Thái độ Trác Bách Quân kín đáo, mỉm cười nói: "Bách Quân có tài đức gì, để cho Hàn Tổng Tài ghi nhớ tôi thích uống loại rượu đỏ gì?" Hắn ánh mắt mãnh liệt chợt lóe, bởi vì chuyện hắn thích rượu đỏ hoa kỳ mới năm 90, ngoại trừ Tĩnh Đồng và Trầm Ngọc Lộ biết, không có người nào biết. Hàn Văn Hạo hòa hoãn cười một tiếng, nhìn em trai đứng trong đám nhân viên one-king, nhiệt tình chào hỏi, đứa em trai này thật ra hắn vẫn thương nhất, hắn chậm rãi nói: "Trên thế giới này, không người nào có thể che giấu bí mật lâu dài, huống chi, chỉ là yêu thích đơn giản?" Trác Bách Quân đột nhiên mỉm cười nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Trong thế giới Hàn Tổng Tài, không có bí mật?" Hàn Văn Hạo chậm rãi quay đầu, nhìn Trác Bách Quân, cũng hơi mỉm cười, nói: "Trong thế giới của bất cứ ai, cũng có bí mật, trong thế giới của ai, cũng sẽ không có bí mật vĩnh viễn ———— Nếu cậu muốn dựa vào bí mật để sống, cũng sống không được bao lâu". (aiz, tên này độc như thịt cóc, chặn đường lui của người ta). Hai tròng mắt Trác Bách Quân hơi lóe lên. Chuyên gia phục vụ rượu cẩn thận nâng chai rượu đỏ Hoa Kỳ mới năm 90, để trên bàn ăn bữa tiệc, mang bao tay trắng, xoay nút gỗ chai rượu đỏ, lấy thêm khăn lông trắng, bao bên ngoài thân chai rượu đỏ, cẩn thận hướng chiếc ly cao cổ Tulip rót một chút rượu đỏ, giương nhẹ tay ———— Hàn Văn Hạo mặt lạnh nâng ly rượu đỏ, xoay tròn360 độ, cúi đầu ngửi mùi vị rượu đỏ này một cái, rồi uống một hớp nhỏ. Chuyên gia phục vụ rượu nhìn Hàn Văn Hạo. Hàn Văn Hạo không nói tiếng nào, đặt ly rượu xuống, mỉm cười gật đầu. Chuyên gia phục vụ rượu cẩn thận rót một chút rượu đỏ vào một cái ly khác, nhìn Trác Bách Quân, giương nhẹ tay. Trác Bách Quân cũng hơi nghiêng người tới trước, nhắc ly rượu, cũng làm cho ly rượu xoay tròn 365 độ, chờ trong chốc lát, mới cúi đầu ngửi nhẹ mùi vị rượu đỏ, đem ly rượu đỏ uống một hơi cạn sạch, khẽ mím môi, gật đầu! rượu đỏ nhắc cổ tay, nhìn đồng hồ, đứng yên một bên, không lên tiếng. Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn Trác Bách Quân mỉm cười nói: "Rượu đỏ mới không cần thời gian dài để giải rượu, rượu tính tích cực, nhưng mùi vị không đủ trầm ổn và tập trung, từ trước đến giờ, Trác Tổng giám là một người thận trọng, đối với việc yêu thích rượu đỏ, làm đổ ngoài ý muốn ————" Trác Bách Quân mỉm cười nói: "Hàn Tổng Tài làm việc, luôn trầm ổn kín kẽ, giống như Xích Hà châu năm 80, tác dụng kéo dài mà phát huy sức lực đầy đủ, tự nhiên không hiểu, mùi vị rượu đỏ mới của nó mặc dù không đủ cam thuần, nhưng vì tính tích cực cao, mà màu đỏ có thể lộ ra một sức sống mạnh mẽ" Chuyên gia phục vụ rượu nhìn thời gian giải rượu đã đủ, lập tức cầm khăn lông trắng nghiêng chai rượu đỏ, để cho rượu dịch chậm rãi trào ra nhẹ, rót vào trong ly rượu cao cổ Tulip, một phần ba, lại dùng