Vòi nước phun xuống, khí nóng trong phòng tắm tràn ra. Hạ Tuyết thân thể mềm mại, trần truồng, đứng dưới vòi, để cho nước nóng dọc theo mái tóc chảy xuống, tạo thành rất nhiều dòng nước nhỏ, xẹt qua thân thể trắng nõn, cô dùng hai tay vui vẻ khêu nhẹ mái tóc dài, ngẩng mặt lên, để cho nước nóng tùy ý rơi xuống gương mặt ———— Hàn Văn Hạo tắm rửa xong, chỉ dùng khăn lông trắng, quấn quanh nửa người dưới của mình, để trần nửa thân rắn chắc phía trên, cầm điện thoại di động, đi tới trước cửa sổ sát đất, vẻ mặt lạnh lùng, nghe Hi Thần báo cáo, lên tiếng đáp lời, hai mắt lóe lên, chậm rãi nói: "Để lại người sống! Tôi còn có chỗ dùng! Coi chừng Trầm Ngọc Lộ, đừng để cho cô ta chết! !" "Vâng!" Hi Thần cúp điện thoại. Hàn Văn Hạo cũng cúp điện thoại, hơi xoay người, liền nhìn thấy trong phòng tắm, Hạ Tuyết đứng dưới vòi nước, mặc cho nước phủ xuống thân thể hấp dẫn, mềm mại của mình, bọt nước từ trên đầu đăm đăm rơi xuống, xẹt qua bộ ngực tròn trịa, vòng eo tiêu hồn, nước chảy qua cái mông trơn bóng, chảy giữa bắp đùi tiêu hồn, ánh mắt nhu hòa của hắn chợt lóe, tràn qua một chút mập mờ, nhìn cô vẫn ngẩng đầu lên, để cho nước nóng lao xuống, hai tay khẽ vuốt ve trước ngực của mình. Hai tròng mắt hắn lại loé lên ánh sáng dục vọng, ném điện thoại di động trên ghế dựa, từng bước đi vào trong phòng tắm, sau đó đứng trước mặt của Hạ Tuyết, để mặc cho vòi nước dọc theo đầu rơi thẳng xuống, xẹt qua khuôn mặt kiên nghị của hắn, hai tròng mắt mê ly của Hạ Tuyết đột nhiên chợt lóe, hơi có chút xấu hổ nhìn hắn, hắn chớp mắt, chậm rãi cười một tiếng, nhích dần đến gần thân thể của cô, để cho bộ ngực khêu gợi của cô, dán vào lồng ngực của mình, cúi đầu, trong dòng nước chảy, hai tròng mắt phát ra ánh sáng nóng bỏng nhìn cô. Hạ Tuyết thở phì phò, phát hiện người đàn ông này, có sức hấp dẫn vô hạn, mặc dù kích tình đã qua, vẫn làm cho lòng người ta mê đắm, hai tròng mắt của cô có chút căng thẳng, chớp một cái ———— Hắn chậm rãi phát ra một cỗ độc nhìn cô, chậm rãi đưa hai tay, nhẹ nhàng xoa nắm bộ ngực sữa của cô, làm cho đốm nhỏ màu hồng trên ngực cô, càng không ngừng dựng lên, Hạ Tuyết thở phì phò, hai mắt mê ly mong đợi nhìn hắn. Hàn Văn Hạo vừa nhìn cô, vừa dùng bàn tay nắm bộ ngực sữa của cô, càng không ngừng xoa nắn, chậm rãi nó ————"Hôn anh đi ————" Hai tròng mắt Hạ Tuyết hơi lộ ra tia sáng đỏ dục vọng, rất nghe lời, chậm rãi vươn tay, ở trong làn nước nóng chảy, ôm cổ của hắn, hôn lên môi hắn, Hàn Văn Hạo ở trong làn nước nóng, khẽ mút bờ môi cô, đầu lưỡi thè ra quấn lấy đầu lưỡi của cô, hai tay đột nhiên nắm chặt hông của cô, để cho thân thể của cô dán chặt vào mình, sau đó xoay người một cái, đem Hạ Tuyết đè trên tường, cuồng nhiệt hôn. Hạ Tuyết đón nhận nụ hôn của hắn, cảm thấy cả thân thể cường tráng, rắn chắc của hắn dán vào mình, cô thở hổn hển, mới vừa rồi, cao triều