Hội nghị vừa kết thúc, Hàn Văn Hạo vừa sải bước đi ra khỏi phòng hội nghị, vừa đi vừa căn dặn Tả An Na: "Hẹn Lưu đổng, 07 giờ tối nay dùng cơm ở bán đảo! Tôi có kế hoạch quan trọng muốn bàn với hắn !"
"Dạ!" Tả An Na lập tức đồng ý, lại nghe điện thoại trong ngực Hàn Văn Hạo vang lên, cô im lặng cười một tiếng.
Hàn Văn Hạo thật sự tức giận, nhận lấy điện thoại, nói: "Cô xong chưa! ? Thật là da mặt đủ dầy! Tôi nói, tối nay không về nhà!"
"Ơ! Ai vậy? Anh cả của tôi sao?" Hàn Văn Vũ đột nhiên cười khẽ, nắm điện thoại nói.
Hàn Văn Hạo sững sờ, nhướng mày, đi vào phòng làm việc Tổng Tài, nới lỏng cúc áo âu phục, mới hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Anh vừa nói chuyện với ai vậy?" Hàn Văn Vũ phát huy tinh thần giải trí của mình, nhiều chuyện hỏi một câu.
Hàn Văn Hạo mặt lạnh không lên tiếng!
"Hạ Tuyết đi! ?" Hàn Văn Vũ “phốc” cười thành tiếng.
"Chú có chuyện gì nói mau!" Hàn Văn Hạo nhìn đồng hồ, có chút vội vã nói.
"Em muốn mượn cao ốc của anh! Lần này em và Hạ Tuyết quay bộ phim “Song Thành Ký” muốn thuê hai tầng cao ốc! ! Em và Hạ Tuyết quay cảnh đầu, muốn từ tầng thượng vừa đánh vừa rơi xuống dưới! Lẽ ra chọn được mấy cảnh lầu, nhưng nghĩ lại, tầng lầu nhà chúng ta cao nhất, hơn nữa còn ở trong trung tâm thành phố, quảng trường trước đài phun nước, lấy cảnh tốt nhất!" Hàn Văn Vũ lập tức nói.
Hàn Văn Hạo nghe xong, liền hỏi em trai: "Chú và Hạ Tuyết muốn diễn xuất từ trên cao rơi xuống ? Ở cao ốc của anh ? Cao ốc trên 100 tầng?"
"Đúng vậy!" Hàn Văn Vũ rất hứng thú nói với anh trai: "Lần này em và Hạ Tuyết đã bàn bạc xong, lần này không cần thế thân, tự bọn em làm ! Bọn em diễn chừng ba cảnh như vậy! ! Ngày mai quay!"
Ánh mắt của Hàn Văn Hạo nheo lại, không vui nói: "Bây giờ thân phận của chú là gì? Không muốn cho mình đường sống, cũng không cần tìm một con đường như vậy, làm cho mình bị chết nhanh một chút! ! Như vậy nguy hiểm cỡ nào chú biết không?"
"Ôi chao, không sợ đâu! Bọn em sẽ có các biện pháp phòng ngừa rất tốt, hơn nữa lần này tổ diễn kịch, thu nhận chuyên gia võ thuật cũng rất giỏi, huấn luyện đầy đủ, anh không nhìn thấy Hạ Tuyết sao ? Mu bàn tay của cô ấy luôn có vết thương . . . . . ." Hàn Văn Vũ nói.
"Anh không có thời gian quản chuyện của cô ấy!" Hàn Văn Hạo lập tức nói.
Hàn Văn Vũ “phốc” một tiếng, cười nói: "Anh không cần mạnh miệng như vậy! ! Em là ai nào ? Em còn không biết anh sao ?"
Hàn Văn Hạo cúp điện thoại, sắc mặt có chút không bình tĩnh, nghĩ nghĩ, lại cầm điện thoại di động, lướt qua màn hình một cái, nhìn thấy Hạ Tuyết mặc áp len màu xanh nhạt lộ vai, mang kính tinh nghịch mỉm cười, hắn cắn răng, đóng màn hình điện thoại di động! !
Tổ diễn kịch “Song Thành Ký”!
