Cô đi một vòng ở tầng bảy nhận được rất nhiều ánh mắt tò mò của mọi người nhưng cô cũng không để ý mà cho qua. Cô cẩn thận xem xét tác phong làm việc của nhân viên nhưng cô chỉ lắc đầu cảm thán, thật sự thì tác phong của họ quá bình thường nếu không được nói là TỆ. Cô dám chắc chắn một điều cô sẽ cẩn thận chỉnh sửa lại các tác phong này và sa thải hết những thành phần THỪA. Cô mở cửa thang máy bước vào định đóng cửa lại thì có hai người bước vào và cùng đi xuống dưới với cô. Hai người bước vào cùng thang máy với cô từ đầu cứ ôm ấp, hun hít,...trước mặt cô nhưng cô đã sống ở Mỹ nhiều năm nên nhìn những cảnh đó quá đổi bình thường, cô lạnh lùng nhìn hai người đó, cả một cái chớp mắt cũng không có.
Thang máy cuối cùng cũng dừng lại cánh cửa mở ra cô liền để lại cho bọn họ một câu:
-"Đây là nơi làm việc mong hai người...để ý một chút"-Rồi bỏ đi.
Hai người đó một người mặt như trái cà, một người đứng đơ trong thang máy thật buồn cười.
Sau khi xong bữa ăn Tôn Hạo liền tới Tập đoàn Tôn Gia và vùi đầu vào công việc, mặc dù tập đoàn do anh quản lí mấy năm nay điều đứng nhất về danh thu cả nước nhưng anh vẫn muốn được một lần hợp tác với tập đoàn Trình Thị, tập đoàn có trụ sở ở Mỹ. Anh nghe nói tập đoàn sẽ chuyển trụ sở về thành phố E nên anh đang cố hết sức để một lần được hợp tác và học hỏi cách làm việc của Trình Thị.
Nói thật thì anh cũng không dám chắc mình có thể hợp tác được với Trình Thị hay không. Tập đoàn Trình Thị rất ít đầu tư ở đây đa phần điều đầu tư ở nước ngoài, những tập đoàn lớn ở đây đã đưa ra giá lợi nhuận và phần trăm hợp tác cực cao nhưng vẫn bị từ chối. Trung Quốc là thị trường lớn mà biết bao nhiêu Tập đoàn, công ty muốn đầu tư hay đơn thuần là làm việc vậy mà tập đoàn Trình Thị lại ra vẻ không hứng thú, đúng là kì lạ.
Nhưng anh chắc chắn mình sẽ cố gắng hợp tác được với tập đoàn Trình Thị. Để xem anh có chinh phục được bản hợp đồng của Trình Thị hay không, việc càng khó đối với anh càng hứng thú.
Cô gái kia thật kì lạ, ai lại nghe nói kết hôn với anh mà có cái vẻ mặt không hứng thú đó chứ. Mà cô ta tên gì nhỉ?
Anh đang suy nghĩ về dự án và cách hợp tác đột nhiên lại nghĩ đến cô.
Anh cười khổ cho chính bản thân mình. Anh lấy trong ngăn bàn ra một tấm ảnh, thật sự đã lâu rồi anh chưa nghĩ đến việc vứt tấm ảnh này. Đây là tấm ảnh của Khả Giai người con gái anh yêu, cũng đã ba năm kể từ ngày Khả Giai nói chia tay anh, anh chưa từng có ý định vứt nó, nó là khoảng thời gian mà anh hạnh phúc nhất. Sau ngày Khả Giai nói chia tay anh, anh điên cuồng lao vào những cuộc vui.Cố quên đi nhưng rồi ba năm trôi qua trái tim anh vẫn luôn nhớ về người con gái đó.
______________
Sáng hôm sau
"Sếp à! Tôi đang ở sân bay đây." Trợ lý Dương Khải Sâm vừa ra khỏi sân bay liền nhận được điện thoại của cô.
"20phút sau phải có mặt ở biệt thự của tôi, trễ 1 phút trừ 10% lương." Cô ở đầu dây điện thoại bên kia lạnh lùng nói.
Dương Khải Sâm giờ đây chỉ biết khóc và đâm đầu mà chạy.
Cuối cùng 19phút 59giây anh đã tới được cửa của biệt thự.
Vệ sĩ canh ở cổng thấy anh liền mở cửa cho vào. Từ ngoài cổng vào tới căn biệt thự ít nhất phải mất 5 phút vậy là trợ lý Dương lại phải chạy với tốc độ ánh sáng vào.
"Trễ 3phút 40giây." Cô ngồi trên sofa vừa nói vừa đưa cà phê lên miệng ung dung uống.
"Sếp à! Đâu phải người không biết..." Trợ lý Dương vội bước lại phía cô giải thích.
"3phút 40giây cứ tính 1 phút 10% lương vậy mà trừ..." Trợ lý Dương chưa nói hết câu liền bị cô cắt ngang.
Trợ lý Dương giờ đây khóc cũng trả được mà cười cũng chả xong, khuôn mặt khó coi cực kì.
"Giấy tờ tôi kêu anh chuẩn bị thế nào rồi?" Cô lạnh lùng bỏ mặt người trợ lý đang đau khổ của mình.
"Đây ạ." Trợ lý Dương ngồi xuống ghế đối diện và đưa cho cô một tập hồ sơ.
Cô lật từng trang ra đọc một cách tỉ mỉ.
"Mở một cuộc họp cổ đông vào ngày mai cho tôi."-Cô vừa đọc vừa nói.
