Cô bước ra khỏi phòng làm việc, đang lây hoay ngoài hành lang tầng 7 thì có một giọng nói vang lên, hình như là gọi cô.
"Cô ơi! Cô gì ơi."
Ký Bình theo phản xạ quay lại thì thấy Vũ Thuần Trạch đang chạy về phía mình.
"Anh gọi tôi có chuyện gì sao?" Ký Bình thắc mắc.
Vũ Thuần Trạch gãy gãy đầu biểu hiện hết sức đáng yêu, cười cười nhìn cô.
"À không có gì. Cô cho tôi biết tên được không? Hôm trước gặp mặt tôi vẫn chưa biết tên cô."
"Gọi tôi là Joy được rồi. Nếu không có chuyện gì khác tôi đi đây." Cô nói xong quay người bước đi.
"Khoan đã." Vũ Thuần Trạch thấy cô quay người bước đi liền nắm tay cô kéo lại. Cô bị kéo lại bắt ngờ loạng choạng té vào người của Vũ Thuần Trạch.
Vũ Thuần Trạch đỡ cô lên, rối rít xin lỗi. Ký Bình thấy biểu hiện này của Vũ Thuần Trạch bất giác nở nụ cười, một nụ cười đẹp như thiên thần, khuyến trái tim Vũ Thuần Trạch đập loạn xạ.
Nhưng cả cô cũng không biết rằng mình đang cười, một nụ cười tuyệt đẹp mà từ ngày người con trai cô yêu ra đi nó đã không còn nữa.
Đột nhiên Ký Bình sượn lại nụ cười bỗng nhiên cứng ngắc.
"Joy, cô sao vậy?" Vũ Thuần Trạch thấy nụ cười của cô đột nhiên cứng ngắc liền hỏi.
"Không có gì. Anh không sợ cô bạn gái của anh ghen sao?" Ký Bình khôi phục lại trạng thái ban đầu.
"Chúng tôi chia tay rồi." Vũ Thuần Trạch thở dài.
"...." Ký Bình không nói gì chỉ im lặng. Có lẽ cô cũng có một chút đồng cảm với con người trước mặt này.
"Tôi có thể mời cô uống nước không?" Vũ Thuần Trạch nhìn cô bằng ánh mắt mong đợi. Và cũng để phá vỡ bầu không khí im lặng này.
Cô bâng khuâng một lúc rồi gật đầu. Hai người bước vào căn tin của tập đoàn trước ánh mắt kì lạ của mọi người.
Thứ nhất là vì Vũ Thuần Trạch, anh cũng được coi là một hot boy công sở, được bao nàng mê.
Thứ hai, là vì người con gái xinh đẹp đi bên cạnh, hầu như mọi người chưa từng gặp mặt qua nên hơi thắc mắc không biết là ai.
Còn thứ ba, chắc là vì ghen tị, bởi hai người rất đẹp đôi.
Hai người bước tới một cái bàn ngay ở cửa kính, có thể nhìn ra bên ngoài.
"Quý khách dùng gì ạ?" Nhân viên phục vụ mang menu ra đưa cho hai người.
"Cho tôi một cà phê không đường." Hai người bất giác đồng thanh.
Vũ Thuần Trạch nhìn cô, sau đó tiếp tục thói quen gãy đầu, cười trừ.
Bầu không khí giữa hai người bây giờ thật sự rất ái ngại. Không ngờ hai người lại "Không hẹn mà gặp" như vậy.
Nhân viên phục vụ mang cà phê ra cho hai người, đợi nhân viên phục vụ đi vào, Ký Bình mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí kì quái này.
"Anh thấy cách làm việc của tập đoàn Trình thị này như thế nào?" Ký Bình vừa nói vừa xoay xoay ly cà phê trước mặt.
"Chúng ta là nhân viên nên những lời này chắc nói xong cũng chỉ để trong lòng." Vũ Thuần Trạch buồn buồn nhìn cô.
"Là sao" Ký Bình thắc mắc trước thái độ của con người trước mặt.
"Cô cũng đang làm việc cho tập đoàn nhưng tôi không biết cô có cảm nhận được không? Chứ tôi thấy tập đoàn làm việc quá độc tài và cứng ngắc." Vũ Thuần Trạch giọng nói có chút buồn bã.
