Hôm nay cô phải đi gặp mặt người sẽ cùng cô bước lên bục thánh đường nhưng cô cũng không vui vẻ gì. Cô hôm nay cực kì khác với một hôm, không phong cách chững chạc, không ăn mặc cầu kì, càng không phải những bộ veat công sở chỉ đơn giản là một độ đầm màu thiên thanh được thiết kế rất đơn giản không ôm sát quá cơ thể của cô nhưng vẫn lộ rõ đường cong quyến rũ, tóc xỏa dài được uốn nhẹ phần đuôi, khuôn mặt trang điểm nhẹ rõ ra vẻ yêu kiều và một đôi giày cao gót trắng.
Cô bước xuống lầu thì thấy bé Mia con cô đang chơi cùng với bà quản gia, cô nở một nụ cười nhẹ rồi hôn lên trán bé Mia một cái rồi chào tạm biệt với bé Mia. Bé Mia từ hồi sống với cô thì cực kỳ ngoan còn nhỏ nhưng rất biết cách sống tự lập ít khi nhờ vã đến ai. Nên cô cũng rất yên tâm.
Hôm nay cô chỉ đi một mình cả vệ sĩ cũng không mang theo. Người bên nhà chồng của cô chỉ biết cô với vai trò là một bác sĩ ở một bệnh viện lớn của Mỹ chứ bọn họ không hề biết cô là chủ của một tập đoàn lớn và đồ sộ.
Cô mở nhẹ nhàng cánh cữa xe và ngồi vào ghế chính, đặt hai tay lên vô lăng cô thở dài rồi mới cho chiếc xe Audi A3 Cabriolet từ từ lăng bánh ra khỏi căn biệt thự uy nga.
Chiếc xe mui trần chạy với tốc độ thấp trên đường làm ai cũng chú ý. Một cô gái dù khuôn mặt bị che bởi chiếc kính chữ V nhưng lại càng làm cho nét đẹp được thể hiện. Cô một tay cầm vô lăng lái, một tay để trên thành cửa xe càng làm cho cô thêm quyến rũ.
Vì thời gian còn sớm nên cô mới chậm rãi lái xe và ngắm cảnh trên đường. Sau 30p chiếc xe của cô đã từ từ chạy vào gara của một nhà hàng 5 sao lớn nhất thành phố E. Cô bước vô nhà hàng liền có nhân viên đứng đợi và đưa cô vào một căn phòng được đặt sẵn.
Cô ngồi đợi năm, mười phút thì có ba người mở cửa bước vào. Một người phụ nữ và một người đàn ông trung niên cùng một chàng trai cao to, đẹp trai xuất hiện trước mặt cô. Cô theo phép lịch sự liền đứng lên chào hỏi.
-"Cháu chào bác."
Người phụ nữ trung niên liền cười đôn hậu bước về phía cô.
"Chào cháu."
Rồi kéo cô ngồi xuống ghế. Hai người còn lại đang đứng ngoài cửa cũng bước vào và ngồi xuống đối diện với cô.
-" Giới thiệu với cháu đây là chồng bác, còn đây là...con trai bác" bà vừa giới thiệu với cô vừa nhìn quan sát biểu hiện của cô.
Cô nở nụ cười nhẹ và chào hai người.
-" Cháu chào bác trai" cô đứng lên hướng về phía cha của anh chào hỏi. Cha anh cũng vui vẻ đáp lại.
Rồi quay về phía anh chào "Em chào anh, em là Joy Freeman" Cô nở một nụ cười nhẹ giới thiệu nhưng trong lòng đang đánh giá đối phương.
Anh thấy cô đang nhìn mình chăm chú liền nở một nụ cười mỉa mai. Anh đang cho rằng cô đang say đắm vẻ đẹp của mình nhưng thật ra không phải. Và còn vì cô giới thiệu tên mình bằng tên nước ngoài. Anh chỉ nghĩ cô đang khinh mình nên mới không giới thiệu tên tiếng Trung của mình.Vì lời hâm dọa của mẹ anh và anh cũng không muốn cha mình lên cơn đột quỵ nên anh cũng đứng lên chào hỏi cho có.
"Chào em. Tôi là Tôn Hạo."
Anh vừa dứt lời cánh cửa phòng mở ra, phục vụ mang đồ ăn vào và đặt nhẹ nhàng lên bàn, cúi chào và chúc ngon miệng theo phong cách của những người chuyên nghiệp. Mẹ anh thấy vậy liền kêu hai người ngồi xuống và bắt đầu dùng bữa. Bữa ăn chỉ có cha mẹ anh là liên tục bàn chuyện đám cưới của hai người, ngoài ra cô và anh chỉ theo chủ nghĩa im lặng là vàng. Lâu lâu mẹ hay cha anh lại hỏi cô về những chuyện đám cưới cô cũng chỉ cười trừ và trả lời qua loa.
Bữa ăn kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ. Cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm và chào mọi người ra về. Mẹ anh cùng bắt anh đưa cô về nữa nhưng cô đã cẩn thận từ chối. Nhìn thái độ của anh suốt bữa ăn cô cũng hiểu được anh và cô điều bị ép buộc nên "mạnh ai náy sống" vậy.
Vì thời gian còn sớm nên cô quyết định đến thẳng tập đoàn xem tình hình như thế nào. Đã quyết định rời trụ sở chính của tập đoàn ở Mỹ về đây nên cô cũng phải đến xem tình hình ra sao. Tập đoàn ở đây là chi nhánh lớn của tập đoàn của cô bên Mỹ nhưng cô chưa bao giờ đặt chân đến, hàng năm mọi báo cáo điều thông qua trợ lý của cô nên cả giám đốc chí nhánh điều không biết mặt cô.
