Đường Điểm Điểm lưu luyến vạn phần nhìn thanh thiên binh đặt trên mặt bàn.
Đường Phong hận đến nghiến răng nghiến lợi, nội tâm ão não một hồi. Sớm biết vậy cứ hạ một chút dược vào trong trà làm cho nàng ngất đi cho rồi, để giờ nàng cứ lải nhải om xòm không thôi.
- Tốt, đây là do ngươi từ tìm đấy. Đến lúc đó dù có sợ cũng đừng có mà gọi mẹ!
Đường Phong nảy sinh ác độc. Tiểu la lị này cứ như là keo dính chuột vậy, vung vẩy thế nào cũng không rớt ra, trừ khi đánh nàng ngất xỉu nếu không chỉ sợ phải mang nàng theo rồi.
Bất quá nói lại thì Đường Điểm Điểm tốt xấu gì cũng là Thiên giai trung phẩm, tuy rằng khiếm khuyết kinh nghiệm thực chiến nhưng sức chiến đấu của bản thân cũng không kém, cũng không có gì vướng víu cả. Đường Phong tự cho là với thực lực của mình, chỉ cần không bị quá nhiều người vây quanh thì bảo hộ nàng chu toàn cũng không có vấn đề gì, hơn nữa nàng quả thật cũng cần kinh qua máu lửa để tẩy lễ rồi.
Xem như lần này mang nàng đi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, Đường Phong tự an ủi mình nói.
- Thật tốt quá, đây đều là của ta.
Đường Điểm Điểm thấy Đường Phong nhượng bộ liền vui mừng quá đỗi, hai tay quơ một cái liền ôm Hoan Ca Kiếm và linh thạch trên mặt bàn vào ngực mình, ôm chặt cứ như là thần giữ của vậy.
- Đi theo ta!
Đường Phong oán hận nói.
Dẫn theo Đường Điểm Điểm vào trong phòng, Đường Phong tìm ra hai bộ y phục dạ hành ném cho nàng một bộ, bảo nàng đi thay đồ.
Không bao lâu sau Đường Điểm Điểm thân mang hắc y liền xuất hiện trước mặt Đường Phong. Một đầu tóc dài đen nhanh búi lên cao sau gáy, bộ dang thướt tha lung linh đáng yêu vạn phần. Thần sắc Đường Điểm Điểm rất là hưng phấn, hô hấp cũng có chút dồn dập, phỏng chừng từ bé đến giờ chưa bao giờ làm ra loại chuyện như vậy nên cảm giác có chút lạ lẫm.
- Đi thôi.
Hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng, Đường Phong dẫn theo nàng lặng yên không một tiếng động rời khỏi Đường gia đại trạch.
Địa bàn của Chung gia, Chung Linh cốc cách Đường Gia Bảo chỉ chừng năm trăm dặm, lấy cước lực của hai người thì chỉ cần nửa cảnh giờ là đã đuổi tới rồi, lúc đó trời cũng chính thức về khuya.
Rời khỏi Đường Gia Bảo, đi về phía trước chưa đến mười dặm Đường Phong bỗng nhiên nhướng mày, lôi kéo Đường Điểm Điểm dừng lại.
- Làm sao vậy?
Đường Điểm Điểm khẩn trương hỏi thăm.
Đường Phong trừng mắt liếc nàng, ngón tay chỉ phía trước:
- Ngoài ba dặm phía trước đang có đánh nhau.
Vừa dứt lời, lông mày Đường Phong đã nhíu lại, phiền muộn nói:
- Đã hướng đến chỗ chúng ta rồi.
- Có phải do ta làm bạo lộ hành tung không?
Đường Điểm Điểm tốt xấu gì cũng có chút tự hiểu lấy mình.
Đường Phong nhìn nàng, nội tâm thầm nói hô hấp của người cứ hồng hộc như vậy, ban nãy còn lớn tiếng như thế người khác không muốn phát hiện cũng khó. Bất quá Đường Phong cũng không có răn dạy nàng mà đặt lực chú ý lên người đến. Hai người này quả thật vừa này còn đánh nhau, chỉ có điều lời của Đường Điểm Điểm vừa ra khỏi miệng bọn hắn đã hướng bên này chạy đến, thực lực cũng không thấp, cả hai đều là Thiên giai thượng phẩm.
