"Vậy sao. Thất vọng lắm nhỉ!" Ký Bình tỏ ra không phải chuyện của mình.
"Nếu em gọi tôi một tiếng anh trai tôi sẽ rất vui đấy." Sở Minh Triệt ngồi bật dậy, kề xát vào mặt cô.
Hai khuôn mặt kế xát vào nhau, mặt đối mặt làm cho cô hơi khó xử.
"Hình như em đỏ mặt thì phải." Khuôn mặt của Sở Minh Triệt lúc này cực kỳ gian xảo.
Anh chỉ theo bản năng mà đoán mò dù gì trời rất tối nên không thể nhìn thấy được biểu hiện trên khuôn mặt của cô, mà nếu có chắc anh sẽ làm chuyện loạn luân mất.
Ký Bình sắc mặt bây giờ phải nói rất dễ thương, ai mà thấy được chắc sẽ không kiềm lòng được mất, hai gò má ửng hồng, đôi mắt có phần e thẹn, độ lạnh lùng kiêu ngạo hàng ngày đã không còn chỉ còn bộ dáng của cô thiếu nữ mới bước sang tuổi 20.
Sở Minh Triệt nhìn thấy biểu hiện của cô vẫn im lặng với nhiều năm kinh nghiệm trong y học của anh đã cho anh biết anh đã đoán đúng.
"Gọi tôi một tiếng anh trai, em liền bị mất thứ gì sao?" Sở Minh Triệt càng tỏ ra trêu chọc. Cô đúng là cứng đầu gọi anh một tiếng anh trai cô bị giảm kí thịt nào trên người sao.
Ký Bình chau mày tỏ ra không kiên nhẫn mở cửa xe bực bội bước ra, còn mạnh bạo đóng mạnh cửa xe một cái "Rầmm".
Nếu không phải xe của Sở Minh Triệt tốt có lẽ đã bị cô làm gãy không thương tiếc.
Sở Minh Triệt sau một hồi chau mày liền dở khóc dở cười trước hành động của cô. Cô em gái này của anh đúng dễ thương mà. Mặc dù ngoài mặt anh không biểu hiện ra nhưng trong lòng anh đang dâng trào một nổi niềm mất mát.
Phải Sở Minh Triệt anh yêu Ký Bình cô. Lúc anh đứng bên ngoài phòng nghe được cuộc đối thoại của cô và Đường Mạnh Nghiêm anh đã vô cùng sốc, bầu trời trong dường như sụp đổ anh đã không định bước vào nhưng tình hình bên trong căng thẳng như vậy anh không thể không bước vào.
Sở Minh Triệt đã yêu cô từ lần gặp đầu tiên ở bệnh viện, một cô gái lạnh lùng sắc sảo, mọi chuyện cô làm điều rất khó đoán khiến anh không lần nào không chú ý tới. Từ những lần chú ý, quan sát đó trái tim của anh cũng bị cô nắm giữ. Anh bị cô lấy đi một nữa linh hồn. Cũng vì vậy anh mới nhận ra trên đời này thật sự có tình yêu, anh cũng thông cảm cho mẹ anh hơn và không tự trách tại sao lại sinh ra đứa con hoang như anh, quan hệ gữa anh và mẹ mình cũng từ đó mà tốt hơn nhiều so với lúc trước. Sở Minh Triệt rất muốn và đưa cô về gặp mẹ anh với tư cách là con dâu tương lai, nhưng xem ra không thể rồi. Ký Bình là em gái cùng cha khác mẹ với anh, anh không thể làm chuyện trái luân thường đạo lý đó được. Tình cảm này anh sẽ giấu sâu trong tim mình. Chỉ cần được bên cạnh bảo vệ, chăm sóc cô với tư cách là anh trai anh cũng cam lòng và coi đó là may mắn.
_____________________
Tôn Hạo đang nằm trên giường ngủ say thì điện thoại reo lên. Theo bản năng Tôn Hạo mắt nhắm mắt mở lấy tay mò tìm điện thoại. Anh không cần nhìn màn hình điện thoại xem ai gọi liền bấm nút nghe.
"Alô" giọng vẫn còn ngáy ngủ.
"Hạo, em rất nhớ anh." Một giọng nói dịu dàng, ấm áp quen thuộc từ điện thoại phát ra.