đi qua giữa hai đùi, mang theo một chút đau đớn kích thích, rồi lại lập tức xông lên một dòng nước ấm, cô vẫn ôm cổ của hắn, cùng hắn hôn nhau, phát ra tiếng thở gấp mời gọi, hắn theo dòng nước chảy vuốt ve cả người cô, bóp nhẹ cái mông tròn lẳng của cô, sau đó một tay nhắc bắp đùi của cô, đột nhiên dừng lại tất cả động tác, xuyên qua nước chảy nhìn cô. Hạ Tuyết cũng mê loạn nhìn hắn, giờ phút này, im lặng còn hơn lên tiếng. Hàn Văn Hạo nhìn chòng chọc hai mắt Hạ Tuyết, đột nhiên nhấc chân lên, trong nháy mắt, tiến vào bên trong thân thể của cô, một hồi mờ mịt khoan khoái làm cho hắn kích động cười một tiếng, sau đó tiếp tục chậm rãi tiến vào, Hạ Tuyết thở hổn hển, dán vào tường, khẽ kêu ra tiếng, ôm thân thể của hắn, ngẩng đầu lên, để mặc cho hắn tiến sâu vào thân thể của mình, từng trận sóng dâng lên, vui vẻ. Động tác rút ra đưa vào của Hàn Văn Hạo càng lúc càng nhanh, vừa cúi đầu hôn nhẹ bộ ngực sữa của cô, khẽ cắn điểm nhỏ màu hồng, Hạ Tuyết nhắm lại hai mắt, kêu nhỏ ra tiếng. Hàn Văn Hạo càng tăng tốc tiến vào, phát hiện ra tư thế cơ thể khác nhau, từ trên người cô lấy được khoái cảm không giống nhau, hắn quá hưởng thụ thân thể của cô làm cho chính mình kích thích, hắn lại càng nhanh chóng tiến vào, vừa tiến vào, vừa khẽ cắn vành tai cô, nói: "Anh muốn mỗi ngày yêu em ———" Hạ Tuyết cười khẽ, ôm cổ của hắn, lại dịu dàng, nói: "Em nguyện ý ————" Hàn Văn Hạo hài lòng cười một tiếng, lại nhấc chân dài của cô, nhanh chóng tiến vào, thọc thật sâu, Hạ Tuyết ở tron nước chảy, tìm được khoái cảm lạ! Nước chảy vẫn rơi qua thân thể của hai người bọn họ, dưới thân bọn họ chặt chẽ kết hợp nhau, Hàn Văn Hạo vừa ôm chặt Hạ Tuyết cuồng nhiệt hôn, vừa tiến vào, xúc động thâm tình, nói: "Đừng rời xa anh, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, chúng ta cũng phải ở chung một chỗ———— Anh yêu em ————Hạ Tuyết ———— Anh yêu em ————" Nước mắt Hạ Tuyết lại rơi xuống, hài lòng cười nhỏ, ôm chặt thân thể hắn, cùng hắn nóng bỏng hôn, nỉ non khéo léo nói: "Anh đuổi em cũng không đi đâu ———— Anh mau lấy em đi, em muốn gả cho anh, em muốn gọi anh là chồng————" Trong lòng Hàn Văn Hạo không khỏi ấm áp, vừa tiến vào, vừa hôn nhẹ cô nói: "Đối với anh, em sớm đã là cô gái duy nhất trong lòng anh, là vợ của anh ————" Hạ Tuyết cười một tiếng, lại cảm nhận Hàn Văn Hạo đột nhiên mạnh mẽ đâm sâu vào, cô ngửa đầu kêu nhỏ, hắn kích động đâm vào, từng trận hưởng thụ ngọt ngào kết hợp với cô, thật yêu, thật yêu cô gái này ———— Đã nhiều năm trước, yêu cô gái này là một bí mật, hôm nay cả hai đã hiểu nhau, bày tỏ tình yêu công khai. Chẳng qua, giờ khắc này, ngọt ngào và lãng mạn như thế, vẫn là một bí mật, cho nên trong phòng tắm, khi bọn hắn mãnh liệt tiến vào và đâm sâu, rên rỉ phóng túng ———— Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên vào trên giường nệm màu tím