Màn bạo lực vừa rồi Hứa Thanh nghĩ lại mà sợ.
Trong nháy mắt dùng một tay bóp cổ một người trưởng thành, ném xuống đất. Bây giờ trên cổ vẫn còn nhìn thấy mấy vết hồng hồng.
Quá hung tàn rồi.
Đứng tại chỗ bình tĩnh một chút. Anh ta quay người nhìn cậu thanh niên giống như một chú gà con, đang quỳ ở dưới đất không dám nhúc nhích. Xoa bóp quả đấm nói "Đừng loạn động, đợi tôi gọi điện cho người bạn cảnh sát, gọi cậu ta tới đây."
"Khụ khụ.. Đại ca, tha cho tôi một lần đi."
Thanh niên nghe nói tới cảnh sát. Đang quỳ ở dưới đất ngẩng đầu lên, liếc nhìn Khương Hòa, ánh mắt mang theo sự sợ hãi. Quay sang Hứa Thanh cầu xin nói: "Bây giờ đánh cũng đã đánh rồi.. Khụ khụ, tha cho tôi một lần đi. Tôi là do mê mẩn mới vậy, lần sau không dám nữa."
"Đánh ngươi là xứng đáng, có tay có chân làm cái gì mà không được? Tiền của tôi là gió thổi tới hay sao?" Hứa Thanh phun ra một tràng. Chỉ có điều động tác đi về phòng dừng lại. Quay đầu nhìn hắn ta nói: "Lần đầu tiên?"
"Lần đầu tiên, lần đầu tiên.. Khụ khụ đừng báo cảnh sát. Tôi thật sự sẽ không có lần sau đâu." Thanh niên thử đứng dậy. Thấy Khương Hòa não khẽ động, dừng một chút lại ngoan ngoãn quỳ xuống.
Thật sự là không hay ho mà. Nghe nói ở nơi này bị quỷ nháo. Buổi tối mọi người đều đi ngủ sớm. Hắn ta rối rắm thật lâu, lá gạn lớn một chút mới dám tới xem. Kết quả vừa mới bắt đầu, liền bị người ta suýt chút nữa thì bóp chết.
Người con gái này là thuộc đội của quốc gia hay sao?
"..."
Hứa Thanh chìm vào suy tư. Nói đúng ra thì là giả vờ suy tư. Sờ sờ cằm nhìn người thanh niên, trong lòng cũng trăm lần không muốn báo cảnh sát.
"Nói xin lỗi"
"Xin lỗi"
"Thôi bỏ đi, vẫn là báo cảnh sát thì hơn. Trước tiên tôi sẽ gọi điện cho người bạn cảnh sát của tôi, hỏi xem đây có được coi là phòng bị chính đáng không. Nếu quẳng sảy ra vấn đề thì sẽ cùng cảnh sát đưa ngươi đi bệnh viện một chuyến." Hứa Thanh quay người muốn đi lấy điện thoại.
"Đừng, tôi không sao! Đại ca, anh tha cho tôi một lần đi.. Khụ khụ.. Là tôi không cẩn thận nên bị ngã."
"Sợ báo cảnh sát như vậy, thật sự là lần đầu tiên?"
"Thật sự, thật sự"
"Vào như thế nào thì cút ra như thế."
"..."
Thanh niên ngẩn người, phản ứng kịp thì vui mừng như điên. Nhanh chóng bò dậy, động tác này ảnh hưởng tới chỗ bị đau vừa nãy, không nịn được nhếch miệng. Cúi thấp đầu chịu đựng cơn đau từ cửa sổ trèo ra ngoài.
Nửa đêm đèn trong phòng khách sáng trưng. Hứa Thanh đợi cho hắn ta rời khỏi, mới đi qua dọn dẹp một chút cửa sổ. Quay người nhìn về phía Khương Hòa.
"Đến nơi này để trộm thật sự là không có mắt."
