Chậm rãi từ trên giường đi xuống, Thanh Phong vặn nhẹ người một cái, các khớp xương kêu răng rắc, cước bộ không giảm tiến ra ngoài.
Bên ngoài ánh mặt trời chiếu gay gắt, không khí chứa từng tia nóng rát nhè nhẹ, Thanh Phong hít một hơi thật sâu, vẻ mặt vốn đã âm trầm nay còn âm trầm hơn.
Ánh mắt đảo quanh một lượt quang cảnh xung quanh, ý niệm trong đầu theo đó cấp tốc vận chuyển.
Chỉ thấy từ xa xa chạy đến một nha hoàn dáng người mĩ lệ, nàng khi đến gần Thanh Phong ngay lập tức tỏ ra cung kính, giọng nói cực kì dễ nghe:
"Điện hạ, quý phi có căn dặn là ngài nên ở trong thư phòng nghỉ ngơi lấy lại sức khỏe, chú ý đừng vận động nhiều tránh gây ra ảnh hưởng xấu."
"Nơi này là!" Thanh Phong nhàn nhạt hỏi lại.
"Là trong cung của quý phi thưa điện hạ, nơi này ở hướng bắc cách chỗ ở của quý phi cũng không xa." Nha hoàn nhẹ nhàng trả lời.
"Ta đã ở đây bao lâu." Thanh Phong tiếp tục hỏi.
"Đã gần một ngày thưa điện hạ."
Một ngày, cũng không ngắn thời gian. Thanh Phong ánh mắt biến ảo không biết nghĩ gì.
Chỉ thấy Thanh Phong lạnh lùng nói ra: "Đưa ta đi gặp mẫu thân đại nhân."
"Chuyện này..." Nha hoàn trên khuôn mặt tỏ ra do dự không dám quyết định, ánh mắt đôi chút sợ sệt mà nhìn Thanh Phong.
"Ta không nhắc lại câu thứ hai." Thanh Phong không kiên nhẫn nói ra.
Nha hoàn không còn cách nào khác đành liều mình làm trái lệnh, dẫn Thanh Phong rời đi nơi này, Thanh Phong chỉ lẳng lặng theo đằng sau, cước bộ đều đều bình ổn.
Xuyên qua vô số khuân viên, tiền trang, rốt cuộc cũng tiến đến một tòa lầu các, phong cách trạm trổ giản dị, bình đạm.
Đến nơi, nha hoàn chần chừ không dám tiến vào, miệng khó khăn nói ra:
"Điện hạ, ta..."
"Lui đi."Thanh Phong vẫy tay ra hiệu, còn mình chậm rãi tiến đến trước lầu các đại môn, bàn tay giơ cao nhẹ nhàng gõ cửa.
Nương theo lấy âm thanh kẽo kẹt cửa vang lên, một mĩ phụ bước ra, nàng vẻ mặt đượm buồn, đôi mắt chứa đầy u sầu.
Tuy nhiên nhìn thấy Thanh Phong, nàng cũng không kìm được ngạc nhiên mà thốt lên:
"Phong nhi, con bình phục rồi."
Thanh Phong nhẹ gật đầu, đôi mắt đầy ẩn ý mà nhìn Ái Lệ.
Như chợt hiểu ra cái gì, Ái Lệ nhanh chóng mở rộng ra cửa, cùng Thanh Phong tiến vào bên trong.
"Mẫu thân đại nhân, ta thiên phú mặc dù bị hạ xuống còn linh giai, con đường tu luyện sau này gần như chấm hết nhưng ngộ tính của ta vẫn còn đó, mong ngài có thể giúp ta..."
Ái Lệ nhìn Thanh Phong thật sâu một hồi, trong lòng trải qua vô số đợt đắn đo, cuối cùng nảng thở dài chậm rãi nói: "Ta hiểu, con đi theo ta."
Ái Lệ tiến sang bên trái mười bước, hai tay vặn nhẹ một cái bình, ngay lập tức tường đá ầm ầm chấn động lộ ra một thông đạo tối om, ngay sau đó nàng ra hiệu cho Thanh Phong cùng tiến vào trong.
Thông đạo lối đi rộng rãi nhưng đôi chút ẩm ướt, những tiếng bước chân vang lên đều đều rõ mồn một.
Xuyên qua thông đạo, Thanh Phong cùng Ái Lệ tiến nhập một căn phòng trống rỗng.
Chỉ thấy Ái Lệ cắn nát đầu ngón tay của mình, máu từ đó nhỏ ra thấm đẫm trên sàn.
Tí tách...tí tách...
