Mặt hồ phẳng lặng như gương, máy quay trên mặt nước, máy quay dưới nước, tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, đạo diễn ngồi trên mặt hồ, chăm chú nhìn hình ảnh San Hô đỏ thẫm dưới đáy nước trong TV nhỏ, cầm điện đàm: "OK! ! Mời Hạ Tuyết!" Chiếc xe BMW màu bạc chạy tới, tất cả đàn ông trong tổ diễn kịch cùng quay đầu lại! Hạ Tuyết mặc chiếc váy dài lụa mỏng màu nude, nửa ngực trần, mái tóc xoăn khêu gợi, trên trán thắt ba đường bím tóc, đính viên kim cương 13 Karla bằng trứng bồ câu, tai trái búi tóc, cài một lông chim màu trắng, hóa trang thành thần ánh sáng, từng bước, từng bước đón gió đi tới, đi qua tất cả mọi người bên cạnh, mắt đẹp khẽ chớp, sống mũi thẳng kiêu ngạo, đôi môi đỏ mọng đầy đặn, hấp dẫn, phủ nhẹ lớp son nước màu bạc, giống như người ở không gian thứ 3, xinh đẹp đến hư ảo và huyễn hoặc, đi về phía mặt hồ ———— Tất cả mọi người xôn xao không nhịn được nhìn về phía cô, cảm thấy thân thể cô quyến rũ, uyển chuyển, kèm theo vải lụa mỏng bay múa, xinh đẹp và lộng lẫy ———— Hạ Tuyết cầm son môi, nói: "Phụ nữ nhất định phải sống có mức độ, từng độ tuổi cũng phải xinh đẹp theo từng độ tuổi, phụ nữ như vậy mới đẹp nhất, bởi vì bọn họ cảm nhận được trí tuệ và sự tốt đẹp của cuộc sống ———— Hạ Tuyết sẽ cho bạn cảm giác, luôn có thể hiểu rõ một chút về bản chất của cuộc sống, quay về cuộc sống chân thực. Bạn sẽ cảm thấy cô ấy đối với cuộc sống rất thành kính ————" Hạ Tuyết đón gió, đột nhiên có mười ống kính, phía trước, phía sau chiếu vào thân thể của mình, vẻ mặt cô nghiêm lạnh, không để ý bất kỳ cái gì, nhắc nhở mình, lúc này là đầu mùa đông, đáy hồ vô cùng rét lạnh, có lẽ sẽ có nguy hiểm, nhưng cô lặng thinh không nói, trong lòng rất rõ ràng, sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, hiểu được cái chết trước mặt, tất cả đều không đáng sợ, cô nhìn chằm chằm mặt hồ yên tĩnh thật lâu, biết lần này, vì tham dự giải thưởng Bách Hoa mà quay phim, vì khán giả điện ảnh mà quay phim, cô phải đem hết toàn lực! Nghĩ tới đây, nắm chặt quả đấm nói: "Bắt đầu đi!" Đạo diễn nhìn Hạ Tuyết bình tĩnh như vậy, ăn ý ngẩng đầu lên, cầm điện đàm kêu to: "AC¬TION!" "Chân thật cũng không đáng sợ, sức tưởng tượng của con người mới đáng sợ nhất!" Tiếng nói lạnh lùng, từ trong não Hạ Tuyết truyền đến, hai tròng mắt của cô ẩm ướt, bước lên phía trước, mở rộng đôi cánh tay trắng như tuyết, giống như cá nhảy vọt lên, cuối cùng xông thẳng vào đáy hồ, “bùm” một tiếng, bọt nước khổng lồ vọt thẳng lên, kích thích thân thể Hạ Tuyết trong nháy mắt lạnh lẽo, nhớ tới nhiều năm trước, mình cũng đã từng như vậy, mạo hiểm ngày đông giá rét, vì một chút tiền mưu sinh mà nhào vào trong nước biển lạnh lẽo, thì ra lúc đầu mình không có dũng cảm? Hạ Tuyết nghĩ tới đây, ở dưới đáy nước bắt đầu giống như nàng tiên cá, mím chặt đôi môi, thổi bọt bong bóng, thân thể uyển chuyển uốn