Hàn Văn Hạo trơ mắt nhìn Hạ Tuyết thay áo ngủ màu xanh nhạt, tay áo đèn lồng, lộ ra nửa bờ vai trắng tinh, đầu tóc xoăn có chút ướt đẫm, giống như đám mây, mông lung nhẹ nhàng đứng ở trước mặt của mình, sắc mặt của hắn lạnh lẽo nhìn cô nói: "Cút! Đừng ở trong nhà của tôi! ! Cút càng xa càng tốt!" "Em ngủ một giấc, ngày mai sẽ cút!" Hạ Tuyết lập tức đóng cửa lại! Hàn Văn Hạo lại một tay đẩy cánh cửa kia, nhìn cô nói: "Cô lập tức cút! Ngay cả tôi đi xã giao, cô cũng dám can thiệp, cô còn có tư cách gì nói yêu tôi? Cô biết một bữa tiệc, bên trong có bao nhiêu giao dịch? Những cô gái kia ở trong mắt tôi, không là gì cả ! Loại bữa tiệc này, phụ nữ cũng chỉ là công cụ! Không có bất kỳ ý nghĩa gì! Lưu đổng nói muốn cho tôi ba cô gái, tôi có nói có muốn không? Tôi không có nói muốn! Tôi cũng không cần! ! Chỉ vì cô là một con heo, đã làm cho tôi phiền chết đi !" "Anh để cho cô ta đem ngực dán vào người!" Hạ Tuyết chân trần, bước ra ngoài, nắm điểm yếu của hắn, hung tợn nói! ! "Tôi không có cảm giác! Tôi chạm rất nhiều phụ nữ! một chút vóc người như vậy, có thể tác động đến tôi sao? Cô quá khinh thường Hàn Văn Hạo tôi rồi !" Hàn Văn Hạo tức giận nói! "Vậy có thể không muốn dán vào a! Em không thích! ! Không dán không được sao?" Hạ Tuyết tức giận đến, hốc mắt đỏ lên, nước mắt ào ào nhỏ xuống, to bằng hạt đậu! Hai mắt Hàn Văn Hạo nóng lên, nhìn người này! "Em không để ý tới anh nữa! Ngày mai em sẽ đi! !" Hạ Tuyết lau xong nước mắt, nước mũi, muốn đóng cửa lại, Hàn Văn Hạo lại một tay đẩy cửa ra, nắm chặt cổ tay của cô, tức giận nói: "Tôi quản cô lúc nào muốn đi! Tối nay cô dám để bị cảm, ngày mai không chăm sóc được cho con gái, cô xem tôi làm sao thu thập cô!" "Em không muốn để ý đến anh!" Hạ Tuyết liều mạng vung tay của hắn! Hàn Văn Hạo không để ý đến cô, lôi cô vào phòng của mình, sau đó khóa trái cửa, ném cả người cô lên giường của mình, không ngờ, dùng sức quá mạnh, áo ngủ khẽ cuốn lên, dưới áo ngủ màu xanh nhạt, lộ ra quần lót ren đỏ thẫm và cặp đùi đẹp thon dài, nhớ tới tối nay lúc cô ca hát, ánh mắt của mấy tên đàn ông nhìn cô, sắc mặt hắn trầm xuống, cũng nằm trên giường, thuận tay cầm quyển sách lên xem! Hạ Tuyết đưa lưng về phía hắn, cắn ngón tay, nhắm mắt lại, giả bộ ngủ! Hàn Văn Hạo hơi nhìn sách một chút, vừa lặng yên quay đầu lại, nhìn người này cuộn thân thể ngủ, cũng im lặng không lên tiếng, hắn chồm ngang thân thể của cô, đem đèn trên tường tắt xuống, lại cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ bé bình tĩnh của cô, lông mi thật dài, kỳ quái nhất chính là lông mi lại đang nhẹ nhàng run rẩy, hắn đột nhiên khinh bỉ cười nói: "Thì ra là heo cũng giả ngủ à?" Hạ Tuyết tức giận xoay người, cứng ngắc nhìn hắn chằm chằm! ! Hàn Văn Hạo cúi đầu, mặt vẫn không thay đổi nhìn cô nói: "Tôi nói thật với cô, tạm thời tôi không muốn ở bên cô ———— Qua đêm nay, cô đi đi ———— Tất cả mọi thứ cô nhìn thấy tối nay, chỉ là một phần của tôi, nếu cô cũng không tiếp nhận nổi, cũng đừng tiếp nhận. Cô cũng không cần tiếp nhận, tôi cũng không cần cô tiếp nhận! Ở bên cạnh tôi, vốn là một chuyện vô cùng nguy hiểm, cô không cần thiết mạo hiểm!" Hạ Tuyết nghe xong lời này, đột nhiên “soạt” một tiếng, lật người lại, tách hai chân ra, ngồi trên bụng của hắn, hai tay chống trên lồng ngực của hắn, bả vai hơi lộ ra, tóc cuốn thành một đoàn, phát ra sức hấp dẫn thành thục, cô cúi đầu, nhìn thẳng hai mắt hắn, chăm chú nói: "Anh nói thật với em! ! Em xinh đẹp hay mỹ nữ tóc vàng đó xinh đẹp?" Hàn Văn Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của Hạ Tuyết, bộ dáng mềm mại, vẫn nói lời thật: "Cô xinh đẹp!" "Anh phát điên từ chối em, là em chết sớm hơn các cô ấy phải không? Cho nên anh để cho ngực của các cô dán vào anh? Hàn Văn Hạo anh thông minh thế nào? Muốn kỹ xảo từ chối những người đẹp như vậy, làm sao không từ chối được? Anh đừng xem em là đứa ngốc!" Hạ Tuyết vẫn nói. "Tại sao cô nhất định phải rối rắm chuyện này?" Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết hỏi. Hạ Tuyết nhìn hắn nói: "Em ghen!" Hàn Văn Hạo nhìn gương mặt Hạ Tuyết kiên định bày tỏ ý nghĩ của mình, hắn đột nhiên nhìn Hạ Tuyết, nở nụ cười nhàn nhạt nói: "Con người của tôi không xem điện ảnh, nhưng lần trước bay đi Anh quốc thì ngoài ý muốn ở trên máy bay, lơ đãng xem một bộ phim, tên gọi “My Best Friends Wedding”" Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo tối nay xúc động như thế, không biết nên nói gì. Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết chăm chú, nói: "Trong đó có một cảnh, Roberts và người bạn thân ở trên ca-nô, chạy qua một chiếc cầu hình vòm, người bạn thân nhìn Roberts, thâm tình và kích động nói: khi bạn yêu, phải lớn tiếng nói ra, nếu không, cuối cùng sẽ lướt qua nhau —— Hạ Tuyết nhìn hắn, hốc mắt đỏ lên. Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết nói: "Số mệnh chúng ta cũng giống như người trong phim! Không cần rối rắm nữa ————" Hạ Tuyết cũng không nói gì, đột nhiên cúi đầu, dùng đôi môi đỏ mọng nhẹ dán lên môi Hàn Văn Hạo, hắn vẫn nhàn nhạt chớp động hai mắt, bờ môi bất động, nước mắt của cô lăn xuống, từng giọt, từng giọt rơi trên mặt hắn, môi của cô vẫn dính vào trên môi của hắn ———— Hàn Văn Hạo vẫn bất động. Hạ Tuyết nghẹn ngào dừng trên bờ môi hắn, có chút hối hận và buồn bã nói: "Em cũng muốn diễn “My Best Friends Wedding”, lúc em ở trong phim chào cám ơn, nói nếu như yêu phải lớn tiếng nói ra, bỏ lỡ người yêu của bạn, sẽ là tiếc nuối cả đời bạn ———— Em yêu anh, Văn Hạo ———— Đừng rời bỏ em ———— Em yêu anh ————" Ánh mắt Hàn Văn Hạo xẹt qua đau lòng, trong đầu vẫn không xua tan lời nguyền rủa kia! Hạ Tuyết ôm cổ của Hàn Văn Hạo, hôn nhẹ môi mỏng của hắn, gảy nhẹ đầu lưỡi của hắn, hai người chậm rãi quấn quít chung một chỗ, nhẹ nhàng ôm hôn, đầu lưỡi lưu chuyển, lộ ra tình cảm thâm sâu ướt át, tay của