Tĩnh Đồng thật sự tò mò, hơi nghiêng người tới trước, cầm khung hình lên, thật gần nhìn cô gái xinh đẹp, dịu dàng động lòng người, cô vui vẻ ngẩng đầu nhìn Trác Bách Quân nói: "Người trong tấm hình là mẹ của anh đúng không? Đứa bé đẹp trai chính là anh hả ?" Trác Bách Quân nhìn Tĩnh Đồng chằm chằm, hai tròng mắt bình tĩnh chớp một cái, vẻ mặt đột nhiên trở nên thật quỷ dị, nói: "Em cứ nói đi?" "Em làm sao biết?" Tĩnh Đồng cười nhỏ, nét mặt lộ ra thật dịu dàng, đưa ngón tay thon dài, khẽ vuốt qua tấm hình cũ kỹ xinh đẹp, dường như rất quý trọng, trong tròng mắt, đều là hình ảnh xinh đẹp, dịu dàng nói: "Em cảm giác đây là mẹ của anh, thật dịu dàng, động lòng người ———— Bà thật sự rất xinh đẹp, giống như một minh tinh ————" Trác Bách Quân nằm ở trên giường, không lên tiếng! Tĩnh Đồng cảm thấy Trác Bách Quân đột nhiên lạnh lẽo, ngạc nhiên nhìn hắn nói: "Tổng giám? Anh sao vậy ?" Trác Bách Quân lạnh nhạt nói: "Anh không thích người khác tiếp xúc chuyện của mẹ anh ————" Tĩnh Đồng hoảng sợ, lập tức đem khung hình trả về chỗ cũ, vừa muốn giải thích, Trác Bách Quân lại quay đầu, nhìn Tĩnh Đồng khẽ mỉm cười, sâu kín nói: "Thế giới kia ———— Em không cần tiếp xúc ———— Anh không muốn em tiếp xúc ————" Tĩnh Đồng ngạc nhiên nhìn hắn hỏi: "Tại sao vậy ?" Ánh mắt Trác Bách Quân ngưng tụ, nhưng cũng không đáp lại, chỉ vươn tay, xoa nhẹ bả vai trơn bóng của cô ———— Tĩnh Đồng ngẩng đầu nhìn Trác Bách Quân, nhìn sắc mặt của hắn trầm trọng như vậy, liền dịu dàng hỏi: "Thế nào? Có phải em đã làm việc gì sai rồi không ? Em không phải cố ý tìm hiểu quá khứ của anh ———— Cũng không phải không tôn trọng mẹ của anh ————" Trác Bách Quân cúi đầu nhìn Tĩnh Đồng, gương mặt trắng nõn của cô, ửng đỏ tận mang tai, hắn vươn tay, sờ nhẹ nét mặt cô, nắm cằm của cô, lại nhìn hai tròng mắt mê ly của cô, thật lòng nói: "Em sẽ ở bên anh sao? Cả đời cũng sẽ ở bên anh sao ?" Tĩnh Đồng nhìn ánh mắt tịch mịch của Trác Bách Quân, có chút chua xót trong lòng, cô rất chân thành nói: "Em sẽ ở bên anh, em sẽ cùng sống với anh ———— Cả đời sống bên anh ————" Hai mắt Trác Bách Quân đỏ lên, xẹt qua một chút cảm động, đưa ngón tay, quét nhẹ lên cánh môi đỏ mọng mềm mại của cô, thật lòng nói: "Ở Tây Phương, có một truyền thuyết, sở dĩ ma quỷ sẽ biến thành ma quỷ là bởi vì ở trong thế giới của hắn chưa từng có Thiên Sứ ———— Nếu anh biến thành ma quỷ, không biết em có ở lại bên cạnh anh hay không ?" "Hai chúng ta cùng làm thiên sứ!" Tĩnh Đồng ôm chặt thắt lưng Trác Bách Quân, đột nhiên hai mắt đỏ lên, động tình nói. Trác Bách Quân cười khẽ, hơi run rẩy ôm chặt Tĩnh Đồng vào trong ngực, nước mắt nhẹ tràn ra, nghẹn ngào nói: "Nếu Thượng Đế muốn đối xử tốt với anh hơn, tại sao em không xuất hiện sớm một chút?" Tĩnh Đồng lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Trác Bách Quân khẽ mỉm cười, nói: "Bây giờ em xuất hiện, cũng không muộn chứ ?" Trác Bách Quân nhìn