Sau khi Đường Phong đi vào Thiên Tú, nhìn trái nhìn phải cũng đều há hốc mồn.
Hiện giờ đệ tử trong Thiên Tú đâu phải chỉ gấp ba lần so với trước kia? Những cô gái xinh đẹp đi lại khắp nơi cứ như ong bướm vui đùa, giờ cả Thiên Tú đều tràn ngập một cỗ khí tức thanh xuân.
Khiến Đường Phong giật mình không phải những chuyện đó, mà là không ngờ lại có cả đệ tử cưỡi linh thú chạy ở khắp nơi. Đường Phong một đường đi đến đây đã thấy hơn mười đệ tử Thiên Tú đệ tử cưỡi linh thú của mình vọt tới vọt lui, cảm giác không được tự nhiên lắm.
- Những linh thú này chính là do Khiếu Thiên Lang mang về đó sao?
Đường Phong mở miệng hỏi.
- Ân, đây là công lao của sư đệ đấy.
Mạc Lưu Tô nắm lấy tay Đường Phong không buông, sắc mặt tuy rằng đỏ bừng đến sắp xuất huyết nhưng vẫn rất kiên trì.
Cứ để cho sư tỷ ích kỉ một lần, làm càn như vậy một lần a!
- Khiếu Thiên Lang mang về đến mấy trăm linh thú, nhưng những linh thú này đều là được nuôi dưỡng ra cho nên chúng cũng không nguyện ý đến định cư ở Khúc Đình Sơn lắm, liền lưu lại. Tông môn mở ra một địa phương ở dưới chân núi để chúng an sinh dưỡng lợi ở đó. Bất quá đáng tiếc là đến giờ cũng chỉ có vài đầu linh thú nguyện ý theo đệ tử Thiên Tú chúng ta, những linh thú khác đều rất cao ngạo.
Mạc Lưu Tô giải thích nói.
- Nuôi dưỡng hơn trăm đầu linh thú, việc này tiêu tốn rất khủng bố a.
Đường Phong cau mày nói.
- Việc này không có vấn đề gì, tông môn giờ đã không thể so với lúc trước được. Những thành trì trong vòng ngàn dặm quanh đây, đều thuộc về Thiên Tú chúng ta. Thế nên những tiêu tốn đó cũng không tính là gì. Hơn nữa có được một đám linh thú như vậy thủ hộ Thiên Tú chúng ta, dù có tốn nhiều hơn nữa cũng đáng.
- Điều này cũng đúng.
Đường Phong lập tức gật đầu.
- Tiểu Thiên tới.
Không biết ai đột nhiên chỉ về phía trước nói.
Đường Phong phóng mắt nhìn lại liền thấy được thân hình to lớn trắng muốt của Khiếu Thiên Lang đang từ phía trước bay tới giống như niếp vân trục nguyệt vậy. Sau lưng nó còn có mấy trăm đầu linh thú chạy theo tạo thành một đội quân linh thú đang ầm ầm hướng đến nơi này.
Khiếu Thiên Lang rất nhanh liền đáp xuống trước mặt Đường Phong, thân thể to lớn lại nhẹ nhàng như bông không có chút sức nặng nào, bất quá vẫn mang theo khí thế khổng lồ như trước.
- Tiểu Thiên, lại gặp mặt.
Đường Phong vươn tay sờ sờ đầu Khiếu Thiên Lang.
Khiếu Thiên Lang khịt mũi, khinh thường liếc Đường Phong.
Nó cũng không phải đến đón tiếp Đường Phong, nam nhân này lại thân thiết với mình như vậy, thật buồn nôn.
Linh Khiếp Nhan theo tay Đường Phong liền chui vào trong cơ thể Khiếu Thiên Lang, Đường Phong cũng không quản đến nàng, chỉ ôm quyền nói với một đám linh thú ở sau Khiếu Thiên Lang:
- Đa tạ các vị nguyện ý ở lại Thiên Tú, sau này còn phải dựa vào các vị nhiều hơn.
