Suốt một ngày Ký Bình cứ như vậy mà rong chơi cùng Tôn Hạo, hết khu vui chơi rồi lại đến xem phim khi về đến nhà cũng đã tối.
Ký Bình ôm con pikachu vào nhà, ông bà Tôn đang ngồi xem phim ở phòng khách xém chút nữa đột quỵ khi thấy cô ôm con thú nhồi bông vào, đi theo sau còn có Tôn Hạo. Hai người chợn to mắt hết nhìn cô rồi nhìn xuống con pikachu cô đang ôm rồi lại nhìn nhau. Thật sự là không tin nổi.
Con trai ông bà hôm nay lại dẫn vợ đi chơi, còn ôm con thú nhồi bông to về nữa chứ.
Không phải lúc trước Tôn Hạo hay bảo nơi đó chỉ dành cho con nít thôi sao, còn thú nhồi bông chỉ dành để chút giận vậy mà hôm nay lại...Đúng là con trai càng lớn càng khó giữ...
Ký Bình chào ông bà Tôn rồi ôm con pikachu lên phòng, Tôn Hạo bỏ qua hai khuôn mặt đang nhìn mình bằng ánh mắt kì lạ rồi đuổi theo cô.
Vừa lên phòng điện thoại cô đã reo lên.
"Alô" Ký Bình vừa bắt máy vừa để con pikachu lên bàn.
"Joy, mai sẽ diễn ra cuộc họp bổ nhiệm giáo sư, 9 giờ em phải có mặt đấy." Sở Minh Triệt vội vàng dặn dò cô rồi tắt máy, anh đang bận bù đầu cho cuộc bổ nhiệm ba năm một lần được diễn ra vào ngày mai.
Ký Bình nghe Sở Minh Triệt dặn dò xong liền bước lại bàn, tối nay chắc cô sẽ mệt chết với mới hồ sơ bổ nhiệm này, nhưng cũng vui vui, cuối cùng cô cũng đợi được ngày này.
"Có gì mà em vui vậy?" Tôn Hạo bước vào thấy cô tủm tỉm cười liền hỏi.
"Mai sẽ diễn ra cuộc bổ nhiệm giáo sư...em vui lắm..." Ký Bình vui vui vẻ vẻ nói với anh. "Nên tối nay em phải xem lại bản khảo của mình."
Nhìn vào mắt cô, Tôn Hạo cũng hiểu được cô đã chờ đợi ngày này như thế nào, không muốn làm mất hứng của cô Tôn Hạo đành đi tắm rồi xuống phòng bếp nướng ít bánh mì và đồ ăn nhẹ cho cô, còn không quên làm riêng cho cô ly hồng trà sữa. Anh biết cô rất ít khi uống cà phê với lại người Anh rất thích hồng trà. Cà phê uống cũng chỉ là tỉnh táo nhất thời, uống nhiều sẽ ảnh hưởng đến trí nhớ nên anh liền thay vào hồng trà sữa cho cô.
Ngoài trời cũng đã khuya, sương đêm cũng đã rơi làm mọi nơi bắt đầu có vị lạnh. Tôn Hạo đặt những thứ mình làm lên khây rồi mang vào thư phòng cho cô, không quên về phòng lấy cho cô chiếc áo khoác. Mặc dù trong nhà nhưng chắc chắn sẽ có chút lạnh.
Ký Bình vẫn chăm chú cho bản khảo nghiên cứu của mình, bên cạnh còn có một chồng sách y dày cộm.
Tôn Hạo bước đến để khây đồ ăn lên bàn trước mặt cô rồi bước về phía cô, ân cần khoác chiếc áo lên người cô.
Nhận được sự va chạm Ký Bình liền rời mắt khỏi cuốn sách nhìn về phía anh, trong lòng không khỏi ấm áp. Đôi khi chỉ một hành động nhỏ như vầy cũng đủ để làm tan chảy trái tim đóng băng của cô.