lượn, tùy ý để cho chiếc váy màu da, đuổi theo thân thể của mình, xoay tròn quanh San Hô đỏ xinh đẹp, thậm chí lẻn vào bên trong động San Hô, vui vẻ giống như con cá nhỏ bơi lội ———— Đạo diễn và mọi người căng thẳng nhìn Hạ Tuyết trong màn hình TV nhỏ, xinh đẹp xoay tròn dưới đáy nước, biết hôm qua cô mới từ 100 tầng lầu ngã xuống, hôm nay có thể chuyên nghiệp hoàn thành công việc khó khăn như vậy, cũng không khỏi làm cho người ta rất bội phục, đạo diễn chú ý đến cuối cùng, nhìn Hạ Tuyết trong San Hô màu đỏ, sau khi xoay tròn ba vòng 360 độ, ông ta hài lòng kêu to: "OK! Hoàn thành! !" Mặt hồ lập tức xoay tròn nâng vòng nước khổng lồ, sau đó xoay tròn 365 độ, cuối cùng Hạ Tuyết nhảy lên mặt nước, thở phì phò, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt ! Isha và Niệm Niệm cùng rất nhiều nhân viên làm việc nhanh chóng đỡ Hạ Tuyết bị lạnh cứng ngắc lên bờ, phủ cho cô cái chăn dầy cộm nặng nề, nhanh chóng đỡ cô đi tới trên xe, Isha đau lòng xoa xoa Hạ Tuyết lạnh phát run đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Bảo bối, cô làm rất tốt, so với Trầm Ngọc Lộ diễn tinh linh trong rừng, rất có tính khiêu chiến! ! Đoán chừng video của cô sẽ nổi bật ! ! Đến lúc đó, khán giả cả nước cũng sẽ nhìn thấy biểu hiện hoàn hảo nhất dưới đáy nước của cô !" Hạ Tuyết không lên tiếng, buồng tim bị lạnh sắp hít không thở nổi, sắc mặt tái nhợt bước lên xe, nhớ đến người kia, cô khẽ cắn môi, nói: "Tiếp tục đi tuyên truyền“Dịu dàng”!" "À? Cô không cần nghỉ ngơi một chút sao?" Niệm Niệm đau lòng đỡ Hạ Tuyết kêu lên! "Không cần! !" Hạ Tuyết kéo thân thể ướt đẫm, ngồi lên xe! ! Mấy ngày nay, Hạ Tuyết bắt đầu bề bộn công việc, càng không ngừng đi tuyên truyền khắp nơi, sau đó quay phim ảnh hậu số đặc biệt, sẽ phối hợp với Trầm Ngọc Lộ, quay một đoạn phim ngắn, sau đó đến đài truyền hình mặc thử chiếc váy lông chim dài 10 mét làm hình tượng đại sứ hàng năm, còn phải luyện tập chuẩn bị trình diễn một ca khúc, rồi tiếp tục đi tuyên truyền, sau đó bận bịu quay “Song Thành Ký” cùng Trầm Ngọc Lộ đánh nhau trên chiến trường, có lần phải ở trên xe buýt so chiêu, hai người đánh nhau dữ dội, cũng bởi vì quay lại quá nhiều, cô và Trầm Ngọc Lộ cùng lỡ tay, hai cô gái ngã xuống xe buýt, cô bị xây xát bên hông trái, mặt cũng bị sưng đỏ, khóe môi rướm máu, nhưng vẫn cắn chặt răng, kiên trì quay tiếp ———— Lão sư nói, con người khi còn còn sống, thành công không thể tách rời kiên trì! ! Chỉ cần con kiên trì, con có thể khám phá đến cảnh giới mà người khác không đạt được! ! Trong thời gian bận rộn, Hạ Tuyết vẫn không bao giờ quên sáng sớm, kéo thân thể bị thương, pha trà Đại Hồng Bào, mang tới trước mặt của Hàn Trung Trí, tự mình phục vụ ông ta uống trà, có lẽ thỉnh thoảng bởi vì quay phim, đến tối mới trở về, nhìn thấy Hàn Trung Trí đang ngồi ở trong thư phòng đọc sách, Trang Minh Nguyệt ở một bên, xem