Mẹ anh nhìn Ký Bình một lúc như muốn hỏi gì đó nhưng cứ định mở miệng rồi lại im, nhiều lần lặp đi lặp lại như vậy cuối cùng bà cũng quyết định hỏi:
"Joy này, mẹ nghe mẹ con khi còn sống nói con có nhận nuôi một bé gái, đúng chứ?" Mẹ anh ấp úng nói.
Tôn Hạo đang uống nói xém chút sặc, mở to mắt nhìn cô. Trong đầu anh có một dấu chấm hỏi to đùng:-Cô còn trẻ như vậy mà đã nhận con nuôi.-Tôn Hạo nhìn cô nghi ngờ. Trong đầu có hai suy nghĩ.
Một là cô là "gà mái không biết đẻ trứng"(vô sinh).
Hai là cô không thích đàn ông, anh đẹp trai ngư vậy mà cô còn muốn nhanh chóng ly hôn mà, nhưng ý nghĩ này trong đầu anh đã nhanh chóng bị bỏ đi.
"Vâng ạ." Cô băn khoăn một lúc rồi nhỏ giọng trả lời. Vốn dĩ cô không định mang bé Mia vào cuộc hôn nhân sắp đặt này nhưng xem ra mẹ cô đã đi trước một bước.
"Vậy con bé đâu. Con để con bé ở Mĩ sao? Sao không mang về cùng? Con sợ người Tôn gia sẽ bạc đãi con bé sao?" Mẹ anh hỏi một tràng liên thanh không để cô kịp trả lời.
Tôn Hạo cùng nhìn cô như đợi câu trả lời.
"Con bé về cùng con ạ. Đang trong căn nhà trước kia của con." Ký Bình bị mẹ anh cho một tràng liên thanh nhất thời không biết trả lời làm sao. Chỉ đành nói thật.
"Vậy mang con bé đến đây. Dù sao mẹ cũng rãnh có thể chơi với con bé." Mẹ anh nhìn cô bằng ánh mắt mong đợi. Nhưng bà cũng đã suy tính trước, bà có thể biết Ký Bình rất thương yêu bé Mia nếu bé Mia đến Tôn gia thân thiết với người của Tôn gia thì sau này cuộc hôn nhân này sẽ có cái cớ để duy trì và bà cũng muốn có một đứa trẻ trong nhà để vui đùa. Như vậy không phải vẹn cả đôi đường sao.
"Không cần đâu ạ. Con đã thuê người chăm sóc con bé rồi ạ."Ký Bình cẩn thận từ chối.
"Dù sao người ngoài cũng không bằng người nhà. Con mang con bé về đây. Mẹ sẽ chăm sóc." Mẹ anh vui vẻ nói.
"...." Cô im lặng như đang suy nghĩ gì đó. Đúng là gừng càng già càng cay.
"Mẹ không cần biết con mang con bé về đây cho mẹ." Mẹ anh biết nhẹ nhàng với cô không được liền dùng biện pháp "cứng".
Cô biết kì này khó lòng từ chối, chỉ đành gật đầu chấp nhận. Xem ra mẹ cô cũng cao tay thật. Trước khi nhắm mắt còn có thể sắp xếp và áp đặt cô như vậy. Cô chỉ đành thở dài không phản kháng.
Sáng ngày hôm sau vừa mới thức dậy, bước xuống phòng khách. Mẹ anh đã nhắc chuyện rước bé Mia về Tôn gia ngay trước mặt Tôn Hạo và ba anh. Ba anh nghe dậy liền hùa theo hối thúc cô đón bé Mia đến. Còn Tôn Hạo anh vẫn im lặng nhâm nhi ly cà phê và đọc tờ báo của mình. Thái độ không hề quan tâm, lạnh lùng không thèm nhìn mặt cô.
"A Hạo, con đi cùng Joy đi." Mẹ anh sợ cô sẽ tìm cớ trì hoãn liền lôi kéo anh vào. Xem ra mẹ anh rất mong cháu.