Đêm hôm khuya khoắt sao lại có hai người đánh nhau ngoài Đường Gia Bảo? Đêm qua cao thủ Chung gia vừa đến nên Đường Phong cũng không dám quá lãnh đạm, lại thêm có chút tò mò về thân phận đối phương cho nên chẳng những không có ẩn nấp mà còn hướng thẳng đến hai ngươi đó.
Trong đêm tối, ba thân ảnh mặt y phục dạ hành không một tiếng động đụng vào sau, tam quyền lưỡng cước rơi xuống Đường Phong bỗng nhiên mở miệng nói:
- Nhị ca, Tam ca?
Lúc so chiêu Đường Phong rõ ràng thấy được khuôn mặt của Đường Long và Đường Tử Thư khẽ lướt qua.
Động tác của hai ngươi đối diện khẽ chững lại một chút, tranh thủ thu tay lại, lui về sau mấy bước kinh ngạc nhìn về phía Đường Phong.
Một lát sau, Đường Tử Thử thăm dò hỏi một câu:
- Thập thất đệ?
- Là ta.
Đường Phong đáp.
Hai người đối diện lúc này mới thở phào một hơi.
Đường Tử Thư không khỏi cười khổ nói:
- Cái này quả thật là lũ lụt vọt lên miếu Long Vương, người một nhà lại không nhận ra nhau. Vừa rồi ta và Nhị ca vừa so qua mấy chiêu suýt chút nữa đã làm bị thương đối phương giờ lại đánh một trận với Thập Thất đệ ngươi.
- Sao ngươi lại ở đây?
Sắc mặt Đường Long âm trầm mở miệng hỏi.
Đường Phong nhìn nhìn hai người, khẽ cười một tiếng:
- Giống với ý nghĩ của các ngươi.
- Chỉ bằng ngươi sao?
Đường Long hừ lạnh một tiếng
- Về nhà rửa mặt cho tỉnh ngủ đi, nơi đó không phải thực lực như ngươi có thể đi được!
Đường Phong lơ đễnh, mở miệng nói:
- Có thể đi hay không cũng không phải ngươi có thể quản, chân ta chính là mọc trên thân thể của mình cơ mà.
- Có chuyện gì thì cứ từ từ nói, đều là huynh đệ nhà mình cả.
Đường Tử Thư nhìn thấy mùi thuốc súng của hai người nồng đậm nên tranh thủ hòa giải.
- Thập Thất đệ tuy rằng chỉ là Thiên giai hạ phẩm, nhưng dù sao cũng đến từ thế tục, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, ba huynh đệ chúng ta cùng đi thì cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, không đúng. . . bên kia còn người nữa.
Đường Phong quay đầu gọi một tiếng:
- Lục tỷ, xuất hiện đi, là bọn người Nhị ca Tam ca.
Đường Điểm Điểm từ bên kia chạy đến.
Lông mày của Đường Long càng nhíu chặt, giễu cợt nói:
- Ngươi cho rằng đây là đi du ngoạn sao? Lại dẫn theo cả nữ nhân nữa?
Đường Điểm Điểm lập tức quệt lấy miệng, ủy khuất nhìn qua Đường Long.
Đường Long hoàn toàn không bỏ vào mắt, thần sắc lãnh đạm nói:
- Nếu xảy ra chuyện gì nguy hiểm cũng đừng mong ta đến cứu các người, lần nay ta đi chính là vì muốn báo thù cho tiểu Hổ!
Vừa dứt lời đã dẫn đầu đi, hoàn toàn không để ý đến mọi người.
Đường Điểm Điểm tức giận dậm chân, thấp giọng mắng:
- Nhị ca thật đáng ghét.
- Chỉ là thói quen thôi mà.
Đường Tử Thử mời Đường Phong và Đường Điểm Điểm cùng lên đường, đi theo sau lưng Đường Long.
Trong bốn người, thực lực của Đường Long cao nhất, tuổi cũng lớn nhất đương nhiên lấy hắn cầm đầu rồi. Đi được nửa đường, Đường Phong hỏi thăm mọi chuyện một chút, lúc này với biết được sao Đường Long lại phải đến Chung Linh cốc.