lại Tĩnh Đồng, thật lâu, thật lâu, không khỏi cười khẽ, xúc động hôn nhẹ tóc cô, nói: "Đều nói người mình yêu nhất trong cuộc đời, nhất định sẽ xuất hiện đúng lúc, anh không biết ———— Đây là sớm ———— Hay đã muộn màng ————" "Tối nay anh làm sao vậy ?" Tĩnh Đồng có chút không hiểu nhìn Trác Bách Quân, dịu dàng hỏi: "Đột nhiên xúc động như vậy ?" Trác Bách Quân chăm chú nhìn Tĩnh Đồng, thật lòng nói: "Sợ năm tháng qua đi, có một số việc không thể làm lại, chỉ còn lại một chút nhớ nhung —— Loại già nua này, trong lúc bất chợt, rất đáng sợ ————" Hốc mắt Tĩnh Đồng đỏ lên, nắm tay của hắn, ngây ngô nói: "Sẽ không ——Chúng ta cùng nhau từ từ già ————" Trác Bách Quân cười, nói: "Thế giới đơn thuần thật tốt, đột nhiên phát hiện, năm tháng vất vả cùng mẹ, bây giờ có được mọi thứ, hạnh phúc hơn ———— Được rồi, tối nay bị anh bắt tới đây, không phải em la hét muốn ăn sao? Anh làm cho em ?" Ánh mắt Tĩnh Đồng lập tức sáng lên, vui vẻ nói: "Có thật không? Anh làm cho em?" "Ừ —— Chờ anh ——" Trác Bách Quân không nói gì thêm, đứng dậy mặc quần áo tử tế, vừa cài cúc áo, vừa mập mờ quay đầu lại, mỉm cười nhìn Tĩnh Đồng, Tĩnh Đồng cũng nằm trên giường, cười rất ngọt nhìn hắn, tim của hắn ấm áp, đột nhiên cúi đầu, chống tay trên nệm giường mềm mại, lại triền miên hôn cô thật lâu, lưu luyến không rời phải tách ra, một mình xuống lầu ———— Tĩnh Đồng nằm trên giường, nhìn Trác Bách Quân ra khỏi phòng, đột nhiên ngọt ngào cười một tiếng, nằm trên giường, ánh mắt nhìn cả căn phòng một vòng, khuynh hướng thiên về thiết kế mới, phong cách thanh khiết, sáng sủa, yên tĩnh, ánh mắt cô lơ đãng nhìn tấm hình kia, cô lại tò mò vươn tay, cầm lấy khung hình, mỉm cười, ngón tay lơ đãng quét qua người phụ nữ xinh đẹp và bé trai trong hình, đồng hồ màu trắng trên cổ tay đột nhiên lóe lên ánh sáng đỏ ———— "Dì thật xinh đẹp ————" Tĩnh Đồng xúc động nói, lại đưa ngón tay nhẹ nhàng quét qua hình, ánh đèn nhỏ dưới đồng hồ, lại lóe lên. "Tĩnh Đồng ————" Tiếng của Trác Bách Quân từ dưới lầu truyền đến. "Vâng ————" Tay của Tĩnh Đồng buông khung hình, ánh đèn đỏ trên đồng hồ đeo tay đã tắt, cô mỉm cười đáp lời: "Chuyện gì vậy ?" "Có bị dị ứng với hải sản hay không?" Tiếng Trác Bách Quân từ dưới lầu truyền đến. Tĩnh Đồng lập tức nói: "Không có ————" Tiếng lầu dưới im bặt, Tĩnh Đồng mỉm cười cất xong khung hình, sau đó nắm áo sơ mi mặc vào, vừa mặc vừa nghĩ đến mới vừa kích tình, mặt của cô nữa đỏ lên, loại cảm giác này, bị hắn yêu thật sâu, thật kỳ diệu ———— Vừa nghĩ chuyện này, vừa mặc váy ngắn màu đen, kéo dây thắt lưng, đột nhiên nghe điện thoại di động của Trác Bách Quân ở mép giường vang lên, cô “a” một tiếng, ngạc nhiên cầm điện thoại di động lên nhìn, lại là Trầm Ngọc Lộ, cô hoảng sợ, muốn bước nhanh cầm điện thoại xuống lầu, nhưng ngón cái sơ ý, đè xuống nút trả lời, tiếng của Trầm Ngọc Lộ rất nhỏ từ bên trong, nhanh chóng truyền đến nói: "Buổi lễ trao