Tôn Hạo đang ngái ngủ liền ngồi bật dậy, bừng tỉnh, anh nheo mắt nhìn rõ số điện thoại vừa gọi. Như không tin vào mắt mình. Giọng nói náy rất quen thuộc đến chết anh vẫn không thể quên được. Là Khả Giai, là của người con gái anh yêu, trái tim anh đang mách bảo một điều gì đó, khiến anh vẫn bất động không nói được nên lời.
"Hạo, anh vẫn còn giận em sao?" Khả Giai đợi mãi không thấy anh trả lời, liền lên tiếng đánh thức anh.
"..." Tôn Hạo vẫn im lặng, sự thật bây giờ cảm xúc của anh rất loạn. Người con gái anh yêu đang nói chuyện với anh nhưng anh lại có một cảm giác khác, phải chăng trái tim anh đã có sự thay đổi.
"Hạo, em đang ở dưới đại sảnh của khách sạn, anh xuống gặp em có được không?" Vẫn không thấy Tôn Hạo trả lời, Khả Giai trong lòng có một chút lo sợ. Nhưng quan trọng nhất bây giờ là có muốn gặp anh.
Phải mất mấy giây sau Tôn Hạo mới lấy lại được bình tĩnh.
"Được." Nhanh chóng tắt điện thoại, rồi lấy cái áo khoác trên giường mặc vào, anh lập tức chạy xuống đại sảnh khách sạn.
"Hạo, em ở đây." Giọng nói có phần hơi lớn nhưng rất dịu dàng, ấm áp. Khả Giai đang ngồi ở đại sảnh thì thấy anh đang đi tới.
Tôn Hạo vẫn phong thái ung dung, lạnh nhạt ray đúc túi quần đi tới.
Tôn Hạo bước lại ngồi vào ghế salon ở đại sảnh khách sạn, đối diện Khả Giai.
"Hạo, tại sao anh không nói gì với em." Nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt của Tôn Hạo, Khả Giai có mười phần không đoán được tâm tư của anh.
"Anh phải nói gì?" Tôn Hạo mặc dù còn yêu Khả Giai nhưng anh là người sống rất quy tắt, một khi chia tay anh vĩnh viễn sẽ không quay lại.
Khả Giai mặt bỗng tối sầm lại, nghẹn họng không nói nên lời.
"Trong suốt ba năm qua, anh sống tốt không?" Khả Giai lập tức lãng sang chuyện khác.
"Theo em, thì sao? Tôn Hạo vẫn giữ thái độ ngăn cách.
"Tốt. Có bạn bè, có công việc và có một cô vợ xinh đẹp." Khả Giai nói nhưng giọng càng lúc càng nhỏ.
"...." Tôn Hạo vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, im lặng tự người vào ghế.
"Chúng ta...chúng ta...có thể... quay lại như lúc trước không?" Khả Giai không nhìn thấy được bất kỳ biểu hiện nào trên khuôn mặt anh, đành chọn cách đi thẳng vào vấn đề.
"Anh đã có vợ, có một mái ấm gia đình. Chẳng lẽ em chịu kiếp tiểu tam sao?" Tôn Hạo dở giọng trêu chọc.
Khả Giai bỗng dưng im lặng, phải, cô cũng là một tiểu thư còn nhà quyền quý làm sao chịu đựng được cái cảnh làm tiểu tam cho người ta chứ. Tay Khả Giai đang để dưới ghế đột nhiên siết chặt, cắn chặt môi, khó khăn nhìn Tôn Hạo.
"Thì sao chứ? Hai người vốn là bị ép buộc. Cũng có thể ly hôn mà." Khả Viai không kiềm lòng được nói ra hết những gì mà mình điều tra được.
"Chết tiệt! Em điều tra tôi." Tôn Hạo tức giận siết chặt tay thành quả đấm. Nếu trước mặt anh không phải là Khả Giai một người con gái mềm yếu anh đã thẳng tay cho một đấm rồi.
"Em...em không có...chỉ là tình cờ biết được." Khả Giai mặt nóng lên biết mình nói lỡ lời liền nhanh miệng chối nhưng càng chối càng ấp úng.