"Cứ như vậy để hắn đi?" Khương Hòa hỏi.
"Nếu không còn có thế thể như thế nào.. Báo cảnh sát còn không biết cô có bị truy cứu vì vừa nãy đã đánh hắn hay không. Còn có thân phận của cô nữa." Hứa Thanh lắc đầu "Thật phiền phức."
"Hắn ta tới đây trộm đồ, còn truy cứu ta đánh hắn?"
"Cụ thể thì còn phải xem tình hình thương tích của hắn.. Cô không ngủ? Tại sao vẫn còn mặc quần áo?"
Hứa Thanh cảm thấy rất kì quái. Nửa đêm mà quần áo Khương Hòa vẫn hoàn hoàn chỉnh chỉnh. Chẳng lẽ lại muốn lén lút chạy ra ngoài?
"Tôi quen mặc y phục ngủ."
"Ồ, không phải là muốn chạy ra ngoài sao?"
"Không phải, chỉ là muốn nghe xem ngươi muốn làm gì. Sau đó.." Khương Hòa không nói hết câu, nghe thấy động tĩnh bên ngoài cô nghĩ là Hứa Thanh. Còn tưởng rằng nửa đêm anh ta muốn làm việc gì đó.
"Sao có thể, cô tưởng rằng ai cũng giống cô, nửa đêm chạy ra ngoài làm cú đêm.. Mau tiếp tục ngủ đi. Cửa sổ ngày mai tôi sẽ gọi người tới sửa."
Hứa Thanh quay lại phòng ngủ. Đến cửa phòng lại dừng lại, quay đầu nói: "Nếu nửa đêm tôi lén lén lút lút.. cái kia gì?"
Khương Hòa mặt không chút biểu tình nhìn anh ta "Gì cái gì?"
"Ha.. Không có, mau đi ngủ đi."
"..."
Đèn phòng khách một lần nữa lại được tắt đi. Hứa Thanh vào phòng đóng cửa lại. Lát sau Khương Hòa liếc nhìn bên ngoài cửa sổ. Bước trong bóng tối đi về phòng,
Ngày hôm sau Hứa Thanh tức dậy từ sớm. Sau khi rửa mặt, đánh răng Khương Hòa cũng quần áo chỉnh tề đi ra.
"Cô có phải là trốn ở trong phòng lén lút luyện công?"
Thấy trên trán Khương Hòa đổ mồ hôi, Hứa Thanh không khỏi hỏi một câu. Mỗi lần thức dậy sớm, đều có thể nhìn thấy Khương Hòa có bộ dáng như vậy.
Cố tình hết lần này tới lần khác không nghe thấy động tĩnh gì..
"Phải."
Khương Hòa không phủ nhận, đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục. Đó là sự tu dưỡng của người luyện võ.
"Lần sau có thể mở cửa ra không, để tôi xem cô luyện như thế nào?"
"Có thể"
Không ngờ Khương Hòa đồng ý dứt khoát như vậy. Hứa Thanh có điểm ngoài ý muốn, có điều không nói gì. Quay về phòng, cầm điện thoại cùng chìa khóa. Đợi Khương Hòa xong xuôi mọi thứ thì quay đầu về phía cô ấy.
"Đi, ra ngoài ăn sáng. Nhân tiện tìm phương thức liên lạc với người sửa cửa sổ"
"Đưa ta cùng đi?"
"Đương nhiên rồi, hôm qua tôi đã nghĩ cả một buổi tối. Cứ ở nhà học lý luận xuông thì không được. Muốn học được cách sống, phương thức tốt nhất là đi thể nghệm cuộc sống."
Hứa Thanh vừa nói vừa đưa Khương Hòa ra cửa. Ra hành lang hô hấp hít thở một chút không khí trong lành của buổi sớm. Vì các-bon-đi-ô-xít của Giang Thành mà góp một viên gạch.