đậm, đêm qua hai người như thế triền miên thật lâu, Hàn Văn Hạo quá mê luyến thân thể Hạ Tuyết, cả đêm càng không ngừng đòi hỏi, giống như đem đoạn thời gian tách ra, tất cả kích tình dùng hết, làm cho Hạ Tuyết kiệt sức, đến sáng sớm đã ngủ sâu, đã thật lâu, cô cũng chưa có giấc ngủ tuyệt vời như vậy, trong giấc mộng, đều là ngọt ngào, cô nằm mơ thấy cha mẹ dẫn mình đi trên một thảm cỏ xanh biếc, nhìn thế giới kia trải đầy hoa, thậm chí còn nhìn thấy bảy sắc cầu vòng, cô từ trong mộng tỉnh lại, vẫn còn cảm thấy hạnh phúc và tuyệt vời, mở mắt ra, vươn tay đặt nhẹ vị trí bên cạnh, lại trống không, cô đột nhiên hoảng hốt, trợn to cặp mắt, nhìn nệm giường trống không, lập tức ngồi dậy, sợ hãi, nhìn cả căn phòng một vòng, nước mắt lăn xuống, cho rằng đêm qua mình nằm mộng, cô sợ hãi khóc lớn ———— "Văn Hạo ————"
Cửa phòng “phịch” một tiếng mở ra, Hạ Tuyết mặc bộ đồ thể thao màu trắng, đầu tóc rối tung, xông ra ngoài, thở phì phò, hai mắt đầy lệ, chạy xuống lầu, nhìn khắp phòng khách yên tĩnh, trong lòng của cô “ầm” một tiếng, như rơi vào đáy cốc, nước mắt lăn xuống, tất cả hạnh phúc và ngọt ngào đêm qua, trong nháy mắt bị vỡ vụn, cô thở phì phò, nhào tới điện thoại bàn bên ghế sa lon, nắm điện thoại, lập tức bấm số điện thoại của Hàn Văn Hạo, vừa bấm, đầu ngón tay vừa run rẩy, vội ôm điện thoại, ngồi một bên, sắc mặt tái nhợt chờ đợi.
Tiếng chuông reo lên, một điệu nhạc dễ nghe.
Hàn Văn Hạo ngồi bên trong xe Rolls-Royce, cảm thấy trong túi áo âu phục có tiếng chuông reo lên, hắn bình tĩnh lấy điện thoại di động ra nhìn, thấy số điện thoại bàn ở nhà, ánh mắt hắn sáng lên, ấn phím nghe ————"Hạ Tuyết?"
Hạ Tuyết nghe được tiếng nói của Hàn Văn Hạo, trái tim đập thật mạnh, cô ôm điện thoại, nghẹn ngào nói: "Bây giờ anh ở đâu? Tại sao không nói một tiếng lại đi?"
Hàn Văn Hạo ngạc nhiên nghe giọng của Hạ Tuyết, nhưng vẫn nói với cô: "Hôm nay công ty có một hợp đồng rất quan trọng cần phải ký, anh dậy sớm chuẩn bị đi, nhìn thấy em ngủ say, không đành lòng đánh thức em, nghĩ chỉ ra ngoài một tiếng thôi, nên định đi nhanh về nhanh ———— Em làm sao vậy? Giọng nói sao như vậy? Thức dậy lúc nào ?"
Hạ Tuyết ngã xuống đất, cả người tựa vào trên ghế sa lon, trong lòng đột nhiên suy sụp, khóc rống lên, khóc rất thê lương, buồn bã.
Hàn Văn Hạo nắm điện thoại, ngẩn người, Tả An Na ngồi bên cạnh cũng nghe được tiếng khóc của Hạ Tuyết từ trong điện thoại truyền tới, cũng ngạc nhiên nhìn Hàn Văn Hạo, hai mắt lộ ra nghi ngờ ————
Hàn Văn Hạo hơi căng thẳng nắm điện thoại, hỏi: "Hạ Tuyết! Em làm sao vậy? sao khóc đau lòng như vậy! Đã xảy ra chuyện gì?"
Hạ Tuyết khóc to, nước mắt lăn xuống, đáng thương nghẹn ngào nói: "Em cho rằng không nhìn thấy anh nữa, em cho rằng anh lại muốn bỏ em đi ———— Anh làm em sợ muốn chết ————"
Cô nói chưa hết lời, cả người cũng không nhịn được, khóc rống lên.