sách dạy kỹ thuật pha trà, cô liền sai người chuẩn bị một chút chè và bánh ngọt cho hai ông bà già, tự mình đưa vào, hầu hạ bọn họ, mới thỉnh an rời đi ———— Thỉnh thoảng Hàn Trung Trí, ngồi ở trước bàn đọc sách, cởi mắt kính xuống, nhìn mặt Hạ Tuyết sưng đỏ, nhẹ nhàng biến mất ở cửa, ông ta nhìn chằm chằm qua cánh cửa, nhìn bóng tối hiu quạnh bên ngoài, nghi ngờ nói: "Rốt cuộc giữa bọn chúng đã xảy ra chuyện gì? Hạ Tuyết đã tại nhà chúng ta ước chừng bảy ngày rồi, không nói tôi cũng biết, con bé đang đợi Văn Hạo, nhưng lại không dám nói ra, chỉ lặng lẽ chờ đợi, rốt cuộc Văn Hạo đi đâu rồi ?" Vẻ mặt Trang Minh Nguyệt cũng lo âu nhìn về phía cánh cửa gỗ lim, bất đắc dĩ thở dài. Chúng ta cũng phải cố gắng sống, nhưng sống, sẽ phải trả giá thật lớn, chỉ cần chúng ta còn sống, đều phải trải qua đau khổ, khó khăn, tất cả mọi thứ ———— Cho nên khó tránh khỏi sẽ mệt mỏi ———— Mệt mỏi, luôn muốn nghỉ ngơi một chút cho tâm hồn mình thư thái. Một ngày vào buổi sáng, nhưng đó là ở một nơi có không gian, cảnh vật khác nhau, lúc này núi rừng trùng điệp, khắp nơi chim muông kỳ lạ, thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót, giống như một nơi xa thế tục. Ngôi nhà nhỏ giữa đỉnh núi, sáng nay còn không có khói bếp lượn lờ bay lên, chỉ thấy đám sương mù vừa tan đi, trên đầu cành cây còn đọng lại giọt nước, có một số cây cối đã rụng lá, dù sao mùa đông sắp tới, chuẩn bị nghênh đón Tuyết rồi ———— Có một bóng người nhàn nhạt, xuất hiện trước hàng rào tre, nện giày da sáng bóng đi vào, ba con cọp con vừa nhìn thấy "Hắn" tới, lập tức nhảy đến trước mặt của hắn, nhào lộn thân thể, đưa bốn chân lên, nhìn "Hắn", hắn cười, ngồi xổm người xuống, vươn tay vuốt ve cái bụng nhỏ của bọn chúng, bọn chúng phát ra tiếng kêu chíp chíp kỳ lạ ———— Cửa “kẹt” một tiếng mở ra, Trần lão mặc áo bông màu xanh dương đậm, quần màu đen, mang giày vải màu đen đế dày, đội nón vải, khuôn mặt già nua cơ trí bước ra ngoài, hơi chớp chớp ánh mắt tịch mịch, lại nhìn thấy người trước mặt, có chút thất thần.
Hàn Văn Hạo mặc âu phục đen, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, có chút mệt mỏi, mỉm cười nhìn Trần lão ————
Sắc mặt Trần lão cũng hơi nghiêm túc nhìn Hàn Văn Hạo một cái, hai tròng mắt già nua hơi lóe lên, khẽ mỉm cười, giơ nhẹ tay nói với hắn: "Cháu mang củi bên ngoài hàng rào trúc đem vào, ông muốn nhóm lửa, đi đào một ít khoai lang, nấu nồi cháo cho cháu ăn ————"
"Vâng ————" Hàn Văn Hạo cũng không nói gì nữa, xoay người đi ra bên ngoài hàng rào trúc, đi tới dưới một gốc cây đại thụ, nhấc túi ny lon, từ bên trong ôm lấy bó củi, bình tĩnh đi vào phòng bếp, nhìn thấy Trần lão vẫn như trước, ngồi bên bếp lò, cầm lá khô đốt lửa, bỏ vào bếp lò, ngọn lửa bên trong bếp lò lập tức bùng cháy lên, ông lão lấy thêm củi đưa vào, rồi cau mày nhìn chằm chằm lò lửa, hỏi: "Cha của cháu biết ông là ai không?"
