Trong sân!
Hàn Văn Vũ ôm từng bó củi đi vào trong phòng bếp, vừa đi, vừa nhìn ba con cọp con đang lăn lộn rong đống ơm, giống hư quả ầu tuyết hật đẹp, hật đáng êu, hắn "phù" ột tiếng, hật sự hông nhịnổi, đi ới trước ặt mấy on cọp con ày, mấy on cọp con ừa nhìn hấy Hàn ăn Vũ vô ùng thích ó, vừa hìn thấy ắn tới, ất cả ếp thành ột hàng, au đó lộn gười, nằm rên mặt đất, giơ ốn cẳng đầy móng uốt nhìn àn Văn Vũ.
"Ha a ha......" àn Văn Vũ ất thích thú, quay đầu nhìn anh trai hỏi: "Anh ……. bọn chúng đang làm gì thế?"
Hàn Văn Hạo vừa uống trà, vừa nhìn về phía con đường nhỏ, lạnh nhạt nói: "Muốn chú gãi bụng cho bọn chúng...... Cùng chúng nó chơi......"
"Ha ha ha......" Hàn Văn Vũ lập tức vươn tay, vuốt bụng mấycon cọp con, nhìn bọn chúng thật vui vẻ quơ quơ móng vuốt, giống như quả cầu tuyết lăn qua lăn lại, cả sân đầy người, mọi người đều buồn cười, Tần Thư Lôi vẫn nắm chặt cánh tay Hàn Văn Hạo, nhìn Hàn Văn Vũ cười nói: "Văn Vũ, đừng làm rộn!Nói thế nào cũng là con cọp a, bọn chúng ăn thịt người đấy, mau!! Tới đây đi, nếu không đến lúc bị thương...... Bác trai, bác gáisẽ lo lắng......"
Hạ Tuyết xách thùng nước xuất hiện trên con đường nhỏ bênngoài hàng rào trúc....
Hàn Văn Hạo lập tức dùng ánh mắt nóng rực gắt gao nhìn cô......
"Văn Vũ...... Thật đừng làm rộn...... Nếu con cọp làm bịthương chú thì sao? Nhanh lên đi!" Tần Thư Lôi lấy thân phậnchị dâu gọi nhỏ Văn Vũ.
Hạ Tuyết nghe, nhưng vẻ mặt không có biểu cảm gì, xách thùngnước đổ vào trong lu, Daniel đứng một bên, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, cũng không ngăn cản cô, Hạ Tuyết đổ hết nước, sau đó đi ra ngoài, lại liếc mắt nhìn thấy Hàn Văn Vũ ngồi xổm trên mặt đất, quay đầu lại cười hỏi: "Đúng rồi, mẹ của mấy con cọp con chết rồi, vậy cha chúng nó đâu?"
Hỏi một câu vô cùng ngu ngốc!
Hàn Văn Hạo thở dài, nhớ lúc đầu Hạ Tuyết cũng hỏi như vậy, không nhịn được cười một tiếng.
Hạ Tuyết quay đầu lại, đôi mắt to ngây thơ, nhìn chằm chằm HànVăn Vũ, vẻ mặt thản nhiên nói: "Anh không biết sao? Cha của chúng nó ở phía sau núi này, nuôi thả a.... Tổng cộng có 3 con cọp cha......"
"Ầm" vang lên!! Tất cả mọi người cũng rợn cả tóc gáy nhìn Hạ Tuyết, Hàn Văn Vũ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, miễn cưỡngcười, nói: "Làm sao có thể? Cha của chúng nó ở phía sau núi, các người còn có thể sống được sao? Chậc! Còn 3 con cọp cha nữa! Hừ!"
Hạ Tuyết đi thẳng tới trước mặt của con cọp con, đạp nhẹ lên bụng một con trong đó, chà chà bụng của nó, nhìn Hàn Văn Vũ, cất giọng tỉnh queo nói: "Nếu không, anh cho rằng chúng nó ở đâu? Anh cho rằng chúng nó chỉ có một cha sao? Chúng nó mỗi con một cha! Tổng cộng có 3 con cọp cha! Ba con cọp cha đều ở phía sau núi, anh hỏi gia gia xem có đúng không?"