hắn đặt ở mông của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, khó có thể chống cự thân thể cô lên xuống dụ hoặc, nhẹ đè trên người cô, cùng với cô nhẹ nhàng hôn, hôn triền miên ———— "Cho em một chút thời gian ———— Em nhất định sẽ làm anh suy nghĩ lại ———— Em sẽ làm cho anh biết rằng, mặc kệ xảy ra chuyện gì, sống hay chết cũng không quan trọng, chỉ cần em yêu anh, chỉ cần anh yêu em ————" Hạ Tuyết rơi lệ nằm trên giường, nghẹn ngào nhìn hắn. Hàn Văn Hạo chăm chú nhìn cô, lại cắn chặt răng, không đem bí mật tận đáy lòng nói ra, chỉ trầm mặc cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi của cô, lại tiếp tục hôn, sau đó hai người lại mở bờ môi cuồng nhiệt hôn, dây dưa lẫn nhau, như thế cả đêm, từ lúc nào, tay của hắn quét nhẹ qua chân thon dài trắng như tuyết của cô, vuốt ve hông của cô, lướt trên nội y đỏ thẫm ———— Hạ Tuyết vươn tay, dò vào hông của hắn, tiếp xúc được bắp thịt của hắn, thật sự rất kiên cố, đột nhiên sắc mặt nóng lên. Hàn Văn Hạo nhìn chằm chằm cô thật lâu, thật lâu, nhưng vẫn cúi đầu, nặng nề hôn cô, Hạ Tuyết nhân cơ hội khi hắn cuồng nhiệt hôn mình, cô dịu dàng đem hai tay nhẹ chống lồng ngực của hắn, lầu bầu nói: "Lần sau, không được để cho phụ nữ khác dựa gần anh như vậy ————" Vẻ mặt Hàn Văn Hạo không thay đổi, nhìn chằm chằm cô, đột nhiên đuôi mắt lộ ra một chút nụ cười, cúi đầu lại hôn cô ———— "Anh còn chưa hứa với em ————" Hạ Tuyết muốn đẩy hắn ra, lại bị Hàn Văn Hạo bao trùm lên môi của cô, không cho cô nói chuyện, chỉ thâm tình hôn cô ————
Sáng sớm.
Luồng khí lạnh thổi qua ngoài cửa sổ, không thể len vào, cho nên bên trong thật ấm áp.
Hàn Văn Hạo ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, hơi mở mắt ra, lập tức tiếp xúc tia nắng mặt trời, hắn chớp mắt, nghe có tiếng động, hắn thở dốc một hơi, rốt cuộc nhìn thấy Hạ Tuyết mặc quần jean màu xanh dương, trên người mặc áo lót màu đỏ hấp dẫn, vòng eo khêu gợi, uốn người thành chữ S, đang lưng quay lưng lại với mình, cầm một cái áo len cao cổ màu trắng, tròng vào trong thân thể, vén nhẹ mái tóc quyến rũ, nhẹ nhàng ngồi trước bàn đọc sách, cầm một chiếc gương nhấc lên soi, mang vòng tai cực lớn, hai mắt tô màu, có chút lim dim lộ ra hấp dẫn say lòng người.
Hàn Văn Hạo thật yên lặng nhìn cô.
Hạ Tuyết mang vòng tai xong, mới phát hiện Hàn Văn Hạo đã tỉnh giấc, đang bình tĩnh nhìn mình, cô nhìn hắn nở nụ cười ngọt ngào, nói: "Anh tỉnh rồi?"
Hàn Văn Hạo vẫn im lặng nhìn cô, giống như còn đắm chìm trong trong giấc ngủ.
Hạ Tuyết lập tức đứng lên, nhảy lên giường, tinh nghịch ngồi ở trên bụng của hắn, hắn nhíu nhíu mày, hai tay quét qua cái mông của cô, đỡ hông của cô, cô lập tức cúi đầu, hôn nhẹ trên môi hắn, nằm trên ngực, nhìn hắn, giống như người vợ, quyến rũ, dịu dàng, nói: "Xin lỗi, hôm nay em không có cách nào làm bữa sáng cho anh, bởi vì em phải đến tổ diễn kịch trình diện, lúc tối quay về, sẽ nấu cơm cho anh ăn, hả?"
