Nhưng hiện tại có suy nghĩ cẩn thận thì cũng đã muộn rồi, hai nắm đấm của Đường Phong liên tục đánh tới không hề ngừng nghỉ, dày đặc như cơm mưa tầm tã rơi như trút nước, hung hãn đánh lên hai tay của tên đệ tử Đỗ gia.
- Bình bình bình...
Chỉ trong ba hơi thở ngắn ngủi, Đường Phong đã đánh ra vô số quyền.
Cương khí hộ thân trên người của tên đệ tử Đỗ gia bị đánh tan, yếu đuối như vỏ trứng gà mỏng manh.
Dưới quyền kình hung mãnh đó, hắn hầu như không có động tác nào, chỉ có thể từng bước lui nhanh về phía sau đi, mượn đó để giảm bớt kình lực công kích tới của Đường Phong, tìm cách rút vũ khí ra ngăn địch, nhưng đối phương căn thức bản không cho hắn cơ hội.
Ngay khi cương khí hộ thân bị phá vỡ, hắn bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, thân hình như con diều đứt dây bay lên cao rồi trực tiếp rơi xuống khỏi lôi đài.
Cả quảng trường ồ lên, sau đó lại yên tĩnh như cõi chết!
Đường Phong hiên ngang đón gió, đứng trên lôi đài số mười ba, ôm quyền với tên đệ tử Đỗ gia đang loay hoay bò dậy dưới đất:
- Đa tạ!
Hai cánh tay của tên đệ tử Đỗ gia buông thỏng xuống hai bên người, sự đau đớn kịch liệt khiến hắn kiềm không được phải run lên, cương khí hung mãnh đã đánh nát hai cánh tay áo của hắn, lộ ra cánh tay bị đánh sưng đỏ lên.
Hắn bò dậy, sau đó quay lại nhìn Đường Phong, ánh mắt tràn ngập sự hoảng sợ, hai con ngươi run lên không ngớt, hai chân như đóng đinh trên mặt đất, muốn nhúc nhích cũng không được.
- Oẹ!
Bỗng một tiếng nôn vang lên, tên đệ tử Đỗ gia há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Bị thương và thất bại nhanh như vậy làm cho hắn cảm thấy không còn mặt mũi nào đối mặt với thế nhân, nhất thời khí huyết công tâm, nhưng sau khi nôn ra một ngụm máu, thần sắc của hắn đã đỡ rất nhiều.
- Bội phục!
Tên đệ tử Đỗ gia này nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu, sau đó lập tức chuồn vào trong đoàn người, sau trận này, hắn còn mặt mũi nào ở lại Bố gia trang? Hắn chỉ muốn nhanh chóng trở lại Đỗ gia, tìm một căn phòng chui vào trong đó đóng cửa lại, sau này sẽ không ra ngoài gặp ai nữa.
Tên đệ tử Đỗ gia này đã đi rồi, nhưng đám người đứng trước lôi đài số mười ba vẫn chìm đắm trong sự kinh ngạc.
Trong số những người đến xem náo nhiệt thì không phải toàn bộ đều là người ngoài nghề, ít ra cũng có một vài cao thủ bị đào thải lần trước, người ngoài nghề chỉ xem náo nhiệt bề ngoài, người trong nghề mới thấy bản chất bên trong, trận chiến vừa rồi, tuy chỉ có ba hơi thở ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để người ta nhìn ra không ít vấn đề.
Trong thời gian ba hơi thở đã có công phá cương khí hộ thân của một Thiên Giai trung phẩm! Mà chỉ bằng vào nắm đấm mà thôi! Có thể thấy nắm đấm của hắn nhanh biết bao, nắm đấm của hắn mạnh mẽ biết bao?
Nếu người làm điều này là một Thiên Giai thượng phẩm thì cũng không có gì phải ngạc nhiên, mà không, dù là Thiên Giai thượng phẩm thì chỉ dựa vào nắm đấm mà nói, cũng rất ít người có thể đạt được mức độ đó trong khoảng thời gian ngắn như vậy!
Tên đệ tử Đỗ gia kia là một Thiên Giai trung phẩm, không phải là một cái bao cát! Cái tên Thiên Giai hạ phẩm của Đường gia này rốt cuộc lợi hại đến cỡ nào?
Trên khán đài, những cao thủ Linh Giai càng thấy rõ ràng hơn, mỗi một quyền của Đường Phong đều không thể giấu được đôi mắt sắc bén của những người này, sau khi thấy tên đệ tử kia của Đỗ gia rơi xuống khỏi lôi đài, sắc mặt của không ít người trở nên âm trầm, đồng thời kinh ngạc nhìn về phía Đường Đỉnh Thiên.
