"Cả tôi nữa." Vừa lúc đó Đường Mạnh Hùng và vợ chạy tới.
Từ trước đến nay Đường Mạnh Nghiêm và Đường Mạnh Hùng luôn là hai cá thể khác nhau. Đường Mạnh Nghiêm trăng hoa, bay bướm,...Đường Mạnh Hùng thì hoàn toàn ngược lại một lòng một dạ chung thủy, cho dù người vợ trước của ông không may mất sớm nhưng ông chưa bao giờ quên bà ấy.
Mà cũng từ lúc Ký Bình và mẹ cô rời khỏi Đường gia, Đường Mạnh Hùng không lúc nào không phản kháng hoặc chống đối lại với Đường Mạnh Nghiêm. Tập đoàn Đường Minh cũng vì vậy mà xuất hiện hai phe.
Nhưng khi nghe được tin Đường Mạnh Nghiêm gặp tai nạn ông đã vội vàng chạy tới. Ông không thích cách thứ hành xử của Đường Mạnh Nghiêm nhưng dù sao cũng là anh trai của ông, ông không thể bỏ mặc không lo.
Đường Mạnh Hùng cùng cô bước vào phòng xét nghiệm lấy máu.
Khoảng nữa tiếng sau hai người bước ra với khuôn mặt đầy mệt mỏi. Lượng máu được lấy ra khá nhiều, nếu như không có Đường Mạnh Hùng cô nghĩ của mình bó tay, thẳm chí là sẽ ảnh hưởng đến đứa bé.
Lúc nãy trong phòng xét nghiệm y tá có khuyên can cô nhưng cô cũng đã từ chối. Đường Mạnh Hùng thấy vậy liền để mặc cô nhưng vẫn lấy đa phần là máu của ông.
Ra ngoài chờ khoảng hai tiếng sau căn phòng cấp cứu mới dần dần hé cửa ra.
"Bác sĩ, anh trai tôi không sao chứ?" Đường Mạnh Hùng bước nhanh về phía bác sĩ vội vàng hỏi.
"Bệnh nhân mất máu khá nhiều, đầu va đập mạnh, dẫn tới tình trạng hôn mê sâu. Nếu trong ba ngày bệnh nhân không có dấu hiệu tỉnh lại, gia đình nên chuẩn bị tinh thần..." Vị bác sĩ như đồng cảm với Đường Mạnh Hùng, vỗ vai an ủi ông rồi bỏ đi làm việc của mình.
Ký Bình lại một lần nữa đớng trước tính huống đầy gian lao và đau khổ. Tại sao cô có thể cứu sống biết bao nhiêu người nhưng đến người nhà cô thì...? Cô thật không đáng làm bác sĩ.
Đường Mạnh Nghiêm được đưa vào phòng bệnh Vip của bệnh viện. Ký Bình đứng bên ngoài nhìn vào, giọt nước mắt không khỏi lăn dài trên má.
Nhìn Đường Mạnh Nghiêm đầu quấn một lớp băng dày, tay chân băng lại mũi kim cũng còn chuyền trên tay, máy đo nhịp tim vẫn không ngừng hoạt động một cách yếu ớt. Ký Bình trong lòng rối như tơi, ba ngày nếu ba ngày ông ấy không tỉnh...đều xấu nhất sẽ lại đến với cô.
"Bình, chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện được không?" Đường Mạnh Hùng bước về phía cô.
Ký Bình nhẹ nhàng gật đầu, lấy tay lau đi giọt nước mắt bước theo Đường Mạnh Hùng.
"Cháu đã tha thứ cho ông ấy rồi đúng không?" Hai người bước ra ngoài hành lang của dãy phòng vip nói chuyện, đây là một nơi vắng vẻ rất dễ để tâm sự.
Ký Bình nhìn ra ngoài, ánh mắt xa xăm, môi không tự chủ nở một nụ cười nhạt.
"Cháu không biết."
"Nếu không cháu đã không liều mạng mình như thế. Lúc nãy trong phòng nhìn thấy sự cương quyết của cháu ta cũng hiểu được phần nào." Đường Mạnh Hùng cũng bắt đầu nhìn xa xăm ở bên ngoài theo cô.
"..." Ký Bình nhất thời không biết giải thích thế nào liền im lặng. Cô còn đang bâng khuâng giữa tha thứ hay không tha thp. Bề ngoài cô luôn lạnh nhạt bất cằn nhưng bên trong cô là một con người nóng và tràn đầy nhiệt huyết.
"Đứa bé được mấy tháng rồi." Đường Mạnh Hùng thấy cô không trả lời liền lảng sang chuyện khác.