Hàn Văn Hạo lại nhìn cô, chậm rãi nói: "Ba ngày đã hết rồi, tối nay không cần tới nữa ————"
Hạ Tuyết khựng người nhìn Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo cũng bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt kiên định, càng không có bất cứ tia tình cảm nào, bất cứ, bất cứ tình cảm nào cũng không có.
Dường như Hạ Tuyết không nghe được, lật người xuống giường, vừa cầm áo khoác, vừa nói: "Tối nay trở về, em làm món ăn Pháp mới mẻ cho anh ————"
"Tôi không thích ăn ————"
"Vậy thì món Trung Quốc ———— hay món ăn Nhật Bản, món ăn Thái Lan, dù sao cũng có một món anh thích ————" Hạ Tuyết mặc áo khoác, chân trần muốn đi ra ngoài, chuẩn bị rời đi.
"Hạ Tuyết ————" Hàn Văn Hạo vén chăn xuống giường, sau đó đứng ở phía sau cô, lạnh nhạt nói: "Tôi tạm thời không muốn nói đến tình cảm ———— Không cần vì tôi làm bất kỳ chuyện gì ————"
Hạ Tuyết đứng ở cửa, sắc mặt vô cùng lo lắng.
"Tối nay ———— Mặc kệ cô có trở về hay không, tôi cũng sẽ không trở về nơi này nữa ———— Đi thôi ———— Giống như tối hôm qua cô nói, tình yêu có gì đặc biệt hơn người, xoay người là được rồi, giống như lúc ấy cô rời khỏi tôi vậy ————" Hàn Văn Hạo lại nói.
Hạ Tuyết tái mặt, xoay người nhìn Hàn Văn Hạo, tức giận nói: "Em cũng không tin, anh hẹp hòi như vậy, bởi vì em từ chối anh, mà giận em! Anh rời khỏi em, anh không cần em, còn có lý do khác, đúng không?"
Hàn Văn Hạo nhìn cô.
Hạ Tuyết cắn chặt răng, quay đầu, trong tròng mắt lấp lánh nước mắt, cười khổ nói: "Đây không phải báo ứng sao? Anh đã từng liều mạng theo đuổi em ———— nhưng em không biết quý trọng, hôm nay em quay lại thì anh muốn đi, em đột nhiên hiểu ra, lúc đó anh không ngừng theo đuổi em, sợ mất em, là bởi vì lo sợ như vậy, lo sợ, lo sợ bị mất đi người này, nếu quả thật mất đi người này, tất cả thế giới đều biến mất ———— Tối qua em lén xem “My Best Friends Wedding” thấy nữ chính đó, nhìn người đàn ông đã không thương mình, liều mạng điên cuồng theo đuổi, trong ánh mắt lộ ra đáng thương và mất mát, em thật sợ hãi ———— Thật sợ hãi ———— Thì ra tình yêu là như vậy, lúc ở bên cạnh, phải thật quý trọng nó, đừng chờ đến mất đi, xoay người lại, có lẽ người kia đã không còn ở chỗ cũ rồi ————"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, nhàn nhạt nhìn cô.
Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm Hàn Văn Hạo, nghẹn ngào nói: "Anh hỏi em, nếu mất đi anh, em có thể sống tốt sao? Đáp án của em chính là, em vẫn có thể sống tốt ———— trái đất vẫn quay, thời gian vẫn trôi qua, em vẫn có thể sống thật tốt ———— Nhưng mất đi anh, những gì thật tốt, trở nên không còn giá trị nữa, cũng không còn gì, trải qua một chút ngày tháng bình thản không thú vị, ăn vốn ăn thật ngon, nhưng không có mùi vị thức ăn, mặc vốn mặc rất đẹp, nhưng không cảm quần áo xinh đẹp, hát vốn rất ngọt ngào, cũng không còn ngọt ngào nữa, cổ họng nuốt xuống chỉ là đắng chát ———— Chỉ như vậy mà thôi, trừ những thứ đó ra, ngày cũng có thể trôi qua vô cùng tốt ————
Hàn Văn Hạo cắn răng, đột nhiên xoay mặt không lên tiếng.