Đêm qua Đường Hổ bị Chung Bố Sở đả thương, lúc ấy tuy rằng nhìn không có gì nguy hiểm, Đường Phong cũng đã cho hắn dùng thuốc chữa thương nhưng một chưởng kia của Chung Bố Sở đã ẩn tàng một cổ ám kình, cổ ám kình này dù là Đường Phong cũng không hề phát hiện ra, thẳng đến sáng nay mới bộc phát.
Kinh mạch của Đường Hổ bị thương nghiêm trọng, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng nhưng muốn khôi phục ít nhất cũng cần một năm nửa năm, hơn nữa rất có khả năng sẽ lưu lại tại họa ngầm.
Với ai Đường Long cũng lộ ra một loại khẩu khí châm chọc, duy chỉ có đối với vị đệ đệ này thì rất quan tâm. Hôm nay Đường Hổ bị đánh cho trọng thương, hắn trong cơn tức giận đương nhiên muốn đến Chung gia báo thù rồi.
Về phần Đường Tử Thư, Đường Phong cảm thấy hắn là khí huyết dâng trào, trong cơn xúc động nên mới đến đây. Người trẻ tuổi nha, nhiệt huyết nha, ai cũng biết rồi đấy.
Nguyên nhân của bốn người muốn đến Chung Linh cốc tuy rằng bất đồng, nhưng mục đích lại giống nhau, chính là giết chết đệ tử của Chung gia để báo mối thù đêm qua!
Hai canh giờ không dài cũng không ngắn, ba người nam nhân bọn Đường Phong một đường đuổi đến đây mặt không đỏ tim không nhảy, trong lòng Đường Điểm Điểm cũng rất buồn bực đi theo phía sau, không mở miệng nói câu nào.
Điều này cũng khiến cho Đường Phong có vài phần nể phục với nàng. Thật không nghĩ đến vị đại tiểu tỷ này lại là người có thể chịu được cực khổ. Trên đường Đường Phong cũng dạy bảo Đường Điểm Điểm một chút nên che dấu khí tức bản thân như thế nào, che dấu cương khí chấn động ra sao để tránh tai nạn xấu hổ còn cách ngoài ba dặm đã bị người khác phát hiện ban nãy.
Đường Điểm Điểm học cũng rất nhanh, công lực bản thân cũng không kém nên trước khi đến Chung Linh cốc đã có thể che dấu tốt chính mình khiến cho Đường Phong rất thoả mãn.
Sau hai canh giờ bốn người đã đến được địa phương cách Chung Linh cốc ngoài mười dặm.
Đường Long dừng bước, nhìn qua phía Chung Linh cốc đang đèn đuốc sáng trưng, phi thường náo nhiệt mở miệng nói:
- Đã bắt đầu rồi.
Lập tức quay đầu nhìn Đường Phong và Đường Điểm Điểm nói:
- Trong lúc này nguy cơ trùng trùng, cao thủ vô số, là nơi cửu tử nhất sinh, thật muốn vào sao?
Đường Điểm Điểm rụt cổ, nói:
- Thập Thất đệ quyết định.
Đường Phong cười cười:
- Đến cũng đã đến, chẳng lẽ còn tay không quay về sao?
Đường Long nở nụ cười, gật đầu nói:
- Tốt, vậy sinh tử đều do mệnh! Đi.
Bốn người giết thẳng đến hướng Chung Linh cốc. Đi đến miệng cốc liền phát hiện ở đây thây ngang khắp đồng, máu tươi nhuộm đỏ cả đại địa, người chết ít nhất cũng có hai mươi. Phỏng chừng là do một đại đội nhân mã của Đường gia lúc đến đây tiện tay chém giết, những người này tất cả đều là người của Chung gia an bài ở đây để trông coi miệng cốc.
Đến nơi này tiếng hô đánh giết càng thêm rõ ràng, trong không khí phảng phất ẩn giấu một mùi máu tươi nồng đậm, vố số cỗ cương khí chấn động từ trong cốc truyền đến, các loại tiếng kêu la thảm thiết không dứt bên tai. Sắc mặt Đường Điểm Điểm hơi chút trắng bệch, nàng đến giờ còn chưa bao giờ gặp phải một màn huyết tinh như vậy. Không tự chủ được liền nhích đến gần Đường Phong, kéo cánh tay hắn lại.