Hai mắt Hàn Văn Hạo đau lòng chợt lóe, rồi lại xẹt qua một chút vui vẻ bất đắc dĩ, cứ như vậy nghe cô khóc to ————
Tả An Na ngồi một bên, khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: "Điều này cũng khó trách ———— Nghĩ lại khoảng thời gian anh không có ở đây, cô ấy mỗi ngày chờ anh trở về, dù biết rất rõ anh có thể sẽ không trở về, rồi lại cố chấp, đánh cược với số mạng. Con người trước cười vui, sau bi thương. Loại cảm giác tuyệt vọng và sợ hãi này. Có lúc, biến mất không tiếng động, so với một lời cáo biệt, còn khắc khoải và giày vò hơn!"
Hàn Văn Hạo nghe những lời này, nắm chặt điện thoại di động, hai mắt chợt lóe, quay đầu nhìn tuyết lấp lánh bay ngoài cửa sổ, đêm qua rơi đầy, chất đống, bao phủ phần lớn màu sắc của thành phố này, một suy nghĩ lặng lẽ xông lên não, hắn lập tức nhìn tài xế nói: "Quay lại! ! Trở về nhà !"
Tả An Na sửng sốt nhìn Hàn Văn Hạo, mặc dù vui mừng sự thay đổi của hắn, nhưng vẫn có chút buồn cười, nhắc nhở hắn nói: "Tổng Tài ——— Đây là hợp đồng 100 triệu a!"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng, bảo tài xế nói: "Quay lại !"
Chiếc Rolls-Royce màu bạc đang chạy thẳng ra phía trước, sau đó tới ngã tư đường phía trước, thật nhanh quẹo cua, xe nhanh chóng vòng lại !
Đêm qua, ảnh hậu mới giải Bách Hoa, Hạ Tuyết nghỉ đêm lại khu nhà cấp cao của Hàn Tổng Tài, tin tức lan truyền nhanh chóng, sáng nay đài phát thanh giải trí, báo chí, tạp chí và Internet, tất cả đều có tin tức giật gân này, còn có một phóng viên săn ảnh dùng máy chụp hình từ xa, chụp được tấm hình mơ hồ, bọn họ ở trong tuyết ôm hôn, mặc dù là hình trong điện thoại di động, nhưng vẫn nhìn rất rõ Hàn Văn Hạo ôm Hạ Tuyết thật chặt trong ngực mình, sau đó Hàn Văn Hạo còn ôm Hạ Tuyết đi vào tòa nhà ———— Chính là vì tấm hình mơ hồ không rõ, làm cho người ta có suy nghĩ rất mập mờ, càng làm cho rất nhiều người đang suy đoán chuyện này, cho nên hôm nay Hàn Văn Hạo vừa đi ra ngoài một lúc, rất nhiều phóng viên thời sự chạy tới, khi Hàn Văn Hạo quay lại tòa nhà 100 tầng, tất cả bọn họ giống như một ngọn núi xông tới bên cạnh chiếc Rolls-Royce muốn phỏng vấn, mười mấy người hộ vệ lập tức ngăn bọn họ lại, để cho Hàn Văn Hạo thuận lợi xuống xe, nhất thời rất nhiều ánh đèn flash chiếu vào trên mặt hắn, soi vào hai tròng mắt kiên quyết của hắn!
"Hàn Tổng Tài, nghe nói đêm qua Hạ Tuyết nghỉ lại nhà của ngài, có chuyện này hay không?"
"Hàn Tổng Tài, đối với thổ lộ của Hạ Tuyết hôm qua, ngài có lời gì muốn nói? Ngài sẽ tiếp nhận tình yêu của cô ấy không ?"
Rất nhiều vấn đề, tất cả ném về Hàn Văn Hạo, nhưng Hàn Văn Hạo vẫn kín bưng, không lên tiếng bước xuống xe, đi qua bên cạnh đám phóng viên, vẻ mặt không còn đông lạnh, ngược lại thoáng qua nụ cười nhẹ, không giống như lúc xưa, nói đến bất kỳ xì căng đan có liên quan đến hắn thì vẻ mặt hắn đều lạnh lùng, một đám người ở phía xa nhìn thái độ của hắn dường như có chút mỉm cười, ngầm cho phép nhiều chuyện, đám phóng viên nhìn thấy thái độ của hắn như vậy, liền điên cuồng tiến lên trước, đưa Microphone nói: "Hàn Tổng Tài, nhìn nụ cười trên gương mặt ngài, có phải ngầm chấp nhận tình yêu giữa ngài và Hạ Tuyết không?"