Chỉ cần là người không quá ngờ nghệch thì ai nấy cũng đều biết Đường Phong là con của Đường Đỉnh Thiên. Điều khiến bọn họ kinh ngạc chính là Đường Đỉnh Thiên đã dùng phương pháp gì để bồi dưỡng nên một đứa con biến thái như vậy. Sự mãnh liệt bùng phát của Đường Phong khiến bọn họ cảm thấy có nguy cơ, các đệ tử của gia tộc mình nếu đụng phải người này, thì ai thắng ai thua cũng khó mà nói được.
Đường Đỉnh Thiên làm ngơ với những ánh mắt này, nhìn về phía Đường Phong đang đứng dưới lôi đài, chân mày nhướng lên, khóe miệng mỉm cười, thầm nói:
- Thực sự chuẩn bị xuất thủ rồi ư?
Đường Phong quả thực sắp xuất thủ rồi, nếu bản lĩnh thực sự của mình đã không thể giấu diếm ánh mắt của các cao thủ Linh giai này nữa, thế thì cần gì phải che đậy. Một khi đã xuất thủ thì sẽ không lưu tình, đệ tử Đỗ gia chỉ mới là sự bắt đầu mà thôi. Đường Phong còn muốn công bố thực lực của mình cho tất cả mọi người, viên linh thạch đỉnh cấp kia, hắn phải đoạt cho bằng được.
Ngoại trừ nguyên nhân này, Đường Phong còn có một nguyên nhân khác khiến hắn không thể không xuất thủ, đó chính là Chu Tiểu Điệp! Hắn muốn cho tiểu cô nương này biết thực lực của hắn, như vậy mới thuận tiện đi tiếp xúc với nàng.
Nếu bản thân quá kém, người khác sẽ không cảm thấy hứng thú với mình.
Trong tất cả các lôi đài, chỗ Đường Phong bên này kết thúc nhanh nhất, chỉ trong ba hơi thở ngắn ngủi, Đường Phong đã như sấm chớp gió giật, mạnh mẽ dứt khoát đánh tên đệ tử Đỗ gia văng xuống lôi đài.
Những người bên cạnh lôi đài còn chưa hoàn hồn thì một tiếng kêu thảm đột nhiên vang lên từ một hướng khác, tiếng kêu thảm này liền thu hút sự chú ý mọi người, Đường Phong quay đầu nhìn qua, chỉ thấy trên lôi đài số bảy, Bố Liên Chu ẩn giấu khuôn mặt dưới mái tóc dài, mỉm cười âm trầm, hai tay giơ ngang, trên lôi đài máu me rải khắp, sát khí ngút trời.
Mà đối thủ của hắn lúc này lại đang lơ lửng giữa không trung, dường như bị một cánh tay vô hình nắm chặt vậy, toàn thân trương phồng lên, thất khiếu xuất huyết.
Dần dần, bụng người này trướng to lên, giống như có vật gì đó đang nhốn nháo trong cơ thể hắn, toàn thân từ từ biến thành quả bóng tròn, hai mắt hắn trắng dã, tiếng kêu thảm thiết ngày một chói tai, đột nhiên, tiếng kêu thảm ngưng bặt.
- Dừng tay!
Trên khán đài, một cao thủ Linh Giai hét lớn một tiếng, đang chuẩn bị phóng xuống xem đối thủ của Bố Liên Chu thì Bố Liên Chu ở đằng xa đã búng tay một cái.
“Bụp” một tiếng, đối thủ của Bố Liên Chu nổ banh xác, một đóa hoa sen bằng máu to lớn hiện ra trên lôi đài, máu thịt lẫn lộn, đẹp một cách quỷ dị mà u ám, đóa hoa ấy đang nở ra trước mặt mọi người.
Trận này nhuốm đầy máu tươi.
Oẹ..., vô số người bắt đầu nôn khan.
Đóa hoa sen máu to lớn kia lại một lần nữa nổ tung, máu thịt nhuốm đỏ toàn bộ lôi đài.
Trên khán đài, cái kia vị cao thủ Linh Giai đang đứng kia tức giận run cả người, người vừa mới chết kia là đệ tử trong gia tộc của hắn, thực lực cũng không yếu, nhưng không ngờ chỉ mới giao thủ với Bố Liên Chu được khoảng mười hơi thở liền chết thảm trên lôi đài.
Tuy vị cao thủ Linh Giai này hận không thể bay đánh Bố Liên Chu một chưởng chết tươi, nhưng cũng biết trước mặt Bố Liên Chu thì hắn căn bản không có cơ hội, cho nên đành nén giận mở miệng nói:
- Bố gia chủ, hãy cho ta một lời giải thích!
