Ký Bình tức giận nhấn mạnh hết ga...Chiếc Bugatti Veyron Super Sport chạy như lao trong màn đêm làm ai cũng khiếp sợ. (hehe Ký Bình chắc cũq mê siêu xe và tốc độ giống Tun)
Chiếc xe nhanh chóng chạy thẳng vào đường cao tốc với tốc độ cao, chỉ có 2,4 giây đã chạy được gần 100km. Những người đi đường chỉ thấy được một vật thể màu đen vượt như tên lao qua mình.
Có thể nói Bugatti Veyron là một trong những siêu xe “ngôi sao” trên thế giới với kiểu dáng đẹp mắt và sức mạnh về vận tốc khiến nhiều đối thủ lo sợ. Với tốc độ của chiếc xe và những lần đạp ga điên cuồng của cô, mọi người chỉ mong mình không phải là "nạn nhân" của nó.
Sau những khúc cua, ngã rẽ, vượt cả chục cây đèn đỏ, tiếng còi xe cảnh sát chạy theo, cuối cùng cô cũng tới được nhà hàng Kỳ Hòa.
Nhà hàng Kỳ Hòa là nhà hàng giành riêng cho những quan khách đặt biệt của tập đoàn chuyên kinh doanh về khách sạn, du lịch và giải trí như Đường Minh. Nhà hàng năm sao lớn nhất thành phố này làm cho con người có thể nảy sinh lòng ham muốn và chiếm đoạt, quy mô hết sức hoành tráng.Xe cô vừa tới cửa liền có nhân viên phục vụ mặt tây trang bước ra lái xe cô vào chỗ đậu. Ký Bình bước vào liền có phục vụ đưa cô đến chỗ của Đường Mạnh Nghiêm, thái độ của phục vụ hết sức chuyên nghiệp.
Ký Bình đi theo phục vụ đến một căn phòng riêng giành cho khách vip của nhà hàng. Ký Bình nở nụ cười giễu cợt sau đó đẩy cửa phòng bước vào. Ký Bình cũng không ngờ mình lại có thể đi gặp cái người mà mình căm ghét đến tận xương tủy này.
"Bình nhi, con đến rồi. Lại đây ngồi với cha nào." Đường Mạnh Nghiêm thấy cô bước vào liền đứng lên kéo cô lại ghế ngồi.
Ký Bình nhanh chóng hắt tay Đường Mạnh Nghiêm ra, cô đã quá ghê tởm con người này, giữa Hà Thế Dân và Đường Mạnh Nghiêm có lẽ Hà Thế Dân còn có tính người hơn.
"Buông ra." Ký Bình nhìn thẳng vào Đường Mạnh Nghiêm, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại chất chứa sự căm phẫn. "Nói đi. Tìn tôi có chuyện gì?" Cô không ngần ngại vô thẳng vấn đề.
"Dùng cơm với cha một bữa đi." Đường Mạnh Nghiêm tỏ ra nhẫn nại. Gấp một ít thịt bỏ vào chén cho cô.
"Nếu ông không nói, tôi đi." Ký Bình vẫn lạnh lùng, hàn khí một lần nữa tỏ ra không dứt.
"Con ăn đi." Đường Mạnh Nghiêm cố gắng bỏ lại sự đau thương trong đáy mắt.
"Lỡ ông bỏ thứ gì vào đó rồi sao?" Ký Bình tỏ ra nghi ngờ, không tin tưởng.
Đường Mạnh Nghiêm lắc đầu cười khổ. Ông dù đã đoán trước được tình huống này nhưng khi nó diễn ra ông lại không chấp nhận hay phản ứng gì được. Đường Mạnh Nghiêm ở trong giới kinh doanh cũng là người thông minh, nhà lãnh đạo tài năng nhưng đứng trước con gái của mình ông lại khó lòng mà phản kháng.
"Con về nhà đi, được không? Cha hứa cha sẽ thay đổi, sẽ bù đắp lại cho con tất cả." Đường Mạnh Nghiêm ánh mắt kiên quyết có sự khẩn cầu nhìn cô.
"Bù đắp....ông lấy gì bù đắp cho tôi" Ký Bình vừa nói vừa cười nụ cười giễu cợt. Ký Bình quay lưng về phía Đường Mạnh Nghiêm, Tay lặp tức cởi bỏ áo khoác ngoài ra, chiếc áo sơmi cũng nhanh chóng được cô cởi bỏ khỏi trên người. Đường Mạnh Nghiêm không hiểu cô định làm gì liền đứng nhìn nhưng rồi chiếc áo sơmi trên người cô từ tp rơi xuống, hình xăm đáng sợ sau lưng cô cũng từ từ xuất hiện, khiến mặt Đường Mạnh Nghiêm trắng bệch, tay cũng không ngừng run rẩy, không nói nên lời.
