Hàn Văn Hạo nghe những lời này, không nhịn được hỏi: "Sau đó thì thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Sau đó ————" Hàn Trung Trí ngẩng đầu lên, cười khổ nhìn con trai nói: "Sau đó ———— Là Trần gia gia của con biết chuyện ————"
Mi tâm của Hàn Văn Hạo căng thẳng, nhìn cha!
Hai mắt Hàn Trung Trí đỏ lên, rốt cuộc đau lòng nói: "Cuối cùng, Văn Giai chống đỡ không được cục diện như nước lũ này, quyết ý muốn chia tay với cha! Cho dù cha có cầu khẩn thế nào, bà ấy vẫn không chịu quay đầu lại! ! Không ai biết cha đã đứng ở bên ngoài phòng của bà ấy, mắc mưa ba ngày ba đêm, chỉ xin gặp mặt bà ấy một lần, cũng không biết cha đã quỳ xuống cầu xin bà ấy! Cha không có cách nào rời khỏi bà ấy! Từng giây, từng phút cũng không thể rời bỏ! Chúng tôi yêu nhau, cha không hiểu, tại sao bà ấy phải kiên quyết vứt bỏ cha! Chẳng lẽ là vì cha mẹ của cha phản đối? Lam Anh và Minh Nguyệt yêu cha? Chân tướng đột nhiên phơi bày ————"
Hàn Văn Hạo nhìn cha chằm chằm!
Hàn Trung Trí nhìn con trai, hai mắt đột nhiên hừng hực, nói: "Từ trước đến giờ, cha thống hận nhất là phản bội! Cho nên lúc cha biết Hạ Tuyết và Daniel ở chung một chỗ, lại dây dưa với con thì cha vô cùng thống hận!"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, ánh mắt chợt lóe, lẫn tránh cha.
Ánh mắt Hàn Trung Trí dịu đi, lại rơi vào bi thương sâu sắc nói: "Đêm hôm đó, Cha thấy Văn Giai len lén đi ra trang viên, vừa lúc cha muốn đi tìm bà ấy, không ngờ nhìn thấy bà ấy muốn đi ra ngoài, liền đi theo bà ấy đi ra ngoài, không nghĩ tới, bà ấy đi vào trước cửa một biệt thự sang trọng, sau đó cha trợn mắt nhìn người phụ nữ mình yêu tha thiết, cùng một nam minh tinh ôm nhau, tình thâm ý thiết ôm hôn! !"
Mặc dù, Hàn Văn Hạo biết tình huống này, nhưng nghe được từ trong miệng của cha, vẫn chấn động mạnh!
Trong ánh mắt Hàn Trung Trí nổ tung ra hận ý đáng sợ, nắm chặt quả đấm, thoáng qua một chút thê lương, nói: "Cha thống hận bà ấy, lại phản bội cha! Cha hận không thể giết chết bà ấy để tiết mối hận trong lòng của cha! Cha muốn giết bà ấy! Nhưng cha ra tay không được! ! Cha không hiểu, bản thân cha cũng sai! ! Cha là con trưởng của nhà họ Hàn, bên cạnh có bao nhiêu oanh, yến! Nhưng cha chưa bao giờ tiếp xúc với bất cứ người nào, toàn tâm toàn ý vì bà ấy! Nhưng bà ấy lại phản bội cha! Cha nổi giận! ! Hoàn toàn nổi giận! ! Cha đã dùng tất cả thế lực, hủy diệt gần 60 trang viên trên tay sư phụ, bao gồm 20 trang viên trong tay Văn Giai!"
Hàn Văn Hạo cắn răng, nhìn cha!
Hai mắt Hàn Trung Trí rưng rưng, cúi đầu nghẹn ngào nói: "Cha xin lỗi sư phụ, bởi vì lúc đó, tuổi trẻ khí thịnh, hủy diệt gần một nửa cơ nghiệp mà sư phụ khổ tâm vun đắp cho cha! Lúc đó, ông ấy rất tức giận, nghĩ tới ông ta hô mưa gọi gió nhiều năm, lại bị học trò cưng của mình phản bội, ông ấy đau lòng, vẫn cứu vãn trang viên, phát ra cảnh cáo nghiêm trọng với cha, nhưng cha không nghe cảnh cáo của ông ấy, vẫn dùng thủ đoạn của cha, làm áp lực với trang viên! Nhưng bất đắc dĩ lúc ấy, trên tay cha đổ quá nhiều tiền vốn vào trang viên, nhất thời không thể sinh lợi, lần đầu tiên, Hàn Trung Trí ta rơi vào khủng hoảng tài chính, cái này gọi là làm ác, có ác báo! !"
Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo xẹt qua đau lòng.
"Lúc này ———— Mẹ của con xuất hiện ———— Lúc cha lâm vào khốn cảnh, khó khăn hai đầu, Văn Giai và sư phụ, mẹ của con xuất hiện, bà ấy an ủi cha, cầu xin cha bỏ qua, buông xuống thù hận, mặc dù cha không nghe bà ấy khuyên, nhưng nhất thời vẫn bị dịu dàng của bà ấy mê hoặc. Đêm hôm đó, cha uống rượu, xảy ra quan hệ với bà ấy, không ngờ đêm hôm đó, Văn Giai cũng tới tìm cha, muốn cầu xin cha để xuống thù hận, lại bắt gặp chuyện của cha và Minh Nguyệt ———— Bà ấy đau lòng, chạy trở về trang viên, sư phụ biết được chuyện này, rốt cuộc giận dữ, muốn dùng tất cả năng lực triển khai đấu sống chết với cha, vì con gái cưng, đòi công đạo ———— Có lẽ khi đó, Văn Giai và Lam Anh cầu khẩn sư phụ, mới dừng lại trận can qua này, còn bỏ ra 200 trang viên đưa cho cha, giải trừ hết khốn cảnh, khiến cổ phiếu tăng trở lại———— có lẽ ở trong lòng của ông ta, nghĩ cuối cùng có một ngày, cha và Văn Giai có thể sum hợp ———— Mặc dù sau đó, Văn Giai và cha đã thẳng thắn với nhau, nói chân tướng, cũng chỉ là một tuồng kịch, một tuồng kịch muốn cho cha rời đi, lúc cha quyết ý cho rằng tất cả thù hận, tất cả đều đã qua, rốt cuộc có thể cùng bà ấy ở chung một chỗ cả đời, lúc chuẩn bị kết hôn, mẹ của con lại mang thai, bà ấy khóc, quỳ gối van xin Văn Giai thành toàn cho bà ấy và đứa nhỏ trong bụng, mẹ của con lựa chọn quỳ gối van xin kẻ yếu ————" Hàn Trung Trí bất đắc dĩ cúi đầu, nghẹn ngào khổ sở.
Hàn Văn Hạo cúi đầu, nhớ đã nhiều năm mẹ ẩn nhẫn, sâu kín nói: "Cho nên cha vẫn rất hận mẹ ———— Trách bà ấy phá hủy hạnh phúc của cha và dì Văn Giai ————"
"Đúng vậy! ! Lúc còn trẻ oán trách bà ấy! ! Tại sao bà ấy không cầu xin cha? Tại sao bà ấy không để cho cha lựa chọn? Lại muốn ép Văn Giai rời đi? Lúc ấy Văn Giai rời đi vì cha, hai lần cũng là vì thành toàn cho Minh Nguyệt ———— Bởi vì bà ấy quá thiện lương, quá dịu dàng, quá yêu hai người chị em này ———— Bà ấy là kẻ yếu, cũng là một người mạnh mẽ, bà ấy thành toàn cho một đôi mẹ con ———— Hủy diệt tình yêu của mình để thành toàn cho một đôi mẹ con ———— Cha hận Minh Nguyệt, cha cũng hận bản thân! ! Tất cả cũng vì cha, mới trở thành sai lầm lớn! !" Hai mắt Hàn Trung Trí đỏ lên, bi thương nói!
Hàn Văn Hạo nhìn cha, hỏi tiếp: "Cha thật sự hận mẹ như vậy sao?"
Hàn Trung Trí đột nhiên ngẩng đầu nhìn con trai, sâu sắc, nói: "Cha không hận mẹ con nữa, lúc con và hai em trai ra đời, cha đã không còn hận bà ấy ———— Nhìn các con oa oa chào đời, nhìn sinh mạng truyền thừa, sinh mạng ra đời, cha đã không còn hận nữa ———— Bà ấy mang thai, bà ấy muốn cho đứa bé một gia đình, cha có thể trách bà ấy sao? Chẳng qua, đã nhiều năm rồi, trong lòng bà ấy vẫn còn áy náy với chuyện của cha và Văn Giai, cho tới bây giờ, ở nhà họ Hàn cũng không ngẩng đầu lên ————"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, thâm trầm hít một hơi!
