Cô gửi lại bé Mia cho mẹ anh. Sau đó quay về biệt thự nhà họ Trình điều động thêm một số vệ sĩ.
Ký Bình sợ nhất là cái cảnh này. Cô vừa đến sân bay đã thấy cả trăm phóng viên quay quanh đứng đợi ở sân bay, làm cản trở người lưu thông.
Ký Bình thở dài cảm thán, cô sợ nhất là cái cảnh chen chút này. Nhưng ai biểu cô làm bạn với đại minh tinh, ngôi sao hot nhất hiện nay cơ chứ.
Rose, ngôi sao lớn nhất nhì của làng giải trí, đi đâu cũng được sân đón một cách nồn nhiệt, lượng fandom khủng nhất thế giới.
Mặc dù, đã cố gắng làm cho Rose về trong im lặng nhất. Nhưng bọn phóng viên vẫn có thể đánh hơi được, Ký Bính thầm khâm phục cái bọn phóng viên rắc rối này, lúc nào cũng bám chặt như đỉa đói.
Ký Bình bước xuống xe, ra hiệu cho vệ sĩ dọn dẹp bọn phóng viên qua một bên.
Tôn Hạo đứng từ đằng xa ở sân bay vô tình thấy được cảnh này thì hết sức ngạc nhiên.
Rõ ràng mẹ anh nói với anh cô chỉ là một bác sĩ trưởng khoa ở một bệnh viện lớn của Mỹ, mẹ cô là nữ công tước của Anh nhưng nhìn cảnh bây giờ anh lại thấy cô giống một bà trùm xã hội đen.
Sát khí tỏ ra khắp người cô như chỉ cần chạm vào người đó sẽ tan tành. Chiếc kính đen bản to che đi phân nữa khuôn mặt của cô, cô đứng giữa một đám vệ sĩ mặc đồ đen trong cô thật lạnh lùng.
Tôn Hạo không hiểu tại sao mình lại trở nên hiếu kỳ trước tình cảnh này. Anh phải cảm ơn đám phóng viên ngoài đó mới được, vì bọn họ quá đông gây cản trở mọi hoạt động nên chuyến bay của anh mới được hoảng lại và cũng vì vậy anh mới nhìn thấy được một con người khác của cô vợ này của mình.
Đám phóng viên thấy cô thì chụp hình điên cuồng, bọn họ có thể nhận ra với cương vị là bạn của đại minh tinh Rose. Và bọn họ cũng có thể chắc rằng thông tin mình nhận được là đúng.
Hôm nay ra sân bay còn có ba người khác nữa là Diệp Bảo, Trương Phong, tất nhiên là không thể thiếu Thẩm Thiếu Bạch rồi. Ba người bọn họ nãy giờ đang đứng cạnh ấy, thấy "đoàn quân áo đen" của cô bước vào thì vô cùng ngạc nhiên đến mức hồn vía bay mất hết.
"Này, có phải vợ cậu không vậy?" Diệp Bảo khều khều tay Tôn Hạo hỏi, mắt vẫn nhìn về hướng Ký Bình.
"Chị dâu...thật sao?" Thẩm Thiếu Bạch không tin vào mắt mình, khó khăn hỏi.
Còn Trương Phong nãy giờ anh vẫn im lặng, anh không hỏi nhưng anh lại mong chờ đáp án từ Tôn Hạo.
Trương Phong từ trước đến nay anh vẫn luôn là người điềm tĩnh, chững chạc nhất trong bốn người. Trương Phong nhìn anh đợi đáp án từ miệng anh.
Tôn Hạo đang định trả lời thì có nhất nhiều người tay thì kéo vali, tay thì đẩy hành lý đi ra khỏi cửa dành cho hành khách. Ở đằng xa vẫn nghe được tiếng nói qua loa của tiếp viên hàng không thông báo máy bay hạ cánh và chuẩn bị chuyến bay tiếp theo sẽ bắt đầu vào 30 phút nữa.
Rose nhanh chóng kéo vali bước ra, cô biết Ký Bình sẽ đến đón cô nên cô không cần phải mang theo người làm gì cho chặt máy bay.
Rose đứng quan sát, tìm kiếm xung quanh một chút thì thấy bóng dáng của Ký Bình đang đứng giữa bọn vệ sĩ và phóng viên, Rose nhanh chóng đi lại vỗ vai Ký Bình.
"Ôi vinh dự quá không ngờ Joy Freeman con cháu quý tộc Anh lại đến đây đón Rose này." Rose bỏ tay khỏi vai Ký Bính, lấy tay che che miệng cười.