Đường Điểm Điểm lưu luyến vạn phần nhìn thanh thiên binh đặt trên mặt bàn.
Đường Phong hận đến nghiến răng nghiến lợi, nội tâm ão não một hồi. Sớm biết vậy cứ hạ một chút dược vào trong trà làm cho nàng ngất đi cho rồi, để giờ nàng cứ lải nhải om xòm không thôi.
- Tốt, đây là do ngươi từ tìm đấy. Đến lúc đó dù có sợ cũng đừng có mà gọi mẹ!
Đường Phong nảy sinh ác độc. Tiểu la lị này cứ như là keo dính chuột vậy, vung vẩy thế nào cũng không rớt ra, trừ khi đánh nàng ngất xỉu nếu không chỉ sợ phải mang nàng theo rồi.
Bất quá nói lại thì Đường Điểm Điểm tốt xấu gì cũng là Thiên giai trung phẩm, tuy rằng khiếm khuyết kinh nghiệm thực chiến nhưng sức chiến đấu của bản thân cũng không kém, cũng không có gì vướng víu cả. Đường Phong tự cho là với thực lực của mình, chỉ cần không bị quá nhiều người vây quanh thì bảo hộ nàng chu toàn cũng không có vấn đề gì, hơn nữa nàng quả thật cũng cần kinh qua máu lửa để tẩy lễ rồi.
Xem như lần này mang nàng đi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, Đường Phong tự an ủi mình nói.
- Thật tốt quá, đây đều là của ta.
Đường Điểm Điểm thấy Đường Phong nhượng bộ liền vui mừng quá đỗi, hai tay quơ một cái liền ôm Hoan Ca Kiếm và linh thạch trên mặt bàn vào ngực mình, ôm chặt cứ như là thần giữ của vậy.
- Đi theo ta!
Đường Phong oán hận nói.
Dẫn theo Đường Điểm Điểm vào trong phòng, Đường Phong tìm ra hai bộ y phục dạ hành ném cho nàng một bộ, bảo nàng đi thay đồ.
Không bao lâu sau Đường Điểm Điểm thân mang hắc y liền xuất hiện trước mặt Đường Phong. Một đầu tóc dài đen nhanh búi lên cao sau gáy, bộ dang thướt tha lung linh đáng yêu vạn phần. Thần sắc Đường Điểm Điểm rất là hưng phấn, hô hấp cũng có chút dồn dập, phỏng chừng từ bé đến giờ chưa bao giờ làm ra loại chuyện như vậy nên cảm giác có chút lạ lẫm.
- Đi thôi.
Hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng, Đường Phong dẫn theo nàng lặng yên không một tiếng động rời khỏi Đường gia đại trạch.
Địa bàn của Chung gia, Chung Linh cốc cách Đường Gia Bảo chỉ chừng năm trăm dặm, lấy cước lực của hai người thì chỉ cần nửa cảnh giờ là đã đuổi tới rồi, lúc đó trời cũng chính thức về khuya.
Rời khỏi Đường Gia Bảo, đi về phía trước chưa đến mười dặm Đường Phong bỗng nhiên nhướng mày, lôi kéo Đường Điểm Điểm dừng lại.
- Làm sao vậy?
Đường Điểm Điểm khẩn trương hỏi thăm.
Đường Phong trừng mắt liếc nàng, ngón tay chỉ phía trước:
- Ngoài ba dặm phía trước đang có đánh nhau.
Vừa dứt lời, lông mày Đường Phong đã nhíu lại, phiền muộn nói:
- Đã hướng đến chỗ chúng ta rồi.
- Có phải do ta làm bạo lộ hành tung không?
Đường Điểm Điểm tốt xấu gì cũng có chút tự hiểu lấy mình.
Đường Phong nhìn nàng, nội tâm thầm nói hô hấp của người cứ hồng hộc như vậy, ban nãy còn lớn tiếng như thế người khác không muốn phát hiện cũng khó. Bất quá Đường Phong cũng không có răn dạy nàng mà đặt lực chú ý lên người đến. Hai người này quả thật vừa này còn đánh nhau, chỉ có điều lời của Đường Điểm Điểm vừa ra khỏi miệng bọn hắn đã hướng bên này chạy đến, thực lực cũng không thấp, cả hai đều là Thiên giai thượng phẩm.