khăn lông trắng chà nhẹ dọc theo chai rượu, lại nghiêng chai rượu, rót xuống ly của Trác Bách Quân cũng một phần ba ly rượu đỏ, cẩn thận dùng khăn lông trắng lau dọc theo chai, dùng nút gỗ đóng chặt miệng chai, đem đặt trong giỏ trúc ở cuối ngồi chỗ, rồi đứng một bên, yên lặng chờ đợi. Hàn Văn Hạo nâng ly rượu đỏ lên, uống một hớp rượu đỏ, cảm giác chua nhẹ, lại có mùi vị tự nhiên trộn lẫn phong tình, rượu tính tích cực quả thật khá cao, nhưng không đủ tính ổn định, hai tròng mắt hắn chớp một cái, không nói gì. Trác Bách Quân nâng ly rượu đỏ, uống một hớp nhỏ, mới nói: "Người ta nói rượu đỏ như máu, người yêu thích rượu đỏ, giống như uống máu, cách nói này mặc dù không quá lãng mạn, lại có thể bộc lộ quá trình từ hái nho, nghiền ép đến chưng cất rượu ————" Hàn Văn Hạo mỉm cười nói: "Máu là ước muốn sinh mệnh, quả nho hàng năm tế điện hầm rượu, chứng minh sinh mệnh gắn bó chặt chẽ với máu, giống như bí mật khổng lồ nhất trong vũ trụ này, nó thần bí, làm cho người ta càng không ngừng truy tìm, nhẫn nhịn, tha thứ và bỏ ra" Ngược lại, Trác Bách Quân không chấp nhận, cười nói: "Thật sao? Nếu quả thật là như vậy, thì sự hy sinh trong mắt Hàn Tổng Tài không phải chuyện tốt đẹp?" "Mỗi người chúng ta, cũng sẽ ở mức độ nào đó, hy sinh một số người và một số chuyện, thành toàn cho một số người khác và một số chuyện khác, về phần đúng hay sai, thì phải để lại cho lịch sử!" Hàn Văn Hạo chậm rãi nói. "Ý tứ của Hàn Tổng Tài, mỗi người chúng ta cũng không thể trở thành Thượng Đế? Nhưng Hàn Tổng Tài thật quyết định rất nhiều chuyện sống chết của người khác ————" Trác Bách Quân chậm rãi nói. Hàn Văn Hạo chậm vừa nói: "Cho nên chuyên gia phụ vụ rượu, dùng khăn tay vuông, đắp thân chai rượu, để nghiêng chai rót rượu, là bởi vì không thể để cho nhiệt độ của bàn tay, ảnh hưởng nhiệt độ trong rượu, để tránh biến chất. Sinh mệnh vì số phận tế điện đáng sợ, cuối cùng cũng chỉ trút xuống một phen tâm huyết, vì để người khác uống. Trong mắt của tôi, đây là chuyện thật đáng buồn đấy! Vật là vật, người là người! ! Chúng ta làm một con người, tự nhiên phải chịu trách nhiện với sinh mệnh của mình, mà không phải trở thành vật hy sinh của người khác! Tôi không có quyền quyết định tất cả sự sống, chết của mọi người, chỉ cần hắn không ngã vào trong thế giới của tôi, sinh ra thù hận và trả thù! Tôi phải tha cho người nên tha" Ánh mắt Trác Bách Quân chợt lóe mãnh liệt. Hàn Văn Hạo nhìn em trai vẫn cùng nữ ngôi sao đến từ Hollywood trò chuyện với nhau thật vui, vô luận em trai ở bất kỳ chỗ nào, hắn cũng duy trì nội tâm thuần khiết và ánh mắt sạch sẽ, cho nên hắn tương đối vui vẻ, Hàn Văn Hạo chậm rãi nói tiếp: "Trác Tổng giám ở one-king làm việc ba năm, vì one-king dốc hết tâm lực, hơn cùng Văn Vũ sinh ra tình nghĩa anh em, khó được hắn dành tình cảm với một