Về việc tại sao người phải ăn những đồ vật, thực phẩm không lành mạnh còn mèo lại ăn thức ăn được chế biến tinh vi như vậy thì Hứa Thanh lại không cách nào giải thích được. Hứa Thanh rất khó giải thích, chỉ có thể nói "sau này sẽ biết" để cho qua.
Chuyện vui vẻ chỉ có thể cảm nhận, không thể nói ra ngoài.
Mắt thấy trời đã tối dần Hứa Thanh đem hình ảnh chim cánh cụt () trên máy tính mở ra một cửa sổ trò chuyện. Luôn dặn dò chính mình không ẩn dấu ở trên mạng nói chuyện, nhưng sau khi dạy Khương Hòa ngàn dặm truyền âm thì anh ta đã một mình đi ra ngoài. Ngồi xe phương tiện giao thông công cộng đi tới địa điểm hẹn gặp Tần Hạo.
"Con chuột, cậu đang ở đâu?"
"Chỗ này, chỗ này!"
Tần Hạo đến trước một bước, đã chọn ngồi ở một góc sáng sủa, vung tay ra hiệu.
"Chào! Cậu đen rồi, trời tối chút nữa là nhìn không thấy cậu."
Hứa Thanh quay đầu nhìn Tần Hạo, chưa đi tới đã cười: "Cảnh sát Tần thật vất vả."
"Đó là tương đương với cực khổ. Ngồi đi, trước tiên cho anh đầy một chút."
"Cảnh sát có thể uống rượu không?"
"Nói thừa! Tôi không đi làm, tại sao lại không thể uống?" Tần Hạo giật giật quần áo của mình: "Thường phục, nhìn thấy chưa?"
"Được, chọn món đi."
Thịt dê xiên, xiên rau hẹ, lại thêm trái cà nướng, một két bia, đều là những món ngon.
Cả hai người đều thích những món ăn màu sắc sặc sỡ, ăn đồ nướng cũng chính là mấy loại này. Không đủ thì lại tiếp tục gọi, ăn no mới dừng lại.
"Công việc thế nào rồi? Trở thành một vị cảnh sát quang vinh, là cảm giác như thế nào?"
"Cảm nghĩ cái rắm, cùng với tưởng tượng của cậu một chút cũng không giống."
Nhắc đến vấn đề này Tần Hạo một bụng bực tức "Lúc đầu nghĩ cùng tên bắt cóc đấu, nếu bị thương thì cũng quang vinh. Có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân.. Một cái đều không có! Mỗi ngày đêu gặp phải những việc vặt vãnh, không đáng kể. Cậu không thể, cậu không thể tưởng tượng được đâu.."
"Tình nhân cãi nhau tôi phải đi khuyên, đồng hương cãi nhau tôi phải đi khuyên giải. Hai bà già đứng đối diện cãi nhau tôi phải đứng giữa kêu họ dừng lại.. ài! Ngay cả kẻ trộm cũng không gặp được. Mỗi ngày đều phải hòa giải, hòa giải, hòa giải. Cũng không biết ở đâu ra mà nhều việc linh tinh như vậy."
"Nói như vậy thì chính là nhân dân an cư lạc nghiệp, thật tốt." Hứa Thanh cảm thấy vui vẻ: "Có phải mỗi một tấm hình đều có hình ảnh của cậu.. Giấc mộng anh hùng?"
Người bạn này từ lúc nhỏ đã có mơ ước muốn được trở thành cảnh sát. Nhưng cao được m đã bắt đầu ngừng phát dục. Biết tiêu chuẩn kiểm tra sức khỏe ít nhất cũng phải m trở lên, lúc đó còn ôm Hứa Thanh khóc một trận.
Lúc đó hai người vẫn còn học cùng trung học, lúc đó Hứa Thanh đã cao hơn m an ủi cậu ta nói "Luyện phần cơ trên cánh tay đi, sau này nói không chừng có thể được đặc cách trúng tuyển. Bởi vậy Tần Hạo bắt đầu một cuộc sống luyện cơ tay".
Cũng may sau đó khi dự thi đã bỏ qua tiêu chuẩn chiều cao đổi thành nhảy cao. Tính là thay đổi một chút. Tần Hạo sau đó lại xúc động, ngày nào cũng luyện nhảy cao. Bây giờ cuối cùng cũng được như ý.
