Hạ Tuyết đứng trong phòng của Hàn Văn Hạo, nhìn mặt tường màu trắng sữa, treo mấy bức tranh cổ, cái ghế gỗ lê, đặt cái nệm đỏ thẫm thêu chữ thập, tấm bình phong thuê Quý phi say rượu, nhìn rất mất hồn, sau đó cô nhìn thấy người giúp việc tới tới lui lui, đứng sau tấm bình phong, thay ga giường màu tím đậm, còn đặt lên áo ngủ tơ tằm đắt tiền, và đôi dép bằng vải xinh đẹp, sau đó, Lý thẩm còn là theo lời căn dặn của Trang Minh Nguyệt, đưa lên canh an thần ———— Hạ Tuyết nghe Lý thẩm nói, nếu bác sĩ kiểm tra thân thể của Hi Văn tiểu thư không có gì đáng ngại, thì chút nữa sẽ trở về, cô vội vàng gật đầu, nhìn Lý thẩm nói: "Vất vả rồi ————" "Không vất vả ———— Mợ rửa mặt ———— Chúng tôi đi ra ngoài trước ————" Lý thẩm lập tức dẫn người giúp việc đi ra ngoài, Hạ Tuyết kính trọng, gật đầu với Lý thẩm, khẽ cắn môi dưới, con ngươi đảo một vòng, lúc này mới nhìn xung quanh gian phòng xa hoa của Hàn Văn Hạo, hừ một tiếng, ôm vai nói: "Em cũng không tin, anh vĩnh viễn không trở lại ———— Anh có bản lãnh, vĩnh viễn đừng trở về cái nhà này! !" "Chậc, chậc, chậc!" Hi Văn chống tay, mặc một cái váy nhỏ màu hồng, buộc tóc đuôi ngựa, trên mặt còn dán băng keo, chậc, chậc, chậc lắc đầu, vẻ mặt khinh bỉ nhìn mẹ nói: "Mẹ cũng quá không biết xấu hổ! Cha con còn không có nói muốn mẹ! ! Mẹ tự mình chạy tới nơi này! ! Nếu đến lúc đó, cha của con cưới vợ khác về nhà thì sao?" "Hắn dám! !" Hạ Tuyết nhìn con gái: "Hắn dám cưới cô gái khác, mẹ thiến hắn! ! Hừ! ! Con đó, phải lấy lòng ông bà nội cho tốt, để cho mẹ của con ở lại nơi này thuận lợi, sau đó, chờ cha của con trở về, mẹ biết phải làm sao! Tốt nhất là một buổi tối, hắn về nhà thấy đèn sáng, nhìn thấy chúng ta, lập tức bị cảm động muốn nói không nên lời, ha ha ha ha ————" Người này không biết xấu hổ , ngẩng đầu lên cười to! ! "Ngay cả mật mã mở cửa của người ta, mẹ cũng không biết, ý tứ khá tốt, nhưng biết phải làm sao không?" Hi Văn vẫn ôm vai, ngồi trên ghế của cha, thật ra cũng có chút hả hê ngẩng đầu lên, cười lên nói: "Phòng của cha thật đẹp! Con thích phòng của cha! Được rồi! ! Con vì hạnh phúc của hai người, tạm thời hy sinh hạnh phúc của bản thân, ở lại đây, cùng mẹ tác chiến! !" Hạ Tuyết lập tức ngồi bên cạnh con gái, vươn tay ôm chặt bả vai con gái, đắc ý nói: "Hai chúng ta cùng nhau cố gắng! ! Mẹ cũng sẽ cố gắng! ! Vì một nhà ba người chúng ta, xông lên! Đến lúc đó mẹ nhất định sẽ sinh cho con thật nhiều em trai, em gái! Tất cả IQ đều 180! !" Hi Văn cũng hé miệng, cầm quả đấm nhỏ nói: "Con nhất định sẽ hóa thân thành siêu nhân đánh thắng quái thú! !" Hai mẹ con vừa nói xong, liền nhìn nhau một cái, bắt đầu cười ngây ngô! Tối nay nhà họ Hàn hơi náo