Dược Thi này là Đường Phong vừa mới lấy ra ý đồ muốn kéo mình lên, thế nhưng không làm nên tác dụng gì, vẫn liền đứng ở chỗ này.
- Hắc Y Vệ!
Sát ý sâu trong mắt Liễu Như Yên bắt đầu khởi động, Hắc Y Vệ ở đây, cũng ý nghĩa Ma Đầu Đường Phong ở ngay phụ cận.
Trong lòng Liễu Như Yên hận Đường Phong giết hai đồ đệ, trước đây lại bị Đường Phong thấy áo lót, tất nhiên là hận thấu xương. Hiện tại nhìn thấy Hắc Y Vệ, loại sỉ nhục và cừu hận này lại chảy cuồn cuộn như sóng Trường Giang, vội vã điều tra hình bóng của Đường Phong.
Nhưng tìm đi tìm lại, nàng cũng không tìm được Đường Phong ở đâu, ngược lại là Hắc Y Vệ kia, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích giống như người chết, đối với sự hiện diện của mình coi như không thấy.
Bất quá Liễu Như Yên vẫn luôn cảnh giác động tĩnh của Hắc Y Vệ, quay đầu nhìn về phía Chung Lộ nói:
- Vị cô nương này, ngươi làm sao vậy? Có phải là gặp Ma Đầu Đường Phong không?
Chung Lộ rõ ràng bị rơi vào khốn cảnh, mà Hắc Y Vệ lại ở một bên nhìn chằm chằm, theo bản năng Liễu Như Yên cho rằng Chung Lộ bị Đường Phong đánh vào trong đầm lầy.
Cho dù không phải Đường Phong ra tay, cũng không thoát khỏi quan hệ cùng Hắc Y Vệ trước mặt này.
Chung Lộ chậm rãi lắc đầu:
- Không phải.
Trong thời gian ngắn ngủi này, Linh Khiếp Nhan đã cấp tốc truyền âm nói đơn giản hết ân oán của Đường Phong và Liễu Như Yên cho Chung Lộ nghe, cho nên mặc dù Chung Lộ chưa thấy qua Liễu Như Yên, cũng biết người này và Đường Phong có chút ân thù.
Bất quá kia chỉ là thù riêng mà thôi, từ biểu hiện lúc này của Liễu Như Yên, có thể phán đoán nàng cũng không phải người xấu.
- Không phải sợ, có ta ở đây, Ma Đầu không làm gì được ngươi.
Liễu Như Yên nhìn Hắc Y Vệ hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không để Dược Thi đặt trong mắt, tỉ mỉ quan sát một chút hoàn cảnh xung quanh đầm lầy, đứng ở một chỗ biên giới an toàn, khom thắt lưng xuống vươn một tay nói:
- Cầm lấy tay ta, ta kéo ngươi lên.
Chung Lộ không ngớt cười khổ, đụng tới một người không rõ ràng tình huống như vậy, thật đúng là khó mà giải thích.
Suy nghĩ một chút, Chung Lộ nói:
- Ý tốt của tỷ tỷ tiểu muội xin ghi nhớ, chỉ tiếc là người quan trọng nhất của tiểu muội đã chìm vào trong đầm lầy này, nếu như hắn không ra được tiểu muội cũng không muốn sống nữa.
Nghe xong những lời này, Liễu Như Yên nhướng mày, nghi vấn nói:
- Đó là một nam nhân?
Sắc mặt Chung Lộ đỏ lên, chậm rãi gật đầu.
Liễu Như Yên lạnh lùng quát một tiếng:
- Ngu muội, một nam tử bẩn thỉu, có cái gì tốt? Tại sao lại có thể vì hắn bỏ đi tính mệnh của mình?
Sắc mặt Chung Lộ nóng lên, phản bác nói:
- Sao tỷ tỷ lại biết hắn không phải anh hùng đỉnh thiên lập địa?
Liễu Như Yên hừ lạnh một tiếng:
- Ngay cả nữ nhân mình yêu đều không thể bảo vệ an toàn, làm sao có thể đỉnh thiên lập địa? Nếu thực sự hắn là một nam nhân tốt, sẽ không làm ngươi cũng rơi vào khốn cảnh này.
Nói đến đây, thật ra Liễu Như Yên không khỏi nhớ tới Ma Đầu ác độc kia.
Tuy rằng Ma Đầu đáng tránh, nhưng không thể phủ nhận, hắn xác thực có chút khí phách.
Thực lực không mạnh, nhưng vì đồ đệ yêu quý của mình dĩ nhiên dám can đảm lẻ loi một mình xông vào Trảm Hồn Tông, càng dẫn theo Chu Tiểu Điệp ra ngoài. Riêng là phần can đảm này, không phải nam nhân bình thường có thể làm được.