"Ăn chút gì đi rồi đọc tiếp." Tôn Hạo ân cần nhìn cô. Một tay đẩy khây thức ăn về phía cô, tay còn lại thì đẩy tờ bản khảo qua một bên.
Ký Bình không nói gì chỉ đoán nhận sự quan tâm của Tôn Hạo. Cô lại không ngờ anh có thể biết được sở thích của cô, cô ghét cuộc sống quý tộc ở Anh nhưng cô lại đặt biệt thích hồng trà. Tuy hương vị khá là khác biệt nhưng cũng rất ngon, có sự mới lạ.
Nhìn Ký Bình ăn trong một cách ngon miệng, Tôn Hạo có phần vui vui. Anh biết mình làm đồ ăn không ngon nhưng cô có thể vui vẻ ăn như vầy thật làm cho anh rất vui.
Ký Bình ăn xong rồi lại tiếp tục công việc của mình.
Người ta thường bảo việc chờ đợi rất chán nhưng Tôn Hạo lại cảm thấy nó rất thú vị. Anh lại được nhìn thấy một góc khác trong con người cô và anh cũng nhìn ra cô rất yêu công việc này cho dù ngày nào cũng phải sống trong phòng phẩu thuật, đầu lúc nào cũng căng như dây đàn, khẩn trương hết mức để chiếc đấu với bệnh tật cùng những bệnh nhân của mình.
Đến khoảng 1 giờ sáng Ký Bình dường như không tập trung được nữa, đầu gục gà gục gật, hai mắt không tự chủ nhắm lại gục xuống bàn.
Tôn Hạo thấy cô mệt mỏi không muốn đánh thức cô liền nhẹ nhàng và ân cần bế cô vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô xuống giừơng như một viên pha lê dễ vỡ. Sau khi đắp chăn cho cô anh cũng nằm xuống ôm chặt cô vào người và chìm vào rất mộng.
Nhưng anh nhắm mắt không bao lâu đã cảm nhận được cô trong vòng tay anh có điều bất thường. Lại nghe được tiếng rên rỉ của cô.
Tôn Hạo bật người ngồi dậy vội vàng mở đèn.
Ký Bình đang nằm trên giừơng, đầu lắm tắm mồ hôi, người không ngừng lăn qua lăn lại, chân mày chau lại, hai tay không ngừng ôm bụng.
"Bình nhi, em sao vậy?" Tôn Hạo vội đỡ cô lên hỏi, nhìn ảnh tượng này anh lại tưởng tượng đến cảnh kinh hoàng ở Mỹ, hai tay run rẩy kéo dấu váy cô lên kiểm tra, anh sợ cô sẽ gặp chuyện gì không hay.
Tay Tôn Hạo vừa chạm vào váy cô, đã bị tay Ký Bình ngăn lại.
"Hạo, lấy giúp... em hộp thuốc... trong túi xách..." Ký Bình khó khăn nói.
Tôn Hạo hiểu ý liền gật đầu chạy lại bàn trang điểm lấy túi xách và mở ra. Trong đó quả nhiên có một hộp thuốc nhỏ.
Anh vội lấy ra hai viên thuốc rồi rót nước vào ly mang đến bên giường cho cô. Cẩn thận đỡ cô dậy đưa thuốc vào miệng giúp cô.
Ký Bình nhanh chóng uống thuốc. Khoảng nữa tiếng sao quả nhiên không còn đau nữa.Từ lúc về Mỹ đến nay cô chưa có bữa ăn nào cho đàng hoàng bệnh đau dạ dày của cô không tái phát lại mới lạ. Với lại bụng cô rất yếu những thứ khó tiêu như bánh mì rất dễ làm cho cô đau bụng nhưng lúc tối thấy anh khổ cực vì mình vào bếp nên cô không nở từ chối. Rất may là trong túi xách của cô lúc nào cũng có thuốc.
"Em không sao chứ?" Thấy sắc mặt cô có vẻ ổn hơn Tôn Hạo liền hỏi, nói thật là lúc nãy anh sợ gần chết.