Trầm Ngọc Lộ và Hạ Tuyết, hai người mặc quần áo thể thao màu trắng, dưới sự chỉ điểm của huấn luyện viên hai bên, xôn xao so chiêu, Hạ Tuyết vừa ra tay đánh nhau với Trầm Ngọc Lộ thì phát hiện cô ta có nhiều chiêu rất hung ác, thậm chí lúc bổ chưởng, chặt mạnh lên cánh tay của mình, cô đau đến cô mồ hôi hột, cô cũng bị chọc giận nhìn Trầm Ngọc Lộ, dưới sự chỉ dẫn của huấn luyện viên, hướng ở giữa bụng Trầm Ngọc Lộ đưa chân đá, hai tay của Trầm Ngọc Lộ đè xuống chân cô, sau đó, giống như chim Yến, khẽ uốn người ra phía trước, chân từ sau duỗi tới trước một cái, trực tiếp đá vào đầu Hạ Tuyết, huấn luyện viên của Hạ Tuyết nhanh chóng tiến lên, đỡ được chân dài này, lớn tiếgng nói: "Đây chỉ là luyện tập!"
Trầm Ngọc Lộ lập tức khôi phục tư thế cơ thể, nhìn huấn luyện viên nói: "Thật xin lỗi, tôi quá nhập tâm rồi. . . . . ."
Hạ Tuyết nhàn nhạt nhìn cô ta một cái.
Huấn luyện viên nhìn Trầm Ngọc Lộ hỏi: "Trước kia cô có luyện võ qua thuật?"
"Phải . . . . . Da lông. . . . . ." Trầm Ngọc Lộ nói dứt lời, liền nhận lấy khăn tay trợ lý đưa tới, xoay người rời đi.
Huấn luyện viên nhìn Hạ Tuyết hỏi: "Trước kia cô và cô ấy từng có quan hệ phải không ?"
"Không có a. . . . . . Chúng tôi không biết nhau. . . . . ." Hạ Tuyết nhìn huấn luyện viên, ngạc nhiên hỏi: "Tại sao hỏi như vậy?"
"Cô phải đề phòng cô ấy một chút! Đáng lẽ võ thuật không có sâu sắc như vậy, chỉ ở trước ống kính làm đẹp mắt thôi, nhưng nếu như muốn đánh thật sự, vẫn có thể đả thương người. . . . . . Tôi vừa thấy, lúc cô ta và đánh nhau, mắt lộ ra hung quang, giống như muốn một chiêu giết chết, loại ánh mắt này, chỉ xuất hiện trên đấu trường, nhưng cũng không hung ác như vậy! Cho nên cô phải cẩn thận. . . . . . Tạm thời cô và cô ấy không có đối diễn nữa, trong khoảng thời gian này, gia tăng luyện tập đi, ống kính trước, thực lực của hai người rất dễ dàng bộc lộ, khí thế thấp, động tác đánh ra nhìn không tốt. . . . . ." Huấn luyện viên nói xong, liền vỗ nhẹ bả vai Hạ Tuyết, rời đi.
Hạ Tuyết nghe lời nói của Huấn luyện viên, liền trầm mặc nhìn về phía trước, nhìn thấy Trầm Ngọc Lộ vừa cùng trợ lý nói chuyện phiếm, vừa chân đặt lên giá đỡ, đè xuống, thân thể rất mềm mại, cô mơ hồ có loại dự cảm chẳng lành.
Trầm Ngọc Lộ vừa đè chân, vừa giống như lơ đãng hỏi trợ lý: "Chuẩn bị xong chưa? Đến lúc đó, chỉ cần cô ta nhảy xuống lầu, dây thép này nhất định sẽ đứt chứ?"
Trợ lý mỉm cười, đưa nước cho cô ta, nói: "Ừ. . . . . . Nhất định sẽ đứt. . . . . ."
Trầm Ngọc Lộ đột nhiên cười nhỏ, nhận lấy nước uống vài ngụm, mới nói: "Nhiều năm trước, tôi đã muốn như vậy, cô ta bị tôi phá hỏng thớt ngựa, ngã ngựa không chết, hôm nay lịch sử tái diễn, tôi không thể để thất bại lần thứ hai đi?"
Hạ Tuyết nhận lấy nước khoáng Niệm Niệm đưa tới, uống vài ngụm, chậm rãi đem bình nước khoáng, đưa cho Niệm Niệm, từng bước từng bước đi tới Trầm Ngọc Lộ.
"Hạ Tuyết tới. . . . . ." Trợ lý mỉm cười nói với Trầm Ngọc Lộ.
Trầm Ngọc Lộ quay đầu lại, cũng đã nhìn thấy Hạ Tuyết mỉm cười đến gần mình, cô ta cũng lập tức ưu nhã mỉm cười nói: "Hạ Tuyết? Cô tìm tôi sao ?"
