"Sắp đến rồi." Thanh Phong nỉ non, ánh mắt hứng thú mà nhìn ra phía xa xa, tâm trạng bình thản đến tự nhiên.
Cách đó, tại chính giữa quảng trường nổi lên một bình đài cao bốn mét, trên đó hiện diện ba thân ảnh, phân biệt trái phải, chính giữa là hai nam một nữ.
Ba người này từ lúc đoàn người xuất hiện vẫn nhắm chặt mắt, tâm không dao động về không gian xung quanh.
Chỉ thấy, một tiếng trống to lớn vang lên dồn dập đánh lại đây, ba người này mới mở ra đôi mắt, tùy ý nhìn xung quanh.
Bất chợt nam tử bên phải đứng dậy cao giọng quát:
"Tộc bỉ năm nay diễn ra hai vòng chính, vòng một là bền bỉ, vòng hai là hạ gục.
Với vòng một, mỗi người có thể tùy ý chọn võ đài cố thủ tại đó, trải qua mười lượt khiêu chiến nếu thắng liên tục sẽ được tiến vào vòng hai, nếu thất bại bất kì trong lượt nào, làm lại từ đầu, còn nếu không có ai đến khiêu chiến trong ba mươi phút thì được đặc cách qua vòng.
Tuy nhiên vòng một chỉ giới hạn một trăm người số lượng được cố thủ trên võ đài cùng với một ngàn người được thông qua. Còn vòng hai sẽ được thông báo khi vòng một kết thúc."
Nói xong, nam tử bình thản trở về vị trí cũ ngồi yên bất động mà quan sát.
Bên cạnh nữ tử mặc hồng y hơi hơi cười nói: "Ma Lang, ngươi cảm thấy tộc bỉ năm nay ai sẽ trụ được đến cuối cùng."
Nam tử vừa nãy nói biệt hiệu chính là Ma Lang, chỉ thấy hắn vẫn lạnh nhạt đáp lại:
"Hậu thiên tam trọng trong đây có bảy trăm, nếu không có vấn đề gì xảy ra thì đa số sẽ trụ lại mà tiến vào vòng hai, còn lại thì phải dựa vào vận khí cùng một số yếu tố khác."
"Hừm, ngươi vẫn lạnh lùng như vậy, tuy nhiên ngươi nói không sai." Nữ tử hồng y này cười duyên một cái rồi quay đầu đi chỗ khác.
Theo đó trên bình đài lại chìm vào trong tĩnh mịch, nhưng phía dưới không khí lại điên cuồng phun trào.
Căng thẳng, hết sức căng thẳng.
Nếu lên cố thủ ngay tại lần đầu tiên sẽ hấp dẫn không ít ánh mắt chú ý tới, thậm trí sẽ còn gây lên cảm tưởng khiêu khích hậu quả đem lại khó mà lường được.
Nhưng nếu không ai lên, tộc bỉ vòng một chẳng phải không được hoàn thành.
Giằng co, một trận giằng co tâm lí.
Chỉ thấy, không thể chịu nổi áp lực, một tên hậu thiên tam trọng hùng hổ mà tiến lên một võ đài gần nhất, khí thế tỏa ra ngút trời.
Nhìn một màn này, Thanh Phong cười nhẹ.
Thú vị, chuẩn bị xem kịch hay.
Chỉ thấy theo tên hậu thiên tam trọng lên võ đài còn chưa nóng chân thì một tên hậu thiên nhị trọng ăn mặc quần áo rộng thùng thình chậm rãi tiến lên.
Tên hậu thiên nhị trọng này vừa lên đã chắp tay xưng hô tên: "Tại hạ, Trần Cực, võ giả hậu thiên nhị trọng xin được chỉ giáo."
Đối diện là tên hậu thiên tam trọng hơi gật đầu, không dám coi thương mà báo tên: "Ta, Trần Hổ, võ giả hậu thiên tam trọng cũng xin được chỉ giáo nhiều hơn."
Khai tên báo danh đã kết thúc, bây giờ mới bắt đầu màn chính.
Chỉ thấy Trần Cực thân ảnh quỷ dị vặn vẹo biến hóa, chẳng mấy chốc chiều cao từ ban đầu mét năm đã đột phá mét tám, chân tay lông xám mọc lên rậm rạp, khuôn mặt hơi hướng mặt sói mà biến.
"Grào!!!"
Trần Cực hét lên một tiếng dữ tợn, dùng hết sức bình sinh bật nhanh về hướng của Trần Hổ, vuốt sắc nhọn hai bên giờ lên nhằm về phía cổ đối phương mà chém, động tác dứt khoát đến cực điểm.
