Ánh nắng ban mai rọi vào, mang theo một chút gió lạnh, có chút lạnh lẽo. Hạ Tuyết chậm rãi đi về phía trước cửa sổ, hai tay khẽ chạm vào ánh nắng, đẩy cửa sổ thủy tinh màu đỏ và màu xanh lá, lập tức một cơn gió lạnh, đập vào mặt, phất lên mái tóc, ánh mắt cô, giống như kim cương lóe ra ánh sáng kỳ ảo, nhìn phương xa từng mãnh rừng cây đã khô héo, khắp nơi lộ ra tiêu điều và tịch mịch ———— "Mợ cả ————" Lý thẩm dẫn hai người giúp việc đang cầm chè tổ yến, đi vào phòng, nhìn cô mỉm cười nói: "Mợ đã thức giấc rồi, phu nhân bảo tôi vào xem mợ, nếu mợ đã thức giấc, để cho mợ uống chút nước tổ yến, người nói thời gian gần đây, mợ thường thức đêm quay phim, rất vất vả ————" Hạ Tuyết nhìn Lý thẩm, trong lòng ấm áp, trong khoảng thời gian này, mình ở tại Nhà họ Hàn, tất cả mọi người cư xử với mình giống như người thân, hết lòng chăm sóc, cô mỉm cười nhìn Lý thẩm nói: "Cám ơn dì ————" "Đừng khách sáo ————" Lý thẩm nhìn Hạ Tuyết mặc mỏng manh đứng bên cửa sổ, bà lập tức nhắc một cái áo khoác, đưa đến trước mặt của Hạ Tuyết, vừa phủ thêm lên người cô, vừa nói: "Hôm nay gió lớn, mợ chớ đứng ở cửa sổ, nếu bị cảm lạnh thì sao? Ngày mai sẽ có tuyết đầu mùa, hôm nay lạnh lẽo như vậy ————" Hạ Tuyết kinh ngạc nhìn Lý thẩm, kích động cười, nói: "Ngày mai có tuyết đầu mùa? Có thật không?" Lý thẩm mỉm cười, đóng một cánh cửa sổ, nói: "Là thật, ngày mai có tuyết đầu mùa, cho nên phu nhân đang sai người đem áo choàng lông thỏ mới nhất và thảm lông, trải tất cả các phòng, chỉ sợ lòng bàn chân rét lạnh, sẽ làm thân thể bị lạnh, cũng đã cho người giúp việc cẩn thận hầu hạ tốt cho các cậu chủ rồi————" Hạ Tuyết kích động nhìn phía ngoài cửa sổ, nhìn khắp tiêu điều, ngày mai sắp bị bao phủ trong làn áo bạc, cả trời đất, chỉ có một màu ———— Trái tim của cô, không khỏi sôi trào, nhớ tới mùa đông sáu năm trước, trong tuyết trắng phau phau hắn đi về phía mình, hai tay của cô vịn chặt bệ cửa sổ, ánh mắt truy tìm mọi thứ, bao gồm giải thưởng Bách Hoa ngày mai ! Mặt của cô hơi nghiêng, ánh mắt đột nhiên trở nên kiên định, biết ngày mai sẽ nghênh đón một trận chiến! One-king! ! Trong khoảng thời gian này, Trác Bách Quân vẫn không tìm được Tĩnh Đồng, đêm hôm đó, lái xe đến dưới lầu nhà cô, cô cầm điện thoại di động, ở công ty ngây ngốc nói với hắn, vì phải tuyên truyền cho nghệ sĩ tham gia giải thưởng Bách Hoa, phải chạy đến Đài Truyền Hình, phải làm suốt đêm, cho nên không có thời gian rãnh rỗi, tiếp ngày thứ hai, hắn đến công ty tìm người, người nọ lại chạy Cinemax rồi, cứ như vậy cô gái này vẫn bận bịu, vẫn bận bịu cho đến trước một ngày giải thưởng Bách Hoa, hắn mặc âu phục màu đen, áo len cao cổ màu đen, tay cầm cặp công văn vừa đi vào công ty thì nhìn thấy Tĩnh Đồng, người mặc bộ váy màu đen, bên ngoài khoác áo khoác dài màu trắng, mái tóc xõa ra, cài vòng hoa nhỏ màu trắng, ôm một hộp lớn đĩa phim, lại nôn nóng muốn xông vào thang máy ———— Trác