"Ông nói đi...làm sao để bù đắp." Giọng cô nhẹ hết mức có thể nhưng nó lại đánh trúng trái tim của Đường Mạnh Nghiêm.
"Ông có biết...cũng vì ông mà tôi như thế nào không?... Sống không bằng chết đấy...ÔNG CÓ NGHE RÕ CHƯA." Ký Bình hét lên, bao nhiêu nổi ấm ức cô dấu trong lòng chỉ một lời nói liền của ông ta liền kéo đến.
Đường Mạnh Nghiêm sắc mặt thay đổi đến tột cùng. Hai tay trở nên vô lực định vơ lên rồi lại hạ xuống, ông không thể nói nên lời. Trái tim ông đang bị nghẹn lại. Đứa con gái ông hắt hủi gần 20 năm về trước đang ở trước mặt ông nhưng ông lại không thể làm gì. Cả muốn bù đắp lại tất cả cho cô nhưng ông nhận ra dù mình có bù đắp cả đời cũng không thể chữa lành vết thương đó được. Chính ông, Đường Mạnh Nghiêm ông đã vô tình gây ra những lỗi lầm và bây giờ ông đang bị báo ứng.
"Cha...cha...xin lỗi." Đường Mạnh Nghiêm khó khăn nói, nước mắt trên khóe mi bắt đầu rơi xuống.
"Ông cũng biết ân hận à." Sở Minh Triệt (Viện trưởng Sở) đột nhiên bước vào, giọng nói có mười phần chăm chọc.
Ký Bình và Đường Mạnh Nghiêm tỏ ra ngạc nhiên trước sự có mặt của Sở Minh Triệt.
Sở Minh Triệt bỏ qua sự ngạc nhiên của cô và Đường Mạnh Nghiêm, bước về phía cô cúi người xuống nhặt chiếc áo sơmi cô mới cởi bỏ lên, dịu dàng khoác lên người cô.
"Minh Triệt con cũng tới rồi à." Đường Mạnh Nghiêm nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Minh Triệt đó là Ký Bình...là em gái của con." Đường Mạnh Nghiêm nhanh chóng giới thiệu.
"Lúc nãy ở bên ngoài tôi đã nghe hết mọi chuyện." Sở Minh Triệt lạnh lùng bỏ lại một câu, sau đó lấy áo khoát và túi sách của cô, rồi kéo cô đi bỏ mặt Đường Mạnh Nghiêm đứng đó.
Nhanh chóng sau đó Ký Bình bị tống không thương tiếc vào xe của Sở Minh Triệt. Ký Bình vẫn giữ thái độ im lặng mặt cho không khí trong xe lúc này vô cùng ngột ngạt.
"Tôi không ngờ chúng ta là anh em cùng cha khác mẹ." Tiếng nói của Sở Minh Triệt liền phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
"..."
"Em không có gì để nói với tôi sao?"
"Anh biết chuyện này từ bao giờ hả viện trưởng Sở." Ký Bình nhìn ra ngoài cửa kính, miệng nở một nụ cười giễu cợt.
"Mới biết cách đây một tiếng đồng hồ." Sở Minh Triệt ung dung dựa người vào ghế.
"..." Ký Bình không hỏi gì nữa, cô mở cửa xe định bước ra.
"Mẹ em và mẹ tôi rất giống nhau, điều yêu ông ta quên cả mạng sống nhưng cuối cùng cũng chỉ nhận được đau thương. Mẹ tôi và ông ta yêu nhau ba năm, mẹ em xuất hiện ông ta liền chạy theo mẹ em bỏ rơi mẹ tôi. Người phụ nữ đó xuất hiện ông ta lập tức bỏ lại mẹ em đi theo bà ta... Ông ta vĩnh viễn cũng không bao giờ biết được tình yêu trên đời." Sở Minh Triệt nhắm mắt lại khuôn mặt vẫn bình thản như kể chuyện của người khác nhưng Ký Bình có thể cảm nhận được bi thương trong lời nói, cô và Sở Minh Triệt vốn cùng cảnh ngộ mà, điều là nạn nhân của Đường Mạnh Nghiêm.
"Sở Minh Triệt, anh và mẹ anh có hận mẹ em không?" Ký Bình thở dài hỏi.
"Tôi và mẹ tôi chưa từng hận ai cả, có hận chỉ hận cuộc đời này trớ trêu." Sở Minh Triệt đột nhiên ngừng lại "Nhưng bây giờ tôi đang oán hận đây."
"...." Một dấu chấm hỏi to đang trên đầu cô.
"Tôi đang hận vì không tìm được cô con dâu như ý cho mẹ tôi, lại tìm về được một cô em gái." Sở Minh Triệt đột nhiên bật cười, dù là lời nói đùa nhưng lại có hàm ý rất rõ ràng.