Đối diện Trần Hổ cũng không ngồi không chịu chết, chỉ thấy hắn từ trong túi trữ vật lấy ra một đại chùy đen nhẻm, cánh tay huy động đại chùy bổ một bổ lên Trần Cực đang lao đến, hậu thiên cảnh tam trọng sức mạnh theo đó cũng bộc phát đi ra.
"Keng!!!" Âm thanh kim loại va chạm vào nhau kêu lên chói tai nhức óc.
"Cái này..." Trần Cực thầm kêu không ổn, một cỗ khổng lồ lực đạo từ đại chùy truyền đến khiến cho cánh tay hắn rung lắc dữ dội, nếu cứ tiếp tục cánh tay này trăm phần trăm là bị phế bỏ.
Hắn đã hơi đánh giá thấp uy lực của hậu thiên cảnh tam trọng rồi.
Giờ rút còn kịp không.
Trong phút chốc Trần Cực bất ngờ sinh ra một cỗ thoái ý, cảnh giác cùng tập trung bất ngờ trong nháy mắt thời gian bị gián đoạn.
"Cơ hội..." Trần Hổ tinh quang trong mắt chợt lóe.
Đại chùy theo đó, thuận đà quét ngang đẩy Trần Cực bay xa mấy mét.
Rắc!!! Nương theo âm thanh xương gẫy vang lên, Trần Cực đau đớn mà điền cuồng dùng toàn bộ sức lực còn lại chèo chống đến ý thức còn sót lại.
Hình thể như mất đi chân khí gia trì dần dần biến nhỏ, chẳng mấy chốc đã khôi phục chân thân.
Trần hổ nhìn mà lạnh lùng cười lớn: "Người thua rồi."
Trần Cực cố nén cơn đau, ánh mắt trở lên vô thần, chật vật đi xuống đài, chiến ý hoàn toàn bị phá tan, đạo tâm gần như bị lung lay đổ, nếu không có tìm lại được bản tâm e rằng con đường võ giả sau này của hắn chấm dứt tại đây thôi.
Đại thắng đối thủ, Trần Hổ chiến ý sục sôi, bàn tay siết chặt đại chùy, khí thế tỏa ra ngày càng lớn lan rộng ra xung quanh.
"Còn ai lên."
Bên dưới một mảnh tĩnh lặng, chứng kiến trận chiến vừa rồi, tất cả đều nhận ra Trần Hổ không phải tạp nham dễ dàng ăn được.
Nhìn một màn vậy Trần Hổ nụ cười ngày càng đậm.
Một phút trôi qua.
Mười phút trôi qua.
Hai mươi phút trôi qua.
Hai mươi chín phút trôi qua.
Còn một phút cuối cùng Trần Hổ sẽ thông qua.
"Ta lên." Một giọng nói thanh thúy vang lên.
Theo âm thanh vừa dứt, toàn bộ ánh mắt đổ dồn lại nơi phát ra, chỉ thấy đó là một thiếu nữ đương tuổi xuân xanh, tóc búi trên đỉnh đầu, nàng xinh đẹp theo hướng dễ thương nhí nhảnh.
Nàng không ai khác chính là Trần Lung Linh, mà bên cạnh nàng là Trần Cực đang ngồi xếp bằng dưỡng thương.
Lung Linh cười nói: "Trần Cực, xem ta báo thù cho ngươi thế nào đây."
Nụ cười trên mặt Trần Hổ bất ngờ cứng lại, mặt đầy khó chịu, ánh mắt âm trầm nhìn Lung Linh đang từ xa tiến lại.
"Trần Lung Linh, võ giả hậu thiên cảnh tam trọng, xin được chỉ giáo."
"Trần Hổ, xin được chỉ giáo."
"Hừ!" Lung Linh cười lên một nụ cười duyên, thân ảnh trong nháy mắt biến mất.
Trần Hổ giật mình kinh ngạc, lông tơ theo thời gian chuyển rời dựng đứng lên, ánh mắt đảo quanh, cảnh giác mà đánh giá tình hình.
Hưu. Một âm thanh phong nhận nhanh xé gió vang lên nhằm hướng phần chân của Trần Hổ.
Nhìn ra không ổn nhưng hành động theo không kịp suy nghĩ, tránh không kịp, chỉ thấy Trần Hổ cắn răng điều động chân khí trong đan điền bao phủ lấy phần chân.
Phong nhận lướt qua xé rách quần vải nhưng không đi qua được lớp chân khí, chỉ để lại vết xước mờ mờ.
Chưa kịp thở ra một hơi thì giọng nói thanh thúy lại vang lên:
"Còn nữa."