"Em không sao, chỉ là..." Ký Bình ngập ngừng khó lòng mở miệng.
"Chỉ là làm sao? Em đừng làm anh lo lắng." Tôn Hạo vội vàng kéo cô vào lòng, tay nắm chặt tay cô.
"Chỉ là dạo này ăn uống không đàng hoàng nên..." Ký Bình ngập ngừng nhìn Tôn Hạo, tay cũng không ngừng vỗ nhẹ lên tay Tôn Hạo như an ủi. "Nên bệnh đau dạ dày... tái phát..." Ký Bình cúi đầu ấp úng nói tiếp.
Tôn Hạo chân mày chau lại càng ngày càng chặt, dường như có thể kẹp chết một con ruồi.
"Sau này anh sẽ quản lí chuyện ăn uống của em." Anh chỉ bỏ lại một câu rồi nằm ình xuống giường như một đứa trẻ giận rỗi. Quay lưng về phía cô.
Ký Bình chỉ lắc đầu trước tính trẻ con của Tôn Hạo rồi cũng nằm xuống quay người ôm Tôn Hạo, đầu dựa vào lưng anh.
Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai chiếu rọi vào phòng, gió nhè nhẹ thổi qua khung cửa, bầu trời xanh mát từng tiếng chim hót vang lên làm căn biệt thự bừng lên nét vui vẻ chào đón ngày mới.
Ký Bình từ từ tĩnh lại, hàng mi cong đang khép cũng nhẹ nhàng mở ra. Xuất hiện trước mắt cô là khuôn mặt còn đang ngủ say của Tôn Hạo.
Anh đang ôm chặt lấy cô trong vòng tay, cô còn gối đầu lên tay anh. Trong anh có vẻ đang ngủ rất ngon.
Không muốn đánh thức Tôn Hạo, Ký Bình từ từ lấy tay Tôn Hạo ra khỏi người mình. Nở nụ cười hạnh phúc nhiên ngắm khuôn mặt đang ngủ say của Tôn Hạo.
Cô nhìn lại đồng hồ ở cạnh giường cũng đã 7 giờ sáng. Ký Bình thôi không ngắm anh nữa nhẹ nhàng rời khỏi giường. Mở tủ lấy quần áo và bước vào tollet nhưng cô vừa bước vào cũng có một cái bóng bay vào.
Ký Bình khó hiểu nhìn cái bóng mới bay vào nhà tắm cùng mình. Cô mở to mắt không thể tin nổi. Là Tôn Hạo. Không phải anh còn ngủ sao?
Thật thì anh đã tỉnh từ lúc cô lấy tay anh ra, nhưng lại thấy cô nhìn ngắm anh say sưa như vậy anh không nở phá bỏ cảm hứng của cô.
"Hạo, đi ra." Ký Bình chau mày lại không khỏi nhớ đến cái ngày ở Mỹ.
"Không phải chúng ta là vợ chồng sao? Là vợ chồng thì phải làm mọi việc cùng nhau." Tôn Hạo xoay người cô lại, ôm cô từ phía sau. Giọng nỉ non.
Ký Bình bó tay, chỉ đành cùng Tôn Hạo tắm và thay đồ nhưng lần này cô đã đề phòng rất kỹ, không cho Tôn Hạo chạm vào mình.
Xong xuôi cô lại tất bật chuẩn bị tài liệu cho vào túi xách, trang điểm lại khuôn mặt gấu trúc của mình rồi bước xuống tầng dưới.
Vừa bước xuống đã bị Tôn Hạo lôi vào phòng ăn. Ông bà Tôn đã đi tới tỉnh X từ sớm. Tỉnh X là nơi nghỉ mát rất tuyệt, lại có cả suối nước nóng nên ông bà Tôn đã mua lại để làm khu nghỉ dưỡng, đôi ba tháng sẽ đến đó một lần.
Tôn Hạo lôi Ký Bình vào trong bàn ăn, đưa tới cho cô một tô cháo.