"Gần ba tháng rồi ạ." Ký Bình ánh mắt nhìn xuống bụng mình, trong ánh mắt chứa đầy yêu thương. Tay không tự chủ xoa bụng.
"Tôn Hạo chưa biết sao?" Ông vội hỏi tới việc mà mình đang thắc mắc. Lúc nãy trong phòng xét nghiệm cô đã dặn dò ý ta hay bác sĩ không được nói ra chuyện này nên ông vô cùng thắc mắc.
"Chưa. Con sẽ cho anh ấy một bất ngờ."
"Tôn Hạo chắc chắn sẽ rất vui."Đường Mạnh Hùng như hiểu liền nói theo kinh nghiệm của mình, lúc trước nghe vợ ông thông báo có thai, ông vui đến nổi đi đâu cũng khoe, nhưng rồi càng con gái ông chào đời cũng là ngày vợ ông vĩnh viễn ra đi.
"Anh ấy sẽ vui hơn nếu biết cháu mang thai đôi."Ký Bình xoa bụng mình nói. Lúc ở trên xe bác sĩ Du bên khoa phụ sản đã gửi cho cô một bức ảnh, trong đó có hai t*ng trùng đang tiến vào nên chắc chắn trong bụng cô là hai đứa chứ không phải một.
Đã hai ngày, hai ngày làm con người ta trở nên gấp gáp, thiêu cháy cả lòng người.
Đã hai ngày Ký Bình vẫn ngồi im trong phòng bệnh của Đường Mạnh Nghiêm. Cô ngồi như một bức tượng mặc cho người khác khuyên nhủ, mắt vẫn nhìn Đường Mạnh Nghiêm. Tuy cô không nói, không biểu hiện quá rõ ra bên ngoài nhưng mọi người trong lòng cũng đã biết được, cô đã tha thứ cho cha mình.
Tôn Hạo từ bên ngoài nhẹ nhàng bước vào trên tay còn cầm theo một cái túi xách. Anh nhẹ nhàng đặt túi xách lên trên bàn rồi bước về phía cô.
Ký Bình vẫn ngồi đó, cả một cái nháy mắt cũng không có, không hề để g đến sự có mặt của Tôn Hạo.
Tôn Hạo đứng nhìn cô, mới hai ngày mà cô xanh xao quá, sắc mắt cũng không còn hồng hào nữa.
Chỉ sợ Đường Mạnh Nghiêm chưa tỉnh lại thì cô cũng đã ngã ngụy rồi.
Giờ anh cũng đã hiểu, tình cảm cha con không phải một sớm một chiều mà nói cắt bỏ là có thể được, ngoài mặt cô không quan tâm và luôn bảo hận Đường Mạnh Nghiêm nhưng sâu thẳm bên trong cô đã tha thứ từ lâu.
Lại nhìn về phía Đường Mạnh Nghiêm, hai ngày qua ôbg vẫn vậy không hề có tiến triển gì.
Tôn Hạo bây giờ cũng đã hiểu được câu nói lúc đó của Đường Mạnh Nghiêm, là ông muốn anh chăm sóc cô vậy mà lúc đó anh lại ấu trĩ mà cho đó là một chuyện đáng khinh.
Mà bây giờ có muốn anh cũng không dám, ông ấy là cha vợ anh. Muốn anh so sánh với ông ấy, anh xin thua.
Tôn Hạo thở dài rồi bước lại bế cô lên bước về phía sofa. Nhẹ nhàng đặt cô xuống, ôn nhu hôn lên chán cô một cái rồi mới mở xúi xách ra. Trong đó có một hộp cháo to.
Tôn Hạo biết cô rất ghét cháo nhưng dạ dày cô yếu lại thêm mấy bữa nay không ăn gì, không thể một khẵc mà có thể nhai cơm được chi bằng ăn cháo cho dễ tiêu.
Anh thành thạo mở hộp cháo. Mùi cháo cá nghi ngút bóc lên thơm ngát cả căn phòng nhưng đối với Ký Bình thì hoàn toàn ngược lại, cái mùi này làm cho ruột gan của cô như muốn đảo lộn lên hết, miệng không ngừng nhớn lên những thứ chua chát. Ký Bình vội che miệng chạy nhanh vào tollet trong ánh mắt kỳ lạ khó hiểu của Tôn Hạo. Nhưng rồi anh cũng bỏ hộp cháo xuống chạy theo cô vào tollet.
Ký Bình hai tay chống lên bồn cầu không ngừng nôn khan. Tôn Hạo nhìn mà sốt cả ruột, anh vội xoa lưng cô giúp cô dễ chịu hơn.
"Không được, để anh đi gọi bác sĩ đến." Tôn Hạo vẫn còn lo lắng.
"Em không sao mà, đừng gọi."Ký Bình nhẹ nhàng an ủi anh.