Ký Bình tức giận nhấn mạnh hết ga...Chiếc Bugatti Veyron Super Sport chạy như lao trong màn đêm làm ai cũng khiếp sợ. (hehe Ký Bình chắc cũq mê siêu xe và tốc độ giống Tun)
Chiếc xe nhanh chóng chạy thẳng vào đường cao tốc với tốc độ cao, chỉ có , giây đã chạy được gần km. Những người đi đường chỉ thấy được một vật thể màu đen vượt như tên lao qua mình.
Có thể nói Bugatti Veyron là một trong những siêu xe “ngôi sao” trên thế giới với kiểu dáng đẹp mắt và sức mạnh về vận tốc khiến nhiều đối thủ lo sợ. Với tốc độ của chiếc xe và những lần đạp ga điên cuồng của cô, mọi người chỉ mong mình không phải là "nạn nhân" của nó.
Sau những khúc cua, ngã rẽ, vượt cả chục cây đèn đỏ, tiếng còi xe cảnh sát chạy theo, cuối cùng cô cũng tới được nhà hàng Kỳ Hòa.
Nhà hàng Kỳ Hòa là nhà hàng giành riêng cho những quan khách đặt biệt của tập đoàn chuyên kinh doanh về khách sạn, du lịch và giải trí như Đường Minh. Nhà hàng năm sao lớn nhất thành phố này làm cho con người có thể nảy sinh lòng ham muốn và chiếm đoạt, quy mô hết sức hoành tráng.Xe cô vừa tới cửa liền có nhân viên phục vụ mặt tây trang bước ra lái xe cô vào chỗ đậu. Ký Bình bước vào liền có phục vụ đưa cô đến chỗ của Đường Mạnh Nghiêm, thái độ của phục vụ hết sức chuyên nghiệp.
Ký Bình đi theo phục vụ đến một căn phòng riêng giành cho khách vip của nhà hàng. Ký Bình nở nụ cười giễu cợt sau đó đẩy cửa phòng bước vào. Ký Bình cũng không ngờ mình lại có thể đi gặp cái người mà mình căm ghét đến tận xương tủy này.
"Bình nhi, con đến rồi. Lại đây ngồi với cha nào." Đường Mạnh Nghiêm thấy cô bước vào liền đứng lên kéo cô lại ghế ngồi.
Ký Bình nhanh chóng hắt tay Đường Mạnh Nghiêm ra, cô đã quá ghê tởm con người này, giữa Hà Thế Dân và Đường Mạnh Nghiêm có lẽ Hà Thế Dân còn có tính người hơn.
"Buông ra." Ký Bình nhìn thẳng vào Đường Mạnh Nghiêm, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại chất chứa sự căm phẫn. "Nói đi. Tìn tôi có chuyện gì?" Cô không ngần ngại vô thẳng vấn đề.
"Dùng cơm với cha một bữa đi." Đường Mạnh Nghiêm tỏ ra nhẫn nại. Gấp một ít thịt bỏ vào chén cho cô.
"Nếu ông không nói, tôi đi." Ký Bình vẫn lạnh lùng, hàn khí một lần nữa tỏ ra không dứt.
"Con ăn đi." Đường Mạnh Nghiêm cố gắng bỏ lại sự đau thương trong đáy mắt.
"Lỡ ông bỏ thứ gì vào đó rồi sao?" Ký Bình tỏ ra nghi ngờ, không tin tưởng.
Đường Mạnh Nghiêm lắc đầu cười khổ. Ông dù đã đoán trước được tình huống này nhưng khi nó diễn ra ông lại không chấp nhận hay phản ứng gì được. Đường Mạnh Nghiêm ở trong giới kinh doanh cũng là người thông minh, nhà lãnh đạo tài năng nhưng đứng trước con gái của mình ông lại khó lòng mà phản kháng.
"Con về nhà đi, được không? Cha hứa cha sẽ thay đổi, sẽ bù đắp lại cho con tất cả." Đường Mạnh Nghiêm ánh mắt kiên quyết có sự khẩn cầu nhìn cô.
"Bù đắp....ông lấy gì bù đắp cho tôi" Ký Bình vừa nói vừa cười nụ cười giễu cợt. Ký Bình quay lưng về phía Đường Mạnh Nghiêm, Tay lặp tức cởi bỏ áo khoác ngoài ra, chiếc áo sơmi cũng nhanh chóng được cô cởi bỏ khỏi trên người. Đường Mạnh Nghiêm không hiểu cô định làm gì liền đứng nhìn nhưng rồi chiếc áo sơmi trên người cô từ tp rơi xuống, hình xăm đáng sợ sau lưng cô cũng từ từ xuất hiện, khiến mặt Đường Mạnh Nghiêm trắng bệch, tay cũng không ngừng run rẩy, không nói nên lời.