người như thế, tôi tin tưởng sự lựa chọn của hắn! Vô luận công ty Hàn thị dẫn dắt mọi người như thế nào, đi về phía tương lai, nhưng tôi vẫn tin tưởng, con người là gốc rễ của công ty, chỉ cần Trác Tổng giám có thể cùng Văn Vũ kề vai sát cánh trong tương lai, tôi tự nhiên sẽ cho Trác Tổng giám tất cả, giống như đối xử với anh em, giống như em trai tôi đối với cậu" Trác Bách Quân cũng không sợ nói rõ, nở nụ cười nói: "Hôm nay Hàn Tổng Tài một trận chiến, đem one-king một lần nữa sắp xếp lại, cướp đi tất cả nỗ lực của Bách Quân, sau đó nói với Bách Quân đối xử như anh em?" Hắn vừa nói xong, liền nâng ly rượu đỏ, ngửa đầu uống! ! Hàn Văn Hạo chậm rãi lại nói: "Một công ty thành công, lũng đoạn là nguy cơ lớn nhất! Một người anh trưởng thành, độc tài là tổn thương lớn nhất! Tôi cho em trai tất cả, tự nhiên tôi phải bảo vệ ranh giới của hắn! Mà tôi cũng không không tôn trọng sự lựa chọn của hắn. Cho tới bây giờ, thách thức đều dành cho người có chuẩn bị, cho tới bây giờ, thách thức đều chứng minh thái độ chân thành của tôi và cậu. Cho tới bây giờ, thách thức luôn là cách tốt nhất để thành công. Nếu như Trác Tổng giám không chịu được thách thức, tôi làm sao có thể yên tâm giao phó tâm huyết cho cậu? Làm sao yên tâm, để cho Văn Vũ và cậu xưng anh gọi em? Phải biết, quả nho chỉ tế điện Bồ Đào Tửu, vốn không phải cùng một cây sinh ra, chỉ có thể thông qua chân thành thật lòng nhắn nhủ tương lai! Tôi cam kết, chỉ cần Trác Tổng giám toàn tâm toàn ý đối với Hàn thị, tất nhiên trong tương lai, sẽ không buông bỏ tiếng anh em trong miệng Văn Vũ!" Rốt cuộc, Trác Bách Quân chậm rãi ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo, nhìn người đàn ông này, chỉ tay gọi gió hô mây, đem rất nhiều vấn đề, nói nhẹ như lông hồng, cũng đã dốc hết tình yêu, thù hận, hắn đột nhiên cúi đầu, không lên tiếng. Hai mắt Hàn Văn Hạo lại lóe lên cứng rắn, nhưng tay cầm ly rượu đỏ, không để cho nước sóng sánh, bảo vệ chặt chẽ máu mủ này!
Tiệc cốc-tai diễn ra kéo dài, Kim Vân và Hàn Văn Vũ, hai người ở trong sàn nhảy, ôm nhau khiêu vũ, chỉ thấy Kim Vân vừa theo bước nhảy của Hàn Văn Vũ nhẹ nhàng di chuyển bước chân của mình, hai mắt sáng như sao, nhìn người đàn ông này, khi đối mặt nữ sĩ thì thoáng qua một chút tỉ mỉ và dịu dàng, cô mỉm cười nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Nghe nói “Song Thành Ký” quay rất căng thẳng, Hàn Tổng Tài cùng hai vị ảnh hậu diễn xuất cùng bão tố, quá trình nhất định hết sức sảng khoái, tôi cũng đã từng xem qua Hạ Tuyết và ngài cùng diễn “Vương triều hiện đại”, hai người phối hợp tương đối ăn ý, cuối cùng tôi có thể nhìn ra, ngài ở trong diễn, ngoài diễn, đối với Hạ Tuyết rất có tình cảm ————"
Hàn Văn Vũ mỉm cười nhìn cô nói: "Chẳng lẽ minh tinh thật không thể có bí mật? Chúng ta luôn lơ đãng bại lộ mình".
