Editor: Mễ Đồng
Cho đến khi Lục lão gia nói tạm biệt, hai người cũng chưa nói với nhau một lời.
Lục lão gia sao có thể không thấy hai người không có ý gì với nhau. Ông lấy quải trượng gõ xuống đất “Phanh phanh phanh” khi thấy Văn Tinh tựa lưng ở chỗ đậu xe:
“Tiểu tử thúi nhà ngươi lạnh nhạt cái gì? Con gái nhà người ta có chỗ nào khiến ngươi khó chịu mà nhăn mặt như vậy?”
Lục Văn Tinh bất đắc dĩ mà nhìn thoáng qua phía sau: “Gia gia, ngài đừng gõ, để ý đến cánh tay.”
Lục lão gia “Hừ” một tiếng, chống quải trượng mà tức giận nói: “Ta thấy đứa con gái này của Cố gia rất tốt. Vừa hào phóng, lại hiểu chuyện lễ phép, ngươi làm như vậy chính là không nể mặt mũi của người ta, người ta cũng không có biểu hiện ra ngoài với lão già này. Người ta là đại tiểu thư, chính là người tốt, so ngươi những người ở bên ngoài mà người tìm thực sự là tốt hơn rất nhiều. Ngươi có cái gì khônghài lòng, hả?”
“Hơn nữa cô gái kia thi đỗ đại học Đế Đô, không thể không dựa vào bản thân chăm chỉ kiên định, ngươi nhìn xem ngươi từ nhỏ đến lớn có thành tích như vậy, ngươi không chột dạ sao?”
Lục Văn Tinh thấy gia gia của hắn buông một tràng giáo huấn, nhìn gia gia với ánh mắt không cho là đúng, nhưng không kể lại chuyện “Laffey tiểu thư”.
Sao hắn nhìn không ra “Laffey tiểu thư” đối với hắn có ý, còn tưởng rằng nàng sắp ra đại chiêu, hắn đãchuẩn bị thật tốt để chăm chú lắng nghe nàng chẩn bị nói về “nguyên lý Vật chất quyết định ý thức”.
Kết quả đối phương chỉ biết đi một cách lặng lẽ, ổn trọng rụt rè làm hắn muốn lau mắt mà nhìn, nhưng mà, cũng chỉ có vậy.
Cố Hàm Sương xe đã đi xa, có chút ảm đạm, nhưng mà nàng kiêu ngạo như vậy, không thể tỏ ra lì lợm, cưỡng ép hôn sự.
Hôn sự này thất bại, nàng chỉ có thể đi một bước rồi xem một bước, tránh khỏi việc có thể dừng lại ở trong tay Đinh Nhu.
Nhưng thật ra Đinh Nhu có chút vui vẻ, buổi tối nói với bố Cố: “tôi thấy công tử của Lục gia hình như không thích Hàm Sương, hôn sự này dù có bỏ lỡ cũng có thể tìm cái khác, hay là để cho Tiểu Mẫn thử xem. Dù sao đều là cháu gái của ba,dù lớn hay nhỏ cũng không có gì kém nhau.”
Nếu là bình thường bố Cố đã đáp ứng rồi, nhưng bây giờ lại không đồng ý:
“Kiến thứ hắn không có, đầu năm nay làm công chức chỉ là có được chút thể diện? Lâm Hiển Đức thìtiến lên như diều gặp gió, đừng vì nhặt hạt mè mà bỏ qua dưa hấu.”
trong lòng Đinh Nhu không cho là đúng, Lâm Hiển Đức đi lên, nhưng Lâm Trọng thì không biết thế nào, hắn không phải chỉ có một đứa con là Lâm Trọng này, Lâm gia cũng không phải chỉ có một chi của Lâm Hiển Đức.
Nhưng Lục Văn Tinh chính là cháu đích tôn duy nhất,hưởng được cái bát vàng đó.
Trong lòng bà vẫn chỉ vừa ý Lục gia, nói cái gì cũng không bằng có tiền thật sự.
