Đầu tháng mười một, thời tiết chuyển lạnh.
Dưới sự trợ giúp của Hứa Thanh, Khương Hòa cuối cùng cũng có thể dựa vào đôi tay luyện tập hàng ngày kiếm được một trăm tệ.
Sau đó lại trả cho Hứa Thanh.
"Cố gắng, sau này sẽ càng ngày càng nhiều." Hứa Thanh nhìn đôi mắt mong chờ lại có điểm ngượng ngùng của cô ấy.
Là do cô muốn trả lại, tại sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy chứ?
"Đúng rồi, cô có biết nấu ăn không?"
Khương Hòa nhìn chằm chằm vào số dư tài khoản wechat của mình, có chút tiếc hận. Hứa Thanh nói sang chuyện khác, lại muốn tìm một việc khác cho cô ấy làm.
Người này a, luôn có lòng tham, lúc mới đầu nghĩ có một người nói chuyện đã rất vui rồi, tiếp theo lại muốn có người nấu cơm cho mình..
Đây là giúp Khương Hòa khai thác các mặt thiên phú, xem cô ấy thích hợp làm việc gì. Hứa Thanh nói với chính mình như vậy.
Ngoài giá trị vũ lực cao thì ở xã hội hiện tại không có một sở trường gì, Khương Hòa chính là một phế nhân thực thực tại tại. Cần thiết phải có một cái gì đó, tục ngữ nói rất hay – nhất chiêu tiên ngật biến thiên.
Tục ngữ lại nói rất hay – nghệ đa bất áp thân.
Cho dù là một chiêu tiên hay là nghệ đa, Khương Hòa một cái đều không có. Cũng không thể ra đường biểu diễn nuốt kiếm hoặc đập gạch, phá đá. Một người con gái đi làm vệ sĩ cũng không thực thế.. Cho dù thực tế thì cũng không có biện pháp giúp cô ấy tìm việc.
"Tôi biết nấu cháo." Khương Hòa nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: "Cũng biết hâm nóng đồ ăn."
"Cô có thể học." Hứa Thanh nói.
"Đương nhiên, tôi có thể học."
Trên mặt Khương Hòa mang theo sự mong chờ "Tôi phải học nấu ăn sao?"
Cô ấy cảm thấy không thể dựa vào việc chơi trò chơi. Làm gì có chuyện ngày nào cũng quấn ổ ở nhà chơi trò chơi.. Nhưng nấu ăn lại không như vậy, đầu bếp lúc nào cũng là một công việc đúng đắn.
"Khụ.. Tôi là đang hỏi cô, cô có muốn học nấu ăn không?"
"Muốn."
"Vậy hãy mang nồi đi rửa sạch, tôi dạy cô xào khoai tây."
Hứa Thanh nhìn nhìn, mang theo Khương Hòa vào nhà bếp tám trăm năm chưa dùng đến. Sau khi dạy cô ấy học cách dùng chất tẩy rửa và nắm cọ sắt, liền để cô ấy lại phòng bếp dọn dẹp. Tự mình mang theo chìa khóa ra cửa mua đồ ăn, mua gạo, còn có dầu, muối, tương, dấm.
Con gái không có lí do gì mà không học được cách nấu ăn. Đợi sau khi Khương Hòa nấu ăn thuần thục..
Nghĩ tới liền có cảm giác vui vẻ, Hứa Thanh tự mình nấu ăn cũng không giỏi lắm. Anh ta cũng chỉ biết mấy món đơn giản như khoai tây thái sợi và trứng xào cà chua. Những món khác thì phải để Khương Hòa tự mình học trong thực tiễn.
Triều Đường không xào đồ ăn, chủ yếu là hấp, luộc, nướng, còn các loại gia vị thì hơn phân nửa là không có. Khương Hòa chỉ học ăn, nhưng từ trước tới nay không biết các loại thức ăn được làm như thế nào. Nghĩ tới tự mình có thể làm ra những đồ ăn ngon như vậy, cả người tràn ngập lòng nhiệt tình.
"Mua đồ ăn gì?"
Hứa Thanh quay lại, cô ấy cố gắng đè nén sự kích động trong tim. Lau khô tay chạy tới tiếp đón.
"Khoai tây a.. Ồ, cô hình như không biết cái này, mau cầm lấy gạo, mệt chết tôi rồi."
Hứa Thanh xoa xoa vai, thầm nghĩ thất sách, thể lực này, thế nhưng lại không mang Khương Hòa đi theo.
Khoai tây, gạo lại thêm bình bình chai chai đồ gia vị, khoảng mấy chục cân (). Trên đường liên tục đổi tay mới có thể đem chúng xách về.
So sánh với một tên đại ngốc nào đó thì kém xa..
"Đây chính là khoai tây?"
Khương Hòa đem đồ ăn xách vào bếp, cầm lên một củ Khoai tấy đen xì, hiếu kì nhìn nhìn, nghi hoặc hỏi: "Có ngon không?"
"Ngon a, hơn nữa đây là được trồng ở ngoài đồng.. Ngoài đồng.. Cực kì nhiều." Hứa Thanh muốn khoe khoang một chút nhưng lại không nhớ được sản lượng. Mệt mỏi quá sức nên lười tra baidu, tùy tiện nói: "Dù sao thì cũng có thể làm thức ăn, cũng có thể làm lương thực, còn rất rẻ. Các cô ở đó nếu như có thứ bảo bối này, nạn đói gì đó phỏng chừng rất ít rồi, thỏa đáng là điềm lành."