Hừ, tuy rằng hắn là người có tình có nghĩa, nhưng vẫn như cũ là một nam nhân đáng ghét!
- Sợ là tỷ tỷ chưa từng thực sự thích một người nam nhân nào đúng không?
Chung Lộ nhìn Liễu Như Yên hỏi.
Liễu Như Yên đỏ mặt lên, ánh mắt có chút né tránh:
- Chuyện này không quan trọng, nếu ngươi muốn sống, nhanh chóng đưa tay cho ta.
Nàng thân là phó tông chủ Trảm Hồn Tông, thực lực cao thâm, tự nhiên là cần gia tăng thời gian tu luyện, làm sao có thời gian đi suy nghĩ việc tình yêu của nữ nhân, huống chi, nam nhân trên thế gian này lại có mấy người có thể lọt vào mắt xanh của nàng? Thực lực cao hơn nàng đều đã cả một đống tuổi, đủ để làm gia gia mình, tuổi tác không chênh lệch mấy so với nàng thực lực lại quá thấp.
- Nếu tỷ tỷ có thể thật lòng yêu một người, ngươi sẽ rõ ràng cảm thụ của tiểu muội lúc này.
Chung Lộ chậm rãi lắc đầu như trước.
- Tự tìm đường chết!
Liễu Như Yên bực tức không biết nhét vào đâu, nàng dĩ nhiên không cảm kích, thật sự là chẳng biết tại sao. Cố tình mặc kệ chuyện phiền toái này, nhưng Liễu Như Yên lại không thể mở mắt trừng trừng nhìn cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc này chết ở đây.
Chỉ có dùng sức mạnh rồi. Nếu như cứu nàng lên nàng còn muốn tìm cái chết, vậy mặc kệ nàng. Chính mình tuy rằng có lòng tốt nhưng lại không tới trình độ làm mất lý trí.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Liễu Như Yên làm ra quyết định, lập tức đưa tay, hóa thành hàng vạn hàng nghìn thủ ảnh đánh về phía Chung Lộ.
Tróc Ảnh Thủ Hộ là tuyệt kỹ thành danh của Liễu Như Yên, tay vừa vung ra bỗng nhiên hóa thành vạn nghìn tư thái, giống như quan âm nghìn tay đập tới trước mặt Chung Lộ.
Không nói thực lực của Chung Lộ không thể chống lại Liễu Như Yên, lúc này càng rơi vào trong đầm lầy nên không thể né tránh, chỉ có thể mở trừng mắt nhìn đối phương chộp vào đầu mình.
- Không nên!
Chung Lộ vội vàng hô to, nàng biết rõ huyền diệu của đầm lầy này, đối phương có lòng tốt cứu người không sai, nhưng cách làm này chỉ khiến cho sự tình trở nên phiền phức hơn mà thôi.
Liễu Như Yên đối lại không thèm quan tâm tiếng hô của nàng, cánh tay giống như vô duyên dài thêm một chút, nguyên bản không chạm tới Chung Lộ, nhưng tại trong một mảnh ảo ảnh, Chung Lộ vẫn cảm giác được bờ vai mình bị bắt được, lập tức từ trên tay kia truyền đến một cổ lực đạo.
Cùng lúc đó, dưới lòng bàn chân truyền đến một cổ hấp lực, không chỉ trung hòa lực đạo của Liễu Như Yên, ngược lại còn kéo Chung Lộ xuống một khoảng cách. Vị trí Liễu Như Yên đứng vốn là cách Chung Lộ có chút xa, để có thể bắt được nàng, lúc này có thể nói Liễu Như Yên như một miếng băng mỏng trên sông, hai chân đứng chênh vênh trên bờ.
Nếu như sự tình phát triển đúng như kế hoạch của nàng thì cũng bình an vô sự, đơn giản chính là để nàng cứu Chung Lộ ra.
Nhưng hết lần này tới lần khác nàng vừa dùng lực, thân thể đối phương liền chìm xuống, khiến cho bàn chân Liễu Như Yên bất ổn, hô to một tiếng duyên dáng liền ngã vào trong đầm lầy.
Không hổ là cao thủ Linh Giai thượng phẩm, phản ứng mau lẹ đến chừng nào? Chỉ thấy Liễu Như Yên vội vàng buông ra Chung Lộ, nương theo lực đạo thân thể hướng về phía trước, giống như quỷ mị bay tới phía trên đầm lầy, hai chân dậm trên mặt nước đầm lầy vội vã điểm một chút, thân thể rung động giống mang theo vài giọt nước giống như chim yến liền muốn vượt qua phiến đầm lầy này.