Tôn Hạo chỉ đành buông ly cà phê và tờ báo xuống, gật đầu, rồi bước lên phòng lấy chìa khóa xe. Đã kêu đến đích danh như vậy anh khó lòng mà không đi.
Ký Bình lại thở dài, trong lòng đang kêu gào thảm thiết.
Và sau 15p cô đã phải bị tống vào xe anh ngồi một cách không thương tiếc.
Ký Bình đọc địa chỉ nhà cho anh. Anh nhanh chóng lấy xe đi. Xem ra hôm nay anh bất đắc dĩ phải trở thành tài xế riêng cho cô rồi. Dù sao hôm nay anh cũng nghĩ một ngày để chuẩn bị đồ đạc đi công tác nhưng anh đã chuẩn bị xong rồi, xem ra hôm nay anh đi tham quan.
Dù cô đã đọc địa chỉ cho anh nhưng vì biệt thự của cô nằm ở một nơi khó tìm nên cô phải mở miệng chỉ đường cho anh.
Sau gần 2 tiếng đồng hồ xe anh đã ngưng lại trước một căn biệt thự uy nga, phải nói nó như một tòa lâu đài tráng lệ mang đậm phong cách Châu Âu. Tôn Hạo hơi choáng váng trước quy mô của thứ mà cô gọi là"căn nhà" này. Tôn Hạo quay sang nhìn cô với ánh mắt cực kỳ ngạc nhiên và sửng sốt.
Hai vệ sĩ đứng thấy người trong xe là cô liền cúi chào sau đó nhanh chóng mở cửa.
Tôn Hạo vậy còn sửng sốt, chưa tĩnh. Ký Bình mặt không biến sắc lây lây người Tôn Hạo. Tôn Hạo bị cô lây tĩnh lại, đã thấy cửa mở liền lái xe chạy vào.
Khoảng 5 phút xe cũng đã tới được ngôi biệt thự. Xe anh được cô chỉ dẫn ngừng trước một đài phun nước.
Tôn Hạo mở cửa xe bước ra, đứng ngắm cảnh và cách thiết kế ngôi biệt thự một chút, anh gật đầu khen ngợi.
Tôn Hạo quan sát một lúc rồi tiếp tục sửng sờ khi có tới khoảng 20 người đang đứng xếp hàng chờ sẵn trước cửa ngôi biệt thự.
Chắc anh không biết khi mở cửa vệ sĩ đã thôi báo qua bộ đàm rằng cô về. Nên mọi người đã nhanh chóng có mặt để chào cô theo nghi lễ. Mẹ cô cũng là quý tộc cầm quyền ở Anh nên bà ấy rất trọng lễ nghi, những lễ nghi này đều do bà ấy mang từ quê hương của mình qua. Nhưng Ký Bình lại thấy nó quá cầu kỳ và phiền phức nhiều lần cô muốn bỏ những nghi thức này đi nhưng không được, có lẽ nó đã ăn vào trong máu của những người làm ở đây.
"Tiểu thư..." Ký Bình vừa bước vào mọi người liền đồng thanh cúi người 90độ chào cung kính.
Tôn Hạo nhìn sang cô, anh bất giác thấy cô chau mày. Nhưng cái chau mày anh nhanh chóng qua đi, thay vào đó là nét lạnh lùng cố hữu.
Cô nhanh chóng bước lại phía bà quản gia.
"Bé Mia đâu rồi thím." Ký Bình vừa nói vừa phẩy phẩy tay giải tán mọi người.
"Tiểu thư Mia còn ngủ trên phòng ạ."
Cô bước vào trong, anh cũng theo vào.
"Anh ngồi đi. Em lên phòng gọi con bé dậy." Ký Bình nhìn qua anh nói.
"Thím làm giúp con ly cà phê cho anh ấy." Cô lại quay qua bà quản gia.
"Thím gọi Thanh Thanh lên phòng xếp đồ của bé Mia vào vali giúp con." Ký Bình vừa quay đi liền nhớ phải mang đồ theo.
"Vâng ạ." Bà quản gia nhanh chóng làm theo.
