Những địa phương mở cửa đối ngoại của Thiên Tú gồm bốn nơi, Điệp Túy Phường, Cứu Khúc Kiều, U Nguyệt Bình, Yến Tử Ổ.
Những nơi này đều nằm ở ngoài cùng của Thiên Tú, chiếm diện tích vừa phải, bất quá hiệu quả mang lại cho Thiên Tú mỗi năm đều rất khả quan.
Mấy hôm trước Đường Phong chính là tìm thấy nam nhân họ Liễu kia tại nơi này, cùng hắn lý luận một hồi, kết quả lại bị hắn âm thầm hạ độc thủ.
Theo như những gì biết được từ miệng Lâm Nhược Diên, Tần Tiểu Uyển hiện tại đang bị giam lỏng trong nội tông, cho nên tin tức chuyện nàng ám sát mình thất bại vẫn chưa truyền ra ngoài. Nói vậy thì có khả năng tên họ Liễu kia vẫn quanh quẩn ở đây chờ đợi tin tức.
Ba ngày, đối với một kẻ lo lắng đợi chờ tin tức cũng dài như ba năm.
Nhìn lướt qua mấy vị tài tử tụm năm tụm ba kia một cái, Đường Phong hất tóc ra sau vai, chẳng biết lấy từ đâu ra một cây quạt, vừa đi vừa phe phẩy.
Đường Phong vừa đến liền hấp dẫn ánh mắt của không ít Thiên Tú ngoại tông đệ tử, những đệ tử được an bài ở đây đa phần đều là tư chất không tốt, thành tựu sau này không được bao nhiêu, lý tưởng của các nàng cũng không cao lắm, chính là mong có thể gả vào một gia đình tốt, ngày sau không cần lo lắng chuyện cơm áo.
Thiên Tú cũng không cấm kết hôn, đôi khi còn có thể chủ động bàn chuyện hôn sự cùng các thế gia và thế lực khác. Dù sao trên dưới Thiên Tú đều là nữ nhân, có những chuyện không tiện ra mặt xử lý, có thế lực của những thế gia này giúp đỡ, Thiên Tú một mặt có thể kéo gần quan hệ của bản thân và những thế lực khác, mặt khác cũng có thể tự phát triển thế lực của mình.
Đương nhiên, những thứ đó chỉ áp dụng với những đệ tử ngoại môn thông thường, nếu là hôn phối của đệ tử nội tông thì cần phải có sự đồng ý của trưởng bối, gia thế của đối phương cũng rất quan trọng. Còn như mười hai đệ tử trung tâm thì càng nghiêm ngặt hơn, lúc bình thường, Thiên Tú căn bản không muốn gả đệ tử trung tâm cho ai, trừ phi đối phương có đủ địa vị và thực lực thì mới được.
Công tử mỹ mạo như Đường Phong vừa xuất hiện, vô luận là khí chất, tướng mạo hay phong độ đều hơn hẳn mấy vị phong lưu nhã sĩ nọ, tự nhiên có chút cảm giác như hạc giữa bầy gà. Lực chú ý của những đệ tử Thiên Tú bị hấp dẫn cũng là chuyện bình thường, đám nam nhân bỗng nhiên lại bị đoạt mất sự nổi bật, lại không biết rõ thân thế của Đường Phong ra sao nên không dám lỗ mãng, chỉ có thể đứng đó tức giận bất bình, phun ra vài bãi nước bọt.
Đường Phong mặc kệ không hỏi, thoạt nhìn như đang thưởng thức phong cảnh hợp lòng người của Thiên Tú, kì thực là đang tìm kiếm mục tiêu của mình.
Đi qua Cửu Khúc Kiều, vòng quanh Điệp Túy Phường, cước bộ của Đường Phong liền dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào trong một tòa đình.
Nơi này khá hẻo lánh, bình thường cũng ít người lui tới, chỉ có điều hiện tại trong đình có một vị thanh y nam tử đang đứng đó, dáng vẻ cũng đường đường, nhưng đôi mày khóa chặt đã lộ ra vẻ lo lắng và bất an trong lòng hắn, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm mặt nước trên Dạ Nguyệt hồ, thi thoảng lại lộ ra một tia thần sắc lo lắng.
Đúng là tên họ Liễu kia! Chủ nhân của thân thể này đúng là đáng thương, cũng chỉ biết được đối phương họ Liễu, ngay cả tên đầy đủ là gì cũng không biết.
