Buổi tối, Ký Bình mang lap top qua phòng Mia làm việc.
Ký Bình thật sự bị cha mẹ anh làm cho ngạc nhiên. Cô không biết cha mẹ anh đã chuẩn bị phòng cho bé Mia khi nào, mà khi mẹ anh dẫn bé Mia lên phòng cô hết hồn vì ngạc nhiên. Một căn phòng trẻ con với màu hồng chủ đạo, giống như là thiết kế riêng cho bé Mia.
Căn phòng của bé Mia nằm kế phòng cô nên rất tiện lợi.
Ký Bình mang lap top lên giường của bé Mia ngồi làm việc và coi bé Mia vẽ tranh. Bỗng bé Mia đứng dạy ôm cổ cô.
"Mẹ ơi....!" Giọng non nớt nũng nịu của bé Mia vang lên, đầu bé Mia còn cọ cọ vào tóc Ký Bình.
Ký Bình ngừng bàn tay đang bấm trên bàn phím lại. Cô đang cảm thấy bất an. Mỗi khi con gái cô sử dụng giọng điệu này, cô chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra.
"Sao? Ở trường lại đánh bạn chảy máu, hay nhập viện, hay làm gì người ta rồi." Ký Bình tỏ ra nghi ngờ. Con gái cô không biết nó giống ai, cứ thích đánh đấm như con trai.
Lúc còn ở Mĩ những chuyện đại loại như đánh bạn chảy máu đến nổi nhập viện là chuyện thường, mỗi lần như vậy lại sử dụng cái giọng điệu này nói chuyện với cô. Ký Bình thầm thở dài cảm thán.
"Không phải...tuyệt đối không phải." Bé Mia vội vàng lắc đầu.
"Vậy là chuyện gì? Mà bình thường con đâu có sợ người lạ, vậy sao hồi trưa còn tỏ ra sợ sệt như vậy?" Ký Bình nhìn con gái mình nghi ngoặc. Cô đang cảm thấy bất an.
"Nếu Mia tỏ ra nghịch ngợm con sợ ông bà nội không thích Mia? Mẹ có phải baba và ông bà nội không thích Mia không?" Bé Mia nhìn cô ủy khuất.
Ký Bình xoa đầu bé Mia thật sự thì câu trả lời này cô không biết trả lời làm sao cho phải. Cô với anh kết hôn chỉ vì ép buộc thì làm sao cô có thể trơ trẽn trả lời thích hay không kia chứ.
"Tại sao baba lại không thích Mia kia chứ?" Tôn Hạo đột nhiên bước vào. Thật sự thì anh chỉ muốn xuống dưới lầu uống nước nhưng không ngờ đi ngang qua phòng bé Mia lại nghe bé Mia hỏi câu này vì cửa phòng không đóng nên Tôn Hạo thấy rõ được khuôn mặt khó xử của cô và khuôn mặt buồn bã của bé Mia. Tôn Hạo không nở thì thấy cảnh tượng như vậy liền bước vào.
"Tại baba từ đầu đến giờ không chịu nói chuyện với Mia." Bé Mia làm mặt ủy khuất bước xuống giường chạy về phía anh.
"Đâu có. Mia ngoan như vậy mà." Tôn Hạo ngồi xuống an ủi bé Mia.
Ánh mắt bé Mia nhìn chằm chằm lấy anh, tỏ vẻ nghi ngờ. Tôn Hạo nhìn cái vẻ mặt đó của bé Mia thì bật cười. Một nụ cười ấm áp, tỏ sáng cả căn phòng.
Tôn Hạo cũng không ngờ mình lại có thể cười thoải mái như vậy. Đúng là có trẻ con không khí gia đình liền khác hẳn.
"Ông bà nội cũng rất thích Mia" Cha và mẹ anh từ trên tầng trên bước xuống. Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên môi anh, ông bà cũng cảm thấy vui theo.