"Trong tình yêu, ai đúng ai sai? Văn Giai sai ? Hay đúng ? Lúc ấy, cha cũng đã từng oán trách bà ấy đối với tình yêu yếu đuối, cha cũng đã từng oán trách bà ấy không đủ dũng cảm! Cha cũng đã từng oán trách bản thân mình không đủ dũng cảm! Nhưng trong thế giới ái tình, ai có thể tuyệt đối dũng cảm? Đây chính là lý do vì sao cha tiếp nhận Hạ Tuyết !" Hàn Trung Trí đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo!
Hàn Văn Hạo nhìn cha!
"Bởi vì cô ấy đối với tình yêu rất dũng cảm! Cô ấy dám ở trước mặt của cha, thẳng thắn nói yêu con, cầu xin sự tha thứ của cha, cầu xin cha tiếp nhận cô ấy, cam kết với cha, sẽ yêu con thật tốt, đến chết cũng không đổi! Cha bị cảm động! Ít nhất, lúc cha trách móc cô vấy, lại dũng cảm đứng ở trước mặt của cha, khiêu chiến tất cả với cha! Cha bị cảm động !" Hàn Trung Trí nhìn con trai nói!
Hàn Văn Hạo hơi cúi đầu, nhớ tới Hạ Tuyết, trong lòng ấm áp.
"Đây chính là tất cả! ! Tất cả mọi chuyện! ! Tối nay cha cũng nói cho con biết!" Hàn Trung Trí nhìn con trai nói: "Về phần cha, con cháu đời sau phán xét thế nào, tùy ý thôi ———— Sư phụ hiểu lầm cha thế nào, cũng tùy ý thôi ———— Cha luôn nhớ kỹ, vĩnh viễn ông ấy đã dạy cho cha tất cả, còn có đối với ân đức của ông ấy ———— hay những thứ khác ———— Cũng không sao cả ————"
"Cha ————" Hàn Văn Hạo đột nhiên nhìn cha chằm chằm, hỏi: "Cha ———— Còn nhớ tới dì Văn Giai không ?"
Ánh mắt Hàn Trung Trí tối sầm lại, nuốt xuống một chút khổ sở, có chút thê lương nói: "Cha của con từng tuổi này, đã rõ ràng, trải qua tình yêu và oán hận, cũng không sánh bằng bình tĩnh sống, bình yên sống tốt, con cái khỏe mạnh sống tốt ———— Một chút tình yêu va oán hận, cho tới bây giờ ———— Đã không còn quan trọng, nếu không quan trọng nữa, cũng đừng nhớ tới, cha chỉ hi vọng bà ấy có thể ở một nơi mà cha không biết, sống thật tốt ———— Ít ra, có thể giống như mẹ của con hay dì Lam Anh vậy, có một người thương yêu, có người làm bạn, sống tốt, vậy thì đủ rồi ———— vả lại, còn nhớ tới hay không nhớ tới, đó là không tôn trọng mẹ của con ————"
Hàn Văn Hạo không thốt nên lời, nhìn vẻ mặt của cha buồn bã, trong lòng có chút đau, rất nhiều lời nuốt ở trong cổ, không thể nói ra.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Hai cha con cùng quay đầu, nhìn cửa mở ra một chút, Trang Minh Nguyệt mỉm cười đi tới, khuyên lơn, nói: "Cũng đã khuya rồi, nếu thật sự không có chuyện quan trọng, nên nghỉ ngơi sớm đi ————"
Hàn Trung Trí suy nghĩ một chút, cũng gật đầu, đứng lên, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Con cũng nghỉ ngơi sớm đi ————"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ gật đầu một cái.
Trang Minh Nguyệt vừa muốn cùng với chồng đi ra ngoài, lại quay đầu nhìn con trai còn ngồi trên ghế sa lon, trầm ngâm, bà đau lòng đi tới, cầm áo khoác ngoài trên ghế sa lon, nhẹ khoác lên trên người của con trai, kéo cổ áo cho hắn, đau lòng nói: "Tối nay rất lạnh, con đừng ăn mặc mỏng manh như vậy, về ngủ sớm một chút, bồi Hạ Tuyết ———— Không nên bị cảm ————"
Hàn Văn Hạo đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn mẹ thật sâu, nhẹ nắm bàn tay có chút lạnh lẽo của mẹ, sâu kín nói: "Mẹ ———— Tay sao lạnh như vậy ?"