Ký Bình nhìn tô cháo vẫn còn khói bay nghi ngút là phát hỏa. Cô ghét nhất là cháo, mùi vị của nó làm cô không thể nào ưng nổi, cái thứ khó nhai khó nuốt này từ lâu đã đi vào sổ đen của cô.
"Ăn hết rồi tôi đưa em đi." Tôn Hạo chỉ để lại một câu rồi ngồi xuống ghế đối diện nhâm nhi ly cà phê của mình.
"Không thì sao?" Ký Bình bắt đầu phản kháng.
"Không thì em đừng hòng rời khỏi đây. Kể từ hôm nay ba bữa ăn của em anh sẽ lo." Tôn Hạo đưa ly cà phê lên miệng uống một ngụm nhỏ rồi nhẹ nhàng đặt ly cà phê xuống, lấy trong tủi áo ra một chiếc chìa khóa. Còn để chiếc chìa khóa đung đưa trước mắt cô.
Ký Bình muốn tá hỏa, là chìa khóa xe của cô.
Nhìn khuôn mặt đầy uy hiếp của Tôn Hạo cô chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống ăn từng muỗi cháo, khuôn mặt ủy khuất vô cùng.
Tôn Hạo nở nụ cười đắc thắng. Lúc tối biết cô không ăn được những đồ khó tiêu, lại bị đau dạ dày nên anh đã dặn đầu bếp làm cháo cho cô. Nhưng nhìn khuôn mặt ủy khuất nhưng mấy đứa trẻ biếng ăn đó anh lại biết được cô rõ ràng không thích cháo, nhưng bây giờ làm món khác chắc sẽ trễ giờ mất, chỉ đành ép cô ăn tạm.
Ăn xong cũng đã 8h30 giờ vậy là Ký Bình lại tức tốc chạy vô xe ngồi, còn liếc Tôn Hạo một cái. Tôn Hạo chỉ cười rồi lập tức đưa cô đến bệnh viện.
Suốt một ngày Ký Bình cứ như vậy mà rong chơi cùng Tôn Hạo, hết khu vui chơi rồi lại đến xem phim khi về đến nhà cũng đã tối.
Ký Bình ôm con pikachu vào nhà, ông bà Tôn đang ngồi xem phim ở phòng khách xém chút nữa đột quỵ khi thấy cô ôm con thú nhồi bông vào, đi theo sau còn có Tôn Hạo. Hai người chợn to mắt hết nhìn cô rồi nhìn xuống con pikachu cô đang ôm rồi lại nhìn nhau. Thật sự là không tin nổi.
Con trai ông bà hôm nay lại dẫn vợ đi chơi, còn ôm con thú nhồi bông to về nữa chứ.
Không phải lúc trước Tôn Hạo hay bảo nơi đó chỉ dành cho con nít thôi sao, còn thú nhồi bông chỉ dành để chút giận vậy mà hôm nay lại...Đúng là con trai càng lớn càng khó giữ...
Ký Bình chào ông bà Tôn rồi ôm con pikachu lên phòng, Tôn Hạo bỏ qua hai khuôn mặt đang nhìn mình bằng ánh mắt kì lạ rồi đuổi theo cô.
Vừa lên phòng điện thoại cô đã reo lên.
"Alô" Ký Bình vừa bắt máy vừa để con pikachu lên bàn.
"Joy, mai sẽ diễn ra cuộc họp bổ nhiệm giáo sư, giờ em phải có mặt đấy." Sở Minh Triệt vội vàng dặn dò cô rồi tắt máy, anh đang bận bù đầu cho cuộc bổ nhiệm ba năm một lần được diễn ra vào ngày mai.
Ký Bình nghe Sở Minh Triệt dặn dò xong liền bước lại bàn, tối nay chắc cô sẽ mệt chết với mới hồ sơ bổ nhiệm này, nhưng cũng vui vui, cuối cùng cô cũng đợi được ngày này.