"Tình cờ...tình cơ...haha...Khả Giai từ bao giờ con người em trở nên như vậy...một cô gái mềm mại như nước, hiền dịu như ánh mặt trời...hôm nay lại..." Tôn Hạo thấy vọng nhìn Khả Giai. Mọi người có mặt trong đại sảnh thấy tình hình như vậy cũng không dám can thiệp.
Khả Giai im lặng một chút, lấy hết can đảm hét lên:"Là từ khi em yêu anh, là từ khi em biết em yêu anh nhiều đến thế nào."
Tôn Hạo bỗng đứng bất động. Người anh mềm nhũn không biết làm sao. Khả Giai nói cô yêu anh nên mới thế, nhưng lời nói này anh có thể tin được hay không. Quá khứ cô gây ra cho anh là một cú sốc, một ngày mưa của ba năm trước người con gái anh yêu nói lời chia tay anh mặc cho anh có hạ thấp bản thân cầu xin, cô cả một chút bâng khuâng cũng không có, kiên quyết chia tay anh. Giờ muốn quay lại, anh có tin được hay không? Anh không muốn đặt quá nhiều kì vọng để trái tim một lần nữa lại đau.
Còn mẹ anh, mẹ anh có chấp nhận Khả Giai không? Có chấp nhận người đã từng đá con trai bà ấy không thương tiếc không? Còn cả Joy và Mia nữa, anh biết Joy sẽ không phản đối chuyện ly hôn dù gì cô cũng đã đề nghị như vậy thẩm chí là viết cả đơn ly hôn, nhưng còn Mia, anh mới gặp con bé có một lần nhưng đã quý nó như vậy, anh còn muốn được Mia gọi một tiếng baba ấm áp đó.
"Chúng ta không thể quay lại đâu." Tôn Hạo tháo tay của Khả Giai đang nắm cánh tay mình xuống, bước thẳng về phía thang máy, lên phòng.
Khả Giai thấy Tôn Hạo bước đi như vậy liền ngã phịch xuống, hai mắt trở nên vô cảm trước lời từ chối của Tôn Hạo. Từ trước đến nay chả có ai thẳng thừng từ chối cô như vậy, nhưng hôm nay người con trai cô yêu lại từ chối cô một cách lạnh lùng như vậy, như đang bón nát trái tim cô.
"Vậy sao. Thất vọng lắm nhỉ!" Ký Bình tỏ ra không phải chuyện của mình.
"Nếu em gọi tôi một tiếng anh trai tôi sẽ rất vui đấy." Sở Minh Triệt ngồi bật dậy, kề xát vào mặt cô.
Hai khuôn mặt kế xát vào nhau, mặt đối mặt làm cho cô hơi khó xử.
"Hình như em đỏ mặt thì phải." Khuôn mặt của Sở Minh Triệt lúc này cực kỳ gian xảo.
Anh chỉ theo bản năng mà đoán mò dù gì trời rất tối nên không thể nhìn thấy được biểu hiện trên khuôn mặt của cô, mà nếu có chắc anh sẽ làm chuyện loạn luân mất.
Ký Bình sắc mặt bây giờ phải nói rất dễ thương, ai mà thấy được chắc sẽ không kiềm lòng được mất, hai gò má ửng hồng, đôi mắt có phần e thẹn, độ lạnh lùng kiêu ngạo hàng ngày đã không còn chỉ còn bộ dáng của cô thiếu nữ mới bước sang tuổi .
Sở Minh Triệt nhìn thấy biểu hiện của cô vẫn im lặng với nhiều năm kinh nghiệm trong y học của anh đã cho anh biết anh đã đoán đúng.
"Gọi tôi một tiếng anh trai, em liền bị mất thứ gì sao?" Sở Minh Triệt càng tỏ ra trêu chọc. Cô đúng là cứng đầu gọi anh một tiếng anh trai cô bị giảm kí thịt nào trên người sao.
Ký Bình chau mày tỏ ra không kiên nhẫn mở cửa xe bực bội bước ra, còn mạnh bạo đóng mạnh cửa xe một cái "Rầmm".
Nếu không phải xe của Sở Minh Triệt tốt có lẽ đã bị cô làm gãy không thương tiếc.
Sở Minh Triệt sau một hồi chau mày liền dở khóc dở cười trước hành động của cô. Cô em gái này của anh đúng dễ thương mà. Mặc dù ngoài mặt anh không biểu hiện ra nhưng trong lòng anh đang dâng trào một nổi niềm mất mát.