Ngay sau đó, dị biến một màn phát sinh.
Không gian quỷ dị vặn vẹo biến ảo, ngay tại chính giữa căn phòng bất ngờ nổi lên một bệ đá màu tro cũ kĩ.
Bệ đá này tỏa ra từng đạo khí tức cổ xưa, tang thương trải dài theo năm tháng.
Ái Lệ nhìn lướt qua rồi chậm rãi tiến lại, một lần nữa nàng nhỏ một giọt máu lên đỉnh của bệ đá.
Rắc!!!
Khi giọt máu tiếp xúc với bệ đá ngay lập tức bị hấp thu, từng vết rạn nứt theo đó xuất hiện, không ngừng tăng trưởng trải dài từ đầu đến cuối.
Không quá mười giây, bệ đá hoàn toàn tan vỡ thành vô số mảnh nhỏ rơi lả tả trên mặt đất, cùng lúc đó hiển lộ ra một mai lệnh bài màu đen nho nhỏ bằng nắm tay, chính giữa khắc to rõ ràng môt chữ, Việt.
Cầm lấy lệnh bài, Ái Lệ một trận hoài niệm nhớ lại quá khứ, không tự giác nàng giấy nên một cảm xúc căm giận mãnh liệt.
Tuy nhiên, ngay sau đó nội tâm Ái Lệ đã áp chế cảm xúc này, nàng nhanh chóng đưa nó cho Thanh Phong, đồng thời cũng nói:
"Phong nhi, con biết Việt quốc không."
"Việt quốc." Thanh Phong lẩm nhẩm hai chữ này, trong đầu kí ức điên cuồng bị đào bới lên.
Đúng rồi, danh tự này Thanh Phong hắn đã từng nghe qua.
Thanh Phong tinh quang lóe lên, kinh ngạc mà nói ra: "Đã từng là một trong bát đại thế lực của Quy Nguyên đại lục, Đại Việt đế quốc."
Ái Lệ nhẹ nhàng gật đầu:
"Đúng thế, chính là nó."
Nói như vậy...Thanh Phong ánh mắt biến ảo mà nhìn Ái Lệ.
Đã nhắc tới Việt quốc, ắt sẽ có mục đích liên quan.
Chỉ thấy theo sự chờ đợi của Thanh Phong, Ái Lệ cũng nói ra:
"Ta lúc trước đã từng là công chúa của Việt quốc, do một số lí do mà kết thân với Trần Đế."
Oanh!!! Thanh Phong một trận kinh ngạc, tò mò cảm giác không ngừng nổi lên.
Ái Lệ tiếp tục nói: "Ta trở thành quý phi của Hắc Nguyên quốc không lâu thì Việt quốc bị kẻ gian hãm hại đến diệt quốc."
Chỉ vào mai lệnh bài Thanh Phong đang cầm trên tay, Ái Lệ chậm rãi nói:
"Mai lệnh bài này là cha của ta tức hoàng đế Đại Việt lúc đó đưa cho ta khi mà chuẩn bị đi sang Hắc Nguyên quốc, trong đó có chứa một phần truyền thừa của Việt quốc bao gồm công pháp võ kĩ, luyện đan, luyện khí, trận pháp."
Nói như vậy, đồ tốt. Thanh Phong ánh mắt nhàn nhạt nhìn vào mai lệnh bài, bất chợt hắn hỏi:
"Mẫu thân đại nhân, nếu là vậy muốn sở hữu một phần truyền thừa này ta phải làm thế nào."
Ái Lệ đáp lại: "Chỉ cần có huyết mạch của hoàng tộc Việt quốc chảy trong người ắt sẽ sở hữu được."
Dòng máu hoàng tộc chảy trong người.
Cái này đơn giản.
Thanh Phong nhẹ gật đầu thu lại mai lệnh bài vào trong túi trữ vật, ngay lập tức hắn chắp tay trước mặt Ái Lệ, giọng nói cực kì biết ơn.
"Mẫu thân đại nhân, ngài có công sinh thành ra ta, đồng thời còn tin tưởng mà giao truyển thừa quý giá cho ta, nếu có một ngày ta đi lên đỉnh cao của nhân sinh, mối ân tình này nhất định ta sẽ trả lại gấp bội."
Ái Lệ miệng nở một nụ cười tươi.
"Phong nhi, ta giao tất cả cho con và chỉ mong con làm một điều, đó chính là tái hiện huy hoàng của Việt quốc năm xưa."
"Tái hiện huy hoàng Việt quốc năm xưa."