giải tất cả đều bố trí xong, xác định tối mai, ai thắng ai thua! !" Tĩnh Đồng nghe rõ ràng, ngạc nhiên sững sờ, vừa ngẩng đầu lên, cũng đã nhìn thấy Trác Bách Quân đang lạnh lùng nhìn mình, cô hít vào một hơi, ngậm chặt miệng, chớp mắt nhìn Trác Bách Quân, đi đến trước mặt của hắn, mở màn hình điện thoại di động, đưa cho Trác Bách Quân xem! Trác Bách Quân liếc mắt nhìn hiển thị phía trên kia điện tới, đã kết nối, là điện thoại của Trầm Ngọc Lộ, hắn nhìn Tĩnh Đồng một cái, nhìn bộ dáng cô căng thẳng, sợ hãi, hắn cười khẽ, vươn tay nhẹ nhàng gõ cái đầu nhỏ của cô, mới xoay người đi vào trong tủ áo nghe điện thoại, Tĩnh Đồng hoảng sợ chặn ngực, thở phì phò ————
Hôm nay là một ngày trọng đại! !
Là buổi lễ trao giải thưởng Bách Hoa hai năm một lần, bởi vì hai năm cử hành một lần, cho nên phim cạnh tranh nhiều hơn, hơn nữa cũng càng ngày càng khốc liệt hơn, năm nay, tranh giành ảnh đế và ảnh hậu, cũng gần mười năm, đây là lần căng thẳng nhất! ! Hàn Văn Vũ bằng “Beethoven Fantasia” năm ngoái, đã chiến thắng tại liên hoan phim Berlin, liên hoan phim Cannes, giành giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất toàn cầu! Năm ngoái đoạt giải nam chính xuất sắc nhất giải Kim Mã, năm nay, nếu đoạt ảnh đế giải thưởng Bách Hoa, đánh dấu một năm thành công xuyên suốt ảnh đế của hắn! !
Hôm nay Đài Truyền Hình cả nước cũng sẽ truyền hình trực tiếp buổi lễ trao giải quan trọng nhất lần này, cho nên sáng sớm truyền thông cũng đã chờ ở trước thảm đỏ Giải thưởng Bách Hoa, trong cái gió rét lạnh, bọn họ xôn xao cầm máy quay hình, chụp các ngôi sao từ trên những chiếc xe nổi tiếng đi ra ngoài, bước về phía thảm đỏ, chỉ thấy một nhóm nam diễn viên nhí, năm nay vẫn lấy màu đen làm chủ đạo, vẫn âu phục đen, đeo nơ đen, đối lập với vẻ trang trọng của buổi lễ trao giải, trong đó có một nam diễn viên nhí cùng Hạ Tuyết trình diễn một ca khúc, mặc quần áo hippie duy nhất, vẻ mặt từng người đều sáng lạn nhìn về phía các phóng viên vẫy tay mỉm cười!
Các phóng viên tranh nhau dụ dỗ, sau khi ánh đèn flash chiếu về phía bọn họ, nhanh chóng hỏi chuyện cộng tác với ảnh hậu Hạ Tuyết thế nào?
Một nam diễn viên mỉm cười nhìn truyền thông nói: "Chị Hạ Tuyết là một người đáng yêu, không có dáng vẻ phách lối của một ngôi sao, lần đầu tiên, chúng tôi rất vui mừng cộng tác với chị ấy! Tối nay phần trình diễn sẽ rất đặc sắc, xin mọi người hãy chờ xem! Cám ơn mọi người!"
Ánh đèn flash mãnh liệt phóng lên người của bọn hắn, nhóm nam diễn viên nhí dưới sự hướng dẫn của người quản lí, đi về phía đầu kia thảm đỏ ký tên, tiếp theo, một chiếc xe nổi tiếng nữa chạy nhanh tới đầu này thảm đỏ, ảnh đế Tả La bước xuống, hôm nay hắn cũng mặc âu phục màu trắng, cùng bạn người baạn thân, diễn viên Hàn Quốc, Kim Thắng Nguyên bước lên thảm đỏ, tất cả phóng viên ngay lập tức sôi nổi nâng máy chụp hình kêu to tên của bọn họ, muốn chụp được góc hình đẹp nhất! !