Bố Trường Hải ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
- Tề trưởng lão, các đệ tử của các đại gia tộc trước khi dự thi đều đã ký kết giấy sinh tử. Đệ tử quý tộc không bằng người, cũng không chủ động chịu thua, chết trên lôi đài đều do hắn tự gánh chịu, bảo ta giải thích cái gì bây giờ?
Vị cao thủ Linh Giai được gọi là Tề trưởng lão kia nhất thời nghẹn giọng, tuy đang há miệng thở dốc, nắm tay xiết chặt đến trắng bệch ra, nhưng cuối cùng cũng không thể động thủ, chỉ nói:
- Được, Bố gia trang đã nói như thế, Tề mỗ cũng không thể nói gì hơn, hy vọng đệ tử Bố gia sẽ không gặp bất trắc trên lôi đài.
Bố Trường Hải khẽ cười một tiếng nói:
- Không cần ngươi quan tâm, đệ tử Bố gia ta cho dù chết trên lôi đài thì cũng là chết có ý nghĩa.
Sau khi đánh chết đối thủ của mình, Bố Liên Chu thong thả xoay người lại, đứng cách hơn mười trượng nhìn về phía Đường Phong ở đằng xa, ánh mắt song phương gặp nhau
giữa không trung, không ai nhường ai.
Nhất thời, bầu không khí dường như trở nên khẩn trương hơn.
Đối mắt nhìn nhau một lúc, Đường Phong mới thu ánh mắt lại, quay sang người chủ sự lôi đài của hắn, mở miệng nói:
- Nên tuyên bố kết quả rồi phải không?
Người chủ sự này mãi đến bây giờ vẫn còn lâng lâng, hiển nhiên còn chưa lấy lại tinh thần, sau khi được Đường Phong nhắc nhở liền ừ một tiếng, cao giọng hô:
- Lôi đài số mười ba, Đường Phong của Đường gia thắng!
Sau khi kết quả được tuyên bố, dưới lôi đài, sắc mặt tái nhợt của Chu Chính và Chu Tiểu Điệp bất giác nở nụ cười, Chu Chính xoè bàn tay to đưa tới trước mặt người vừa cá cược với hắn, vẻ mặt vênh váo tự đắc nhìn hắn.
Tên đệ tử Đỗ gia này lẩm bẩm nói:
- Sao lại thua dễ dàng vậy chứ? Sao có thể được?
Hắn đặt kỳ vọng rất lớn vào vị huynh đệ của mình, nhưng không ngờ kỳ vọng chỉ duy trì thời gian ba hơi thở liền bị đánh tan tành, sự hụt hẫng quá lớn khiến hắn nhất thời không thể tiếp thu được những gì nhìn thấy trước mắt.
Chu Chính không chút khách khí nói:
- Đừng nói nhảm, mau đưa tiền đây.
Chu Tiểu Điệp đứng bên nói quanh co châm chọc:
- Giang hồ này rất là hiểm ác, vạn sự đều phải cẩn thận, bởi vì ngươi không thể dự liệu chuyện gì sẽ xảy ra, hi hi.
Tên đệ tử Đỗ gia này thiếu chút nữa tức giận đến thổ huyết, vừa rồi hắn dùng những lời này để giáo huấn huynh muội Chu Chính, nào ngờ trong chớp mắt đã bị trả trở về.
Điều càng làm cho hắn phẫn uất hơn là hắn còn bị thua hai mươi vạn lượng.
Hai mươi vạn lượng cơ đấy! Nghĩ tới đây, trái tim của tên đệ tử Đỗ gia như rỉ máu.
Nhưng dám cược thì dám chịu, dù sao cũng là đệ tử Đỗ gia, không thể giở trò dây dưa quỵt nợ với đệ tử của một tiểu gia tộc không chút danh tiếng kia. Nhất là ánh mắt của hai huynh muội đang chằm chằm nhìn vào hắn, ở đây còn có nhiều người như vậy, nếu quỵt nợ thì danh tiếng của Đỗ gia sẽ triệt sụp đổ hết.
Hắn chậm chạp thò tay lấy ngân phiếu để trong lòng ra, tên đệ tử Đỗ gia này mếu máo nói:
- Chỉ có bảy vạn lượng...
Chu Chính nghiêm mặt:
- Chỉ có bảy vạn lượng mà ngươi lại dám cược với ta hai mươi vạn lượng ư?
Lúc nói câu này ra, Chu Chính lại chẳng chút nghĩ đến trên tay hắn cũng chỉ có ba vạn lượng mà thôi, còn ít hơn đối phương nhiều.