Nhưng mà bà chưa bao giờ làm trái lời bố Cố, cũng biết mình không lay chuyển được ông, cho nên cũng không hề nhiều lời, chỉ ở một bên dỗ ngọt cho qua, một bên đem việc này âm thầm đặt ở đáy lòng.Thời điểm Cố Hàm Sương nhận được điện thoại của Lục Văn Tinh thực sự rất là kinh ngạc. Nàng cho rằng bọn họ sẽ không liên hệ lại.
Cuối cùng việc hôn nhân không thành, vì thah danh của nhau, nên tránh mặt mới tốt, nhưng hiện tại đối phương gọi điện thoại tới muốn cùng nàng ra ngoài.
Nàng suy nghĩ, đã đáp ứng rồi.
Tất nhiên nàng biết không phải hắn thiệt tình, vì ngày đó hắn biểu hiện ra rõ ràng không có cảm tình với nàng.
Nhưng hôm nay nói là cho nhau một cơ hội, một lần để hiểu biết lẫn nhau, đạt được cơ hội có cảm tình với đối phương. Đối phương dù ác ý vẫn có thiện ý, là đầm rồng hang hổ nhưng cũng là Hồng Môn Yến, nàng không ngại đi thử một lần.
Cố Hàm Sương, từ trước đến nay không thiếu một chút dũng khí nào để có thể buông tay.
Lục Văn Tinh bị ông mình dọa đánh nên mới điện thoại. Đứa cháu này trước kia không có cố chấp như vậy, lần này không biết bị nha đầu kia cho uống thứ thuốc mê hồn gì, sao lúc nào cũng có thái độ không thể là nàng ấy.
hắn buông điện thoại, bắt lấy cây gậy trên vai, bất đắc dĩ nói: “Được rồi chứ, gia gia.”
Lục lão gia cảm thấy thỏa mãn, thu hồi quải trượng rồi gõ gõ trên mặt đất: “Ngươi nếu như có người trong lòng, gia gia cũng không ép ngươi, nhưng không phải là ngươi không có sao. Tạo sao không thử được? Gia gia cũng không phải không thấu tình đạt lý, ngươi thử dẫn nó đi ra ngoài chơi một lần, hẹn hò gì đó, nếu vẫn là không thích, ta cũng không bắt buộc.”
thật là mười phần thông tình đạt lý.
Lục Văn Tinh cũng không có biện pháp cãi lại, lão gia tử lớn tuổi, nuôi hắn từ khi còn nhỏ, trước giờ không biết hai chữ thỏa hiệp viết như thế nào, bậy giờ hắn trưởng thành, thực sự sợ những lúc ông dùng đạo lý như thế này, hắn còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể phục tùng.
Buổi tối Trương Thần đến, không khí ở ghế lô nóng như lủa. Lục Văn Tinh tựa lưng vào sô pha, đốt mộtđiếu thuốc.
hắn mở hai cúc áo sơmi, đã không còn bị tây trang giày da trói buộc như ban ngày, khôi phục bộ dạng tùy ý.
Làm cho vài cô gái thỉnh thoảng lại âm thầm trộm liếc qua.
Trương Thần mới vừa hát xong một bài hát, ném microphone, chớp mắt, tặc lưỡi cười hề hề mà thò đầu qua: “Ca, nghe nói ngươi muốn đi cùng cô gái kia của Cố gia hẹn hò?” hắn nói không có chút khách khí, có thể thấy được hắn đối với Cố Hàm Sương không có một chút hảo cảm.
Lục Văn Tinh nhìn hắn một cái, không nói gì.
“Ca, ngươi nói xem ngươi với người khác không tốt sao. Cùng cô ta? không phải do ta nói, anh xem gương mặt kia. Tính cách đó thật là, giống như cô ta cùng chúng ta không ở cùng một thế kỷ vậy, lúc nào cũng tỏ vẻ người khác không thanh cao bằng mình, có thể làm cho người khác nghẹn chết.”