Nếu như bình thường mà nghe được giọng nói này thì giống như cảm nhận được trong đó âm áp cùng dễ chịu, cảm xúc sung sướng khó tả hết.
Nhưng trong tình cảnh này, Trần Hổ chỉ có một cảm giác duy nhất.
Nguy hiểm, cực kì nguy hiểm, giống như giọng nói ác ma một dạng.
Hưu!
Hưu!
Hưu!
...
Đón lấy sự chờ đợi là vô cùng vô tận đạo phong nhận sắc bén như cuồng phong bão táp ồ ạt bay đến, bao phủ bốn phương tám hướng không có lối thoát.
Nhìn một màn này Trần Hổ nội tâm rơi xuống đáy vực cốc, mồ hôi tuôn ra lạnh sống lưng.
Cuối cùng chỉ thấy Trần Hổ liều mạng khuấy động lượng chân khí còn sót lại bao phủ lấy toàn thân, hai tay thủ thế che đi phần đầu, cơ thịt khắp nơi gồng lên căng cứng.
Phong nhận điên cuồng gào thét, ồ ạt mãnh liệt tiến đến cắt trúng thân thể của Trần Hổ, Quần áo rách rưới, vải vụn rơi lả tả đầy đất.
Ban đầu còn thể dựa vào phòng thủ mà có thể ngạnh kháng lại phong mang nhưng dần dần phong nhận bay đến tầng tầng lớp lớp, như thiên quân vạn mã không dứt.
Ba một tiếng, chân khí bị đánh loạn, phòng thủ bị phá tráo môn, phong nhận thuận thế cắt sâu vào da thịt, máu từ đó bắn ra tung tóe xung quanh.
Nương theo lấy thanh âm thét thảm của Trần Hổ vang lên, phong nhận rốt cuộc cũng dừng lại, tán loạn đi, để lộ ra một thân ảnh tàn tạ đứng run rẩy sợ hãi.
Trần Hổ bây giờ bộ dạng thảm hại không nhận ra được.
Đầu tóc bù xù, quần áo rách rưới, không một chỗ còn nguyên vẹn. Toàn thân đều là vết thương, không một nơi nào lành lặn. Máu theo vết thương chảy ra nhuộm đỏ một vùng tích tụ thành một vũng huyết.
"Sắp đến rồi." Thanh Phong nỉ non, ánh mắt hứng thú mà nhìn ra phía xa xa, tâm trạng bình thản đến tự nhiên.
Cách đó, tại chính giữa quảng trường nổi lên một bình đài cao bốn mét, trên đó hiện diện ba thân ảnh, phân biệt trái phải, chính giữa là hai nam một nữ.
Ba người này từ lúc đoàn người xuất hiện vẫn nhắm chặt mắt, tâm không dao động về không gian xung quanh.
Chỉ thấy, một tiếng trống to lớn vang lên dồn dập đánh lại đây, ba người này mới mở ra đôi mắt, tùy ý nhìn xung quanh.
Bất chợt nam tử bên phải đứng dậy cao giọng quát:
"Tộc bỉ năm nay diễn ra hai vòng chính, vòng một là bền bỉ, vòng hai là hạ gục.
Với vòng một, mỗi người có thể tùy ý chọn võ đài cố thủ tại đó, trải qua mười lượt khiêu chiến nếu thắng liên tục sẽ được tiến vào vòng hai, nếu thất bại bất kì trong lượt nào, làm lại từ đầu, còn nếu không có ai đến khiêu chiến trong ba mươi phút thì được đặc cách qua vòng.
Tuy nhiên vòng một chỉ giới hạn một trăm người số lượng được cố thủ trên võ đài cùng với một ngàn người được thông qua. Còn vòng hai sẽ được thông báo khi vòng một kết thúc."
Nói xong, nam tử bình thản trở về vị trí cũ ngồi yên bất động mà quan sát.
Bên cạnh nữ tử mặc hồng y hơi hơi cười nói: "Ma Lang, ngươi cảm thấy tộc bỉ năm nay ai sẽ trụ được đến cuối cùng."
Nam tử vừa nãy nói biệt hiệu chính là Ma Lang, chỉ thấy hắn vẫn lạnh nhạt đáp lại:
"Hậu thiên tam trọng trong đây có bảy trăm, nếu không có vấn đề gì xảy ra thì đa số sẽ trụ lại mà tiến vào vòng hai, còn lại thì phải dựa vào vận khí cùng một số yếu tố khác."
"Hừm, ngươi vẫn lạnh lùng như vậy, tuy nhiên ngươi nói không sai." Nữ tử hồng y này cười duyên một cái rồi quay đầu đi chỗ khác.