Hạ Tuyết mỉm cười nhìn Trầm Ngọc Lộ, vẻ mặt có chút thưởng thức nói: "Lúc tôi và cô đánh nhau, phát hiện cô nhập tâm rất sâu, cảm thấy cô thật sự là một diễn viên dày kinh nghiệm! Trong khoảng thời gian này, chúng ta làm việc chung, phải so tài rất nhiều chuyện, tôi muốn nói với cô, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó để quay tốt “Song Thành Ký”" (aiz, ta tức giận, HT đần chịu ko nổi, cho chết lun cho đáng đời, đần còn hay nói, ko có người cứu chắc chết 8 kiếp vì đần).
Trầm Ngọc Lộ không lên tiếng, nhìn cô một lát, miễn cưỡng cười cười, có chút xem thường người khác, nói: "Cô phải cố gắng lên! Buổi lễ trao giải Bách Hoa sắp đến rồi, tôi hi vọng có thể ở trên bục nhận thưởng, cô và tôi gặp lại"
Hạ Tuyết nhớ Isha nói, rốt cuộc cô ta đoạt của mình bao nhiêu công việc, cô cũng khẽ mỉm cười nói: "Ảnh hậu vĩnh viễn chỉ có một. . . . . . Vĩnh viễn sẽ không cho phép cô và tôi cùng tồn tại xuất hiện. . . . . . Xem như ở trước ống kính, cô có nhiều chiêu số, nhưng ở sau ống kính, cô cũng không có biện pháp bỏ ra một nửa chiêu! Chúng ta chỉ đang diễn xuất mà thôi!"
Trầm Ngọc Lộ suy nghĩ một chút, cười nói: "Vậy. . . . . . Chúng ta cố gắng hợp tác, hoàn thành bộ phim này! Chờ giải thưởng Bách Hoa công bố cuối cùng thôi . . . . . ."
Hai cô gái nhìn nhau, ánh mắt cũng lộ ra khiêu khích.
Phòng luyện võ!
Hạ Tuyết mặc áo bó sát người màu đen, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, nhắm ngay bao cát, vận toàn lực đá tới phía trước một cái! !
Huấn luyện viên đứng ở phía sau, lớn tiếng nói: "Vận hết sức! ! Hai chân phải mở ra, tư thế mạnh mẽ, bước chân phải đủ co dãn! ! Co chân không cần do dự! !"
Hạ Tuyết thở phì phò, cố sức nâng chân, đá về phía trước một cái, liều mạng đá trên bao cát, huấn luyện viên lại cao giọng nói: "Cô thấy Trầm Ngọc Lộ ra chiêu chưa? Lúc cô ấy ra chiêu, hết sức tàn nhẫn! ! Cả đời cô cũng không thể đạt tới! Võ thuật chính là như vậy! ! Lúc nên cứng thì phải cứng! ! Xuất lực! !"
Hạ Tuyết lập tức nhớ tới lời của Trương Kính Trung: "Thật ra diễn viên ngoại trừ phát huy tiềm năng thân thể mình, con phải đạt tới cảnh giới quên mình, đem mình dung nhập vào bên trong nhân vật, làm cho hai thân phận hòa làm một, phát huy lực lượng của mình! Cô nghĩ tới những lời này, đột nhiên cắn răng, co chân lên, chân dài cong lên 90 độ, hướng bao cát cố gắng hất chân đá vào! !
Rốt cuộc bao cát đong đưa thật mạnh!
Huấn luyện viên đứng ở sau lưng Hạ Tuyết, hài lòng cười một tiếng.
Hạ Tuyết lại “ôi” kêu một tiếng, cả người té ngã xuống sàn nhà, sau đó mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi nhìn phòng tập khiêu vũ phía trên trần nhà, thở phì phò một hơi.
Ban đêm!
Hàn Văn Hạo vừa ngồi vào trong xe Rolls-Royce, vừa lấy điện thoại di động ra, màn hình sáng lên, phía trên hiện lên dòng thời gian đã gần 7 giờ, hắn chậm rãi căn dặn Tả An Na: "Lái xe! Đến Hotel Peninsula!"
Tả An Na đến gần Hàn Văn Hạo, nhỏ giọng nói: "Lưu đổng từ trước đến giờ rất háo sắc, lần này nghe nói hắn mời ba cô gái thế giới đến tiếp anh, tối nay đã bao phòng tổng thống, cho anh thưởng thức . . . . ."