Mẹ anh nhìn Ký Bình một lúc như muốn hỏi gì đó nhưng cứ định mở miệng rồi lại im, nhiều lần lặp đi lặp lại như vậy cuối cùng bà cũng quyết định hỏi:
"Joy này, mẹ nghe mẹ con khi còn sống nói con có nhận nuôi một bé gái, đúng chứ?" Mẹ anh ấp úng nói.
Tôn Hạo đang uống nói xém chút sặc, mở to mắt nhìn cô. Trong đầu anh có một dấu chấm hỏi to đùng:-Cô còn trẻ như vậy mà đã nhận con nuôi.-Tôn Hạo nhìn cô nghi ngờ. Trong đầu có hai suy nghĩ.
Một là cô là "gà mái không biết đẻ trứng"(vô sinh).
Hai là cô không thích đàn ông, anh đẹp trai ngư vậy mà cô còn muốn nhanh chóng ly hôn mà, nhưng ý nghĩ này trong đầu anh đã nhanh chóng bị bỏ đi.
"Vâng ạ." Cô băn khoăn một lúc rồi nhỏ giọng trả lời. Vốn dĩ cô không định mang bé Mia vào cuộc hôn nhân sắp đặt này nhưng xem ra mẹ cô đã đi trước một bước.
"Vậy con bé đâu. Con để con bé ở Mĩ sao? Sao không mang về cùng? Con sợ người Tôn gia sẽ bạc đãi con bé sao?" Mẹ anh hỏi một tràng liên thanh không để cô kịp trả lời.
Tôn Hạo cùng nhìn cô như đợi câu trả lời.
"Con bé về cùng con ạ. Đang trong căn nhà trước kia của con." Ký Bình bị mẹ anh cho một tràng liên thanh nhất thời không biết trả lời làm sao. Chỉ đành nói thật.
"Vậy mang con bé đến đây. Dù sao mẹ cũng rãnh có thể chơi với con bé." Mẹ anh nhìn cô bằng ánh mắt mong đợi. Nhưng bà cũng đã suy tính trước, bà có thể biết Ký Bình rất thương yêu bé Mia nếu bé Mia đến Tôn gia thân thiết với người của Tôn gia thì sau này cuộc hôn nhân này sẽ có cái cớ để duy trì và bà cũng muốn có một đứa trẻ trong nhà để vui đùa. Như vậy không phải vẹn cả đôi đường sao.
"Không cần đâu ạ. Con đã thuê người chăm sóc con bé rồi ạ."Ký Bình cẩn thận từ chối.
"Dù sao người ngoài cũng không bằng người nhà. Con mang con bé về đây. Mẹ sẽ chăm sóc." Mẹ anh vui vẻ nói.
"...." Cô im lặng như đang suy nghĩ gì đó. Đúng là gừng càng già càng cay.
"Mẹ không cần biết con mang con bé về đây cho mẹ." Mẹ anh biết nhẹ nhàng với cô không được liền dùng biện pháp "cứng".
Cô biết kì này khó lòng từ chối, chỉ đành gật đầu chấp nhận. Xem ra mẹ cô cũng cao tay thật. Trước khi nhắm mắt còn có thể sắp xếp và áp đặt cô như vậy. Cô chỉ đành thở dài không phản kháng.
Sáng ngày hôm sau vừa mới thức dậy, bước xuống phòng khách. Mẹ anh đã nhắc chuyện rước bé Mia về Tôn gia ngay trước mặt Tôn Hạo và ba anh. Ba anh nghe dậy liền hùa theo hối thúc cô đón bé Mia đến. Còn Tôn Hạo anh vẫn im lặng nhâm nhi ly cà phê và đọc tờ báo của mình. Thái độ không hề quan tâm, lạnh lùng không thèm nhìn mặt cô.
"A Hạo, con đi cùng Joy đi." Mẹ anh sợ cô sẽ tìm cớ trì hoãn liền lôi kéo anh vào. Xem ra mẹ anh rất mong cháu.