Trần lão vừa vặn đi ra......
Hàn Văn Vũ không tin Hạ Tuyết nói dối, liền chuyển qua nhìnTrần lão cười hỏi: "Trần gia gia! Hạ Tuyết nói bậy phải không? Làm sao có thể?"
Trần lão cầm cây củi, bảo Hàn Văn Hạo vào phòng bếp giúp một tay, mỉm cười nói: "Phải..... Tổng cộng có ba con cọp cha, đều ở phía sau núi này, lúc nửa đêm, sẽ đến thăm ông một chút, rồi đi......"
"Xem đi? Hừ!" Hạ Tuyết hả hê cười xong, đột nhiên sắc mặt cứngđờ, lập tức quay đầu nhìn về phía Trần lão, trợn to hai mắt, thét lên: "Gia gia ……. vừa rồi ông nói là thật sao? Chúng nó có bacha sao? Cha chúng nó tất cả ở phía sau núi sao?"
Trần lão cầm cây củi đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Hạ Tuyết cười nói: "Đúng vậy, buổi tối, các cháu không cảm thấy có bóng đen thoáng qua sao? Đó chính là cha của chúng nó...... Lúc ban ngày, bọn chúng sẽ canh giữ ở bên cạnh ao, lúc nảy cháu đi lấy nước, không nhìn thấy sao?"
Tất cả mọi người trong sân lập tức "soạt" một tiếng đứng lên,tụm lại một chỗ, tay rút súng lục, đứng thẳng, ngay cả Hàn Văn Kiệt là một người bình tĩnh như vậy, sắc mặt cũng có chút thay đổi......
"Lách cách ………." Sắc mặt của Hạ Tuyết tái nhợt, hàm răng đánh lách cách, nhào vào trong ngực Daniel, nhớ tối qua, Hàn Văn Hạo nói có nhìn thấy một bóng đen, cô "oa" một tiếng khóc lên, kêu to: "Tôi muốn về nhà …….. một con cọp mẹ làm sao cóthể cùng ba con cọp đực ở chung một chỗ?"
Hàn Văn Hạo không nhịn được nhìn Hạ Tuyết, đột nhiên cười thành tiếng.
Hàn Văn Vũ và Hạ Tuyết đều cùng một loại người, ngây thơ hồn nhiên đến nổi làm cho người ta không biết nói ì với bọn ọ, ba conọp con độ uổi không hác nhiều ắm, con ọp mẹ àm sao có hể cùnga con cọp ha khác nhau iao phối inh ba cọp on to bằng hau?
Aiz, ai người ày ngây hơ a.
Sau hi Hàn Văn ũ biết được sự hật, ngồi hung một hỗ với ạ Tuyết, iống như đứa ngốc, "a" một iếng, cười ì hì nói ới Hạ uyết: "Đúng ậy...... Tại ao hai chúng a ngốc như ậy, bị rần gia ia lừa rồi?"
Hàn Văn Hạo nâng nhẹ ly trà, hớp một ngụm, nói: "Cái này giảithích rất đơn giản...... Hai người cùng một mẹ sinh ra......"
Phốc! Tất cả mọi người không nói gì, nở nụ cười, Hạ Tuyết nhìn chằm chằm Hàn Văn Hạo!! Hàn Văn Vũ hừ một tiếng, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Anh khoan hãy nói, cha mẹ cũng đã trở về nướcrồi, anh dọa cho mẹ khóc...... cha mẹ của Daniel cũng tới rồi......"
Hạ Tuyết khiếp sợ nhìn Daniel, hỏi: "PAPA và mẹ tới?"