Thế là mọi người cùng ở trong phòng bé Mia nói cười vui vẻ. Ký Bình cũng dẹp lap top sang một bên vui đùa cũng mọi người.
Bé Mia cứ liên phiên blô bla cái sự tích huy hoàng của bé ở Mỹ, lại còn kể chuyện cười cho mọi người nghe. Mọi người thả lỏng tâm trạng bắt đầu cười nói vui vẻ, Ký Bình đôi khi chỉ cười nhẹ nhưng Tôn Hạo nhìn thấy được trong đó là tình yêu thương ấm áp không thể nào chối bỏ.
Đến tối khuya đợi bé Mia ngủ mọi người mới trở về phòng.
Tôn Hạo về phòng trước còn Ký Bình thì ở lại nhìn ngắm bé Mia ngủ một lát rồi mới về phòng.
Khi Ký Bình bước về phòng, anh vẫn còn ngồi trên giường bấm điện thoại. Ký Bình bước lại bàn bỏ cái laptop xuống. Sau đó trở lại giường ngồi.
"Cảm ơn." Ký Bình nhìn ra ngoài nói vu vơ nhưng thật ra là đang có ý muốn cảm ơn anh.
Tôn Hạo bỏ điện thoại xuống nhìn cô thắc mắc.
"Về chuyện gì?"
"Khi nãy...rất cảm ơn." Ký Bình nói xong thì nằm xuống bắt đầu nhắm mắt ngủ. Thật ra là đang đỏ mặt, cô chư bao giờ nói cảm ơn với anh mà.
Tôn Hạo đột nhiên bật cười. Anh không ngờ đôi khi con người lạnh lùng như cô lại có những biểu hiện dễ thương như vậy.
Sáng hôm sau, Ký Bình thức dậy đã không thấy Tôn Hạo đâu. Ký Bình nhìn đồng hồ đã 7 giờ sáng, cô thở dại, anh đã ra sân bay chuẩn bị đi công tác từ sớm. Ký Bình nhanh chóng rời giường làm vệ sinh cá nhân.
Buổi tối, Ký Bình mang lap top qua phòng Mia làm việc.
Ký Bình thật sự bị cha mẹ anh làm cho ngạc nhiên. Cô không biết cha mẹ anh đã chuẩn bị phòng cho bé Mia khi nào, mà khi mẹ anh dẫn bé Mia lên phòng cô hết hồn vì ngạc nhiên. Một căn phòng trẻ con với màu hồng chủ đạo, giống như là thiết kế riêng cho bé Mia.
Căn phòng của bé Mia nằm kế phòng cô nên rất tiện lợi.
Ký Bình mang lap top lên giường của bé Mia ngồi làm việc và coi bé Mia vẽ tranh. Bỗng bé Mia đứng dạy ôm cổ cô.
"Mẹ ơi....!" Giọng non nớt nũng nịu của bé Mia vang lên, đầu bé Mia còn cọ cọ vào tóc Ký Bình.
Ký Bình ngừng bàn tay đang bấm trên bàn phím lại. Cô đang cảm thấy bất an. Mỗi khi con gái cô sử dụng giọng điệu này, cô chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra.
"Sao? Ở trường lại đánh bạn chảy máu, hay nhập viện, hay làm gì người ta rồi." Ký Bình tỏ ra nghi ngờ. Con gái cô không biết nó giống ai, cứ thích đánh đấm như con trai.
Lúc còn ở Mĩ những chuyện đại loại như đánh bạn chảy máu đến nổi nhập viện là chuyện thường, mỗi lần như vậy lại sử dụng cái giọng điệu này nói chuyện với cô. Ký Bình thầm thở dài cảm thán.
"Không phải...tuyệt đối không phải." Bé Mia vội vàng lắc đầu.
"Vậy là chuyện gì? Mà bình thường con đâu có sợ người lạ, vậy sao hồi trưa còn tỏ ra sợ sệt như vậy?" Ký Bình nhìn con gái mình nghi ngoặc. Cô đang cảm thấy bất an.