Cô đang đưa ly cà phê lên miệng uống, xém chút vì lời nói của Vũ Thuần Trạch mà sặc chết. Anh ta lại dám ở trước mặt chủ tập đoàn nói cách làm việc độc tài và cứng ngắc mới ghê chứ. Nếu anh ta biết cô là ai, cô đảm bảo anh ta sẽ nhảy dù mà không cần dù tại cái tầng 7 này.
"Vậy theo anh thì như thế nào mới không độc tài đây?
Tôi thấy hầu như tập đoàn nào cũng vậy. Bọn họ luôn theo đường lối tư bản chủ nghĩa. Mà tư bản thì phải bóc lột và chấn áp người khác để cho mình vươn lên. Trong những giai đoạn đó nếu không độc tài cũng khó." Ký Bình cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Vũ Thuần Trạch xoay xoay ly cà phê trước mặt một lúc rồi nói.
"Tôi nghĩ nên cho nhân viên có quyền đưa ra ý tưởng nếu ý tưởng đó có lợi chúng ta có thể đưa vào thực tế. CEO phải thực sự biết lắng nghe tiếng nói của nhân viên như vậy mới tạo ra được lòng tin giữa người lãnh đạo và nhân viên,..."
Ký Bình bình tĩnh ngồi vất chéo chân, nghe những lời Vũ Thuần Trạch nói, cô gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Bỗng có một người đàn ông trung niên bước tới, người đàn ông khá sang trọng trong bộ vest.
"Chủ tịch Trình không ngờ gặp cô ở đây. Thật hân hạnh." Người đàn ông trung niên bước tới phía cô chào hỏi.
Cô ngước lên nhìn người đàn ông trung niên, cô lập tức nhận ra đây là giám đốc chi nhánh ở Thượng Hải cũng là cổ đông của tập đoàn vì hôm trước họp cổ đông ông ấy cũng có mặt. Ký Bình theo phép lịch sự đứng lên chào hỏi lại.
Còn Vũ Thuần Trạch phải nói, mặt đã đen xì lại, một con quạ bay qua đầu. Người mà anh vừa bảo là độc tài, cứng ngắc nãy giờ lại là người con gái mà anh muốn "cưa", đúng là "SỐ NHỌ" mà.
Cô bước ra khỏi phòng làm việc, đang lây hoay ngoài hành lang tầng thì có một giọng nói vang lên, hình như là gọi cô.
"Cô ơi! Cô gì ơi."
Ký Bình theo phản xạ quay lại thì thấy Vũ Thuần Trạch đang chạy về phía mình.
"Anh gọi tôi có chuyện gì sao?" Ký Bình thắc mắc.
Vũ Thuần Trạch gãy gãy đầu biểu hiện hết sức đáng yêu, cười cười nhìn cô.
"À không có gì. Cô cho tôi biết tên được không? Hôm trước gặp mặt tôi vẫn chưa biết tên cô."
"Gọi tôi là Joy được rồi. Nếu không có chuyện gì khác tôi đi đây." Cô nói xong quay người bước đi.
"Khoan đã." Vũ Thuần Trạch thấy cô quay người bước đi liền nắm tay cô kéo lại. Cô bị kéo lại bắt ngờ loạng choạng té vào người của Vũ Thuần Trạch.
Vũ Thuần Trạch đỡ cô lên, rối rít xin lỗi. Ký Bình thấy biểu hiện này của Vũ Thuần Trạch bất giác nở nụ cười, một nụ cười đẹp như thiên thần, khuyến trái tim Vũ Thuần Trạch đập loạn xạ.
Nhưng cả cô cũng không biết rằng mình đang cười, một nụ cười tuyệt đẹp mà từ ngày người con trai cô yêu ra đi nó đã không còn nữa.
Đột nhiên Ký Bình sượn lại nụ cười bỗng nhiên cứng ngắc.
"Joy, cô sao vậy?" Vũ Thuần Trạch thấy nụ cười của cô đột nhiên cứng ngắc liền hỏi.
"Không có gì. Anh không sợ cô bạn gái của anh ghen sao?" Ký Bình khôi phục lại trạng thái ban đầu.
"Chúng tôi chia tay rồi." Vũ Thuần Trạch thở dài.
"...." Ký Bình không nói gì chỉ im lặng. Có lẽ cô cũng có một chút đồng cảm với con người trước mặt này.
