Thanh Liên lời tuyên bố hạ xuống không lâu, phía sau Phúc lão cũng chậm rãi đi ra, trên tay còn cầm một chồng giấy nhỏ lít nhít chữ viết.
"Công tử, đồ vật ngài cần đây." Phúc lão cung kinh hai tay đưa cho Thanh Liên.
"Không tệ."
Thanh Liên trên mặt sắc thái rất tốt, chỉ thấy chân khí trong đan điền điều động vào lòng bàn tay bao khỏa lấy chồng giấy.
Bá một tiếng vang lên, chồng giấy trên tay như có cánh bất chợt bay lên tách ra thành hàng ngàn hàng vạn tờ giấy nhỏ rải khắp một khoảng không gian phía trước.
Cùng với đó, Thanh Liên giọng nói không nhanh không chậm nói ra:
"Các vị, trên đây chính là quy tắc cùng một phần danh sách đan dược công dụng mà đan các ta sẽ mở bán, kèm theo bên cạnh chính là giá cả."
Giấy nhỏ từ trên trời rơi xuống như mưa rơi một dạng bay tứ tung, đa số đều là bị người phía dưới một tay bắt được.
"Chết thật ta không biết chữ, ai đọc giúp với." Người nào đó thất thanh kêu lên.
"Ha ha ha, cần giúp không." Người khác đối lại.
"Ta cần giúp."
"Ta."
...
Phía dưới nhốn nháo như vỡ trận, âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng quẩn quanh.
Hao đến nửa canh giờ, đoàn người rốt cuộc cũng nắm rõ ý tứ trên tờ giấy.
Đại khái như sau.
Đan các đan dược không chỉ bán cho võ giả mà còn cho cả thường nhân, tuy nhiên thường nhân dùng kim tệ còn võ giả dùng nguyên thạch.
Không những thế, còn có thể dùng huyết nhục yêu thú để đổi lấy đan dược phẩm chất phù hợp.
Điều quan trọng nữa là đan các mở cửa bất cứ lúc nào trong ngày.
Còn phía dưới chính là một dãy dài đan dược tên gọi cùng giá cả bên cạnh, tuy nhiên tạm thời chưa cần đề cập tại đây bởi cũng sắp đến màn cuối cùng.
Thanh Liên tay phải ngón tay vặn vặn vang lên những âm thanh cọ xát:
"Các vị, điều cơ bản cũng đã xong, giờ đây trong ngày đầu tiên khai trương đan các chỉ tiếp một trăm khách nhân đầu tiên, còn lại phải chờ đến ngày sau mới chính thức đi vào hoạt động."
Dừng lại một chút, Thanh Liên ánh mắt thâm thúy nhìn xuống dưới:
"Và tất nhiên, một trăm vị cũng là do ta tùy ý chọn lựa."
Cuối cùng, dẫn đầu một trăm người Thanh Liên thong dong tiến nhập đan các, để lại phía sau chính là một loạt hối tiếc ánh mắt, cùng không bằng lòng ngữ điệu thốt lên.
Bên trong đan các, sạch sẽ không gian thoáng mát không khí, phong cách cổ xưa ngập tràn, hai bên chính là bát ngát dãy dài tủ đen, mà sát đó chính là người trong coi bán hàng.
Thanh Liên nụ cười trên môi vẫn chưa tắt, hắn nhẹ nhàng giới thiệu từng chút thông tin đồ vật, công dụng đặc trưng, không những thế pha vào đó một ít ngôn ngữ ảo diệu càng làm cho đan dược trở nên thần kì trong mắt người khác.
"Vì hôm nay là ngày đầu tiên ra mắt nên giá cả đan dược ta sẽ hạ thấp xuống còn năm thành, về chất lượng các vị yên tâm sử dụng, nếu xảy ra bất trắc gì ta cam đoan đền bù thiệt hại gấp đôi."
Thanh Liên cười cười chốt một câu cuối cùng, tầng do dự cuối cùng trong lòng mỗi người cũng theo đó mà bị phá vỡ.
Ồ ạt người tiến lên mua, đan dược đại lượng bị bán đi.
Mà mua nhiều nhất vẫn là võ giả thành phần, còn về thường nhân kém đi vài phần.
Đan dược tích trong đan các thực sự nhiều vô số kể, đối diện khách nhân đại lượng mua mà vẫn chưa hao nổi góc nhỏ đủ thấy kinh khủng cỡ nào.
Thanh Liền nhìn một màn này âm thầm cảm khái.
Đan dược bày ra bán hầu hết đều lấy ở hắc túi mà Vương Long đưa cho, còn hắn luyện ra tuy rất nhiều nhưng so với này vẫn không thấm vào đâu.
Đan dược nhiều như vậy người khác chỉ hận không thể phục dụng được hết mà giờ đây Thanh Liên lại đem ra bán.
Nói ra tưởng chuyện đùa nhưng tất cả đều có nguyên nhân.
Từ khi bị trọng thương đến nay, Thanh Liên mục tiêu đã hoàn toàn thay đổi.
Hắn muốn đi theo thể tu, làm một cái luyện thể võ giả, chính vì vậy lượng chân khí trong bể chứa tạm thời không dùng đến để tăng cảnh giới, cùng với đó đan dược thiên về khí tu võ giả không cần nữa chất thành đống.
Chi bằng đem ra góp vào đây cung cấp thêm lợi ích không còn gì hay bằng.
Thản nhiên vươn nhẹ tay chỉ huy một số người công làm cho tốt, tươi sáng thần sắc hòa lẫn với thanh âm ồn ào khuấy động một chút cảm xúc nhân trong đan các.