Tôn Hạo chỉ đành buông ly cà phê và tờ báo xuống, gật đầu, rồi bước lên phòng lấy chìa khóa xe. Đã kêu đến đích danh như vậy anh khó lòng mà không đi.
Ký Bình lại thở dài, trong lòng đang kêu gào thảm thiết.
Và sau p cô đã phải bị tống vào xe anh ngồi một cách không thương tiếc.
Ký Bình đọc địa chỉ nhà cho anh. Anh nhanh chóng lấy xe đi. Xem ra hôm nay anh bất đắc dĩ phải trở thành tài xế riêng cho cô rồi. Dù sao hôm nay anh cũng nghĩ một ngày để chuẩn bị đồ đạc đi công tác nhưng anh đã chuẩn bị xong rồi, xem ra hôm nay anh đi tham quan.
Dù cô đã đọc địa chỉ cho anh nhưng vì biệt thự của cô nằm ở một nơi khó tìm nên cô phải mở miệng chỉ đường cho anh.
Sau gần tiếng đồng hồ xe anh đã ngưng lại trước một căn biệt thự uy nga, phải nói nó như một tòa lâu đài tráng lệ mang đậm phong cách Châu Âu. Tôn Hạo hơi choáng váng trước quy mô của thứ mà cô gọi là"căn nhà" này. Tôn Hạo quay sang nhìn cô với ánh mắt cực kỳ ngạc nhiên và sửng sốt.
Hai vệ sĩ đứng thấy người trong xe là cô liền cúi chào sau đó nhanh chóng mở cửa.
Tôn Hạo vậy còn sửng sốt, chưa tĩnh. Ký Bình mặt không biến sắc lây lây người Tôn Hạo. Tôn Hạo bị cô lây tĩnh lại, đã thấy cửa mở liền lái xe chạy vào.
Khoảng phút xe cũng đã tới được ngôi biệt thự. Xe anh được cô chỉ dẫn ngừng trước một đài phun nước.
Tôn Hạo mở cửa xe bước ra, đứng ngắm cảnh và cách thiết kế ngôi biệt thự một chút, anh gật đầu khen ngợi.
Tôn Hạo quan sát một lúc rồi tiếp tục sửng sờ khi có tới khoảng người đang đứng xếp hàng chờ sẵn trước cửa ngôi biệt thự.
Chắc anh không biết khi mở cửa vệ sĩ đã thôi báo qua bộ đàm rằng cô về. Nên mọi người đã nhanh chóng có mặt để chào cô theo nghi lễ. Mẹ cô cũng là quý tộc cầm quyền ở Anh nên bà ấy rất trọng lễ nghi, những lễ nghi này đều do bà ấy mang từ quê hương của mình qua. Nhưng Ký Bình lại thấy nó quá cầu kỳ và phiền phức nhiều lần cô muốn bỏ những nghi thức này đi nhưng không được, có lẽ nó đã ăn vào trong máu của những người làm ở đây.
"Tiểu thư..." Ký Bình vừa bước vào mọi người liền đồng thanh cúi người độ chào cung kính.
Tôn Hạo nhìn sang cô, anh bất giác thấy cô chau mày. Nhưng cái chau mày anh nhanh chóng qua đi, thay vào đó là nét lạnh lùng cố hữu.
Cô nhanh chóng bước lại phía bà quản gia.
"Bé Mia đâu rồi thím." Ký Bình vừa nói vừa phẩy phẩy tay giải tán mọi người.
"Tiểu thư Mia còn ngủ trên phòng ạ."
Cô bước vào trong, anh cũng theo vào.
"Anh ngồi đi. Em lên phòng gọi con bé dậy." Ký Bình nhìn qua anh nói.
"Thím làm giúp con ly cà phê cho anh ấy." Cô lại quay qua bà quản gia.
"Thím gọi Thanh Thanh lên phòng xếp đồ của bé Mia vào vali giúp con." Ký Bình vừa quay đi liền nhớ phải mang đồ theo.
"Vâng ạ." Bà quản gia nhanh chóng làm theo.