Daniel mặc âu phục vàng nhạt, áo sơ mi kẻ sọc màu xanh dương, cổ áo mở ra, mặt vội vã và nghiêm túc đi tới, khi hắn đứng ở cửa, nhìn sắc mặt Hạ Tuyết tái nhợt, bị dọa sợ quá độ, cho nên tiều tụy không yên, tim của hắn đau nhói, vừa đi tới, vừa nói: "Đừng nói đến có chết có được không! Anh đã từng em đi qua Quỷ Môn Quan một lần, loại tâm tình này, đến nay anh vẫn chưa bình phục, anh đang họp, nghe nói em ngã xuống tầng lầu 100, anh sợ đến không nói được gì, em có biết mạng sống rất quý báo không ? Không thể nói đùa lung tung như vậy!" Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, ngẩng đầu nhìn hắn. Daniel đau lòng ngồi ở bên giường, hai mắt che dấu tình cảm, lộ ra lo lắng và đau lòng, vươn tay, khẽ vuốt ve mặt của cô, nhìn kỹ gương mặt tiều tụy của cô, nhẹ nắm hai bàn tay bị băng bó của cô, dịu dàng hỏi: "Còn sợ không? Tay còn đau không ?" Hạ Tuyết nhìn Daniel lo lắng như vậy, cô đau lòng nói: "Không có gì. . . . . . Chỉ là lúc rơi xuống, hoảng sợ. . . . . . Xin lỗi, để cho anh lo lắng. . . . . ." Daniel không lên tiếng, đưa mắt nhìn cô chăm chú một lúc lâu, rốt cuộc ôm cô vào trong ngực, sâu kín nói: "Đứa ngốc, chỉ cần em không có việc gì, lo lắng như vậy, cũng là hạnh phúc. . . . . . Chỉ cần em thật tốt, anh làm bất cứ chuyện gì, cũng cam tâm tình nguyện. . . . . ." Hạ Tuyết tựa vào trong ngực Daniel, cảm thụ hơi ấm trong ngực hắn, còn có tiếng tim đập mạnh mẽ, cô khẽ mỉm cười, ở trong thế giới của hắn, luôn có cảm giác rất an toàn và cảm giác hạnh phúc. Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt im lặng nhìn Daniel ôm Hạ Tuyết trong ngực thâm tình và tràn đầy yêu thương như vậy, Hạ Tuyết giống như cô vợ nhỏ, chú chim nhỏ, nép người vào trong ngực hắn, giống như kiếp trước bọn họ chính là vợ chồng, thật ra trong lòng đau nhói, không khỏi nghĩ tới anh trai. "Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao Hàn Tổng Tài không tới xem một chút?" Daniel dùng thân phận, địa vị của người ngang hàng, ngẩng đầu nhìn hai anh em Hàn Văn Vũ, hỏi. Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt ho nhẹ, đều có chút ngượng ngùng cúi đầu. Vừa nhắc tới Hàn Văn Hạo, trên mặt Hạ Tuyết như một đống thuốc nổ! ! Daniel ngạc nhiên nhìn anh em Hàn Văn Vũ, quay đầu lại nhìn Hạ Tuyết, có chút hiểu ra, cười một tiếng, cũng có chút ý tứ trêu chọc nhìn Hạ Tuyết nói: "Những lời vừa rồi, là nói Hàn Tổng Tài sao ? Cưới vợ nhỏ ? Em là vợ người ta sao?" Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, chuyện của mình và Hàn Văn Hạo, không cần phải nói, chắc chắn Daniel rất rõ ràng, bởi vì cô làm bất cứ chuyện gì, hắn giống như ở trong lòng của mình, vĩnh viễn bảo vệ và thương yêu. Daniel nhớ tới lúc Hàn Văn Hạo cứu Hi Văn thì lộ ra nét mặt trầm trọng, hắn nhìn Hạ Tuyết chăm chú, mỉm cười nói: "Hãy yêu đi. . . ." Hạ Tuyết đột nhiên ngẩng đầu nhìn Daniel, ngạc nhiên đáp lời: "À?" Daniel nhìn chằm chằm Hạ Tuyết, trong khoảng thời gian này, có lẽ cô gặp rất nhiều chuyện, cả người đều rất mệt mỏi, gương mặt của cô trắng bệch, một đôi mắt đẹp, tinh linh hoạt bát, thần thái phấn chấn, nhất là lúc giận và vô tội, cũng đáng yêu, đây là một đôi mắt có thần, giống như hai vì sao, mộng ão tuyệt đẹp còn đâu, hắn nhẹ nhàng vươn