Dược Thi này là Đường Phong vừa mới lấy ra ý đồ muốn kéo mình lên, thế nhưng không làm nên tác dụng gì, vẫn liền đứng ở chỗ này.
- Hắc Y Vệ!
Sát ý sâu trong mắt Liễu Như Yên bắt đầu khởi động, Hắc Y Vệ ở đây, cũng ý nghĩa Ma Đầu Đường Phong ở ngay phụ cận.
Trong lòng Liễu Như Yên hận Đường Phong giết hai đồ đệ, trước đây lại bị Đường Phong thấy áo lót, tất nhiên là hận thấu xương. Hiện tại nhìn thấy Hắc Y Vệ, loại sỉ nhục và cừu hận này lại chảy cuồn cuộn như sóng Trường Giang, vội vã điều tra hình bóng của Đường Phong.
Nhưng tìm đi tìm lại, nàng cũng không tìm được Đường Phong ở đâu, ngược lại là Hắc Y Vệ kia, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích giống như người chết, đối với sự hiện diện của mình coi như không thấy.
Bất quá Liễu Như Yên vẫn luôn cảnh giác động tĩnh của Hắc Y Vệ, quay đầu nhìn về phía Chung Lộ nói:
- Vị cô nương này, ngươi làm sao vậy? Có phải là gặp Ma Đầu Đường Phong không?
Chung Lộ rõ ràng bị rơi vào khốn cảnh, mà Hắc Y Vệ lại ở một bên nhìn chằm chằm, theo bản năng Liễu Như Yên cho rằng Chung Lộ bị Đường Phong đánh vào trong đầm lầy.
Cho dù không phải Đường Phong ra tay, cũng không thoát khỏi quan hệ cùng Hắc Y Vệ trước mặt này.
Chung Lộ chậm rãi lắc đầu:
- Không phải.
Trong thời gian ngắn ngủi này, Linh Khiếp Nhan đã cấp tốc truyền âm nói đơn giản hết ân oán của Đường Phong và Liễu Như Yên cho Chung Lộ nghe, cho nên mặc dù Chung Lộ chưa thấy qua Liễu Như Yên, cũng biết người này và Đường Phong có chút ân thù.
Bất quá kia chỉ là thù riêng mà thôi, từ biểu hiện lúc này của Liễu Như Yên, có thể phán đoán nàng cũng không phải người xấu.
- Không phải sợ, có ta ở đây, Ma Đầu không làm gì được ngươi.
Liễu Như Yên nhìn Hắc Y Vệ hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không để Dược Thi đặt trong mắt, tỉ mỉ quan sát một chút hoàn cảnh xung quanh đầm lầy, đứng ở một chỗ biên giới an toàn, khom thắt lưng xuống vươn một tay nói:
- Cầm lấy tay ta, ta kéo ngươi lên.
Chung Lộ không ngớt cười khổ, đụng tới một người không rõ ràng tình huống như vậy, thật đúng là khó mà giải thích.
Suy nghĩ một chút, Chung Lộ nói:
- Ý tốt của tỷ tỷ tiểu muội xin ghi nhớ, chỉ tiếc là người quan trọng nhất của tiểu muội đã chìm vào trong đầm lầy này, nếu như hắn không ra được tiểu muội cũng không muốn sống nữa.
Nghe xong những lời này, Liễu Như Yên nhướng mày, nghi vấn nói:
- Đó là một nam nhân?
Sắc mặt Chung Lộ đỏ lên, chậm rãi gật đầu.
Liễu Như Yên lạnh lùng quát một tiếng:
- Ngu muội, một nam tử bẩn thỉu, có cái gì tốt? Tại sao lại có thể vì hắn bỏ đi tính mệnh của mình?
Sắc mặt Chung Lộ nóng lên, phản bác nói:
- Sao tỷ tỷ lại biết hắn không phải anh hùng đỉnh thiên lập địa?
Liễu Như Yên hừ lạnh một tiếng:
- Ngay cả nữ nhân mình yêu đều không thể bảo vệ an toàn, làm sao có thể đỉnh thiên lập địa? Nếu thực sự hắn là một nam nhân tốt, sẽ không làm ngươi cũng rơi vào khốn cảnh này.
Nói đến đây, thật ra Liễu Như Yên không khỏi nhớ tới Ma Đầu ác độc kia.
Tuy rằng Ma Đầu đáng tránh, nhưng không thể phủ nhận, hắn xác thực có chút khí phách.
Thực lực không mạnh, nhưng vì đồ đệ yêu quý của mình dĩ nhiên dám can đảm lẻ loi một mình xông vào Trảm Hồn Tông, càng dẫn theo Chu Tiểu Điệp ra ngoài. Riêng là phần can đảm này, không phải nam nhân bình thường có thể làm được.