Đường Phong mỉm cười, thu hồi chiết phiến, nhắm thẳng hưởng đó mà đi đến.
Còn chưa đi đến, Đường Phong đã hô:
- Vị huynh đệ kia!
Nam nhân họ Liễu rõ ràng có chút thất thần, Đường Phong gọi mấy lần hắn cũng không phản ứng gì, thẳng đến lúc Đường Phong vỗ nhẹ vai hắn một cái, hắn mới đột nhiên cả kinh, xoay người lại cảnh giác đánh giá Đường Phong.
- Huynh đệ, ngươi nhìn gì vậy? Sao lại nhập thần như thế?
Đường Phong giả vờ nhìn về phía Dạ Nguyệt hồ, giơ tay che ngắng:
- Chẳng lẽ có mỹ nhân nào đang tắm à?
Trên mặt nam nhân họ Liễu kia lộ vẻ không có kiên nhẫn, nói:
- Có chuyện gì sao?
- Chúc mừng, chúc mừng!”
Đường Phong nói xong liền lấy ra ống đồng bôi sáp mình đã chuẩn bị trước đưa cho hắn:
- Có một vị cô nương nhờ ta trao thứ này cho huynh.
Nam nhân họ Liễu liền chấn động, vội vàng tiếp nhận ống đồng, đang chuẩn bị mở liền quay lại hỏi Đường Phong:
- Cô nương đó trông như thế nào?
Đường Phong vội miêu tả hình dáng của Tần Tiểu Uyển, nói tiếp:
- Cô nương kia rất xinh đẹp, khí chất bất phàm, nhìn qua hẳn là nội tông đệ tử của Thiên Tú, ta thật sự rất ngương mộ huynh, có thể chiếm được sự ưu ái của mỹ nhân như thế!
Trong lòng nam nhân họ Liễu liền hiểu ý, cho là Tần Tiểu Uyển không tiện ra mặt nên tìm một người chuyển lời thay mình. Nghe vậy hắn liền cười nói:
- Huynh đệ ta cũng là gặp may mà thôi!
- Xin hỏi huynh đài xưng hô thế nào.
- Tại hạ họ Liễu, tên Nguyên.
- Hóa ra là Liễu công tử, Liễu công tử hôm nay gặp được mối lương duyên như thế, ngày sau thành chuyện tốt nhất định phải giúp tiểu đệ một phen, tiểu đệ đối với Thiên Tú ngưỡng mộ đã lâu, cũng muốn cưới được một mỹ nhân Thiên Tú về nhà, nhưng mấy ngày hôm nay một cơ hội cũng không có.
Đường Phong ảo não nói.
- Nhất định, nhất định! Nếu ta và mỹ nhân có thể thành đôi thành cặp, nhất định sẽ giới thiệu vài đệ tử nội tông cho huynh.
Liễu Nguyên cười lớn.
Đường Phong vội đa tạ không ngừng.
Dây dưa một hồi, Đường Phong liền rời khỏi nơi này
Nhìn bóng dáng Đường Phong, Liễu Nguyên có chút trầm ngâm, cảm thấy người này khá quen mặt, nhưng lại không nhớ rõ là đã gặp ở đâu. Chỉ cho rằng duyên cớ là do mấy hôm nay hồn vía mình cứ như đang ở trên mây, quả thật đã gặp qua người ta nhưng xoay người lại đã quên mất.
Sauk hi hình tượng của Đường Phong đại sửa, ngay cả Dương Ngọc Nhi cũng không nhận ra được, huống gì là người chỉ mới gặp qua một lần như Liễu Nguyên? Đây cũng là một lí do khiến Đường Phong dám tự mình ra trận.
Nhìn quanh không thấy ai, Liễu Nguyên liền gỡ bỏ sáp ong, mở ống đồng ra xem, chỉ thấy trên giấy viết tháo vài chữ, có vẻ như được viết ra trong lúc vội vã.
- Đêm nay gặp nhau tại chỗ cũ!
Dù không thể nhìn ra là thủ bút của ai, nhưng Liễu Nguyên lại đoán chắc là của Tần Tiểu Uyển. Ba hôm nay, Liễu Nguyên ăn không ngon, ngủ không yên. Hắn biết Đường Phong nhất định đã chết, chỉ là không rõ Tần Tiểu Uyển có làm theo chỉ thị của mình hay không.