"Có tin Joy này cho cậu ở đây với bầy sói đó không?" Ký Bình vừa hâm dọa vừa đưa mắt sang bọn phóng viên.
Rose đưa mắt nhìn bọn phóng viên, trên người bắt đầu nổi hốt da gà. Nhìn khung cảnh ồn ào, đèn led của máy ảnh chớp nhoáng liên tục. Nếu không có vệ sĩ của Kỳ Bình chắc chắn cô sẽ khó lòng ra được khỏi đây.
Rose bắt đầu cười cười điệu bộ giảng hòa ôm chầm lấy Ký Bình.
"Joy à! Giúp tớ đi. Không có cậu tớ sẽ chết với bọn họ mất." Rose ôm chầm lấy Ký Bình làm bộ mặt cún con nũng nịu.
Ký Bình ngỡ tay Rose ra khỏi người mình, không nói gì, bước ra ngoài. Rose thấy vậy liền chạy theo. Bọn vệ sĩ cũng nhanh chóng đi theo còn cố gắng ngăn cản bọn phóng viên trong thảm hết sức.
Rose vừa cùng Ký Bình ngồi trên xe thì có một đám người chạy đến trên tay còn cầm những tấm bảng với những dòng chữ như "I love You", "chúng tôi yêu Rose",...
Rose thấy vậy liền thở dài ngán ngẩm, những vụ như vầy hầu như ngày nào cô cũng gặp. Còn hơn cả IS khủng bố. Ký Bình ngồi kế bên nhìn bạn mình như vậy liền dở khóc dở cười, cô nhanh chóng cho xe chạy nếu không một lát chắc chắn có chiến tranh thế giới thứ ba xảy ra.
Vừa chạy, vừa phải cắt đuôi phóng viên và fan đến trưa hai người mới về được đến biệt thự Tôn gia.
Vừa đến được cổng biệt thự Tôn gia cô đã ra hiệu cho xe vệ sĩ quay đầu lại chạy về biệt thự nhà họ Trình. Ký Bình lái xe vào biệt thự, mới bước xuống khỏi xe bé Mia đã chạy ra mừng rỡ ôm chầm lấy Rose.
"Mẹ Rose, nhớ mẹ quá." Bé Mia vừa nói vừa thơm vào má Rose một cái thật mạnh.
Cô gửi lại bé Mia cho mẹ anh. Sau đó quay về biệt thự nhà họ Trình điều động thêm một số vệ sĩ.
Ký Bình sợ nhất là cái cảnh này. Cô vừa đến sân bay đã thấy cả trăm phóng viên quay quanh đứng đợi ở sân bay, làm cản trở người lưu thông.
Ký Bình thở dài cảm thán, cô sợ nhất là cái cảnh chen chút này. Nhưng ai biểu cô làm bạn với đại minh tinh, ngôi sao hot nhất hiện nay cơ chứ.
Rose, ngôi sao lớn nhất nhì của làng giải trí, đi đâu cũng được sân đón một cách nồn nhiệt, lượng fandom khủng nhất thế giới.
Mặc dù, đã cố gắng làm cho Rose về trong im lặng nhất. Nhưng bọn phóng viên vẫn có thể đánh hơi được, Ký Bính thầm khâm phục cái bọn phóng viên rắc rối này, lúc nào cũng bám chặt như đỉa đói.
Ký Bình bước xuống xe, ra hiệu cho vệ sĩ dọn dẹp bọn phóng viên qua một bên.
Tôn Hạo đứng từ đằng xa ở sân bay vô tình thấy được cảnh này thì hết sức ngạc nhiên.
Rõ ràng mẹ anh nói với anh cô chỉ là một bác sĩ trưởng khoa ở một bệnh viện lớn của Mỹ, mẹ cô là nữ công tước của Anh nhưng nhìn cảnh bây giờ anh lại thấy cô giống một bà trùm xã hội đen.
Sát khí tỏ ra khắp người cô như chỉ cần chạm vào người đó sẽ tan tành. Chiếc kính đen bản to che đi phân nữa khuôn mặt của cô, cô đứng giữa một đám vệ sĩ mặc đồ đen trong cô thật lạnh lùng.
Tôn Hạo không hiểu tại sao mình lại trở nên hiếu kỳ trước tình cảnh này. Anh phải cảm ơn đám phóng viên ngoài đó mới được, vì bọn họ quá đông gây cản trở mọi hoạt động nên chuyến bay của anh mới được hoảng lại và cũng vì vậy anh mới nhìn thấy được một con người khác của cô vợ này của mình.