Đan các mọi chuyện diễn ra cực kì suôn sẻ, cứ như thế thời gian nhanh chóng trôi qua, sự việc diễn ra trong ngày hôm nay cùng dần lắng xuống cho tới đêm.
Ngày mới, tiếng gà gáy dồn dập vang lên, người người mi mắt bắt đầu mở, tinh thần sung túc, thể lực dồi dào.
Tuy nhiên đợi không lâu sau đó, không khí Minh Hi thành bắt đầu bùng nổ phun trào mạnh mẽ, như làn sóng quét qua toàn bộ nơi đây.
Đan các thông tin liên quan tất tần tật lấy một tốc độ kinh khủng mà lan truyền, chẳng mấy chốc toàn bộ Minh Hi thành mỗi một cái ngóc ngách đều nghe thấy đan các danh xưng.
Mà cũng từ đó lan truyền một câu nói.
Không sợ đan dược thiếu. Chỉ sợ không đủ tiền.
Dần dần đan các thông tin cũng nhanh chóng dịu đi, cho đến khi hoàn toàn hòa làm một với dòng chảy cuộc sống nơi đây.
Tại Lâm gia một chỗ nào đấy.
Lâm Chấn Khang nắn nắn một viên đan dược óng ánh trong tay mà nhìn, hắn toát ra không thể tin được thần sắc:
"Nếu như ngươi nói vậy, viên bồi nguyên đan này ít nhất dược lực phải gấp năm sáu lần bình thường."
Mà phía sau hắn chính là một nữ tử tóc trắng, nàng nét mặt mĩ lệ vô cùng, thân hình lồi lõm rõ ràng, núi non hư ảnh chập chùng.
Chỉ thấy nàng nhẹ gật đầu, tuy nhiên ngữ điệu không hề tỏ vẻ yếu đuối:
"Đúng thế, Lâm gia chủ ta nghĩ vị luyện đan sư này cấp bậc ít nhất cũng phải đạt được đến đan sư loại này trình độ."
"Đan sư!" Lâm Chấn Khang lẩm bẩm danh tự này trong đầu, ánh mắt âm trầm thoáng u ám.
Minh Hi thành cao nhất luyện đan người mới có đan đồ cửu tinh cấp bậc, đương nhiên là Lâm gia người, vậy mà giờ đây lại thêm ra một vị đan sư cấp bậc, diễn biến tiếp theo cũng thật khó đoán.
Vốn nghĩ trình độ vị luyện đan sư này chỉ dừng ở mức đan đồ.
Thật không ngờ...
Lâm Chấn Khang mặt không đổi sắc lạnh lùng nói: "Đan sư, thật là đúng có chút ngoài ý muốn, tuy nhiên thế sự đã như vậy bắt buộc phải lao theo, ta cũng muốn xem Lăng, Tiêu hai nhà làm ra cái hành động gì tiếp theo."
Chỉ thấy Lâm Chấn Khang nhếch miệng cười lạnh lẽo:
"Mục nhi, ngươi truyền lệnh ta phát ra thiệt mời gửi đến hai nhà Lăng, Tiêu, còn cả vị luyện đan sư kia nữa. Nội dung thiệp mời chính là..."
Vị nữ tử phía sau không ai khác chính là Lâm Mĩ Mục, thuộc Lâm gia chi nội, từ nhỏ đã ham mê luyện đan chi thuật, suốt hai mươi năm đều mày mò nghiên cứu về luyện đan, đến nay đã ba mươi, cũng trở thành cửu tinh đan đồ, cao nhất luyện đan sư tại Minh Hi thành, quyền lực chỉ sau mỗi Lâm gia chủ.
Chỉ thấy nàng nhàn nhạt tuân lệnh mà lui ra sau, không hề có nửa điểm dị nghị, bởi Lâm gia gia chủ việc làm nàng cũng đã thấu một hai.
Dùng uy thế Lâm gia cao nhất để cường lực về mặt tinh thần nhưng trên danh nghĩa đường đường chính chính mời đến.
Mà đã trong Lâm phủ rồi tỉ lệ nắm chắc thành công càng lớn.
Tuy nhiên hai cái gia tộc kia ắt sẽ nhìn ra điểm này, nhưng Lâm gia cái uy không phải vật vất ngoài đường.
Không muốn thì thế nào, chẳng nhẽ xé rách da mặt nhau, gây nên một trận nội chiến. Mặc dù Lăng gia cùng Tiêu gia hợp lại có chút nhỉnh hơn Lâm gia nhưng nếu đã thật sự khai chiến mất mát chính là không thể dùng mắt thường mà hình dung được.
Chỉ có thể bỏ qua lợi ích trước mắt mà chú ý đến lâu dài sau này.
Còn vị luyện đan sư kia Lâm Chấn Khang cũng không sợ hắn không đến bởi, hắn bắt buộc phải đến.
Dược liệu, thảo dược cung cấp đồ vật bảy thành chính là ở Lâm gia phân phát mà ra, nếu không đến nguồn cung cấp này coi như bay hơi đi.
Không có đại lượng dược liệu luyện chế đan dược thì xem ngươi đan các vận hành kiểu gì.
Lâm Chấn Khang cười nhạt một cái, trong tay bồi nguyên đan đã hoàn toàn phá toái, phân liệt thành vô số bụi nhỏ bay loạn xạ trên tay, hương thơm theo đó cũng tan biến.
Đan sư, đan sư thì thế nào, không sợ ngươi thoát khỏi lòng bàn tay.