"Có sao?" Trang Minh Nguyệt đưa bàn tay lên mặt, cười nói: "Tại sao mẹ không có cảm giác vậy? Mẹ trời sanh thể chất yếu mà ————"
Hàn Văn Hạo đau lòng nhìn mẹ nói: "Mẹ phải chú ý thân thể, đừng luôn suy nghĩ cho bọn con ——— Mẹ cũng phải suy nghĩ cho mình một chút ———"
"Đứa nhỏ này————" Trang Minh Nguyệt mỉm cười đứng lên nói: "Mẹ cũng lớn tuổi, các con chăm sóc tốt hạnh phúc của mình là đủ rồi ———— Mẹ trở về phòng đây, chuẩn bị đàn hương cho cha con ————"
Hàn Văn Hạo nhìn mẹ chậm rãi đi ra khỏi phòng, sau đó khẽ đóng cửa lại, bên trong gian phòng lại trở nên tối đi, hắn nhìn chằm chằm cánh cửa kia, biết có một số sự thật, nhất định phải cản ngăn hạnh phúc ở ngoài cửa ————
Tuyết bay, chậm rãi rơi vào nóc tòa nhà màu trắng.
Trác Bách Quân đứng trước ngọn nến, nhìn tấm hình duy nhất của mẹ và mình, hai mắt hắn rưng rưng, mỉm cười nói: "Mẹ ———— Xin lỗi, con lại một lần nữa thất bại, mẹ trách con không? Con không thể báo thù cho mẹ ———— Con để cho mẹ ở dưới suối vàng, không thể an tâm, mẹ trách con không ?"
Hắn sâu kín nhìn hình của mẹ vẫn còn đang dịu dàng cười, tim của hắn đau xót nói: "Nếu mẹ có thể còn sống, thật tốt quá ———— Nhìn con cười ———— Nói với con, rồi cười, nếu mẹ có thể còn sống, con tình nguyện thay mẹ chết ———— người trên thế giới, cũng không biết, rốt cuộc mẹ sống có bao nhiêu mệt mỏi! ! Bọn họ đều hạnh phúc! ! Chỉ có mẹ, đem tình yêu chôn theo! !"
Trác Bách Quân nói tớiđây, đột nhiên ánh mắt chợt lóe lên tàn nhẫn, nắm chặt quả đấm, nghĩ đến mẹ ở trong căn phòng này khổ sở kêu gào, những đàn ông kia hả hê mặc cho tiếng kêu gào, tim của hắn như dao cắt, nhìn nụ cười xinh đẹp của mẹ trong hình, thống hận thề: "Mẹ! ! Nếu Bách Quân không báo thù được cho mẹ! ! Vậy con tự hủy mình! Đến Thiên đường với mẹ! !"
"Xoảng ————" một cái chén “xoảng” một tiếng, vỡ vụn trên sàn nhà bóng loáng!
"Ai?" Trác Bách Quân lập tức xoay người, nhanh chóng đi xuống lầu, nhìn thấy Tĩnh Đồng mặc váy màu xanh dương, tay cầm đĩa đựng tách trà, đứng ở bên cầu thang, sắc mặt đỏ lên, ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Xin lỗi ———— Em không cẩn thận ————"
Cảm xúc của Trác Bách Quân vẫn còn trong kích động, nhìn Tĩnh Đồng cũng lạnh giọng nói: "Tại sao không cẩn thận như vậy? Không phải em biết đi nhầm một bước, có bao nhiêu nguy hiểm? Nếu lỗ mãng như vậy nữa, em rời đi cái nhà này đi! !"
Tĩnh Đồng vừa nghe, hai mắt đột nhiên đỏ lên, đau lòng nhìn thái độ nguội lạnh của Trác Bách Quân, có chút hốt hoảng, cúi người xuống nói: "Xin lỗi, sau này em không dám, em —— Em ———— Em thu dọn xong, lập tức đi ngay!"
Cô nói dứt lời, liền ngồi xổm người xuống, cẩn thận nhặt lên những mảnh thủy tinh vỡ trên sàn, sau đó đặt vào đĩa đựng tách trà trong tay của mình, bước nhanh, muốn rời khỏi phòng khách ————
"Em muốn đi đâu?" Trác Bách Quân đột nhiên gọi cô lại!