Bách Quân vừa nhìn thấy cô, lập tức nhanh chóng nhẹ bước chạy vào thang máy, liếc mắt liền thấy Tĩnh Đồng đang một tay ôm cái hộp, một tay cầm điện thoại di động xem tin nhắn, vẻ mặt lộ ra đau lòng, hốc mắt cô đỏ lên, cũng đang nhìn thấy Trác Bách Quân, cô hoảng sợ giật mình, hộp VCD trong tay “phịch” một tiếng, ào ào rơi xuống đất, nép bên cạnh thang máy, cầm điện thoại di động, giấu sau lưng ———— Trác Bách Quân nhìn bộ dáng cô như vậy, vươn tay để ngang cửa thang máy trước, cản người ngoài đi vào, lạnh lùng nói: "Chuyến tiếp theo !" Rất nhiều nhân viên làm việc, cũng xôn xao tò mò nhìn bọn họ một cái, vội vàng lui ra ngoài, Trác Bách Quân vừa trừng chặt Tĩnh Đồng, vừa vươn tay đè xuống nút đóng cửa, ngón trỏ nhấn lầu cuối! Mặt của Tĩnh Đồng đỏ lên, nhìn Trác Bách Quân, lẩm bẩm càu nhàu nói: "Tổng ———— Tổng ———— Tổng giám ———— Hôm nay em rất bận, không có thời gian đi lầu cuối đâu ————" Trác Bách Quân mặt lạnh nhìn cô, đạp giày da sáng bóng, bước trên VCD, tiếng lách cách vang dội, nhanh chóng đi tới trước mặt cô, ở khoảng cách thật gần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, còn có ánh mắt to lo sợ lóe lên, bất mãn, không khách, khí thậm chí mang theo thói quen phách lối và bá đạo nói: "Nói! Mấy ngày nay em đã đi đâu? Điện thoại không nghe, đến nhà em, em không về nhà! ! Đến công ty tìm em, lại chạy đi mất dạng, em bận rộn như vậy sao ? Thời gian nghe điện thoại cũng không có?" Tĩnh Đồng hoảng sợ đến trên trán rịn mồ hôi, mắt to liếc trái, liếc phải, nghĩ lắc đầu lại gật đầu, làm cho Trác Bách Quân nhìn thấy phải tức giận, sắc mặt lại căng thẳng, rũ mắt liếc nhìn tay phải của cô, đang gắt gao giấu sau lưng, hắn nhất thời tức giận, liền nghiêng người tiến lên, vươn tay đưa vào sau lưng cô, muốn nắm điện thoại di động của cô, cô khẽ cắn môi, đỏ mặt nắm chặt điện thoại di động, không buông tay. Ánh mắt Trác Bách Quân chợt lóe, dùng thái độ Tổng giám, nhìn cô nói thẳng: "Mấy ngày không thấy, lá gan trở nên lớn rồi? Điện thoại của tôi, em cũng không nghe, người của tôi, em dám không gặp! Bây giờ ngay cả lời nói cũng không nghe, ở one-king không muốn lăn lộn đúng không?" "Không phải ————" Tĩnh Đồng vội vàng kêu lên, tay không tự giác buông lỏng, Trác Bách Quân thừa dịp rút ra điện thoại di động của cô, màn hình nhanh chóng sáng lên, mắt lạnh nhìn tin nhắn phía trên: "Tĩnh Đồng, anh nhớ em, cám ơn em hôm nay nấu bữa sáng cho anh, ăn thật ngon ———Yêu em ———" Trái tim chìm xuống! Trác Bách Quân mặt lạnh ngừng thở, xem tới xem lui tin nhắn này, càng xem ánh mắt càng lạnh lùng, làm cho người ta có cảm giác, ẩn chứa sát khí vô hạn, hắn đưa điện thoại di động, giơ trước mặt của Tĩnh Đồng, nhìn cô, từng chữ, từng chữ, dường như rất bình tĩnh, hỏi: "Bạn trai cũ của em?" Tĩnh Đồng hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, thở phì phò, không dám nói dối, chỉ đành phải gật đầu một cái ———— Trác