"Cậu đừng nói, tôi sắp bị táo bón rồi, lúc nãy cậu vẫn chưa đến tôi đã nhìn chỗ này."
Tần Hạo uống một ngụm rượu. Hạ giọng biểu ý một chút nhìn đường bên kia: "Tôi nghĩ, nếu lúc này tự nhiên xuất hiện một tên lưu manh vác đao đi loạn. Tôi đập bàn nhảy ra cùng hắn đấu một trận. Một vở tuồng lớn vừa chui ra từ bộ não của tôi.
" Cái gì cùng với cái gì.. Đừng nằm mơ nữa. "
Trong lòng Hứa Thanh nổi lên một chút chột dạ, du côn vác đao chạy loạn, đây không phải là Khương Hòa lúc vừa mới đến hay sao?
Không đúng, cô ấy là cầm kiếm. Cũng may hôm đó trời đổ mưa to, trên đường cũng không có mấy người.
Ngồi nói chuyện phiếm một lát, xiên thịt được cho vào nướng trước đặt lên bàn. Hai người cầm chai rượu cụng một cái, sau đó bắt đầu ăn.
" Cái đó, tôi có một việc muốn hỏi, không biết cậu có biết không. "Một ngụm rượu đã ăn hết xiên thịt, Hứa Thanh ngồi thẳng người, thản nhiên nói.
" Nói đi, là việc gì? "Tần Hạo cũng không ngẩng đầu, giao lưu cùng xiên thịt.
" Ừm.. Chính là giả dụ thôi, nếu như có một người lưu lạc, bị mất trí nhớ. Muốn làm một cái chứng minh nhân dân để đi làm, nhưng lại không có bất kỳ cái gì để chứng minh thân phận, như vậy thì phải làm như thế nào? ".
" Ừm.. "
Ực ực ực..
Tần Hạo ngửa cổ uống hết nửa chai bia nhỏ, thở ra một hơi nói:" Không làm được, không có cách nào để làm. "
" Tại sao lại không thể làm? "
" Đây chính là không có hộ khẩu, làm bằng cách nào được? ".
" Chính là vì không có hộ khẩu nên mới phải làm, nếu có hộ khẩu thì đã không làm. "Hứa Thanh phun trào.
" Ai cần phải làm? Bạn của cậu? Không có hộ khẩu? "Tần Hạo tự dưng nổi lên một chút hứng thú.
Cháu trai của cậu Ba hàng xóm nhờ tôi hỏi hộ. Anh ta có một người bạn rất phức tạp..".
"Cút, cút."
Tần Hạo cười châm biếm "Không có hộ khẩu, trừ phi có thể cung cấp thứ gì đó để chứng minh thân phận. Ví dụ tìm bố mẹ, cung cấp bảng xét nghiệm chứng minh huyết thống, hoặc là.. Dù sao nói ra cũng rất phức tạp. Nếu không có bất cứ thứ gì có thể chứng minh thì chính là tự nhiên xuất hiện một người, nghĩ cũng đừng nghĩ."
Hứa Thanh yên lặng ăn hai xiên thịt. Ánh mắt hướng về phía đường lớn, qua một lúc lại hỏi: "Vậy nếu như các cậu gặp phải một người không có hộ khẩu như vậy, thì sẽ xử lý như thế nào?".
"Tại sao lại phải xử lý người ta? Trừ phi có hành động khả nghi, thì sẽ nhất hỏi tam tra xem có tìm ra được tội phạm trốn trại hay không."
"Nhất hỏi cái gì? Tam tra cái gì?"
"Chính là.. Không đúng. Cậu có chuyện đúng không?" Tần Hạo nhướng mày, cảm thấy sự tình không đơn giản.
Tuy rằng cậu cậu ta bình thường tính hiếu kỳ cũng rất lớn, nhưng vẫn cảm thấy có chút không thích hợp.
"Tôi có chuyện cái rắm, cậu mới vào nghề bao lâu mà đã bị bệnh nghề nghiệp rồi.. Lẽ nào tôi chứa chấp một tội phạm bỏ trốn, sau đó tìm một cảnh sát như cậu để nghĩ biện pháp che dấu thân phận.
Hứa Thanh khinh bỉ liếc mắt nhìn anh ta.