Thanh Phong ánh mắt thật sâu nhìn Ái Lệ, bất chợt hắn lắc đầu:
"Tái hiện huy hoàng Việt quốc năm xưa, ta tuy không có nắm chắc trăm phần trăm nhưng vẫn sẽ dốc toàn lực, còn nữa, ta nhất định sẽ báo thù, tìm ra chân tướng Việt quốc bị diệt."
Thanh Phong tiếp tục nói:
"Còn nữa, mẫu thân ngài xin đừng nhúm tay vào việc tìm ra ai là kẻ đã hãm hại ta, ta tự có kế hoạch riêng của mình."
"Được, ta sẽ không nhúm tay vào." Ái Lệ nhẹ nhàng gật đầu.
Như đã đạt được mục đích của mình, Thanh Phong buông ra vài câu tạm biệt rồi chậm rãi rời khỏi, đồng thời trong lòng âm thầm cười lạnh.
Tái hiện huy hoàng Việt quốc.
Không có lợi ích, Thanh Phong hắn có khuya mới làm.
Lời hứa lúc nãy đương nhiên chỉ là hứa tùy ý, không có ý tứ gì.
...
Nhìn bóng lưng của Thanh Phong ngày càng xa dần, Ái Lệ miệng lẩm bẩm: "Ta làm vậy...không biết có là sai không."
"Công chúa..." Một giọng nói trầm thấp bất ngờ từ đằng sau truyền đến.
Ái Lệ hoàn toàn không tỏ ngạc nhiên mà nhanh chóng hỏi:
"Đã tìm ra chưa."
"Theo như thần tìm hiểu thì tám chín mười chính là do phía hoàng hậu làm." Giọng nói kia đáp lại.
"Không hoàn toàn chắc chắn sao." Ái Lệ thở dài một cái, đồng thời cũng nói tiếp:
"Không cần thiết phải tìm nữa."
"Thần đã rõ."
Giọng nói vừa dứt, không gian lại chìm vào trong tĩnh mịch.
...
P/s1: Ước nguyện lớn nhất khi dấn thân vào con đường viết truyện của ta chính là tạo ra một bộ truyện siêu cấp hắc ám lưu, sánh ngang hay thậm trí vượt qua đại danh đỉnh đỉnh, Cổ Chân Nhân.
P/s2: Main chuẩn bị sát nhân hàng loạt rồi, háo hức quá.
Chậm rãi từ trên giường đi xuống, Thanh Phong vặn nhẹ người một cái, các khớp xương kêu răng rắc, cước bộ không giảm tiến ra ngoài.
Bên ngoài ánh mặt trời chiếu gay gắt, không khí chứa từng tia nóng rát nhè nhẹ, Thanh Phong hít một hơi thật sâu, vẻ mặt vốn đã âm trầm nay còn âm trầm hơn.
Ánh mắt đảo quanh một lượt quang cảnh xung quanh, ý niệm trong đầu theo đó cấp tốc vận chuyển.
Chỉ thấy từ xa xa chạy đến một nha hoàn dáng người mĩ lệ, nàng khi đến gần Thanh Phong ngay lập tức tỏ ra cung kính, giọng nói cực kì dễ nghe:
"Điện hạ, quý phi có căn dặn là ngài nên ở trong thư phòng nghỉ ngơi lấy lại sức khỏe, chú ý đừng vận động nhiều tránh gây ra ảnh hưởng xấu."
"Nơi này là!" Thanh Phong nhàn nhạt hỏi lại.
"Là trong cung của quý phi thưa điện hạ, nơi này ở hướng bắc cách chỗ ở của quý phi cũng không xa." Nha hoàn nhẹ nhàng trả lời.
"Ta đã ở đây bao lâu." Thanh Phong tiếp tục hỏi.
"Đã gần một ngày thưa điện hạ."
Một ngày, cũng không ngắn thời gian. Thanh Phong ánh mắt biến ảo không biết nghĩ gì.
Chỉ thấy Thanh Phong lạnh lùng nói ra: "Đưa ta đi gặp mẫu thân đại nhân."
"Chuyện này..." Nha hoàn trên khuôn mặt tỏ ra do dự không dám quyết định, ánh mắt đôi chút sợ sệt mà nhìn Thanh Phong.
"Ta không nhắc lại câu thứ hai." Thanh Phong không kiên nhẫn nói ra.
Nha hoàn không còn cách nào khác đành liều mình làm trái lệnh, dẫn Thanh Phong rời đi nơi này, Thanh Phong chỉ lẳng lặng theo đằng sau, cước bộ đều đều bình ổn.