Bách Quân khép chặt hai mắt, thở dốc một hơi, nắm chặt điện thoại di động, gân xanh nổi lên ! Tĩnh Đồng lập tức tiến lên, lo lắng giải thích: "Không phải như anh nghĩ đâu, bởi vì hắn biết em không đồng ý cử hành hôn lễ, tối hôm qua uống rượu say, nửa đêm canh ba chạy đến nhà em, té ngủ ở cửa nhà em, em thật không có biện pháp, đem hắn dìu vào, không thể để hắn bị cảm lạnh a ———— Vậy hắn ở nhà em tỉnh ngủ, không phải em nên làm bữa sáng cho hắn ăn sao?" Trác Bách Quân đè nén lửa giận, dán chặt vào thân thể của cô, hai mắt trợn lên giận dữ nhìn cô, tức giận nói: "Vậy có làm bữa ăn sáng như ngày đó tôi ở nhà em? Em có ngồi trên đùi hắn, đút cho hắn ăn hay không?" "Không có ————" Tĩnh Đồng nước mắt lăn xuống, đau lòng nhìn hắn nói: "Không nên nói em như vậy ————" "Cô chính là người như vậy! ! !" Trác Bách Quân tức giận đưa điện thoại di động đập mạnh xuống mặt sàn, “rắc” một tiếng, đập trúng cái VCD trong đó, VCD nứt ra vỡ vụn! "Điện thoại di động của em ————" Tĩnh Đồng khóc, vừa muốn cúi người xuống ———— Trác Bách Quân tức giận đến cả người phát run, vươn tay, nắm chặt cằm của cô, mang theo tuyệt vọng, nâng đầu của cô lên, tức giận nhìn cô nói: "Bắt đầu từ hôm nay! Cô cút cho tôi! ! Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa! ! Nhìn thấy tôi, cô phải đi đường vòng! ! Cút! ! Cút! ! !" Cửa thang máy “đinh” một tiếng, mở ra hai hướng, đôi mắt đẫm lệ của Tĩnh Đồng ủy khuất nhìn chằm chằm Trác Bách Quân, muốn nói gì đó, nhưng vẫn lau nước mắt, chạy ra ngoài ———— Trác Bách Quân xoay người, nhìn thân thể nhỏ nhắn của cô, hướng phòng hành chánh công ty chạy thẳng tới, sắc mặt của hắn lại lạnh lẽo, cửa thang máy ầm ầm đóng lại.
Trác Bách Quân dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, tức giận toàn thân muốn bốc cháy, xông thẳng vào Phòng làm việc Tổng giám, phịch một tiếng, cửa đóng lại! !
Trầm Ngọc Lộ ngồi trên ghế da dành riêng cho hắn, sâu kín xoay người, tò mò nhìn mặt mũi hắn, chứa một đống thuốc nổ, liền buồn cười nói: "Ơ? Chuyện gì vậy? Trác Tổng giám luôn bình tĩnh, hôm nay, tại sao muốn phun lửa lớn như vậy?"
Trác Bách Quân không lên tiếng, chỉ đem cặp công văn ném trên ghế sa lon, lạnh giọng hỏi: "Cô đi vào làm gì? Bên ngoài cũng đã nói lời điên cuồng, cô lại ngang nhiên đi vào?"
Trầm Ngọc Lộ không lên tiếng, mở cái hộp dẹp bạch kim, từ bên trong rút ra một điếu xì gà, đốt sáng lên, vừa hút, vừa nói: "Chúng ta vẫn luôn quan hệ chặt chẽ, bản thân ai cũng đặc sắc, người nào mà không biết Trầm Ngọc Lộ ai cũng có thể làm chồng, Trác Tổng giám trăng hoa?"
Trác Bách Quân nhìn cô ta một cái, mới hỏi: "Có chuyện gì sao? Giải thưởng Bách Hoa cũng bắt đầu rồi, cô không chuẩn bị cho tốt, chạy tới đây tán gẫu với tôi?"
"Tôi tới ———— Là để báo cho anh biết, tôi có một kế hoạch————" Trầm Ngọc Lộ nhìn Trác Bách Quân, quyến rũ cười một tiếng.
Trác Bách Quân không hiểu nhìn cô ta, hỏi: "Kế hoạch gì?"