nhiệt, mặc dù Hàn Văn Hạo không có mặt, nhưng phòng của hắn đều là tiếng cười, đầu tiên là Hàn Văn Vũ kéo Văn Kiệt cùng Mộng Hàm đánh bài với Hạ Tuyết, sau đó lại chơi phi tiêu, khắp nơi truyền đến tiếng cười lớn ha ha ha, mọi người nghe được, tâm tình cũng không khỏi tốt hơn, ngay cả người giúp việc nấu chè đưa lên, mặt cũng nở nụ cười ———— Trang Minh Nguyệt đứng ở trước cửa phòng của các con, cảm giác mừng rỡ, cười nhỏ, nhưng nghĩ đến tối nay phải rời khỏi, sắc mặt không nhịn được tối sầm lại, ngẩng đầu lên cũng đã thấy Hàn Trung Trí vừa nói xong điện thoại với một đổng sự, lên lầu, ông ta cũng dừng bước lại nhìn bà. Trang Minh Nguyệt chớp mắt, vội vàng cúi đầu, không dám lên tiếng. Hàn Trung Trí nhìn thái độ của bà mấy chục năm vẫn như vậy, rốt cuộc chậm rãi nói: "Nếu quả thật muốn cứng rắn, giống như Lam Anh, thì đi đi. Nếu muốn yếu đuối, thì yếu đuối đi!" Trong lòng của Trang Minh Nguyệt run lên, có chút đau. Hàn Trung Trí lại nhìn bà, tiếp tục lên tiếng ————"Hạ Tuyết còn thông minh hơn bà một chút, vẫn dũng cảm hơn bà một chút, cô ấy còn biết tranh thủ! Nhưng còn bà, cho tới bây giờ cũng không có tranh thủ với tôi, mấy chục năm vợ chồng, nhìn tôi, luôn cúi đầu, tôi cũng quen nhìn không thấy bà ————" Trong lòng của Trang Minh Nguyệt đau xót. Hàn Trung Trí bất đắc dĩ nhìn bà, nói: "Ttải qua mười mấy vợ chồng! Bà không chỉ là mẹ của những đứa bé. Qua nhiều năm như vậy, bà làm Hàn phu nhân, hoàn toàn xứng đáng ————" Trang Minh Nguyệt lập tức ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn chồng, nước mắt lăn xuống. Hàn Trung Trí bất đắc dĩ thở dài, mới nói: "Tôi cũng già rồi, mọi chuyện đã qua, thật ra đã sớm quên mất, cho dù tôi có lỗi với Văn Giai, tôi cũng không có hơi sức đi chuộc lỗi, bên cạnh còn có một người vợ, dù sao đi nữa, cũng phải theo bà qua hết đời này, rồi đền tội với Văn Giai ———— Ít ra ———— Hiện tại chúng ta là vợ chồng ———— Đã nhiều năm như vậy, mặc dù thỉnh thoảng nói bà khó nghe một chút, nhưng tôi có khi nào cư xử bạc bẽo với bà chưa?" Trang Minh Nguyệt vẫn rơi lệ nhìn chồng, đột nhiên nhớ lại, chồng đã vì mình, mới có lỗi với Văn Giai ———— "Về phòng đi ———— Đều đã lớn tuổi rồi, còn về nhà mẹ đẻ?9 Về phòng di ————" Hàn Trung Trí bước đi trước, Trang Minh Nguyệt cũng rưng rưng mỉm cười đi theo vào. ***** Tĩnh Đồng bị lạnh căm căm, mặc áo len cao cổ màu đen, quần ống đứng màu xanh dương, thân thể phát run, ôm vai, chạy bước nhỏ ra công ty, vừa chạy, hàm răng đánh lách cách, vừa nói: "Lạnh chết tôi rồi ———— Lạnh muốn chết, nghe nói tối nay có luồng khí lạnh, sao nói tới thì tới vậy ?" Cô vừa xông hướng trạm xe bus, trong miệng vừa la hét, lại đột nhiên