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ đáp một tiếng: "Ừm!"
Hotel Peninsula!
Câu lạc bộ VIP cao cấp, hai cánh cửa lớn màu vàng, truyền đến rất nhiều tiếng cười ngọt ngào đầy hương diễm của mỹ nữ, Hàn Văn Hạo không lên tiếng, Tả An Na đi bên trái, cùng Tổng giám đốc khách sạn, đi vào câu lạc bộ đắt tiền nhất ở khách sảnh, liếc mắt liền nhìn thấy Lưu đổng cùng Tổng Tài, người đứng đầu công ty người Hoa của mình ôm một cô gái xinh đẹp, rất mập mờ cười . . . . . .
Mọi người nhìn thấy Hàn Văn Hạo, liền cung kính đứng lên, nở nụ cười nhìn Hàn Văn Hạo, kính trọng cười nói: "Hàn Tổng Tài, hiếm có được ngài dành chút thời gian bận rộn đến ngồi cùng chúng tôi. . . . . ."
"Nào có, nào có. . . . . ." Hàn Văn Hạo cùng mọi người bắt tay, sau đó một cô gái nhẹ cặp cánh tay cùng đi, cùng nhau ngồi vào trên ghế sa lon màu vàng, cô gái xinh đẹp này là người Thụy Điển, gần 20 tuổi, có vóc người kiêu ngạo đạt chuẩn, khi cô nhìn thấy Hàn Văn Hạo, trong chớp mắt, liền bị hắn mê hoặc thật sâu, thân thể không nhịn được dựa vào bên cạnh hắn, bộ ngực đầy đặn, dán vào cánh tay hắn, mập mờ, phong tình nhìn hắn.
Hàn Văn Hạo cũng cúi đầu nhìn qua cô một cái, cô lập tức nâng ly rượu đỏ, quyến rũ đưa cho hắn, hai mắt phát ra một chút ánh sáng thần bí, Hàn Văn Hạo nhận lấy ly rượu, hướng mọi người cùng nâng ly, uống một hớp nhỏ, nói một chút chuyện về kinh tế quốc gia. . . . . .
Phòng luyện võ!
Hạ Tuyết đã luyện xong chiêu thức cuối cùng để chuẩn bị ngày mai đánh nhau, sau đó, mệt mỏi nằm xuống, lấy điện thoại di động ra, lo lắng Hàn Văn Hạo có thể về nhà hay không, mặc dù cô biết tối nay hắn có tiệc xã giao. . . . . . màn hình điện thoại di động của cô sáng lên, liếc mắt đã nhìn thấy nửa khuôn mặt của Hàn Văn Hạo, thật sự rất đẹp trai, rất đẹp trai, cô ngọt ngào cười một tiếng, lau mồ hôi trên trán, nhấn số điện thoại di động. . . . . .
Hàn Văn Hạo vừa cùng Lưu đổng trao đổi hạng mục hợp tác lần này, sau đó nói đến phương diện bồi thường, thái độ của chánh phủ …. thì lúc này điện thoại di động vang lên, hắn vươn tay nhét vào trong túi, lấy điện thoại di động ra, thấy số Hạ Tuyết gọi tới, hắn không lên tiếng, cứ nhìn chằm chằm.
"Vợ của ngài sao?" cô gái Thụy Sĩ dùng tiếng trung không được chuẩn, dựa bên cạnh Hàn Văn Hạo, ngọt ngào hỏi.
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ bình thản tắt điện thoại, tiếp tục cùng Lưu đổng nói chuyện làm ăn.
Hạ Tuyết nghe tiếng tút tút vang lên, cô hừ một tiếng, trong miệng lầu bầu nói: "Quỷ hẹp hòi! ! Quỷ nhỏ mọn! ! Em cũng không tin tối nay anh xã giao xong, không về nhà cho em! !"
Cô vừa muốn đóng điện thoại, lại thấy điện thoại di động vang lên, trong lòng của cô nhảy dựng, vui vẻ nhận điện thoại, kêu to: "Văn Hạo! !"
"Kêu cái gì?" Isha nghe lỗ tai ong ong, kêu lên: "Người ta nói, người đang yêu, đều là kẻ điên! ! Xem lại bộ dạng của cô kìa! Tôi tìm cô có chuyện!"
"Chuyện gì vậy?" Hạ Tuyết hỏi.
