Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhật ký đột nhiên bốc cháy, Cố Hàm Sương vội vàng buông tay, nhìn quyển nhật ký còn chưa rơi xuống đất đã biến thành tro tàn, chỉ còn lại cô trong căn phòng trống vắng.
“Em ở trong này làm gì vậy? đi lên đây cũng không nói với anh một tiếng, anh tìm khắp nơi cũng không thấy em.” Giọng nói quen thuộc đánh thức Cố Hàm Sương đang trầm tư, cô ngước mắt, nhìn đồng hồ treo trên giường, kim phút đã đi được nửa vòng.
“Hóa ra đã lâu như vậy rồi.” cô thì thầm.
Lục Văn Tinh kéo tay cô, nhíu mày “Sao tay em lại lạnh như vậy? Căn phòng này của em đã lâu không có người ở, không có nhân khí. không mặc nhiều quần áo thì không cần một mình chạy lên đây làm gì.” Vừa nói vừa cầm tay cô nhét vào túi áo hắn.
“Văn Tinh.” Cố Hàm Sương gọi hắn lại, khi hắn nhìn sang thì hắng giọng mở miệng “anh… có ý kiến gì với văn vật không?”
“Văn vật?” Lục Văn Tinh hoàn toàn không hiểu vì sao đột nhiên cô lại hỏi vấn đề kỳ quái này “Đẹp? Đáng tiền? Còn có thể có ý kiến gì sao?”
Loại đồ này, người biết nhìn thì biết được giá trị nhưng trong mắt học tra Lục Văn Tinh thì đó chính là vài cái chai chai lọ lọ, xem náo nhiệt, ước lượng được chút giá cả, nhiều hơn nữa thì không có.
Cố Hàm Sương nhìn vẻ mặt của hắn, kéo kéo khóe miệng “Em mơ một giấc mơ…”