Ánh mắt Trầm Ngọc Lộ lạnh lẽo, phát ra ánh sáng tàn nhẫn, nói: "Tối mai ———— Tôi sẽ cùng cô ta đối đáp chiến thuật lần cuối cùng ! !"
Trác Bách Quân lập tức nhìn cô ta, nói: "Cô có kế hoạch gì?"
Trầm Ngọc Lộ đột nhiên cười âm hiểm, cười đến chính cô ta cũng trở nên hưng phấn, nói: "Mặc dù tôi biết rõ, Trầm Ngọc Lộ tôi điều khiển không được giải thưởng Bách Hoa, nhưng Trầm Ngọc Lộ tôi có thể điều khiển được tính mạng của Hạ Tuyết?"
"Nghĩa là sao ?" Trác Bách Quân nhìn cô, hỏi.
Trầm Ngọc Lộ ngẩng mặt lên, mang theo vài phần tàn nhẫn, nói: "Nếu Trầm Ngọc Lộ tôi đoạt được ảnh hậu, sẽ để cho khắp nơi chúc mừng cho tôi! Tôi sẽ làm cho cô ta vĩnh viễn không đứng nổi trong vòng tròn này ———— Nếu Hạ Tuyết đoạt được ảnh hậu ———— Cô ta sẽ đang cầm cúp, chết ở trên khán đài! !"
Trầm Ngọc Lộ dập tắt mẩu thuốc lá cuối cùng trong gạt tàn, cúi đầu, kế hoạch hiện lên trong đáy mắt.
Trác Bách Quân nhìn về phía Trầm Ngọc Lộ, nhanh chóng nói: "Cô xác định kế hoạch của cô chu toàn? Tại sao không cho tôi biết? Cô tự mình đưa ra quyết định?"
Trầm Ngọc Lộ nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn, nói: "Đây là thù hận giữa tôi và cô ta! ! Cô ta đoạt đàn ông của tôi! Chẳng bao lâu, tôi cho rằng Hàn Văn Hạo không sẽ yêu bất cứ cô gái nào! ! Tôi không chịu nổi hắn yêu bất cứ ai! ! Mỗi buổi tối, tôi nghĩ tới chuyện này, tôi đều muốn phát điên ! ! Hàn Văn Hạo không thể yêu bất cứ ai! ! Tôi muốn cô ta chết! ! Mặc dù phải đổi bằng tính mạng của tôi! ! Tôi cũng muốn cho cô ta chết! !"
"Nếu phải đổi bằng tính mạng của cô! ! Muốn cô ta chết, đây không phải là thua thiệt sao?" Trác Bách Quân nhìn Trầm Ngọc Lộ lạnh giọng nói: "Huống chi, hiện trường buổi lễ trao giải, nhất định được bảo vệ nghiêm ngặt, không dễ dàng ra tay như vậy! Càng không cần phải nói, đây là một buổi truyền hình trực tiếp, nếu như xảy ra vụ án lớn quan trọng như vậy, chính phủ nhất định sẽ không bỏ qua vụ này! Đến lúc đó, thuận tiện điều tra xuống, biết là Trầm Ngọc Lộ cô làm, Hàn Văn Hạo sẽ làm cho cô sống không bằng chết!"
Trầm Ngọc Lộ lại có kế hoạch tốt, cười một tiếng, nhìn hắn nói: "10 ngày trước, tôi ra giá trên trời, mời sát thủ hắc đạo lớn nhất trên thế giới, đã sớm lẫn vào hiện trường trao giải thưởng Bách Hoa, nghiên cứu vị trí hoàn cảnh xung quanh, bảo đảm———— Giết cô ta rõ như lòng bàn tay! !"
Ánh mắt âm trầm của Trác Bách Quân chợt lóe, phản đối nói: "Chuyện này, theo tôi, vẫn quá xung động!"
Trầm Ngọc Lộ chớp đôi mắt đẹp, quyến rũ cười một tiếng, nói: "Tôi là một diễn viên, chúng tôi khát vọng nhất, chính là diễn một bộ tác phẩm vĩ đại trước công chúng, mà lần này ———— Nếu Hạ Tuyết đoạt giải, tôi sẽ làm cho cô ta trở thành ảnh hậu nổi danh nhất trong lịch sử ————" Cô ta vừa nói xong, đột nhiên lạnh lùng cười to ————
Trác Bách Quân nhìn cô ta, cắn răng, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, đã trắng xóa, ép tới thật nặng, thật nặng, hi vọng ngày mai tuyết đầu mùa, có thể che khuất một chút manh mối âm mưu, để cho kế hoạch tiến hành được thuận lợi hơn! !