Daniel đang ngồi ở trước cái bàn chữ nhật, vuốt vuốt cái ly trongtay, quay đầu nhìn Hạ Tuyết thật sâu, mỉm cười nói: "Ừ...... Cha và mẹ đều tới, một là biết em gặp chuyện không may, hai là cũng muốn nhân cơ hội trở về nước tổ chức hôn sự của chúng ta...... Bọn họ nói, em là người Trung Quốc, nên muốn ở Trung Quốc làm một cuộc hôn lễ thế kỷ...... Mẹ đã định xong áo cưới đẹp nhất trên thế giới, nói muốn cưới con dâu, cha nói muốn tự thân ở trước mặt của em, nắm bàn tay của em, dẫn em đi vào nhà của chúng ta......" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Mặt Hàn Văn Hạo hơi nghiêng, ánh mắt mãnh liệt chớp lóe!
Trái tim Hạ Tuyết "bùm" một tiếng, nhìn ánh mắt dịu dàng củaDaniel, nhìn cô lộ ra rất nhiều bao dung và thương yêu, cô miễncưỡng nở nụ cười, thở hổn hển, bất bình nói: "...... Thật sao?"
Daniel cũng không nói gì, chỉ nhàn nhạt nhìn cô......
Vừa rồi Tần Thư Lôi định nói chuyện, khi cầm một ly trà đậm lên uống thì đột nhiên dạ dày có cảm giác ợ chua, cô lập tức che miệng, khó chịu muốn nôn ra, mọi người cùng nhau ngạc nhiên nhìn cô, Hàn Văn Vũ nói đùa một câu: "Chị dâu, chị làm sao vậy? Không phải là mang thai chứ?"
Hạ Tuyết lập tức nhìn Tần Thư Lôi bưng chặt miệng, muốn nônmửa, tựa vào trong ngực Hàn Văn Hạo, tay chặn ngực, thở phì phò, nước mắt muốn rơi ra, sắc mặt nhợt nhạt, cảm giác cả người bắt đầu tê dại mãnh liệt, rất nhiều thứ lần lượt tan vỡ, nhưng côvẫn không tin nhìn Tần Thư Lôi......
Hàn Văn Hạo cũng hơi nghi ngờ đỡ chặt thân thể Tần Thư Lôi, nâng mặt của cô, hỏi: "Em làm sao vậy? Thân thể không thoảimái sao? Hay hai ngày qua đi đường quá mệt mỏi?"
Tần Thư Lôi thở hổn hển, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Em cũngkhông biết, nhưng cảm thấy rất khó chịu".
Hàn Văn Hạo lập tức quay đầu nhìn về phía Hàn Văn Kiệt!
Hàn Văn Kiệt đứng một bên, ánh mắt lóe lên, có chút do dự, hắn nhìn Hạ Tuyết, sau đó cắn răng, chậm rãi đi tới bên cạnh Tần Thư Lôi, cẩn thận nắm cổ tay của cô đặt trên bàn hình chữ nhật, sau đó ngón trỏ và ngón giữa đè nhẹ trên mạch môn, cuối cùng ngón áp út nữa đặt nhẹ xuống, bắt đầu nghe mạch......
Mọi người cùng nhau nhìn Hàn Văn Kiệt.
Vành mắt Hạ Tuyết ửng đỏ, cũng nhìn Hàn Văn Kiệt......
Hàn Văn Kiệt biết Hạ Tuyết đang nhìn mình, ánh mắt hắn thoángqua một tia đau đớn, tâm tình không có cách nào tập trung, ngón tay lập tức giãn ra, xin lỗi nhìn Tần Thư Lôi nói: "Xin lỗi, chịdâu, có thể tôi đi hai ngày đường núi, có chút mệt mỏi, tinh thấn không được tập trung, nghe mạch không sẽ chính xác......"
"Nghe đi!" Hàn Văn Hạo lập tức ngẩng đầu nhìn em trai, khí thế trong ánh mắt không chấp nhận thỏa hiệp với người khác!
