Nhân viên phục vụ đang bưng cà phê cẩn thận đi tới, đặt trên bàntrà, nhỏ giọng nói câu mời dùng, liền đi ra ngoài.
Cửa hẹ khép ại, Hàn ăn Hạo ình tĩnh hom người, âng ly cà hê hớp ột ngụm, iống như hông có ì xảy ra.
Tần hư Lôi lại ăng thẳng hìn hắn.
Hàn ăn Hạo đặt ly à phê xuống, gẩng đầu hìn Tần hư Lôi, ẻ mặthông có iểu cảm, ói: "Tối ôm qua, anh à cô ấy hông xảy a chuyệnì".
Tần hư Lôi không in nhìn hắn.
Hàn ăn Hạo ặc kệ ô có tin ay không, hìn cô.
"Nếu hông có ảy ra chuyện ì, tại sao ở tại cửa ra vào lôi kéo, tại sao phải đi vào phòng của cô ấy! " Tần Thư Lôi lại hỏi.
Hàn Văn Hạo nhìn Tần Thư Lôi nói: "Vậy thì em phải hỏi cô ấy, sau khi đóng phim xong lại phát điên, trở về khóc đến dở chết dởsống, vì là người quen cũ, cho nên anh phải hỏi thăm tình huống của cô ấy ra sao".
"Sau đó thì sao?" Ánh mắt Tần Thư Lôi chăm chú, trái tim dường như bị bóp chặt, nhìn hắn hỏi.
Hàn Văn Hạo đột nhiên cười, nói: "Em còn muốn biết chuyện gì? đương nhiên sau đó cô ấy nói không có gì, nhưng anh cho rằngcô ấy có chuyện, để tránh người khác hiểu lầm, cho nên anh đi vào gian phòng của cô ấy".
Tròng mắt Tần Thư Lôi nhấp nháy, vội vàng hỏi: "Chỉ đơn giảnnhư vậy sao?".
Hàn Văn Hạo nhìn Tần Thư Lôi, có chút tiếc nuối mỉm cười nói: "Thư Lôi, em là vợ chưa cưới của anh, em hoài nghi anh là vì em lo lắng...anh có thể hiểu được, loại chuyện như vậy, ai cũng sẽhiểu lầm, nhưng anh không thể tha thứ với trí tuệ của em, tại sao lại chẳng phân biệt được thật giả của bài báo, cứ như vậy luống cuống chạy tới, em như vậy làm sao có thể làm Hàn phu nhân".
Tần Thư Lôi sững sờ, không thể lý giải lời của hắn, không hiểu hỏi: "Anh có ý gì, bài báo này còn có gì phải phân tích".
Hàn Văn Hạo nhìn Tần Thư Lôi, hơi khoan dung, mỉm cười nói:"Nếu anh thật đi vào, tối hôm qua xảy ra chuyện gì, lúc anh đi ra,đây là chứng cứ xác thực nhất! Mặc dù anh không hiểu rõ người trong giới giải trí nhưng Hàn gia đang tiến quân vào lĩnh vực điệnảnh và truyền hình, cũng biết sơ lược, người này thật sự muốn vòi tiền, tại sao không chụp lúc anh đi ra khỏi cửa phòng, tại sao không mạnh tay viết, tại sao không viết tình huống tiếp theo khi anh đi ra cửa, anh nói cho em biết, lối đi này có camera, lúc anh đi ra cửa, không thể lừa người khác được".
Trong lòng của Tần Thư Lôi không khỏi lạnh lẽo, lồng ngực hơiphập phồng.
"Sau này em đừng làm tiếp loại này, làm cho anh mất hứng, nếu anh ở bên ngoài muốn tìm phụ nữ, anh không cần làm phải rõràng như vậy, anh cũng tuyệt đối không động đến người phụ nữ của Daniel! " Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe.
Sắc mặt của Tần Thư lúc đỏ lúc trắng, rồi lại nói: "Tại sao cô ấylại vào phòng của anh".