nghe được có người đang kêu mình, cô ừ một tiếng, quay đầu, rõ ràng nhìn thấy Trác Bách Quân mặc tây trang đơn giản, tựa vào bên cạnh xe của mình, cúi đầu đang dùng chân vạch hình gì trên đất ———— "Tổng giám! ! ?" Tĩnh Đồng kinh ngạc chạy đến trước mặt Trác Bách Quân, nhìn hắn chỉ ăn mặc quần áo mỏng và tây trang đơn giản, gương mặt suy sụp, cô ngạc nhiên hỏi: "Anh làm sao vậy ? Tổng giám?" Trác Bách Quân lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tĩnh Đồng, đột nhiên ôm cô vào trong ngực, hai tay siết chặt trên eo cô, cúi đầu ngửi mùi thơm trên cổ cô, nghẹn ngào nói: "Đột nhiên rất nhớ cô ————" Hai mắt Tĩnh Đồng trừng lớn, núp trong ngực Trác Bách Quân, trái tim phanh nhảy, nhưng bị hù dọa muốn giãy giụa thoát ra trong ngực hắn, đỏ mặt hỏi: "Tổng giám, anh làm sao vậy?" "Đêm nay tôi ———— rất nhớ mẹ tôi, trên người của cô có mùi của bà ————" Hai mắt Trác Bách Quân đỏ lên, lại ôm chặt Tĩnh Đồng, van xin nói: "Tối nay ———— ở bên tôi ————"
Chiếc xe thể thao lao về phía trước! ! Xẹt qua gió lạnh, dường như muốn xông vào không trung!
Tĩnh Đồng có chút lo lắng, quay đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của Trác Bách Quân, nắm chặt tay lái, cho xe lao đi, cô lo lắng hỏi: "Tổng giám? Anh làm sao vậy ? Không sao chứ? Đừng làm tôi sợ a ———"
Trác Bách Quân không lên tiếng, vẫn nắm chặt tay lái, cho xe dọc theo đường cái chạy tới cây ngô đồng, cuối cùng dừng lại ở một thôn nhỏ thuộc vùng ngoại ô, mà hôm nay dường như là lễ phật đản, đang dựng lên một sân khấu, phía trên có một nữ diễn viên đang hát nữ vương hoa, hắn dừng xe ở bên ngoài thôn, sau đó kéo Tĩnh Đồng ngây ngốc, hướng trên sân khấu đi tới, các thôn dân đang ở đó vừa cắn hạt dưa, vừa hưng phấn xem diễn kịch! !
Trác Bách Quân kéo Tĩnh Đồng đi vào bên dưới sân khấu kịch, chen vào trong đám người, tùy tiện tìm hai chiếc ghế ngồi xuống, sau đó nhìn màu sắc tươi đẹp, ánh đèn lóe sáng trên sân khấu, nghe nữ diễn viên nhẹ phe phẩy tay áo hát: "Hoa rơi đầy trời che ánh trăng, mượn một ly tiến lên phượng đài, nữ vương hoa mang lệ dâng hương, nguyện mất mạng trở về đền ơn cha mẹ ———"
"Cô nói ——— Nữ vương này có tính hiếu là thuận hay không?" Trác Bách Quân đột nhiên sâu kín nhìn nữ diễn viên, hỏi.
"À?" Tĩnh Đồng sửng sốt nhìn Trác Bách Quân, từ lúc chen vào sân khấu, cô còn chưa tỉnh hồn lại, nghe hắn hỏi như vậy, cô mới phục hồi tinh thần, cũng xem diễn hát kịch một chút, ngây ngốc trả lời: "Không biết ———"
"Không biết?" Trác Bách Quân quay đầu lại, nhìn Tĩnh Đồng, đột nhiên cười một tiếng, đưa bàn tay, đè đầu của cô hỏi: "Cô không biết? Không phải cô rất hiếu thuận sao? Cô nhất định là một đứa bé không hiếu thuận!"