Hàn Văn Hạo một mình nhanh chóng đi vào thang máy, nhấn mật mã đóng cửa, ngăn cách ánh đèn flash và rất nhiều tiếng ầm ĩ ở ngoài cửa!
Thang máy nhanh chóng chạy thẳng lên, Hàn Văn Hạo hơi nôn nóng ngẩng đầu, nhìn con số thang máy từng số lên cao, rốt cuộc hai tròng mắt thoáng qua một chút bất mãn, nói: "Sau một thời gian, không ở chỗ này, trở về nhà cũng lâu như vậy!"
Đúng vậy! Thường ngày về nhà không cảm thấy lâu, hôm nay chỉ mới một lúc, đã cảm thấy thật lâu!
Rốt cuộc thang máy mở ra, Hàn Văn Hạo đi ra thang máy, liếc mắt liền nhìn thấy Hạ Tuyết ngồi xổm trên sàn, tựa vào trên ghế sa lon khóc đến đáng thương, tim của hắn đau nhói, lập tức đi tới, đau lòng gọi nhỏ: "Hạ Tuyết ————"
Hạ Tuyết đột nhiên mở đôi mắt đẫm lệ, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Hàn Văn Hạo, còn có khuôn mặt đau lòng, cô “oa” một tiếng, khóc rống lên, Hàn Văn Hạo nhìn thấy tâm tình của cô suy sụp như vậy, nhanh chóng đi tới trước mặt cô, ngồi xổm người xuống ôm lấy cô, đau lòng nói: "Đứa ngốc! Em khóc cái gì? Chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, em còn sợ anh sẽ rời bỏ em sao?"
"Em không có gì cả, không có lòng tin, em cảm thấy rất sợ, sợ không nhìn thấy anh nữa!" Hạ Tuyết kích động ôm cổ của Hàn Văn Hạo, hưởng thụ lồng ngực ấm áp của hắn, cảm thấy thật hạnh phúc, nhưng trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, nói: "Nếu cũng như ngày ấy, anh muốn rời bỏ em, không nói tiếng nào mà biến mất ———— Em rất sợ ———— Thật là sợ ————"
Hàn Văn Hạo nghe xong, xúc động cười khẽ, đau lòng ôm thân thể nhỏ nhắn của cô, hôn lên tóc của cô, nói: "Sẽ không ———— Cả đời cũng sẽ không ———— Yên tâm ———— Chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không tách ra ————"
"Em không có cách nào yên tâm, em không muốn rời xa anh, tách ra một giây, em cũng cảm thấy sợ ————" Hạ Tuyết vùi trong ngực của hắn, chua xót nói.
Hàn Văn Hạo cười khẽ, bưng mặt của cô, khẽ mỉm cười, hai mắt lộ ra dịu dàng nói: "Vậy anh ở lại với em nhé ? Hoặc là ———— Đi tới đâu, cũng mang em theo?"
Hạ Tuyết chu miệng, trong đôi mắt đẫm lệ đột nhiên xẹt qua ý nghĩ kiên quyết !
Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chapter 577
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vòi nước phun xuống, khí nóng trong phòng tắm tràn ra. Hạ Tuyết thân thể mềm mại, trần truồng, đứng dưới vòi, để cho nước nóng dọc theo mái tóc chảy xuống, tạo thành rất nhiều dòng nước nhỏ, xẹt qua thân thể trắng nõn, cô dùng hai tay vui vẻ khêu nhẹ mái tóc dài, ngẩng mặt lên, để cho nước nóng tùy ý rơi xuống gương mặt ———— Hàn Văn Hạo tắm rửa xong, chỉ dùng khăn lông trắng, quấn quanh nửa người dưới của mình, để trần nửa thân rắn chắc phía trên, cầm điện thoại di động, đi tới trước cửa sổ sát đất, vẻ mặt lạnh lùng, nghe Hi Thần báo cáo, lên tiếng đáp lời, hai mắt lóe lên, chậm rãi nói: "Để lại người sống! Tôi còn có chỗ dùng! Coi chừng Trầm Ngọc Lộ, đừng để cho cô ta chết! !" "Vâng!" Hi Thần cúp điện thoại. Hàn Văn Hạo cũng cúp điện thoại, hơi xoay người, liền nhìn thấy trong phòng tắm, Hạ Tuyết đứng dưới vòi nước, mặc cho nước phủ xuống thân thể hấp dẫn, mềm mại của mình, bọt nước từ trên đầu đăm đăm rơi xuống, xẹt qua bộ ngực tròn trịa, vòng eo tiêu hồn, nước chảy qua cái mông trơn bóng, chảy giữa bắp đùi tiêu hồn, ánh mắt nhu hòa của hắn chợt lóe, tràn qua một chút mập mờ, nhìn cô vẫn ngẩng đầu lên, để cho nước nóng lao xuống, hai tay khẽ vuốt ve trước ngực của mình. Hai tròng mắt hắn lại loé lên ánh sáng dục vọng, ném điện thoại di động trên ghế dựa, từng bước đi vào trong phòng tắm, sau đó đứng trước mặt của Hạ Tuyết, để mặc cho vòi nước dọc theo đầu rơi thẳng xuống, xẹt qua khuôn mặt kiên nghị của hắn, hai tròng mắt mê ly của Hạ Tuyết đột nhiên chợt lóe, hơi có chút xấu hổ nhìn hắn, hắn chớp mắt, chậm rãi cười một tiếng, nhích dần đến gần thân thể của cô, để cho bộ ngực khêu gợi của cô, dán vào lồng ngực của mình, cúi đầu, trong dòng nước chảy, hai tròng mắt phát ra ánh sáng nóng bỏng nhìn cô. Hạ Tuyết thở phì phò, phát hiện người đàn ông này, có sức hấp dẫn vô hạn, mặc dù kích tình đã qua, vẫn làm cho lòng người ta mê đắm, hai tròng mắt của cô có chút căng thẳng, chớp một cái ———— Hắn chậm rãi phát ra một cỗ độc nhìn cô, chậm rãi đưa hai tay, nhẹ nhàng xoa nắm bộ ngực sữa của cô, làm cho đốm nhỏ màu hồng trên ngực cô, càng không ngừng dựng lên, Hạ Tuyết thở phì phò, hai mắt mê ly mong đợi nhìn hắn. Hàn Văn Hạo vừa nhìn cô, vừa dùng bàn tay nắm bộ ngực sữa của cô, càng không ngừng xoa nắn, chậm rãi nó ————"Hôn anh đi ————" Hai tròng mắt Hạ Tuyết hơi lộ ra tia sáng đỏ dục vọng, rất nghe lời, chậm rãi vươn tay, ở trong làn nước nóng chảy, ôm cổ của hắn, hôn lên môi hắn, Hàn Văn Hạo ở trong làn nước nóng, khẽ mút bờ môi cô, đầu lưỡi thè ra quấn lấy đầu lưỡi của cô, hai tay đột nhiên nắm chặt hông của cô, để cho thân thể của cô dán chặt vào mình, sau đó xoay người một cái, đem Hạ Tuyết đè trên tường, cuồng nhiệt hôn. Hạ Tuyết đón nhận nụ hôn của hắn, cảm thấy cả thân thể cường tráng, rắn chắc của hắn dán vào mình, cô thở hổn hển, mới vừa rồi, cao triều đi qua giữa hai đùi, mang theo một chút đau đớn kích thích, rồi lại lập tức xông lên một dòng nước ấm, cô vẫn ôm cổ của hắn, cùng hắn hôn nhau, phát ra tiếng thở gấp mời gọi, hắn theo dòng nước chảy vuốt ve cả người cô, bóp nhẹ cái mông tròn lẳng của cô, sau đó một tay nhắc bắp đùi của cô, đột nhiên dừng lại tất cả động tác, xuyên qua nước chảy