"Biết ————" Hàn Văn Hạo ngồi xổm trên mặt đất, cùng nhau nhìn bếp lò, nhàn nhạt nói.
Trên mặt Trần lão không có bất kỳ thay đổi nào, nói: "Lúc đó, ba đứa con của ông, cũng thông minh, khéo léo, thiếu chút nữa tất cả hủy ở trong tay hắn, nếu không phải thấy Văn Giai và hắn yêu nhau, ông cũng sẽ không đem Vườn trà giải cứu khốn cảnh nhất thời cho hắn ————"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, vẫn nhìn lửa bên trong bếp lò bốc cháy, phát ra tiếng tí tách.
Trần lão tiếp tục cho thêm củi, lấy cây gắp lửa, lật nhẹ lá khô bên trong lò, lửa bên trong lò bùng lên, mới chậm rãi nói: "Không ngờ nhân lúc hắn uống rượu say, xảy ra quan hệ với mẹ cháu, bị Văn Giai bắt gặp tận mặt, lúc ấy Văn Giai đau lòng rời đi, hắn bị kẹp giữa hai cô gái, do dự, cuối cùng vẫn lựa chọn ở chung một chỗ với mẹ cháu ————"
Hàn Văn Hạo vẫn nhìn lò lửa đang cháy, ánh lửa đỏ chiếu vào khuôn mặt kiên nghị.
"Văn Giai là con gái nuôi của ông, lúc ba tuổi, bị cha mẹ vứt bỏ ở bên đường, đó là một ngày tuyết rơi, ông bế nó về nhà, nuôi dưỡng nó hơn 20 năm, đứa nhỏ này thông minh, khéo léo, dịu dàng, thiện lương, đối với trà nghệ rất có thiên phú, lại thiếu hụt cảm giác an toàn, không giống Lam Anh, cá tính độc lập, một mình có thể suy nghĩ quyết đoán, yêu hận rõ ràng, biết bảo vệ mình, mà mẹ của cháu, là một tiểu thư khuê các dịu dàng, thành thạo, cũng là một cô gái trong sáng thuần khiết, hiền lành đáng yêu ———— Nhưng ba đứa bé này cùng yêu cha của cháu ————" Trần lão nói tiếp.
Trần lão nhắc tới chuyện cũ, trong hai tròng mắt xẹt qua đau lòng, sâu kín nói: "Lam Anh rút lui trước, bởi vì biết tình yêu không có kết quả, mà Văn Giai mãi dây dưa, rồi đau lòng ra nước ngoài, đến nay không biết tung tích, còn lại mẹ của cháu, không cần nghĩ, ông cũng biết người Nhà họ Hàn các người sẽ cư xử đối với cô gái mang thai 6 tháng như thế nào khi gả vào cửa nhà giàu ———— Trong ba đứa nhỏ, ông yên tâm nhất chính là Lam Anh, cuộc đời của nó rõ ràng thấu đáo, có mục tiêu, có lý tưởng, có theo đuổi, nhất định sẽ hạnh phúc, không giống Minh Nguyệt và Văn Giai, sinh ra vì tình, vì yêu mà sống, dễ dàng sinh ra lệ thuộc ————"
Rốt cuộc, Hàn Văn Hạo hiểu rõ, mọi chuyện xảy ra ở thế hệ của cha ————
Trần lão từ lò lửa, chậm rãi quay đầu, chăm chú nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Đây là lý do ———— tại sao ông yêu thích con bé Hạ Tuyết kia ————"
Hàn Văn Hạo ngẩng đầu nhìn Trần lão.