- Đưa các ngươi dùng để gán nợ này.
Tên Đỗ đệ tử gia tiếc nuối móc hai bình đan dược trong lòng ra.
- Hai bình đan dược này trị giá mười vạn lượng, số ít còn lại ngày sau trả tiếp cho các ngươi.
- Thôi đi, nhìn ngươi nghèo như vậy, còn lại ba vạn không cần nữa.
Chu Tiểu Điệp đưa tay giật lấy đan dược và ngân phiếu, ngón tay hoạt động liên tục, chớp mắt đã đếm xong xuôi, mặt mày rạng rỡ nhét vào túi bố đeo bên hông.
Tên đệ tử Đỗ gia khóc không ra nước mắt! Hắn bây giờ, cả người sạch trơn, chỉ còn lại thanh trường kiếm đeo bên hông mà thôi.
Thật xui xẻo!
Khi Đường Phong từ trên lôi đài nhảy xuống, vừa đúng lúc thấy hai bên đang giao dịch, không khỏi có chút hiếu kỳ.
Những người bên cạnh đồng loạt nhìn chăm chú vào hắn, đều đang nhẹ giọng bàn tán về tên Thiên Giai hạ phẩm kia, chỉ trong ba hơi thở đã đánh một Thiên Giai trung phẩm văng xuống lôi đài.
Đường Phong gật đầu với hai người, coi như chào hỏi.
Nhờ phúc của Đường Phong mà thắng một khoản lớn như vậy, Chu Tiểu Điệp nhìn tên dâm tặc này cũng thấy thuận mắt hơn rất nhiều, mi thanh mục tú, đến ngay cả nụ cười bủn
xỉn kia cũng bất giác ôn hòa hơn không ít, nàng rộng lượng thưởng cho hắn một nụ cười thật tươi.
Đường Phong vội vã đi nhìn xem tình hình chiến đấu của những người khác, tất nhiên không có ý tiến đến nói chuyện, hơn nữa có một số việc không thể nóng vội quá, Đường Phong đã quyết tâm tạo một hình tượng mạnh mẽ trong lòng Chu Tiểu Điệp trong cuộc đại tỷ thí lần này, hiện tại đã làm được bước đầu tiên, chuyện sau đó sẽ như nước chảy thành sông, nếu lúc này mà đi theo nói chuyện với nàng ta thì nhất định sẽ bị đối đãi lạnh nhạt.
Đi tới trước lôi đài số ba, Đường Phong nhìn lên trên lôi đài, đây là chiến trường của Đường Điểm Điểm, bất quá tình hình cuộc chiến lại khiến Đường Phong cảm thấy nghi hoặc.
Đối thủ của Lục tỷ rõ ràng là một Thiên Giai thượng phẩm, hơn nữa còn là Chung Lập của Chung gia. Đệ tử hai nhà Đường Chung đụng nhau thì làm gì có chuyện bình thản
nói chuyện, khi chiến đấu tuyệt đối là không chết không nghỉ.
Tình hình này của hai người bây giờ, đang đánh nhau với khí thế hừng hực, chiêu độc ác và cương khí hung mãnh tuôn ra ào ạt trên lôi đài, thế nhưng, ngoài dự đoán của mọi người,
Đường Điểm Điểm theo lý phải rơi vào thế hạ phong, thậm chí bị thua một cách dễ dàng, nhưng lúc này lại đang nắm quyền chủ đạo của chiến đấu, sắc mặt Chung Lập tái nhợt, lung lay sắp đổ, khổ sở chống đỡ công kích vô cùng hung mãnh của Đường Điểm Điểm.
Chuyện gì thế này? Đường Phong vốn nghĩ rằng, Lục tỷ có thể đi đến bây giờ đã là cực hạn rồi, chắc cũng sẽ bị đào thải trong vòng tỷ thí này. Nhưng bây giờ xem ra, nàng vẫn còn
có thể đi thêm một bước nữa!
Sau khi cẩn thận suy tính kỹ lại, Đường Phong bỗng phát hiện khí tức của Chung Lập không ổn định, cương khí có chút hỗn loạn, hiển nhiên là do đang bị nội thương. Bằng vào bản lĩnh của Đường Điểm Điểm, tuyệt đối sẽ không thể đả thương được Chung Lập trong thời gian ngắn như vậy.
Điều duy nhất có thể giải thích chính là Chung Lập đã bị thương trong cuộc tỷ thí vào buổi sáng, hơn nữa còn bị thương không nhẹ, cho nên mới rơi vào thế hạ phong trong lúc chiến đấu với lục tỷ.
