Ký Bình bước vào tollet thay bộ váy nặn nề ấy ra, sau đó khoác một chiếc áo ngủ màu xanh nhạt vào người. Ký Bình bước ra khỏi tollet quay lại giường nhìn Tôn Hạo một lần nữa rồi tiếp tục thở dài. Ký Bình dù có mạnh mẽ, thành công đến đâu đi chăng nữa thì cô cũng chỉ là một người con gái 26tuổi, vẫn muốn được yêu thương, vẫn cần một bờ vai để dựa vào nhưng tuyệt đối người đó không phải anh. Đối với Ký Bình cô từ lâu trong cuộc sống đã không có tình yêu, cuộc sống mà Ký Bình có chỉ là sự nhạt nhẽo, cô đơn.
Ký Bình nhìn Tôn Hạo đang ngủ say trên giường một lúc rồi bước lại chiếc ghế sofa gần đó và từ từ thả người xuống ghế. Ký Bình mệt mỏi dựa người vào thành ghế, tay day day thái dương.
Trong lòng Ký Bình bây giờ thật sự là trăm mối tơi dò. Cô bây giờ thật sự rất nhớ Mia, chỉ ước rằng Mia đang ở trước mặt cô, để cô ôm vào lòng. Nhiều năm qua đối với Ký Bình mà nói Mia là điểm tự lớn nhất để cho cô vững vàng bước tiếp.
Ký Bình vẫn còn nhớ rất rõ cái ngày mà Sam người bạn thân nhất của cô ra đi. Ngày đó nếu không nhờ Sam thì cô đã chết lâu rồi. Ký Bính vẫn còn nhớ ngày đó Sam đã sẵn sàng lao ra đỡ cho cô một viên đạn, đến phút cuối cùng khi hơi tàn lực kiệt liền gửi gắm Mia cho cô. Lúc đó cô đã hứa sẽ chăm sóc Mia thật tốt và xem nó như con ruột của mình.
Nhưng dù cô có yêu thương Mia như thế nào vẫn không thay đổi được sự thật mẹ Mia vì cô mà chết. Mỗi lần nhìn thấy Mia trong lòng cô lại có cảm giác áy náy. Nếu như thời gian quay lại thì tốt quá, Sam sẽ không chết, Mia sẽ không mất đi mẹ ruột của mình và cô sẽ không mất đi một người bạn. Nhưng cuộc đời vốn dĩ không có từ nếu.
Gần sáng Tôn Hạo tĩnh dậy mơ mơ màng màng ngồi dậy, bất chợt anh thấy cô đang đứng ở một góc tường hai mắt thẩn thờ nhìn ra ngoài. Hai tay còn khoanh trước ngực, gió đừng cơn nhẹ nhẹ thổi vào làm tóc cô làm tóc cô bay bay theo, nhìn người con gái trước mắt này Tôn Hạo cảm nhận được sự bi thương, tiệt vọng và cô đơn trong con người cô. Phải, lúc này cô rất đẹp một nét đẹp mê hồn, nhưng lại quá xa cách, đôi vai nhỏ mỏng manh dựa vào tường, mắt thì nhìn xa xăm về phía bên ngoài.
Tôn Hạo từ từ nằm xuống bắt đầu xoay người về phía cô. Anh thật sự không biết nên làm gì, đành nằm đó nhìn cô. Cảm giác anh đối với cô từ đầu đến giờ nói ghét không ghét, nói thích không thích, nhưng yêu lại càng không thể, chỉ đơn thuần là sự đồng cảm, dù sao hai người cũng bị ép hôn. Lúc đầu anh không nghĩ như vậy nhưng qua hành động và thái độ của cô Tôn Hạo dám chắc cũng không tình nguyện như anh.
Như vậy đối với anh qua dễ dàng, hai người không có sự tình nguyện và yêu thương nên chỉ cần kéo dài cuộc hôn nhân này một thời gian cho có, sau đó liền ly hôn.
Sáng khoảng 7 giờ anh tĩnh dậy, ngó ráo rác xung quanh liền không thấy cô đâu. Tôn Hạo bước xuống giường vì hôm qua uống hơi nhiều rượu nên đầu óc cứ choáng váng anh ngồi xuống cạnh giường lấy tay day day thái dương của mình. Cảm giác đầu đau như búa bổ.
Đột nhiên cửa phòng tollet mở ra, Ký Bình bước ra trước mặt Tôn Hạo. Nhìn biểu hiện của anh một lát thấy anh vẫn không có ý định muốn nói cô đành lên tiếng trước.
"Chúng ta kết hôn cũng chỉ là sự sắp đặt...em muốn chúng ta..." Ký Bình quay người lại lấy cho anh một cốc nước rồi đưa cho anh.
"Cô muốn gì? Nói đi." Tôn Hạo lạnh lùng không thèm nhìn cô lấy một cái. Trong mắt toàn khinh miệt.