Trần lão mỉm cười quay đầu đi, vươn tay nhẹ đem cây củi đưa vào một chút, chậm rãi nói: "Một người tự ái, mới có tư cách đạt được thắng lợi cuối cùng và hạnh phúc trong cuộc đời, sẽ không bởi vì bất cứ người nào, mà đánh mất chính mình, ngược lại sẽ nhận được sự tôn trọng của người khác ————"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ quay đầu, cũng cầm cây củi, nhét vào bên trong bếp lò, nói: "Nhưng đối với tình yêu, cuối cùng cháu cảm thấy cô ấy lại chùn bước ————"
Trần lão hiểu rõ, mỉm cười nói: "Ai cũng sẽ ở trước mặt tình yêu chùn bước ———— Chính cháu ———— Không phải tới tìm ông sao ?"
Hàn Văn Hạo đột nhiên cười khẽ, nói: "Về tới đây, có thể khiến trong lòng người ta được thả lỏng một chút, cho tới bây giờ cháu cũng chưa nghĩ đến, có một ngày, mình lại gánh vác quá nặng ————"
Trần lão không lên tiếng, chân có chút bị tê, chống mặt lò, đứng lên, mở nắp nồi, nhìn gạo ở trong nước sôi lên, im lặng đi ra ngoài, Hàn Văn Hạo không cử động, ngồi bên cạnh lò, nhìn lửa bên trong lò đang cháy hừng hực, hắn nghe bên ngoài truyền đến tiếng cắt khoai lang của Trần lão, hắn im lặng lắng nghe âm thanh nhịp nhàng này, tâm tình thong thả, gần như không gợn sóng ————
Một lát sau.
Trần lão cầm một tô khoai lang cắt sợi đi vào, đem khoai lang đổ vào trong nồi cháo, nói: "Cháu muốn ăn món gì? Ông làm cho cháu ————"
Hàn Văn Hạo mỉm cười nói: "Lần trước ông nấu canh đậu hũ ăn thật ngon, lúc cháu ra khỏi núi, vẫn hoài niệm cái mùi vị kia, nhưng người ngoài núi, có lẽ vĩnh viễn cũng không làm được cái mùi vị như vậy ————"
Trần lão cười nhỏ, nói: "Vậy ông nấu cho cháu, cháu giúp ông canh chừng lửa đi ————"
Ông lão nói xong, liền đứng dậy muốn đi ————
"Trần gia gia ————" Hàn Văn Hạo đột nhiên xoay người, nhìn bóng lưng còng của Trần lão đứng bên cửa, ánh mắt tịch mịch và bình tĩnh, hắn thật lòng nói: "Ông không ghét cháu sao? Lúc nảy dù ông chỉ hời hợt, nhưng cháu có thể cảm nhận được, năm đó xảy ra chuyện phong ba ———— lúc ấy cha của cháu, chắc chắn làm rất nhiều chuyện có lỗi với ông, dì Văn Giai mới ôm hận rời đi, một cô gái muốn rời khỏi một người đàn ông mình yêu, không dễ dàng———— Vườn Trà vẫn không thu hồi lại, nhất định có nguyên nhân ————"
Trần lão đứng ở bên cửa, mặt hơi nghiêng, không lên tiếng.
"Ông không hận cháu sao? Cha của cháu đã từng tổn thương ông và dì Văn Giai ————" Hàn Văn Hạo nhìn lại Trần lão hỏi.
Trần lão chậm rãi xoay người lại nhìn Hàn Văn Hạo, nói: "Đây đã là chuyện của đời trước, không có bất cứ quan hệ gì đến cháu, năm đó ông để lại vườn trà, không phải vì Văn Giai, mà là vì mẹ cháu ———— Mấy chục năm này, ông không có gì để lại cho ba đứa bé này, nhưng Lam Anh học xong của ông thái độ làm người trong cuộc đời, Văn Giai nhận được tình thương của ông, mẹ của cháu nhận được vườn trà của ông ———— Đây là điều mà ông muốn bày tỏ tình yêu lớn nhất của ông với ba đứa bé ———— Bây giờ ông chỉ hy vọng Văn Giai ở trong một thế giới mà ông không biết, cũng có thể hạnh phúc, vậy ông đã an tâm rồi. Về phần chuyện phong ba năm đó, đều đã qua rồi, không liên quan đến các cháu, các cháu gánh vác đã nhiều. Ông đem tất cả đưa cho Hạ Tuyết, đó là vì ông hi vọng con bé bằng tư thái cao nhất, gả vào nhà cháu ——— Mang theo thái độ của ông, mang theo tình thương của ông, mang theo thôn trà của ông, gả vào nhà cháu ———— Giống như hoàn thành một chút tâm nguyện cho ba đứa con của ông ————"
Trần lão nói tới đây, hai mắt đỏ lên, trầm mặc xoay người, đi ra ngoài.