Theo đó trên bình đài lại chìm vào trong tĩnh mịch, nhưng phía dưới không khí lại điên cuồng phun trào.
Căng thẳng, hết sức căng thẳng.
Nếu lên cố thủ ngay tại lần đầu tiên sẽ hấp dẫn không ít ánh mắt chú ý tới, thậm trí sẽ còn gây lên cảm tưởng khiêu khích hậu quả đem lại khó mà lường được.
Nhưng nếu không ai lên, tộc bỉ vòng một chẳng phải không được hoàn thành.
Giằng co, một trận giằng co tâm lí.
Chỉ thấy, không thể chịu nổi áp lực, một tên hậu thiên tam trọng hùng hổ mà tiến lên một võ đài gần nhất, khí thế tỏa ra ngút trời.
Nhìn một màn này, Thanh Phong cười nhẹ.
Thú vị, chuẩn bị xem kịch hay.
Chỉ thấy theo tên hậu thiên tam trọng lên võ đài còn chưa nóng chân thì một tên hậu thiên nhị trọng ăn mặc quần áo rộng thùng thình chậm rãi tiến lên.
Tên hậu thiên nhị trọng này vừa lên đã chắp tay xưng hô tên: "Tại hạ, Trần Cực, võ giả hậu thiên nhị trọng xin được chỉ giáo."
Đối diện là tên hậu thiên tam trọng hơi gật đầu, không dám coi thương mà báo tên: "Ta, Trần Hổ, võ giả hậu thiên tam trọng cũng xin được chỉ giáo nhiều hơn."
Khai tên báo danh đã kết thúc, bây giờ mới bắt đầu màn chính.
Chỉ thấy Trần Cực thân ảnh quỷ dị vặn vẹo biến hóa, chẳng mấy chốc chiều cao từ ban đầu mét năm đã đột phá mét tám, chân tay lông xám mọc lên rậm rạp, khuôn mặt hơi hướng mặt sói mà biến.
"Grào!!!"
Trần Cực hét lên một tiếng dữ tợn, dùng hết sức bình sinh bật nhanh về hướng của Trần Hổ, vuốt sắc nhọn hai bên giờ lên nhằm về phía cổ đối phương mà chém, động tác dứt khoát đến cực điểm.
Đối diện Trần Hổ cũng không ngồi không chịu chết, chỉ thấy hắn từ trong túi trữ vật lấy ra một đại chùy đen nhẻm, cánh tay huy động đại chùy bổ một bổ lên Trần Cực đang lao đến, hậu thiên cảnh tam trọng sức mạnh theo đó cũng bộc phát đi ra.
"Keng!!!" Âm thanh kim loại va chạm vào nhau kêu lên chói tai nhức óc.
"Cái này..." Trần Cực thầm kêu không ổn, một cỗ khổng lồ lực đạo từ đại chùy truyền đến khiến cho cánh tay hắn rung lắc dữ dội, nếu cứ tiếp tục cánh tay này trăm phần trăm là bị phế bỏ.
Hắn đã hơi đánh giá thấp uy lực của hậu thiên cảnh tam trọng rồi.
Giờ rút còn kịp không.
Trong phút chốc Trần Cực bất ngờ sinh ra một cỗ thoái ý, cảnh giác cùng tập trung bất ngờ trong nháy mắt thời gian bị gián đoạn.
"Cơ hội..." Trần Hổ tinh quang trong mắt chợt lóe.
Đại chùy theo đó, thuận đà quét ngang đẩy Trần Cực bay xa mấy mét.
Rắc!!! Nương theo âm thanh xương gẫy vang lên, Trần Cực đau đớn mà điền cuồng dùng toàn bộ sức lực còn lại chèo chống đến ý thức còn sót lại.
Hình thể như mất đi chân khí gia trì dần dần biến nhỏ, chẳng mấy chốc đã khôi phục chân thân.
Trần hổ nhìn mà lạnh lùng cười lớn: "Người thua rồi."
Trần Cực cố nén cơn đau, ánh mắt trở lên vô thần, chật vật đi xuống đài, chiến ý hoàn toàn bị phá tan, đạo tâm gần như bị lung lay đổ, nếu không có tìm lại được bản tâm e rằng con đường võ giả sau này của hắn chấm dứt tại đây thôi.
Đại thắng đối thủ, Trần Hổ chiến ý sục sôi, bàn tay siết chặt đại chùy, khí thế tỏa ra ngày càng lớn lan rộng ra xung quanh.
"Còn ai lên."