Hạ Tuyết hít mũi một cái, lau nước mắt rơi xuống, ngẩng mặt lên cảm thán nói: "Em nói thật với anh, tối hôm qua em nằm trong ngực của anh, đã suy nghĩ tại sao nhất định anh phải vứt bỏ em, nhất định phải có lý do chia tay với em ! em nghĩ tới nghĩ lui, nhưng em vẫn không hiểi nổi, sau đó, em không muốn nghĩ nữa, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, em phải dũng cảm bước về phía anh! ! Em đã bỏ lỡ mối tình đầu, hiểu rõ mất đi rất khổ sở, em không muốn lại mất đi anh! ! ! Tôi muốn kết hôn với anh, muốn sinh con cho anh, em muốn cùng anh sinh mấy đứa bé, em muốn mặc áo cưới anh chọn cho em, dắt tay của anh bước trên thảm đỏ, đi tới trước mặt của Chúa, nhìn trời và đất, lớn tiếng nói với Chúa: tôi yêu Hàn Văn Hạo! Tôi yêu người đàn ông này, mặc kệ sinh lão bệnh tử, bệnh tật hay nghèo khó, tôi cũng yêu người đàn ông này, cả đời đến chết cũng không đổi! ! Em nói xong, mặc kệ tối nay anh có trở về không, em cũng muốn trở về! Em vĩnh viễn lại ở chỗ này chờ anh! ! Chờ đến lúc anh trở lại mới thôi! !"
Cô vừa nói xong, cũng đã sải bước xoay người rời đi, “phịch” một tiếng, đóng cửa lại! !
Một tia nắng mặt trời chiếu rọi trên thân Hàn Văn Hạo, giống như hắn là nam chính trên sân khấu, nhìn chằm chằm một điểm phương xa, nhớ lại lúc nảy cô đã nói câu kia, sau đó rời đi: Tôi muốn kết hôn với anh, muốn sinh con cho anh, em muốn cùng anh sinh mấy đứa bé, em muốn mặc áo cưới anh chọn cho em, dắt tay của anh bước trên thảm đỏ, đi tới trước mặt của Chúa, nhìn trời và đất, lớn tiếng nói với Chúa: tôi yêu Hàn Văn Hạo! Tôi yêu người đàn ông này, mặc kệ sinh lão bệnh tử, bệnh tật hay nghèo khó, tôi cũng yêu người đàn ông này, cả đời đến chết cũng không đổi! !
Hai tròng mắt hắn kích động, đỏ lên.
Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chapter 541
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hàn Văn Hạo trơ mắt nhìn Hạ Tuyết thay áo ngủ màu xanh nhạt, tay áo đèn lồng, lộ ra nửa bờ vai trắng tinh, đầu tóc xoăn có chút ướt đẫm, giống như đám mây, mông lung nhẹ nhàng đứng ở trước mặt của mình, sắc mặt của hắn lạnh lẽo nhìn cô nói: "Cút! Đừng ở trong nhà của tôi! ! Cút càng xa càng tốt!" "Em ngủ một giấc, ngày mai sẽ cút!" Hạ Tuyết lập tức đóng cửa lại! Hàn Văn Hạo lại một tay đẩy cánh cửa kia, nhìn cô nói: "Cô lập tức cút! Ngay cả tôi đi xã giao, cô cũng dám can thiệp, cô còn có tư cách gì nói yêu tôi? Cô biết một bữa tiệc, bên trong có bao nhiêu giao dịch? Những cô gái kia ở trong mắt tôi, không là gì cả ! Loại bữa tiệc này, phụ nữ cũng chỉ là công cụ! Không có bất kỳ ý nghĩa gì! Lưu đổng nói muốn cho tôi ba cô gái, tôi có nói có muốn không? Tôi không có nói muốn! Tôi cũng không cần! ! Chỉ vì cô là một con heo, đã làm cho tôi phiền chết đi !" "Anh để cho cô ta đem ngực dán vào người!" Hạ Tuyết chân trần, bước ra ngoài, nắm điểm yếu của hắn, hung tợn nói! ! "Tôi không có cảm giác! Tôi chạm rất nhiều phụ nữ! một chút vóc người như vậy, có thể tác động đến tôi sao? Cô quá khinh thường Hàn Văn Hạo tôi rồi !" Hàn Văn Hạo tức giận nói! "Vậy có thể không muốn dán vào