"Nếu Mia tỏ ra nghịch ngợm con sợ ông bà nội không thích Mia? Mẹ có phải baba và ông bà nội không thích Mia không?" Bé Mia nhìn cô ủy khuất.
Ký Bình xoa đầu bé Mia thật sự thì câu trả lời này cô không biết trả lời làm sao cho phải. Cô với anh kết hôn chỉ vì ép buộc thì làm sao cô có thể trơ trẽn trả lời thích hay không kia chứ.
"Tại sao baba lại không thích Mia kia chứ?" Tôn Hạo đột nhiên bước vào. Thật sự thì anh chỉ muốn xuống dưới lầu uống nước nhưng không ngờ đi ngang qua phòng bé Mia lại nghe bé Mia hỏi câu này vì cửa phòng không đóng nên Tôn Hạo thấy rõ được khuôn mặt khó xử của cô và khuôn mặt buồn bã của bé Mia. Tôn Hạo không nở thì thấy cảnh tượng như vậy liền bước vào.
"Tại baba từ đầu đến giờ không chịu nói chuyện với Mia." Bé Mia làm mặt ủy khuất bước xuống giường chạy về phía anh.
"Đâu có. Mia ngoan như vậy mà." Tôn Hạo ngồi xuống an ủi bé Mia.
Ánh mắt bé Mia nhìn chằm chằm lấy anh, tỏ vẻ nghi ngờ. Tôn Hạo nhìn cái vẻ mặt đó của bé Mia thì bật cười. Một nụ cười ấm áp, tỏ sáng cả căn phòng.
Tôn Hạo cũng không ngờ mình lại có thể cười thoải mái như vậy. Đúng là có trẻ con không khí gia đình liền khác hẳn.
"Ông bà nội cũng rất thích Mia" Cha và mẹ anh từ trên tầng trên bước xuống. Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên môi anh, ông bà cũng cảm thấy vui theo.
Thế là mọi người cùng ở trong phòng bé Mia nói cười vui vẻ. Ký Bình cũng dẹp lap top sang một bên vui đùa cũng mọi người.
Bé Mia cứ liên phiên blô bla cái sự tích huy hoàng của bé ở Mỹ, lại còn kể chuyện cười cho mọi người nghe. Mọi người thả lỏng tâm trạng bắt đầu cười nói vui vẻ, Ký Bình đôi khi chỉ cười nhẹ nhưng Tôn Hạo nhìn thấy được trong đó là tình yêu thương ấm áp không thể nào chối bỏ.
Đến tối khuya đợi bé Mia ngủ mọi người mới trở về phòng.
Tôn Hạo về phòng trước còn Ký Bình thì ở lại nhìn ngắm bé Mia ngủ một lát rồi mới về phòng.
Khi Ký Bình bước về phòng, anh vẫn còn ngồi trên giường bấm điện thoại. Ký Bình bước lại bàn bỏ cái laptop xuống. Sau đó trở lại giường ngồi.
"Cảm ơn." Ký Bình nhìn ra ngoài nói vu vơ nhưng thật ra là đang có ý muốn cảm ơn anh.
Tôn Hạo bỏ điện thoại xuống nhìn cô thắc mắc.
"Về chuyện gì?"
"Khi nãy...rất cảm ơn." Ký Bình nói xong thì nằm xuống bắt đầu nhắm mắt ngủ. Thật ra là đang đỏ mặt, cô chư bao giờ nói cảm ơn với anh mà.
Tôn Hạo đột nhiên bật cười. Anh không ngờ đôi khi con người lạnh lùng như cô lại có những biểu hiện dễ thương như vậy.
Sáng hôm sau, Ký Bình thức dậy đã không thấy Tôn Hạo đâu. Ký Bình nhìn đồng hồ đã giờ sáng, cô thở dại, anh đã ra sân bay chuẩn bị đi công tác từ sớm. Ký Bình nhanh chóng rời giường làm vệ sinh cá nhân.