Hàn Văn Hạo cười lạnh nói: "Phụ nữ đều là động vật yếu đuối!Gặp phải chuyện như vậy, khó tránh khỏi khiếp sợ! Dĩ nhiên là muốn tới tìm anh thương lượng! Chúng ta đều là người trưởngthành, mỗi ngày ở trong thế giới của chúng ta gặp không biết baonhiêu người, căn bản không cần căng thẳng như vậy! "
Tần Thư Lôi lại nói: "Nhưng xảy ra chuyện như vậy, khó tránhkhỏi ảnh hưởng với bản thân mình, anh muốn giải quyết chuyệnnày như thế nào?".
Hàn Văn Hạo ngẩng đầu nhìn Tần Thư Lôi, mỉm cười nói: "Emđã đến rồi, chuyện không cần giải quyết".
"Ồ" Tần Thư Lôi không hiểu nhìn hắn.
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nâng ly cà phê, uống một hớp, hai mắtsâu không lường được!
***** nguồn TruyenFull.vn
Hạ Tuyết ngồi, sốt ruột gọi điện thoại cho Daniel, lại phát hiệnđiện thoại di động cư nhiên tắt máy. Đã nhiều năm qua, điện thoại di động của hắn cho tới bây giờ cũng không tắt máy! Trái tim Hạ Tuyết bị bóp chặt, cô còn muốn nghĩ, lập tức gọi điện thoại đến phòng tổng thống, Thanh Nhã nhận điện thoại, nóiDaniel về công ty rồi, Hạ Tuyết lại gọi điện thoại đến công ty, lạinói hắn đi ra ngoài gặp khách rồi!
Hạ Tuyết bị hoảng sợ đến bật khóc, cầm điện thoại di động, ngồi trên thảm, tựa người vào thành giường, nhìn mọi thứ xung quanh, đây là hành động của cô lúc không có cảm giác an toàn trong nhiều năm qua, đã rất lâu, rất lâu không có xuất hiện, cô trái lo phải nghĩ, đang suy nghĩ có nên trở về hay không, tiếng gõ cửa vang lên, cô căng thẳng chạy đi mở cửa, lại thấy Cẩn Nhu đứng ởcửa, nhìn mình mỉm cười nói: "Đi ăn điểm tâm".
Hạ Tuyết lẩn tránh ánh mắt của Cẩn Nhu!
Cẩn Nhu kỳ quái nhìn Hạ Tuyết cười hỏi: "Cô làm sao vậy, không thoải mái sao?".
Hạ Tuyết nhìn Cẩn Nhu hỏi: "Hôm nay cô xem tin tức chưa?".
Cẩn Nhu cười một tiếng, nhìn cô, rất bình thản nói: "Xem rồi".
"Các người sẽ không hiểu lầm chứ?" Hạ Tuyết nhìn Cẩn Nhuhỏi.
Cẩn Nhu mỉm cười nói: "Cũng chưa có ngôi sao nào chưa xì căngđan! Nếu như bọn họ hiểu lầm, thì để cho bọn họ hiểu lầm đi, chúng tôi hiểu cô là được! "
Hạ Tuyết lo lắng nói: "Nhưng chúng tôi cũng không có xảy ra chuyện gì!"
"Không xảy ra chuyện gì, chẳng phải tốt sao?" Cẩn Nhu nhìn cômỉm cười nói.
"Tôi không muốn bị người ta hiểu lầm như vậy! Tôi và Danielvừa mới đính hôn, lại xảy ra chuyện như vậy! Tâm tình của hắnnhất định sẽ không tốt! " Hạ Tuyết lo lắng tựa vào cạnh cửa,ngẩng mặt lên nói: "Thậm chí bây giờ hắn không nhận điện thoạicủa tôi! Biết làm sao đây?"
Cẩn Nhu nhướng mày, cũng lo lắng hỏi: "Vậy bây giờ hắn ở đâu?".
"Ở công ty " Hạ Tuyết nặng nề thở dài.