Một hồi thanh âm thú rống truyền đến, tràng diện lộn xộn. Khiếu Thiên Lang lắc lư thân thể, tứ chi đạp nhẹ một cái liền biến mất không thấy bóng dáng, đàn thú cũng nhanh chóng theo sau.
- Đi thôi, Lâm trưởng lão các nàng khẳng định đang chạy đến nơi này.
Mạc Lưu Tô lôi kéo Đường Phong đi về phía trước.
Gặp mặt Lâm Nhược Diên lại là một phen thổn thức. Khác với Diệp Dĩ Khô, sự cưng chiều của Lâm Nhược Diên đối với Đường Phong càng thêm rõ ràng. Sau khi nhìn thấy Đường Phong liền nước mắt rưng rưng, cao thấp đánh giá hắn một lượt, đến khi xác định được Đường Phong không có thiếu hụt gì thì mới yên tâm.
Bạch Tố Y cùng mấy vị trưởng lão cũng đều ở nơi này, ánh mắt nhìn Đường Phong đều tràn đầy vui mừng cùng khen ngợi. Ai có thể ngờ được tên giả gái trước kia, tên Đường Phong cái gì cũng làm sai, chỉ mới qua một năm ngắn ngủi đã có được thành tựu như vậy? Sự phồn vinh hiện nay của Thiên Tú cũng là do một tay hắn mang lại.
Trò chuyện với những người này một lúc, Đường Phong liền đem những thứ mua ở Định Khang thành lúc trước đều lấy ra tặng. Bọn người Bạch Tố Y vui mừng đến không thể ngậm miệng được, lại không ngừng tán dương Đường Phong lớn lên hiểu chuyện.
Những vật này tuy rằng không đắt, nhưng dù sao cũng là tâm ý của Đường Phong, các nàng đương nhiên sẽ không làm hắn mất mặt rồi.
Từ biệt mọi người, Đường Phong liền quay về Yên Liễu Các. Còn chưa gặp được người nào, một thân ảnh đã từ trong lao ra ôm chầm lấy Đường Phong, hai tay ôm lấy cổ hắn, trong trẻo nói:
- Phong thúc thúc, Manh Manh rất chi là nhớ ngươi a.
Trong Yên Liễu Các, Đường Phong nằm ngửa ra ghế, hai nha đầu xinh đẹp Bảo nhi Mộng nhi đang rất vui vẻ cạo râu cho hắn. Động tác của Bảo nhi rất ôn nhu, Mộng nhi bưng chậu rửa mặt cùng nước ấm đứng một bên, trên mặt luôn treo một cười vui vẻ.
Linh Khiếp Nhan mượn nhờ thân thể Khiếu Thiên Lang biến thành một ngân phát nữ hài thân khoác áo choàng, trên người mang một bộ y phục trắng tinh. Thân thể thẳng tắp ngồi ở bậc thang trước phòng, bộ ngực nhỏ nhắn cùng vùng đất bằng phẳng xinh xắn mê người.
Sát bên người nàng chính là Thanh Manh Manh. Đã hơn một năm không thấy, tiểu Manh Manh đã lớn như vậy rồi. Giống như tiểu bất điểm vậy, bím tóc lệch lạc trên đầu vẫn dí dỏm đáng yêu như ngày nào. Chỉ có điều trên lưng của nàng vác một trường kiếm đỏ rực như lửa, kiếm dài ba thước ba, so với người nàng còn cao hơn.
Thần binh Viêm Nhật kiếm. Nếu để cho người ngoài biết một nha đầu mới có mấy tuổi đã có thể tùy tiện vác một thanh thần binh trên người, chỉ sợ sẽ ghen ghét đến chết mất.
Lúc này, hai tiểu nha đầu phấn điêu ngọc trác xinh xắn đáng yêu này, mỗi người tay cầm một cái chén, trong chén hơi nóng đang bốc ra hừng hực, đang nhàm chán muốn chết nhìn vào Bảo nhi Mộng nhi cạo râu cho Đường Phong.
