Tĩnh Đồng nhìn Trác Bách Quân, “a” một tiếng, nói: "Chẳng lẽ không đúng? Hai người ngày ngày ra vào một đôi, ở văn phòng cũng bị tôi gặp rất nhiều lần đấy. Nữ đồng nghiệp ở công ty chúng ta, ai cũng tránh xa anh, chỉ sợ đắc tội với chị Ngọc Lộ ———"
Trác Bách Quân đột nhiên cười khẽ, nhìn cô: "Cô cũng cho là như vậy sao? Cho rằng tôi và Trầm Ngọc Lộ một đôi?"
Tĩnh Đồng không dám nói với hắn, bối rối đẩy mắt kính của mình.
Trác Bách Quân không để ý tới cô, chỉ đứng lên, giống như có chút nhàm chán nói: "Đi thôi! Nói chuyện với cô, thật tốn công!"
"A ——— tốn công a ———" Tĩnh Đồng có chút ủy khuất, đẩy mắt kính, lốc cốc đi theo sát phía sau Trác Bách Quân, vừa đi vừa lo lắng nói: "Tổng giám, có phải anh tức giận không? Anh đừng tức giận, tôi không phải cố ý ———"
"Cô nói chuyện thật kỳ quái!" Trác Bách Quân mở cửa xe, ngồi vào, nói: "Rõ ràng là nói bậy, sau đó còn nói tôi không phải cố ý, rõ ràng chính là cố ý nói. Nhưng tôi không ngại, tôi không sống chung với Trầm Ngọc Lộ, hai người chỉ vui đùa một chút thôi ———"
Tĩnh Đồng nghênh gió lạnh, đứng ở bên ngoài cửa xe, lỗ mũi bị lạnh đỏ bừng nhìn hắn.
"Lên xe đi! Còn đứng ì làm gì?" Trác Bách Quân kêu cô.
"A, ồ!" Tĩnh Đồng nói xong, lập tức chạy đến ghế lái phụ, ngồi xuống, đóng cửa xe, quay đầu hỏi: "Tổng giám! Chúng ta muốn đi đâu?"
Trác Bách Quân phát động xe chạy nhanh phía trước, nói: "Đưa cô về nhà! ! Nếu không, đến lúc đó, bạn trai của cô nghi ngờ cô làm sao? Tôi không muốn cô nửa chân bước vào hôn lễ, cũng bị người ta đá ra !"
Tĩnh Đồng nghe vậy, đột nhiên vui vẻ cười nhỏ, nắm chặt dây nịt an toàn, ngọt ngào nói: "Cám ơn Tổng giám!"
Trác Bách Quân mỉm cười, không có để ý cô, chỉ nắm chặt tay lái, cho xe vòng qua thôn trang, chạy ra bên ngoài, vừa ra thôn, cũng đã đi ngang qua một đường phố náo nhiệt, khắp nơi đầy hàng quán ăn vặt, vì thời tiết dần dần rét lạnh, người ta cũng xúm một chỗ ăn vặt, mùi vị cay cay, cuồn cuộn tưới tưới, còn có rất nhiều kẹo đường, màu sắc trắng, xanh, vàng, tất cả đều cắm ở trước cửa hàng kẹo, Tĩnh Đồng vừa ghé đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, vừa cắn môi dưới, nét mặt lộ ra thèm muốn ———
"Thế nào? Thích ăn à?" Trác Bách Quân vừa lái xe, vừa quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.
"Tôi ——— Thích ăn kẹo đường, trước kia cùng bạn trai yêu đương, mỗi buổi tối sau khi làm thêm giờ, chúng tôi vừa đi dạo chợ đêm, vừa ăn kẹo đường, rất lãng mạn ———" Tĩnh Đồng nhớ tới chuyện cũ, mặt đỏ lên, người có chút xấu hổ ———
Trác Bách Quân nghe vậy, trầm mặc cười nhỏ, dừng xe lại, cho xe tấp vào lề đường, nói: "Đi đi!"
"À?" Tĩnh Đồng không hiểu nhìn Trác Bách Quân, ngạc nhiên hỏi: "Cái gì?"
Trác Bách Quân bất đắc dĩ, quay đầu, nhìn cô gái ngốc này, nói: "Đi ra ngoài mua kẹo đường! ! Mua xong, nhanh trở lại!"