"Có gì mà em vui vậy?" Tôn Hạo bước vào thấy cô tủm tỉm cười liền hỏi.
"Mai sẽ diễn ra cuộc bổ nhiệm giáo sư...em vui lắm..." Ký Bình vui vui vẻ vẻ nói với anh. "Nên tối nay em phải xem lại bản khảo của mình."
Nhìn vào mắt cô, Tôn Hạo cũng hiểu được cô đã chờ đợi ngày này như thế nào, không muốn làm mất hứng của cô Tôn Hạo đành đi tắm rồi xuống phòng bếp nướng ít bánh mì và đồ ăn nhẹ cho cô, còn không quên làm riêng cho cô ly hồng trà sữa. Anh biết cô rất ít khi uống cà phê với lại người Anh rất thích hồng trà. Cà phê uống cũng chỉ là tỉnh táo nhất thời, uống nhiều sẽ ảnh hưởng đến trí nhớ nên anh liền thay vào hồng trà sữa cho cô.
Ngoài trời cũng đã khuya, sương đêm cũng đã rơi làm mọi nơi bắt đầu có vị lạnh. Tôn Hạo đặt những thứ mình làm lên khây rồi mang vào thư phòng cho cô, không quên về phòng lấy cho cô chiếc áo khoác. Mặc dù trong nhà nhưng chắc chắn sẽ có chút lạnh.
Ký Bình vẫn chăm chú cho bản khảo nghiên cứu của mình, bên cạnh còn có một chồng sách y dày cộm.
Tôn Hạo bước đến để khây đồ ăn lên bàn trước mặt cô rồi bước về phía cô, ân cần khoác chiếc áo lên người cô.
Nhận được sự va chạm Ký Bình liền rời mắt khỏi cuốn sách nhìn về phía anh, trong lòng không khỏi ấm áp. Đôi khi chỉ một hành động nhỏ như vầy cũng đủ để làm tan chảy trái tim đóng băng của cô.
"Ăn chút gì đi rồi đọc tiếp." Tôn Hạo ân cần nhìn cô. Một tay đẩy khây thức ăn về phía cô, tay còn lại thì đẩy tờ bản khảo qua một bên.
Ký Bình không nói gì chỉ đoán nhận sự quan tâm của Tôn Hạo. Cô lại không ngờ anh có thể biết được sở thích của cô, cô ghét cuộc sống quý tộc ở Anh nhưng cô lại đặt biệt thích hồng trà. Tuy hương vị khá là khác biệt nhưng cũng rất ngon, có sự mới lạ.
Nhìn Ký Bình ăn trong một cách ngon miệng, Tôn Hạo có phần vui vui. Anh biết mình làm đồ ăn không ngon nhưng cô có thể vui vẻ ăn như vầy thật làm cho anh rất vui.
Ký Bình ăn xong rồi lại tiếp tục công việc của mình.
Người ta thường bảo việc chờ đợi rất chán nhưng Tôn Hạo lại cảm thấy nó rất thú vị. Anh lại được nhìn thấy một góc khác trong con người cô và anh cũng nhìn ra cô rất yêu công việc này cho dù ngày nào cũng phải sống trong phòng phẩu thuật, đầu lúc nào cũng căng như dây đàn, khẩn trương hết mức để chiếc đấu với bệnh tật cùng những bệnh nhân của mình.
Đến khoảng giờ sáng Ký Bình dường như không tập trung được nữa, đầu gục gà gục gật, hai mắt không tự chủ nhắm lại gục xuống bàn.
Tôn Hạo thấy cô mệt mỏi không muốn đánh thức cô liền nhẹ nhàng và ân cần bế cô vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô xuống giừơng như một viên pha lê dễ vỡ. Sau khi đắp chăn cho cô anh cũng nằm xuống ôm chặt cô vào người và chìm vào rất mộng.
Nhưng anh nhắm mắt không bao lâu đã cảm nhận được cô trong vòng tay anh có điều bất thường. Lại nghe được tiếng rên rỉ của cô.