Ánh mắt Cẩn Nhu hơi lóe lên, khẽ cười nói: "Yên tâm đi! Chắc điện thoại hết pin mà thôi, làm sao không nhận điện thoại của cô được, cũng chỉ là hiểu lầm thôi, cô mau xuống đây dùng điểm tâm, hai ngày nữa tôi không có cảnh diễn, chuyện hái trà cũnghọc xong rồi, tôi muốn trở quay quảng cáo. Đi thôi! Cùng nhau đi xuống". Cô ta vừa dắt tay Hạ Tuyết bước đi, vừa nhìn con đường trải thảm đỏ, chợt nhíu mày, nhàn nhạt sâu kín nói: "Aikêu chúng ta là con hát làm chi, con hát sẽ phải chịu số phận nhưvậy".
Hạ Tuyết vừa nghe, trong đáy lòng không khỏi run lên nói: "Tôikhông chấp nhận cô nói như vậy!"
Cẩn Nhu vừa đỡ Hạ Tuyết đi vào thang máy, vừa nói: "Nhưngchúng ta là con hát a, cho nên chúng ta phải cẩn thận sống tốt, xảy ra xì căng đan, trọn đời không thoát thân được rồi, nhất làloại xì căng đan làm người thứ ba này, thật sự là không tốt, ngườikhác sẽ không ngừng mắng chửi cô, nói ngươi!! Con hát chính là như vậy! "
"Đừng nói nữa! " Hạ Tuyết quay đầu, có chút mất hứng.
Cẩn Nhu quay đầu nhìn cô một cái, vươn tay luồng vào trong khuỷu tay của cô nói: "Ai nha! Thiệt là! Cô thật quá yếu đuối đi,nói nặng một chút, cô liền không chịu được, tôi chỉ đùa thôi,hôm nay tôi xem tin tức của cô, mới phát hiện một chuyện rất thú vị".
Hạ Tuyết quay đầu nhìn cô.
Cẩn Nhu có chút cười nhạo nói: "Nghe nói, Hàn lão gia đời này hận nhất là con hát! Loại gia đình giàu có này, ánh mắt ngó cao như vậy, ngay cả một chút công bằng cũng không cho người ta! "
Hạ Tuyết không quan tâm người Hàn gia hận người nào, nhưng nghe lời này, trong lòng có chút không thoải mái, nhớ đến bộdáng nhỏ kiêu ngạo của con gái.
Cẩn Nhu quay mặt nhìn Hạ Tuyết.
"Mặt của anh làm sao vậy? Má trái dường như bị sưng lên". Tần Thư Lôi buông lỏng tâm ình, nhìn hấy bên á trái Hàn ăn Hạo ưng đỏ, ó chút quan âm và kỳ uái hỏi.
Hàn ăn Hạo hìn cô, ơi cười ói: "Lúc ảy Hạ uyết vào, ói anh tungin tức ra, ho nên tát anh một ạt tai".
Sắc ặt Tần hư Lôi bình ĩnh nhìn àn Văn Hạo.
Hàn ăn Hạo hớp mắt, hìn Tần hư Lôi mỉm ười hỏi: "Em tinhông?"
Tần hư Lôi đột hiên cúi đầu cười, ói: "Đương hiên em không in, không ó cô gái ào dám đánh àn Văn Hạo anh, bao gồm cả em".
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, tiếp tục uống cà phê.
Tần Thư Lôi suy nghĩ một chút, có chút căng thẳng nói: "Hômnay lúc em tới đây, ba mẹ đều có chút sốt ruột, hỏi rốt cuộc xảyra chuyện gì, lúx em đến đây thật ra rất lo lắng, suy nghĩ nếu anh và Hạ Tuyết thật sự có chuyện xảy ra, em phải làm sao? Nhất định em sẽ đau lòng muốn chết, sau đó nghĩ nếu có hiểu lầm gì, vậy làm thế nào để tháo gỡ? Ảnh chụp này rất khéo léo".
Hàn Văn Hạo ngẩng đầu lên nhìn Tần Thư Lôi, khuôn mặt xinhđẹp, thanh tao lịch sự, trang điểm tỉ mỉ, nói năng khéo léo, caoquý, hắn đột nhiên nhíu mày nói: "Tại sao giữa người với người lại không giống nhau như vậy?