Tĩnh Đồng lầu bầu, nhìn Trác Bách Quân có chút ngây ngốc nói: "Có thể anh không biết cuộc sống của gia đình chúng tôi. Cha mẹ tôi luôn nói với chúng tôi, chỉ cần chúng tôi hạnh phúc là tốt rồi. Chuyện của bọn họ, cũng đừng động tới. Tôi còn đang suy nghĩ, nếu con cái nghĩ như vậy có hiếu thuận hay không? Nhưng sau đó hiểu rõ tấm lòng của cha mẹ hơn, cha mẹ ban cho tôi cuộc sống, là bởi vì tôn trọng mạng sống! Không thể dùng sự sống và cái chết để diễn tả hiếu thuận a, cho nên không đồng ý. Nhưng nữ vương làm như vậy, rất cảm động, cho nên tôi cũng không biết nên nói thế nào. Nhưng mà tôi có chút tin, nhất định là chính xác!"
Trác Bách Quân quay đầu, nhìn cô.
Tĩnh Đồng đội mũ rộng vành màu đen, hé miệng ưmh ưmh gật đầu, nói: "Cuộc sống cá nhân của anh! Nhất định phải tự bảo vệ tốt hạnh phúc của mình, mới xứng đáng với cuộc sống mà cha mẹ đã ban cho anh!"
Hai mắt Trác Bách Quân, ở trong đêm tối gió rét, giống như vì sao thần bí, trong ánh mắt nhìn cô có chút hoang mang.
Tĩnh Đồng quay đầu nhìn Tổng giám, có chút không hiểu, đẩy mắt kính đen của mình một cái, nói: "Tổng giám, hôm nay cảm xúc của anh không tốt, tại sao muốn tới nơi này?"
"Tôi thường tới nơi này!" Trong miệng Trác Bách Quân cắn một điếu thuốc, ngậm trong miệng, bật lửa hít một hơi, phun ra, giống như có chút nhàm chán nói: "Ở đây thường diễn kịch, trước kia mẹ tôi cũng ở nơi này, nhận một người già làm cha nuôi! Tôi nghe mẹ nói, khi bà còn bé, thường đến cửa thôn nghe người ta hát kịch, nghe rất thú vị! Sau khi tôi về nước, thường xuyên tới đây, ngồi ở chỗ này, trò chuyện với mẹ của tôi ———"
Hốc mắt Tĩnh Đồng đỏ lên, nhìn hắn.
"Hôm nay là ngày giổ của mẹ tôi ———" Trác Bách Quân đột nhiên mở miệng.
Tĩnh Đồng trừng to mắt nhìn hắn nói: "Vậy sao anh vẫn còn ở đây? Tại sao không bái tế ?"
"Tất cả mọi thứ đều là hư vô, người đã mất, làm những thứ đó, có ích gì? Bà có biết người sống chúng ta, làm mọi thứ cho bà sao? Nếu biết, tôi sẽ hủy diệt tất cả cho bà vui vẻ" Trác Bách Quân có chút mất mát, nói.
Tĩnh Đồng đẩy mắt kính đen một cái, lại ngẩng đầu lên, đôi mắt to ngớ ngẫn nhìn chằm chằm, nói: "Tôi cảm thấy người sống, bái tế người đã mất, là vì bọn họ quá nhớ thương mà thôi ——— Thông qua phương thức như vậy, tự nói với mình, bọn họ vẫn chưa mất, nhưng sự thật đã mất rồi, tiếp tục hạnh phúc của mình là tốt rồi. . . . . ."
"Tĩnh Đồng ———" Trác Bách Quân nhìn trên sân khấu, nữ diễn viên vẫn u oán hát kịch, đột nhiên hỏi: "Nếu ——— Có người đối xử với mẹ cô không tốt, thậm chí hại chết mẹ cô, cô còn có thể làm như không thấy, vẫn tiếp tục hạnh phúc của mình sao? Chẳng lẽ cô không nghĩ đến muốn trả thù sao? Không nghĩ đến muốn giết người, tới để cho bà ở trên thiên đường được hạnh phúc ?"