Phải Sở Minh Triệt anh yêu Ký Bình cô. Lúc anh đứng bên ngoài phòng nghe được cuộc đối thoại của cô và Đường Mạnh Nghiêm anh đã vô cùng sốc, bầu trời trong dường như sụp đổ anh đã không định bước vào nhưng tình hình bên trong căng thẳng như vậy anh không thể không bước vào.
Sở Minh Triệt đã yêu cô từ lần gặp đầu tiên ở bệnh viện, một cô gái lạnh lùng sắc sảo, mọi chuyện cô làm điều rất khó đoán khiến anh không lần nào không chú ý tới. Từ những lần chú ý, quan sát đó trái tim của anh cũng bị cô nắm giữ. Anh bị cô lấy đi một nữa linh hồn. Cũng vì vậy anh mới nhận ra trên đời này thật sự có tình yêu, anh cũng thông cảm cho mẹ anh hơn và không tự trách tại sao lại sinh ra đứa con hoang như anh, quan hệ gữa anh và mẹ mình cũng từ đó mà tốt hơn nhiều so với lúc trước. Sở Minh Triệt rất muốn và đưa cô về gặp mẹ anh với tư cách là con dâu tương lai, nhưng xem ra không thể rồi. Ký Bình là em gái cùng cha khác mẹ với anh, anh không thể làm chuyện trái luân thường đạo lý đó được. Tình cảm này anh sẽ giấu sâu trong tim mình. Chỉ cần được bên cạnh bảo vệ, chăm sóc cô với tư cách là anh trai anh cũng cam lòng và coi đó là may mắn.
_____________________
Tôn Hạo đang nằm trên giường ngủ say thì điện thoại reo lên. Theo bản năng Tôn Hạo mắt nhắm mắt mở lấy tay mò tìm điện thoại. Anh không cần nhìn màn hình điện thoại xem ai gọi liền bấm nút nghe.
"Alô" giọng vẫn còn ngáy ngủ.
"Hạo, em rất nhớ anh." Một giọng nói dịu dàng, ấm áp quen thuộc từ điện thoại phát ra.
Tôn Hạo đang ngái ngủ liền ngồi bật dậy, bừng tỉnh, anh nheo mắt nhìn rõ số điện thoại vừa gọi. Như không tin vào mắt mình. Giọng nói náy rất quen thuộc đến chết anh vẫn không thể quên được. Là Khả Giai, là của người con gái anh yêu, trái tim anh đang mách bảo một điều gì đó, khiến anh vẫn bất động không nói được nên lời.
"Hạo, anh vẫn còn giận em sao?" Khả Giai đợi mãi không thấy anh trả lời, liền lên tiếng đánh thức anh.
"..." Tôn Hạo vẫn im lặng, sự thật bây giờ cảm xúc của anh rất loạn. Người con gái anh yêu đang nói chuyện với anh nhưng anh lại có một cảm giác khác, phải chăng trái tim anh đã có sự thay đổi.
"Hạo, em đang ở dưới đại sảnh của khách sạn, anh xuống gặp em có được không?" Vẫn không thấy Tôn Hạo trả lời, Khả Giai trong lòng có một chút lo sợ. Nhưng quan trọng nhất bây giờ là có muốn gặp anh.
Phải mất mấy giây sau Tôn Hạo mới lấy lại được bình tĩnh.
"Được." Nhanh chóng tắt điện thoại, rồi lấy cái áo khoác trên giường mặc vào, anh lập tức chạy xuống đại sảnh khách sạn.
"Hạo, em ở đây." Giọng nói có phần hơi lớn nhưng rất dịu dàng, ấm áp. Khả Giai đang ngồi ở đại sảnh thì thấy anh đang đi tới.
Tôn Hạo vẫn phong thái ung dung, lạnh nhạt ray đúc túi quần đi tới.
Tôn Hạo bước lại ngồi vào ghế salon ở đại sảnh khách sạn, đối diện Khả Giai.
"Hạo, tại sao anh không nói gì với em." Nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt của Tôn Hạo, Khả Giai có mười phần không đoán được tâm tư của anh.
"Anh phải nói gì?" Tôn Hạo mặc dù còn yêu Khả Giai nhưng anh là người sống rất quy tắt, một khi chia tay anh vĩnh viễn sẽ không quay lại.