"Hả? " Tần Thư Lôi không hiểu nhìn hắn hỏi.
Hàn Văn Hạo nhìn cô một cái, mỉm cười nói: "Tới đây".
Tần Thư Lôi vừa nghe, ánh mắt hơi say, nở nụ cười ngọt ngào, sau đó đứng dậy, ngồi vào bên cạnh Hàn Văn Hạo, mặt tựa vào trên vai của hắn, đưa hai tay ôm hông của hắn, dịu dàng hỏi: " Văn Hạo, anh định làm thế nào?
Hàn Văn Hạo một tay ôm khẽ Tần Thư Lôi, ánh mắt chợt lóe, vươn tay, cầm điện thoại di động, bấm số điện thoại của HứaMặc.
"Tổng Tài! " Hứa Mặc lập tức ứng tiếng.
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói: "Lúc 3 giờ, đem bản thảo của phóngviên phát tin tức mang đến cho tôi! Tôi muốn biết, rốt cuộc là ai chụp những tấm hình này! Tôi sống thì thấy người, chết phảithấy xác! "
"Vâng! " Hứa Mặc lập tức ứng tiếng nói!
Hàn Văn Hạo để điện thoại xuống, Tần Thư Lôi tựa vào trongngực Hàn Văn Hạo, đưa năm ngón tay thon, quét nhẹ lồng ngực của hắn nói: "Lúc nảy anh nói như vậy, thật là dọa người ta sợ muốn chết".
Hàn Văn Hạo cười nhẹ, cúi xuống, dùng ngón cái quét nhẹ lênkhuôn mặt trắng nõn của cô, chậm rãi nói: "Không phải em muốn anh giải quyết vấn đề? Không phải em lo lắng sao? Không phải anh đã giải quyết cho em rồi sao? "
"Dù là trừng phạt người kia, cũng không thể bịt lại tin tức đã phátđi a, chúng ta phải làm sao để chống lại tin tức này a". Tần ThưLôi lại nói.
Hàn Văn Hạo lại im lặng cười, dường như đã tính trước nói: "Hôm nay náo nhiệt như thế, phải giải quyết chuyện này, khôngchỉ có một mình anh, sẽ có người đến nữa". Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
"Ai vậy? " Tần Thư Lôi kỳ quái nhìn hắn hỏi.
Hàn Văn Hạo ngẩng mặt nói: "Một người xung động! "
****
Phòng ăn, Cẩn Nhu thừa lúc đạo diễn và Kim Thắng Nguyên vàngười trong tổ diễn kịch đang an ủi Hạ Tuyết, cô trầm mặc nện giày cao gót lạnh lùng đi ra, vừa đi ra ngoài vừa cầm điện thoại di động lên, gọi cho Trác Bách Quân nói: "Quả nhiên như anh dự đoán, dường như Hạ Tuyết và Daniel đã hiểu lầm nhau".
Trác Bách Quân ngậm thuốc lá, xấu xa cười một tiếng, hít mộthơi, phun khói ra đắc ý nói: "Tôi sẽ làm cho cô lấy được ngườiđàn ông này, yên tâm đi".
Cẩn Nhu tựa vào bên cạnh cửa thang máy, sau đó cười quyến rũ,nói: "Bây giờ tôi phải đi tìm Daniel, thực hiện theo kế hoạch chúng ta".
"Này" Trác Bách Quân đột nhiên phun khói ra, cười hỏi: "Cònđau không?".
"Cái gì? " Cẩn Nhu cầm điện thoại di động,giả vờ như lơ đãng đi vào thang máy, sau đó đóng cửa thang máy.
"Tối hôm qua tôi có làm đau cô không? " Trác Bách Quân lại cười xấu xa, nói.
"Lần sau anh dịu dàng một chút " Cẩn Nhu mỉm cười nói.
Trác Bách Quân cười nói: "Đừng nói lần sau, tối nay cô đã đồng ý chuyện của tôi, tính thế nào?"