Nếu Tần Tiểu Uyển không làm, thì khi Đường Phong chết rồi, tất cả đầu mối đều dồn về Liễu Nguyên, người đã có xung đột với Đường Phong lúc sáng.
Liễu Nguyên chờ ở đây đúng ba ngày, bên trong Thiên Tú chẳng có động tĩnh gì, cũng không có ai tìm đến mình dò hỏi. Hắn liền liền tin chắc là Tần Tiểu Uyển đã động thủ. Sở dĩ chờ đến ba ngày, chẳng qua là Liễu Nguyên muốn chờ một đáp án chính xác mà thôi!
Hiện tại dã nhận được tin tức của Tần Tiểu Uyển, đêm nay gặp mặt sẽ biết rõ. Trong mắt Liễu Nguyên hiện lên một tia thần sắc đắc ý, đem ống đồng nhét vào ngực áo.
Dạo quanh vài vòng bên ngoài Thiên Tú ngoại tông, Đường Phong lại về Yên Liễu các.
Đã xong một bước, bước thứ hai chính là Tần Tiểu Uyển.
Giết người bất quá chỉ là đầu rơi xuống đất! Nếu Đường Phong muốn giết Liễu Nguyên thì vừa rồi đã có thể đắc thủ. Chỉ có điều, Đường Phong đã sớm suy nghĩ qua rất nhiều lần, thủy chung vẫn không rõ tại sao Liễu Nguyên lại muốn hại mình. Điều này không thể do tranh giành nữ nhân mà thành được, Liễu gia của hắn cũng thế gia dựa vào Thiên Tú để sinh tồn, sao có thể vì một nữ nhân mà đắc tội Thiên Tú? Hơn nữa ngày đó Liễu Nguyên vô thanh vô tức đâm một châm lên tay Đường Phong, trên châm kia còn có tẩm sẵn độc Nhập Sầu Tràng, rõ ràng đã có chuẩn bị từ trước.
Đường Phong muốn tìm hiểu rõ ngọn nguồn trong đó, chỉ có thể mượn tay Tần Tiểu Uyển mà thôi.
Những địa phương mở cửa đối ngoại của Thiên Tú gồm bốn nơi, Điệp Túy Phường, Cứu Khúc Kiều, U Nguyệt Bình, Yến Tử Ổ.
Những nơi này đều nằm ở ngoài cùng của Thiên Tú, chiếm diện tích vừa phải, bất quá hiệu quả mang lại cho Thiên Tú mỗi năm đều rất khả quan.
Mấy hôm trước Đường Phong chính là tìm thấy nam nhân họ Liễu kia tại nơi này, cùng hắn lý luận một hồi, kết quả lại bị hắn âm thầm hạ độc thủ.
Theo như những gì biết được từ miệng Lâm Nhược Diên, Tần Tiểu Uyển hiện tại đang bị giam lỏng trong nội tông, cho nên tin tức chuyện nàng ám sát mình thất bại vẫn chưa truyền ra ngoài. Nói vậy thì có khả năng tên họ Liễu kia vẫn quanh quẩn ở đây chờ đợi tin tức.
Ba ngày, đối với một kẻ lo lắng đợi chờ tin tức cũng dài như ba năm.
Nhìn lướt qua mấy vị tài tử tụm năm tụm ba kia một cái, Đường Phong hất tóc ra sau vai, chẳng biết lấy từ đâu ra một cây quạt, vừa đi vừa phe phẩy.
Đường Phong vừa đến liền hấp dẫn ánh mắt của không ít Thiên Tú ngoại tông đệ tử, những đệ tử được an bài ở đây đa phần đều là tư chất không tốt, thành tựu sau này không được bao nhiêu, lý tưởng của các nàng cũng không cao lắm, chính là mong có thể gả vào một gia đình tốt, ngày sau không cần lo lắng chuyện cơm áo.
Thiên Tú cũng không cấm kết hôn, đôi khi còn có thể chủ động bàn chuyện hôn sự cùng các thế gia và thế lực khác. Dù sao trên dưới Thiên Tú đều là nữ nhân, có những chuyện không tiện ra mặt xử lý, có thế lực của những thế gia này giúp đỡ, Thiên Tú một mặt có thể kéo gần quan hệ của bản thân và những thế lực khác, mặt khác cũng có thể tự phát triển thế lực của mình.