"Em——— Em ——— Em về nhà————" Tĩnh Đồng thật sợ hãi, lập tức xoay người xông ra bên ngoài phòng khách, Trác Bách Quân nhìn cô rời đi, trong lòng đột nhiên căng thẳng, bước nhanh tới trước, đuổi theo phía sau của cô, vội vàng ôm lấy cô, vùi đầu cổ của cô, thâm tình nói: "Đừng rời bỏ anh! Lúc nảy, anh không tốt, em đừng trách anh ———— Chẳng qua tâm tình của anh không tốt ————"
Tĩnh Đồng khẽ cắn môi, căng thẳng lắc đầu, nói: "Không có ———— Không có gì ———— Tâm tình anh không tốt ———— Em không quấy rầy anh ————"
Cô vừa nói xong, có chút đau lòng cố tránh ra ngực của hắn, lại muốn rời đi, Trác Bách Quân vội vàng ôm lấy thân thể của cô, cúi đầu, xoa khẽ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dịu dàng nói: "Tức giận ? Hả? Về sau anh sẽ không lớn tiếng như vậy với em nữa ———— Thật mà ———— Xin lỗi ————"
Tĩnh Đồng cũng không nói gì, chỉ lo lắng, lắc đầu một cái, nhỏ giọng nức nở, vẫn muốn rời khỏi ngực của hắn, trái tim Trác Bách Quân chợt đau nhói, lập tức cúi đầu muốn hôn lên môi của cô, Tĩnh Đồng lại từ chối, rơi lệ đẩy hắn ra, Trác Bách Quân cúi người, ôm chặt ngực của cô, hưởng thụ xoa nắn, lại cúi đầu hôn chặt môi của cô, đầu lưỡi xông vào, như khiêu khích, dây dưa cùng đầu lưỡi nho nhỏ của cô ————
"Ưmh ————" Mặt của Tĩnh Đồng đỏ lên, ngẩng đầu lên đón nhận nụ hôn của hắn, hai tay vẫn có chút sợ muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn ôm vào trong lòng, thậm chí ôm ngang, nhanh chóng đi lên lầu, cô kháng cự nói: "Không cần ———— Em muốn về nhà ————"
Trác Bách Quân không để ý đến lời của cô ———— lập tức mở cửa phòng, đè cô lên giường, cuồng loạn hôn lên môi của cô, tay dò vào trong váy, cách quần lót nhỏ ren màu trắng, nhẹ xoa điểm ướt át giữa hai chân, thậm chí cúi người xuống, cách áo lót, cắn mạnh, khí nóng xuyên qua giữa hai chân, khiến cho Tĩnh Đồng nhũn xuống, nước mắt của cô lăn ra, rất khó có thể kháng cự kích tình của hắn, hai chân của cô co rút, cuộn lên ————
Trác Bách Quân vừa mê tình nhìn cô, vừa nhắc chân dài của cô, khẽ mút lấy đầu gối trắng như tuyết, cúi người xuống, mở váy dài màu dương, tùy ý để cho cô mặc áo lót ren màu trắng, hấp dẫn mê người, cuộn tròn thân thể, hai mắt hắn nóng lên, càng cuồng nhiệt hôn cổ của cô, ngực của cô, thậm chí khẽ cắn dây áo lót kéo ra, trêu chọc Tĩnh Đồng mặt đỏ tới mang tai, quên mất tất cả chuyện không vui vừa rồi, nhẹ ôm của hắn cổ của, cùng hắn cuồng nhiệt hôn ————
Trác Bách Quân vừa hôn chặt Tĩnh Đồng, vừa vươn tay dò vào giữa hai chân của cô, ở giữa hai chân nhẹ nhàng xoa nắn, trêu chọc ———— Tĩnh Đồng đột nhiên cảm thấy một trận kích động dâng lên giữa hai chân, cô không nhịn được nâng người dậy, đón ngón tay hắn đã tiến vào, Trác Bách Quân nhanh chóng cúi đầu, mút trước ngực cô, mạnh mẽ cắn điểm nhỏ màu hồng, hưởng thụ thân thể cô tản mát ra hơi thở tươi trẻ, nhanh chóng cởi bỏ tất cả quần áo trên người mình, nhắc hai chân của cô, đè mạnh xuống một cái!