"Tả La, tại sao hôm nay không cùng Văn Vũ đi trên thảm đỏ, đối với việc cạnh tranh giải nam chính xuất sắc nhất “Bách hoa” lần này, anh có suy nghĩ gì?" Có một phóng viên sôi nổi hỏi.
Tả La mượn chuyện này, nói đùa: "Hắn là một tên không có tính người! ! Hôm nay muốn cùng giai nhân bước lên thảm đỏ, cũng không cần tôi nữa! !"
"Ai vậy? !" Phóng viên lập tức hỏi.
"Bí mật! !" Tả La mỉm cười rời đi.
"Trầm Ngọc Lộ tới kìa ————" Rất nhiều phóng viên tranh nhau kêu lên! !
Một chiếc BMW màu bạc sang trọng dừng trước thảm đỏ, mở cửa xe, vẫn quét qua một mùi hương, Trầm Ngọc Lộ mặc sườn xám màu tím đậm, chải búi tóc phục cổ, đeo vòng tai màu tím kiểu thòng, trang điểm bóng mắt màu tím, đôi môi màu tím đậm, tay cầm một cây quạt nhỏ màu tím, mỉm cười hướng mọi người, sau đó đi về phía phóng viên, tất cả phóng viên truyền thông hưng phấn nhìn Trầm Ngọc Lộ kêu to: "Ngọc Lộ, cô luôn mang đến cho chúng tôi hưởng thụ thị giác cao nhất! !"
"Cám ơn————" Trầm Ngọc Lộ hướng mọi người lộ ra nụ cười quyến rũ, khẽ gật đầu, đi tới thảm đỏ đầu bên kia ký tên, có một nữ phóng viên cầm máy chụp hình, cũng không giống người khác nói: "Thật không đã thỏa mãn! nụ cười của Trầm Ngọc Lộ, vĩnh viễn chỉ có vậy! Luôn lộ 4 cái răng, cũng chỉ luôn nghiêng đầu! Giống như Hồ Điệp năm đó. Không có chút ý tưởng mới!"
Trầm Ngọc Lộ bước đi, vừa đi vừa nghe lời nói sau lưng, sắc mặt lạnh lẽo, nhưng vẫn giữ nụ cười đi về phía trước!
Một chiếc Rolls-Royce màu đen, đại biểu cho tôn quý nhất và khí thế nhất dừng trước thảm đỏ, tất cả phóng viên lập tức kích động nhắm trước cửa xe, cầm máy chụp hình nhanh chóng chuẩn bị, rốt cuộc nhìn thấy tài xế mở cửa xe ra, bên trong xe, Hàn Văn Vũ bước xuống, hôm nay hắn mặc âu phục màu đen, cổ áo viền bạc rất đặc biệt, nhưng không mất vẻ long trọng, hôm nay lại không đeo nơ, cổ áo màu đen mở ra tùy ý, hấp dẫn chết người, tỏa ra rất nhiều hào quang! ! Giờ khắc này! ! Hắn chính là ảnh đế vĩnh hằng! !
"Văn Vũ ————" Những người hâm mộ đến từ các nơi trên thế giới nhìn thấy Hàn Văn Vũ, lập tức điên cuồng kêu to, Hàn Văn Vũ, vĩnh viễn là tình yêu trong lòng các cô ! !
Hàn Văn Vũ nở nụ cười làm cho người ta có cảm giác say đắm, hướng mọi người vẫy tay một cái, rồi xoay người hướng bên trong xe vươn tay, vài ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nắm ngón tay của hắn, chiếc nhẫn 20 Karla bằng trứng bồ câu lớn nhất, ở giữa ngón tay của cô lòe sáng lấp lánh, chậm rãi ———— theo một cơn gió lạnh thổi phất đến, Hạ Tuyết bước xuống, mặc bộ váy dài tơ tằm màu trắng thêu hoa văn, mái tóc buông dài, chia làm hai bên, ăn mặc thanh thuần nhất, chỉ thấy cô đứng trước ống kính, ưu nhã mỉm cười, nhẹ giơ tay vẫy chào hỏi, lúc này mọi người mới phát hiện, cô lại lớn mật, chiếc váy dày từ giữa hai chân xẻ ra thành hai mảnh váy, lúc cô ưu nhã đi về phía trước thì hai mảnh váy càng giương mở ra, giống như cánh hoa nở rộ! !