Xuyên qua vô số khuân viên, tiền trang, rốt cuộc cũng tiến đến một tòa lầu các, phong cách trạm trổ giản dị, bình đạm.
Đến nơi, nha hoàn chần chừ không dám tiến vào, miệng khó khăn nói ra:
"Điện hạ, ta..."
"Lui đi."Thanh Phong vẫy tay ra hiệu, còn mình chậm rãi tiến đến trước lầu các đại môn, bàn tay giơ cao nhẹ nhàng gõ cửa.
Nương theo lấy âm thanh kẽo kẹt cửa vang lên, một mĩ phụ bước ra, nàng vẻ mặt đượm buồn, đôi mắt chứa đầy u sầu.
Tuy nhiên nhìn thấy Thanh Phong, nàng cũng không kìm được ngạc nhiên mà thốt lên:
"Phong nhi, con bình phục rồi."
Thanh Phong nhẹ gật đầu, đôi mắt đầy ẩn ý mà nhìn Ái Lệ.
Như chợt hiểu ra cái gì, Ái Lệ nhanh chóng mở rộng ra cửa, cùng Thanh Phong tiến vào bên trong.
"Mẫu thân đại nhân, ta thiên phú mặc dù bị hạ xuống còn linh giai, con đường tu luyện sau này gần như chấm hết nhưng ngộ tính của ta vẫn còn đó, mong ngài có thể giúp ta..."
Ái Lệ nhìn Thanh Phong thật sâu một hồi, trong lòng trải qua vô số đợt đắn đo, cuối cùng nảng thở dài chậm rãi nói: "Ta hiểu, con đi theo ta."
Ái Lệ tiến sang bên trái mười bước, hai tay vặn nhẹ một cái bình, ngay lập tức tường đá ầm ầm chấn động lộ ra một thông đạo tối om, ngay sau đó nàng ra hiệu cho Thanh Phong cùng tiến vào trong.
Thông đạo lối đi rộng rãi nhưng đôi chút ẩm ướt, những tiếng bước chân vang lên đều đều rõ mồn một.
Xuyên qua thông đạo, Thanh Phong cùng Ái Lệ tiến nhập một căn phòng trống rỗng.
Chỉ thấy Ái Lệ cắn nát đầu ngón tay của mình, máu từ đó nhỏ ra thấm đẫm trên sàn.
Tí tách...tí tách...
Ngay sau đó, dị biến một màn phát sinh.
Không gian quỷ dị vặn vẹo biến ảo, ngay tại chính giữa căn phòng bất ngờ nổi lên một bệ đá màu tro cũ kĩ.
Bệ đá này tỏa ra từng đạo khí tức cổ xưa, tang thương trải dài theo năm tháng.
Ái Lệ nhìn lướt qua rồi chậm rãi tiến lại, một lần nữa nàng nhỏ một giọt máu lên đỉnh của bệ đá.
Rắc!!!
Khi giọt máu tiếp xúc với bệ đá ngay lập tức bị hấp thu, từng vết rạn nứt theo đó xuất hiện, không ngừng tăng trưởng trải dài từ đầu đến cuối.
Không quá mười giây, bệ đá hoàn toàn tan vỡ thành vô số mảnh nhỏ rơi lả tả trên mặt đất, cùng lúc đó hiển lộ ra một mai lệnh bài màu đen nho nhỏ bằng nắm tay, chính giữa khắc to rõ ràng môt chữ, Việt.
Cầm lấy lệnh bài, Ái Lệ một trận hoài niệm nhớ lại quá khứ, không tự giác nàng giấy nên một cảm xúc căm giận mãnh liệt.
Tuy nhiên, ngay sau đó nội tâm Ái Lệ đã áp chế cảm xúc này, nàng nhanh chóng đưa nó cho Thanh Phong, đồng thời cũng nói:
"Phong nhi, con biết Việt quốc không."
"Việt quốc." Thanh Phong lẩm nhẩm hai chữ này, trong đầu kí ức điên cuồng bị đào bới lên.
Đúng rồi, danh tự này Thanh Phong hắn đã từng nghe qua.
Thanh Phong tinh quang lóe lên, kinh ngạc mà nói ra: "Đã từng là một trong bát đại thế lực của Quy Nguyên đại lục, Đại Việt đế quốc."
Ái Lệ nhẹ nhàng gật đầu:
"Đúng thế, chính là nó."
Nói như vậy...Thanh Phong ánh mắt biến ảo mà nhìn Ái Lệ.
Đã nhắc tới Việt quốc, ắt sẽ có mục đích liên quan.