"Cạn. . . " một tiếng, Manh Manh cùng Linh Khiếp Nhan chậm rãi uống. Trà nóng, hai khuôn mặt nhỏ nhắn bị hơi nóng làm cho có chút hồng nhuận phơn phớt, cảm thấy thỏa mãn thở ra một hơi.
Tần Tứ Nương cũng đang ngồi ở một bên nhìn hai nha đầu này. Ánh sáng chói lọi của tình thương một người mẹ phủ đầy trên khuôn mặt, ngay cả đôi mắt cũng như bị hòa tan đi. Trên đầu nàng đang cài chiếc trâm của Tiếu thúc mua tặng cho nàng. Ban nãy lúc Đường Phong đưa cho nàng, Tứ Nương rõ ràng còn mắng Tiếu thúc một tiếng cơ mà, mới qua một lát sao lại đeo lên rồi.
Đường Phong trở lại Yên Liễu Các đã được nửa ngày. Sau khi phân chia những lễ vật mình đã mua cho mọi người trong Yên Liễu Các, đã bị Bảo nhi Mộng nhi đã lấy lý do hình tượng không tốt muốn cưỡng ép cạo sạch râu ria trên cằm của hắn.
Đường Phong cũng chỉ có thể để cho các nàng giày vò.
- Đừng cười, nhìn người cười thành bộ dạng gì kìa?
Hai mắt Đường Phong híp lại, nhìn Mộng nhi đang cười rộ như một đóa hoa trước mặt.
- Ai cần ngươi lo.
Miệng Mộng nhi hơi vểnh lên.
- Chạy trốn hơn một năm cũng không biết quay về, hừ.
- Thiếu gia trở về nàng phải nên cao hứng mới phải.
Bảo nhi khom người, tỉ mỉ giúp Đường Phong xử lý cái cằm
- Thiếu gia người không biết đâu, ngươi đi hơn một năm nay, Mộng nhi nàng ...
- Nha đầu chết tiệt kia, không cho nói, bằng không ta sẽ không để yên cho ngươi đâu.
Mộng nhi liền xấu hổ.
Bảo nhi cũng hé miệng cười khanh khách không ngừng, vui vẻ nói:
- Như thế nào? Lời do chính ngươi nói sao lại không muốn cho thiếu gia nghe?
Mộng nhi hừ hừ nói:
- Ngươi cũng vậy thôi, không biết là đêm qua ai đã nói với là ta mình nhớ thiếu gia đấy.
- Mộng nhi!
Bảo nhi e lệ dậm chân một cái, mắt hơi liếc về phía Đường Phong. Chỉ thấy mặt Đường Phong treo một nét vui vẻ, đang tọa sơn quan hổ đấu.
- Thiếu gia đáng ghét!
Hai nha đầu đồng thời liếc mắt trừng Đường Phong, xoay người rời đi nói:
- Chúng ta đi chuẩn bị cơm.
- Này.
Đường Phong khẩn trương.
- Các ngươi tốt xấu gì cũng phải xử lý sạch sẽ khuôn mặt của ta đã chứ, để lại cho ta một bên thể này bảo ta làm sao mà gặp ngươi đây?
- Để ta.
Linh Khiếp Nhan rút Viêm Nhật kiếm ở sau lưng tiểu Manh Manh ra, tiến đến quỳ nữa gối bên người Đường Phong. Tay cầm Viêm Nhật kiếm vung lên xoan xoát vài tiếng, Đường Phong chỉ cảm thấy cái cằm mình trở nên nóng hổi, liền có vài cọng lông bị thiêu trụi theo gió phiêu đãng trong không khí.
Linh Khiếp Nhan lập tức liền quay lại vị trí cũ, tra Viêm Nhật kiếm vào lại trong vỏ kiếm ở sau lưng Manh Manh, hành động như gió, động tác tiêu sái.