Tĩnh Đồng suy nghĩ, nói: "Tôi không hiểu, tôi chỉ biết làm như vậy, ngoại trừ tổn thương mình và người mẹ đã chết, thật ra không có ý nghĩa ——— Nếu bà không chết, thì tốt biết bao nhiêu ———"
Trác Bách Quân cắn chặt răng, ngửa đầu lên nhìn người đứng hát trên sân khấu trước mặt, hai mắt có chút ươn ướt, hắn nói ngay: "Nếu không phải vì những người đó, mẹ tôi sẽ không chết, tôi trả thù cho bà thì có lỗi gì? Chẳng lẽ để cho những người làm chuyện sai lầm kia, sống ung dung tự tại sao? Điều này quá không công bằng?"
"Vậy anh phải gặp mặt chất vấn và lên tiếng phê phán! Nhất định phải làm cho hắn biết!" Tĩnh Đồng ngây ngô, nói.
Trác Bách Quân đột nhiên cười khẽ, vươn tay, đè thấp đầu của cô, nói: "Cô gái ngốc, tôi muốn trả thù, tôi sẽ âm thầm trả thù!"
"Vậy không phải rất không công bằng sao? Bọn họ cái gì cũng không biết ——— Bọn họ ngay cả mình làm sai việc gì, cũng không biết!" Tĩnh Đồng có chút đáng tiếc, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói.
Trác Bách Quân quay đầu, mỉm cười nhìn cô, trong hai tròng mắt tỏa ra một chút dịu dàng và mập mờ.
Tĩnh Đồng len lén nắm một ít hạt dưa của người khác, đưa lên miệng, cắn một cái, cú đầu xuống, trong lòng vui vẻ đưa tới trước mặt của Trác Bách Quân: "Tổng giám, anh ăn đi!"
Cô vừa mới đưa hạt dưa tới bên môi Trác Bách Quân, tiếp xúc ánh mắt mập mờ và dịu dàng như nước, trái tim của cô đập phanh phanh, lập tức rút tay về, đưa tay vào trong miệng của mình ———
Ánh mắt mập mờ của Trác Bách Quân chớp một cái, từ từ nghiêng người qua, mặt dính sát vào cổ của Tĩnh Đồng, lại muốn ngửi mùi hoa anh đào rất dễ chịu ———
"Tổng giám, anh đừng như vậy ——— Đến lúc đó, chị Ngọc Lộ lại muốn đuổi tôi ——— " Mặt của cô đỏ lên, hơi tránh người qua một chút, lo sợ nói.
Trác Bách Quân nhướng mày, nhìn Tĩnh Đồng nói: "Các cô sợ cô ấy sao?"
"Lần trước có một đồng nghiệp, bị anh ——— trêu chọc ——— chị Ngọc Lộ có chút mất hứng ——— Các người là quan hệ tình lữ mà ———" Tĩnh Đồng đẩy mắt kính đen một cái, nói: "Tôi cũng sợ gặp anh ———"
"Ai nói chúng tôi là quan hệ tình lữ hả?" Sắc mặt của Trác Bách Quân lạnh lẽo, nhìn cô hỏi.
Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chapter 551
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hạ Tuyết đứng trong phòng của Hàn Văn Hạo, nhìn mặt tường màu trắng sữa, treo mấy bức tranh cổ, cái ghế gỗ lê, đặt cái nệm đỏ thẫm thêu chữ thập, tấm bình phong thuê Quý phi say rượu, nhìn rất mất hồn, sau đó cô nhìn thấy người giúp việc tới tới lui lui, đứng sau tấm bình phong, thay ga giường màu tím đậm, còn đặt lên áo ngủ tơ tằm đắt tiền, và đôi dép bằng vải xinh đẹp, sau đó, Lý thẩm còn là theo lời căn dặn của Trang Minh Nguyệt, đưa lên canh an thần ———— Hạ Tuyết nghe Lý thẩm nói, nếu bác sĩ kiểm tra thân thể của Hi Văn tiểu thư không có gì đáng ngại, thì chút nữa sẽ trở về, cô vội vàng gật