tay, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve trên khuôn mặt trơn mềm của cô, chuyển đề tài, nói: "Nếu tìm được hướng đi trong cuộc đời, thì cứ yêu đi. . . . . . Giống như lúc mới gặp em, dũng cảm yêu. . . . . . Hàn Tổng Tài . . . . . . đối với hắn, anh cũng có chút hiểu, một người cam nguyện gánh chịu tất cả, theo thời gian, thật ra sẽ rất mệt mỏi, lúc này, có lẽ hắn cần có người ở bên cạnh nhắc nhở hắn, thật ra cuộc sống đáng quý là thưởng thức và thương yêu lẫn nhau, cùng dựa vào nhau . . . . . . Không cần một mình gánh chịu tất cả. . . . . . Đem đau buồn và khổ sở, chia sẽ một chút cho người bên cạnh, thật ra yêu người, cũng là một loại tôn trọng và tin tưởng. . . . . ." Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, nhìn Daniel. Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt cùng nhìn hắn chằm chằm. Daniel nhìn ánh mắt Hạ Tuyết đau lòng như vậy, hắn im lặng, cười khẽ, hai mắt lộ ra chút dịu dàng, lại đưa tay, vén nhẹ mấy sợi tóc trên trán cô, xúc động, nói: "Em nên biết, buông tay và thành toàn, thật ra có thể để cho người yêu hạnh phúc, đây mới là tình yêu lớn nhất của anh . . . . . . Loại thành toàn này, không chỉ thành toàn cho em, còn là thành toàn cho anh . . . . . . trong cuộc sống sau này, phải dũng cảm đi về phía trước, trong tương lai ở một nơi nào đó, anh chúc phúc cho em . . . . . ." Trong lòng của Hạ Tuyết không khỏi ấm áp, hai mắt rưng rưng nhìn Daniel, có chút ủy khuất nói: "Nhưng hắn cũng không để ý tới em, hắn không cần em nữa . . . . . ." Daniel cười khẽ, nâng nhẹ gương mặt xinh đẹp của cô, cúi đầu, cụng nhẹ lên trán cô, nói: "Đứa ngốc, phụ nữ hay nói, anh đi đi, nhưng thật ra là anh nhớ trở lại. Đàn ông có đôi khi, cũng sẽ như vậy . . . . . Thử đặt mình vào vị trí của hắn đi, sẽ hiểu hắn nhiều hơn . . . . . . thế giới của đàn ông là một ngọn núi lớn, nếu em muốn chinh phục nó, không phải đẩy nó, mà dấu chân dọc theo nó, từng bước, từng bước đạp nó đi lên, vượt qua tất cả, sau đó đi lên đỉnh núi, cùng hắn ngẩng đầu nhìn thế giới, tiếp nhận thử thách gian khổ . . . . . . Chỉ cần em nguyện ý cho ngọn núi lớn này một chút dịu dàng, cũng đã là một bức tranh phong cảnh tuyệt vời nhất rồi . . . . . ." Trong lòng của Hạ Tuyết khẽ động, hai mắt tỏa sáng lấp lánh nhìn Daniel, nói ngay: "Có thật không? Hắn. . . . . . Vẫn yêu em sao? Thật sự vẫn yêu em sao?" Daniel nhìn Hạ Tuyết, hai mắt bình tĩnh, nói: "Hắn đã từng. . . . . . ở một ngày cuối thu, hẹn anh đi thưởng thức trà! ! Một người như vậy, hạ thấp mình, cầu xin anh thành toàn tình yêu của các người. . . . . . Thật ra khi đó, anh đã bị tình yêu của hắn làm cho cảm động và kinh ngạc. . . . . . Anh nắm chặt hạnh phúc của em, không buông tay, thế nhưng hắn vẫn vượt qua, không lùi nửa bước, anh hiểu người đàn ông này, bởi vì yêu em mà tôn trọng người em yêu! ! Một người như vậy, sẽ không dễ dàng buông tha tình yêu. . . . . . Bởi vì hắn yêu em, cho nên yêu tất cả mọi thứ xung quanh em. . . . . . Hãy dũng cảm một chút. . . . . . Đi về phía trước. . . . . ." Hạ Tuyết khẽ cắn môi, hai mắt nhanh chóng xoay vòng, trái tim tràn đầy tình cảm, cô nhấc chăn, tùy tiện nắm một cái áo khoác, mang dép, phát điên nắm chìa khóa xe xông ra ngoài ———— "Cô muốn đi đâu?" Hàn Văn Vũ vội gọi Hạ Tuyết! Hạ Tuyết quay đầu nhìn Hàn Văn Vũ đột nhiên cười một tiếng, nói: "Tôi muốn đi tìm Hàn Văn Hạo! ! Tôi muốn làm kẹo mạch nha! Kề cận cái chết cũng không thả hắn! ! Chết cũng không buông tay! ! Đánh chết không buông tay!" "Cô muốn đi, cũng phải thay đồ chứ?" Hàn Văn Vũ nhìn cô cười nói! ! "Không muốn! ! Tôi tìm được đường sống trong chỗ chết, tôi muốn giành giật từng giây với hắn! Xem như đem hắn nấu, chiên, tôi cũng muốn cùng hắn ở chung một chỗ. . . . . ." Hạ Tuyết vừa nói xong, cũng đã chạy thật nhanh ra ngoài! ! Daniel nhìn cửa phòng trống không, đột nhiên cười khẽ. Hàn Văn Kiệt rất quen thuộc đi đến trước cửa sổ sát đất, quả nhiên nhìn thấy Hạ Tuyết, mặc đồng phục bệnh nhân màu trắng, khoác áo khoác, mang dép, chạy qua rất nhiều cây Dương Thụ trụi lá, chạy dưới ánh mặt trời, mái tóc tung bay, hai mắt hắn đột nhiên ươn ướt, giống như trở lại sáu năm trước, cô gái tóc ngắn hào hứng, nhìn em trai, đứng trong tuyết bay, đứng dưới ánh mặt trời sáng rực, vui vẻ cười to, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, hàm răng trắng sáng, sạch sẽ, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời cầu nguyện cuộc sống tốt đẹp. . . . . . Một chiếc Lam Bác Kennedy ở trên đường chạy như bay, tốc độ 180 km/h thắng gấp trước cao ốc Hàn thị, vừa vặn nhìn thấy Tả An Na đang xách theo cặp công văn nhanh chóng đi ra, cô cười nhỏ, từ trong xe chạy đến, kêu to: "Tả An Na! ! Hàn Văn Hạo đâu? Hắn đi đâu rồi?" Tả An Na nhìn Hạ Tuyết mặc quần áo kỳ quái, đột nhiên cười khẽ, nói: "Hạ tiểu thư. . . . . . Cô làm sao thế? Tại sao mặc đồ như vậy. . . . . ." "Hàn Văn Hạo ! ! Tôi muốn gặp hắn! ! Tôi muốn gặp hắn ngay! !" Hạ Tuyết vội vàng nhìn Tả An Na nhanh chóng nói! Tả An Na nhìn Hạ Tuyết, chậm rãi thu lại nụ cười, trong lòng có chút chua xót, nói: "Tổng Tài. . . . . . Hắn đi rồi . . . . . ."
"Tổng Tài ———— Xế chiều hôm nay, sau khi xử lý xong công việc, một mình rời đi, về phần đi đâu, tôi không rõ lắm ———— Nhưng ———— tôi tự mình giúp hắn sắp xếp hành lý, dường như quyết tâm muốn rời khỏi một chút chuyện ————"
Hạ Tuyết nắm chặt tay lái, cho xe lao nhanh ra phía trước, xe vòng qua vườn cây, cuối cùng thắng gấp trước tòa nhà 100 tầng, cô từ trên xe nhảy ra, thở phì phò, chạy lên bậc thang, nhấn bốn số 0, hai cửa thang máy mở ra, cô chạy như bay đi vào, nhấn nút đóng cửa, sau đó sốt ruột ngẩng đầu nhìn thang máy nhanh chóng đi lên cao ————
Cô nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ đến Hàn Văn Hạo, vì mình làm mọi thứ, hai tròng mắt của cô đỏ bừng, chỉ nghe cửa thang máy “đinh” một tiếng mở ra, cô chạy như bay ra khỏi thang máy, đi vào phòng khách, nhìn một vòng cả phòng khách, nương theo ánh sáng trời chiều, càng có chút ảm đạm, ánh đèn màu xanh dương đã tắt ————
"Hàn Văn Hạo ————" Hạ Tuyết chạy thật nhanh lên cầu thang, “phịch” một tiếng đẩy cửa ra, lập tức nhìn thấy chăn gối tề chỉnh, đủ loại tài liệu trên bàn đọc sách, khắp nơi đều có hình ảnh của người đàn ông này ở trong không gian thu nhỏ, thỉnh thoảng lóe lên ánh mắt lạnh lùng của hắn, hắn châm chọc, lời nói rất cực đoan, tất cả mọi thứ, tất cả đều ở chỗ này ———— Cô đau lòng thật nhanh đi vào phòng tắm, trong tủ áo, phòng thay quần áo ———— Khắp nơi, khắp nơi chỗ nào cũng yên tĩnh! !