"A————" Tĩnh Đồng nắm chặt ga giường, ngửa đầu nhắm mắt kêu lên nhỏ nhỏ, cảm thụ giữa hai chân phồng lên, càng không ngừng ma sát mình, cô thở phì phò, kêu nhỏ ————"Tổng giám ————"
Trác Bách Quân ôm ấp lấy thân thể nhỏ nhắn của cô, nhanh chóng tiến vào, hưởng thụ cô khít khao, mang cho mình khoái cảm, càng mạnh mẽ xông thẳng vào giữa chân của cô, hơn nữa càng lúc càng nhanh, Tĩnh Đồng lần nữa khó nhịn được kích tình kêu nhỏ ra tiếng, Trác Bách Quân lập tức ôm cả người lên, vừa cắn bộ ngực sữa của cô, vừa tiến vào ————
Tĩnh Đồng ôm cổ của hắn, theo đà hắn tiến vào, thân thể càng không ngừng lắc lư, thậm chí nghe Trác Bách Quân ở bên tai mình nói: "Sinh cho anh một đứa bé ————"
Hốc mắt cô chợt nóng lên, đột nhiên giữa hai chân lại nghênh hắn mãnh liệt đánh thẳng vào, cả người nặng nề run rẩy, khó nhịn kích tình kêu nhỏ ra tiếng!
Kích tình đi qua, Trác Bách Quân ôm Tĩnh Đồng trong ngực, hôn nhẹ bả vai bóng loáng của cô, cùng với cô nhìn tuyết mịn bay tán loạn ngoài cửa sổ, rồi cúi đầu nhìn kỹ đôi mắt to bình tĩnh của cô, nhỏ giọng dụ dỗ, nói: "Còn sức ?"
Tĩnh Đồng không dám lên tiếng, chỉ nhìn tuyết mịn ngoài cửa sổ ————
Trác Bách Quân rất sốt ruột, xoay thân thể của Tĩnh Đồng qua, nhìn hai mắt cô vẫn rất khiếp sợ thật sâu, đột nhiên đau lòng cười một tiếng, véo nhẹ cằm nhọn của côm nói: "Tại sao lại giống như con thỏ nhỏ?"
Tĩnh Đồng đột nhiên làm nũng, khổ khổ cười nói: "Trước kia anh ———— Là cấp trên của em ———— Cuối cùng em có chút sợ anh tức giận. ———— Về sau anh luôn mắng em ————"
Trác Bách Quân nhướng mày, nhìn cô nói: "Trước kia anh luôn mắng em? Anh có sao?"
Miệng Tĩnh Đồng lập tức mếu máo, có chút vô tội nhìn hắn.
Trác Bách Quân nhìn ánh mắt của Tĩnh Đồng, liền cười nói: "Ôi chao, nhìn bộ dạng ủy khuất của em như cô vợ nhỏ, xem ra, phải nhanh cưới em về nhà một chút ————"
"Ai muốn gả cho anh ————" Tĩnh Đồng nhịn không được cười nhỏ, vừa muốn xoay người lại, lại bị Trác Bách Quân vặn quá thân thể, thâm tình nhìn cô nói: "Em gả cho anh ———— Làm vợ của anh ———— Anh sẽ cả đời thương yêu em ————"
Mặt của Tĩnh Đồng đột nhiên đỏ lên, thật ra có chút cảm động, nhưng lại giả vờ như không nghe thấy, có chút phiền não nói: "Nhưng ———— Người của công ty, ai cũng không coi trọng tình yêu của chúng ta, nói anh hoa tâm ————"
"Nói bậy! Anh chỉ yêu Tĩnh Đồng, cả đời chỉ yêu Tĩnh Đồng, chỉ yêu con thỏ nhỏ của anh ————" Trác Bách Quân đột nhiên cười một tiếng, hôn nhẹ cổ của cô, bàn tay tới bên hông, nhẹ nhàng xoa cái bụng của cô nói: "Sinh cho anh một đứa bé ———— Hả?"
"Không muốn !" Tĩnh Đồng cố ý xoay mặt, cười nói!