".. Cũng đúng. "
Tần Hạo nghĩ nghĩ, hình như là vậy.
Cầm chai bia lên cùng Hứa Thanh cụng một cái, uống hai ngụm lại ăn một xiên. Anh ta vừa nhai vừa nói:" Chỉ là hỏi trước mà thôi, hỏi tin tức cơ bản xem anh ta có thể thông qua tự thuật cơ bản hay không. Chứng tỏ thân phận, nếu như là giả vờ mất trí nhớ hay là giả ngốc, như vậy thì sẽ cần phải điều tra. "
" Tam tra? Là tra những gì? ".
" Nhân khẩu mất tích, kiểm tra dữ liệu thông tin bị bắt cóc, hoặc có phải là một nhân viên bỏ trốn hay không. "
" Vậy thì tam tra cũng không có vấn đề gì? ".
" Không có vấn đề gì.. Ầy, Cậu hỏi những cái này làm gì? "Tần Hạo buồn bực, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
" Tôi đây là đang tìm đề tài nói chuyện, nếu không chúng ta hai người đàn ông thì có chuyện gì để nói? Nói chuyện yêu đương hay sao? ". Hứa Thanh tiếp tục khinh bỉ nói:" Thôi, nếu còn hỏi nữa thì chắc lại đem tôi ra để hành hạ.. "
Hứa Thanh duỗi hai tay ra đặt ở trên bàn, vui vẻ nói:" Nếu không cậu điều tra tôi một chút? Nói không chừng có thể tìm được một người bị mất tích. Tôi là được bố mẹ tôi nhặt về. "
" Thôi thôi thôi, nói chuyện vô nghĩa, tôi nhìn cậu là từ Nam Sơn Nhị Viện đi ra.. "Tần Hạo ghét bỏ" Tam tra đều không trúng sẽ tìm người nước ngoài nhập cảnh, cùng với đăng kí bệnh nhân tâm thần. Tôi nhìn cậu thì chính là bị bệnh thần kinh. "
" Nếu như đều không phải? "
" Đều không phải thì sẽ thả ra, còn có thể như thế nào nữa? Người không phạm tội "
"... "
Hứa Thanh nghĩ nghĩ thấy không đúng lắm" Vậy thì chứng minh thư của người ta? Không giúp họ giải quyết một chút hay sao? "
" Cung cấp tư liệu để đi làm a "
" Không có tư liệu "
" Không làm được "
"... "
Hứa Thanh đau trứng" Người ta cũng không phạm tội, tại sao lại không làm cho họ? "
" Bởi vì không có tư liệu a. "
Tần Hạo ăn no ợ một cái, cầm cái tăm trên bàn khoa tay múa chân:" Cậu nhìn, nếu bây giờ lấy ra một cây đao, phốc một cai đem cậu đâm chết.. "
" Đừng đâm tôi, đâm người khác đi. "Hứa Thanh chán ghét.
" Được, vậy tôi đi ở trên đường.. Phi, giả dụ cậu, vác đao đi trên đường đâm chết người khác, trốn đi nơi khác. Sau đó xử lý hết lại quay lại Giang Thành, hoặc là đi một nơi khác. Nói là mình bị mất trí nhớ, nhất hỏi tam tra đều không biết, không có quá khứ, không có lai lịch. Sau đó cậu làm một chứng minh thư mới và bắt đầu lại từ đầu. Như vậy có thích hợp không? "
Hứa Thanh không nói chuyện. Tần Hạo vui vẻ cầm tăm chỉ điểm giang sơn" Người chính là như vậy. Có thể tồn tại, thì nhất định phải có dấu vết, không thể nào xuất hiện một cách vô căn cứ. Nếu như thật sự có.. Thì người đó nhất định có vấn đề. "
Anh ta rung đùi đắc ý, ném cái tăm trong tay đi, lại duỗi tay ra cầm một xiên thịt mới đưa đến bên miệng nói:" Nếu đã từng đi qua thì nhất định sẽ lưu lại vết tích.. Đây chính là pháp chứng mà Ngải Đức Mông, La Ca nói. Định luật hoàng kim.
"Tỉnh tỉnh, cậu bây giờ chính là một vị cảnh sát, khuyên giải các bà cô cãi nhau."
".. Ồ."
(): Ứng dụng QQ của Trung Quốc có hình của con chim cánh cụt.