"Hàn Văn Hạo ————" Hạ Tuyết nhìn cả căn phòng, đau lòng ngã ngồi trên mặt đất, mệt mỏi thở gấp, cặp mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói: "Anh muốn đi đâu vậy? Phải không muốn nhìn thấy em sao? Vẫn còn rất yêu em phải không? Em tình nguyện để anh không nhìn thấy em, có lẽ trong lòng của anh thoải mái một chút ———— Bây giờ em rất nhớ anh, cho dù anh muốn nói với em nhiều lời tàn nhẫn, cũng không quản anh có từ chối em hay không ———— em cũng không quan tâm ———— Bây giờ em rất nhớ anh ———— Em phải làm sao đây? Anh trở về đi ? Văn Hạo ———— Em nhớ anh ———— Em nhớ anh ————"
Mùa đông đã tới, gió lạnh thấu xương! Xẹt qua da người, như đao nhọn cắt! ! Bầu trời hoàn toàn u ám, ép tới thật thấp, thật thấp, ép tới người không thở nổi.
Nhà họ Hàn!
Người cả nhà đang dùng bữa, cũng biết tin tức Hàn Văn Hạo muốn rời khỏi, tâm tình cũng có chút không tốt, kể từ sau khi Hi Văn bị bắt cóc, Hàn Trung Trí vẫn luôn trong trạng thái trầm mặc, tối nay, là ngày cuối cùng Trang Minh Nguyệt ở Nhà họ Hàn, bà đang cầm chén ngọc, xới hạt cơm mềm mại, từng chút bỏ vào trong miệng, Hàn Văn Vũ đang cầm chén, đau lòng nhìn mẹ, Hàn Văn Kiệt bình tĩnh hơn bình thường, hắn luôn đặc biệt bình tĩnh, biết có chút chuyện, có lẽ giữ vững một khoảng cách tốt hơn, chỉ có Mộng Hàm, có chút sợ không khí này, không biết nên làm sao, cũng chỉ ngơ ngác cầm chén, ăn cơm.
"Lão gia, phu nhân ———— Hạ tiểu thư tới ————" Lý thẩm mỉm cười đi tới, nhìn người cả nhà họ Hàn, nói.
Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt sững sờ, người cả nhà cũng tò mò nhìn về phía phòng khách, rõ ràng nhìn thấy Hạ Tuyết mặc đồng phục bệnh nhân, khoác áo khoác màu hồng, mang dép, mái tóc xoăn có chút rối bên tai, vẻ mặt nghiêm túc nghiêm đi về phía Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt, cúi người một cái.
"Hạ Tuyết ———— con đây là ————" Trang Minh Nguyệt có chút đau lòng nhìn Hạ Tuyết, không hiểu, hỏi: "Con làm sao vậy ?"
Vẻ mặt Hàn Trung Trí cũng nặng nề, vẫn nghiêm túc nhìn Hạ Tuyết, nhưng im lặng không lên tiếng!
Hạ Tuyết nhìn thấy hai ông bà già, bỗng chốc rưng rưng nghẹn ngào, dịu dàng gọi nhỏ: "Cha ———— Mẹ ————"
Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt sững sờ, khiếp sợ nhìn cô ————"Con ————"
Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt cùng Mộng Hàm cũng có chút căng thẳng nhìn cô.
Hạ Tuyết hít mũi một cái, lau nước mắt trên mặt, ngẩng đầu nhìn hai ông bà già, nói: "Cha ———— Mẹ ———— Xin cho phép con gọi người như vậy, bởi vì con muốn gả cho Văn Hạo, cho dù các người có ngăn cản hay không, con cũng muốn gả cho Văn Hạo, con quyết tâm phải làm vợ của hắn, cho dù sau này xảy ra bất cứ chuyện gì, con cũng không rời khỏi! ! Con nhất định, nhất định sẽ chăm sóc cho hắn thật tốt, bảo đảm một ngày ba bữa, không để cho hắn đói bụng, xem hắn có bị lạnh hay không, lúc khổ sở, đau lòng, cùng hắn trải qua, lúc vui vẻ hạnh phúc cùng hắn chia sẽ ———— Dốc lòng đối xử hắn thật tốt, lấy hạnh phúc của hắn, làm hạnh phúc của con! Con thề, con nhất định có thể làm được! ! Xin các người ———— Thành toàn chúng con ————"
Hai tròng mắt Trang Minh Nguyệt rưng rưng nhìn cô gái này.