Từ nhỏ, Kim Vân lớn lên ở nước ngoài, có chút tò mò nhìn Hàn Văn Vũ cười nói: "Yêu một người, cần che giấu sao?"
Bước chân Hàn Văn Vũ đột nhiên chậm lại, trong từng điệu nhạc vũ khúc êm ái, nhìn Kim Vân đơn giản trong suốt, đáy lòng không nhịn được, xúc động, cho tới bây giờ cũng không có người nói đến tình yêu của mình, ngay cả bản thân mình cũng sắp quên mất tình cảm này ———— Hắn nghĩ nghĩ, lại nở nụ cười sảng lãng, cùng Kim Vân ôm nhau khiêu vũ.
"Cho dù diễn xuất bên ngoài thế nào, ở trong “Song Thành Ký”, không phải hai người có thể nói với nhau tình yêu mãnh liệt sao? Bản thân Diễn viên cũng không quá thuộc về mình, hưởng thụ tịch mịch là chúng ta cần phải vậy ————" Kim Vân sảng khoái nói.
Hàn Văn Vũ cũng sảng khoái nở nụ cười, cùng Kim Vân vui vẻ, khiêu vũ.
Hàn Văn Hạo và Trác Bách Quân tán gẫu hết thời gian, liền cùng Thích Tĩnh hàn huyên về sự phát triển của one-king trong tương lai, vừa trò chuyện, vừa hơi nhắc tới cổ tay, nhìn thời gian đã gần 9 giờ, ánh mắt hắn lóe lên một cái, nghĩ tới người kia còn đang tức giận ———
Thích Tĩnh mỉm cười nhìn Hàn Văn Hạo hỏi: "Hàn Tổng Tài có chuyện gì sao?"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu lên, nhìn tiệc cốc-tai đang diễn ra, nói: "Tôi có chút chuyện, phải rời đi trước, one-king nhờ vào cô rồi !"
"Không cần đưa tiễn!" Hàn Văn Hạo ngăn cô đứng dậy nói: "Hôm nay cô cũng vất vả rồi, cũng không cần nói cho Văn Vũ tôi đã đi khỏi ——— Tả An Na ———"
"Vâng!" Tả An Na lập tức tiến lên.
Hàn Văn Hạo nhìn cô có chút căng thẳng, phân phó nói: "Gọi điện thoại đến tiệm bán hoa, chuẩn bị một bó hoa cho tôi ———"
"Hàn Tổng Tài ———" Thích Tĩnh có chút bất đắc dĩ, cười nói: "Nếu muốn tặng hoa cho bạn gái, hay vợ chưa cưới, tốt nhất là tự mình đi chọn ——— Qua tay người khác, cũng không đủ truyền đạt tình ý đâu ———"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo lóe lên một cái, nhớ tới Hạ Tuyết, trên mặt tràn qua một nụ cười, liền phân phó Tả An Na bên cạnh: "Chuẩn bị xe ——— Đi tiệm bán hoa"
"Vâng ———" Tả An Na mỉm cười đi ra ngoài.
Hàn Văn Hạo và Thích Tĩnh gật đầu chào nhau, xoay người đi ra ngoài, hắn xác định mình đã đem tất cả mọi chuyện, xử lý rõ ràng, lại băn khoăn nhớ tới Hạ Tuyết đi ra ngoài, không ngờ, hắn vừa đi ra sảnh tiệc, liền thấy một nữ ngôi sao đi xuống cầu thang, vì gót giày quá cao, vấp ngã, đau đớn khó nhịn, ngồi trên bậc thang, kêu rên, hắn nhìn thấy bộ dáng kia của nữ ngôi sao, cứ mặt lạnh đi tới, ôm cả người cô đi lên, nhanh chóng đi vào sảnh tiệc.
Người nữ kia ngôi sao giật mình, trợn to hai mắt, ôm cổ của Hàn Văn Hạo, hoảng sợ đến thân thể cũng cứng đờ!