Đám phóng viên thấy cô thì chụp hình điên cuồng, bọn họ có thể nhận ra với cương vị là bạn của đại minh tinh Rose. Và bọn họ cũng có thể chắc rằng thông tin mình nhận được là đúng.
Hôm nay ra sân bay còn có ba người khác nữa là Diệp Bảo, Trương Phong, tất nhiên là không thể thiếu Thẩm Thiếu Bạch rồi. Ba người bọn họ nãy giờ đang đứng cạnh ấy, thấy "đoàn quân áo đen" của cô bước vào thì vô cùng ngạc nhiên đến mức hồn vía bay mất hết.
"Này, có phải vợ cậu không vậy?" Diệp Bảo khều khều tay Tôn Hạo hỏi, mắt vẫn nhìn về hướng Ký Bình.
"Chị dâu...thật sao?" Thẩm Thiếu Bạch không tin vào mắt mình, khó khăn hỏi.
Còn Trương Phong nãy giờ anh vẫn im lặng, anh không hỏi nhưng anh lại mong chờ đáp án từ Tôn Hạo.
Trương Phong từ trước đến nay anh vẫn luôn là người điềm tĩnh, chững chạc nhất trong bốn người. Trương Phong nhìn anh đợi đáp án từ miệng anh.
Tôn Hạo đang định trả lời thì có nhất nhiều người tay thì kéo vali, tay thì đẩy hành lý đi ra khỏi cửa dành cho hành khách. Ở đằng xa vẫn nghe được tiếng nói qua loa của tiếp viên hàng không thông báo máy bay hạ cánh và chuẩn bị chuyến bay tiếp theo sẽ bắt đầu vào phút nữa.
Rose nhanh chóng kéo vali bước ra, cô biết Ký Bình sẽ đến đón cô nên cô không cần phải mang theo người làm gì cho chặt máy bay.
Rose đứng quan sát, tìm kiếm xung quanh một chút thì thấy bóng dáng của Ký Bình đang đứng giữa bọn vệ sĩ và phóng viên, Rose nhanh chóng đi lại vỗ vai Ký Bình.
"Ôi vinh dự quá không ngờ Joy Freeman con cháu quý tộc Anh lại đến đây đón Rose này." Rose bỏ tay khỏi vai Ký Bính, lấy tay che che miệng cười.
"Có tin Joy này cho cậu ở đây với bầy sói đó không?" Ký Bình vừa hâm dọa vừa đưa mắt sang bọn phóng viên.
Rose đưa mắt nhìn bọn phóng viên, trên người bắt đầu nổi hốt da gà. Nhìn khung cảnh ồn ào, đèn led của máy ảnh chớp nhoáng liên tục. Nếu không có vệ sĩ của Kỳ Bình chắc chắn cô sẽ khó lòng ra được khỏi đây.
Rose bắt đầu cười cười điệu bộ giảng hòa ôm chầm lấy Ký Bình.
"Joy à! Giúp tớ đi. Không có cậu tớ sẽ chết với bọn họ mất." Rose ôm chầm lấy Ký Bình làm bộ mặt cún con nũng nịu.
Ký Bình ngỡ tay Rose ra khỏi người mình, không nói gì, bước ra ngoài. Rose thấy vậy liền chạy theo. Bọn vệ sĩ cũng nhanh chóng đi theo còn cố gắng ngăn cản bọn phóng viên trong thảm hết sức.
Rose vừa cùng Ký Bình ngồi trên xe thì có một đám người chạy đến trên tay còn cầm những tấm bảng với những dòng chữ như "I love You", "chúng tôi yêu Rose",...
Rose thấy vậy liền thở dài ngán ngẩm, những vụ như vầy hầu như ngày nào cô cũng gặp. Còn hơn cả IS khủng bố. Ký Bình ngồi kế bên nhìn bạn mình như vậy liền dở khóc dở cười, cô nhanh chóng cho xe chạy nếu không một lát chắc chắn có chiến tranh thế giới thứ ba xảy ra.
Vừa chạy, vừa phải cắt đuôi phóng viên và fan đến trưa hai người mới về được đến biệt thự Tôn gia.
Vừa đến được cổng biệt thự Tôn gia cô đã ra hiệu cho xe vệ sĩ quay đầu lại chạy về biệt thự nhà họ Trình. Ký Bình lái xe vào biệt thự, mới bước xuống khỏi xe bé Mia đã chạy ra mừng rỡ ôm chầm lấy Rose.
"Mẹ Rose, nhớ mẹ quá." Bé Mia vừa nói vừa thơm vào má Rose một cái thật mạnh.