**************
Bầu trời trắng xóa, dường như tuyết từ trên trời, ép xuống thật nặng, thật nặng ————
Hạ Tuyết láy chiếc xe thể thao, tay vừa nắm tay lái, vừa vui vẻ mỉm cười nói chuyện điện thoại với Daniel: "Thân ái, xin lỗi, trong khoảng thời gian này, vẫn không thể gặp anh ———— Tha thứ cho em ————"
Daniel cầm điện thoại di động, khẽ mỉm cười, cúi đầu nhìn tài liệu trên mặt bàn, vừa nhìn, vừa dịu dàng và cưng chìu, nói: "Ngày mai là buổi lễ trao giải rồi, em hồi hộp không?"
Hạ Tuyết nắm chặt tay lái, cho xe dần dần dừng lại trước đèn xanh đèn đỏ, mỉm cười đè nhẹ ống nghe, nói: "Nói không hồi hộp là giả, mỗi diễn viên đều khát vọng mình có thể đoạt giải, hơn nữa lần này dường như cạnh tranh kịch liệt, nếu em có thể đoạt được thưởng, chứng minh em được khán giả và nhà phê bình công nhận!"
"Có lòng tin không?" Daniel mỉm cười hỏi.
"Có một chút!" Có lẽ Hạ Tuyết là một người khiêm tốn, nhưng tâm linh của cô nhất định sẽ thẳng thắn với Daniel, trong thế giới của hắn, cô vĩnh viễn thật ấm áp, hơn nữa trong thế giới này có bài dân ca Pháp nhẹ nhàng bay!
Daniel nắm điện thoại, nghe giọng nói Hạ Tuyết thoải mái và vui vẻ như vậy, lại dịu dàng hỏi: "Xem ra em lại trưởng thành một chút rồi, có chuyện không vui, cũng không cần nói cho anh biết, không giống ngày xưa, em núp trong vòng tay anh, chuyện vui vẻ hay đau buồn đều nói cho anh biết tất cả ————"
Mặt của Hạ Tuyết hơi ngẩn ra, nhìn đèn xanh phía trước mặt sáng lên, cô vội vàng khởi động máy, cho xe xẹt qua cành khô cây Dương chạy nhanh về phía trước, cười khẽ, nói: "Anh hãy yên tâm, em không sao! Em tin hắn sẽ trở về! Cho tới bây giờ em cũng chưa tin một chuyện như vậy! ! Em tin hắn nhất định sẽ trở về! Cho dù xảy ra chuyện gì, cho dù có một ngày, em chết đi, linh hồn cũng muốn đứng ở song cửa sổ nhà hắn, chờ hắn trở lại ————"
Daniel nghe lời này, đột nhiên ánh mắt ấm áp, lại đau lòng nói: "Đứa ngốc, đối với tình yêu, không lấy cái sống cái chết đáp lễ ———— Chỉ cần kiên trì yêu, cũng đã không phụ tình yêu rồi, anh hi vọng tình yêu của em ————Sẽ hạnh phúc ———— Nhất định sẽ hạnh phúc————"
Hạ Tuyết đột nhiên cười nhỏ, dừng xe trước tòa nhà 100 tầng, mỉm cười nói: "Em biết rồi! Cám ơn anh khoan dung, trong cuộc đời của em, có anh thật tốt ———— Cám ơn anh, Daniel ————"
Daniel cũng cười một tiếng, nhưng vẫn chậm rãi tắt điện thoại, nhìn bầu trời trắng xám ngoài cửa sổ, suy nghĩ càng bay xa.