"WOW! ! !" Tất cả phóng viên trong và ngoài nước, hưng phấn vỗ tay kêu to, tán thưởng đây cũng là một SHOW thảm đỏ hoàn mỹ! !
Hàn Văn Vũ vì đỡ chiếc váy dài hoàn mỹ của cô, cũng không dám đến gần cô, chỉ ở cách đó không xa làm bạn với cô, mặt mỉm cười đi về phía trước! !
Hồ Điệp khẽ cắn chặt răng, đứng ở đầu bên kia thảm đỏ, nhìn Hạ Tuyết, nghe phóng viên hỏi tình sử, liền cùng Hàn Văn Vũ, tinh nghịch chỉ chỉ phóng viên, nói hắn tinh quái, bầu không khí càng thêm sôi nổi, thỉnh thoảng cô còn có ý tốt nhắc nhở một phóng viên, cầm chắc Microphone, trời rất lạnh, đừng đứng ở đầu gió, lúc này gió nhẹ thổi tới, tung bay mái tóc dài của cô, lộ ra đôi chân dài hoàn mỹ khêu gợi ————
Chuyên gia thiết kế trang phục của Hạ Tuyết đang tiếp nhận phỏng vấn, nhà thiết kế chúng tôi luôn có một tâm nguyện lớn nhất, chính là dùng liều thuốc đơn giản nhất, lại có thể thể hiện cực hạn xinh đẹp nhất, loại cảm giác này, vô cùng thoải mái, lúc ấy tôi hỏi Hạ Tuyết, tham gia giải thưởng Bách Hoa, muốn thiết kế trang phục thế nào, cô ấy nói với tôi, muốn có bộ trang phục thể hiện sự tôn trọng giải thưởng Bách Hoa, lúc ấy, trong đầu tôi cảm giác xuất hiện một hình ảnh, loại bỏ kiểu váy dài phóng khoáng, để cho lụa tơ tằm thêu hoa văn Bách Hoa, từng mảnh từng mảnh theo bước chân cô ấy, ở thảm đỏ di động giương ra, loại cảm xúc mạnh mẽ này, càng nổi bật phong thái nữ vương của cô ấy!
Hạ Tuyết đi tới đầu bên kia thảm đỏ ký tên, cùng Trầm Ngọc Lộ đứng chung một chỗ, để cho các phóng viên chụp hình, lúc này, mọi người phát hiện, trong khoảnh khắc rung động lòng người này, Trầm Ngọc Lộ lại đang nhìn hoa văn Bách Hoa trên chiếc váy Hạ Tuyết, vẻ mặt co rúm ! !
Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chapter 565
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tĩnh Đồng thật sự tò mò, hơi nghiêng người tới trước, cầm khung hình lên, thật gần nhìn cô gái xinh đẹp, dịu dàng động lòng người, cô vui vẻ ngẩng đầu nhìn Trác Bách Quân nói: "Người trong tấm hình là mẹ của anh đúng không? Đứa bé đẹp trai chính là anh hả ?" Trác Bách Quân nhìn Tĩnh Đồng chằm chằm, hai tròng mắt bình tĩnh chớp một cái, vẻ mặt đột nhiên trở nên thật quỷ dị, nói: "Em cứ nói đi?" "Em làm sao biết?" Tĩnh Đồng cười nhỏ, nét mặt lộ ra thật dịu dàng, đưa ngón tay thon dài, khẽ vuốt qua tấm hình cũ kỹ xinh đẹp, dường như rất quý trọng, trong tròng mắt, đều là hình ảnh xinh đẹp, dịu dàng nói: "Em cảm giác đây là mẹ của anh, thật dịu dàng, động lòng người ———— Bà thật sự rất xinh đẹp, giống như một minh tinh ————" Trác Bách Quân nằm ở trên giường, không lên tiếng! Tĩnh Đồng cảm thấy Trác Bách Quân đột nhiên lạnh lẽo, ngạc nhiên nhìn hắn nói: "Tổng giám? Anh sao vậy ?" Trác Bách Quân lạnh nhạt nói: "Anh không thích người khác