Cẩn Nhu chợt nhíu mày nói: "Đương nhiên là được, anh nói thếnào, thì làm thế ấy".
"Tôi nghe giọng nói của cô, tôi xúc động muốn bóp cô, hôn phía dưới của cô, cắn cô, không dừng xoa nắn điểm hồng trước ngựccô". Cẩn Nhu cầm điện thoại di động, nuốt nước miếng, mỉm cười nói: "Sau đó thế nào? "
"Sau đó tôi muốn làm cô!! Không ngừng ở trên người của côtiến vào!! " Trác Bách Quân đột nhiên có chút co quắp, thân thểnổi lên phản ứng kỳ quái.
"Tốt " Cẩn Nhu khẽ mỉm cười nói: "Tối nay tôi chờ anh".
"Đi làm chính sự trước! " Trác Bách Quân cúp điện thoại, sau đó ngửa đầu lên, nhắm mắt lại nhớ tối hôm qua, hắn không ngừng ở trong nước tiến vào thân thể Cẩn Nhu, cô không ngừng ở trong nước như ẩn như hiện, hai tay khoác lên trên vai của mình, máitóc ướt đẫm dính trên mặt của cô, cô không ngừng phóng túng kêu rên, âm thanh rất êm tai, nhất là lúc đến đỉnh, cô đột nhiênôm chặt hắn, đón nhận thân thể của hắn, bộ dáng kia, thật làmcho người ta mê hoặc, hắn đột nhiên hưng phấn cười, đưa taynhấn hands-free nói: "Gọi Tiểu Chân vào đi! "
"Dạ! " thư ký cúp điện thoại, một lát sau, Tiểu Chân hơn 20 tuổi,ôm vai đi ra, mới tiến vào liền bị Trác Bách Quân ôm đặt trênbàn làm việc, xé quần lót của cô, tách hai chân của cô, vừa tiến vào vừa ngửa đầu thở nói: "Bảo bối, phải kêu giống như CẩnNhu, cô gái kia lại dám không yêu tôi, kêu đi!"
Tiểu Chân bị Trác Bách Quân cho làm cho tình ý mê mẩn, không nhịn được kêu lên "A……..a……..a………"
Vẻ mặt của Trác Bách Quân vừa co quắp, vừa âm lãnh cười rộ lên: " Hàn Văn Hạo, chúng ta bắt đầu chiến thôi".
Quả nhiên, rất nhiều phóng viên nhận được tin tức mới nhất, lậptức chạy tới khách sạn, xôn xao vây kín khách sạn hông còn ẻ hở,ừ trước đến giờ hách sạn ất yên ĩnh, giờ hút này áo nhiệt, ỗn loạn, ất nhiều hóng viên hông để ý Tổng iám đốc găn cản, đang dùng ết mọi iện pháp đòi lên ầu, bởi ì lúc nảy ghe nhân iên kháchạn nói ạ Tuyết đang cùng đạo diễn ùng bữa ên trong.
Một hiếc xe e thể thao àu bạc hạy băng ăng dừng rước cửa hách sản. ất cả hóng viên ôn xao tò mò tuôn lên, cầm máy chụp hình lia ánh đèn flash.
Isha mặc áo màu đen bó sát người liền váy ngắn, mang giày caogót 12 cm, tay cầm túi xách GUC¬CI, dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, vẻ mặt lạnh lùng đi vào khách sạn, vừa lên trên sàn đá cẩm thạchbóng loáng, vừa tức giận nói: "Ai dám đến gần tôi ……... tôi dùnggiày cao gót đạp chết hắn!! " Giọng nói của cô rất cứng rắn, vừanhìn đến hai phế vật, Niệm Niệm và Chí Tú vừa mới đi ra thang máy, cô lập tức nổi trận lôi đình đi tới, giơ túi xách lên, không để ý mình đang đứng ở cửa thang máy, đập vào hai người vô dụngnày.
"Đừng đánh, đừng đánh, tôi biết sai rồi". Niệm Niệm sợ hãi, bật khóc, trốn tránh Isha nói.
Chí Tú cũng ai nha, ai nha liên tiếp.