"Tốt! ! Cám ơn Tổng giám! !" Tĩnh Đồng vui vẻ nhảy xuống xe, sau đó chạy chậm tới trước một tiệm trà sữa, đứng dưới ánh đèn màu hồng, chỉ vào một đoàn bông gòn màu trắng, nói muốn cái này ———
Trác Bách Quân cầm tay lái, quay đầu nhìn về phía Tĩnh Đồng mặc áo len cao cổ màu trắng, quần ống đứng màu vàng nhạt, bên ngoài khoác áo khoác bông vải màu trắng, đội mũ rộng vành, trong sáng, đáng yêu, chỉ vào một cây kẹo đường, vẻ mặt lộ ra kích động vui vẻ, hai mắt sáng lấp lánh, thở ra luồng khí trắng, mông lung, lãng mạn, hắn nhàn nhạt nhìn hai tròng mắt sáng lấp lánh của cô, còn có cái mũi nhỏ đỏ bừng, đôi môi hình cung thật đẹp, không khỏi dịu dàng mỉm cười ———
Tĩnh Đồng vừa cầm lấy kẹo đường do nhân viên phục vụ đưa, vừa vui vẻ đi về phía Trác Bách Quân, nhưng vì trong nháy mắt, xoay người, bị một đôi tình lữ va vào một phát, cô “a” một tiếng, lui về phía sau mấy bước, Trác Bách Quân rất sốt ruột nhìn cô ——— Tĩnh Đồng có chút ủy khuất đẩy mắt kính một cái, lầu bầu nhìn đôi tình lữ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cầm kẹo đường đi về phía bên này, nhưng sắc mặt cứng ngắc, đứng ở bên đường phố, sững sờ xoay người lại, theo hướng đôi tình lữ, kích động nhìn phía xa xa, trong nháy mắt cả người ngây ngẩn!
Trác Bách Quân vẫn nhìn Tĩnh Đồng, nhưng vì thần thái cô đột nhiên thất thường, cũng quay đầu, xuyên qua cửa sổ xe, nhìn một người đàn ông, cao 1m80, mặc áo len cao cổ màu trắng, quần tây màu đen, bên ngoài khoác áo khoác màu đen, ôm chặt một cô gái xinh đẹp mặc áo khoác màu đỏ thẫm, vừa đi về phía trước, vừa vừa nói vừa cười ——— Hắn nhíu mày, dường như cảm thấy người đàn ông này rất quen mặt, nhìn khuôn mặt có chút đẹp trai, còn có một lúm đồng tiền cực lớn bên má trái, mới nhớ thì ra hắn là bạn trai của Tĩnh Đồng ———
Trác Bách Quân lo lắng nhìn Tĩnh Đồng, phát hiện cô gái ngốc này cầm kẹo đường, núp sau cột đá, bị sợ đến nước mắt lăn xuống, nghẹn ngào nức nở ——— Tim của hắn đau nhói, liền nhanh chóng đi xuống xe, nóng nảy tức giận muốn xông về người đàn ông kia, không ngờ Tĩnh Đồng từ phía sau lưng, kéo mạnh cánh tay của hắn, khóc nói: "Đừng qua đấy! ! Hắn nhất định có lý do, đừng qua đấy ——— Chúng tôi sẽ phải kết hôn ——— Có thể tối nay là một đêm cuối cùng của bọn họ ———"
"Một đêm cuối cùng?" Trác Bách Quân tức giận chỉ vào người đàn ông kia nói: "Cô nhìn dáng vẻ của hắn, giống một đêm cuối cùng sao? Tại sao cô ngốc như vậy hả? Tìm một thứ không thuộc về mình để lừa gạt tình cảm của mình! ! Có thể ngày mai hắn sẽ đem cô ném đi! ! Ngu ngốc! !"
Tĩnh Đồng đau lòng, ngồi xổm trên mặt đất, nhỏ giọng khóc thút thít ———
Trác Bách Quân cắn chặt răng, nhìn chằm chằm cô gái ngốc này, co rúc trên đất, giống như con mèo như vậy, hắn không nhịn được, nói với cô: "Đứng lên! ! Tự mình đi tới trước mặt của hắn, hỏi cho rõ ràng! Hắn có muốn cưới hay kết thúc? Muốn kết thúc! ! Vậy thì kết thúc! ! Về sau đường ai nấy đi!"
Tĩnh Đồng lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Trác Bách Quân, có chút đáng thương hỏi: "Nếu hắn không chịu kết hôn với tôi, vậy tôi hỏi ra, không phải là mất hắn sao?"