"Tôi có thể mời cô uống nước không?" Vũ Thuần Trạch nhìn cô bằng ánh mắt mong đợi. Và cũng để phá vỡ bầu không khí im lặng này.
Cô bâng khuâng một lúc rồi gật đầu. Hai người bước vào căn tin của tập đoàn trước ánh mắt kì lạ của mọi người.
Thứ nhất là vì Vũ Thuần Trạch, anh cũng được coi là một hot boy công sở, được bao nàng mê.
Thứ hai, là vì người con gái xinh đẹp đi bên cạnh, hầu như mọi người chưa từng gặp mặt qua nên hơi thắc mắc không biết là ai.
Còn thứ ba, chắc là vì ghen tị, bởi hai người rất đẹp đôi.
Hai người bước tới một cái bàn ngay ở cửa kính, có thể nhìn ra bên ngoài.
"Quý khách dùng gì ạ?" Nhân viên phục vụ mang menu ra đưa cho hai người.
"Cho tôi một cà phê không đường." Hai người bất giác đồng thanh.
Vũ Thuần Trạch nhìn cô, sau đó tiếp tục thói quen gãy đầu, cười trừ.
Bầu không khí giữa hai người bây giờ thật sự rất ái ngại. Không ngờ hai người lại "Không hẹn mà gặp" như vậy.
Nhân viên phục vụ mang cà phê ra cho hai người, đợi nhân viên phục vụ đi vào, Ký Bình mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí kì quái này.
"Anh thấy cách làm việc của tập đoàn Trình thị này như thế nào?" Ký Bình vừa nói vừa xoay xoay ly cà phê trước mặt.
"Chúng ta là nhân viên nên những lời này chắc nói xong cũng chỉ để trong lòng." Vũ Thuần Trạch buồn buồn nhìn cô.
"Là sao" Ký Bình thắc mắc trước thái độ của con người trước mặt.
"Cô cũng đang làm việc cho tập đoàn nhưng tôi không biết cô có cảm nhận được không? Chứ tôi thấy tập đoàn làm việc quá độc tài và cứng ngắc." Vũ Thuần Trạch giọng nói có chút buồn bã.
Cô đang đưa ly cà phê lên miệng uống, xém chút vì lời nói của Vũ Thuần Trạch mà sặc chết. Anh ta lại dám ở trước mặt chủ tập đoàn nói cách làm việc độc tài và cứng ngắc mới ghê chứ. Nếu anh ta biết cô là ai, cô đảm bảo anh ta sẽ nhảy dù mà không cần dù tại cái tầng này.
"Vậy theo anh thì như thế nào mới không độc tài đây?
Tôi thấy hầu như tập đoàn nào cũng vậy. Bọn họ luôn theo đường lối tư bản chủ nghĩa. Mà tư bản thì phải bóc lột và chấn áp người khác để cho mình vươn lên. Trong những giai đoạn đó nếu không độc tài cũng khó." Ký Bình cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Vũ Thuần Trạch xoay xoay ly cà phê trước mặt một lúc rồi nói.
"Tôi nghĩ nên cho nhân viên có quyền đưa ra ý tưởng nếu ý tưởng đó có lợi chúng ta có thể đưa vào thực tế. CEO phải thực sự biết lắng nghe tiếng nói của nhân viên như vậy mới tạo ra được lòng tin giữa người lãnh đạo và nhân viên,..."
Ký Bình bình tĩnh ngồi vất chéo chân, nghe những lời Vũ Thuần Trạch nói, cô gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Bỗng có một người đàn ông trung niên bước tới, người đàn ông khá sang trọng trong bộ vest.
"Chủ tịch Trình không ngờ gặp cô ở đây. Thật hân hạnh." Người đàn ông trung niên bước tới phía cô chào hỏi.
Cô ngước lên nhìn người đàn ông trung niên, cô lập tức nhận ra đây là giám đốc chi nhánh ở Thượng Hải cũng là cổ đông của tập đoàn vì hôm trước họp cổ đông ông ấy cũng có mặt. Ký Bình theo phép lịch sự đứng lên chào hỏi lại.
Còn Vũ Thuần Trạch phải nói, mặt đã đen xì lại, một con quạ bay qua đầu. Người mà anh vừa bảo là độc tài, cứng ngắc nãy giờ lại là người con gái mà anh muốn "cưa", đúng là "SỐ NHỌ" mà.