Người cả sảnh tiệc, cũng giật mình nhìn Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo cũng không thèm nhìn tới người nữ ngôi sao kia một cái, nhưng trước mắt bao người, đặt cô trên ghế sa lon, nói một câu: cẩn thận một chút, hắn vốn không có thời gian, nên xoay người rời đi, Hàn Văn Vũ lập tức đi tới, nhìn anh trai nói: "Anh cả! Anh phải đi?"
"Ừm! Lòng tốt của chú, chị dâu tức giận, tôi có thể không đi sao?" Hàn Văn Hạo vừa nói xong, cũng đã sải bước rời đi! !
Tất cả phóng viên giải trí, xôn xao đem một màn kia, lập tức truyền đến tạp chí, Ban Biên tập và trang web có liên quan! !
Cứ như vậy! ! Cũng bởi vì như vậy! !
Hạ Tuyết vừa quay xong “Song Thành Ký” tập hai, trở lại phòng hóa trang, cũng đã thấy rất nhiều ngôi sao, trợ lý tụm thành một nhóm, chỉ vào tin tức giải trí trên Laptop, nói: "Không phải Hàn Tổng Tài và Hạ Tuyết nói chuyện cưới gả rồi sao? Tại sao lại ôm Tường Vi vậy?"
"Nói đúng a!" Có một cô gái nhỏ cũng ở một bên, chỉ vào một điểm trong màn hình máy vi tính, nói: "Cô xem, hắn ôm cô ấy, ôm thật chặt a ———"
Trong lòng của Hạ Tuyết chợt lạnh, Isha cũng mới cùng Giám chế nói xong điện thoại, đi tới, nghe được lời như vậy, sắc mặt của cô lạnh lẽo, nói: "Cút! ! Ở chỗ này tán gẫu bát quái! ! Có ác tâm hay không hả?"
Tất cả trợ lý thấy Hạ Tuyết đang ở sau lưng, cũng giật mình, đứng dậy chạy ra bên ngoài! !
Hạ Tuyết tiến lên một bước, trơ mắt nhìn một trang web giải trí đang truyền tin Hàn Văn Hạo, Hàn Đại Tổng Tài tham gia một bữa tiệc cốc-tai công ty, ôm một nữ ngôi sao đi vào đại sảnh, cử chỉ thân mật, nữ ngôi sao đó còn ôm Hàn Đại Tổng Tài! ! Hạ Tuyết nhất thời cảm thấy trái tim bị người ta đập một quyền nặng nề! !
Isha kinh hoảng, nói với Hạ Tuyết: "Bảo bối, cô đừng nóng giận! Đây nhất định là một sự hiểu lầm! Nếu hắn muốn thay lòng, cũng sẽ không chọn người như vậy!"
"Cô cũng cảm thấy mất mặt, xấu hổ à?" Hạ Tuyết tức giận đến cả người bốc khói, nói: "Tôi còn tưởng rằng tôi mù ! ! Cho sắp xếp một tuồng kịch như vậy! Đây rốt cuộc có muốn sống với tôi hay không? Hôm nay đã một lần, hai lần tát vào mặt của tôi rồi ! ! Rốt cuộc hắn muốn thế nào?"
Vẻ mặt của Isha khổ sở, lập tức xoay người, nhìn tấm hình trong trang web kia, Hàn Văn Hạo đích xác là ôm cô gái ấy, giải thích thế nào đây?