Đương nhiên, những thứ đó chỉ áp dụng với những đệ tử ngoại môn thông thường, nếu là hôn phối của đệ tử nội tông thì cần phải có sự đồng ý của trưởng bối, gia thế của đối phương cũng rất quan trọng. Còn như mười hai đệ tử trung tâm thì càng nghiêm ngặt hơn, lúc bình thường, Thiên Tú căn bản không muốn gả đệ tử trung tâm cho ai, trừ phi đối phương có đủ địa vị và thực lực thì mới được.
Công tử mỹ mạo như Đường Phong vừa xuất hiện, vô luận là khí chất, tướng mạo hay phong độ đều hơn hẳn mấy vị phong lưu nhã sĩ nọ, tự nhiên có chút cảm giác như hạc giữa bầy gà. Lực chú ý của những đệ tử Thiên Tú bị hấp dẫn cũng là chuyện bình thường, đám nam nhân bỗng nhiên lại bị đoạt mất sự nổi bật, lại không biết rõ thân thế của Đường Phong ra sao nên không dám lỗ mãng, chỉ có thể đứng đó tức giận bất bình, phun ra vài bãi nước bọt.
Đường Phong mặc kệ không hỏi, thoạt nhìn như đang thưởng thức phong cảnh hợp lòng người của Thiên Tú, kì thực là đang tìm kiếm mục tiêu của mình.
Đi qua Cửu Khúc Kiều, vòng quanh Điệp Túy Phường, cước bộ của Đường Phong liền dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào trong một tòa đình.
Nơi này khá hẻo lánh, bình thường cũng ít người lui tới, chỉ có điều hiện tại trong đình có một vị thanh y nam tử đang đứng đó, dáng vẻ cũng đường đường, nhưng đôi mày khóa chặt đã lộ ra vẻ lo lắng và bất an trong lòng hắn, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm mặt nước trên Dạ Nguyệt hồ, thi thoảng lại lộ ra một tia thần sắc lo lắng.
Đúng là tên họ Liễu kia! Chủ nhân của thân thể này đúng là đáng thương, cũng chỉ biết được đối phương họ Liễu, ngay cả tên đầy đủ là gì cũng không biết.
Đường Phong mỉm cười, thu hồi chiết phiến, nhắm thẳng hưởng đó mà đi đến.
Còn chưa đi đến, Đường Phong đã hô:
- Vị huynh đệ kia!
Nam nhân họ Liễu rõ ràng có chút thất thần, Đường Phong gọi mấy lần hắn cũng không phản ứng gì, thẳng đến lúc Đường Phong vỗ nhẹ vai hắn một cái, hắn mới đột nhiên cả kinh, xoay người lại cảnh giác đánh giá Đường Phong.
- Huynh đệ, ngươi nhìn gì vậy? Sao lại nhập thần như thế?
Đường Phong giả vờ nhìn về phía Dạ Nguyệt hồ, giơ tay che ngắng:
- Chẳng lẽ có mỹ nhân nào đang tắm à?
Trên mặt nam nhân họ Liễu kia lộ vẻ không có kiên nhẫn, nói:
- Có chuyện gì sao?
- Chúc mừng, chúc mừng!”
Đường Phong nói xong liền lấy ra ống đồng bôi sáp mình đã chuẩn bị trước đưa cho hắn:
- Có một vị cô nương nhờ ta trao thứ này cho huynh.
Nam nhân họ Liễu liền chấn động, vội vàng tiếp nhận ống đồng, đang chuẩn bị mở liền quay lại hỏi Đường Phong:
- Cô nương đó trông như thế nào?
Đường Phong vội miêu tả hình dáng của Tần Tiểu Uyển, nói tiếp:
- Cô nương kia rất xinh đẹp, khí chất bất phàm, nhìn qua hẳn là nội tông đệ tử của Thiên Tú, ta thật sự rất ngương mộ huynh, có thể chiếm được sự ưu ái của mỹ nhân như thế!
Trong lòng nam nhân họ Liễu liền hiểu ý, cho là Tần Tiểu Uyển không tiện ra mặt nên tìm một người chuyển lời thay mình. Nghe vậy hắn liền cười nói:
- Huynh đệ ta cũng là gặp may mà thôi!
- Xin hỏi huynh đài xưng hô thế nào.