Thanh Manh Manh vội vàng vỗ tay, thanh thúy nói:
- Linh tỷ tỷ kiếm pháp thật hay.
Nghỉ ngơi trong Yên Liễu Các một ngày, Đường Phong liền thông báo với Lâm Nhược Diên một tiếng mình đến Khúc Đình Sơn để bế quan.
Nói cho cùng, lần này hắn quay lại Thiên Tú để vấn an mọi người chỉ là thứ yếu, nguyên nhân chủ yếu nhất là muốn tìm một nơi thích hợp để bế quan. Mà Khúc Đình Sơn, không thể nghi ngờ là nơi thích hợp nhất. Ở đây non xanh nước biếc, địa linh nhân kiệt, trừ khối phạm vi ở dưới chân núi, có thể nói rất ít người lui tới. Bế quan ở nơi này cũng không sợ sẽ có người đến quấy rầy mình.
Linh Khiếp Nhan cũng không đi cùng hắn. Nàng thật vất vả mới mượn nhờ được thân thể của Khiếu Thiên Lang, lại một lần nữa khôi phục tự do, đương nhiên chỉ muốn rong chơi bốn phía, chơi đùa nhiều hơn một chút. Hơn nữa nàng cũng có lòng muốn chỉ điểm Thang Manh Manh tu luyện một chút.
Đi lên Khúc Đình Sơn. Vẫn là đỉnh núi này, lúc trước đã cùng Bạch Tiểu Lại phát hiện ra mảnh địa phương kia. Nhìn lại bố cục của Thiên Tú tông giống như bàn ở dưới đáy, Đường Phong chỉ có thể cảm khái một tiếng thơi gian thoi đưa a ...
Giống như mới chỉ ngày hôm qua, mình và Lại tỷ hai người từng ngồi ở đây cả một ngày, nhưng thời gian mới chỉ nháy mắt đã trôi qua hai năm.
Sau khi mình bế quan lần này phải tranh thủ đến Bạch Đế thành để tìm Lại tỷ mới được. Đã lâu như vậy không gặp, thời gian không những không hòa tan tưởng niệm của Đường Phong đối với nàng, ngược lại ngày càng nồng đậm.
Bởi vì, lúc Đường Phong giúp Bạch Tiểu Lại giải độc, mỗi đêm đều có cảm giác linh hồn giao hòa, loại cảm giác này đã xâm nhập vào sâu trong hồn phách của hai người, khắc sâu vào tâm khảm, cả đời này cả hai không thể nào quên đối phương được.
Thu thập lại tâm tình một chút, Đường Phong khoanh chân ngồi xuống. Cảm thụ năng lượng tồn đọng khiến người khác sợ hãi trong cơ thể, bắt đầu quá trình chậm rãi hấp thu.
Những năng lượng này có một phần được sinh ra lúc ngăn cản khí thế của hơn hai mươi Thiên giai cao thủ ở Đại Tuyết Cung, còn một phần là sinh ra trong lúc chiến đấu với Âu Dương Vũ. Bất luận một phần nào cũng đều có thể giúp người bình thường lập tức tẩy cân phát tủy, đề cao tư chất, lập tức biến thành tuyệt thế thiên tài tư chất tuyệt hảo.
Đây là những năng lượng tinh khiết nhất, nguyên thủy nhất trên đời. Chưa cần nói đến chất lượng của nó thế nào, chỉ nói đến số lượng khổng lồ cũng đủ để kinh mạch của Thiên giai cao thủ không cách nào dung nạp được rồi.
Thế nhưng kinh mạch của Đường Phong lại chắc chắn dị thường, hoàn toàn có thể chứa đựng được chúng. Tuy rằng gần đây Đường Phong cũng cảm thấy rất là khó chịu, nhưng cũng nhịn xuống được.
Việc mà Đường Phong muốn làm hiện nay là vận chuyển Vô Thường Quyết, hấp thu chuyển hóa những năng lượng tồn đọng trong kinh mạch này biến thành của bản thân, khiến nó lắng đọng tiến vào Đan Điền.