Khả Giai mặt bỗng tối sầm lại, nghẹn họng không nói nên lời.
"Trong suốt ba năm qua, anh sống tốt không?" Khả Giai lập tức lãng sang chuyện khác.
"Theo em, thì sao? Tôn Hạo vẫn giữ thái độ ngăn cách.
"Tốt. Có bạn bè, có công việc và có một cô vợ xinh đẹp." Khả Giai nói nhưng giọng càng lúc càng nhỏ.
"...." Tôn Hạo vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, im lặng tự người vào ghế.
"Chúng ta...chúng ta...có thể... quay lại như lúc trước không?" Khả Giai không nhìn thấy được bất kỳ biểu hiện nào trên khuôn mặt anh, đành chọn cách đi thẳng vào vấn đề.
"Anh đã có vợ, có một mái ấm gia đình. Chẳng lẽ em chịu kiếp tiểu tam sao?" Tôn Hạo dở giọng trêu chọc.
Khả Giai bỗng dưng im lặng, phải, cô cũng là một tiểu thư còn nhà quyền quý làm sao chịu đựng được cái cảnh làm tiểu tam cho người ta chứ. Tay Khả Giai đang để dưới ghế đột nhiên siết chặt, cắn chặt môi, khó khăn nhìn Tôn Hạo.
"Thì sao chứ? Hai người vốn là bị ép buộc. Cũng có thể ly hôn mà." Khả Viai không kiềm lòng được nói ra hết những gì mà mình điều tra được.
"Chết tiệt! Em điều tra tôi." Tôn Hạo tức giận siết chặt tay thành quả đấm. Nếu trước mặt anh không phải là Khả Giai một người con gái mềm yếu anh đã thẳng tay cho một đấm rồi.
"Em...em không có...chỉ là tình cờ biết được." Khả Giai mặt nóng lên biết mình nói lỡ lời liền nhanh miệng chối nhưng càng chối càng ấp úng.
"Tình cờ...tình cơ...haha...Khả Giai từ bao giờ con người em trở nên như vậy...một cô gái mềm mại như nước, hiền dịu như ánh mặt trời...hôm nay lại..." Tôn Hạo thấy vọng nhìn Khả Giai. Mọi người có mặt trong đại sảnh thấy tình hình như vậy cũng không dám can thiệp.
Khả Giai im lặng một chút, lấy hết can đảm hét lên:"Là từ khi em yêu anh, là từ khi em biết em yêu anh nhiều đến thế nào."
Tôn Hạo bỗng đứng bất động. Người anh mềm nhũn không biết làm sao. Khả Giai nói cô yêu anh nên mới thế, nhưng lời nói này anh có thể tin được hay không. Quá khứ cô gây ra cho anh là một cú sốc, một ngày mưa của ba năm trước người con gái anh yêu nói lời chia tay anh mặc cho anh có hạ thấp bản thân cầu xin, cô cả một chút bâng khuâng cũng không có, kiên quyết chia tay anh. Giờ muốn quay lại, anh có tin được hay không? Anh không muốn đặt quá nhiều kì vọng để trái tim một lần nữa lại đau.
Còn mẹ anh, mẹ anh có chấp nhận Khả Giai không? Có chấp nhận người đã từng đá con trai bà ấy không thương tiếc không? Còn cả Joy và Mia nữa, anh biết Joy sẽ không phản đối chuyện ly hôn dù gì cô cũng đã đề nghị như vậy thẩm chí là viết cả đơn ly hôn, nhưng còn Mia, anh mới gặp con bé có một lần nhưng đã quý nó như vậy, anh còn muốn được Mia gọi một tiếng baba ấm áp đó.
"Chúng ta không thể quay lại đâu." Tôn Hạo tháo tay của Khả Giai đang nắm cánh tay mình xuống, bước thẳng về phía thang máy, lên phòng.
Khả Giai thấy Tôn Hạo bước đi như vậy liền ngã phịch xuống, hai mắt trở nên vô cảm trước lời từ chối của Tôn Hạo. Từ trước đến nay chả có ai thẳng thừng từ chối cô như vậy, nhưng hôm nay người con trai cô yêu lại từ chối cô một cách lạnh lùng như vậy, như đang bón nát trái tim cô.