Nhưng hiện tại có suy nghĩ cẩn thận thì cũng đã muộn rồi, hai nắm đấm của Đường Phong liên tục đánh tới không hề ngừng nghỉ, dày đặc như cơm mưa tầm tã rơi như trút nước, hung hãn đánh lên hai tay của tên đệ tử Đỗ gia.
- Bình bình bình...
Chỉ trong ba hơi thở ngắn ngủi, Đường Phong đã đánh ra vô số quyền.
Cương khí hộ thân trên người của tên đệ tử Đỗ gia bị đánh tan, yếu đuối như vỏ trứng gà mỏng manh.
Dưới quyền kình hung mãnh đó, hắn hầu như không có động tác nào, chỉ có thể từng bước lui nhanh về phía sau đi, mượn đó để giảm bớt kình lực công kích tới của Đường Phong, tìm cách rút vũ khí ra ngăn địch, nhưng đối phương căn thức bản không cho hắn cơ hội.
Ngay khi cương khí hộ thân bị phá vỡ, hắn bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, thân hình như con diều đứt dây bay lên cao rồi trực tiếp rơi xuống khỏi lôi đài.
Cả quảng trường ồ lên, sau đó lại yên tĩnh như cõi chết!
Đường Phong hiên ngang đón gió, đứng trên lôi đài số mười ba, ôm quyền với tên đệ tử Đỗ gia đang loay hoay bò dậy dưới đất:
- Đa tạ!
Hai cánh tay của tên đệ tử Đỗ gia buông thỏng xuống hai bên người, sự đau đớn kịch liệt khiến hắn kiềm không được phải run lên, cương khí hung mãnh đã đánh nát hai cánh tay áo của hắn, lộ ra cánh tay bị đánh sưng đỏ lên.
Hắn bò dậy, sau đó quay lại nhìn Đường Phong, ánh mắt tràn ngập sự hoảng sợ, hai con ngươi run lên không ngớt, hai chân như đóng đinh trên mặt đất, muốn nhúc nhích cũng không được.
- Oẹ!
Bỗng một tiếng nôn vang lên, tên đệ tử Đỗ gia há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Bị thương và thất bại nhanh như vậy làm cho hắn cảm thấy không còn mặt mũi nào đối mặt với thế nhân, nhất thời khí huyết công tâm, nhưng sau khi nôn ra một ngụm máu, thần sắc của hắn đã đỡ rất nhiều.
- Bội phục!
Tên đệ tử Đỗ gia này nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu, sau đó lập tức chuồn vào trong đoàn người, sau trận này, hắn còn mặt mũi nào ở lại Bố gia trang? Hắn chỉ muốn nhanh chóng trở lại Đỗ gia, tìm một căn phòng chui vào trong đó đóng cửa lại, sau này sẽ không ra ngoài gặp ai nữa.
Tên đệ tử Đỗ gia này đã đi rồi, nhưng đám người đứng trước lôi đài số mười ba vẫn chìm đắm trong sự kinh ngạc.
Trong số những người đến xem náo nhiệt thì không phải toàn bộ đều là người ngoài nghề, ít ra cũng có một vài cao thủ bị đào thải lần trước, người ngoài nghề chỉ xem náo nhiệt bề ngoài, người trong nghề mới thấy bản chất bên trong, trận chiến vừa rồi, tuy chỉ có ba hơi thở ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để người ta nhìn ra không ít vấn đề.
Trong thời gian ba hơi thở đã có công phá cương khí hộ thân của một Thiên Giai trung phẩm! Mà chỉ bằng vào nắm đấm mà thôi! Có thể thấy nắm đấm của hắn nhanh biết bao, nắm đấm của hắn mạnh mẽ biết bao?
Nếu người làm điều này là một Thiên Giai thượng phẩm thì cũng không có gì phải ngạc nhiên, mà không, dù là Thiên Giai thượng phẩm thì chỉ dựa vào nắm đấm mà nói, cũng rất ít người có thể đạt được mức độ đó trong khoảng thời gian ngắn như vậy!
Tên đệ tử Đỗ gia kia là một Thiên Giai trung phẩm, không phải là một cái bao cát! Cái tên Thiên Giai hạ phẩm của Đường gia này rốt cuộc lợi hại đến cỡ nào?
Trên khán đài, những cao thủ Linh Giai càng thấy rõ ràng hơn, mỗi một quyền của Đường Phong đều không thể giấu được đôi mắt sắc bén của những người này, sau khi thấy tên đệ tử kia của Đỗ gia rơi xuống khỏi lôi đài, sắc mặt của không ít người trở nên âm trầm, đồng thời kinh ngạc nhìn về phía Đường Đỉnh Thiên.
