Suốt bữa ăn, ông bà Tôn cứ vui vẻ bàn việc con cháu. Cô và anh nhức cả đầu nhưng không thể phản kháng.
Còn tuần trăng mật hai người đã tìm cớ hoãn lại, anh thì công việc còn quá nhiều, cô thì vừa mới vào làm trong bệnh viện nên không thể nghĩ, vậy là tuần trăng mật bị hoãn lại.
Đột nhiên bà Tôn (mẹ anh) gắp thức ăn muốn bỏ vào bát cho cô. Bà nhốm người lên định bỏ một ít gà và cải có màu tím cho cô nhưng cô vẫn không hề có phản ứng gì, ba người ông bà Tôn và anh nhìn cô khó hiểu.
Cô cảm nhận thấy có ánh mắt nhìn mình liền ngước lên, chau mày nhìn mọi người khó hiểu.
"Mọi người sao vậy? Mẹ sao mẹ không ngồi xuống đi ạ." Cô thản nhiên nói, khuôn mặt vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Bà Tôn ngồi xuống ngơ ngác nhìn ông Tôn sau đó quay sang nhìn anh.
"Không...không...có gì...chúng ta ăn thôi."
Tôn Hạo chau mày tỏ thái độ khó chịu, mẹ anh từ trước đến nay chưa từng bị khó xử như thế nhưng anh đâu biết cô bị mù màu tím. Bình thường những thứ có màu tím cô sẽ không thấy hoặc như không hề tồn tại.
Sau khi ăn xong Ký Bình ở lại phụ dọn dẹp. Mặc dù nhà chồng cô người làm cũng rất nhiều nhưng với tư cách là con dâu mới Ký Bình phải ở lại cùng mọi người, mẹ anh cũng có kêu cô nên để đó cứ lo việc của mình nhưng cô một phần cũng vì ngại nên cố gắng từ chối.
Sau khi ăn xong buổi sáng Tôn Hạo lên phòng chuẩn bị đến tập đoàn. Ký Bình sau khi dọn dẹp xong dưới bếp cô cũng đến bệnh viện.
___________________
Ký Bình đang đứng nói chuyện với viện trưởng về bản nghiên cứu mới của mình. Lúc trước Ký Bình định ở Mỹ lấy bằng giáo sư nhưng chưa kịp chuẩn bị thì mẹ cô mất cô chỉ đành rời dự định này lại. Bây giờ mọi chuyện cũng đã đâu vào đó Ký Bình đang tập trung hết sức lấy bằng chứng nhận giáo sư y học.
Nói thật thì Ký Bình rất bất ngờ, cô cứ tưởng viện trưởng ở một cái bệnh viện lớn như vậy phải là mấy ông già đầu hói, mắt cận nhưng không ngờ lại là một người đàn ông chỉ hơn cô khoảng 2, 3 tuổi.
"Tôi rất thích bản nghiên cứu này, xem ra cô đã chuẩn bị rất tốt." Viện trưởng vừa nhìn vào tập hồ sơ nghiên cứu vừa nhàn nhạt nói.
"Đúng vậy. Tôi đã chuẩn bị rất kỹ."
"Vậy thì tốt. Cô đã từng tham gia kỳ bổ nhiệm giáo sư lần nào chưa?" Viện trưởng nhìn cô nghi ngờ, thường thì những người tham gia kỳ bổ nhiệm giáo sư lần đầu sẽ mất rất nhiều lỗi.
Cô nhíu mày nhìn viện trưởng nhưng vẫn trả lời "Lúc trước tôi có tham gia kỳ bổ nhiệm nhưng vì chưa đủ tuổi nên không thể cấp giấy chứng nhận."
Viện trưởng gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
_________________________
"Tôn tổng dự án thầu này chúng ta đã nắm chắc phần thắng. Chúng ta chỉ cần đợi đến ngày đấu giá thầu là được." Trợ lý của anh báo cáo lại.
Tôn Hạo ngồi trên bàn làm việc chăm chú nghe báo cáo nhưng mắt vẫn chăm chú vào màn hình máy tính.
"Còn bên Trình thị thì sao?" Tôn Hạo mắt vẫn nhìn vào màn hình máy tính, nhàn nhạt hỏi.
"Bên Trình thị đã nhận được thư mời hợp tác của chúng ta nhưng bọn họ vẫn im hơi lặng tiếng." Trợ lý đứng một bên báo cáo lại.
Tôn Hạo có chút thất vọng, anh có chút nghi ngờ tập đoàn Trình thị này. Tập đoàn Trình thị từ khi rời chi nhánh vẫn im ắng giống như là không có hướng thú gì khi rời về.
______________________________
Lề: Sau này nếu Tun ko kịp đăng lên santruyen.com thì mọi người lên fb Page Tôn Thiên Hạo đọc nhé. Tun rất cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện ạ
Suốt bữa ăn, ông bà Tôn cứ vui vẻ bàn việc con cháu. Cô và anh nhức cả đầu nhưng không thể phản kháng.