Ánh mắt Hàn Văn Hạo ngưng tụ, nhìn lửa bên trong bếp lò vẫn cháy hừng hực ————
Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chapter 558
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mặt hồ phẳng lặng như gương, máy quay trên mặt nước, máy quay dưới nước, tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, đạo diễn ngồi trên mặt hồ, chăm chú nhìn hình ảnh San Hô đỏ thẫm dưới đáy nước trong TV nhỏ, cầm điện đàm: "OK! ! Mời Hạ Tuyết!" Chiếc xe BMW màu bạc chạy tới, tất cả đàn ông trong tổ diễn kịch cùng quay đầu lại! Hạ Tuyết mặc chiếc váy dài lụa mỏng màu nude, nửa ngực trần, mái tóc xoăn khêu gợi, trên trán thắt ba đường bím tóc, đính viên kim cương 13 Karla bằng trứng bồ câu, tai trái búi tóc, cài một lông chim màu trắng, hóa trang thành thần ánh sáng, từng bước, từng bước đón gió đi tới, đi qua tất cả mọi người bên cạnh, mắt đẹp khẽ chớp, sống mũi thẳng kiêu ngạo, đôi môi đỏ mọng đầy đặn, hấp dẫn, phủ nhẹ lớp son nước màu bạc, giống như người ở không gian thứ 3, xinh đẹp đến hư ảo và huyễn hoặc, đi về phía mặt hồ ———— Tất cả mọi người xôn xao không nhịn được nhìn về phía cô, cảm thấy thân thể cô quyến rũ, uyển chuyển, kèm theo vải lụa mỏng bay múa, xinh đẹp và lộng lẫy ———— Hạ Tuyết cầm son môi, nói: "Phụ nữ nhất định phải sống có mức độ, từng độ tuổi cũng phải xinh đẹp theo từng độ tuổi, phụ nữ như vậy mới đẹp nhất, bởi vì bọn họ cảm nhận được trí tuệ và sự tốt đẹp của cuộc sống ———— Hạ Tuyết sẽ cho bạn cảm giác, luôn có thể hiểu rõ một chút về bản chất của cuộc sống, quay về cuộc sống chân thực. Bạn sẽ cảm thấy cô ấy đối với cuộc sống rất thành kính ————" Hạ Tuyết đón gió, đột nhiên có mười ống kính, phía trước, phía sau chiếu vào thân thể của mình, vẻ mặt cô nghiêm lạnh, không để ý bất kỳ cái gì, nhắc nhở mình, lúc này là đầu mùa đông, đáy hồ vô cùng rét lạnh, có lẽ sẽ có nguy hiểm, nhưng cô lặng thinh không nói, trong lòng rất rõ ràng, sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, hiểu được cái chết trước mặt, tất cả đều không đáng sợ, cô nhìn chằm chằm mặt hồ yên tĩnh thật lâu, biết lần này, vì tham dự giải thưởng Bách Hoa mà quay phim, vì khán giả điện ảnh mà quay phim, cô phải đem hết toàn lực! Nghĩ tới đây, nắm chặt quả đấm nói: "Bắt đầu đi!" Đạo diễn nhìn Hạ Tuyết bình tĩnh như vậy, ăn ý ngẩng đầu lên, cầm điện đàm kêu to: "AC¬TION!" "Chân thật cũng không đáng sợ, sức tưởng tượng của con người mới đáng sợ nhất!" Tiếng nói lạnh lùng, từ trong não Hạ Tuyết truyền đến, hai tròng mắt của cô ẩm ướt, bước lên phía trước, mở rộng đôi cánh tay trắng như tuyết, giống như cá nhảy vọt lên, cuối cùng xông thẳng vào đáy hồ, “bùm” một tiếng, bọt