"Cả tôi nữa." Vừa lúc đó Đường Mạnh Hùng và vợ chạy tới.
Từ trước đến nay Đường Mạnh Nghiêm và Đường Mạnh Hùng luôn là hai cá thể khác nhau. Đường Mạnh Nghiêm trăng hoa, bay bướm,...Đường Mạnh Hùng thì hoàn toàn ngược lại một lòng một dạ chung thủy, cho dù người vợ trước của ông không may mất sớm nhưng ông chưa bao giờ quên bà ấy.
Mà cũng từ lúc Ký Bình và mẹ cô rời khỏi Đường gia, Đường Mạnh Hùng không lúc nào không phản kháng hoặc chống đối lại với Đường Mạnh Nghiêm. Tập đoàn Đường Minh cũng vì vậy mà xuất hiện hai phe.
Nhưng khi nghe được tin Đường Mạnh Nghiêm gặp tai nạn ông đã vội vàng chạy tới. Ông không thích cách thứ hành xử của Đường Mạnh Nghiêm nhưng dù sao cũng là anh trai của ông, ông không thể bỏ mặc không lo.
Đường Mạnh Hùng cùng cô bước vào phòng xét nghiệm lấy máu.
Khoảng nữa tiếng sau hai người bước ra với khuôn mặt đầy mệt mỏi. Lượng máu được lấy ra khá nhiều, nếu như không có Đường Mạnh Hùng cô nghĩ của mình bó tay, thẳm chí là sẽ ảnh hưởng đến đứa bé.
Lúc nãy trong phòng xét nghiệm y tá có khuyên can cô nhưng cô cũng đã từ chối. Đường Mạnh Hùng thấy vậy liền để mặc cô nhưng vẫn lấy đa phần là máu của ông.
Ra ngoài chờ khoảng hai tiếng sau căn phòng cấp cứu mới dần dần hé cửa ra.
"Bác sĩ, anh trai tôi không sao chứ?" Đường Mạnh Hùng bước nhanh về phía bác sĩ vội vàng hỏi.
"Bệnh nhân mất máu khá nhiều, đầu va đập mạnh, dẫn tới tình trạng hôn mê sâu. Nếu trong ba ngày bệnh nhân không có dấu hiệu tỉnh lại, gia đình nên chuẩn bị tinh thần..." Vị bác sĩ như đồng cảm với Đường Mạnh Hùng, vỗ vai an ủi ông rồi bỏ đi làm việc của mình.
Ký Bình lại một lần nữa đớng trước tính huống đầy gian lao và đau khổ. Tại sao cô có thể cứu sống biết bao nhiêu người nhưng đến người nhà cô thì...? Cô thật không đáng làm bác sĩ.
Đường Mạnh Nghiêm được đưa vào phòng bệnh Vip của bệnh viện. Ký Bình đứng bên ngoài nhìn vào, giọt nước mắt không khỏi lăn dài trên má.
Nhìn Đường Mạnh Nghiêm đầu quấn một lớp băng dày, tay chân băng lại mũi kim cũng còn chuyền trên tay, máy đo nhịp tim vẫn không ngừng hoạt động một cách yếu ớt. Ký Bình trong lòng rối như tơi, ba ngày nếu ba ngày ông ấy không tỉnh...đều xấu nhất sẽ lại đến với cô.
"Bình, chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện được không?" Đường Mạnh Hùng bước về phía cô.
Ký Bình nhẹ nhàng gật đầu, lấy tay lau đi giọt nước mắt bước theo Đường Mạnh Hùng.
"Cháu đã tha thứ cho ông ấy rồi đúng không?" Hai người bước ra ngoài hành lang của dãy phòng vip nói chuyện, đây là một nơi vắng vẻ rất dễ để tâm sự.
Ký Bình nhìn ra ngoài, ánh mắt xa xăm, môi không tự chủ nở một nụ cười nhạt.
"Cháu không biết."
"Nếu không cháu đã không liều mạng mình như thế. Lúc nãy trong phòng nhìn thấy sự cương quyết của cháu ta cũng hiểu được phần nào." Đường Mạnh Hùng cũng bắt đầu nhìn xa xăm ở bên ngoài theo cô.
"..." Ký Bình nhất thời không biết giải thích thế nào liền im lặng. Cô còn đang bâng khuâng giữa tha thứ hay không tha thp. Bề ngoài cô luôn lạnh nhạt bất cằn nhưng bên trong cô là một con người nóng và tràn đầy nhiệt huyết.
"Đứa bé được mấy tháng rồi." Đường Mạnh Hùng thấy cô không trả lời liền lảng sang chuyện khác.