Anh ta chỉ chỉ cái nạo trong túi "giao cho cô xử lí, rửa sạch sẽ sau đó thì gọt vỏ."
"Ồ."
Khương Hòa nghe lời đem bỏ khoai tây vào bồn rửa sạch. Lại nghe thấy Hứa Thanh tiếp tục nói: "Đợi cô học được cách nấu cơm, ở đây nấu cơm rửa bát, tôi sẽ trả tiền công cho cô, một bữa cơm cho cô tệ, cô thấy thế nào?"
"Thật sao?" Khương Hòa vẫn chưa kịp vui vẻ.
Liền đã lại lắc đầu "ăn của anh, ở của anh, làm giúp vài việc còn muốn nhận tiền, như vậy không tốt."
Hơn nữa cô ấy cũng cùng ăn, đây cũng coi như làm cho chính mình.. Thu tiền công, quá không hợp lí rồi.
"Vậy coi như tôi thưởng cho cô, thưởng tiền. Ăn ở nhà đảm bảo sức khỏe hơn là bên ngoài, mau học được cách nấu cơm đi."
".. Sẽ học được."
Khương Hòa nhếch miệng, không hiểu tại sao khi nghe anh ta nói "ăn ở nhà" ba chữ này cảm thấy có chút kì quái. Hình như có chỗ nào đó không đúng lắm, cẩn thận nghĩ thì cũng thấy không có vấn đề gì.
Khương Hòa ở bên này rửa sạch khoai tây, Hứa Thanh ở bên kia đã cho gạo vào nồi. Nồi sào và nồi cơm điện đều có sẵn. Tuy rằng rất lâu rồi không dùng, nhưng cũng chỉ hơi cũ một chút. Không biết do lực tay của Khương Hòa lớn hay làm quá nghiêm túc, nồi rất sạch sẽ. So với Hứa Thanh tưởng tượng thì tốt hơn rất nhiều.
"Sau đó bây giờ phải đem khoai tấy thái thành sợi, như vậy.." Hứa Thanh cầm dao thái chuẩn bị làm mẫu, bỗng nhiên dừng lại.
Bên cạnh là một nữ hiệp võ nghệ cao cường, thái khoai còn cần anh ta phải dạy?
"Cô làm." Hứa Thanh dứt khoát bỏ dao xuống "thái thành sợi, đại khái là.. Cô đợi tôi tìm."
Lấy điện thoại lên baidu tìm một hình ảnh khoai tây thái sợi cho Khương Hòa xem. Hứa Thanh liền đợi xem Khương Hòa biểu diễn.
Khương Hòa cầm dao thái khua nhẹ hai cái, vừa thử thái vừa nói: "Dùng có chút không quen, là như vậy sao?"
"Đúng, trước tiên cắt lát, sau đó thái sợi."
Hứa Thanh thất vọng, hiện thực không có giống như trong tưởng tượng của anh ta. Khương Hòa chỉ tương đối nhanh nhẹn mà thôi.
"Thái xong thì đem bỏ vào trong nước, cho muối vào.. Tôi nghe điện thoại, đem ngâm một lúc. Đợi tôi quay lại dạy cô làm."
Nghe tiếng chuông điện thoại, anh ta lấy ra nhìn, đi ra khỏi phòng bếp nhận điện thoại.
"Chuột? Có chuyện?"
"Không có chuyện gì thì mới gọi điện thoại a, nếu có chuyện thì đã bận rồi."
"..."
Hứa Thanh suýt chút nữa thì bị tên này làm cho chệch hướng rồi "Cậu có việc tìm tôi?"
"À.. Không có chuyện gì, chỉ là quá nhàn rỗi." Tần Hạo ngồi trên ghế sô pha trong nhà, một tay vuốt ve chó nhỏ, mắt nhìn chằm chằm tivi "Buổi tối ra ngoài ăn đồ xiên?"
"Xiên cái rắm, sắp tới mùa đông rồi, ngày mai đi, ngày mai tìm cậu ăn lẩu."
"Ách, ngày mai phải đi làm.."
"Vậy đợi lần sau, khi nào rảnh thì nói trước, hôm nay tôi nấu cơm rồi" Hứa Thanh cự tuyệt, cơm có thể để làm cơm rang nhưng khoai tây đã thái rồi, không ăn chính là lãng phí.
Hơn nữa còn có Khương Hòa.. Nếu như không thực sự cần thiết, Hứa Thanh không muốn trong thời gian ngắn Khương Hòa xuất hiện trước mặt Tần Hạo.
"Cậu còn biết tự mình nấu cơm?" Tần Hạo cảm thấy kì quái, tên này khi nào thì chịu khó như vậy?
"Gác máy đây, tôi phải đi xào đồ ăn.. Thức ăn mua không nhiều, cậu đừng có tới a."
Hứa Thanh dặn dò một câu, nhanh nhẹn dứt khoát tắt máy. Nếu không nói một câu, nói không chừng tên tiểu tử này sẽ vui vẻ mang theo bát đũa chạy tới.
Trước đây cũng không phải chưa từng phát sinh chuyện này. Hai người mỗi người bê một bát mì tôm to ngồi trên ghế hút hút.
Khương Hòa trong phòng bếp cầm điện thoại của mình bấm bấm vẽ vẽ. Một bên lại chú ý tới Hứa Thanh bên ngoài, phòng ngừa anh ta đột nhiên đi vào.
"Nam nữ cùng nhau ở nhà nấu ăn có bình thường không?"
Tìm tòi trên baidu.
Nhìn thấy đáp án ở phía trên, Khương Hòa rơi vào trầm tư.