- Tại hạ họ Liễu, tên Nguyên.
- Hóa ra là Liễu công tử, Liễu công tử hôm nay gặp được mối lương duyên như thế, ngày sau thành chuyện tốt nhất định phải giúp tiểu đệ một phen, tiểu đệ đối với Thiên Tú ngưỡng mộ đã lâu, cũng muốn cưới được một mỹ nhân Thiên Tú về nhà, nhưng mấy ngày hôm nay một cơ hội cũng không có.
Đường Phong ảo não nói.
- Nhất định, nhất định! Nếu ta và mỹ nhân có thể thành đôi thành cặp, nhất định sẽ giới thiệu vài đệ tử nội tông cho huynh.
Liễu Nguyên cười lớn.
Đường Phong vội đa tạ không ngừng.
Dây dưa một hồi, Đường Phong liền rời khỏi nơi này
Nhìn bóng dáng Đường Phong, Liễu Nguyên có chút trầm ngâm, cảm thấy người này khá quen mặt, nhưng lại không nhớ rõ là đã gặp ở đâu. Chỉ cho rằng duyên cớ là do mấy hôm nay hồn vía mình cứ như đang ở trên mây, quả thật đã gặp qua người ta nhưng xoay người lại đã quên mất.
Sauk hi hình tượng của Đường Phong đại sửa, ngay cả Dương Ngọc Nhi cũng không nhận ra được, huống gì là người chỉ mới gặp qua một lần như Liễu Nguyên? Đây cũng là một lí do khiến Đường Phong dám tự mình ra trận.
Nhìn quanh không thấy ai, Liễu Nguyên liền gỡ bỏ sáp ong, mở ống đồng ra xem, chỉ thấy trên giấy viết tháo vài chữ, có vẻ như được viết ra trong lúc vội vã.
- Đêm nay gặp nhau tại chỗ cũ!
Dù không thể nhìn ra là thủ bút của ai, nhưng Liễu Nguyên lại đoán chắc là của Tần Tiểu Uyển. Ba hôm nay, Liễu Nguyên ăn không ngon, ngủ không yên. Hắn biết Đường Phong nhất định đã chết, chỉ là không rõ Tần Tiểu Uyển có làm theo chỉ thị của mình hay không.
Nếu Tần Tiểu Uyển không làm, thì khi Đường Phong chết rồi, tất cả đầu mối đều dồn về Liễu Nguyên, người đã có xung đột với Đường Phong lúc sáng.
Liễu Nguyên chờ ở đây đúng ba ngày, bên trong Thiên Tú chẳng có động tĩnh gì, cũng không có ai tìm đến mình dò hỏi. Hắn liền liền tin chắc là Tần Tiểu Uyển đã động thủ. Sở dĩ chờ đến ba ngày, chẳng qua là Liễu Nguyên muốn chờ một đáp án chính xác mà thôi!
Hiện tại dã nhận được tin tức của Tần Tiểu Uyển, đêm nay gặp mặt sẽ biết rõ. Trong mắt Liễu Nguyên hiện lên một tia thần sắc đắc ý, đem ống đồng nhét vào ngực áo.
Dạo quanh vài vòng bên ngoài Thiên Tú ngoại tông, Đường Phong lại về Yên Liễu các.
Đã xong một bước, bước thứ hai chính là Tần Tiểu Uyển.
Giết người bất quá chỉ là đầu rơi xuống đất! Nếu Đường Phong muốn giết Liễu Nguyên thì vừa rồi đã có thể đắc thủ. Chỉ có điều, Đường Phong đã sớm suy nghĩ qua rất nhiều lần, thủy chung vẫn không rõ tại sao Liễu Nguyên lại muốn hại mình. Điều này không thể do tranh giành nữ nhân mà thành được, Liễu gia của hắn cũng thế gia dựa vào Thiên Tú để sinh tồn, sao có thể vì một nữ nhân mà đắc tội Thiên Tú? Hơn nữa ngày đó Liễu Nguyên vô thanh vô tức đâm một châm lên tay Đường Phong, trên châm kia còn có tẩm sẵn độc Nhập Sầu Tràng, rõ ràng đã có chuẩn bị từ trước.
Đường Phong muốn tìm hiểu rõ ngọn nguồn trong đó, chỉ có thể mượn tay Tần Tiểu Uyển mà thôi.