Tôn Hạo bật người ngồi dậy vội vàng mở đèn.
Ký Bình đang nằm trên giừơng, đầu lắm tắm mồ hôi, người không ngừng lăn qua lăn lại, chân mày chau lại, hai tay không ngừng ôm bụng.
"Bình nhi, em sao vậy?" Tôn Hạo vội đỡ cô lên hỏi, nhìn ảnh tượng này anh lại tưởng tượng đến cảnh kinh hoàng ở Mỹ, hai tay run rẩy kéo dấu váy cô lên kiểm tra, anh sợ cô sẽ gặp chuyện gì không hay.
Tay Tôn Hạo vừa chạm vào váy cô, đã bị tay Ký Bình ngăn lại.
"Hạo, lấy giúp... em hộp thuốc... trong túi xách..." Ký Bình khó khăn nói.
Tôn Hạo hiểu ý liền gật đầu chạy lại bàn trang điểm lấy túi xách và mở ra. Trong đó quả nhiên có một hộp thuốc nhỏ.
Anh vội lấy ra hai viên thuốc rồi rót nước vào ly mang đến bên giường cho cô. Cẩn thận đỡ cô dậy đưa thuốc vào miệng giúp cô.
Ký Bình nhanh chóng uống thuốc. Khoảng nữa tiếng sao quả nhiên không còn đau nữa.Từ lúc về Mỹ đến nay cô chưa có bữa ăn nào cho đàng hoàng bệnh đau dạ dày của cô không tái phát lại mới lạ. Với lại bụng cô rất yếu những thứ khó tiêu như bánh mì rất dễ làm cho cô đau bụng nhưng lúc tối thấy anh khổ cực vì mình vào bếp nên cô không nở từ chối. Rất may là trong túi xách của cô lúc nào cũng có thuốc.
"Em không sao chứ?" Thấy sắc mặt cô có vẻ ổn hơn Tôn Hạo liền hỏi, nói thật là lúc nãy anh sợ gần chết.
"Em không sao, chỉ là..." Ký Bình ngập ngừng khó lòng mở miệng.
"Chỉ là làm sao? Em đừng làm anh lo lắng." Tôn Hạo vội vàng kéo cô vào lòng, tay nắm chặt tay cô.
"Chỉ là dạo này ăn uống không đàng hoàng nên..." Ký Bình ngập ngừng nhìn Tôn Hạo, tay cũng không ngừng vỗ nhẹ lên tay Tôn Hạo như an ủi. "Nên bệnh đau dạ dày... tái phát..." Ký Bình cúi đầu ấp úng nói tiếp.
Tôn Hạo chân mày chau lại càng ngày càng chặt, dường như có thể kẹp chết một con ruồi.
"Sau này anh sẽ quản lí chuyện ăn uống của em." Anh chỉ bỏ lại một câu rồi nằm ình xuống giường như một đứa trẻ giận rỗi. Quay lưng về phía cô.
Ký Bình chỉ lắc đầu trước tính trẻ con của Tôn Hạo rồi cũng nằm xuống quay người ôm Tôn Hạo, đầu dựa vào lưng anh.
Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai chiếu rọi vào phòng, gió nhè nhẹ thổi qua khung cửa, bầu trời xanh mát từng tiếng chim hót vang lên làm căn biệt thự bừng lên nét vui vẻ chào đón ngày mới.
Ký Bình từ từ tĩnh lại, hàng mi cong đang khép cũng nhẹ nhàng mở ra. Xuất hiện trước mắt cô là khuôn mặt còn đang ngủ say của Tôn Hạo.
Anh đang ôm chặt lấy cô trong vòng tay, cô còn gối đầu lên tay anh. Trong anh có vẻ đang ngủ rất ngon.
Không muốn đánh thức Tôn Hạo, Ký Bình từ từ lấy tay Tôn Hạo ra khỏi người mình. Nở nụ cười hạnh phúc nhiên ngắm khuôn mặt đang ngủ say của Tôn Hạo.