"Tối nay, Lý Đạo diễn mở party ở Hotel Peninsula, mời vài người quan trọng trong tổ diễn kịch tham gia, Văn Vũ cũng ở đó, cô cũng đi đi! Nhà đầu tư cũng ở đó, nói trước, đó không phải là tiếp rượu! Yêu cầu, để cho Văn Vũ tiếp, nghe nói nhà đầu tư lớn nhất của “Song Thành Ký” là Lý công tử, một tên GAY!" Isha không nhịn được bật cười, nói.
"Đi!" Hạ Tuyết không muốn người khác nói Văn Vũ như vậy!
"Cô có đi hay không? Tối nay, không phải đàn ông của cô muốn mời rượu sao? Nói không chừng đã cùng một cô gái nào đó, có lẽ là diễn viên đang vui vẻ?" Isha cố ý nhạo báng, nói.
"Văn Hạo sẽ không như vậy!" Hạ Tuyết tức giận nói!
"Có đi hay không ?" Isha hỏi tiếp.
Hạ Tuyết vốn nghĩ đến thăm con gái một chút, nhưng Lý Đạo diễn cho mời, không đi không được, chỉ đành phải gật đầu nói: "Tôi đi. . . . . ."
9 giờ đêm!
Ánh đèn lấp lánh đầy màu sắc quyến rũ lòng người.
Trước đại sảnh Hotel Peninsula, khách nhân tôn quý đi lại.
Một chiếc Ferrari màu đỏ thẫm dừng ở trước đại sảnh Hotel Peninsula, Isha mặc váy dài màu xanh dương đậm, ở vị trí ghế lái phụ bước xuống, sau đó cô xoay người, nhìn Hạ Tuyết mặc một bộ váy dài màu trắng áo, bên ngoài khoác áo choàng màu trắng, mái tóc xoăn gợn sóng thả dài đến eo, đeo dây chuyền và khuyên tai kim cương hình chóp, hai người xinh đẹp cùng nhau đi vào đại sảnh.
"Bây giờ chúng ta đi nơi nào trước?" Hạ Tuyết vừa đi vừa hỏi.
Isha nói ngay: "Câu lạc bộ VIP cao cấp, trung tâm đại sảnh cao cấp nhất hôm nay mời vũ công người Nga đẹp nhất, tới nhảy “Hồ thiên nga”, những người nổi tiếng giới chính trị và giới kinh doanh đều xuống lầu xem, đám người Lý Đạo diễn cũng ở đó. . . . . . Nghe nói người phục vụ của Hotel Peninsula, cũng xinh đẹp động lòng người, càng không cần phải nói đến người mời rượu. . . . . ."
Hạ Tuyết lơ đãng nghe xong, sau đó cùng Isha cùng đi vào câu lạc bộ phía sau Peninsula Hotel, quả nhiên nhìn thấy trong sàn nhảy thủy tinh xa hoa, vũ công Russia đang biểu diễn “Hồ thiên nga”, trên ghế sa lon xa hoa, rất nhiều nhân sĩ, khách quý, ngồi xung quanh, từ trước đến giờ, cô đối với mấy thứ này, không quan tâm, lúc muốn xoay người đi về phía Lý Đạo diễn, lại một lần nữa sửng sốt, giống như một kẻ ngốc, cô nhanh chóng quay đầu lại, cách từng đoàn, từng đoàn vũ công màu trắng, nhìn sang chỗ khách quý phía đối diện, có một bóng người quen thuộc, cô cho là mình hoa mắt, lại chớp mắt nhìn nữa, quả thật khiếp sợ, nhìn thấy người mặc âu phục màu đen, áo sơ mi màu xanh dương, cổ áo mở ra, cả người phát ra hơi thở tôn quý, mê hoặc chết người, Hàn Văn Hạo! !
Con ngươi Hạ Tuyết trừng to, trơ mắt nhìn bên cạnh hắn, cư nhiên có một mỹ nữ tóc vàng mắt xanh hấp dẫn, cô gái kia có vóc người kiêu ngạo đạt chuẩn, dựa bên cạnh Hàn Văn Hạo, ngực cũng dán lên, gương mặt nhìn hắn ngưỡng mộ và say mê, mà người đàn ông kia, cư nhiên không có bất kỳ từ chối nào, vẫn cùng một nhân sĩ tôn quý bên cạnh, sắc mặt nghiêm túc bàn luận về cái gì! !
Phía sau lưng Hạ Tuyết, ngọn lửa bùng lên hừng hực! !