Hừ, tuy rằng hắn là người có tình có nghĩa, nhưng vẫn như cũ là một nam nhân đáng ghét!
- Sợ là tỷ tỷ chưa từng thực sự thích một người nam nhân nào đúng không?
Chung Lộ nhìn Liễu Như Yên hỏi.
Liễu Như Yên đỏ mặt lên, ánh mắt có chút né tránh:
- Chuyện này không quan trọng, nếu ngươi muốn sống, nhanh chóng đưa tay cho ta.
Nàng thân là phó tông chủ Trảm Hồn Tông, thực lực cao thâm, tự nhiên là cần gia tăng thời gian tu luyện, làm sao có thời gian đi suy nghĩ việc tình yêu của nữ nhân, huống chi, nam nhân trên thế gian này lại có mấy người có thể lọt vào mắt xanh của nàng? Thực lực cao hơn nàng đều đã cả một đống tuổi, đủ để làm gia gia mình, tuổi tác không chênh lệch mấy so với nàng thực lực lại quá thấp.
- Nếu tỷ tỷ có thể thật lòng yêu một người, ngươi sẽ rõ ràng cảm thụ của tiểu muội lúc này.
Chung Lộ chậm rãi lắc đầu như trước.
- Tự tìm đường chết!
Liễu Như Yên bực tức không biết nhét vào đâu, nàng dĩ nhiên không cảm kích, thật sự là chẳng biết tại sao. Cố tình mặc kệ chuyện phiền toái này, nhưng Liễu Như Yên lại không thể mở mắt trừng trừng nhìn cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc này chết ở đây.
Chỉ có dùng sức mạnh rồi. Nếu như cứu nàng lên nàng còn muốn tìm cái chết, vậy mặc kệ nàng. Chính mình tuy rằng có lòng tốt nhưng lại không tới trình độ làm mất lý trí.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Liễu Như Yên làm ra quyết định, lập tức đưa tay, hóa thành hàng vạn hàng nghìn thủ ảnh đánh về phía Chung Lộ.
Tróc Ảnh Thủ Hộ là tuyệt kỹ thành danh của Liễu Như Yên, tay vừa vung ra bỗng nhiên hóa thành vạn nghìn tư thái, giống như quan âm nghìn tay đập tới trước mặt Chung Lộ.
Không nói thực lực của Chung Lộ không thể chống lại Liễu Như Yên, lúc này càng rơi vào trong đầm lầy nên không thể né tránh, chỉ có thể mở trừng mắt nhìn đối phương chộp vào đầu mình.
- Không nên!
Chung Lộ vội vàng hô to, nàng biết rõ huyền diệu của đầm lầy này, đối phương có lòng tốt cứu người không sai, nhưng cách làm này chỉ khiến cho sự tình trở nên phiền phức hơn mà thôi.
Liễu Như Yên đối lại không thèm quan tâm tiếng hô của nàng, cánh tay giống như vô duyên dài thêm một chút, nguyên bản không chạm tới Chung Lộ, nhưng tại trong một mảnh ảo ảnh, Chung Lộ vẫn cảm giác được bờ vai mình bị bắt được, lập tức từ trên tay kia truyền đến một cổ lực đạo.
Cùng lúc đó, dưới lòng bàn chân truyền đến một cổ hấp lực, không chỉ trung hòa lực đạo của Liễu Như Yên, ngược lại còn kéo Chung Lộ xuống một khoảng cách. Vị trí Liễu Như Yên đứng vốn là cách Chung Lộ có chút xa, để có thể bắt được nàng, lúc này có thể nói Liễu Như Yên như một miếng băng mỏng trên sông, hai chân đứng chênh vênh trên bờ.
Nếu như sự tình phát triển đúng như kế hoạch của nàng thì cũng bình an vô sự, đơn giản chính là để nàng cứu Chung Lộ ra.
Nhưng hết lần này tới lần khác nàng vừa dùng lực, thân thể đối phương liền chìm xuống, khiến cho bàn chân Liễu Như Yên bất ổn, hô to một tiếng duyên dáng liền ngã vào trong đầm lầy.
Không hổ là cao thủ Linh Giai thượng phẩm, phản ứng mau lẹ đến chừng nào? Chỉ thấy Liễu Như Yên vội vàng buông ra Chung Lộ, nương theo lực đạo thân thể hướng về phía trước, giống như quỷ mị bay tới phía trên đầm lầy, hai chân dậm trên mặt nước đầm lầy vội vã điểm một chút, thân thể rung động giống mang theo vài giọt nước giống như chim yến liền muốn vượt qua phiến đầm lầy này.