Cô nhìn lại đồng hồ ở cạnh giường cũng đã giờ sáng. Ký Bình thôi không ngắm anh nữa nhẹ nhàng rời khỏi giường. Mở tủ lấy quần áo và bước vào tollet nhưng cô vừa bước vào cũng có một cái bóng bay vào.
Ký Bình khó hiểu nhìn cái bóng mới bay vào nhà tắm cùng mình. Cô mở to mắt không thể tin nổi. Là Tôn Hạo. Không phải anh còn ngủ sao?
Thật thì anh đã tỉnh từ lúc cô lấy tay anh ra, nhưng lại thấy cô nhìn ngắm anh say sưa như vậy anh không nở phá bỏ cảm hứng của cô.
"Hạo, đi ra." Ký Bình chau mày lại không khỏi nhớ đến cái ngày ở Mỹ.
"Không phải chúng ta là vợ chồng sao? Là vợ chồng thì phải làm mọi việc cùng nhau." Tôn Hạo xoay người cô lại, ôm cô từ phía sau. Giọng nỉ non.
Ký Bình bó tay, chỉ đành cùng Tôn Hạo tắm và thay đồ nhưng lần này cô đã đề phòng rất kỹ, không cho Tôn Hạo chạm vào mình.
Xong xuôi cô lại tất bật chuẩn bị tài liệu cho vào túi xách, trang điểm lại khuôn mặt gấu trúc của mình rồi bước xuống tầng dưới.
Vừa bước xuống đã bị Tôn Hạo lôi vào phòng ăn. Ông bà Tôn đã đi tới tỉnh X từ sớm. Tỉnh X là nơi nghỉ mát rất tuyệt, lại có cả suối nước nóng nên ông bà Tôn đã mua lại để làm khu nghỉ dưỡng, đôi ba tháng sẽ đến đó một lần.
Tôn Hạo lôi Ký Bình vào trong bàn ăn, đưa tới cho cô một tô cháo.
Ký Bình nhìn tô cháo vẫn còn khói bay nghi ngút là phát hỏa. Cô ghét nhất là cháo, mùi vị của nó làm cô không thể nào ưng nổi, cái thứ khó nhai khó nuốt này từ lâu đã đi vào sổ đen của cô.
"Ăn hết rồi tôi đưa em đi." Tôn Hạo chỉ để lại một câu rồi ngồi xuống ghế đối diện nhâm nhi ly cà phê của mình.
"Không thì sao?" Ký Bình bắt đầu phản kháng.
"Không thì em đừng hòng rời khỏi đây. Kể từ hôm nay ba bữa ăn của em anh sẽ lo." Tôn Hạo đưa ly cà phê lên miệng uống một ngụm nhỏ rồi nhẹ nhàng đặt ly cà phê xuống, lấy trong tủi áo ra một chiếc chìa khóa. Còn để chiếc chìa khóa đung đưa trước mắt cô.
Ký Bình muốn tá hỏa, là chìa khóa xe của cô.
Nhìn khuôn mặt đầy uy hiếp của Tôn Hạo cô chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống ăn từng muỗi cháo, khuôn mặt ủy khuất vô cùng.
Tôn Hạo nở nụ cười đắc thắng. Lúc tối biết cô không ăn được những đồ khó tiêu, lại bị đau dạ dày nên anh đã dặn đầu bếp làm cháo cho cô. Nhưng nhìn khuôn mặt ủy khuất nhưng mấy đứa trẻ biếng ăn đó anh lại biết được cô rõ ràng không thích cháo, nhưng bây giờ làm món khác chắc sẽ trễ giờ mất, chỉ đành ép cô ăn tạm.
Ăn xong cũng đã h giờ vậy là Ký Bình lại tức tốc chạy vô xe ngồi, còn liếc Tôn Hạo một cái. Tôn Hạo chỉ cười rồi lập tức đưa cô đến bệnh viện.