Trác Bách Quân không thể tin được, nhìn người này, tức giận cầm điện thoại, uy hiếp ra lệnh: "Cô gọi hay không gọi ?"
Tĩnh Đồng khẽ cắn môi, nước mắt lăn xuống, nhưng vẫn phải gật gật đầu, nói ———"Tôi ———"
"Lên xe gọi! !" Trác Bách Quân nắm phía sau ót cô, kéo cả người cô đi về phía xe, ném cô lên, lại đem điện thoại di động ném cho cô nói: "Lập tức! ! !"
Bên trong buồng xe hoàn toàn yên tĩnh!
Trác Bách Quân mặt lạnh ngồi trên xe, biết Tĩnh Đồng đang bấm gọi điện thoại, hắn trầm giọng nói: "Làm người thẳng thắn một chút! Nếu như lề mề, chỉ làm khổ mình thôi, không bằng chết đi cho xong !"
Tĩnh Đồng khẽ cắn môi dưới, nắm điện thoại, nghe Trác Bách Quân nói xong, rốt cuộc bấm mã số, cả người run run cầm điện thoại di động nghe ——— Chuông điện thoại vang lên, sau đó đầu kia truyền đến tiếng nói rất mau mắn gọi to: "Ừm, vợ hả ————"
Trác Bách Quân chế nhạo quay đầu, hai mắt lại không khỏi nổi giận!
Mặt của Tĩnh Đồng đỏ lên, đẩy mắt kính lầu bầu hỏi: "Bây giờ anh ở đâu?"
"Anh và người bạn đi chơi tối, anh còn mua kẹo đường cho em, tối nay đưa qua cho em! Bé ngốc!" Nguời bạn trai vừa nói, vừa dịu dàng gọi.
Trong nháy mắt, Tĩnh Đồng thất vọng, ngẩng mặt lên, cho rằng vừa rồi mình nhìn thấy đều là giả, người bạn trai này rất yêu mình, cô lập tức chùn bước, vừa nghĩ tha thứ cho hắn, lại nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của Trác Bách Quân, mặt của cô đỏ lên, nhưng vẫn có chút đau lòng hỏi: "Anh và người bạn kia là ai?"
"Một người bạn cũ! Làm gì? Hỏi nhiều như vậy! Em còn cho rằng anh cùng cô gái nhà giàu kia ở chung một chỗ à? Anh đã sớm cắt đứt rồi! Yên tâm đi! ! Trong mắt của anh chỉ có em! Anh thề!" Người bạn trai trìu mến, nói.
Tĩnh Đồng mếu miệng, trong lòng đau đớn, đôi mắt to đong đầy nước mắt, nước mắt từng giọt lăn xuống.
"Vợ à, em làm sao vậy ? Có phải chuẩn bị kết hôn, có chút căng thẳng? Đừng sợ ———— Có anh đây!" Người bạn trai lại dỗ dành, nói: "Chúng ta rất nhanh sẽ ở cùng một chỗ, anh muốn mỗi ngày làm thức ăn cho em ————"
Tĩnh Đồng đau lòng, kích động đến nói không ra lời, tắt điện thoại, oa một tiếng, khóc rống lên, gào to: "Tại sao hắn có thể đối xử với tôi như vậy? Tại sao hắn phải đối xử với tôi như vậy? Coi như không muốn sống chung với tôi, cũng không cần lừa gạt tôi như vậy! Tôi rất yêu, rất yêu hắn————"
Trác Bách Quân mặt lạnh không lên tiếng, chỉ đạp chân ga, cho xe chạy về phía trước, vừa láy về phía trước, vừa nói: "Có gì phải khóc? Phát hiện ra thứ người như thế trước, đối với cô là chuyện tốt, nếu không, cô còn phải giày vò tới khi nào? Nhìn cô sống hèn mọn như vậy, thật cảm thấy cô rất vô dụng, tự mình không tôn trọng mình, còn có ai tôn trọng cô! ! Đáng đời! !"
"Anh không cần nói tôi như vậy nha, tôi đã rất đau lòng rồi, hôn lễ cái gì cũng chuẩn bị xong, thiệp mời cũng viết xong, bây giờ tôi nên làm sao đây?" Tĩnh Đồng khổ sở cúi đầu, lại bưng che mặt khóc.