nhìn cô. Hạ Tuyết cũng mê loạn nhìn hắn, giờ phút này, im lặng còn hơn lên tiếng. Hàn Văn Hạo nhìn chòng chọc hai mắt Hạ Tuyết, đột nhiên nhấc chân lên, trong nháy mắt, tiến vào bên trong thân thể của cô, một hồi mờ mịt khoan khoái làm cho hắn kích động cười một tiếng, sau đó tiếp tục chậm rãi tiến vào, Hạ Tuyết thở hổn hển, dán vào tường, khẽ kêu ra tiếng, ôm thân thể của hắn, ngẩng đầu lên, để mặc cho hắn tiến sâu vào thân thể của mình, từng trận sóng dâng lên, vui vẻ. Động tác rút ra đưa vào của Hàn Văn Hạo càng lúc càng nhanh, vừa cúi đầu hôn nhẹ bộ ngực sữa của cô, khẽ cắn điểm nhỏ màu hồng, Hạ Tuyết nhắm lại hai mắt, kêu nhỏ ra tiếng. Hàn Văn Hạo càng tăng tốc tiến vào, phát hiện ra tư thế cơ thể khác nhau, từ trên người cô lấy được khoái cảm không giống nhau, hắn quá hưởng thụ thân thể của cô làm cho chính mình kích thích, hắn lại càng nhanh chóng tiến vào, vừa tiến vào, vừa khẽ cắn vành tai cô, nói: "Anh muốn mỗi ngày yêu em ———" Hạ Tuyết cười khẽ, ôm cổ của hắn, lại dịu dàng, nói: "Em nguyện ý ————" Hàn Văn Hạo hài lòng cười một tiếng, lại nhấc chân dài của cô, nhanh chóng tiến vào, thọc thật sâu, Hạ Tuyết ở tron nước chảy, tìm được khoái cảm lạ! Nước chảy vẫn rơi qua thân thể của hai người bọn họ, dưới thân bọn họ chặt chẽ kết hợp nhau, Hàn Văn Hạo vừa ôm chặt Hạ Tuyết cuồng nhiệt hôn, vừa tiến vào, xúc động thâm tình, nói: "Đừng rời xa anh, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, chúng ta cũng phải ở chung một chỗ———— Anh yêu em ————Hạ Tuyết ———— Anh yêu em ————" Nước mắt Hạ Tuyết lại rơi xuống, hài lòng cười nhỏ, ôm chặt thân thể hắn, cùng hắn nóng bỏng hôn, nỉ non khéo léo nói: "Anh đuổi em cũng không đi đâu ———— Anh mau lấy em đi, em muốn gả cho anh, em muốn gọi anh là chồng————" Trong lòng Hàn Văn Hạo không khỏi ấm áp, vừa tiến vào, vừa hôn nhẹ cô nói: "Đối với anh, em sớm đã là cô gái duy nhất trong lòng anh, là vợ của anh ————" Hạ Tuyết cười một tiếng, lại cảm nhận Hàn Văn Hạo đột nhiên mạnh mẽ đâm sâu vào, cô ngửa đầu kêu nhỏ, hắn kích động đâm vào, từng trận hưởng thụ ngọt ngào kết hợp với cô, thật yêu, thật yêu cô gái này ———— Đã nhiều năm trước, yêu cô gái này là một bí mật, hôm nay cả hai đã hiểu nhau, bày tỏ tình yêu công khai. Chẳng qua, giờ khắc này, ngọt ngào và lãng mạn như thế, vẫn là một bí mật, cho nên trong phòng tắm, khi bọn hắn mãnh liệt tiến vào và đâm sâu, rên rỉ phóng túng ———— Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên vào trên giường nệm màu tím đậm, đêm qua hai người như thế triền miên thật lâu, Hàn Văn Hạo quá mê luyến thân thể Hạ Tuyết, cả đêm càng không ngừng đòi hỏi, giống như đem đoạn thời gian tách ra, tất cả kích tình dùng hết, làm cho Hạ Tuyết kiệt sức, đến sáng sớm đã ngủ sâu, đã thật lâu, cô cũng chưa có giấc ngủ tuyệt vời như vậy, trong giấc mộng, đều là ngọt ngào, cô nằm mơ thấy cha mẹ dẫn mình đi trên một thảm cỏ xanh biếc, nhìn thế giới kia trải đầy hoa, thậm chí còn nhìn thấy bảy sắc cầu vòng, cô từ trong mộng tỉnh lại, vẫn còn cảm thấy hạnh phúc và tuyệt vời, mở mắt ra, vươn tay đặt nhẹ vị trí bên cạnh, lại trống không, cô đột nhiên hoảng hốt, trợn to cặp mắt, nhìn nệm giường trống không, lập tức ngồi dậy, sợ hãi, nhìn cả căn phòng một vòng, nước mắt lăn xuống, cho rằng đêm qua mình nằm mộng, cô sợ hãi khóc lớn ———— "Văn Hạo ————"