đầu, nhìn Lý thẩm nói: "Vất vả rồi ————" "Không vất vả ———— Mợ rửa mặt ———— Chúng tôi đi ra ngoài trước ————" Lý thẩm lập tức dẫn người giúp việc đi ra ngoài, Hạ Tuyết kính trọng, gật đầu với Lý thẩm, khẽ cắn môi dưới, con ngươi đảo một vòng, lúc này mới nhìn xung quanh gian phòng xa hoa của Hàn Văn Hạo, hừ một tiếng, ôm vai nói: "Em cũng không tin, anh vĩnh viễn không trở lại ———— Anh có bản lãnh, vĩnh viễn đừng trở về cái nhà này! !" "Chậc, chậc, chậc!" Hi Văn chống tay, mặc một cái váy nhỏ màu hồng, buộc tóc đuôi ngựa, trên mặt còn dán băng keo, chậc, chậc, chậc lắc đầu, vẻ mặt khinh bỉ nhìn mẹ nói: "Mẹ cũng quá không biết xấu hổ! Cha con còn không có nói muốn mẹ! ! Mẹ tự mình chạy tới nơi này! ! Nếu đến lúc đó, cha của con cưới vợ khác về nhà thì sao?" "Hắn dám! !" Hạ Tuyết nhìn con gái: "Hắn dám cưới cô gái khác, mẹ thiến hắn! ! Hừ! ! Con đó, phải lấy lòng ông bà nội cho tốt, để cho mẹ của con ở lại nơi này thuận lợi, sau đó, chờ cha của con trở về, mẹ biết phải làm sao! Tốt nhất là một buổi tối, hắn về nhà thấy đèn sáng, nhìn thấy chúng ta, lập tức bị cảm động muốn nói không nên lời, ha ha ha ha ————" Người này không biết xấu hổ , ngẩng đầu lên cười to! ! "Ngay cả mật mã mở cửa của người ta, mẹ cũng không biết, ý tứ khá tốt, nhưng biết phải làm sao không?" Hi Văn vẫn ôm vai, ngồi trên ghế của cha, thật ra cũng có chút hả hê ngẩng đầu lên, cười lên nói: "Phòng của cha thật đẹp! Con thích phòng của cha! Được rồi! ! Con vì hạnh phúc của hai người, tạm thời hy sinh hạnh phúc của bản thân, ở lại đây, cùng mẹ tác chiến! !" Hạ Tuyết lập tức ngồi bên cạnh con gái, vươn tay ôm chặt bả vai con gái, đắc ý nói: "Hai chúng ta cùng nhau cố gắng! ! Mẹ cũng sẽ cố gắng! ! Vì một nhà ba người chúng ta, xông lên! Đến lúc đó mẹ nhất định sẽ sinh cho con thật nhiều em trai, em gái! Tất cả IQ đều 180! !" Hi Văn cũng hé miệng, cầm quả đấm nhỏ nói: "Con nhất định sẽ hóa thân thành siêu nhân đánh thắng quái thú! !" Hai mẹ con vừa nói xong, liền nhìn nhau một cái, bắt đầu cười ngây ngô! Tối nay nhà họ Hàn hơi náo nhiệt, mặc dù Hàn Văn Hạo không có mặt, nhưng phòng của hắn đều là tiếng cười, đầu tiên là Hàn Văn Vũ kéo Văn Kiệt cùng Mộng Hàm đánh bài với Hạ Tuyết, sau đó lại chơi phi tiêu, khắp nơi truyền đến tiếng cười lớn ha ha ha, mọi người nghe được, tâm tình cũng không khỏi tốt hơn, ngay cả người giúp việc nấu chè đưa lên, mặt cũng nở nụ cười ———— Trang Minh Nguyệt đứng ở trước cửa phòng của các con, cảm giác mừng rỡ, cười nhỏ, nhưng nghĩ đến tối nay phải rời khỏi, sắc mặt không nhịn được tối sầm lại, ngẩng đầu lên cũng đã thấy Hàn Trung Trí vừa nói xong điện thoại với một đổng sự, lên lầu, ông ta cũng dừng bước lại nhìn bà. Trang Minh Nguyệt chớp mắt, vội vàng cúi đầu, không dám lên tiếng. Hàn Trung Trí nhìn thái độ của bà mấy chục năm vẫn như vậy, rốt cuộc chậm rãi nói: "Nếu