"Ông nói đi...làm sao để bù đắp." Giọng cô nhẹ hết mức có thể nhưng nó lại đánh trúng trái tim của Đường Mạnh Nghiêm.
"Ông có biết...cũng vì ông mà tôi như thế nào không?... Sống không bằng chết đấy...ÔNG CÓ NGHE RÕ CHƯA." Ký Bình hét lên, bao nhiêu nổi ấm ức cô dấu trong lòng chỉ một lời nói liền của ông ta liền kéo đến.
Đường Mạnh Nghiêm sắc mặt thay đổi đến tột cùng. Hai tay trở nên vô lực định vơ lên rồi lại hạ xuống, ông không thể nói nên lời. Trái tim ông đang bị nghẹn lại. Đứa con gái ông hắt hủi gần năm về trước đang ở trước mặt ông nhưng ông lại không thể làm gì. Cả muốn bù đắp lại tất cả cho cô nhưng ông nhận ra dù mình có bù đắp cả đời cũng không thể chữa lành vết thương đó được. Chính ông, Đường Mạnh Nghiêm ông đã vô tình gây ra những lỗi lầm và bây giờ ông đang bị báo ứng.
"Cha...cha...xin lỗi." Đường Mạnh Nghiêm khó khăn nói, nước mắt trên khóe mi bắt đầu rơi xuống.
"Ông cũng biết ân hận à." Sở Minh Triệt (Viện trưởng Sở) đột nhiên bước vào, giọng nói có mười phần chăm chọc.
Ký Bình và Đường Mạnh Nghiêm tỏ ra ngạc nhiên trước sự có mặt của Sở Minh Triệt.
Sở Minh Triệt bỏ qua sự ngạc nhiên của cô và Đường Mạnh Nghiêm, bước về phía cô cúi người xuống nhặt chiếc áo sơmi cô mới cởi bỏ lên, dịu dàng khoác lên người cô.
"Minh Triệt con cũng tới rồi à." Đường Mạnh Nghiêm nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Minh Triệt đó là Ký Bình...là em gái của con." Đường Mạnh Nghiêm nhanh chóng giới thiệu.
"Lúc nãy ở bên ngoài tôi đã nghe hết mọi chuyện." Sở Minh Triệt lạnh lùng bỏ lại một câu, sau đó lấy áo khoát và túi sách của cô, rồi kéo cô đi bỏ mặt Đường Mạnh Nghiêm đứng đó.
Nhanh chóng sau đó Ký Bình bị tống không thương tiếc vào xe của Sở Minh Triệt. Ký Bình vẫn giữ thái độ im lặng mặt cho không khí trong xe lúc này vô cùng ngột ngạt.
"Tôi không ngờ chúng ta là anh em cùng cha khác mẹ." Tiếng nói của Sở Minh Triệt liền phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
"..."
"Em không có gì để nói với tôi sao?"
"Anh biết chuyện này từ bao giờ hả viện trưởng Sở." Ký Bình nhìn ra ngoài cửa kính, miệng nở một nụ cười giễu cợt.
"Mới biết cách đây một tiếng đồng hồ." Sở Minh Triệt ung dung dựa người vào ghế.
"..." Ký Bình không hỏi gì nữa, cô mở cửa xe định bước ra.
"Mẹ em và mẹ tôi rất giống nhau, điều yêu ông ta quên cả mạng sống nhưng cuối cùng cũng chỉ nhận được đau thương. Mẹ tôi và ông ta yêu nhau ba năm, mẹ em xuất hiện ông ta liền chạy theo mẹ em bỏ rơi mẹ tôi. Người phụ nữ đó xuất hiện ông ta lập tức bỏ lại mẹ em đi theo bà ta... Ông ta vĩnh viễn cũng không bao giờ biết được tình yêu trên đời." Sở Minh Triệt nhắm mắt lại khuôn mặt vẫn bình thản như kể chuyện của người khác nhưng Ký Bình có thể cảm nhận được bi thương trong lời nói, cô và Sở Minh Triệt vốn cùng cảnh ngộ mà, điều là nạn nhân của Đường Mạnh Nghiêm.
"Sở Minh Triệt, anh và mẹ anh có hận mẹ em không?" Ký Bình thở dài hỏi.
"Tôi và mẹ tôi chưa từng hận ai cả, có hận chỉ hận cuộc đời này trớ trêu." Sở Minh Triệt đột nhiên ngừng lại "Nhưng bây giờ tôi đang oán hận đây."
"...." Một dấu chấm hỏi to đang trên đầu cô.
"Tôi đang hận vì không tìm được cô con dâu như ý cho mẹ tôi, lại tìm về được một cô em gái." Sở Minh Triệt đột nhiên bật cười, dù là lời nói đùa nhưng lại có hàm ý rất rõ ràng.