Chỉ thấy theo sự chờ đợi của Thanh Phong, Ái Lệ cũng nói ra:
"Ta lúc trước đã từng là công chúa của Việt quốc, do một số lí do mà kết thân với Trần Đế."
Oanh!!! Thanh Phong một trận kinh ngạc, tò mò cảm giác không ngừng nổi lên.
Ái Lệ tiếp tục nói: "Ta trở thành quý phi của Hắc Nguyên quốc không lâu thì Việt quốc bị kẻ gian hãm hại đến diệt quốc."
Chỉ vào mai lệnh bài Thanh Phong đang cầm trên tay, Ái Lệ chậm rãi nói:
"Mai lệnh bài này là cha của ta tức hoàng đế Đại Việt lúc đó đưa cho ta khi mà chuẩn bị đi sang Hắc Nguyên quốc, trong đó có chứa một phần truyền thừa của Việt quốc bao gồm công pháp võ kĩ, luyện đan, luyện khí, trận pháp."
Nói như vậy, đồ tốt. Thanh Phong ánh mắt nhàn nhạt nhìn vào mai lệnh bài, bất chợt hắn hỏi:
"Mẫu thân đại nhân, nếu là vậy muốn sở hữu một phần truyền thừa này ta phải làm thế nào."
Ái Lệ đáp lại: "Chỉ cần có huyết mạch của hoàng tộc Việt quốc chảy trong người ắt sẽ sở hữu được."
Dòng máu hoàng tộc chảy trong người.
Cái này đơn giản.
Thanh Phong nhẹ gật đầu thu lại mai lệnh bài vào trong túi trữ vật, ngay lập tức hắn chắp tay trước mặt Ái Lệ, giọng nói cực kì biết ơn.
"Mẫu thân đại nhân, ngài có công sinh thành ra ta, đồng thời còn tin tưởng mà giao truyển thừa quý giá cho ta, nếu có một ngày ta đi lên đỉnh cao của nhân sinh, mối ân tình này nhất định ta sẽ trả lại gấp bội."
Ái Lệ miệng nở một nụ cười tươi.
"Phong nhi, ta giao tất cả cho con và chỉ mong con làm một điều, đó chính là tái hiện huy hoàng của Việt quốc năm xưa."
"Tái hiện huy hoàng Việt quốc năm xưa."
Thanh Phong ánh mắt thật sâu nhìn Ái Lệ, bất chợt hắn lắc đầu:
"Tái hiện huy hoàng Việt quốc năm xưa, ta tuy không có nắm chắc trăm phần trăm nhưng vẫn sẽ dốc toàn lực, còn nữa, ta nhất định sẽ báo thù, tìm ra chân tướng Việt quốc bị diệt."
Thanh Phong tiếp tục nói:
"Còn nữa, mẫu thân ngài xin đừng nhúm tay vào việc tìm ra ai là kẻ đã hãm hại ta, ta tự có kế hoạch riêng của mình."
"Được, ta sẽ không nhúm tay vào." Ái Lệ nhẹ nhàng gật đầu.
Như đã đạt được mục đích của mình, Thanh Phong buông ra vài câu tạm biệt rồi chậm rãi rời khỏi, đồng thời trong lòng âm thầm cười lạnh.
Tái hiện huy hoàng Việt quốc.
Không có lợi ích, Thanh Phong hắn có khuya mới làm.
Lời hứa lúc nãy đương nhiên chỉ là hứa tùy ý, không có ý tứ gì.
...
Nhìn bóng lưng của Thanh Phong ngày càng xa dần, Ái Lệ miệng lẩm bẩm: "Ta làm vậy...không biết có là sai không."
"Công chúa..." Một giọng nói trầm thấp bất ngờ từ đằng sau truyền đến.
Ái Lệ hoàn toàn không tỏ ngạc nhiên mà nhanh chóng hỏi:
"Đã tìm ra chưa."
"Theo như thần tìm hiểu thì tám chín mười chính là do phía hoàng hậu làm." Giọng nói kia đáp lại.
"Không hoàn toàn chắc chắn sao." Ái Lệ thở dài một cái, đồng thời cũng nói tiếp:
"Không cần thiết phải tìm nữa."
"Thần đã rõ."
Giọng nói vừa dứt, không gian lại chìm vào trong tĩnh mịch.
...
P/s: Ước nguyện lớn nhất khi dấn thân vào con đường viết truyện của ta chính là tạo ra một bộ truyện siêu cấp hắc ám lưu, sánh ngang hay thậm trí vượt qua đại danh đỉnh đỉnh, Cổ Chân Nhân.
P/s: Main chuẩn bị sát nhân hàng loạt rồi, háo hức quá.