nước khổng lồ vọt thẳng lên, kích thích thân thể Hạ Tuyết trong nháy mắt lạnh lẽo, nhớ tới nhiều năm trước, mình cũng đã từng như vậy, mạo hiểm ngày đông giá rét, vì một chút tiền mưu sinh mà nhào vào trong nước biển lạnh lẽo, thì ra lúc đầu mình không có dũng cảm? Hạ Tuyết nghĩ tới đây, ở dưới đáy nước bắt đầu giống như nàng tiên cá, mím chặt đôi môi, thổi bọt bong bóng, thân thể uyển chuyển uốn lượn, tùy ý để cho chiếc váy màu da, đuổi theo thân thể của mình, xoay tròn quanh San Hô đỏ xinh đẹp, thậm chí lẻn vào bên trong động San Hô, vui vẻ giống như con cá nhỏ bơi lội ———— Đạo diễn và mọi người căng thẳng nhìn Hạ Tuyết trong màn hình TV nhỏ, xinh đẹp xoay tròn dưới đáy nước, biết hôm qua cô mới từ 100 tầng lầu ngã xuống, hôm nay có thể chuyên nghiệp hoàn thành công việc khó khăn như vậy, cũng không khỏi làm cho người ta rất bội phục, đạo diễn chú ý đến cuối cùng, nhìn Hạ Tuyết trong San Hô màu đỏ, sau khi xoay tròn ba vòng 360 độ, ông ta hài lòng kêu to: "OK! Hoàn thành! !" Mặt hồ lập tức xoay tròn nâng vòng nước khổng lồ, sau đó xoay tròn 365 độ, cuối cùng Hạ Tuyết nhảy lên mặt nước, thở phì phò, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt ! Isha và Niệm Niệm cùng rất nhiều nhân viên làm việc nhanh chóng đỡ Hạ Tuyết bị lạnh cứng ngắc lên bờ, phủ cho cô cái chăn dầy cộm nặng nề, nhanh chóng đỡ cô đi tới trên xe, Isha đau lòng xoa xoa Hạ Tuyết lạnh phát run đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Bảo bối, cô làm rất tốt, so với Trầm Ngọc Lộ diễn tinh linh trong rừng, rất có tính khiêu chiến! ! Đoán chừng video của cô sẽ nổi bật ! ! Đến lúc đó, khán giả cả nước cũng sẽ nhìn thấy biểu hiện hoàn hảo nhất dưới đáy nước của cô !" Hạ Tuyết không lên tiếng, buồng tim bị lạnh sắp hít không thở nổi, sắc mặt tái nhợt bước lên xe, nhớ đến người kia, cô khẽ cắn môi, nói: "Tiếp tục đi tuyên truyền“Dịu dàng”!" "À? Cô không cần nghỉ ngơi một chút sao?" Niệm Niệm đau lòng đỡ Hạ Tuyết kêu lên! "Không cần! !" Hạ Tuyết kéo thân thể ướt đẫm, ngồi lên xe! ! Mấy ngày nay, Hạ Tuyết bắt đầu bề bộn công việc, càng không ngừng đi tuyên truyền khắp nơi, sau đó quay phim ảnh hậu số đặc biệt, sẽ phối hợp với Trầm Ngọc Lộ, quay một đoạn phim ngắn, sau đó đến đài truyền hình mặc thử chiếc váy lông chim dài 10 mét làm hình tượng đại sứ hàng năm, còn phải luyện tập chuẩn bị trình diễn một ca khúc, rồi tiếp tục đi tuyên truyền, sau đó bận bịu quay “Song Thành Ký” cùng Trầm Ngọc Lộ đánh nhau trên chiến trường, có lần phải ở trên xe buýt so chiêu, hai người đánh nhau dữ dội, cũng bởi vì quay lại quá nhiều, cô và Trầm Ngọc Lộ cùng lỡ tay, hai cô gái ngã xuống xe buýt, cô bị xây