Còn tuần trăng mật hai người đã tìm cớ hoãn lại, anh thì công việc còn quá nhiều, cô thì vừa mới vào làm trong bệnh viện nên không thể nghĩ, vậy là tuần trăng mật bị hoãn lại.
Đột nhiên bà Tôn (mẹ anh) gắp thức ăn muốn bỏ vào bát cho cô. Bà nhốm người lên định bỏ một ít gà và cải có màu tím cho cô nhưng cô vẫn không hề có phản ứng gì, ba người ông bà Tôn và anh nhìn cô khó hiểu.
Cô cảm nhận thấy có ánh mắt nhìn mình liền ngước lên, chau mày nhìn mọi người khó hiểu.
"Mọi người sao vậy? Mẹ sao mẹ không ngồi xuống đi ạ." Cô thản nhiên nói, khuôn mặt vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Bà Tôn ngồi xuống ngơ ngác nhìn ông Tôn sau đó quay sang nhìn anh.
"Không...không...có gì...chúng ta ăn thôi."
Tôn Hạo chau mày tỏ thái độ khó chịu, mẹ anh từ trước đến nay chưa từng bị khó xử như thế nhưng anh đâu biết cô bị mù màu tím. Bình thường những thứ có màu tím cô sẽ không thấy hoặc như không hề tồn tại.
Sau khi ăn xong Ký Bình ở lại phụ dọn dẹp. Mặc dù nhà chồng cô người làm cũng rất nhiều nhưng với tư cách là con dâu mới Ký Bình phải ở lại cùng mọi người, mẹ anh cũng có kêu cô nên để đó cứ lo việc của mình nhưng cô một phần cũng vì ngại nên cố gắng từ chối.
Sau khi ăn xong buổi sáng Tôn Hạo lên phòng chuẩn bị đến tập đoàn. Ký Bình sau khi dọn dẹp xong dưới bếp cô cũng đến bệnh viện.
___________________
Ký Bình đang đứng nói chuyện với viện trưởng về bản nghiên cứu mới của mình. Lúc trước Ký Bình định ở Mỹ lấy bằng giáo sư nhưng chưa kịp chuẩn bị thì mẹ cô mất cô chỉ đành rời dự định này lại. Bây giờ mọi chuyện cũng đã đâu vào đó Ký Bình đang tập trung hết sức lấy bằng chứng nhận giáo sư y học.
Nói thật thì Ký Bình rất bất ngờ, cô cứ tưởng viện trưởng ở một cái bệnh viện lớn như vậy phải là mấy ông già đầu hói, mắt cận nhưng không ngờ lại là một người đàn ông chỉ hơn cô khoảng , tuổi.
"Tôi rất thích bản nghiên cứu này, xem ra cô đã chuẩn bị rất tốt." Viện trưởng vừa nhìn vào tập hồ sơ nghiên cứu vừa nhàn nhạt nói.
"Đúng vậy. Tôi đã chuẩn bị rất kỹ."
"Vậy thì tốt. Cô đã từng tham gia kỳ bổ nhiệm giáo sư lần nào chưa?" Viện trưởng nhìn cô nghi ngờ, thường thì những người tham gia kỳ bổ nhiệm giáo sư lần đầu sẽ mất rất nhiều lỗi.
Cô nhíu mày nhìn viện trưởng nhưng vẫn trả lời "Lúc trước tôi có tham gia kỳ bổ nhiệm nhưng vì chưa đủ tuổi nên không thể cấp giấy chứng nhận."
Viện trưởng gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
_________________________
"Tôn tổng dự án thầu này chúng ta đã nắm chắc phần thắng. Chúng ta chỉ cần đợi đến ngày đấu giá thầu là được." Trợ lý của anh báo cáo lại.
Tôn Hạo ngồi trên bàn làm việc chăm chú nghe báo cáo nhưng mắt vẫn chăm chú vào màn hình máy tính.
"Còn bên Trình thị thì sao?" Tôn Hạo mắt vẫn nhìn vào màn hình máy tính, nhàn nhạt hỏi.
"Bên Trình thị đã nhận được thư mời hợp tác của chúng ta nhưng bọn họ vẫn im hơi lặng tiếng." Trợ lý đứng một bên báo cáo lại.
Tôn Hạo có chút thất vọng, anh có chút nghi ngờ tập đoàn Trình thị này. Tập đoàn Trình thị từ khi rời chi nhánh vẫn im ắng giống như là không có hướng thú gì khi rời về.
______________________________
Lề: Sau này nếu Tun ko kịp đăng lên santruyen.com thì mọi người lên fb Page Tôn Thiên Hạo đọc nhé. Tun rất cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện ạ