a! Em không thích! ! Không dán không được sao?" Hạ Tuyết tức giận đến, hốc mắt đỏ lên, nước mắt ào ào nhỏ xuống, to bằng hạt đậu! Hai mắt Hàn Văn Hạo nóng lên, nhìn người này! "Em không để ý tới anh nữa! Ngày mai em sẽ đi! !" Hạ Tuyết lau xong nước mắt, nước mũi, muốn đóng cửa lại, Hàn Văn Hạo lại một tay đẩy cửa ra, nắm chặt cổ tay của cô, tức giận nói: "Tôi quản cô lúc nào muốn đi! Tối nay cô dám để bị cảm, ngày mai không chăm sóc được cho con gái, cô xem tôi làm sao thu thập cô!" "Em không muốn để ý đến anh!" Hạ Tuyết liều mạng vung tay của hắn! Hàn Văn Hạo không để ý đến cô, lôi cô vào phòng của mình, sau đó khóa trái cửa, ném cả người cô lên giường của mình, không ngờ, dùng sức quá mạnh, áo ngủ khẽ cuốn lên, dưới áo ngủ màu xanh nhạt, lộ ra quần lót ren đỏ thẫm và cặp đùi đẹp thon dài, nhớ tới tối nay lúc cô ca hát, ánh mắt của mấy tên đàn ông nhìn cô, sắc mặt hắn trầm xuống, cũng nằm trên giường, thuận tay cầm quyển sách lên xem! Hạ Tuyết đưa lưng về phía hắn, cắn ngón tay, nhắm mắt lại, giả bộ ngủ! Hàn Văn Hạo hơi nhìn sách một chút, vừa lặng yên quay đầu lại, nhìn người này cuộn thân thể ngủ, cũng im lặng không lên tiếng, hắn chồm ngang thân thể của cô, đem đèn trên tường tắt xuống, lại cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ bé bình tĩnh của cô, lông mi thật dài, kỳ quái nhất chính là lông mi lại đang nhẹ nhàng run rẩy, hắn đột nhiên khinh bỉ cười nói: "Thì ra là heo cũng giả ngủ à?" Hạ Tuyết tức giận xoay người, cứng ngắc nhìn hắn chằm chằm! ! Hàn Văn Hạo cúi đầu, mặt vẫn không thay đổi nhìn cô nói: "Tôi nói thật với cô, tạm thời tôi không muốn ở bên cô ———— Qua đêm nay, cô đi đi ———— Tất cả mọi thứ cô nhìn thấy tối nay, chỉ là một phần của tôi, nếu cô cũng không tiếp nhận nổi, cũng đừng tiếp nhận. Cô cũng không cần tiếp nhận, tôi cũng không cần cô tiếp nhận! Ở bên cạnh tôi, vốn là một chuyện vô cùng nguy hiểm, cô không cần thiết mạo hiểm!" Hạ Tuyết nghe xong lời này, đột nhiên “soạt” một tiếng, lật người lại, tách hai chân ra, ngồi trên bụng của hắn, hai tay chống trên lồng ngực của hắn, bả vai hơi lộ ra, tóc cuốn thành một đoàn, phát ra sức hấp dẫn thành thục, cô cúi đầu, nhìn thẳng hai mắt hắn, chăm chú nói: "Anh nói thật với em! ! Em xinh đẹp hay mỹ nữ tóc vàng đó xinh đẹp?" Hàn Văn Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của Hạ Tuyết, bộ dáng mềm mại, vẫn nói lời thật: "Cô xinh đẹp!" "Anh phát điên từ chối em, là em chết sớm hơn các cô ấy phải không? Cho nên anh để cho ngực của các cô dán vào anh? Hàn Văn Hạo anh thông minh thế nào? Muốn kỹ xảo từ chối những người đẹp như vậy, làm sao không từ chối được? Anh đừng xem em là đứa ngốc!" Hạ Tuyết vẫn nói. "Tại sao cô nhất định phải rối rắm chuyện này?" Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết hỏi. Hạ Tuyết nhìn hắn nói: "Em ghen!" Hàn Văn Hạo nhìn gương mặt Hạ Tuyết kiên định bày tỏ ý nghĩ của mình, hắn đột nhiên nhìn Hạ Tuyết, nở nụ cười nhàn nhạt nói: "Con người của tôi không xem điện ảnh, nhưng lần trước bay đi Anh quốc thì ngoài ý muốn ở trên máy bay, lơ đãng xem một bộ phim, tên gọi “My Best Friends Wedding”" Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo tối nay xúc động như thế, không biết nên nói gì. Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết chăm chú, nói: "Trong đó có một cảnh, Roberts và người bạn thân ở trên ca-nô, chạy qua một chiếc cầu hình vòm, người bạn thân nhìn Roberts, thâm tình và kích động nói: khi bạn yêu, phải lớn tiếng nói ra, nếu không, cuối cùng sẽ lướt qua nhau —— Hạ Tuyết nhìn hắn, hốc mắt đỏ lên. Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết nói: "Số mệnh chúng ta cũng giống như người trong phim! Không cần rối rắm nữa ————" Hạ Tuyết cũng không nói gì, đột nhiên cúi đầu, dùng đôi môi đỏ mọng nhẹ dán lên môi Hàn Văn Hạo, hắn vẫn nhàn nhạt chớp động hai mắt, bờ môi bất động, nước mắt của cô lăn xuống, từng giọt, từng giọt rơi trên mặt hắn, môi của cô vẫn dính vào trên môi của hắn ———— Hàn Văn Hạo vẫn bất động. Hạ Tuyết nghẹn ngào dừng trên bờ môi hắn, có chút hối hận và buồn bã nói: "Em cũng muốn diễn “My Best Friends Wedding”, lúc em ở trong phim chào cám ơn, nói nếu như yêu phải lớn tiếng nói ra, bỏ lỡ người yêu của bạn, sẽ là tiếc nuối cả đời bạn ———— Em yêu anh, Văn Hạo ———— Đừng rời bỏ em ———— Em yêu anh ————" Ánh mắt Hàn Văn Hạo xẹt qua đau lòng, trong đầu vẫn không xua tan lời nguyền rủa kia! Hạ Tuyết ôm cổ của Hàn Văn Hạo, hôn nhẹ môi mỏng của hắn, gảy nhẹ đầu lưỡi của hắn, hai người chậm rãi quấn quít chung một chỗ, nhẹ nhàng ôm hôn, đầu lưỡi lưu chuyển, lộ ra tình cảm thâm sâu ướt át, tay của hắn đặt ở mông của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, khó có thể chống cự thân thể cô lên xuống dụ hoặc, nhẹ đè trên người cô, cùng với cô nhẹ nhàng hôn, hôn triền miên ———— "Cho em một chút thời gian ———— Em nhất định sẽ làm anh suy nghĩ lại ———— Em sẽ làm cho anh biết rằng, mặc kệ xảy ra chuyện gì, sống hay chết cũng không quan trọng, chỉ cần em yêu anh, chỉ cần anh yêu em ————" Hạ Tuyết rơi lệ nằm trên giường, nghẹn ngào nhìn hắn. Hàn Văn Hạo chăm chú nhìn cô, lại cắn chặt răng, không đem bí mật tận đáy lòng nói ra, chỉ trầm mặc cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi của cô, lại tiếp tục hôn, sau đó hai người lại mở bờ môi cuồng nhiệt hôn, dây dưa lẫn nhau, như thế cả đêm, từ lúc nào, tay của hắn quét nhẹ qua chân thon dài trắng như tuyết của cô, vuốt ve hông của cô, lướt trên nội y đỏ thẫm ———— Hạ Tuyết vươn tay, dò vào hông của hắn, tiếp xúc được bắp thịt của hắn, thật sự rất kiên cố, đột nhiên sắc mặt nóng lên. Hàn Văn Hạo nhìn chằm chằm cô thật lâu, thật lâu, nhưng vẫn cúi đầu, nặng nề hôn cô, Hạ Tuyết nhân cơ hội khi hắn cuồng nhiệt hôn mình, cô dịu dàng đem hai tay nhẹ chống lồng ngực của hắn, lầu bầu nói: "Lần sau, không được để cho phụ nữ khác dựa gần anh như vậy ————" Vẻ mặt Hàn Văn Hạo không thay đổi, nhìn chằm chằm cô, đột nhiên đuôi mắt lộ ra một chút nụ cười, cúi đầu lại hôn cô ———— "Anh còn chưa hứa với em ————" Hạ Tuyết muốn đẩy hắn ra, lại bị Hàn Văn Hạo bao trùm lên môi của cô, không cho cô nói chuyện, chỉ thâm tình hôn cô ————