"Nhìn nhiều, nghe nhiều, học nhiều."
Anh ta nâng tay quét một vòng xung quanh: "Nơi nơi đều là cuộc sống, có biết phải học như thế nào không?"
"Học như thế nào?" Khương Hòa có một chút mong đợi.
"Vứt bỏ lối suy nghĩ và ý tưởng của quá khứ. Quên đi nơi ở khi trước của cô. Đem tất cả đều trở thành mới." Hứa Thanh bỏ hai tay vào túi, chậm rì rì đi về phía trước "Tự do, bình đẳng, văn minh, hài hòa, dân chủ giàu mạnh, công chính, pháp trị. Chuyện nghiệp, yêu nước thành tín, thân thiện, trước tiên nhớ kỹ hai mươi tư chân ngôn. Nhắc lại một lần."
"..."
Khương Hòa há mồm nhưng lời nói nghẹn ở họng, nói không lên lời.
Chỉ nghe một lần nhớ cái quỷ!
"Giống như kẻ trộm tối qua, nếu lại gặp tình huống tương tự như vậy có thể chế ngự hắn nhưng không được hạ thủ quá nặng. Tối qua cô có phải là muốn vặn gãy cổ của hắn?"
"Không có, ta đã thu lại rất nhiều lực đạo."
"Vậy thì tốt.. ở đây làm người khác bị thương là một chuyện rất phiền phức. Cho dù hắn ta có là người xấu, cô cũng không thể làm hắn chết. Tất cả để quan sai làm."
Hứa Thanh dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Nhưng xét thấy năng lực của cô về cơ bản không ai có thể uy hiếp được cô nữa. Cho nên bất luận ở thời điểm nào cũng không được hạ sát thủ."
"Vậy có thể đánh đến mức độ nào?"
"Xem tình huống, ví dụ.. Vì sao cô muốn đánh người?"
"Ví dụ ngươi nửa đêm lén lén lút lút vào phòng của ta, ta nên ra tay nặng đến mức nào?" Khương Hòa hỏi.
".. Cái này về cơ bản là không thể nào, đổi một cái nếu khác đi" Hứa Thanh bĩu môi "Tôi giống người như vậy sao?"
"Rất giống."
"..."
Nhân phẩm bị nghi ngờ Hứa Thanh nổi giận
"Tôi là thiếu hiệp, đạo đức tốt, một thiếu hiệp chính khí lẫm liệt, đã hiểu chưa?"
Khương Hòa nhếch miệng "Tôi tạm thời tin."
"Cái gì gọi là tạm thời? Đợi đợi, tại sao cô lại sản sinh ra ý nghĩ tôi lén lén lút lút vào phòng cô, tại sao lại có ý nghĩ kì quái như vậy?" Hứa Thanh buồn bực, mình nhìn không giống người xấu a.
Hơn nữa bình thường cũng không có làm qua điều gì.. Hình như chính là đem đôi giày cỏ của cô ấy vứt trong thù rác nhặt lại, còn lại không có làm điều gì.
"Tối qua là ngươi tự nói."
"Tối qua?" Hứa Thanh gãi đầu, mới nhớ ra lời nói đùa đêm qua nói "Chỉ là nói đùa thôi.. Nếu thật sự có thể làm chuyện như vậy, tôi còn có thể nói ra hay sao?"
Khương Hòa không nói chuyện, tối qua cô ấy đã rối rắm, nếu sau này thật sự phát sinh chuyện đó thì phải làm như thế nào. Thật sự không thể đánh anh ta mất nửa cái mạng được.
"Nói trở về nếu như thật sự chuyện đó phát sinh, cô sẽ làm thế nào? Hứa Thanh hỏi.
" Ta sẽ đánh ngươi một quyền. "Khương Hòa nói.
" Một quyền? "
" Một quyền."
Hứa Thanh nhìn tay của cô ấy, một quyền này sợ là không phải muốn mạng của anh ta.