Hàn Trung Trí vẫn không lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị nhìn cô!
Nước mắt Hạ Tuyết rơi xuống, nhìn Hàn Trung Trí thật lòng nói: "Cha ———— Con biết rõ người rất không thích con, có lẽ vì tính cách của con sinh ra đã như vậy, con cái không thể oán trách cha mẹ, bởi vì bọn họ có thể cho con mạng sống, con đã vô cùng cám ơn. Con như vậy, Văn Hạo cũng như vậy! Con biết Văn Hạo rất hiếu thuận, rất thương các người, cho nên con hi vọng, các người có thể chấp nhận con ———— con sẽ cùng Văn Hạo hiếu thuận với cha và mẹ ———— Con muốn cuộc đời sau này, con sẽ cố gắng trở thành vợ của Văn Hạo, cố gắng hết sức để đạt tới đỉnh cao của mình, cùng với hắn trải qua thử thách! ! Con cũng sẽ có một vị trí của riêng mình, làm cho cha thay đổi cách nhìn về con! ! Xin người tiếp nhận con ———— Bỏ qua tất cả cãi vả và nghi ngờ ———— Xin người tiếp nhận con ———— con nhất định sẽ làm con dâu thật tốt của người ————"
Hàn Trung Trí chăm chú nhìn cô một lúc lâu, lồng ngực thở dốc, chậm rãi nói: "Văn Hạo ———— Có chuyện phải rời đi, cô cứ như vậy tới đây, dường như không quá thích hợp đi? Làm sao cô biết, rốt cuộc hắn có muốn cùng cô sống chung hay không ————"
"Đây là tình yêu và tâm ý của con đối với hắn ———— không liên quan đến tình cảm của hắn ———— Con chỉ làm điều con có thể làm ———— Con không giữ lấy cũng không chiếm đoạt ———— Con chỉ muốn ở lại chỗ này, chờ hắn trở về ———— Con tin tưởng hắn yêu con! ! Con tuyệt đối tin tưởng! ! Xin cho con ở lại nhà, con sẽ ngoan ngoãn ở chỗ này, chờ hắn trở về ————" Hạ Tuyết rơi lệ nhìn Hàn Trung Trí, thật lòng nói: "Đây là ngôi nhà thực sự của con! ! Từ đây về sau, cuộc đời của con không còn ở ngã tư đường nữa ———"
Hàn Trung Trí Minh hiểu ý của cô, đột nhiên cúi đầu nói: "Xem ra cô còn có chút linh lợi, biết người khác mắng cô, cũng không nhất định là chán ghét cô, không giống như một số người ————"
Trang Minh Nguyệt có chút sững sờ nhìn chồng ————
Hàn Trung Trí suy nghĩ một chút, tự mình đưa ra quyết định, nói "Ở lại đây đi ———— Bảo Lý thẩm thu xếp phòng của Văn Hạo một chút, rồi ở, đợi lát nữa, cũng đem Hi Văn về, hai mẹ con cùng ở ————"
Hạ Tuyết vui mừng nhìn Hàn Trung Trí, lại rơi lệ kêu nhỏ: "Cha ————"
Trang Minh Nguyệt cũng kinh ngạc nhìn chồng mình.
Hàn Trung Trí nhìn bộ đồ Hạ Tuyết mặc, mặc dù còn chưa hài lòng, nhưng vẫn nói với cô: "Làm con dâu nhà họ Hàn, sau này vẫn phải chú ý một chút hình tượng, cứ như vậy chạy tới, nhìn giống cái gì? Ngồi đi ———— Ăn cơm đi ———— Tin rằng Văn Hạo rất nhanh sẽ về, Lý thẩm, đem chén đũa cho mợ cả ————"
Mặt Hạ Tuyết lập tức đỏ lên, không biết nên làm sao, chỉ ngây ngốc nhìn Hàn Trung Trí, ông già này thường ngày hay xúc phạm mình, hôm nay bởi vì mình đấu tranh nên mở rộng cửa nghênh đón mình, cô có chút ngẩn người, dù sao là người không có cha mẹ, chỉ có một đứa em trai, đáng tiếc em trai ở tận nước Pháp xa xôi đi học, không có bao nhiêu kinh nghiệm chung sống theo kiểu gia đình Trung Quốc ————
Hàn Văn Vũ cảm động đứng lên, kéo Hạ Tuyết ngồi bên cạnh Hàn Trung Trí, cũng chính là vị trí anh cả ngồi thường ngày, đè bả vai của cô, cúi người, nói: "Nhanh ăn đi ———— Ăn xong, buổi tối chúng ta cùng nhau đánh bài ————"
"Súc sinh! Tối nay con không đi sao?" Hàn Trung Trí đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn đứa con trai này, tức giận hỏi.