tiếp xúc chuyện của mẹ anh ————" Tĩnh Đồng hoảng sợ, lập tức đem khung hình trả về chỗ cũ, vừa muốn giải thích, Trác Bách Quân lại quay đầu, nhìn Tĩnh Đồng khẽ mỉm cười, sâu kín nói: "Thế giới kia ———— Em không cần tiếp xúc ———— Anh không muốn em tiếp xúc ————" Tĩnh Đồng ngạc nhiên nhìn hắn hỏi: "Tại sao vậy ?" Ánh mắt Trác Bách Quân ngưng tụ, nhưng cũng không đáp lại, chỉ vươn tay, xoa nhẹ bả vai trơn bóng của cô ———— Tĩnh Đồng ngẩng đầu nhìn Trác Bách Quân, nhìn sắc mặt của hắn trầm trọng như vậy, liền dịu dàng hỏi: "Thế nào? Có phải em đã làm việc gì sai rồi không ? Em không phải cố ý tìm hiểu quá khứ của anh ———— Cũng không phải không tôn trọng mẹ của anh ————" Trác Bách Quân cúi đầu nhìn Tĩnh Đồng, gương mặt trắng nõn của cô, ửng đỏ tận mang tai, hắn vươn tay, sờ nhẹ nét mặt cô, nắm cằm của cô, lại nhìn hai tròng mắt mê ly của cô, thật lòng nói: "Em sẽ ở bên anh sao? Cả đời cũng sẽ ở bên anh sao ?" Tĩnh Đồng nhìn ánh mắt tịch mịch của Trác Bách Quân, có chút chua xót trong lòng, cô rất chân thành nói: "Em sẽ ở bên anh, em sẽ cùng sống với anh ———— Cả đời sống bên anh ————" Hai mắt Trác Bách Quân đỏ lên, xẹt qua một chút cảm động, đưa ngón tay, quét nhẹ lên cánh môi đỏ mọng mềm mại của cô, thật lòng nói: "Ở Tây Phương, có một truyền thuyết, sở dĩ ma quỷ sẽ biến thành ma quỷ là bởi vì ở trong thế giới của hắn chưa từng có Thiên Sứ ———— Nếu anh biến thành ma quỷ, không biết em có ở lại bên cạnh anh hay không ?" "Hai chúng ta cùng làm thiên sứ!" Tĩnh Đồng ôm chặt thắt lưng Trác Bách Quân, đột nhiên hai mắt đỏ lên, động tình nói. Trác Bách Quân cười khẽ, hơi run rẩy ôm chặt Tĩnh Đồng vào trong ngực, nước mắt nhẹ tràn ra, nghẹn ngào nói: "Nếu Thượng Đế muốn đối xử tốt với anh hơn, tại sao em không xuất hiện sớm một chút?" Tĩnh Đồng lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Trác Bách Quân khẽ mỉm cười, nói: "Bây giờ em xuất hiện, cũng không muộn chứ ?" Trác Bách Quân nhìn lại Tĩnh Đồng, thật lâu, thật lâu, không khỏi cười khẽ, xúc động hôn nhẹ tóc cô, nói: "Đều nói người mình yêu nhất trong cuộc đời, nhất định sẽ xuất hiện đúng lúc, anh không biết ———— Đây là sớm ———— Hay đã muộn màng ————" "Tối nay anh làm sao vậy ?" Tĩnh Đồng có chút không hiểu nhìn Trác Bách Quân, dịu dàng hỏi: "Đột nhiên xúc động như vậy ?" Trác Bách Quân chăm chú nhìn Tĩnh Đồng, thật lòng nói: "Sợ năm tháng qua đi, có một số việc không thể làm lại, chỉ còn lại một chút nhớ nhung —— Loại già nua này, trong lúc bất chợt, rất đáng sợ ————" Hốc mắt Tĩnh Đồng đỏ lên, nắm tay của hắn, ngây ngô nói: "Sẽ không ——Chúng ta cùng nhau từ từ già ————" Trác Bách Quân cười, nói: "Thế giới đơn thuần thật tốt, đột nhiên phát hiện, năm tháng vất vả cùng mẹ, bây giờ có được mọi thứ, hạnh phúc hơn ———— Được