"Chúng ta đừng xen vào chuyện của nhau. Ngoài giấy tờ đã chứng nhận em và anh là vợ chồng ra thì chúng ta cứ giống như trước..." Cô nghiêm túc nhìn anh.
"Việc của anh em sẽ không xen vào và ngược lại anh cũng thế, được chứ." Cô ngừng một lát quan sát biểu hiện của anh rồi nói tiếp.
Anh lấy cốc nước cô đưa uống một ngụm rồi nở một nụ cười nữa miệng. Tỏ ra khinh bỉ. Thì ra cô muốn như vậy. Được thôi, vốn anh và cô chẳng là gì của nhau mà.
"Hôn nhân chỉ kéo dài một năm, giấy ly hôn em đã chuẩn bị sẵn. Ngày này năm sau chúng ta sẽ không còn là gì của nhau." Cô lạnh lùng nhìn thẳng vào Tôn Hạo.
Như vậy, không phải quá đúng ý anh sao. Một việc như vậy anh không thể từ chối.
"Được." Tôn Hạo không gần ngại mà đồng ý liền với cô.
Kể từ lúc đó hai người không hề nói chuyện với nhau bầt cứ câu nào nữa. Tôn Hạo bước vào tollet rửa mặt, thay đồ xong cùng cô trở về biệt thự.
Chiếc Ford Mustang 2018 của anh từ từ chạy vào biệt thự Tôn gia. Bây giờ cô mới kịp nhìn rõ căn biệt thự này. Biệt thư được thiết kế theo phong cách Châu Âu, màu chủ đạo là màu xanh ngọc rất ấm áp rất trang nhã.
Ký Bình cùng Tôn Hạo bước vào biệt thự.
Mẹ anh đang trong bếp thấy hai người về liền đi ra.
"Hai con vào ăn sáng đi. Ba mẹ đợi hai con nãy giờ." Mẹ anh nở nụ cười hiền hậu bước tới nắm tay cô.
"Vâng ạ" Ký Bình ngần ngại nhìn mẹ anh. Thật sự nếu bà biết cuộc hôn nhân của hai người chỉ duy trì trong một năm chắc bà thất vọng lắm.Ký Bình không nở nhìn khuôn mặt và nụ cười phúc hậu của bà bị tắt đi.
Hai người bước lên phòng dẹp đồ sao đó bước xuống dùng bữa sáng.
Ký Bình bước vào tollet thay bộ váy nặn nề ấy ra, sau đó khoác một chiếc áo ngủ màu xanh nhạt vào người. Ký Bình bước ra khỏi tollet quay lại giường nhìn Tôn Hạo một lần nữa rồi tiếp tục thở dài. Ký Bình dù có mạnh mẽ, thành công đến đâu đi chăng nữa thì cô cũng chỉ là một người con gái tuổi, vẫn muốn được yêu thương, vẫn cần một bờ vai để dựa vào nhưng tuyệt đối người đó không phải anh. Đối với Ký Bình cô từ lâu trong cuộc sống đã không có tình yêu, cuộc sống mà Ký Bình có chỉ là sự nhạt nhẽo, cô đơn.
Ký Bình nhìn Tôn Hạo đang ngủ say trên giường một lúc rồi bước lại chiếc ghế sofa gần đó và từ từ thả người xuống ghế. Ký Bình mệt mỏi dựa người vào thành ghế, tay day day thái dương.
Trong lòng Ký Bình bây giờ thật sự là trăm mối tơi dò. Cô bây giờ thật sự rất nhớ Mia, chỉ ước rằng Mia đang ở trước mặt cô, để cô ôm vào lòng. Nhiều năm qua đối với Ký Bình mà nói Mia là điểm tự lớn nhất để cho cô vững vàng bước tiếp.
Ký Bình vẫn còn nhớ rất rõ cái ngày mà Sam người bạn thân nhất của cô ra đi. Ngày đó nếu không nhờ Sam thì cô đã chết lâu rồi. Ký Bính vẫn còn nhớ ngày đó Sam đã sẵn sàng lao ra đỡ cho cô một viên đạn, đến phút cuối cùng khi hơi tàn lực kiệt liền gửi gắm Mia cho cô. Lúc đó cô đã hứa sẽ chăm sóc Mia thật tốt và xem nó như con ruột của mình.
Nhưng dù cô có yêu thương Mia như thế nào vẫn không thay đổi được sự thật mẹ Mia vì cô mà chết. Mỗi lần nhìn thấy Mia trong lòng cô lại có cảm giác áy náy. Nếu như thời gian quay lại thì tốt quá, Sam sẽ không chết, Mia sẽ không mất đi mẹ ruột của mình và cô sẽ không mất đi một người bạn. Nhưng cuộc đời vốn dĩ không có từ nếu.