"Không đi! ! Về sau con cũng không đi nữa, con sẽ ở lại nhà này! !" Hàn Văn Vũ vui vẻ cười to, Hàn Văn Kiệt và Mộng Hàm cũng bật cười, trong lòng Trang Minh Nguyệt chua xót, lau nước mắt ————
"Mẹ, tối nay mẹ cũng đừng đi nha ————" Hàn Văn Vũ lập tức nhìn mẹ hy vọng nói.
"Mẹ ————" Trang Minh Nguyệt không biết nói sao, mặt có chút đỏ bừng nhìn chồng ————
"Ăn cơm ————" Hàn Trung Trí ra lệnh một tiếng, mọi người lập tức cầm đũa, Hạ Tuyết cũng có chút thấp thỏm nhìn Hàn Trung Trí, lấy lòng nói: "Cha ———— Người cũng ăn cơm, ngày mai con và Hi Văn sáng sớm theo người đi tản bộ ————pha trà cho người ————"
"Ừ ————" Hàn Trung Trí cầm đũa, nhàn nhạt đáp lời: "Ngày đó kỹ thuật pha trà cũng không tệ lắm ————"
"Cám ơn cha ———— Con nhất định sẽ cố gắng làm vợ của con trai cha, cố gắng học pha trà ————" Hạ Tuyết lại thật lòng nói.
Hàn Trung Trí đang ăn cơm, khẽ mỉm cười.
Hạ Tuyết khéo léo cầm chén, cầm đũa, hai mắt lướt trên một chút nụ cười linh động, Hàn Văn Kiệt nhìn thấy, cũng im lặng mỉm cười, im lặng ăn cơm.
Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chapter 549
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Daniel mặc âu phục vàng nhạt, áo sơ mi kẻ sọc màu xanh dương, cổ áo mở ra, mặt vội vã và nghiêm túc đi tới, khi hắn đứng ở cửa, nhìn sắc mặt Hạ Tuyết tái nhợt, bị dọa sợ quá độ, cho nên tiều tụy không yên, tim của hắn đau nhói, vừa đi tới, vừa nói: "Đừng nói đến có chết có được không! Anh đã từng em đi qua Quỷ Môn Quan một lần, loại tâm tình này, đến nay anh vẫn chưa bình phục, anh đang họp, nghe nói em ngã xuống tầng lầu 100, anh sợ đến không nói được gì, em có biết mạng sống rất quý báo không ? Không thể nói đùa lung tung như vậy!" Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, ngẩng đầu nhìn hắn. Daniel đau lòng ngồi ở bên giường, hai mắt che dấu tình cảm, lộ ra lo lắng và đau lòng, vươn tay, khẽ vuốt ve mặt của cô, nhìn kỹ gương mặt tiều tụy của cô, nhẹ nắm hai bàn tay bị băng bó của cô, dịu dàng hỏi: "Còn sợ không? Tay còn đau không ?" Hạ Tuyết nhìn Daniel lo lắng như vậy, cô đau lòng nói: "Không có gì. . . . . . Chỉ là lúc rơi xuống, hoảng sợ. . . . . . Xin lỗi, để cho anh lo lắng. . . . . ." Daniel không lên tiếng, đưa mắt nhìn cô chăm chú một lúc lâu, rốt cuộc ôm cô vào trong ngực, sâu kín nói: "Đứa ngốc, chỉ cần em không có việc gì, lo lắng như vậy, cũng là hạnh phúc. . . . . . Chỉ cần em thật tốt, anh làm bất cứ chuyện gì, cũng cam tâm tình nguyện. . . . . ." Hạ Tuyết tựa vào trong ngực Daniel, cảm thụ hơi ấm trong ngực hắn, còn có tiếng tim đập mạnh mẽ, cô khẽ mỉm cười, ở trong thế giới của hắn, luôn có cảm giác rất an toàn và cảm giác hạnh phúc. Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt im lặng nhìn Daniel ôm Hạ Tuyết trong ngực thâm tình và tràn đầy yêu thương như vậy, Hạ Tuyết giống như cô vợ nhỏ, chú chim nhỏ, nép người vào trong ngực hắn, giống như kiếp trước bọn họ chính là vợ chồng, thật ra trong lòng đau nhói, không khỏi nghĩ tới anh trai. "Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao Hàn Tổng Tài không tới xem một chút?" Daniel dùng thân phận, địa vị của người ngang hàng, ngẩng đầu nhìn hai anh em Hàn Văn Vũ, hỏi. Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt ho nhẹ, đều có chút ngượng ngùng cúi đầu. Vừa nhắc tới Hàn Văn Hạo, trên mặt Hạ Tuyết như một đống thuốc nổ! ! Daniel ngạc nhiên nhìn anh em Hàn Văn Vũ, quay đầu lại nhìn Hạ Tuyết, có chút hiểu ra, cười một tiếng, cũng có chút ý tứ trêu chọc nhìn Hạ Tuyết nói: "Những lời vừa rồi, là nói Hàn Tổng Tài sao ? Cưới vợ nhỏ ? Em là vợ người ta sao?" Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, chuyện của mình và Hàn Văn Hạo, không cần phải nói, chắc chắn Daniel rất rõ ràng, bởi vì cô làm bất cứ chuyện gì, hắn giống như ở trong lòng của mình, vĩnh viễn bảo vệ và thương yêu. Daniel nhớ tới lúc Hàn Văn Hạo cứu Hi Văn thì lộ ra nét mặt trầm trọng, hắn nhìn Hạ Tuyết chăm chú, mỉm cười nói: "Hãy yêu đi. . . ." Hạ Tuyết đột nhiên ngẩng đầu nhìn Daniel, ngạc nhiên đáp lời: "À?" Daniel nhìn chằm chằm Hạ Tuyết, trong khoảng thời gian này, có lẽ cô gặp rất nhiều chuyện, cả người đều rất mệt mỏi, gương mặt của cô trắng bệch, một đôi mắt đẹp, tinh linh hoạt bát, thần thái phấn chấn, nhất là lúc giận và vô tội, cũng đáng yêu, đây là một đôi mắt có thần, giống như hai vì sao, mộng ão tuyệt đẹp còn đâu, hắn nhẹ nhàng vươn tay, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve trên khuôn mặt trơn mềm của cô, chuyển đề tài, nói: "Nếu tìm được hướng đi trong cuộc đời, thì cứ yêu đi. . . . . . Giống như lúc mới gặp em, dũng cảm yêu. . . . . . Hàn Tổng Tài . . . . . . đối với hắn, anh cũng có chút hiểu, một người cam nguyện gánh chịu tất cả, theo thời gian, thật ra sẽ rất mệt mỏi, lúc này, có lẽ hắn cần có người ở bên cạnh nhắc nhở hắn, thật ra cuộc sống đáng quý là thưởng thức và thương yêu lẫn nhau, cùng dựa vào nhau . . . . . . Không cần một mình gánh chịu tất cả. . . . . . Đem đau buồn và khổ sở, chia sẽ một chút cho người bên cạnh, thật ra yêu người, cũng là một loại tôn trọng và tin tưởng. . . . . ." Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, nhìn Daniel. Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt cùng nhìn hắn chằm chằm. Daniel nhìn ánh mắt Hạ Tuyết đau lòng như vậy, hắn im lặng, cười khẽ, hai mắt lộ ra chút dịu dàng, lại đưa tay, vén nhẹ mấy sợi tóc trên trán cô, xúc động, nói: "Em nên biết, buông tay và thành toàn, thật ra có thể để cho người yêu hạnh phúc, đây mới là tình yêu lớn nhất của anh . . . . . . Loại thành toàn này, không chỉ thành toàn cho em, còn là thành toàn cho anh . . . . . . trong cuộc sống sau này, phải dũng cảm đi về phía trước, trong tương lai ở một nơi nào đó, anh chúc phúc cho em . . . . . ." Trong lòng của Hạ Tuyết không khỏi ấm áp, hai mắt rưng rưng nhìn Daniel, có chút ủy khuất nói: "Nhưng hắn cũng không để ý tới em, hắn không cần em nữa . . . . . ." Daniel cười khẽ, nâng nhẹ gương mặt xinh đẹp của cô, cúi đầu, cụng nhẹ lên trán cô, nói: "Đứa ngốc, phụ nữ hay nói, anh đi đi, nhưng thật ra là anh nhớ trở lại. Đàn ông có đôi khi, cũng sẽ như vậy . . . . . Thử đặt mình vào vị trí của hắn đi, sẽ hiểu hắn nhiều hơn . . . . . . thế giới của đàn ông là một ngọn núi lớn, nếu em muốn chinh phục nó, không phải đẩy nó, mà dấu chân dọc theo nó, từng bước, từng