Cô đi một vòng ở tầng bảy nhận được rất nhiều ánh mắt tò mò của mọi người nhưng cô cũng không để ý mà cho qua. Cô cẩn thận xem xét tác phong làm việc của nhân viên nhưng cô chỉ lắc đầu cảm thán, thật sự thì tác phong của họ quá bình thường nếu không được nói là TỆ. Cô dám chắc chắn một điều cô sẽ cẩn thận chỉnh sửa lại các tác phong này và sa thải hết những thành phần THỪA. Cô mở cửa thang máy bước vào định đóng cửa lại thì có hai người bước vào và cùng đi xuống dưới với cô. Hai người bước vào cùng thang máy với cô từ đầu cứ ôm ấp, hun hít,...trước mặt cô nhưng cô đã sống ở Mỹ nhiều năm nên nhìn những cảnh đó quá đổi bình thường, cô lạnh lùng nhìn hai người đó, cả một cái chớp mắt cũng không có.
Thang máy cuối cùng cũng dừng lại cánh cửa mở ra cô liền để lại cho bọn họ một câu:
-"Đây là nơi làm việc mong hai người...để ý một chút"-Rồi bỏ đi.
Hai người đó một người mặt như trái cà, một người đứng đơ trong thang máy thật buồn cười.
Sau khi xong bữa ăn Tôn Hạo liền tới Tập đoàn Tôn Gia và vùi đầu vào công việc, mặc dù tập đoàn do anh quản lí mấy năm nay điều đứng nhất về danh thu cả nước nhưng anh vẫn muốn được một lần hợp tác với tập đoàn Trình Thị, tập đoàn có trụ sở ở Mỹ. Anh nghe nói tập đoàn sẽ chuyển trụ sở về thành phố E nên anh đang cố hết sức để một lần được hợp tác và học hỏi cách làm việc của Trình Thị.
Nói thật thì anh cũng không dám chắc mình có thể hợp tác được với Trình Thị hay không. Tập đoàn Trình Thị rất ít đầu tư ở đây đa phần điều đầu tư ở nước ngoài, những tập đoàn lớn ở đây đã đưa ra giá lợi nhuận và phần trăm hợp tác cực cao nhưng vẫn bị từ chối. Trung Quốc là thị trường lớn mà biết bao nhiêu Tập đoàn, công ty muốn đầu tư hay đơn thuần là làm việc vậy mà tập đoàn Trình Thị lại ra vẻ không hứng thú, đúng là kì lạ.
Nhưng anh chắc chắn mình sẽ cố gắng hợp tác được với tập đoàn Trình Thị. Để xem anh có chinh phục được bản hợp đồng của Trình Thị hay không, việc càng khó đối với anh càng hứng thú.
Cô gái kia thật kì lạ, ai lại nghe nói kết hôn với anh mà có cái vẻ mặt không hứng thú đó chứ. Mà cô ta tên gì nhỉ?
Anh đang suy nghĩ về dự án và cách hợp tác đột nhiên lại nghĩ đến cô.
Anh cười khổ cho chính bản thân mình. Anh lấy trong ngăn bàn ra một tấm ảnh, thật sự đã lâu rồi anh chưa nghĩ đến việc vứt tấm ảnh này. Đây là tấm ảnh của Khả Giai người con gái anh yêu, cũng đã ba năm kể từ ngày Khả Giai nói chia tay anh, anh chưa từng có ý định vứt nó, nó là khoảng thời gian mà anh hạnh phúc nhất. Sau ngày Khả Giai nói chia tay anh, anh điên cuồng lao vào những cuộc vui.Cố quên đi nhưng rồi ba năm trôi qua trái tim anh vẫn luôn nhớ về người con gái đó.
______________
Sáng hôm sau
"Sếp à! Tôi đang ở sân bay đây." Trợ lý Dương Khải Sâm vừa ra khỏi sân bay liền nhận được điện thoại của cô.
"phút sau phải có mặt ở biệt thự của tôi, trễ phút trừ % lương." Cô ở đầu dây điện thoại bên kia lạnh lùng nói.
Dương Khải Sâm giờ đây chỉ biết khóc và đâm đầu mà chạy.
Cuối cùng phút giây anh đã tới được cửa của biệt thự.
Vệ sĩ canh ở cổng thấy anh liền mở cửa cho vào. Từ ngoài cổng vào tới căn biệt thự ít nhất phải mất phút vậy là trợ lý Dương lại phải chạy với tốc độ ánh sáng vào.
"Trễ phút giây." Cô ngồi trên sofa vừa nói vừa đưa cà phê lên miệng ung dung uống.
"Sếp à! Đâu phải người không biết..." Trợ lý Dương vội bước lại phía cô giải thích.
"phút giây cứ tính phút % lương vậy mà trừ..." Trợ lý Dương chưa nói hết câu liền bị cô cắt ngang.
Trợ lý Dương giờ đây khóc cũng trả được mà cười cũng chả xong, khuôn mặt khó coi cực kì.
"Giấy tờ tôi kêu anh chuẩn bị thế nào rồi?" Cô lạnh lùng bỏ mặt người trợ lý đang đau khổ của mình.
"Đây ạ." Trợ lý Dương ngồi xuống ghế đối diện và đưa cho cô một tập hồ sơ.
Cô lật từng trang ra đọc một cách tỉ mỉ.
"Mở một cuộc họp cổ đông vào ngày mai cho tôi."-Cô vừa đọc vừa nói.