn Đoạn Tây Lâu:
- Các ngươi khinh lão tử là trẻ con ba tuổi sao? Nếu nói có thu hoạch ngẫu nhiên thì lão tử còn có thể tin được, nhưng vận khí của hắn nhiều lần như vậy tới mức thái quá. Nói mau, rốt cuộc ngươi dùng phương pháp gì để phân biệt trong phòng có bảo vật hay không có bảo vật.
Đoạn Tây Lâu nhất thời nghẹn lời, việc này căn bản không có biện pháp rõ ràng, huống chi hắn cũng không phải bản thân Đường Phong, lại càng không biết rốt cuộc vì sao Đường Phong cứ vào nhà liền có thể tìm được bảo vật.