Hạ Tuyết tức giận ngồi trên ghế, ôm vai, muốn rơi lệ ———
"Ơ?" Trầm Ngọc Lộ trở lại tổ diễn kịch trình diện, mỉm cười đi tới, nhìn bộ dáng Hạ Tuyết lục khiếu bốc khói (2 tai, 2 mắt, 2 lỗ mũi), ngược lại cô ta hả hê một chút, đưa ngón trỏ ra, chỉ một tấm hình trong màn hình máy vi tính, thấy Hàn Văn Hạo ôm một nữ ngôi sao đi vào sảnh tiệc, cô thở dài, nói: "Xem ra nữ minh tinh, thật sự cũng không trốn thoát số mạng a, ai có thể vĩnh viễn đứng trên khán đài mãi đây? Tôi không được ——— Cô cũng không được? Loại đàn ông như Hàn Văn Hạo, xem phụ nữ như đồ chơi, xem như bây giờ đối với cô tình nồng thắm thiết, trong tương lai hắn cũng không nhất thiết, có thể bưng lấy người ta như châu báu! Hắn chung quy vẫn là đàn ông, còn là một người đàn ông đòi hỏi vô độ với phụ nữ ———"
Hạ Tuyết tức giận quay đầu, nhìn chòng chọc người này, lại đột nhiên cười lạnh nói: "Cuộc đời của tôi, cho tới bây giờ đều không dựa vào tranh đàn ông mà sống! ! Bởi vì tôi tranh thủ chính mình, đàn ông mới quý trọng tôi! ! Tạm thời cô đừng ở trước mặt của tôi nói nhảm!"
"Hừ! ! Diễn viên đều như vậy, trong lòng mình khổ, chỉ có tự mình biết ——" Trầm Ngọc Lộ cũng không chọc giận cô, chỉ chăm chú trang điểm lại.
Hạ Tuyết quay đầu đi, nước mắt rơi ra khỏi hốc mắt, trái tim lại bị vặn chặt đau đớn, lá gan cũng đau, vỡ nát! !
Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chapter 593
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thái độ Trác Bách Quân kín đáo, mỉm cười nói: "Bách Quân có tài đức gì, để cho Hàn Tổng Tài ghi nhớ tôi thích uống loại rượu đỏ gì?" Hắn ánh mắt mãnh liệt chợt lóe, bởi vì chuyện hắn thích rượu đỏ hoa kỳ mới năm 90, ngoại trừ Tĩnh Đồng và Trầm Ngọc Lộ biết, không có người nào biết. Hàn Văn Hạo hòa hoãn cười một tiếng, nhìn em trai đứng trong đám nhân viên one-king, nhiệt tình chào hỏi, đứa em trai này thật ra hắn vẫn thương nhất, hắn chậm rãi nói: "Trên thế giới này, không người nào có thể che giấu bí mật lâu dài, huống chi, chỉ là yêu thích đơn giản?" Trác Bách Quân đột nhiên mỉm cười nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Trong thế giới Hàn Tổng Tài, không có bí mật?" Hàn Văn Hạo chậm rãi quay đầu, nhìn Trác Bách Quân, cũng hơi mỉm cười, nói: "Trong thế giới của bất cứ ai, cũng có bí mật, trong thế giới của ai, cũng sẽ không có bí mật vĩnh viễn ———— Nếu cậu muốn dựa vào bí mật để sống, cũng sống không được bao lâu". (aiz, tên này độc như thịt cóc, chặn đường lui của người ta). Hai tròng mắt Trác Bách Quân hơi lóe lên. Chuyên gia phục vụ rượu cẩn thận nâng chai rượu đỏ Hoa Kỳ mới năm 90, để trên bàn ăn bữa tiệc, mang bao tay trắng, xoay nút gỗ chai rượu đỏ, lấy thêm khăn lông trắng, bao bên ngoài thân chai rượu đỏ, cẩn thận hướng chiếc ly cao cổ Tulip rót một chút rượu đỏ, giương nhẹ tay ———— Hàn Văn Hạo mặt lạnh nâng ly rượu đỏ, xoay tròn360 độ, cúi đầu ngửi mùi vị rượu đỏ này một cái, rồi uống một hớp nhỏ. Chuyên gia phục vụ rượu nhìn Hàn Văn Hạo. Hàn Văn Hạo không nói tiếng nào, đặt ly rượu xuống, mỉm cười gật đầu. Chuyên gia phục vụ rượu cẩn thận rót một chút rượu đỏ vào một cái ly khác, nhìn Trác Bách Quân, giương nhẹ tay. Trác Bách Quân cũng hơi nghiêng người tới trước, nhắc ly rượu, cũng làm cho ly rượu xoay tròn 365 độ, chờ trong chốc lát, mới cúi đầu ngửi nhẹ mùi vị rượu đỏ, đem ly rượu đỏ uống một hơi cạn sạch, khẽ mím môi, gật đầu! rượu đỏ nhắc cổ tay, nhìn đồng hồ, đứng yên một bên, không lên tiếng. Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn Trác Bách Quân mỉm cười nói: "Rượu đỏ mới không cần thời gian dài để giải rượu, rượu tính tích cực, nhưng mùi vị không đủ trầm ổn và tập trung, từ trước đến giờ, Trác Tổng giám là một người thận trọng, đối với việc yêu thích rượu đỏ, làm đổ ngoài ý muốn ————" Trác Bách Quân mỉm cười nói: "Hàn Tổng Tài làm việc, luôn trầm ổn kín kẽ, giống như Xích Hà châu năm 80, tác dụng kéo dài mà phát huy sức lực đầy đủ, tự nhiên không hiểu, mùi vị rượu đỏ mới của nó mặc dù không đủ cam thuần, nhưng vì tính tích cực cao, mà màu đỏ có thể lộ ra một sức sống mạnh mẽ" Chuyên gia phục vụ rượu nhìn thời gian giải rượu đã đủ, lập tức cầm khăn lông trắng nghiêng chai rượu đỏ, để cho rượu dịch chậm rãi trào ra nhẹ, rót vào trong ly rượu cao cổ Tulip, một phần ba, lại dùng khăn lông trắng chà nhẹ dọc theo chai rượu, lại nghiêng chai rượu, rót xuống ly của Trác Bách Quân cũng một phần ba ly rượu đỏ, cẩn thận dùng khăn lông trắng lau dọc theo chai, dùng nút gỗ đóng chặt miệng chai, đem đặt trong giỏ trúc ở cuối ngồi chỗ, rồi đứng một bên, yên lặng chờ đợi. Hàn Văn Hạo nâng ly rượu đỏ lên, uống một hớp rượu đỏ, cảm giác chua nhẹ, lại có mùi vị tự nhiên trộn lẫn phong tình, rượu tính tích cực quả thật khá cao, nhưng không đủ tính ổn định, hai tròng mắt hắn chớp một cái, không nói gì. Trác Bách Quân nâng ly rượu đỏ, uống một hớp nhỏ, mới nói: "Người ta nói rượu đỏ như máu, người yêu thích rượu đỏ, giống như uống máu, cách nói này mặc dù không quá lãng mạn, lại có thể bộc lộ quá trình từ hái nho, nghiền ép đến chưng cất rượu ————" Hàn Văn Hạo mỉm cười nói: "Máu là ước muốn sinh mệnh, quả nho hàng năm tế điện hầm rượu, chứng minh sinh mệnh gắn bó chặt chẽ với máu, giống như bí mật khổng lồ nhất trong vũ trụ này, nó thần bí, làm cho người ta càng không ngừng truy tìm, nhẫn nhịn, tha thứ và bỏ ra" Ngược lại, Trác Bách Quân không chấp nhận, cười nói: "Thật sao? Nếu quả thật là như vậy, thì sự hy sinh trong mắt Hàn Tổng Tài không phải chuyện tốt đẹp?" "Mỗi người chúng ta, cũng sẽ ở mức độ nào đó, hy sinh một số người và một số chuyện, thành toàn cho một số người khác và một số chuyện khác, về phần đúng hay sai, thì phải để lại cho lịch sử!" Hàn Văn Hạo chậm rãi nói. "Ý tứ của Hàn Tổng Tài, mỗi người chúng ta cũng không thể trở thành Thượng Đế? Nhưng Hàn Tổng Tài thật quyết định rất nhiều chuyện sống chết của người khác ————" Trác Bách Quân chậm rãi nói. Hàn Văn Hạo chậm vừa nói: "Cho nên chuyên gia phụ vụ rượu, dùng khăn tay vuông, đắp thân chai rượu, để nghiêng chai rót rượu, là bởi vì không