"Gần ba tháng rồi ạ." Ký Bình ánh mắt nhìn xuống bụng mình, trong ánh mắt chứa đầy yêu thương. Tay không tự chủ xoa bụng.
"Tôn Hạo chưa biết sao?" Ông vội hỏi tới việc mà mình đang thắc mắc. Lúc nãy trong phòng xét nghiệm cô đã dặn dò ý ta hay bác sĩ không được nói ra chuyện này nên ông vô cùng thắc mắc.
"Chưa. Con sẽ cho anh ấy một bất ngờ."
"Tôn Hạo chắc chắn sẽ rất vui."Đường Mạnh Hùng như hiểu liền nói theo kinh nghiệm của mình, lúc trước nghe vợ ông thông báo có thai, ông vui đến nổi đi đâu cũng khoe, nhưng rồi càng con gái ông chào đời cũng là ngày vợ ông vĩnh viễn ra đi.
"Anh ấy sẽ vui hơn nếu biết cháu mang thai đôi."Ký Bình xoa bụng mình nói. Lúc ở trên xe bác sĩ Du bên khoa phụ sản đã gửi cho cô một bức ảnh, trong đó có hai tng trùng đang tiến vào nên chắc chắn trong bụng cô là hai đứa chứ không phải một.
Đã hai ngày, hai ngày làm con người ta trở nên gấp gáp, thiêu cháy cả lòng người.
Đã hai ngày Ký Bình vẫn ngồi im trong phòng bệnh của Đường Mạnh Nghiêm. Cô ngồi như một bức tượng mặc cho người khác khuyên nhủ, mắt vẫn nhìn Đường Mạnh Nghiêm. Tuy cô không nói, không biểu hiện quá rõ ra bên ngoài nhưng mọi người trong lòng cũng đã biết được, cô đã tha thứ cho cha mình.
Tôn Hạo từ bên ngoài nhẹ nhàng bước vào trên tay còn cầm theo một cái túi xách. Anh nhẹ nhàng đặt túi xách lên trên bàn rồi bước về phía cô.
Ký Bình vẫn ngồi đó, cả một cái nháy mắt cũng không có, không hề để g đến sự có mặt của Tôn Hạo.
Tôn Hạo đứng nhìn cô, mới hai ngày mà cô xanh xao quá, sắc mắt cũng không còn hồng hào nữa.
Chỉ sợ Đường Mạnh Nghiêm chưa tỉnh lại thì cô cũng đã ngã ngụy rồi.
Giờ anh cũng đã hiểu, tình cảm cha con không phải một sớm một chiều mà nói cắt bỏ là có thể được, ngoài mặt cô không quan tâm và luôn bảo hận Đường Mạnh Nghiêm nhưng sâu thẳm bên trong cô đã tha thứ từ lâu.
Lại nhìn về phía Đường Mạnh Nghiêm, hai ngày qua ôbg vẫn vậy không hề có tiến triển gì.
Tôn Hạo bây giờ cũng đã hiểu được câu nói lúc đó của Đường Mạnh Nghiêm, là ông muốn anh chăm sóc cô vậy mà lúc đó anh lại ấu trĩ mà cho đó là một chuyện đáng khinh.
Mà bây giờ có muốn anh cũng không dám, ông ấy là cha vợ anh. Muốn anh so sánh với ông ấy, anh xin thua.
Tôn Hạo thở dài rồi bước lại bế cô lên bước về phía sofa. Nhẹ nhàng đặt cô xuống, ôn nhu hôn lên chán cô một cái rồi mới mở xúi xách ra. Trong đó có một hộp cháo to.
Tôn Hạo biết cô rất ghét cháo nhưng dạ dày cô yếu lại thêm mấy bữa nay không ăn gì, không thể một khẵc mà có thể nhai cơm được chi bằng ăn cháo cho dễ tiêu.
Anh thành thạo mở hộp cháo. Mùi cháo cá nghi ngút bóc lên thơm ngát cả căn phòng nhưng đối với Ký Bình thì hoàn toàn ngược lại, cái mùi này làm cho ruột gan của cô như muốn đảo lộn lên hết, miệng không ngừng nhớn lên những thứ chua chát. Ký Bình vội che miệng chạy nhanh vào tollet trong ánh mắt kỳ lạ khó hiểu của Tôn Hạo. Nhưng rồi anh cũng bỏ hộp cháo xuống chạy theo cô vào tollet.
Ký Bình hai tay chống lên bồn cầu không ngừng nôn khan. Tôn Hạo nhìn mà sốt cả ruột, anh vội xoa lưng cô giúp cô dễ chịu hơn.
"Không được, để anh đi gọi bác sĩ đến." Tôn Hạo vẫn còn lo lắng.
"Em không sao mà, đừng gọi."Ký Bình nhẹ nhàng an ủi anh.