Hôm nay cô phải đi gặp mặt người sẽ cùng cô bước lên bục thánh đường nhưng cô cũng không vui vẻ gì. Cô hôm nay cực kì khác với một hôm, không phong cách chững chạc, không ăn mặc cầu kì, càng không phải những bộ veat công sở chỉ đơn giản là một độ đầm màu thiên thanh được thiết kế rất đơn giản không ôm sát quá cơ thể của cô nhưng vẫn lộ rõ đường cong quyến rũ, tóc xỏa dài được uốn nhẹ phần đuôi, khuôn mặt trang điểm nhẹ rõ ra vẻ yêu kiều và một đôi giày cao gót trắng.
Cô bước xuống lầu thì thấy bé Mia con cô đang chơi cùng với bà quản gia, cô nở một nụ cười nhẹ rồi hôn lên trán bé Mia một cái rồi chào tạm biệt với bé Mia. Bé Mia từ hồi sống với cô thì cực kỳ ngoan còn nhỏ nhưng rất biết cách sống tự lập ít khi nhờ vã đến ai. Nên cô cũng rất yên tâm.
Hôm nay cô chỉ đi một mình cả vệ sĩ cũng không mang theo. Người bên nhà chồng của cô chỉ biết cô với vai trò là một bác sĩ ở một bệnh viện lớn của Mỹ chứ bọn họ không hề biết cô là chủ của một tập đoàn lớn và đồ sộ.
Cô mở nhẹ nhàng cánh cữa xe và ngồi vào ghế chính, đặt hai tay lên vô lăng cô thở dài rồi mới cho chiếc xe Audi A Cabriolet từ từ lăng bánh ra khỏi căn biệt thự uy nga.
Chiếc xe mui trần chạy với tốc độ thấp trên đường làm ai cũng chú ý. Một cô gái dù khuôn mặt bị che bởi chiếc kính chữ V nhưng lại càng làm cho nét đẹp được thể hiện. Cô một tay cầm vô lăng lái, một tay để trên thành cửa xe càng làm cho cô thêm quyến rũ.
Vì thời gian còn sớm nên cô mới chậm rãi lái xe và ngắm cảnh trên đường. Sau p chiếc xe của cô đã từ từ chạy vào gara của một nhà hàng sao lớn nhất thành phố E. Cô bước vô nhà hàng liền có nhân viên đứng đợi và đưa cô vào một căn phòng được đặt sẵn.
Cô ngồi đợi năm, mười phút thì có ba người mở cửa bước vào. Một người phụ nữ và một người đàn ông trung niên cùng một chàng trai cao to, đẹp trai xuất hiện trước mặt cô. Cô theo phép lịch sự liền đứng lên chào hỏi.
-"Cháu chào bác."
Người phụ nữ trung niên liền cười đôn hậu bước về phía cô.
"Chào cháu."
Rồi kéo cô ngồi xuống ghế. Hai người còn lại đang đứng ngoài cửa cũng bước vào và ngồi xuống đối diện với cô.
-" Giới thiệu với cháu đây là chồng bác, còn đây là...con trai bác" bà vừa giới thiệu với cô vừa nhìn quan sát biểu hiện của cô.
Cô nở nụ cười nhẹ và chào hai người.
-" Cháu chào bác trai" cô đứng lên hướng về phía cha của anh chào hỏi. Cha anh cũng vui vẻ đáp lại.
Rồi quay về phía anh chào "Em chào anh, em là Joy Freeman" Cô nở một nụ cười nhẹ giới thiệu nhưng trong lòng đang đánh giá đối phương.
Anh thấy cô đang nhìn mình chăm chú liền nở một nụ cười mỉa mai. Anh đang cho rằng cô đang say đắm vẻ đẹp của mình nhưng thật ra không phải. Và còn vì cô giới thiệu tên mình bằng tên nước ngoài. Anh chỉ nghĩ cô đang khinh mình nên mới không giới thiệu tên tiếng Trung của mình.Vì lời hâm dọa của mẹ anh và anh cũng không muốn cha mình lên cơn đột quỵ nên anh cũng đứng lên chào hỏi cho có.
"Chào em. Tôi là Tôn Hạo."
Anh vừa dứt lời cánh cửa phòng mở ra, phục vụ mang đồ ăn vào và đặt nhẹ nhàng lên bàn, cúi chào và chúc ngon miệng theo phong cách của những người chuyên nghiệp. Mẹ anh thấy vậy liền kêu hai người ngồi xuống và bắt đầu dùng bữa. Bữa ăn chỉ có cha mẹ anh là liên tục bàn chuyện đám cưới của hai người, ngoài ra cô và anh chỉ theo chủ nghĩa im lặng là vàng. Lâu lâu mẹ hay cha anh lại hỏi cô về những chuyện đám cưới cô cũng chỉ cười trừ và trả lời qua loa.
Bữa ăn kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ. Cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm và chào mọi người ra về. Mẹ anh cùng bắt anh đưa cô về nữa nhưng cô đã cẩn thận từ chối. Nhìn thái độ của anh suốt bữa ăn cô cũng hiểu được anh và cô điều bị ép buộc nên "mạnh ai náy sống" vậy.
Vì thời gian còn sớm nên cô quyết định đến thẳng tập đoàn xem tình hình như thế nào. Đã quyết định rời trụ sở chính của tập đoàn ở Mỹ về đây nên cô cũng phải đến xem tình hình ra sao. Tập đoàn ở đây là chi nhánh lớn của tập đoàn của cô bên Mỹ nhưng cô chưa bao giờ đặt chân đến, hàng năm mọi báo cáo điều thông qua trợ lý của cô nên cả giám đốc chí nhánh điều không biết mặt cô.