Trác Bách Quân cười lạnh nói: "Cuộc sống sợ nhất ———— Chính là cô bước sai một bước, thì vĩnh viễn cô rơi xuống ———— Biết quay đầu lại, chứng tỏ rằng Thượng Đế tha thứ cho cô ————"
Tĩnh Đồng vẫn nức nở khóc, nước mắt từng giọt lăn xuống.
Trác Bách Quân không lên tiếng, nghe Tĩnh Đồng khóc, vẫn lái xe chạy về hướng nhà của cô, vừa láy, vừa cười khẽ, nói: "Cô và mẹ tôi rất giống nhau ————"
Tĩnh Đồng lập tức quay đầu, nhìn Trác Bách Quân nghẹn ngào hỏi: "Mẹ anh? Bà ấy cũng giống tôi, thích khóc sao?"
Ánh mắt Trác Bách Quân lóe lên, chậm rãi nói: "Bà rất thích khóc, thật ra lúc bà khóc là lúc đẹp nhất, lúc nào cũng thích đứng dưới cây hoa anh đào lớn tiếng khóc, cũng chỉ có vào lúc đó, tôi mới hiểu mẹ tôi một chút, biết bà đau lòng ———"
Ngay lập tức, Tĩnh Đồng quên đi nổi đau của mình, rơi lệ hỏi: "Có phải mẹ của anh những ngày sau này không tốt hay không? Cho nên ———— Mới đau lòng như vậy? Cuối cùng tôi cảm thấy tuổi thơ của anh không hề vui vẻ ————"
"Tôi không có tuổi thơ! Thứ mà tôi nhìn thấy, cũng chỉ là mỗi ngày xem mẹ tôi xách từng thùng nước, cầm khăn lau, hèn mọn lau sàn nhà, trên mặt, trên cổ, trên lưng, tất cả đều là nước mắt, tôi không hiểu chuyện, lúc ở bên cạnh bà, làm lật thùng nước của bà, sau đó, ông chủ khách sạn xông hơi đi ra, đạp trên lưng của bà, tôi hoảng sợ đứng trong góc, nhìn bà rất nhẫn nhịn ————" Trác Bách Quân cầm tay lái, mặt hướng về phía trước, cặp mắt đã ươn ướt.
Trong lòng của Tĩnh Đồng đau nhói, đồng tình nhìn hắn nói: "Tại sao ———— Bà ấy phải nhẫn nhịn như vậy?"
Trác Bách Quân đột nhiên cười một tiếng, trong mắt đong đầy nước mắt, trào phúng nói: "Còn có thể tại sao? Vì tôi đó! Nếu bà ấy không nhẫn nhịn, chúng tôi sẽ đói chết! ! Bà cũng chỉ có thể mang tôi theo, tiếp tục nhẫn nhịn!"
Tĩnh Đồng đau lòng hỏi: "Cha của anh đâu? Sao tôi không nghe nói đến cha của anh!"
"Không có cha! !" Trác Bách Quân nhanh chóng nói: "Mẹ tôi nói, tôi từ trong nước trôi tới, cô tin không? Bà ấy muốn đem cha tôi, che giấu đến chết cũng không nói ra! Nhưng tôi biết, bà cứ nhớ nhung một người đàn ông! Mỗi đêm khuya yên tĩnh, bà lấy ra một tấm hình, nhìn tấm hình khóc rất đáng thương! Lúc tôi hiểu chuyện, mỗi buổi tối, tôi cũng nghe được tiếng khóc, rất thê lương, ai oán, tôi cứ như vậy, nghe tiếng khóc lớn lên, từ đó, trong thế giới của tôi, không có niềm vui, chỉ còn lại tiếng khóc!"
Tĩnh Đồng không lên tiếng, chỉ nhìn nửa khuôn mặt của hắn, ở dưới đèn đường, chợt lóe chợt lóe.
Trác Bách Quân láy xe chuyển vào một cái hẻm nhỏ, nhìn con đường nhỏ phía trước khúc khuỷu quanh co, tim của hắn đột nhiên đau nhói, sâu kín nói: "Lúc tôi còn nhỏ, thường xuyên phải dọn nhà, luôn bị chủ cho thuê nhà đẩy ra, bọn họ không học được cách làm cho người ta lặng yên đi ra khỏi cửa, hành lý của tôi và mẹ, luôn bị vứt ra ngoài, ném dưới chân, hay ném ở một nơi thật xa ———— mỗi sáng sớm, lúc chưa nhìn thấy ánh mặt trời, chúng tôi xách theo cái rương đi bộ trên con đường nhỏ quanh co của Nhật Bản, bất cứ lúc nào cũng ẩm ướt, mẹ nắm tay tôi, bước qua từng vũng nước, khi đó, tôi ngẩng đầu, nói với mẹ: mẹ, sau này con nhất định phải mua xe ngựa cho mẹ ———— lúc ấy mẹ vừa khóc, vừa khẽ vuốt mặt của tôi, mỉm cười gật đầu ————"
Tĩnh Đồng nhìn hắn, nước mắt lăn xuống.