thể để cho nhiệt độ của bàn tay, ảnh hưởng nhiệt độ trong rượu, để tránh biến chất. Sinh mệnh vì số phận tế điện đáng sợ, cuối cùng cũng chỉ trút xuống một phen tâm huyết, vì để người khác uống. Trong mắt của tôi, đây là chuyện thật đáng buồn đấy! Vật là vật, người là người! ! Chúng ta làm một con người, tự nhiên phải chịu trách nhiện với sinh mệnh của mình, mà không phải trở thành vật hy sinh của người khác! Tôi không có quyền quyết định tất cả sự sống, chết của mọi người, chỉ cần hắn không ngã vào trong thế giới của tôi, sinh ra thù hận và trả thù! Tôi phải tha cho người nên tha" Ánh mắt Trác Bách Quân chợt lóe mãnh liệt. Hàn Văn Hạo nhìn em trai vẫn cùng nữ ngôi sao đến từ Hollywood trò chuyện với nhau thật vui, vô luận em trai ở bất kỳ chỗ nào, hắn cũng duy trì nội tâm thuần khiết và ánh mắt sạch sẽ, cho nên hắn tương đối vui vẻ, Hàn Văn Hạo chậm rãi nói tiếp: "Trác Tổng giám ở one-king làm việc ba năm, vì one-king dốc hết tâm lực, hơn cùng Văn Vũ sinh ra tình nghĩa anh em, khó được hắn dành tình cảm với một người như thế, tôi tin tưởng sự lựa chọn của hắn! Vô luận công ty Hàn thị dẫn dắt mọi người như thế nào, đi về phía tương lai, nhưng tôi vẫn tin tưởng, con người là gốc rễ của công ty, chỉ cần Trác Tổng giám có thể cùng Văn Vũ kề vai sát cánh trong tương lai, tôi tự nhiên sẽ cho Trác Tổng giám tất cả, giống như đối xử với anh em, giống như em trai tôi đối với cậu" Trác Bách Quân cũng không sợ nói rõ, nở nụ cười nói: "Hôm nay Hàn Tổng Tài một trận chiến, đem one-king một lần nữa sắp xếp lại, cướp đi tất cả nỗ lực của Bách Quân, sau đó nói với Bách Quân đối xử như anh em?" Hắn vừa nói xong, liền nâng ly rượu đỏ, ngửa đầu uống! ! Hàn Văn Hạo chậm rãi lại nói: "Một công ty thành công, lũng đoạn là nguy cơ lớn nhất! Một người anh trưởng thành, độc tài là tổn thương lớn nhất! Tôi cho em trai tất cả, tự nhiên tôi phải bảo vệ ranh giới của hắn! Mà tôi cũng không không tôn trọng sự lựa chọn của hắn. Cho tới bây giờ, thách thức đều dành cho người có chuẩn bị, cho tới bây giờ, thách thức đều chứng minh thái độ chân thành của tôi và cậu. Cho tới bây giờ, thách thức luôn là cách tốt nhất để thành công. Nếu như Trác Tổng giám không chịu được thách thức, tôi làm sao có thể yên tâm giao phó tâm huyết cho cậu? Làm sao yên tâm, để cho Văn Vũ và cậu xưng anh gọi em? Phải biết, quả nho chỉ tế điện Bồ Đào Tửu, vốn không phải cùng một cây sinh ra, chỉ có thể thông qua chân thành thật lòng nhắn nhủ tương lai! Tôi cam kết, chỉ cần Trác Tổng giám toàn tâm toàn ý đối với Hàn thị, tất nhiên trong tương lai, sẽ không buông bỏ tiếng anh em trong miệng Văn Vũ!" Rốt cuộc, Trác Bách Quân chậm rãi ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo, nhìn người đàn ông này, chỉ tay gọi gió hô mây, đem rất nhiều vấn đề, nói nhẹ như lông hồng, cũng đã dốc hết tình yêu, thù hận, hắn đột nhiên cúi đầu, không lên tiếng. Hai mắt Hàn Văn Hạo lại lóe lên cứng rắn, nhưng tay cầm ly rượu đỏ, không để cho nước sóng sánh, bảo vệ chặt chẽ máu mủ này!