Chỉ cần là người không quá ngờ nghệch thì ai nấy cũng đều biết Đường Phong là con của Đường Đỉnh Thiên. Điều khiến bọn họ kinh ngạc chính là Đường Đỉnh Thiên đã dùng phương pháp gì để bồi dưỡng nên một đứa con biến thái như vậy. Sự mãnh liệt bùng phát của Đường Phong khiến bọn họ cảm thấy có nguy cơ, các đệ tử của gia tộc mình nếu đụng phải người này, thì ai thắng ai thua cũng khó mà nói được.
Đường Đỉnh Thiên làm ngơ với những ánh mắt này, nhìn về phía Đường Phong đang đứng dưới lôi đài, chân mày nhướng lên, khóe miệng mỉm cười, thầm nói:
- Thực sự chuẩn bị xuất thủ rồi ư?
Đường Phong quả thực sắp xuất thủ rồi, nếu bản lĩnh thực sự của mình đã không thể giấu diếm ánh mắt của các cao thủ Linh giai này nữa, thế thì cần gì phải che đậy. Một khi đã xuất thủ thì sẽ không lưu tình, đệ tử Đỗ gia chỉ mới là sự bắt đầu mà thôi. Đường Phong còn muốn công bố thực lực của mình cho tất cả mọi người, viên linh thạch đỉnh cấp kia, hắn phải đoạt cho bằng được.
Ngoại trừ nguyên nhân này, Đường Phong còn có một nguyên nhân khác khiến hắn không thể không xuất thủ, đó chính là Chu Tiểu Điệp! Hắn muốn cho tiểu cô nương này biết thực lực của hắn, như vậy mới thuận tiện đi tiếp xúc với nàng.
Nếu bản thân quá kém, người khác sẽ không cảm thấy hứng thú với mình.
Trong tất cả các lôi đài, chỗ Đường Phong bên này kết thúc nhanh nhất, chỉ trong ba hơi thở ngắn ngủi, Đường Phong đã như sấm chớp gió giật, mạnh mẽ dứt khoát đánh tên đệ tử Đỗ gia văng xuống lôi đài.
Những người bên cạnh lôi đài còn chưa hoàn hồn thì một tiếng kêu thảm đột nhiên vang lên từ một hướng khác, tiếng kêu thảm này liền thu hút sự chú ý mọi người, Đường Phong quay đầu nhìn qua, chỉ thấy trên lôi đài số bảy, Bố Liên Chu ẩn giấu khuôn mặt dưới mái tóc dài, mỉm cười âm trầm, hai tay giơ ngang, trên lôi đài máu me rải khắp, sát khí ngút trời.
Mà đối thủ của hắn lúc này lại đang lơ lửng giữa không trung, dường như bị một cánh tay vô hình nắm chặt vậy, toàn thân trương phồng lên, thất khiếu xuất huyết.
Dần dần, bụng người này trướng to lên, giống như có vật gì đó đang nhốn nháo trong cơ thể hắn, toàn thân từ từ biến thành quả bóng tròn, hai mắt hắn trắng dã, tiếng kêu thảm thiết ngày một chói tai, đột nhiên, tiếng kêu thảm ngưng bặt.
- Dừng tay!
Trên khán đài, một cao thủ Linh Giai hét lớn một tiếng, đang chuẩn bị phóng xuống xem đối thủ của Bố Liên Chu thì Bố Liên Chu ở đằng xa đã búng tay một cái.
“Bụp” một tiếng, đối thủ của Bố Liên Chu nổ banh xác, một đóa hoa sen bằng máu to lớn hiện ra trên lôi đài, máu thịt lẫn lộn, đẹp một cách quỷ dị mà u ám, đóa hoa ấy đang nở ra trước mặt mọi người.
Trận này nhuốm đầy máu tươi.
Oẹ..., vô số người bắt đầu nôn khan.
Đóa hoa sen máu to lớn kia lại một lần nữa nổ tung, máu thịt nhuốm đỏ toàn bộ lôi đài.
Trên khán đài, cái kia vị cao thủ Linh Giai đang đứng kia tức giận run cả người, người vừa mới chết kia là đệ tử trong gia tộc của hắn, thực lực cũng không yếu, nhưng không ngờ chỉ mới giao thủ với Bố Liên Chu được khoảng mười hơi thở liền chết thảm trên lôi đài.
Tuy vị cao thủ Linh Giai này hận không thể bay đánh Bố Liên Chu một chưởng chết tươi, nhưng cũng biết trước mặt Bố Liên Chu thì hắn căn bản không có cơ hội, cho nên đành nén giận mở miệng nói:
- Bố gia chủ, hãy cho ta một lời giải thích!