Trác Bách Quân đột nhiên cười nhỏ, thắng gấp xe dưới một gốc cây anh đào, nhìn công viên nhỏ phía trước, nước mắt lăn xuống, giống như nghĩ tới một câu chuyện cười, quay đầu nhìn Tĩnh Đồng nói: "Mẹ tôi chết rồi! trong một buổi sáng ấy, hai chân bà, máu cuộn cuộn cho chảy đến chết! Tôi vĩnh viễn cũng không quên được khoảnh khắc đó, thậm chí, ánh mắt của bà bi thương không nhắm lại! bây giờ, cái gì tôi cũng có, nhưng tôi chỉ muốn mẹ của tôi ————"
Hắn đột nhiên cười rồi nức nở khóc, cúi đầu, trán gục trên tay lái, thân thể bắt đầu run rẩy kịch liệt, nhớ nhung đau lòng rơi lệ kêu nhỏ: "Mẹ tôi chết rồi, buổi sáng ấy mẹ dắt tay của tôi, đi bộ trên con đường nhỏ quanh co, đã chết rồi ———— Có lúc, chợt tỉnh giấc giữa đêm khuya yên tĩnh, nhìn cả không gian tối tăm, muốn gọi tiếng mẹ, nhưng trong lòng khổ sở không thốt nên lời, loại cảm giác này ———— Cả đời đều không tìm được hạnh phúc, làm cho tôi thống hận! !"
Nước mắt Tĩnh Đồng lăn xuống, nhẹ nhàng vươn tay, khẽ kéo bả vai Trác Bách Quân, ôm hắn, nghẹn ngào nói: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, cuộc đời người đến rồi đi, mẹ của anh nhất định ở trên thiên đường sống rất hạnh phúc ————"
Tiếng nói lộ ra một chút chân thành, lộ ra một chút chân thật, lộ ra một chút chúc phúc, kéo dài vào trong lòng, giống như nhớ thương nhiều năm qua nhận được an ủi, giống như người mẹ đã chết đi, đã nhận được an ủi, thật sự đang ở Thiên đường ———— Trác Bách Quân sâu kín ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt trắng nõn của Tĩnh Đồng đầy tràn nước mắt, cuối cùng vươn tay, nhẹ nâng khuôn mặt của cô, nhìn kỹ vào hai tròng mắt dịu dàng của cô đang rưng rưng, đột nhiên rất tưởng niệm, cúi đầu, hôn lên bờ môi cô ————
Tĩnh Đồng lập tức bị dọa sợ, nhưng không biết tại sao, không có phản kháng, để mặc cho nước mắt rơi xuống.
Trác Bách Quân vừa khẽ vuốt ve cổ của cô, vừa mút đôi môi đỏ mọng, đầy đặn của cô, có mùi hoa anh đào, trong thoáng chốc làm cho người ta mê loạn và say đắm, tay của hắn dần dần đi xuống, nhẹ nhàng nhấn Tĩnh Đồng vào ghế ngồi, hai người cứ như vậy ôm nhau, giống như biến mất ở bên trong buồng xe, triền miên hôn ———— hôn thật thắm thiết ————
Trên thế giới này, giống như con đường nhỏ, 9 khúc 13 cong, làm sao bạn biết, bạn phải cong chỗ nào? Ai biết trái tim sẽ đi đến đó, hay đi về phía nào ————
Trác Bách Quân và Tĩnh Đồng vẫn thâm tình ôm nhau, triền miên hôn, thậm chí nụ hôn ngọt ngào này, thấm vào thân thể, khiến cho hai người cũng say, nhưng không có phát hiện, ở trong bóng tối, có hai bóng dáng, dần dần từ một góc tường xuất hiện ———— Nhậm Phong và Hứa Mặc, lạnh lùng nhìn chằm chằm chiếc xe kia và bóng người cử động, ánh mắt hai người chợt lóe, liền rời đi.