rồi, tối nay bị anh bắt tới đây, không phải em la hét muốn ăn sao? Anh làm cho em ?" Ánh mắt Tĩnh Đồng lập tức sáng lên, vui vẻ nói: "Có thật không? Anh làm cho em?" "Ừ —— Chờ anh ——" Trác Bách Quân không nói gì thêm, đứng dậy mặc quần áo tử tế, vừa cài cúc áo, vừa mập mờ quay đầu lại, mỉm cười nhìn Tĩnh Đồng, Tĩnh Đồng cũng nằm trên giường, cười rất ngọt nhìn hắn, tim của hắn ấm áp, đột nhiên cúi đầu, chống tay trên nệm giường mềm mại, lại triền miên hôn cô thật lâu, lưu luyến không rời phải tách ra, một mình xuống lầu ———— Tĩnh Đồng nằm trên giường, nhìn Trác Bách Quân ra khỏi phòng, đột nhiên ngọt ngào cười một tiếng, nằm trên giường, ánh mắt nhìn cả căn phòng một vòng, khuynh hướng thiên về thiết kế mới, phong cách thanh khiết, sáng sủa, yên tĩnh, ánh mắt cô lơ đãng nhìn tấm hình kia, cô lại tò mò vươn tay, cầm lấy khung hình, mỉm cười, ngón tay lơ đãng quét qua người phụ nữ xinh đẹp và bé trai trong hình, đồng hồ màu trắng trên cổ tay đột nhiên lóe lên ánh sáng đỏ ———— "Dì thật xinh đẹp ————" Tĩnh Đồng xúc động nói, lại đưa ngón tay nhẹ nhàng quét qua hình, ánh đèn nhỏ dưới đồng hồ, lại lóe lên. "Tĩnh Đồng ————" Tiếng của Trác Bách Quân từ dưới lầu truyền đến. "Vâng ————" Tay của Tĩnh Đồng buông khung hình, ánh đèn đỏ trên đồng hồ đeo tay đã tắt, cô mỉm cười đáp lời: "Chuyện gì vậy ?" "Có bị dị ứng với hải sản hay không?" Tiếng Trác Bách Quân từ dưới lầu truyền đến. Tĩnh Đồng lập tức nói: "Không có ————" Tiếng lầu dưới im bặt, Tĩnh Đồng mỉm cười cất xong khung hình, sau đó nắm áo sơ mi mặc vào, vừa mặc vừa nghĩ đến mới vừa kích tình, mặt của cô nữa đỏ lên, loại cảm giác này, bị hắn yêu thật sâu, thật kỳ diệu ———— Vừa nghĩ chuyện này, vừa mặc váy ngắn màu đen, kéo dây thắt lưng, đột nhiên nghe điện thoại di động của Trác Bách Quân ở mép giường vang lên, cô “a” một tiếng, ngạc nhiên cầm điện thoại di động lên nhìn, lại là Trầm Ngọc Lộ, cô hoảng sợ, muốn bước nhanh cầm điện thoại xuống lầu, nhưng ngón cái sơ ý, đè xuống nút trả lời, tiếng của Trầm Ngọc Lộ rất nhỏ từ bên trong, nhanh chóng truyền đến nói: "Buổi lễ trao giải tất cả đều bố trí xong, xác định tối mai, ai thắng ai thua! !" Tĩnh Đồng nghe rõ ràng, ngạc nhiên sững sờ, vừa ngẩng đầu lên, cũng đã nhìn thấy Trác Bách Quân đang lạnh lùng nhìn mình, cô hít vào một hơi, ngậm chặt miệng, chớp mắt nhìn Trác Bách Quân, đi đến trước mặt của hắn, mở màn hình điện thoại di động, đưa cho Trác Bách Quân xem! Trác Bách Quân liếc mắt nhìn hiển thị phía trên kia điện tới, đã kết nối, là điện thoại của Trầm Ngọc Lộ, hắn nhìn Tĩnh Đồng một cái, nhìn bộ dáng cô căng thẳng, sợ hãi, hắn cười khẽ, vươn tay nhẹ nhàng gõ cái đầu nhỏ của cô, mới xoay người đi vào trong tủ áo nghe điện thoại, Tĩnh Đồng hoảng sợ chặn ngực, thở phì phò ————