"Không muốn?" Trác Bách Quân đột nhiên cúi người, khẽ cắn bả vai thơm trơn bóng của cô ————
"Đau a ————" Tĩnh Đồng xoay người lại, trốn vào trong ngực của hắn, hưởng thụ nhiệt độ ấm áp trong người hắn, nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, đột nhiên hôn liên tiếp lên lồng ngực kiên cố của hắn, Trác Bách Quân cảm thấy có chút ngọt ngào, cũng hạnh phúc, cười một tiếng, ôm chặt thân thể nho nhỏ của cô, vừa hôn môi nhỏ của cô, vừa nói: "Con thỏ nhỏ của anh ————"
Ai cũng có quyền để cho mình vui vẻ! Cho dù loại người gì, chẳng qua không biết có thể giữ lại bao lâu ————
Sáng sớm hôm sau, Trác Bách Quân và Tĩnh Đồng cùng nhau rời giường, sau đó cùng nhau rửa mặt, cùng nhau tay trong tay đi ra xe, lái xe chạy tới ONE-KING, Trác Bách Quân vừa nắm bàn tay nhỏ bé của Tĩnh Đồng, đặt trên môi hôn, vừa nghe thư ký nói: "Trầm tiểu thư đã chờ lâu ở phòng làm việc ————"
Tĩnh Đồng có chút lo sợ, quay đầu, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Trác Bách Quân nghĩ đến một chuyện khác, liền phân phó cho thư ký: "Cô nói, tôi không có thời gian gặp cô ấy! Mời cô ấy không cần chờ ở phòng làm việc của tôi !"
"Vâng !"
Xe nhanh chóng ở trong tuyết lao đi, sau đó thắng gấp ở lầu dưới ONE-KING! Trác Bách Quân dừng xe xong, nhắc cặp công văn, cùng Tĩnh Đồng vừa nói vừa cười đi lên bậc thang, lại nhìn thấy bên trong cao ốc khỏi one-king, các lãnh đạo cao cấp đi ra, thậm chí Hàn Văn Vũ cũng nhanh chóng cài cúc áo âu phục, cùng Lynda nhanh chóng từ bên trong thang máy đi ra, vừa đi về phía trước, vừa phân phó Lynda chuẩn bị bản báo cáo gần một năm qua!
Trác Bách Quân ngạc nhiên nhìn Hàn Văn Vũ hỏi: "Văn Vũ! Chuyện gì vậy?"
"Hàn Tổng Tài sắp tới ————" Lynda thay hắn trả lời: " Tổng Tài công ty Hàn thị chúng ta, Hàn Văn Hạo đến rồi! Thật là hiếm thấy! Ba năm nay, hắn cũng không bước vào cái cửa này một lần, đột nhiên muốn tới kiểm tra ————"
"Đi thôi ———— Anh cũng cùng tôi đi!" Hàn Văn Vũ vỗ vỗ bả vai Trác Bách Quân, nhanh chóng đi ra ngoài, Trác Bách Quân không có cách nào, chỉ đành phải nhìn Tĩnh Đồng một cái, sắc mặt lạnh lùng đi theo Hàn Văn Vũ ra phía trước, vừa đi ra đại sảnh, cũng đã nhìn thấy một đoàn xe hộ tống chiếc xe Rolls-Royce màu bạc, chậm rãi dừng trước cao ốc ONE-KING!
Hàn Văn Vũ lập tức dẫn các lãnh cấp cao và Tổng giám ONE-KING chờ đợi, đi tới bên xe, Tổng giám tiến lên mở cửa xe, hơi khom lưng nói: "Hoan nghênh Hàn Tổng Tài ————"
Hàn Văn Hạo mặc âu phục kẻ sọc màu đen, vạt áo trước cài một bông hoa bằng lụa, bên ngoài khoác áo khoác màu xám tro, dài đến gối, mang bao tay da màu đen, vẻ mặt lạnh lùng bước xuống xe, đứng ở trong tuyết bay, mênh mông, mạnh mẽ bước đi, quét ngang tất cả mọi người, giống như thu hết tất cả vào đáy mắt, hắn nắm giữ tất cả ———— Chỉ thấy hắn như mọi khi, ngạo nghễ lạnh lùng đi qua mọi người, không lên tiếng, tiếp bước đi về trước, cũng đi qua bên cạnh Trác Bách Quân thì người hắn hơi dừng lại, quay mặt nhìn Trác Bách Quân một cái ————
Trác Bách Quân không đón nhận ánh mắt của hắn, chỉ cúi đầu.
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe, kiêu ngạo bước đi về phía trước, để lại từng đoàn từng, đoàn bước chân trầm ổn, hơi thở mê hoặc, làm cho người ta có chút kinh hãi khiếp sợ.