Hàn Văn Kiệt nhìn anh trai thật sâu, hơi rũ mí mắt, nghiêm túcngồi trên ghế dài, để nhẹ ngón tay trên mạch môn, cúi mặt nghiêm túc nghe mạch......
Tất cả xung quanh đều yên tĩnh lại, ngay cả Trần lão đi ra, muốn chuẩn bị bửa củi, cũng dừng lại ở cửa phòng bếp, chỉ có ba con cọp con ở nơi này vui vẻ giống như quả cầu nhào lộn, mấy con gà đen cũng nằm trong bụi cỏ, quay đầu, không lên tiếng......
Hàn Văn Kiệt bình tĩnh nghe tay trái Tần Thư Lôi xong, lại nhẹnắm qua tay phải của cô, nghiêm túc nghe mạch, trên mặt không một chút biến đổi......
Hạ Tuyết đứng bên cạnh thùng nước, nhìn chằm chằm Hàn Văn Kiệt!
Daniel dịu dàng, thương tiếc nhìn Hạ Tuyết......
Hàn Văn Hạo nín thở, ôm khẽ Tần Thư Lôi, trên mặt vẫn quyết đoán không thể thay đổi!
Một phút đồng hồ sau!
Hàn Văn Kiệt nghe xong mạch, bình tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn vẻmặt quyết đoán và ánh mắt nghi ngờ của anh trai, hắn do dự, rồichậm rãi mở môi mỏng nói: "Chị dâu...... Mang thai......"
Vẻ mặt Hạ Tuyết tối sầm, tròng mắt như tro tàn nhìn phía trước......
"Cái gì?" Tần Thư Lôi khiếp sợ nhìn Hàn Văn Kiệt, hai mắt đỏbừng, vui mừng nhìn Hàn Văn Kiệt, nghẹn ngào nói: "Tôi...... Tôi...... Tôi mang thai? Tôi mang thai con của Văn Hạo?"
Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, mặt lạnh, ánh mắt thoáng qua mộtchút đau lòng......
Hàn Văn Kiệt nhìn Tần Thư Lôi kích động như thế, trên mặt hắn bình tĩnh, hiện lên một nụ cười miễn cưỡng nói: "Ừ...... Chúc mừng chị dâu...... Chị mang thai......"
"Văn Hạo!!" Tần Thư Lôi kích động nhìn Hàn Văn Hạo, nghẹnngào nói: "Em mang thai, em có bảo bảo của chúng ta, trời ạ, em thật sự tốt hạnh phúc, em mang thai bảo bảo của Hàn Văn Hạo,nó nhất định là bảo bảo thông minh nhất thiên hạ, bảo bảo hạnhphúc nhất, Văn Hạo...... em mang thai...... Văn Hạo......"
Cô kích động nói xong, liền vươn tay ôm cổ của Hàn Văn Hạo,khóc...... "Đây là ông trời quan tâm đến em...... Đây là ông trời thương em...... Bởi vì thấy em đi hai ngày đường núi tìmđược anh rồi, Văn Hạo......"
Hàn Văn Hạo vẫn bình tĩnh ôm Tần Thư Lôi, không nhịn đượcnhìn về phía Hạ Tuyết......
Hạ Tuyết vẫn ngây ngô đứng một bên, lòng nguội lạnh.
"Văn Hạo......" Tần Thư Lôi đột nhiên đang bưng mặt của HànVăn Hạo, không chú ý đến tâm tình của hắn, cô hoàn toàn chìmvào trong thế giới của mình, không thể kiềm chế được, nghẹn ngào nói: "Văn Hạo, anh vui không? Em mang thai, anh vui không?"
Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn về phía Tần Thư Lôi...... Miễn cưỡng nặn ra nụ cười nói......"Vui......"
Hai mắt Hạ Tuyết chớp một cái, nước mắt lăn xuống, những nụhôn của người đàn ông đó trên môi mình, vỡ vụn trên mặt đất, giống như bọt biển tan đi trên bờ cát...