Hạ Tuyết vui vẻ dừng xe, quay sang ghế lái phụ, ôm một bó Hoa Bách Hợp, vẻ mặt tươi cười đi xuống xe, sau đó đi vào đại sảnh tòa nhà 100 tầng ————
Mấy ngày nay Hàn Văn Hạo vẫn chưa từng xuất hiện, nhưng gần như sau mỗi ngày làm việc xong, Hạ Tuyết cũng sẽ trở lại, quét dọn ngôi nhà này một chút, sửa sang một chút, thỉnh thoảng thay hoa hồng đỏ, thỉnh thoảng thay hoa hồng xanh, hôm nay cô mang Hoa Bách Hợp, mỉm cười cắm vào trong bình hoa trên bàn trà, quay đầu lại nhìn “con báo lớn” bằng sứ trông rất sống động bên ghế sa lon, cô dịu dàng vuốt ve cái đầu của nó, hốc mắt đỏ lên, nhưng vẫn mỉm cười nghẹn ngào nói: "Ngày mai em phải tham gia buổi lễ trao giải, nếu em có thể may mắn như trước kia, nhất định em sẽ ở trên khán đài, gọi anh trở về ———— Em rất nhớ anh ———— Thật sự rất nhớ anh ———— Khi tình yêu trở thành một thói quen, em bằng lòng để cho thói quen này như gió, như mưa, để cho chúng nó đi theo cuộc đời của em, hướng về phía trước ———— Văn Hạo————"
Hạ Tuyết nói đến đây, hốc mắt nóng lên, nước mắt lăn xuống, không dám ở lại nữa, vội vàng nhấc túi xách trên ghế sa lon, xoay người đi ra ngoài.
Cửa thang máy tầng một mở ra, Hạ Tuyết rưng rưng đi ra khỏi tòa nhà, nhanh chóng nhảy lên xe, chạy thẳng về phía trước ————
Một chiếc Rolls-Royce màu bạc chậm rãi từ một hướng khác chạy tới, từ từ dừng lại tòa nhà 100 tầng, Tả An Na nhanh chóng đi ra, mở cửa xe, Hàn Văn Hạo mặc âu phục màu đen, mặt lạnh đi vào tòa nhà 100 tầng ————
Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chapter 561
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ánh nắng ban mai rọi vào, mang theo một chút gió lạnh, có chút lạnh lẽo. Hạ Tuyết chậm rãi đi về phía trước cửa sổ, hai tay khẽ chạm vào ánh nắng, đẩy cửa sổ thủy tinh màu đỏ và màu xanh lá, lập tức một cơn gió lạnh, đập vào mặt, phất lên mái tóc, ánh mắt cô, giống như kim cương lóe ra ánh sáng kỳ ảo, nhìn phương xa từng mãnh rừng cây đã khô héo, khắp nơi lộ ra tiêu điều và tịch mịch ———— "Mợ cả ————" Lý thẩm dẫn hai người giúp việc đang cầm chè tổ yến, đi vào phòng, nhìn cô mỉm cười nói: "Mợ đã thức giấc rồi, phu nhân bảo tôi vào xem mợ, nếu mợ đã thức giấc, để cho mợ uống chút nước tổ yến, người nói thời gian gần đây, mợ thường thức đêm quay phim, rất vất vả ————" Hạ Tuyết nhìn Lý thẩm, trong lòng ấm áp, trong khoảng thời gian này, mình ở tại Nhà họ Hàn, tất cả mọi người cư xử với mình giống như người thân, hết lòng chăm sóc, cô mỉm cười nhìn Lý thẩm nói: "Cám ơn dì ————" "Đừng khách sáo ————" Lý thẩm nhìn Hạ Tuyết mặc mỏng manh đứng bên cửa sổ, bà lập tức nhắc một cái áo khoác, đưa đến trước mặt của Hạ Tuyết, vừa phủ thêm lên người cô, vừa nói: "Hôm nay gió lớn, mợ chớ đứng ở cửa sổ, nếu bị cảm lạnh thì sao? Ngày mai sẽ có tuyết đầu mùa, hôm nay lạnh lẽo như vậy ————" Hạ Tuyết kinh ngạc nhìn Lý thẩm, kích động cười, nói: "Ngày mai có tuyết đầu mùa? Có thật không?" Lý thẩm mỉm cười, đóng một cánh cửa sổ, nói: "Là thật, ngày mai có tuyết đầu mùa, cho nên phu nhân đang sai người đem áo choàng