quả thật muốn cứng rắn, giống như Lam Anh, thì đi đi. Nếu muốn yếu đuối, thì yếu đuối đi!" Trong lòng của Trang Minh Nguyệt run lên, có chút đau. Hàn Trung Trí lại nhìn bà, tiếp tục lên tiếng ————"Hạ Tuyết còn thông minh hơn bà một chút, vẫn dũng cảm hơn bà một chút, cô ấy còn biết tranh thủ! Nhưng còn bà, cho tới bây giờ cũng không có tranh thủ với tôi, mấy chục năm vợ chồng, nhìn tôi, luôn cúi đầu, tôi cũng quen nhìn không thấy bà ————" Trong lòng của Trang Minh Nguyệt đau xót. Hàn Trung Trí bất đắc dĩ nhìn bà, nói: "Ttải qua mười mấy vợ chồng! Bà không chỉ là mẹ của những đứa bé. Qua nhiều năm như vậy, bà làm Hàn phu nhân, hoàn toàn xứng đáng ————" Trang Minh Nguyệt lập tức ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn chồng, nước mắt lăn xuống. Hàn Trung Trí bất đắc dĩ thở dài, mới nói: "Tôi cũng già rồi, mọi chuyện đã qua, thật ra đã sớm quên mất, cho dù tôi có lỗi với Văn Giai, tôi cũng không có hơi sức đi chuộc lỗi, bên cạnh còn có một người vợ, dù sao đi nữa, cũng phải theo bà qua hết đời này, rồi đền tội với Văn Giai ———— Ít ra ———— Hiện tại chúng ta là vợ chồng ———— Đã nhiều năm như vậy, mặc dù thỉnh thoảng nói bà khó nghe một chút, nhưng tôi có khi nào cư xử bạc bẽo với bà chưa?" Trang Minh Nguyệt vẫn rơi lệ nhìn chồng, đột nhiên nhớ lại, chồng đã vì mình, mới có lỗi với Văn Giai ———— "Về phòng đi ———— Đều đã lớn tuổi rồi, còn về nhà mẹ đẻ?9 Về phòng di ————" Hàn Trung Trí bước đi trước, Trang Minh Nguyệt cũng rưng rưng mỉm cười đi theo vào. ***** Tĩnh Đồng bị lạnh căm căm, mặc áo len cao cổ màu đen, quần ống đứng màu xanh dương, thân thể phát run, ôm vai, chạy bước nhỏ ra công ty, vừa chạy, hàm răng đánh lách cách, vừa nói: "Lạnh chết tôi rồi ———— Lạnh muốn chết, nghe nói tối nay có luồng khí lạnh, sao nói tới thì tới vậy ?" Cô vừa xông hướng trạm xe bus, trong miệng vừa la hét, lại đột nhiên nghe được có người đang kêu mình, cô ừ một tiếng, quay đầu, rõ ràng nhìn thấy Trác Bách Quân mặc tây trang đơn giản, tựa vào bên cạnh xe của mình, cúi đầu đang dùng chân vạch hình gì trên đất ———— "Tổng giám! ! ?" Tĩnh Đồng kinh ngạc chạy đến trước mặt Trác Bách Quân, nhìn hắn chỉ ăn mặc quần áo mỏng và tây trang đơn giản, gương mặt suy sụp, cô ngạc nhiên hỏi: "Anh làm sao vậy ? Tổng giám?" Trác Bách Quân lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tĩnh Đồng, đột nhiên ôm cô vào trong ngực, hai tay siết chặt trên eo cô, cúi đầu ngửi mùi thơm trên cổ cô, nghẹn ngào nói: "Đột nhiên rất nhớ cô ————" Hai mắt Tĩnh Đồng trừng lớn, núp trong ngực Trác Bách Quân, trái tim phanh nhảy, nhưng bị hù dọa muốn giãy giụa thoát ra trong ngực hắn, đỏ mặt hỏi: "Tổng giám, anh làm sao vậy?" "Đêm nay tôi ———— rất nhớ mẹ tôi, trên người của cô có mùi của bà ————" Hai mắt Trác Bách Quân đỏ lên, lại ôm chặt Tĩnh Đồng, van xin nói: "Tối nay ———— ở bên tôi ————"