Isha tức giận đến sắc mặt trắng bệch, cứ giơ túi xách, không để ý bọn họ tránh né, liều mạng đánh bọn họ, nói: "Lão nương tốntiền thuê hai phế vật!! Ngàn dặn dò vạn giao phó, phải ở sát bêncạnh Hạ Tuyết, không để cho cô ấy một mình đối mặt với diễn viên nam hoặc những người khác!! Thân là trợ lý, lẽ ra phải đưa cô ấy vào phòng, nhìn cô ấy ngủ, các người mới có thể rời đi! Ngày thứ nhất uống sữa người sao? Hay nghe không hiểu tiếngngười? Dạy các người bao nhiêu lần? Lại chọc ra loại chuyện như vậy cho tôi!! Cô nói, bây giờ chuyện rối loạn như vậy! Làm sao sắp xếp? Lúc nảy tôi chạy xe 180 km/h tới đây, tôi thậtsự muốn đem tất cả các người cắn chết!! Lại để cho Hạ Tuyết và Hàn Văn Hạo dính vào xì căng đan!! Nữ ngôi sao sợ nhất chính là mang tiếng làm kẻ thứ ba, suốt đời thoát thân không được, có biết không? Các người làm tôi tức chết, tôi đánh chết hai đồ vô dụng này!! "
Isha vừa thở hổn hển, đánh bọn họ, vừa kêu to: " Hạ Tuyết đâu?? "
"Cô ấy và đạo diễn đang dùng điểm tâm". Niệm Niệm vừa khóc,vừa nói.
Hiện tại, Isha tức giận luôn cả Hạ Tuyết cũng mắng chửi: "Mẹ nó, tôi nói nha đầu chết tiệt kia đúng là không tim không phổi mà,không ngờ còn thiếu gân!! Lúc này là lúc nào còn nhàn nhã ăn điểm tâm?".
"Lúc nảy tâm tình của cô ấy không tốt, Cẩn Nhu đưa cô ấy đếnphòng ăn dùng điểm tâm". Chí Tú vội vàng nói.
Isha vừa nghe xong, hai mắt lập tức lại bốc lửa, giơ túi xách đi tới đánh vào người Chí Tú, nói: "Cậu không có tay sao? Cậu không có chân sao? Vậy thì cậu không có đầu óc? Đưa Hạ Tuyết đến phòng ăn ăn cơm, tại sao để cho Cẩn Nhu đưa đi? Cô ta là thứ gì? Về sau mặc kệ Hạ Tuyết đi đâu, các người cũng phải đi theo 24 giờ cho tôi!! "
"Vâng". Niệm Niệm và Chí Tú vội vàng nói". Nhưng chuyện này giải quyết như thế nào? Trong giới giải trí đã nổ tung lên rồi".
Isha thở dài, nhìn bên ngoài cửa khách sạn nói: "Bây giờ chờngười đi mời hắn tới đây, nói tôi có chuyện quan trọng cần bàn,tôi muốn biết rốt cuộc là ai chụp hình Hạ Tuyết, lúc tôi tới xem xét khách sạn, tất cả nhân viên bên trong đều đã kiểm tra từngngười rồi, cũng không có người khả nghi, cho nên tôi mới để cho hai người đi theo cô ấy".
"Nếu không phải là người của khách sạn, vậy có phải là ngườicủa tổ diễn kịch không?" Niệm Niệm luôn luôn ngây ngốc, lại đột nhiên đưa ra một vấn đề thật thông minh.
Isha lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, lấy túi xách liều mạng đánhcô, tức giận, cắn răng nói: "Có khả năng nhất chính là cô!! Nếu Hạ Tuyết xảy ra chuyện gì, hai phế vật các người tự nhặt xác đi!!! "
*****
Chuông điện thoại vang lên, Hàn Văn Hạo lập tức nhận điện thoại, nói: "Ừ".
"Tổng Tài! Người phóng viên kia đã dẫn tới, chúng tôi đang trên đường, một giờ sau sẽ đến! " Hứa Mặc lạnh lùng nói.