lông thỏ mới nhất và thảm lông, trải tất cả các phòng, chỉ sợ lòng bàn chân rét lạnh, sẽ làm thân thể bị lạnh, cũng đã cho người giúp việc cẩn thận hầu hạ tốt cho các cậu chủ rồi————" Hạ Tuyết kích động nhìn phía ngoài cửa sổ, nhìn khắp tiêu điều, ngày mai sắp bị bao phủ trong làn áo bạc, cả trời đất, chỉ có một màu ———— Trái tim của cô, không khỏi sôi trào, nhớ tới mùa đông sáu năm trước, trong tuyết trắng phau phau hắn đi về phía mình, hai tay của cô vịn chặt bệ cửa sổ, ánh mắt truy tìm mọi thứ, bao gồm giải thưởng Bách Hoa ngày mai ! Mặt của cô hơi nghiêng, ánh mắt đột nhiên trở nên kiên định, biết ngày mai sẽ nghênh đón một trận chiến! One-king! ! Trong khoảng thời gian này, Trác Bách Quân vẫn không tìm được Tĩnh Đồng, đêm hôm đó, lái xe đến dưới lầu nhà cô, cô cầm điện thoại di động, ở công ty ngây ngốc nói với hắn, vì phải tuyên truyền cho nghệ sĩ tham gia giải thưởng Bách Hoa, phải chạy đến Đài Truyền Hình, phải làm suốt đêm, cho nên không có thời gian rãnh rỗi, tiếp ngày thứ hai, hắn đến công ty tìm người, người nọ lại chạy Cinemax rồi, cứ như vậy cô gái này vẫn bận bịu, vẫn bận bịu cho đến trước một ngày giải thưởng Bách Hoa, hắn mặc âu phục màu đen, áo len cao cổ màu đen, tay cầm cặp công văn vừa đi vào công ty thì nhìn thấy Tĩnh Đồng, người mặc bộ váy màu đen, bên ngoài khoác áo khoác dài màu trắng, mái tóc xõa ra, cài vòng hoa nhỏ màu trắng, ôm một hộp lớn đĩa phim, lại nôn nóng muốn xông vào thang máy ———— Trác Bách Quân vừa nhìn thấy cô, lập tức nhanh chóng nhẹ bước chạy vào thang máy, liếc mắt liền thấy Tĩnh Đồng đang một tay ôm cái hộp, một tay cầm điện thoại di động xem tin nhắn, vẻ mặt lộ ra đau lòng, hốc mắt cô đỏ lên, cũng đang nhìn thấy Trác Bách Quân, cô hoảng sợ giật mình, hộp VCD trong tay “phịch” một tiếng, ào ào rơi xuống đất, nép bên cạnh thang máy, cầm điện thoại di động, giấu sau lưng ———— Trác Bách Quân nhìn bộ dáng cô như vậy, vươn tay để ngang cửa thang máy trước, cản người ngoài đi vào, lạnh lùng nói: "Chuyến tiếp theo !" Rất nhiều nhân viên làm việc, cũng xôn xao tò mò nhìn bọn họ một cái, vội vàng lui ra ngoài, Trác Bách Quân vừa trừng chặt Tĩnh Đồng, vừa vươn tay đè xuống nút đóng cửa, ngón trỏ nhấn lầu cuối! Mặt của Tĩnh Đồng đỏ lên, nhìn Trác Bách Quân, lẩm bẩm càu nhàu nói: "Tổng ———— Tổng ———— Tổng giám ———— Hôm nay em rất bận, không có thời gian đi lầu cuối đâu ————" Trác Bách Quân mặt lạnh nhìn cô, đạp giày da sáng bóng, bước trên VCD, tiếng lách cách vang dội, nhanh chóng đi tới trước mặt cô, ở khoảng cách thật gần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, còn có ánh mắt to lo sợ lóe lên, bất mãn, không khách, khí thậm chí mang theo thói quen phách lối và bá đạo nói: "Nói! Mấy ngày nay em đã đi đâu? Điện thoại không nghe, đến nhà em, em không về nhà! ! Đến công ty tìm em, lại chạy đi mất dạng, em bận rộn như vậy sao ? Thời gian nghe điện thoại cũng không có?" Tĩnh Đồng hoảng sợ đến trên trán rịn mồ hôi, mắt to liếc trái, liếc phải, nghĩ lắc đầu lại gật đầu, làm cho Trác