Bố Trường Hải ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
- Tề trưởng lão, các đệ tử của các đại gia tộc trước khi dự thi đều đã ký kết giấy sinh tử. Đệ tử quý tộc không bằng người, cũng không chủ động chịu thua, chết trên lôi đài đều do hắn tự gánh chịu, bảo ta giải thích cái gì bây giờ?
Vị cao thủ Linh Giai được gọi là Tề trưởng lão kia nhất thời nghẹn giọng, tuy đang há miệng thở dốc, nắm tay xiết chặt đến trắng bệch ra, nhưng cuối cùng cũng không thể động thủ, chỉ nói:
- Được, Bố gia trang đã nói như thế, Tề mỗ cũng không thể nói gì hơn, hy vọng đệ tử Bố gia sẽ không gặp bất trắc trên lôi đài.
Bố Trường Hải khẽ cười một tiếng nói:
- Không cần ngươi quan tâm, đệ tử Bố gia ta cho dù chết trên lôi đài thì cũng là chết có ý nghĩa.
Sau khi đánh chết đối thủ của mình, Bố Liên Chu thong thả xoay người lại, đứng cách hơn mười trượng nhìn về phía Đường Phong ở đằng xa, ánh mắt song phương gặp nhau
giữa không trung, không ai nhường ai.
Nhất thời, bầu không khí dường như trở nên khẩn trương hơn.
Đối mắt nhìn nhau một lúc, Đường Phong mới thu ánh mắt lại, quay sang người chủ sự lôi đài của hắn, mở miệng nói:
- Nên tuyên bố kết quả rồi phải không?
Người chủ sự này mãi đến bây giờ vẫn còn lâng lâng, hiển nhiên còn chưa lấy lại tinh thần, sau khi được Đường Phong nhắc nhở liền ừ một tiếng, cao giọng hô:
- Lôi đài số mười ba, Đường Phong của Đường gia thắng!
Sau khi kết quả được tuyên bố, dưới lôi đài, sắc mặt tái nhợt của Chu Chính và Chu Tiểu Điệp bất giác nở nụ cười, Chu Chính xoè bàn tay to đưa tới trước mặt người vừa cá cược với hắn, vẻ mặt vênh váo tự đắc nhìn hắn.
Tên đệ tử Đỗ gia này lẩm bẩm nói:
- Sao lại thua dễ dàng vậy chứ? Sao có thể được?
Hắn đặt kỳ vọng rất lớn vào vị huynh đệ của mình, nhưng không ngờ kỳ vọng chỉ duy trì thời gian ba hơi thở liền bị đánh tan tành, sự hụt hẫng quá lớn khiến hắn nhất thời không thể tiếp thu được những gì nhìn thấy trước mắt.
Chu Chính không chút khách khí nói:
- Đừng nói nhảm, mau đưa tiền đây.
Chu Tiểu Điệp đứng bên nói quanh co châm chọc:
- Giang hồ này rất là hiểm ác, vạn sự đều phải cẩn thận, bởi vì ngươi không thể dự liệu chuyện gì sẽ xảy ra, hi hi.
Tên đệ tử Đỗ gia này thiếu chút nữa tức giận đến thổ huyết, vừa rồi hắn dùng những lời này để giáo huấn huynh muội Chu Chính, nào ngờ trong chớp mắt đã bị trả trở về.
Điều càng làm cho hắn phẫn uất hơn là hắn còn bị thua hai mươi vạn lượng.
Hai mươi vạn lượng cơ đấy! Nghĩ tới đây, trái tim của tên đệ tử Đỗ gia như rỉ máu.
Nhưng dám cược thì dám chịu, dù sao cũng là đệ tử Đỗ gia, không thể giở trò dây dưa quỵt nợ với đệ tử của một tiểu gia tộc không chút danh tiếng kia. Nhất là ánh mắt của hai huynh muội đang chằm chằm nhìn vào hắn, ở đây còn có nhiều người như vậy, nếu quỵt nợ thì danh tiếng của Đỗ gia sẽ triệt sụp đổ hết.
Hắn chậm chạp thò tay lấy ngân phiếu để trong lòng ra, tên đệ tử Đỗ gia này mếu máo nói:
- Chỉ có bảy vạn lượng...
Chu Chính nghiêm mặt:
- Chỉ có bảy vạn lượng mà ngươi lại dám cược với ta hai mươi vạn lượng ư?
Lúc nói câu này ra, Chu Chính lại chẳng chút nghĩ đến trên tay hắn cũng chỉ có ba vạn lượng mà thôi, còn ít hơn đối phương nhiều.