bước đạp nó đi lên, vượt qua tất cả, sau đó đi lên đỉnh núi, cùng hắn ngẩng đầu nhìn thế giới, tiếp nhận thử thách gian khổ . . . . . . Chỉ cần em nguyện ý cho ngọn núi lớn này một chút dịu dàng, cũng đã là một bức tranh phong cảnh tuyệt vời nhất rồi . . . . . ." Trong lòng của Hạ Tuyết khẽ động, hai mắt tỏa sáng lấp lánh nhìn Daniel, nói ngay: "Có thật không? Hắn. . . . . . Vẫn yêu em sao? Thật sự vẫn yêu em sao?" Daniel nhìn Hạ Tuyết, hai mắt bình tĩnh, nói: "Hắn đã từng. . . . . . ở một ngày cuối thu, hẹn anh đi thưởng thức trà! ! Một người như vậy, hạ thấp mình, cầu xin anh thành toàn tình yêu của các người. . . . . . Thật ra khi đó, anh đã bị tình yêu của hắn làm cho cảm động và kinh ngạc. . . . . . Anh nắm chặt hạnh phúc của em, không buông tay, thế nhưng hắn vẫn vượt qua, không lùi nửa bước, anh hiểu người đàn ông này, bởi vì yêu em mà tôn trọng người em yêu! ! Một người như vậy, sẽ không dễ dàng buông tha tình yêu. . . . . . Bởi vì hắn yêu em, cho nên yêu tất cả mọi thứ xung quanh em. . . . . . Hãy dũng cảm một chút. . . . . . Đi về phía trước. . . . . ." Hạ Tuyết khẽ cắn môi, hai mắt nhanh chóng xoay vòng, trái tim tràn đầy tình cảm, cô nhấc chăn, tùy tiện nắm một cái áo khoác, mang dép, phát điên nắm chìa khóa xe xông ra ngoài ———— "Cô muốn đi đâu?" Hàn Văn Vũ vội gọi Hạ Tuyết! Hạ Tuyết quay đầu nhìn Hàn Văn Vũ đột nhiên cười một tiếng, nói: "Tôi muốn đi tìm Hàn Văn Hạo! ! Tôi muốn làm kẹo mạch nha! Kề cận cái chết cũng không thả hắn! ! Chết cũng không buông tay! ! Đánh chết không buông tay!" "Cô muốn đi, cũng phải thay đồ chứ?" Hàn Văn Vũ nhìn cô cười nói! ! "Không muốn! ! Tôi tìm được đường sống trong chỗ chết, tôi muốn giành giật từng giây với hắn! Xem như đem hắn nấu, chiên, tôi cũng muốn cùng hắn ở chung một chỗ. . . . . ." Hạ Tuyết vừa nói xong, cũng đã chạy thật nhanh ra ngoài! ! Daniel nhìn cửa phòng trống không, đột nhiên cười khẽ. Hàn Văn Kiệt rất quen thuộc đi đến trước cửa sổ sát đất, quả nhiên nhìn thấy Hạ Tuyết, mặc đồng phục bệnh nhân màu trắng, khoác áo khoác, mang dép, chạy qua rất nhiều cây Dương Thụ trụi lá, chạy dưới ánh mặt trời, mái tóc tung bay, hai mắt hắn đột nhiên ươn ướt, giống như trở lại sáu năm trước, cô gái tóc ngắn hào hứng, nhìn em trai, đứng trong tuyết bay, đứng dưới ánh mặt trời sáng rực, vui vẻ cười to, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, hàm răng trắng sáng, sạch sẽ, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời cầu nguyện cuộc sống tốt đẹp. . . . . . Một chiếc Lam Bác Kennedy ở trên đường chạy như bay, tốc độ 180 km/h thắng gấp trước cao ốc Hàn thị, vừa vặn nhìn thấy Tả An Na đang xách theo cặp công văn nhanh chóng đi ra, cô cười nhỏ, từ trong xe chạy đến, kêu to: "Tả An Na! ! Hàn Văn Hạo đâu? Hắn đi đâu rồi?" Tả An Na nhìn Hạ Tuyết mặc quần áo kỳ quái, đột nhiên cười khẽ, nói: "Hạ tiểu thư. . . . . . Cô làm sao thế? Tại sao mặc đồ như vậy. . . . . ." "Hàn Văn Hạo ! ! Tôi muốn gặp hắn! ! Tôi muốn gặp hắn ngay! !" Hạ Tuyết vội vàng nhìn Tả An Na nhanh chóng nói! Tả An Na nhìn Hạ Tuyết, chậm rãi thu lại nụ cười, trong lòng có chút chua xót, nói: "Tổng Tài. . . . . . Hắn đi rồi . . . . . ."