Bách Quân nhìn thấy phải tức giận, sắc mặt lại căng thẳng, rũ mắt liếc nhìn tay phải của cô, đang gắt gao giấu sau lưng, hắn nhất thời tức giận, liền nghiêng người tiến lên, vươn tay đưa vào sau lưng cô, muốn nắm điện thoại di động của cô, cô khẽ cắn môi, đỏ mặt nắm chặt điện thoại di động, không buông tay. Ánh mắt Trác Bách Quân chợt lóe, dùng thái độ Tổng giám, nhìn cô nói thẳng: "Mấy ngày không thấy, lá gan trở nên lớn rồi? Điện thoại của tôi, em cũng không nghe, người của tôi, em dám không gặp! Bây giờ ngay cả lời nói cũng không nghe, ở one-king không muốn lăn lộn đúng không?" "Không phải ————" Tĩnh Đồng vội vàng kêu lên, tay không tự giác buông lỏng, Trác Bách Quân thừa dịp rút ra điện thoại di động của cô, màn hình nhanh chóng sáng lên, mắt lạnh nhìn tin nhắn phía trên: "Tĩnh Đồng, anh nhớ em, cám ơn em hôm nay nấu bữa sáng cho anh, ăn thật ngon ———Yêu em ———" Trái tim chìm xuống! Trác Bách Quân mặt lạnh ngừng thở, xem tới xem lui tin nhắn này, càng xem ánh mắt càng lạnh lùng, làm cho người ta có cảm giác, ẩn chứa sát khí vô hạn, hắn đưa điện thoại di động, giơ trước mặt của Tĩnh Đồng, nhìn cô, từng chữ, từng chữ, dường như rất bình tĩnh, hỏi: "Bạn trai cũ của em?" Tĩnh Đồng hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, thở phì phò, không dám nói dối, chỉ đành phải gật đầu một cái ———— Trác Bách Quân khép chặt hai mắt, thở dốc một hơi, nắm chặt điện thoại di động, gân xanh nổi lên ! Tĩnh Đồng lập tức tiến lên, lo lắng giải thích: "Không phải như anh nghĩ đâu, bởi vì hắn biết em không đồng ý cử hành hôn lễ, tối hôm qua uống rượu say, nửa đêm canh ba chạy đến nhà em, té ngủ ở cửa nhà em, em thật không có biện pháp, đem hắn dìu vào, không thể để hắn bị cảm lạnh a ———— Vậy hắn ở nhà em tỉnh ngủ, không phải em nên làm bữa sáng cho hắn ăn sao?" Trác Bách Quân đè nén lửa giận, dán chặt vào thân thể của cô, hai mắt trợn lên giận dữ nhìn cô, tức giận nói: "Vậy có làm bữa ăn sáng như ngày đó tôi ở nhà em? Em có ngồi trên đùi hắn, đút cho hắn ăn hay không?" "Không có ————" Tĩnh Đồng nước mắt lăn xuống, đau lòng nhìn hắn nói: "Không nên nói em như vậy ————" "Cô chính là người như vậy! ! !" Trác Bách Quân tức giận đưa điện thoại di động đập mạnh xuống mặt sàn, “rắc” một tiếng, đập trúng cái VCD trong đó, VCD nứt ra vỡ vụn! "Điện thoại di động của em ————" Tĩnh Đồng khóc, vừa muốn cúi người xuống ———— Trác Bách Quân tức giận đến cả người phát run, vươn tay, nắm chặt cằm của cô, mang theo tuyệt vọng, nâng đầu của cô lên, tức giận nhìn cô nói: "Bắt đầu từ hôm nay! Cô cút cho tôi! ! Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa! ! Nhìn thấy tôi, cô phải đi đường vòng! ! Cút! ! Cút! ! !" Cửa thang máy “đinh” một tiếng, mở ra hai hướng, đôi mắt đẫm lệ của Tĩnh Đồng ủy khuất nhìn chằm chằm Trác Bách Quân, muốn nói gì đó, nhưng vẫn lau nước mắt, chạy ra ngoài ———— Trác Bách Quân xoay người, nhìn thân thể nhỏ nhắn của cô, hướng phòng hành chánh công ty chạy thẳng tới, sắc mặt của hắn lại lạnh lẽo, cửa thang máy ầm ầm đóng lại.