xát bên hông trái, mặt cũng bị sưng đỏ, khóe môi rướm máu, nhưng vẫn cắn chặt răng, kiên trì quay tiếp ———— Lão sư nói, con người khi còn còn sống, thành công không thể tách rời kiên trì! ! Chỉ cần con kiên trì, con có thể khám phá đến cảnh giới mà người khác không đạt được! ! Trong thời gian bận rộn, Hạ Tuyết vẫn không bao giờ quên sáng sớm, kéo thân thể bị thương, pha trà Đại Hồng Bào, mang tới trước mặt của Hàn Trung Trí, tự mình phục vụ ông ta uống trà, có lẽ thỉnh thoảng bởi vì quay phim, đến tối mới trở về, nhìn thấy Hàn Trung Trí đang ngồi ở trong thư phòng đọc sách, Trang Minh Nguyệt ở một bên, xem sách dạy kỹ thuật pha trà, cô liền sai người chuẩn bị một chút chè và bánh ngọt cho hai ông bà già, tự mình đưa vào, hầu hạ bọn họ, mới thỉnh an rời đi ———— Thỉnh thoảng Hàn Trung Trí, ngồi ở trước bàn đọc sách, cởi mắt kính xuống, nhìn mặt Hạ Tuyết sưng đỏ, nhẹ nhàng biến mất ở cửa, ông ta nhìn chằm chằm qua cánh cửa, nhìn bóng tối hiu quạnh bên ngoài, nghi ngờ nói: "Rốt cuộc giữa bọn chúng đã xảy ra chuyện gì? Hạ Tuyết đã tại nhà chúng ta ước chừng bảy ngày rồi, không nói tôi cũng biết, con bé đang đợi Văn Hạo, nhưng lại không dám nói ra, chỉ lặng lẽ chờ đợi, rốt cuộc Văn Hạo đi đâu rồi ?" Vẻ mặt Trang Minh Nguyệt cũng lo âu nhìn về phía cánh cửa gỗ lim, bất đắc dĩ thở dài. Chúng ta cũng phải cố gắng sống, nhưng sống, sẽ phải trả giá thật lớn, chỉ cần chúng ta còn sống, đều phải trải qua đau khổ, khó khăn, tất cả mọi thứ ———— Cho nên khó tránh khỏi sẽ mệt mỏi ———— Mệt mỏi, luôn muốn nghỉ ngơi một chút cho tâm hồn mình thư thái. Một ngày vào buổi sáng, nhưng đó là ở một nơi có không gian, cảnh vật khác nhau, lúc này núi rừng trùng điệp, khắp nơi chim muông kỳ lạ, thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót, giống như một nơi xa thế tục. Ngôi nhà nhỏ giữa đỉnh núi, sáng nay còn không có khói bếp lượn lờ bay lên, chỉ thấy đám sương mù vừa tan đi, trên đầu cành cây còn đọng lại giọt nước, có một số cây cối đã rụng lá, dù sao mùa đông sắp tới, chuẩn bị nghênh đón Tuyết rồi ———— Có một bóng người nhàn nhạt, xuất hiện trước hàng rào tre, nện giày da sáng bóng đi vào, ba con cọp con vừa nhìn thấy "Hắn" tới, lập tức nhảy đến trước mặt của hắn, nhào lộn thân thể, đưa bốn chân lên, nhìn "Hắn", hắn cười, ngồi xổm người xuống, vươn tay vuốt ve cái bụng nhỏ của bọn chúng, bọn chúng phát ra tiếng kêu chíp chíp kỳ lạ ———— Cửa “kẹt” một tiếng mở ra, Trần lão mặc áo bông màu xanh dương đậm, quần màu đen, mang giày vải màu đen đế dày, đội nón vải, khuôn mặt già nua cơ trí bước ra ngoài, hơi chớp chớp ánh mắt tịch mịch, lại nhìn thấy người trước mặt, có chút thất thần.