Bên dưới một mảnh tĩnh lặng, chứng kiến trận chiến vừa rồi, tất cả đều nhận ra Trần Hổ không phải tạp nham dễ dàng ăn được.
Nhìn một màn vậy Trần Hổ nụ cười ngày càng đậm.
Một phút trôi qua.
Mười phút trôi qua.
Hai mươi phút trôi qua.
Hai mươi chín phút trôi qua.
Còn một phút cuối cùng Trần Hổ sẽ thông qua.
"Ta lên." Một giọng nói thanh thúy vang lên.
Theo âm thanh vừa dứt, toàn bộ ánh mắt đổ dồn lại nơi phát ra, chỉ thấy đó là một thiếu nữ đương tuổi xuân xanh, tóc búi trên đỉnh đầu, nàng xinh đẹp theo hướng dễ thương nhí nhảnh.
Nàng không ai khác chính là Trần Lung Linh, mà bên cạnh nàng là Trần Cực đang ngồi xếp bằng dưỡng thương.
Lung Linh cười nói: "Trần Cực, xem ta báo thù cho ngươi thế nào đây."
Nụ cười trên mặt Trần Hổ bất ngờ cứng lại, mặt đầy khó chịu, ánh mắt âm trầm nhìn Lung Linh đang từ xa tiến lại.
"Trần Lung Linh, võ giả hậu thiên cảnh tam trọng, xin được chỉ giáo."
"Trần Hổ, xin được chỉ giáo."
"Hừ!" Lung Linh cười lên một nụ cười duyên, thân ảnh trong nháy mắt biến mất.
Trần Hổ giật mình kinh ngạc, lông tơ theo thời gian chuyển rời dựng đứng lên, ánh mắt đảo quanh, cảnh giác mà đánh giá tình hình.
Hưu. Một âm thanh phong nhận nhanh xé gió vang lên nhằm hướng phần chân của Trần Hổ.
Nhìn ra không ổn nhưng hành động theo không kịp suy nghĩ, tránh không kịp, chỉ thấy Trần Hổ cắn răng điều động chân khí trong đan điền bao phủ lấy phần chân.
Phong nhận lướt qua xé rách quần vải nhưng không đi qua được lớp chân khí, chỉ để lại vết xước mờ mờ.
Chưa kịp thở ra một hơi thì giọng nói thanh thúy lại vang lên:
"Còn nữa."
Nếu như bình thường mà nghe được giọng nói này thì giống như cảm nhận được trong đó âm áp cùng dễ chịu, cảm xúc sung sướng khó tả hết.
Nhưng trong tình cảnh này, Trần Hổ chỉ có một cảm giác duy nhất.
Nguy hiểm, cực kì nguy hiểm, giống như giọng nói ác ma một dạng.
Hưu!
Hưu!
Hưu!
...
Đón lấy sự chờ đợi là vô cùng vô tận đạo phong nhận sắc bén như cuồng phong bão táp ồ ạt bay đến, bao phủ bốn phương tám hướng không có lối thoát.
Nhìn một màn này Trần Hổ nội tâm rơi xuống đáy vực cốc, mồ hôi tuôn ra lạnh sống lưng.
Cuối cùng chỉ thấy Trần Hổ liều mạng khuấy động lượng chân khí còn sót lại bao phủ lấy toàn thân, hai tay thủ thế che đi phần đầu, cơ thịt khắp nơi gồng lên căng cứng.
Phong nhận điên cuồng gào thét, ồ ạt mãnh liệt tiến đến cắt trúng thân thể của Trần Hổ, Quần áo rách rưới, vải vụn rơi lả tả đầy đất.
Ban đầu còn thể dựa vào phòng thủ mà có thể ngạnh kháng lại phong mang nhưng dần dần phong nhận bay đến tầng tầng lớp lớp, như thiên quân vạn mã không dứt.
Ba một tiếng, chân khí bị đánh loạn, phòng thủ bị phá tráo môn, phong nhận thuận thế cắt sâu vào da thịt, máu từ đó bắn ra tung tóe xung quanh.
Nương theo lấy thanh âm thét thảm của Trần Hổ vang lên, phong nhận rốt cuộc cũng dừng lại, tán loạn đi, để lộ ra một thân ảnh tàn tạ đứng run rẩy sợ hãi.
Trần Hổ bây giờ bộ dạng thảm hại không nhận ra được.
Đầu tóc bù xù, quần áo rách rưới, không một chỗ còn nguyên vẹn. Toàn thân đều là vết thương, không một nơi nào lành lặn. Máu theo vết thương chảy ra nhuộm đỏ một vùng tích tụ thành một vũng huyết.