Đêm hôm khuya khoắt sao lại có hai người đánh nhau ngoài Đường Gia Bảo? Đêm qua cao thủ Chung gia vừa đến nên Đường Phong cũng không dám quá lãnh đạm, lại thêm có chút tò mò về thân phận đối phương cho nên chẳng những không có ẩn nấp mà còn hướng thẳng đến hai ngươi đó.
Trong đêm tối, ba thân ảnh mặt y phục dạ hành không một tiếng động đụng vào sau, tam quyền lưỡng cước rơi xuống Đường Phong bỗng nhiên mở miệng nói:
- Nhị ca, Tam ca?
Lúc so chiêu Đường Phong rõ ràng thấy được khuôn mặt của Đường Long và Đường Tử Thư khẽ lướt qua.
Động tác của hai ngươi đối diện khẽ chững lại một chút, tranh thủ thu tay lại, lui về sau mấy bước kinh ngạc nhìn về phía Đường Phong.
Một lát sau, Đường Tử Thử thăm dò hỏi một câu:
- Thập thất đệ?
- Là ta.
Đường Phong đáp.
Hai người đối diện lúc này mới thở phào một hơi.
Đường Tử Thư không khỏi cười khổ nói:
- Cái này quả thật là lũ lụt vọt lên miếu Long Vương, người một nhà lại không nhận ra nhau. Vừa rồi ta và Nhị ca vừa so qua mấy chiêu suýt chút nữa đã làm bị thương đối phương giờ lại đánh một trận với Thập Thất đệ ngươi.
- Sao ngươi lại ở đây?
Sắc mặt Đường Long âm trầm mở miệng hỏi.
Đường Phong nhìn nhìn hai người, khẽ cười một tiếng:
- Giống với ý nghĩ của các ngươi.
- Chỉ bằng ngươi sao?
Đường Long hừ lạnh một tiếng
- Về nhà rửa mặt cho tỉnh ngủ đi, nơi đó không phải thực lực như ngươi có thể đi được!
Đường Phong lơ đễnh, mở miệng nói:
- Có thể đi hay không cũng không phải ngươi có thể quản, chân ta chính là mọc trên thân thể của mình cơ mà.
- Có chuyện gì thì cứ từ từ nói, đều là huynh đệ nhà mình cả.
Đường Tử Thư nhìn thấy mùi thuốc súng của hai người nồng đậm nên tranh thủ hòa giải.
- Thập Thất đệ tuy rằng chỉ là Thiên giai hạ phẩm, nhưng dù sao cũng đến từ thế tục, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, ba huynh đệ chúng ta cùng đi thì cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, không đúng. . . bên kia còn người nữa.
Đường Phong quay đầu gọi một tiếng:
- Lục tỷ, xuất hiện đi, là bọn người Nhị ca Tam ca.
Đường Điểm Điểm từ bên kia chạy đến.
Lông mày của Đường Long càng nhíu chặt, giễu cợt nói:
- Ngươi cho rằng đây là đi du ngoạn sao? Lại dẫn theo cả nữ nhân nữa?
Đường Điểm Điểm lập tức quệt lấy miệng, ủy khuất nhìn qua Đường Long.
Đường Long hoàn toàn không bỏ vào mắt, thần sắc lãnh đạm nói:
- Nếu xảy ra chuyện gì nguy hiểm cũng đừng mong ta đến cứu các người, lần nay ta đi chính là vì muốn báo thù cho tiểu Hổ!
Vừa dứt lời đã dẫn đầu đi, hoàn toàn không để ý đến mọi người.
Đường Điểm Điểm tức giận dậm chân, thấp giọng mắng:
- Nhị ca thật đáng ghét.
- Chỉ là thói quen thôi mà.
Đường Tử Thử mời Đường Phong và Đường Điểm Điểm cùng lên đường, đi theo sau lưng Đường Long.
Trong bốn người, thực lực của Đường Long cao nhất, tuổi cũng lớn nhất đương nhiên lấy hắn cầm đầu rồi. Đi được nửa đường, Đường Phong hỏi thăm mọi chuyện một chút, lúc này với biết được sao Đường Long lại phải đến Chung Linh cốc.