Lục Văn Tinh còn chưa mở miệng, Dịch Bác Hàm bên cạnh liền nói tiếp: “Nghe nói mẹ kế của cô ta có chút thử đoạn, nhà cô ta cũng không tốt lắm, lại có thể thể hiện là không muốn Lục ca, ta thực sự thấy họ không biết điều, xem người khác là người không thú vị, chúng ta mới nên là người chủ động cự tuyệt mới đúng, Lục ca, muốn huynh đệ giúp ngươi hay không, giáo huấn ánh mắt của nàng một chút?”
Lục Văn Tinh lắc đầu: “ông ta thích, các ngươi đừng động vào,để ta đi xem thử.” Làm nàng biết khó mà lui cũng tốt.
Đều là người có mặt mũi, không để người ta trong mắt, cũng không khách khí chút nào, ai nhìn vào cũng cảm thấy như vậy là đang tính toán, khi dễ một tiểu cô nương nên có cái gì đó không đúng lắm.
Cố Hàm Sương tuyệt đối không biết ở trong mắt người khác mình là loại người dạng này.
Người ở chỗ này hàm súc, thường thường ở sau lưng dù không kiêng nể gì thì khi gặp mặt cũng sẽkhông nói lời nào. Biết bản thân mình ở trong mắt người khác có hình tượng gì ở Hoa Quốc là chuyện tương đối khó khăn.
Cố Hàm Sương chỉ có thể từ mấy câu trong nhật ký mà phỏng đoán ra cô gái kia bị mẹ kế chèn ép đến hư luôn rồi, tâm hư lúc nào cũng oán giận. nên ngày thường phải diễn xuất thế nào cũng không biết.
Nguyên bản của Cố Hàm Sương bị Đinh Nhu chèn ép mà lớn lên, trơ mắt nhìn họ chiếm gia đình của mình, mỗi ngày vui vẻ, nói cười tự nhiên, mà bản thân mình lại bị quên đi ở một góc.
So với những anh chị em cùng cha khác mẹ kia, quần áo ngăn nắp, cùng những người trong tầng lớp cao quý như họ làm bạn với nhau, mà cô ấy trước sau đều không thể hòa nhập. Lúc đầu là bởi vì nàng không có món đồ chơi nào có thể dùng để trao đổi chơi cùng, về sau lại dẫn đến việc nàng nghe khônghiểu đề tài của bọn họ nói.
Nàng trước sau chỉ lẻ loi một mình, bị xa lánh mà quanh quẩn ở bên cạnh.
Đinh Nhu dùng nhiều tiền để bồi dưỡng con gái của chính mình. Từ lễ nghi quý tộc đến đàn hay nhảy đều bắt đầu từ nhỏ.
Mà cái gì Cố Hàm Sương cũng sẽ không được học, cũng không có người dạy, nàng với một người của gia đình bình thường được lớn lên giống nhau, tầm mắt hẹp hòi luôn mẫn cảm, tự ti, cùng với các đại gia đình khác thực sự không hợp nhau.
Nàng muốn thay đổi, vì thế hăng hái học tập. Thi đỗ đại học Đế Đô là việc lớn nhất mà nàng làm được, vốn tưởng rằng có thể thay đổi chính mình, nhưng lại phát hiện không có người để ý đến.
Nàng nỗ lực giống như đang diễn hài, vẫn như cũ bị mọi người bài xích bên ngoài. Thành tích, ở trong lòng bọn họ cũng không phải cái quan trọng nhất.
Cho nên nàng đi đường khác, bắt đầu nỗ lực tự mình đắp nặn chính mình thành một tài nữ.
Nàng biểu hiện ra rằng so với người khác phải cao quý hơn, có phẩm vị, cái gì cũng đều có thể chọn cái tốt nhất, cho nên tất nhiên là một tiểu thư được nuông chiều từ bé.
không nghĩ đến, cái lễ nghi chẳng ra gì kia, là do nàng bắt chước được, nàng biết duy nhất một khúc dương cầm, là học được ở đại học xã đoàn, miệng nàng đầy triết học phương Tây, là do xem được ở thư viện.