Lại lần nữa không chút kiêng nể vận chuyển Vô Thường Quyết. Đường Phong vừa hấp thu những linh khí này vừa đem chúng đi rèn luyện thân thể.
Nếu tính ra, đây đã là lần rèn luyện thứ tư. Nhưng nếu so với mấy lần trước thì năng lượng sử dụng lần này mới là cường đại nhất
Chỗ tốt khi rèn luyện thân thể Đường Phong đã sớm cảm nhận được. Thân thể cường hãn, tốc độ cùng lực đạo bạo phát khiến hắn có thể trong một chiêu liền thắng được đối thủ đồng cấp, càng có thể vượt cấp khiêu chiến. Đường Phong ăn tủy trong xương mới biết nó ngon, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt lần này.
Thời gian một tháng rất nhanh liền qua đi. Trong khoảng thời gian này mặc cho gió táp mưa sa Đường Phong cũng chưa từng nhúc nhích thân thể lấy một lần. Giống như hết thảy những thứ bên ngoài đối với hắn không chút quan hệ gì vậy. Tâm thần của hắn đã chìm đắm vào trong việc hấp thu năng lượng cùng rèn luyện thân thể rồi.
Lấy thân thể Đường Phong làm trung tâm, tại phương viên hơn mười trượng xung quanh đều tràn ngập một mùi hôi thối dị thường, mà trên người Đường Phong lại có rất nhiều tạp chất được bức ra.
Thân thể của Đường Phong đã qua nhiều lần rèn luyện vậy mà cũng có thể bức ra thêm nhiều tạp chất như thế này, nghĩ cũng biết được hiệu quả của những ngày này ra sao.
Một tháng cuối cùng cũng giúp cho Đường Phong chuyển hóa tất cả năng lượng tồn đọng trong cơ thể thành năng lượng của bản thân.
Cương Tâm nơi trong Đan Điền, ở bên cạnh Tiểu Khô Lâu đen kịt lại xuất hiện một vài khí thể mờ mịt, những khí thể này chăm chú vây lấy Tiểu Khô Lâu, khiến nó như chìm đắm trong sương mù vậy.
Những khí thể này không màu không mùi. Không phải Hỏa linh khí đỏ thẫm, không phải là Băng linh khí u lam, mà là một loại năng lượng hỗn độn được hình thành sau khi hai chủng linh khí cực tinh khiết này dung nhập với nhau. Có thể nói những năng lượng này đã không có bất cứ thuộc tính nào nữa, nhưng so với bất kì loại năng lượng nào cũng đều cường đại hơn cả.
Đường Phong xem xét những khí thể này. Tuy rằng thoạt nhìn không nhiều lắm, nhưng độ ngưng thực của nó thì lại khiến người khác khó mà tin được. Một đoàn khí thể chừng tám cái móng tay. Nếu năng lượng trong đó đều bộc phát ra thì cũng đủ khiến cho hộ thân cương khí của Thiên giai cao thủ vỡ nát, bản thân cũng trọng thương.
Đây là thành quả tu luyện cho đến giờ của mình. Đường Phong không thể kìm được vui mừng. Những lúc tu luyện trước kia tuy rằng Tiểu Khô Lâu trong Cương Tâm nơi Đan Điền mặc dù có chút biến hóa, nhưng năng lượng chứa đựng trong Đan Điền cũng không nhiều. Mà bây giờ năng lượng trong đó đã đạt đến trình độ mắt thường có thể nhìn thấy, đây tuyệt đối là một tiến bộ cực lớn.
Xem xét lại cảnh giới của mình bây giờ một chút, kết quả có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng ở trong dự liệu.
Địa giai thượng phẩm! Đường Phong ngay cả mình tấn chức lúc nào cũng không rõ lắm. Một tháng này hắn quá mức chuyên tâm. Hắn không ngờ mình lại tấn cấp như vậy.