Đêm qua Đường Hổ bị Chung Bố Sở đả thương, lúc ấy tuy rằng nhìn không có gì nguy hiểm, Đường Phong cũng đã cho hắn dùng thuốc chữa thương nhưng một chưởng kia của Chung Bố Sở đã ẩn tàng một cổ ám kình, cổ ám kình này dù là Đường Phong cũng không hề phát hiện ra, thẳng đến sáng nay mới bộc phát.
Kinh mạch của Đường Hổ bị thương nghiêm trọng, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng nhưng muốn khôi phục ít nhất cũng cần một năm nửa năm, hơn nữa rất có khả năng sẽ lưu lại tại họa ngầm.
Với ai Đường Long cũng lộ ra một loại khẩu khí châm chọc, duy chỉ có đối với vị đệ đệ này thì rất quan tâm. Hôm nay Đường Hổ bị đánh cho trọng thương, hắn trong cơn tức giận đương nhiên muốn đến Chung gia báo thù rồi.
Về phần Đường Tử Thư, Đường Phong cảm thấy hắn là khí huyết dâng trào, trong cơn xúc động nên mới đến đây. Người trẻ tuổi nha, nhiệt huyết nha, ai cũng biết rồi đấy.
Nguyên nhân của bốn người muốn đến Chung Linh cốc tuy rằng bất đồng, nhưng mục đích lại giống nhau, chính là giết chết đệ tử của Chung gia để báo mối thù đêm qua!
Hai canh giờ không dài cũng không ngắn, ba người nam nhân bọn Đường Phong một đường đuổi đến đây mặt không đỏ tim không nhảy, trong lòng Đường Điểm Điểm cũng rất buồn bực đi theo phía sau, không mở miệng nói câu nào.
Điều này cũng khiến cho Đường Phong có vài phần nể phục với nàng. Thật không nghĩ đến vị đại tiểu tỷ này lại là người có thể chịu được cực khổ. Trên đường Đường Phong cũng dạy bảo Đường Điểm Điểm một chút nên che dấu khí tức bản thân như thế nào, che dấu cương khí chấn động ra sao để tránh tai nạn xấu hổ còn cách ngoài ba dặm đã bị người khác phát hiện ban nãy.
Đường Điểm Điểm học cũng rất nhanh, công lực bản thân cũng không kém nên trước khi đến Chung Linh cốc đã có thể che dấu tốt chính mình khiến cho Đường Phong rất thoả mãn.
Sau hai canh giờ bốn người đã đến được địa phương cách Chung Linh cốc ngoài mười dặm.
Đường Long dừng bước, nhìn qua phía Chung Linh cốc đang đèn đuốc sáng trưng, phi thường náo nhiệt mở miệng nói:
- Đã bắt đầu rồi.
Lập tức quay đầu nhìn Đường Phong và Đường Điểm Điểm nói:
- Trong lúc này nguy cơ trùng trùng, cao thủ vô số, là nơi cửu tử nhất sinh, thật muốn vào sao?
Đường Điểm Điểm rụt cổ, nói:
- Thập Thất đệ quyết định.
Đường Phong cười cười:
- Đến cũng đã đến, chẳng lẽ còn tay không quay về sao?
Đường Long nở nụ cười, gật đầu nói:
- Tốt, vậy sinh tử đều do mệnh! Đi.
Bốn người giết thẳng đến hướng Chung Linh cốc. Đi đến miệng cốc liền phát hiện ở đây thây ngang khắp đồng, máu tươi nhuộm đỏ cả đại địa, người chết ít nhất cũng có hai mươi. Phỏng chừng là do một đại đội nhân mã của Đường gia lúc đến đây tiện tay chém giết, những người này tất cả đều là người của Chung gia an bài ở đây để trông coi miệng cốc.
Đến nơi này tiếng hô đánh giết càng thêm rõ ràng, trong không khí phảng phất ẩn giấu một mùi máu tươi nồng đậm, vố số cỗ cương khí chấn động từ trong cốc truyền đến, các loại tiếng kêu la thảm thiết không dứt bên tai. Sắc mặt Đường Điểm Điểm hơi chút trắng bệch, nàng đến giờ còn chưa bao giờ gặp phải một màn huyết tinh như vậy. Không tự chủ được liền nhích đến gần Đường Phong, kéo cánh tay hắn lại.