- Đưa các ngươi dùng để gán nợ này.
Tên Đỗ đệ tử gia tiếc nuối móc hai bình đan dược trong lòng ra.
- Hai bình đan dược này trị giá mười vạn lượng, số ít còn lại ngày sau trả tiếp cho các ngươi.
- Thôi đi, nhìn ngươi nghèo như vậy, còn lại ba vạn không cần nữa.
Chu Tiểu Điệp đưa tay giật lấy đan dược và ngân phiếu, ngón tay hoạt động liên tục, chớp mắt đã đếm xong xuôi, mặt mày rạng rỡ nhét vào túi bố đeo bên hông.
Tên đệ tử Đỗ gia khóc không ra nước mắt! Hắn bây giờ, cả người sạch trơn, chỉ còn lại thanh trường kiếm đeo bên hông mà thôi.
Thật xui xẻo!
Khi Đường Phong từ trên lôi đài nhảy xuống, vừa đúng lúc thấy hai bên đang giao dịch, không khỏi có chút hiếu kỳ.
Những người bên cạnh đồng loạt nhìn chăm chú vào hắn, đều đang nhẹ giọng bàn tán về tên Thiên Giai hạ phẩm kia, chỉ trong ba hơi thở đã đánh một Thiên Giai trung phẩm văng xuống lôi đài.
Đường Phong gật đầu với hai người, coi như chào hỏi.
Nhờ phúc của Đường Phong mà thắng một khoản lớn như vậy, Chu Tiểu Điệp nhìn tên dâm tặc này cũng thấy thuận mắt hơn rất nhiều, mi thanh mục tú, đến ngay cả nụ cười bủn
xỉn kia cũng bất giác ôn hòa hơn không ít, nàng rộng lượng thưởng cho hắn một nụ cười thật tươi.
Đường Phong vội vã đi nhìn xem tình hình chiến đấu của những người khác, tất nhiên không có ý tiến đến nói chuyện, hơn nữa có một số việc không thể nóng vội quá, Đường Phong đã quyết tâm tạo một hình tượng mạnh mẽ trong lòng Chu Tiểu Điệp trong cuộc đại tỷ thí lần này, hiện tại đã làm được bước đầu tiên, chuyện sau đó sẽ như nước chảy thành sông, nếu lúc này mà đi theo nói chuyện với nàng ta thì nhất định sẽ bị đối đãi lạnh nhạt.
Đi tới trước lôi đài số ba, Đường Phong nhìn lên trên lôi đài, đây là chiến trường của Đường Điểm Điểm, bất quá tình hình cuộc chiến lại khiến Đường Phong cảm thấy nghi hoặc.
Đối thủ của Lục tỷ rõ ràng là một Thiên Giai thượng phẩm, hơn nữa còn là Chung Lập của Chung gia. Đệ tử hai nhà Đường Chung đụng nhau thì làm gì có chuyện bình thản
nói chuyện, khi chiến đấu tuyệt đối là không chết không nghỉ.
Tình hình này của hai người bây giờ, đang đánh nhau với khí thế hừng hực, chiêu độc ác và cương khí hung mãnh tuôn ra ào ạt trên lôi đài, thế nhưng, ngoài dự đoán của mọi người,
Đường Điểm Điểm theo lý phải rơi vào thế hạ phong, thậm chí bị thua một cách dễ dàng, nhưng lúc này lại đang nắm quyền chủ đạo của chiến đấu, sắc mặt Chung Lập tái nhợt, lung lay sắp đổ, khổ sở chống đỡ công kích vô cùng hung mãnh của Đường Điểm Điểm.
Chuyện gì thế này? Đường Phong vốn nghĩ rằng, Lục tỷ có thể đi đến bây giờ đã là cực hạn rồi, chắc cũng sẽ bị đào thải trong vòng tỷ thí này. Nhưng bây giờ xem ra, nàng vẫn còn
có thể đi thêm một bước nữa!
Sau khi cẩn thận suy tính kỹ lại, Đường Phong bỗng phát hiện khí tức của Chung Lập không ổn định, cương khí có chút hỗn loạn, hiển nhiên là do đang bị nội thương. Bằng vào bản lĩnh của Đường Điểm Điểm, tuyệt đối sẽ không thể đả thương được Chung Lập trong thời gian ngắn như vậy.
Điều duy nhất có thể giải thích chính là Chung Lập đã bị thương trong cuộc tỷ thí vào buổi sáng, hơn nữa còn bị thương không nhẹ, cho nên mới rơi vào thế hạ phong trong lúc chiến đấu với lục tỷ.