Nàng nỗ lực thể hiện bản thân không giống người bình thường, nhưng không thấy ánh mắt xem thường nàng đang giống một vai hề của người khác chút nào.
trên thực tế, thấy được cái nhìn thương hại của người khác mà thôi.
Nếu như Cố Hàm Sương biết, nhất định phải than một câu: tại sao phải được thế gian yêu thích, hà tất phải vì ánh mắt đó mà rước thêm phiền não.
Mà bên này Trương Thần cũng không biết được, Cố Hàm Sương của hiện tại ở trong miệng bọn họ, bất kể là cầm kỳ thư họa hay lễ nghi gì đều không cần thêm nữa, có thể nghiền nát tất cả mọi người.
Đáng tiếc cái gì bọn họ cũng không biết, vì thế nói những lời này, Trương Thần nhắc tới một sự kiện khác: “khoảng thời gian trước Tưởng Bội Bội tìm ta, nói liên hệ không được với ngươi, muốn ta hỏi ngươi có thời gian rảnh không, nàng ta mời cơm xin lỗi, ca ngươi xem……”
Lục Văn Tinh cười như không cười mà liếc hắn một cái: “Nàng cho ngươi lợi lộc nhiều hay ít?”
trong lòng Trương Thần chợt lạnh, cười mỉa mà nói: “Này, sao ta có thể cùng với cô ta có quan hệ được chứ, cô ta đến nơi này nhờ ta, ta liền giúp đỡ truyền lời nói.”
Dịch Bác Hàm không tán đồng mà nhìn hắn một cái: “Lời này cũng có thể truyền sao? Các cô gái đó là cùng một loại hàng, một bông hoa tối kỵ nhất là bán người, chính cô ta phạm vào điều kiêng kị, Lục ca không tìm cô ta tính sổ đã tốt lắm rồi, còn muốn quay đầu, đương nhiên Lục ca sẽ không thu lại mấy thứ rách nát như vậy?”
Trương Thần lẩm bẩm nhưng không nói lời nào, Lục Văn Tinh nhướng mày: “Được rồi, trở về nói cho côta, không cần xin lỗi, đừng cho ta thấy mặt là được rồi. Gương mặt kia nhìn muốn chán.”
Trương Thần,Dịch Bác Hàm đều không nói lời nào. Tuy rằng Tưởng Bội Bội trong chuyện này thật sự là không có đạo nghĩa, nhưng mà có tố chất nha, gương mặt kia thật sự là đẹp đến nhất đẳng, nghe nóikỹ thuật trên giường cũng tuyệt diệu, từ trước đến giờ là do người khác theo đuổi, chắc sẽ không nghĩ tới việc sẽ đá đá phải vắn sắt Lục ca này.
Gương mặt này chán, vậy ngươi muốn gương mặt như thế nào thì mới có thể thỏa mãn ngươi ăn uống?
Lục Văn Tinh không muốn tiếp tục đề tài này.
hắn thực sự rất chướng mắt việc Trương Thần bị một nữ nhân như vậy nói một câu liền mất luôn thần trí. Kết quả không biết rốt cuộc ai là người chiếm được tiện nghi.
hắn đồng ý bỏ tiền bao Tưởng Bội Bội, là bởi vì có một vài trường hợp cần mang bạn gái đi, Tưởng Bội Bội lớn lên xinh đẹp, biết làm việc, lại khéo léo, mang đi ra ngoài sẽ giúp bản thân có mặt mũi.
Nhưng cô ta không phải không ai biết, tin đồn cũng nhiều, hắn cũng ngại quan tâm. không để ý tới việc nàng ta câu kết làm bậy.
Vậy nên trừ số tiền ban đầu đã thương lượng, hơn một phân cũng không có.
cô ta sao lại có thể nghĩ đến việc hắn sẽ mua cho cô ta vàng bạc châu báu? cô ta cũng không phải loại gái đứng đắn.
hiện tại lại muốn trở về tìm hắn? Hàm Tử nói câu nói kia rất đúng,hắn sẽ thu lại mấy thứ rách nát như vậy sao.
…