Gần sáng Tôn Hạo tĩnh dậy mơ mơ màng màng ngồi dậy, bất chợt anh thấy cô đang đứng ở một góc tường hai mắt thẩn thờ nhìn ra ngoài. Hai tay còn khoanh trước ngực, gió đừng cơn nhẹ nhẹ thổi vào làm tóc cô làm tóc cô bay bay theo, nhìn người con gái trước mắt này Tôn Hạo cảm nhận được sự bi thương, tiệt vọng và cô đơn trong con người cô. Phải, lúc này cô rất đẹp một nét đẹp mê hồn, nhưng lại quá xa cách, đôi vai nhỏ mỏng manh dựa vào tường, mắt thì nhìn xa xăm về phía bên ngoài.
Tôn Hạo từ từ nằm xuống bắt đầu xoay người về phía cô. Anh thật sự không biết nên làm gì, đành nằm đó nhìn cô. Cảm giác anh đối với cô từ đầu đến giờ nói ghét không ghét, nói thích không thích, nhưng yêu lại càng không thể, chỉ đơn thuần là sự đồng cảm, dù sao hai người cũng bị ép hôn. Lúc đầu anh không nghĩ như vậy nhưng qua hành động và thái độ của cô Tôn Hạo dám chắc cũng không tình nguyện như anh.
Như vậy đối với anh qua dễ dàng, hai người không có sự tình nguyện và yêu thương nên chỉ cần kéo dài cuộc hôn nhân này một thời gian cho có, sau đó liền ly hôn.
Sáng khoảng giờ anh tĩnh dậy, ngó ráo rác xung quanh liền không thấy cô đâu. Tôn Hạo bước xuống giường vì hôm qua uống hơi nhiều rượu nên đầu óc cứ choáng váng anh ngồi xuống cạnh giường lấy tay day day thái dương của mình. Cảm giác đầu đau như búa bổ.
Đột nhiên cửa phòng tollet mở ra, Ký Bình bước ra trước mặt Tôn Hạo. Nhìn biểu hiện của anh một lát thấy anh vẫn không có ý định muốn nói cô đành lên tiếng trước.
"Chúng ta kết hôn cũng chỉ là sự sắp đặt...em muốn chúng ta..." Ký Bình quay người lại lấy cho anh một cốc nước rồi đưa cho anh.
"Cô muốn gì? Nói đi." Tôn Hạo lạnh lùng không thèm nhìn cô lấy một cái. Trong mắt toàn khinh miệt.
"Chúng ta đừng xen vào chuyện của nhau. Ngoài giấy tờ đã chứng nhận em và anh là vợ chồng ra thì chúng ta cứ giống như trước..." Cô nghiêm túc nhìn anh.
"Việc của anh em sẽ không xen vào và ngược lại anh cũng thế, được chứ." Cô ngừng một lát quan sát biểu hiện của anh rồi nói tiếp.
Anh lấy cốc nước cô đưa uống một ngụm rồi nở một nụ cười nữa miệng. Tỏ ra khinh bỉ. Thì ra cô muốn như vậy. Được thôi, vốn anh và cô chẳng là gì của nhau mà.
"Hôn nhân chỉ kéo dài một năm, giấy ly hôn em đã chuẩn bị sẵn. Ngày này năm sau chúng ta sẽ không còn là gì của nhau." Cô lạnh lùng nhìn thẳng vào Tôn Hạo.
Như vậy, không phải quá đúng ý anh sao. Một việc như vậy anh không thể từ chối.
"Được." Tôn Hạo không gần ngại mà đồng ý liền với cô.
Kể từ lúc đó hai người không hề nói chuyện với nhau bầt cứ câu nào nữa. Tôn Hạo bước vào tollet rửa mặt, thay đồ xong cùng cô trở về biệt thự.
Chiếc Ford Mustang của anh từ từ chạy vào biệt thự Tôn gia. Bây giờ cô mới kịp nhìn rõ căn biệt thự này. Biệt thư được thiết kế theo phong cách Châu Âu, màu chủ đạo là màu xanh ngọc rất ấm áp rất trang nhã.
Ký Bình cùng Tôn Hạo bước vào biệt thự.
Mẹ anh đang trong bếp thấy hai người về liền đi ra.
"Hai con vào ăn sáng đi. Ba mẹ đợi hai con nãy giờ." Mẹ anh nở nụ cười hiền hậu bước tới nắm tay cô.
"Vâng ạ" Ký Bình ngần ngại nhìn mẹ anh. Thật sự nếu bà biết cuộc hôn nhân của hai người chỉ duy trì trong một năm chắc bà thất vọng lắm.Ký Bình không nở nhìn khuôn mặt và nụ cười phúc hậu của bà bị tắt đi.
Hai người bước lên phòng dẹp đồ sao đó bước xuống dùng bữa sáng.